Thú Nhân Chi Cổ Sát Thủ Xuyên Việt

Chương 87: Chương 87: Phục vụ đặc biệt




87, Phục vụ đặc biệt

Tác giả: Điều đường quả

Edit: An Braginski

Đoàn người đi theo Vô Tình tới một phòng đặc biệt, Mộc Thanh toát cả mồ hôi. Hắn biết rõ phòng này dùng để làm gì.

Trước kia những người đắc tội với công tử, vào nơi này đều vô cùng thê thảm.

Cho dù là võ giả cường hãn, công tử cũng có thể dạy dỗ cho đi bán. So sánh với thủ đoạn của công tử, hắn quả nhiên vẫn còn non lắm.

Nhìn vách tường kia treo đầy các loại roi và “hình cụ” đủ dáng, Mộc Thanh yên lặng cầu nguyện cho vị hoàng tộc xui xẻo này, hôm nay công tử vừa trở về, vị này đã đụng phải, đúng là may mắn!

Cũng không biết công tử lần này sử dụng thủ đoạn gì, lại có thể khiến người nọ thành thật đi theo như vậy, ngay cả võ giả hộ vệ của bản thân bị ném ra ngoài cũng không để ý.

“Thích cái nào? Đi chọn đi.” Tiện tay cầm lấy một cái roi, nâng cằm kẻ đang lại gần, Vô Tình cười nhạt nói.

Lúc này, trước mắt hắn không phải hoàng tộc, chẳng qua là một kẻ đáng thương, tâm trí yếu đến mức không chống được một ánh mắt của hắn, muốn bị chà đạp lại chỉ có thể đi chà đạp người khác mà thôi.

Trước kia Vô Tình cũng không phải chưa từng thấy người như thế, cho nên hắn rất rõ loại người này khát vọng cái gì.

Nội tâm con người quả nhiên khó lường, ai có thể ngờ được hoàng tộc cao cao tại thượng lại khát vọng bị điều giáo cơ chứ?

Nghe được giọng nói của Vô Tình, tam hoàng tử dường như mê muội, hưng phấn lấy ra một cái roi mềm đầy xước mang rô, run rẩy quỳ trước mặt Vô Tình, nâng roi trên tay qua đỉnh đầu, nói với giọng vừa kìm nén vừa chờ mong:

“Nữ vương bệ hạ, xin quất ta thật mạnh!” Chính là khí thế này, người gã muốn tìm, nữ vương của gã!

Cầm lấy roi, Vô Tình “bang” một cái tháo roi, quất lên mặt đất, nói:“Cởi!”

Nghe vậy, tam hoàng tử bắt đầu vội vàng cởi quần áo trên người, áo ngoài, trung y, quần…… Cuối cùng trần truồng xuất hiện trước mặt Vô Tình.

“Đi cột lên!” Tùy tay chỉ xiềng xích thả từ trên xà nhà xuống, Vô Tình tiếp tục ra lệnh.

“Mộc Thanh!” Sau khi vị hoàng tộc tự cột mình vào xích, Vô Tình đưa roi trên tay ra, loại người này còn không đáng để hắn tự mình ra tay.

“Vâng, công tử.” Mộc Thanh đáp, cung kính nhận roi trên tay Vô Tình.

Khí thế của công tử thật đúng là người bình thường không học được. Sao hắn cũng không nhìn ra người này có ham muốn như vậy chứ, nếu sớm biết, hắn đi theo gã cũng không sao.

“Hai mươi roi, một tháng.” Mộc Thanh nhận roi rồi, Vô Tình nói tiếp.

“Hả? Ta còn chưa quen với cái này lắm, có khi nào gặp chuyện không may không?”

Mộc Thanh nghe được yêu cầu cũng bắt đầu toát mồ hôi.

Cách dùng roi có rất nhiều loại, loại mà công tử nói có yêu cầu rất cao.

Nó cần kích phát tất cả dục vọng của người ta trong mười chín roi đầu, sau đó trong roi cuối cùng phong kín lại.

Nếu có chút sai lầm, người đó sẽ hoàn toàn bị phế, muốn phế vừa đúng một tháng, cũng quá khó rồi……

“Hửm?” Vô Tình nhướn mày nhìn Mộc Thanh, chỉ dùng mũi thản nhiên phát ra một âm tiết.

“Được rồi, ta thử xem.” Mộc Thanh biết tính công tử nhà mình, tuy không nói gì, nhưng xem ý tứ, nếu hắn không làm được liền dẫn hắn về học tập tư thế cho hẳn hoi, hắn vẫn nên cố mà làm thôi……

Vô Tình ngồi trên ghế, chờ xem Mộc Thanh dùng roi. Hắn biết Mộc Thanh có năng khiếu học cái này, rất nhiều thứ trên cơ bản hắn vừa dạy đã biết.

Hơn nữa cho dù xảy ra sai lầm gì, Vô Tình cho rằng cũng không sao cả, người muốn trưởng thành phải trải qua thất bại mà.

Vô Tình thuận tay bưng chén trà mà Hắc Huyền vừa gọi người đưa tới, biểu tình thực thích ý.

Nếu xem nhẹ tiếng rên rỉ vui thích khi bị quất của người nọ, chỉ nhìn bộ dáng lười biếng kia của Vô Tình, người khác chắc sẽ tưởng rằng trong này đang cử hành tiệc trà xã giao.

Thật ra diện mạo của vị hoàng tộc này cũng không tệ lắm, thanh âm cũng được, vậy mà rất thích hợp bị đè; Nhìn người bị đánh, Vô Tình theo thói quen mà nghĩ.

‘A Tình, rốt cục ngươi đang làm gì ở đây?’ Utherus nghi hoặc nhìn một loạt biến hóa này, đã hoàn toàn hồ đồ.

Vì sao người này muốn tới để bị đánh, vì sao mỗi một roi có vẻ mềm nhũn kia, sẽ khiến người này kêu lớn tiếng như vậy, nhưng lại dâm đãng như vậy……

‘Ha ha, ta đây a, là bán người.’ Vô Tình đứng lên, “ấn” Utherus lên ghế, ghé sát lỗ tai y, chậm rãi nói.

‘Bán người? Bán người làm gì?’ Utherus vẫn mù mờ, tiếp tục hỏi. Nếu như là A Tình, y mua rồi, về sẽ muốn làm gì?

Nghĩ đến đây, Utherus cảm thấy đầu mình có vấn đề, bằng không sao y lại nghĩ như vậy! Bảo bối của y là trân bảo vô giá, sao có thể dùng tiền mua được?

‘Bán người, rửa sạch, liền ăn luôn.’ Vô Tình tiếp tục trắng trợn giải thích việc làm ăn ở đây, nhìn phản ứng của Utherus, chắc cũng đoán được cái gì rồi.

Nghĩ đến đây, Vô Tình ác liệt nói một thêm câu, ‘Utherus, nếu ngươi không ngoan, ta cũng bán ngươi đi nha.’

Utherus nghe được câu trước, còn hơi mặt đỏ tim đập, trên thế giới này vậy mà thực sự có cửa hàng như vậy!

Nhưng nghe đến câu sau, Utherus liền muốn rít gào, sao thế giới này hung tàn như vậy, sao bảo bối của y có thể đem y đi bán chứ? Y nhất định phải nhanh chóng mang A Tình trở về mới được!

‘A Tình ……’ Utherus lấy lòng ôm hắn, biết việc làm ăn nơi này lại có ý nghĩa gì đâu. Mấu chốt là bảo bối của y, vẫn là của y là được.

Đương nhiên y cũng thấy may mắn vì A Tình là bán người ta, mà không phải bị người ta bán.

‘Ha ha, ngươi tốt như vậy, ta cũng không nỡ đem ngươi bán.’ nhìn biểu tình hiếm khi phong phú của Utherus, Vô Tình cúi đầu cắn môi y, cười nhẹ nói. Một tiên thiên bẩm sinh, còn không biết ai có thể mua được……

Đến khi bên Vô Tình cọ xát xong, Mộc Thanh bên kia cũng quất roi xong.

“Lão bản, người này……” Nhìn vị hoàng tộc bị đánh ngất xỉu, Hắc Huyền đi ra hỏi.

Người này bị đánh nhìn qua có vẻ rất khủng bố, nhưng cả quá trình, Hắc Huyền cũng biết chưa đánh đến nơi yếu hại, Mộc Thanh cũng không dùng lực.

Nhưng vì sao người này còn kêu lớn tiếng như vậy nhỉ? Gã tốt xấu cũng là võ giả tầng bốn mà, có hai mươi roi thôi, cuối cùng thế mà còn ngất!

Hắc Huyền biết rõ thân phận của Mộc Thanh, bình thường lúc không có việc gì, sẽ dạy cho mấy cô nương, công tử mới tới chuyện giường chiếu gì đó.

Tuy rằng các loại lý luận, kỹ thuật của Mộc Thanh rất phong phú, nhưng Hắc Huyền lại biết này thanh niên vẫn còn trinh.

Cũng không biết lão bản dạy dỗ như thế nào, rõ ràng đều là những thứ ám muội, học xong người lại vẫn như đứa trẻ ngây thơ.

Lần này còn là lần đầu tiên ông thấy Mộc Thanh ra tay đánh người, dùng roi mềm nhũn, nghiêm túc chuyên chú, dường như đang chờ tiên sinh kiểm tra bài.

“A, tùy tiện tìm một chỗ cho ở, nhớ rõ tính phí tổn thất, phí phục vụ cũng phải thêm, chúng ta cũng chỉ làm ăn nhỏ.”

Liếc mắt nhìn người đã ngất xỉu, Vô Tình có thể xác định Mộc Thanh dùng roi vẫn rất đúng chỗ, sau đó nhẹ nhàng phân phó.

“Vâng.” Hắc Huyền khom người tiễn lão bản, yên lặng đổ mồ hôi. Nếu ngài như này mà gọi là làm ăn nhỏ, thì những cửa hàng khác ở thượng kinh đều không sống nổi!

Còn có, đánh người một trận thì phí phục vụ nên tính như thế nào?

“Mộc Thanh, Mộc Thanh, roi là ngươi đánh, muốn thu bao nhiêu bạc?” Hắc Huyền đuổi theo Mộc Thanh chuẩn bị trở về nghỉ ngơi, hỏi.

“Này…… Ta xem ít nhất cũng phải một ngàn lượng bạc, ngươi thấy đó, bộ tiên pháp này yêu cầu kỹ thuật rất cao……” Mộc Thanh giải thích sơ qua công hiệu của bộ tiên pháp, rồi trở về phòng. Hôm nay áp lực công việc của hắn hơi nặng, công tử thật biết làm khó người khác.

Không cứng được thì không cứng được, còn phải khống chế không cứng được trong đúng một tháng.

Bình thường hắn trừng phạt mấy tên dâm tặc, cũng không quan tâm bọn họ sẽ không cứng được bao lâu, xem ra kỹ thuật của hắn còn phải rèn luyện nhiều.

“……” Nhìn Mộc Thanh đi xa, Hắc Huyền chết lặng trong đêm đen ……

Ông cũng không hiểu kỹ thuật trong lĩnh vực phong nguyệt lắm.

Nhưng bộ tiên pháp này cũng quá hung tàn, rõ ràng nhìn qua mềm nhũn, người dùng roi còn không hề có nội lực, nhìn qua chỉ là một văn nhược thư sinh.

Thế nhưng chỉ sau hai mươi roi như vậy, phế hỏng một võ giả tầng bốn ngay tại chỗ!

Hơn nữa vừa ông rõ ràng không thấy Mộc Thanh quất trúng chỗ đó, tất cả đều chỉ đánh trên người mà thôi, làm sao lại có thể gây ra hậu quả như thế?

Còn có, vì sao một thanh niên tốt thuần khiết như này lại gặp phải người như lão bản nhỉ? Ông trời thật không có mắt ……

‘Utherus không muốn biết ta có từng bị bán hay không à?’ trở lại phòng mình, Vô Tình đột nhiên hỏi.

Hắn mới không tin Utherus giống như mình, có thuật nhìn người, có thể phán đoán tính ra một người có còn trinh hay không.

Vô Tình rất ngạc nhiên, vì sao sau khi Utherus biết mình ở nơi này làm gì, lại không hỏi đến vấn đề này.

‘A Tình, ngươi không có, ta biết được, ta là giống đực đầu tiên của ngươi.’ Utherus đau lòng kéo hắn vào ôm, mặc dù sau khi biết chuyện nơi này, y có nghĩ tới vấn đề này trong nháy mắt.

Nhưng lại nhớ tới lúc A Tình mới gặp y, y liền biết chính mình nghĩ nhiều.

A Tình hỏi như vậy, là lo lắng bị y hiểu lầm cái gì đi. Ngược lại là y sơ sót, vậy mà không đúng lúc trấn an bạn đời của mình.

‘Ngươi làm sao mà biết được?’ Vô Tình hơi bối rối với câu trả lời của Utherus.

Chỉ xem biểu hiện trên giường của hắn, tuyệt đối không giống người không có kinh nghiệm, hơn nữa thân thể hắn cũng từng bị dạy dỗ, chuẩn bị.

Trừ khi diễn, bằng không sẽ không có ai nghĩ rằng hắn vẫn còn trinh.

‘Ha ha, A Tình, ngươi quên à, chúng ta không giống người nơi này, ngươi có từng bị người vấy bẩn hay không, chỉ dựa vào mùi ta liền có thể phán đoán được.’ Utherus nhìn vẻ mặt đáng yêu của bảo bối nhà mình, cười nhẹ giải thích.

Kỳ thật A Tình vẫn rất để ý cái nhìn của y đối với hắn, điều này nghĩa là A Tình đã bắt đầu đặt y ở trong lòng phải không?

‘Hừ, ngươi, tên cầm thú này!’ đẩy Utherus ra, Vô Tình xấu hổ nói, ai biết mũi y còn có thể phân rõ chuyện này chứ?

Còn có, hôm nay hắn đầu óc bị nước vào đúng không, bằng không sao lại hỏi câu ngu ngốc như vậy?

Vì sao hắn phải so đo việc người khác nhìn hắn thế nào chứ? Trước kia chẳng phải cũng như vậy sao, kẻ khác khinh hắn là nam sủng, là vợ thiên hạ cũng được, coi hắn là ma đầu giết người không chớp mắt cũng được, hắn đều chưa từng để ý.

Vì sao hắn phải quan tâm Utherus nhìn hắn như thế nào cơ chứ? Hắn cũng không tin người đã rơi vào tay hắn còn chạy thoát được!

‘Ha ha, ta là thú, không phải cầm (loài chim).’ nhìn bảo bối hiếm khi giận dỗi với y, Utherus cảm giác A Tình như vậy đáng yêu hơn nhiều.

Vươn tay quơ người đang định chạy đi vào lòng, Utherus dụi đầu vào hắn, hít ngửi, ừm, vẫn là thơm như vậy.

Nghe Utherus nói, lại xem hành vi như hít ngửi như động vật của y, Vô Tình dở khóc dở cười.

Người này còn càng nói càng giống thú, uổng công y bây giờ đang đội lốt người!

‘A Tình, hôm nay nghỉ ngơi sớm đi.’ nhìn cái giường lớn, Utherus thấp giọng nói.

Bọn họ đã phải ở dã ngoại rất nhiều ngày, hôm nay khó được có giường ngủ, A Tình nên nghỉ ngơi cho khỏe.

‘Ừ.’ ôm cổ Utherus, Vô Tình lên tiếng. Từ khi tỉnh lại đến bây giờ, hắn còn không chưa có tối nào được ngủ giường đâu, hôm nay nhất định phải ngủ bù cho thật đã.

Đột nhiên lại nghĩ đến chuyện gì, Vô Tình nắm tay Utherus nói:‘Hôm nay ta vẫn muốn ở phía trên, không cho đè nặng ta!’

Lúc ở bên ngoài, Utherus sợ hắn nằm ở trên đệm khó chịu, lúc hoan ái không phải ôm hắn trong lòng, cũng là để hắn ở phía trên.

Đương nhiên, cho dù hôm nay có giường, Vô Tình cũng không định cho Utherus đặt mình dưới thân. Thật không biết thân thể Utherus làm bằng gì, nặng thật sự!

‘Được.’ Utherus thấp giọng đáp, dù A Tình có cho phép y đè, y cũng không nỡ.

Thân thể thú nhân nặng hơn giống cái rất nhiều, nếu đè hỏng bảo bối của y là không ổn rồi;

Huống chi hiện tại thân thể A Tình còn đang yếu, không dưỡng cho tốt là không được!

Nhận được câu trả lời mình muốn, Vô Tình vừa lòng hôn Utherus, nam nhân của hắn quả nhiên vẫn rất tốt ……

Tác giả có lời muốn nói: Khụ, đoạn ở trên, tắt đèn……

Các loại hình ảnh không hài hòa xin mời tiếp tục tưởng tượng ~~

ừm, văn này vẫn là rất hài hòa

o[∩_∩]o ha ha ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.