72, Luận bàn
Edit: An Braginski
“Thiếu tông chủ, hắn……” Nhìn người tới, Vân Hành vội vàng chạy lên, chỉ vào Vô Tình, muốn nói lại thôi.
“Là ngươi động thủ?” Nhìn người Vân Hành chỉ, Vân Sảnh hơi giật mình, gã thế mà không nhìn được thực hư của đối phương, nhíu mày suy tư một hồi, trong số đệ tử danh môn hình như không có nhân vật nào như vậy. Chắc người này luyện công pháp che dấu nội lực nào đó. Gã không cho rằng tiểu tử trẻ tuổi không nổi danh này có nội lực lợi hại hơn mình. Tuy rằng Vân Ẩn Tông so ra kém ba tông môn đứng đầu, thế nhưng có một cường giả tiên thiên tọa trấn, cũng không phải có thể tùy ý sỉ nhục.
“Đúng thì sao?” Nhìn thoáng qua thiếu tông chủ Vân Ẩn Tông đột nhiên xông ra, Vô Tình thản nhiên nói. Cũng chỉ là võ giả tám tầng mà thôi, đối với một người còn chưa đến ba mươi tuổi thì cũng tính là lợi hại, nhưng chỉ là thường thường bậc trung. Hồi hắn hai mươi tuổi cũng đã đạt tới nội lực tám tầng, từng là người cầm quyền một nhánh của Diêm Ma điện, thiên phú của hắn cũng không phải là người bình thường có thể so sánh.
“Lưu lại một cánh tay hoặc là tự phế võ công, chính ngươi chọn đi.” Cảm thấy không cần nói lời vô nghĩa, Vân Sảnh nói thẳng ra biện pháp giải quyết. Nhìn trên thân người này vừa không có dấu hiệu của tông môn nào, cũng không có uy thế cường đại gì đặc biệt, cùng lắm là một võ giả nhàn tản thiên phú tương đối tốt mà thôi, so với để lại một mạng, trừng phạt như vậy xem như là nhẹ.
“Ta thấy mỹ nhân vẫn nên lựa chọn tự phế võ công đi, mỹ nhân thiên phú không tệ, sau khi tự phế võ công có thể đến tông môn của ta, ta cam đoan không đến hai mươi năm, mỹ nhân có thể trở thành cao thủ hậu thiên đỉnh phong.” Không đợi Vô Tình mở miệng, một thanh âm đột ngột chen vào.
Người này xuất hiện ở đây từ bao giờ? Mọi người vây xem đều kinh ngạc, khó hiểu. Rõ ràng diện mạo và khí chất đều xuất chúng như vậy, vì sao trước khi hắn mở miệng, không một ai chú ý tới hắn? Hơn nữa hắn đến cùng là ai, dám chạy đến đảo loạn chuyện của thiếu tông chủ Vân Ẩn Tông!?
Người khác không nhận thấy được, không có nghĩa là Vô Tình cũng không biết. Người này ngay sau khi thiếu tông chủ gì đó kia đến đây liền đã xuất hiện ở nơi đó, mà lực chú ý của Vô Tình cũng chủ yếu tập trung vào hắn. Hắn mặc một bộ trường bào màu đỏ sậm, vạt áo trước vi sưởng, giữa mùa thu còn cầm quạt làm màu, đồng thời hắn cũng là một cao thủ nội lực mười tầng!
Nếu Vô Tình không đoán sai, vị này hẳn chính là cường giả trong thế hệ trẻ của Liệt Viêm tông – Kỳ Viêm Phong. Mà khách nhân tôn quý kia của Vân Ẩn Tông chắc chính là vị này. Xét đến mối quan hệ này, Vô Tình không cho rằng Kỳ Viêm Phong nói ra lời đó là đang giúp mình.
“Kỳ công tử, ngươi đây là……” Lời này nghe vào tai Vân Sảnh lại giấu một ý tứ khác, người khác không rõ là ai đang nói chuyện, gã còn không rõ sao? Muốn bái nhập tông môn của Kỳ Viêm Phong, kia không phải một trong ba tông đứng đầu, Liệt Viêm tông sao, bảo một cao thủ Liệt Viêm tông tự phế võ công, gã không có đầu óc sao?
“Ha ha, Vân công tử chớ nên hiểu lầm, hiện tại vị công tử kia còn chưa phải người trong tông môn ta, ngươi muốn làm gì, tùy ngươi.” Kỳ Viêm Phong phẩy quạt nói đến phong khinh vân đạm, ở trong lòng thầm than, một vị mỹ nhân như vậy, nếu thật muốn chặt đi một tay thì thật đúng là đáng tiếc.
“Ngươi muốn ra tay sao?” Bỗng dưng xuất hiện trước mặt Kỳ Viêm Phong, Vô Tình thản nhiên hỏi. Nếu người này muốn ra tay giúp Vân Ẩn Tông, hắn không ngại dọn dẹp trước. Hắn vốn là không am hiểu đánh giết trực diện, rõ ràng bại lộ trước mặt địch nhân với hắn mà nói đã là bất lợi, cho nên nếu thực sự có đánh nhau, hắn bắt buộc phải giải quyết trước cái gì dễ giải quyết hơn.
Đồng tử hơi co lại, Kỳ Viêm Phong ở trong lòng giơ chân: Đệt, đây là yêu nghiệt từ nơi nào đến? Hắn vừa rồi đã nhìn nhầm, đây rõ ràng là cường giả hậu thiên đỉnh phong nha! Vậy mà hắn cho rằng đối phương chỉ là một cao thủ phổ thông che giấu nội lực.
Mĩ lệ, cường đại, nguy hiểm — Kỳ Viêm Phong máu huyết sôi lên. Không sai, hắn thích nam nhân, nhất là nam nhân mĩ lệ; Đương nhiên hắn cũng si mê với võ học. Một nam nhân mĩ lệ lại cường đại như vậy không thể nghi ngờ có lực hấp dẫn trí mạng đối với hắn. Phải biết trong số bạn cùng lứa, căn bản tìm không ra mấy người lực lượng ngang hắn, ngày tháng không có mỹ nhân đều là tịch mịch. Ngày tháng không có đối thủ càng tịch mịch hơn……
“Nếu mỹ nhân muốn ta ra tay, ta cũng không ngại cùng mỹ nhân luận bàn một chút.” Ái muội đến gần bên tai đối phương, Kỳ Viêm Phong nhẹ giọng nói. Nhìn vành tai tinh xảo khả ái, hắn cực kỳ muốn nếm thử hương vị của nó.
“Chuyện của ta còn chưa giải quyết xong, không rảnh cùng ngươi luận bàn.” Bình tĩnh không nhìn đến trò đùa giỡn sơ cấp của Kỳ Viêm Phong, Vô Tình nhẹ nhàng lùi lại. Trên giang hồ đồn đại Kỳ Viêm Phong thích nam sắc, không thể tưởng được đúng là thật sự.
“Này…… Vân công tử, xem ra hôm nay ngươi không có biện pháp nào lưu lại cánh tay hay võ công của mỹ nhân rồi.” Kỳ Viêm Phong nhìn Vân Sảnh đổ mồ hôi lạnh bên cạnh, tựa tiếu phi tiếu nói. Hắn chỉ là đi ngang qua nơi này thì nhận được lời mời của đối phương, đến ăn một bữa cơm mà thôi, Vân Ẩn Tông như thế nào cùng hắn vốn là không có quan hệ gì.
“Ha ha, hiểu lầm, đây chỉ là hiểu lầm thôi……” Vân Sảnh cười gượng, nương theo cái thang Kỳ Viêm Phong cho mà hạ giọng. Nếu nghe Kỳ Viêm Phong nói muốn “luận bàn” mà còn không rõ thực lực của đối phương, gã chính là một tên ngốc!
Người có thể khiến Kỳ Viêm Phong nói “luận bàn” chỉ có cường giả cùng trình độ với hắn, mà Kỳ Viêm Phong hiện tại là trình độ gì? Cao thủ hậu thiên đỉnh phong a! Đầu óc bị lừa đá mới có thể tìm phiền toái với người như thế đi? Cho dù bên trong tông môn của gã có một vị tiên thiên, song chính gã không phải tiên thiên có được không, gã không cho rằng sau khi đắc tội một vị cường giả hậu thiên đỉnh phong, gã còn có mạng chờ lão tổ tông của mình tới cứu!
“Mỹ nhân, ngươi xem hiện tại mọi chuyện đều giải quyết rồi, ngươi có rảnh……” Kỳ Viêm Phong lại tiến lên ái muội nói, tựa như không phải hắn đang yêu cầu một hồi luận bàn, mà là một hồi phong nguyệt.
Không tiếp tục lùi bước nữa, Vô Tình chậm rãi nhếch môi cười, trích tiên lãnh tình cự tuyệt người ngoài cả ngàn dặm giây lát biến thành yêu hồ mê hoặc người đọa lạc –“Viêm Phong công tử đã có hứng thú, tại hạ tự nhiên phụng bồi.”
Trên giang hồ thịnh truyền Viêm Phong công tử say mê võ học, thích cùng người luận bàn, hắn quấn lấy ai hầu như đều thành công; Vô Tình cũng chỉ đành thuận theo đối phương, hơn nữa hắn cũng rất hiếu kì bản thân sau khi đạt mười tầng có uy lực cỡ nào.
Nhìn nụ cười mê hoặc kia, Kỳ Viêm Phong thầm mắng yêu nghiệt, người này không có việc gì sao phải sinh ra với vẻ đẹp mê hoặc như vậy? Lúc không cười cũng đã khiến người không tự giác mong cầu, vừa cười quả thực muốn câu mất luôn hồn của hắn.
Trong nháy mắt Kỳ Viêm Phong thất thần, chưởng phong của Vô Tình đã bay đến người Kỳ Viêm Phong. Hắn vốn am hiểu mị hoặc chi thuật, nhưng lại nghĩ đến hiện tại hắn không phải giết người, mà là luận bàn; chưởng phong của Vô Tình hơi hơi lệch khỏi quỹ đạo nơi yếu hại. Hắn cũng không cho rằng mình giết Kỳ Viêm Phong trước mặt công chúng sẽ có kết quả tốt gì, hắn cũng không muốn bị cường giả tiên thiên đuổi giết; Huống chi hắn tựa hồ không có lý do gì để giết người.
Cảm giác được chưởng phong sắc bén gần người, Kỳ Viêm Phong phục hồi tinh thần, tránh thoát trong gang tấc. Nhìn chưởng phong sát qua tạo thành dấu vết trên mặt đất, Kỳ Viêm Phong đổ mồ hôi, nếu nói đối phương vừa rồi không thủ hạ lưu tình, hắn hiện tại không chiết cũng đi nửa cái mạng.
Kỳ Viêm Phong vốn tự giễu, tự mình mời đối phương luận bàn, còn nhìn đối phương xuất thần. Hắn vốn tưởng rằng đối phương cố ý mê hoặc hắn. Nhưng nhìn một chưởng như cảnh báo này, hắn cảm thấy là mình suy nghĩ nhiều quá. Đây rõ ràng là muốn nhắc nhở mình nhanh tiến vào trạng thái nha!
Nếu là luận bàn cùng đẳng cấp với người khác, Kỳ Viêm Phong sẽ rất nhanh nhìn thẳng vào đối thủ, mỗi lần so đấu đều không nên bất cẩn. Cho dù người ở bên ngoài chỉ thấy hắn phóng đãng bất kham, không quá để bụng chuyện gì, thế nhưng chỉ có chính hắn biết rõ, hắn nghiêm túc với võ học; Bằng không cho dù hắn có thiên phú cao đến đâu cũng không có khả năng tới trình độ hiện nay.
Mà hôm nay hắn gặp được một người còn nhỏ hơn mình mấy tuổi, nội lực lại cùng một giai tầng với mình, làm sao hắn có thể bỏ qua cơ hội học tập cùng tìm tòi nghiên cứu?
Qua hai mươi chiêu, Kỳ Viêm Phong phát hiện một sự thật rõ ràng, đó chính là đối phương thật ra gần như không biết đánh nhau! Mỗi một lần ra chiêu, đối phương hầu như đều sơ hở chồng chất, nhưng khiến hắn nghi hoặc là chiêu thức của đối phương mỗi lần đều rất sắc bén, nếu uy lực của những chiêu thức đó có thể phát huy chi tiết, hẳn là chiêu nào cũng lấy mạng!
Dần dần nắm giữ tiết tấu, Kỳ Viêm Phong đánh một chiêu tấn công, lại phát hiện đối phương căn bản không có khái niệm phòng ngự, cũng là một chưởng đánh về phía hắn. Thoải mái tránh thoát công kích nhìn như sắc bén của đối phương, Kỳ Viêm Phong hoá giải lực đạo trên tay, thuận tay ôm eo đối phương – trong lòng thầm khen một tiếng, thật là một cái eo nhỏ mềm dẻo!
Lúc thật sự đánh nhau, Vô Tình mới phát hiện mình gặp phiền toái rồi. Hắn là sát thủ, hắn từ nhỏ chỉ học giết người như thế nào; Cho nên hắn chỉ biết giết người, không biết đánh nhau! Huống chi hắn còn không phải sát thủ kiểu ẩn nấp, lại càng không là sát thủ kiểu sức mạnh, hắn chỉ am hiểu dùng độc và mị hoặc, trong nháy mắt ý chí của địch nhân bạc nhược cướp lấy tính mạng đối phương! Mà tình huống hiện tại khiến hắn cực kỳ bất đắc dĩ – dùng độc? Ngại quá, hiện tại trên người hắn không mang thuốc gì, hơn nữa luận bàn võ nghệ, dùng độc xem như gian lận. Mị hoặc? Ngoại trừ khiến đối thủ thất thần ra, cũng không thể chấm dứt trận luận bàn này. Hắn gần như chưa bao giờ gặp phải tình huống đánh nhau trực diện như thế này.
Lợi dụng sự mềm dẻo của thân thể, Vô Tình linh hoạt tránh khỏi cái ôm của đối phương, thuận thế điểm vài cái trên người đối phương. Nếu không thể giết đối phương, Vô Tình cũng không ngần ngại khiến kẻ dám ăn đậu hủ của hắn chịu chút đau khổ.
Nhìn vòng tay mình rỗng tuếch, Kỳ Viêm Phong buồn như mất thứ gì, hồi tưởng cảm giác mềm mại trong lòng: khác với thân thể cương nghị của đại đa số nam tử luyện võ, thân thể đối phương cực kỳ mềm dẻo, linh hoạt như cá, làm người muốn bắt cũng không bắt được.
Mặc dù không hiểu đối phương điểm vài cái trên người mình có ích lợi gì, nhưng Kỳ Viêm Phong cũng không quá để tâm. Bởi vì vài điểm kia vừa không là nơi yếu hại cũng không phải đại huyệt, trừ một chút tê dại ra, không ra làm sao cả.
Lại sau mấy chục chiêu, Kỳ Viêm Phong như nguyện chạm được vào cánh tay ngọc của mỹ nhân, da thịt trơn mềm khiến hắn lưu luyến không thôi. Nhưng tốc độ tiến bộ cực nhanh của đối phương cũng khiến Kỳ Viêm Phong hơi giật mình, sau mấy chục chiêu ngắn ngủi, đối phương đã bắt đầu bắt chước phương thức công thủ của mình!
Quả nhiên là người có thiên phú dị bẩm, như vậy trước kia chắc hắn đem hết tâm tư đặt ở việc tu luyện nội lực, bằng không tuổi còn trẻ vậy cũng không thể đến mười tầng. Kỳ Viêm Phong âm thầm tự tưởng tượng cách đối phương tu tập, thế nhưng người này có cần phải yêu nghiệt thế không, lại học được nhanh như vậy! Khiến hắn cũng có chút ghen tị!
Nhưng Kỳ Viêm Phong rất nhanh liền không rảnh mà ghen tị, bởi vì hắn phát hiện thân thể mình hình như có điểm không đúng. Cảm giác tê dại do trước đó bị đối phương thỉnh thoảng điểm thế mà dần dần biến thành từng dòng nhiệt lưu đổ về hạ thân hắn! Đây chỉ là ngẫu nhiên sao? Trước kia hắn chưa từng nghe nói có môn công phu quỷ dị như vậy! Vậy mà có thể khiến hạ thân người ta “tẩu hỏa”……
Tình huống này nếu để những người khác gặp phải, sợ là sẽ lập tức chấm dứt luận bàn, sau đó tìm một chỗ trốn đi tìm người thư giải một phen. Nhưng Kỳ Viêm Phong không phải loại người không chịu được, lại nhân lúc so chiêu ôm người nọ vào lòng, là yêu nghiệt này đang dụ hoặc hắn! Nhìn đôi môi đỏ mọng mê người kia, Kỳ Viêm Phong liều mạng muốn hôn lên……
“Rống –” Một bóng đen mạnh nhảy vào vòng chiến, nhào tới Kỳ Viêm Phong, mạnh mẽ cào một móng vuốt xuống. Tuy rằng nghe không hiểu những người này đang nói gì, thế nhưng trận so đấu này trong mắt Utherus, chính là tên dị tộc kia vẫn luôn bắt nạt bảo bối của y, lại còn ăn đậu hủ của bảo bối!
Hết chương 72