Thú Nhân Chi Cổ Sát Thủ Xuyên Việt

Chương 64: Chương 64: Nguy cơ! VÔ TÌNH THỨC TỈNH [ 2 ]




Edit: An Braginski

Hỏa diễm dần dần tắt, một bóng dáng nam tử như ẩn như hiện trong hỏa diễm. Tóc dài màu đen tùy ý tung bay, một thân da thịt trắng sáng như ngọc, lấp lánh ẩn hiện trong hỏa diễm. Cho dù hiện tại trên người nam tử trong có một mảnh vải, cũng không có ai dám sinh ra ý nghĩ phạm thượng.

Nam tử phất tay dập tắt hỏa diễm, cùng lúc đó một chiếc áo lụa đỏ cũng xuất hiện trên tay hắn. Tùy ý mặc quần áo, Vô Tình quan sát tình huống xung quanh.

Chung quanh là một đống hỗn độn, từ dấu vết chiến đấu có thể thấy — cường giả hậu thiên đỉnh phong, bốn; Mãnh thú, một con. Nhìn ba người nằm trong vũng máu cách đó không xa, cùng với người phía sau báo đen, Vô Tình đã hiểu rõ, có điều hắn lại có chút bối rối —

Đây rốt cuộc là nơi nào? Là Thú Nhân thế giới nơi hắn sinh ra, hay là nhân loại thế giới nơi hắn lớn lên? Hay là một thế giới nào khác mà hắn không biết? Vì đã trải qua đủ loại kỳ văn dị sự, Vô Tình có thể bình tĩnh lại rất nhanh. Thật ra đối với hắn, đang ở nơi nào cũng được, chỉ cần bản thân còn đang sống, là được rồi.

À, hiện tại hắn đã không phải chỉ có một mình. Nếu giờ bên cạnh hắn không có con báo này, Vô Tình nhất định sẽ cho rằng một năm ở đại lục Tát Ma kia chỉ là một cảnh trong mơ, bởi vì cuộc sống nơi đó quá tốt đẹp, hơn nữa hắn cảm thấy mình dường như chỉ vừa ngủ thật lâu thật lâu, sau đó tỉnh lại, hắn vẫn ở trong thế giới ngươi lừa ta gạt kia.

Phát hiện ra trong ba người nằm trên mặt đất còn có người sống, Vô Tình khinh thường nhếch môi cười — loại kỹ xảo nhỏ như giả chết này hắn mười hai tuổi đã biết dùng. Hắn vốn tưởng rằng mấy tiền bối cao nhân hậu thiên đỉnh phong sẽ khinh thường không thèm học công pháp linh tinh như “Quy tức công”, không nghĩ tới nơi này vẫn có một vị như vậy.

Hắn thật đúng là nên cảm tạ các vị tiền bối cao nhân này vì trong lúc đối phó Utherus còn có tính toán riêng, bằng không hôm nay hắn cùng với Utherus thế nào cũng phải một xác hai mệnh. Hắn cũng không dễ dàng gì mới hoàn thành được khế ước với Utherus, tránh được một kiếp, nếu cứ chưa hiểu vì sao đã chết thế này, thì thật đúng là tổn thất lớn a.

Vô Tình tập trung tinh thần lực lên người còn chưa chết hẳn đó. Tuy rằng còn chưa rõ bọn họ vì sao muốn giết Utherus, thế nhưng là một người đang dùng sinh mệnh kí sinh trên thân thể Utherus, hắn không có lý do gì lưu lại kẻ muốn giết hại bạn đời của mình.

Đúng vậy, là kí sinh, tuy rằng lúc ấy bọn họ muốn kết thành khế ước đồng bản mệnh, thế nhưng đáng tiếc là hắn không thể toàn tâm yêu một người đến thế, khế ước đồng bản mệnh tất nhiên không kết thành. Khế ước hiện tại là hắn đơn phương dựa vào Utherus, cũng có thể nói là khế ước cưỡng chế của Utherus với hắn. Chỉ cần Utherus chết, hắn liền chết; Nhưng hắn chết, Utherus cũng sẽ không bị ảnh hưởng quá lớn.

Trên phương diện lực lượng, chỉ cần Utherus nguyện ý, bọn họ có thể cộng hưởng sức mạnh. Có điều do thể chất có hạn, cho dù có nhiều sức mạnh như vậy, hắn cũng không thể sử dụng quá nhiều, như vậy sẽ là gánh nặng đối với thân thể.

Vô Tình đã sớm dự đoán được kết quả khế ước sẽ như vậy. Đây đã là lựa chọn tốt nhất, mạng đã nhặt về được, còn tặng kèm một bạn đời thật lòng yêu mình. Cho nên, dù là bất cứ lý do gì, những người muốn giết Utherus kia đều đáng chết!

Cảm giác được áp lực cường đại trực diện đánh tới, Vân Mộc đang nằm trên mặt đất rốt cuộc không giả vờ được nữa. Đúng vậy, hắn tuy rằng bị yêu thú cào một phát, thế nhưng còn chưa nguy hiểm đến tính mạng. Hắn sẽ không giống đại sư huynh, nhị sư huynh, lấy cả mạng ra mà liều giết yêu thú. Phải biết, một viên yêu đan nhiều nhất cũng chỉ có thể luyện thành hai viên kim đan tiên thiên. Loại chuyện tốt như được nhận kim đan thế nào cũng sẽ không đến lượt hắn, hắn cần gì phải liều mạng như vậy?

“Tiền bối tha mạng, tiền bối tha mạng, vãn bối chỉ là theo các sư huynh đi để thêm kinh nghiệm, vẫn chưa thật sự ra tay với yêu thú, cũng không có ý định cướp yêu đan, tiền bối nếu cần, xin cứ việc lấy đi.” Vân Mộc phát hiện chính mình đã không thể trốn, vội bật dậy nhanh chóng quỳ xuống. Khí thế cường đại như vậy, trừ cường giả tiên thiên còn có thể có ai? Hắn cũng không có gan giở trò trước mặt cường giả tiên thiên, bằng không sẽ chết như thế nào không biết!

“À…?” Nhìn lão già ít nhất lớn hơn mình hai, ba mươi tuổi quỳ trên mặt đất, gọi mình là tiền bối, Vô Tình nhíu mày, trông hắn già như vậy hử? Lão già vẫn luôn cúi đầu, e là ngay cả bộ dạng mình tròn hay méo cũng không biết. Hơn nữa người luyện võ trông không lộ tuổi, nếu đến tiên thiên, càng thêm khó phân biệt tuổi tác. Huống chi ở đây nắm tay lớn chính là có quyền, gọi một tiếng tiền bối này cũng là bình thường.

Đương nhiên, Vô Tình lúc này cũng không muốn so đo chuyện đó. Từ miệng lão già này, hắn vẫn nghe ra một vài thứ hữu dụng. Ví như bọn họ vì sao muốn giết Utherus — Yêu thú? Utherus sao lại là yêu thú! Yêu đan, lại là thứ hại người này! Nhớ lại năm đó hắn chính là bị vu hãm nói đào trộm yêu đan, nên mới bị buộc nhảy vực, tâm tình của hắn liền càng nặng nề thêm.

Phải biết với thể chất khi đó của hắn, ngay cả hậu thiên đỉnh phong còn chưa luyện đến! Thế nhân đều truyền miệng rằng Vô Tình công tử có võ công xuất thần nhập hóa, giết người vô hình, liền tính là cường giả hậu thiên đỉnh phong cũng khó trốn khỏi bị hắn săn giết. Nhưng thế nhân không biết, khi hắn giết chết Lâm Hữu Đạo xếp thứ mười Địa bảng kia, nội lực cũng chỉ có tám tầng mà thôi! Sát thủ giết người không chỉ dựa vào vũ lực, còn có rất nhiều mặt khác.

Nhưng có kẻ cố tình nói hắn “võ công cao”, nói hắn nóng lòng đột phá tiên thiên, lấy trộm yêu đan! Mà người kia, vậy mà còn thuận nước đẩy thuyền, muốn bắt hắn về, thật không hiểu rắp tâm làm gì. Người khác không biết tình huống của hắn thì thôi, người kia sao có thể không biết?

“Ngươi là người nào, sư thừa nơi nào?” Mất hứng thì mất hứng, nhưng hiện tại cũng không phải lúc hồi tưởng quá khứ. Nếu đã bị nhầm là cường giả tiên thiên, vậy hắn cũng liền tùy cơ ứng biến. Tuy rằng rất muốn biết nơi này là địa phương nào, nhưng nếu là hỏi trực tiếp, tựa hồ sẽ mất phong phạm của cao nhân.

“Vãn bối tên là Vân Mộc, sư thừa Vân Ẩn Tông, gia sư là Vân Phong Tông Sư.” Nghe được đối phương hỏi, Vân Mộc nhanh chóng hồi đáp, trong lòng cũng âm thầm nhẹ nhàng thở phào, đối phương nếu nguyện ý hỏi hắn, thì có lẽ cũng còn có thể thương lượng đường sống. Nghĩ đến sư phụ mình cũng là một vị tông sư tiên thiên, không biết đối phương có thể nể mặt tông môn cùng sư phụ mà thả cho mình đi hay không.

Kỳ thật Vân Mộc cho rằng giọng nói thanh thoát mình vừa nghe được kia là nghe nhầm, lại nghe đối phương mở miệng, không nghĩ tới giọng đối phương thật sự trẻ như thế. Trả lời xong câu hỏi, hắn hiếu kì ngẩng đầu liếc mắt nhìn người đứng trước mình —

Vừa thấy, Vân Mộc thiếu chút nữa bị sặc nước miếng chết! Yêu nghiệt! Trừ hai chữ này, hắn thật không biết nên dùng từ gì để miêu tả nam tử trước mắt này! Dáng người quyến rũ như ẩn như hiện dưới một lớp áo đỏ mỏng manh, dù chỉ mới thoáng nhìn, gương mặt giống như người nhà trời kia cũng đủ để khắc sâu ấn tượng trong lòng người khác. Huống chi đối phương nhìn qua vẫn trẻ như thế, cường giả tiên thiên mà trẻ như thế, không phải yêu nghiệt là cái gì?

Đương nhiên, cũng không loại trừ đối phương dùng linh đan diệu dược gì đó, nhưng nếu là tuổi tác đã một bó to, bề ngoài lại trẻ như vậy, chẳng phải lại càng yêu nghiệt sao? Thế nhưng, Vân Mộc tin vào loại suy đoán thứ hai hơn. Nếu tuổi trẻ như thế đã có thể tới tiên thiên, kia còn có để mấy lão già bọn họ sống hay không!

Vân Ẩn Tông sao? Nghe được tên của tông môn, Vô Tình đại khái biết mình đang ở nơi nào rồi. Tuy rằng tông môn này không tính quá lớn, nhưng là có một cường giả tiên thiên tọa trấn. Lần này lão già Vân Phong kia một lần tổn thất ba ái đồ, việc này sợ sẽ không để yên như vậy. Vân Mộc cũng chỉ cho rằng mình là tiên thiên đi ngang qua, mới có gan cùng mình ở đây nói chuyện này. Chỉ tiếc hắn cũng không phải cường giả tiên thiên nào đó đi ngang qua, định nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, muốn cướp yêu đan —

Đem tinh thần lực hoàn toàn tập trung lên Vân Mộc, hỏa diễm bản mạng – thiên phú của hồ tộc sau khi thức tỉnh – lại nháy mắt biến một cường giả hậu thiên đỉnh phong thành tro tàn……

Kỳ thật, đám người Vân Mộc cho rằng Vô Tình là cường giả tiên thiên cũng không phải không có căn cứ, chưa nói đến khí thế, chính là một tay khống chế nguyên tố này cũng không phải cường giả tiên thiên bình thường có thể dễ dàng xử lý. Nhưng Vô Tình biết, hắn sở dĩ có thể làm những điều đó, hoàn toàn chỉ vì hắn là giống cái của bộ tộc Thú Nhân, thiên phú thức tỉnh mà thôi.

Mà khí thế vừa rồi coi như là nhờ có Utherus, bởi vì Utherus vẫn dùng tinh thần lực cung cấp nuôi dưỡng hắn, mà lần này Vô Tình còn chưa hoàn toàn chuyển hóa hết tinh thần lực Utherus cung cấp, trên cơ bản cũng chỉ có thể dùng để phóng ra ngoài.

Giải quyết xong tai hoạ ngầm, Vô Tình nhìn báo đen ngã trong vũng máu, đột nhiên cảm thấy màu máu đỏ có chút gai mắt, hắn tựa hồ chưa bao giờ nhìn thấy Utherus chật vật như vậy. Tuy thông qua tinh thần liên hệ, hắn biết Utherus còn chưa chết được, nhưng tâm trạng hắn vẫn tệ hết mức.

Từ trong khế ước không gian lục ra một ít thuốc cứu cấp, Vô Tình bước đầu xử lý vết thương của Utherus. Xét thấy nơi đây không thích hợp ở lâu, Vô Tình nhẹ nhàng ôm lấy con báo, biến mất như gió trong rừng cây……

Chỉ là phiến rừng bọn họ đặt chân, tính cả hai cái xác trên đất, chỉ trong nháy mắt sau khi Vô Tình đi khỏi đều biến thành tro tàn! Giết người phóng hỏa, hủy thi diệt tích; Là một sát thủ tối cao chưa bao giờ thất thủ, Vô Tình làm việc luôn luôn rất sạch sẽ.

Đợi Vân Phong từ lúc phát hiện khí thế của cường giả tiên thiên, cho đến khi đuổi tới nơi này, đập vào mắt liền thấy một mảnh đất hoang trong phạm vi một dặm không có một ngọn cỏ –“Hồi thiên…… Đúng là hồi thiên tôn giả……” Đứng ở giữa vùng đất trống, lão giả hạc phát đồng nhan thất thần nói……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.