Thú Nhân Chi Đặc Chủng Binh Xuyên Việt | Bộ Đội Đặc Chủng Xuyên Việt Đến Vùng Đất Thú Nhân

Chương 38: Chương 38: 110.111]




(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Thú Nhân Chi Đặc Chủng Binh Xuyên Việt [109] Nguy Cơ Khan Hiếm Thức Ăn

Lúc Phất Lôi đi săn trở về thì mang theo chút măng cùng vài con vịt hoang, đồng thời cũng mang theo chút hàn khí. Đã bắt đầu vào đông, tuy vẫn chưa đổ tuyết nhưng nhiệt độ cũng khá lạnh.

Vừa nghe Địch Nãi nói bảo bảo ở trong bụng cậu động đậy, Phất Lôi liền bật người chạy tới, muốn kiểm tra bụng Địch Nãi. Bất quá tay vừa mới vươn tới thì y nhớ ra mình vẫn chưa rửa tay, liền chạy ra ngoài. Rửa tay xong quay lại sơn động, dùng vải bố lau khô, sau đó y mới chạy tới trước mặt Địch Nãi.

Bất quá, chỉ mới vươn tay thì lại rụt lại, chạy tới bên đống lửa sưởi ấm. Hóa ra Phất Lôi sợ tay mình sẽ đông lạnh Địch Nãi cùng đứa nhỏ trong bụng, muốn hơ ấm một chút rồi mới sờ.

Nhìn Phất Lôi hoang mang rối loạn chạy tán loạn trong sơn động, Địch Nãi có chút buồn cười. Thế nên, lúc Phất Lôi một lần nữa chạy tới trước mặt, Địch Nãi liền dứt khoát nắm tay đối phương, áp lên bụng mình.

Phất Lôi có chút hoảng sợ, ngồi xổm xuống chậm rãi vuốt ve, vẻ mặt vừa kính động lại khẩn trương. Bất quá sờ cả nửa ngày cũng không cảm giác được bảo bảo động, vì thế, có chút nghi hoặc áp mặt tới gần bụng Địch Nãi, muốn nghe thử nhịp tim của bảo bảo. Đương nhiên, cũng không nghe được gì.

Phất Lôi nhẹ giọng nói chuyện với bảo bảo: “Hey bảo bảo, động một chút đi, động một chút đi a!”

Địch Nãi cúi đầu nhìn bụng mình, nơi đó đã gồ lên rất rõ, giống hệt như bụng tướng quân vậy. Cậu thầm nghĩ, theo tương quan ở thế giới cũ, đại khái tới năm bốn mươi tuổi cũng có thể phình thành thế này. Bất quá, hiện giờ bụng này quý giá hơn bụng tướng quân nhiều.

Phất Lôi nghe Bội Cách nói lúc mình mang thai bốn tháng bụng to hơn bụng Địch Nãi một chút thì bắt đầu nghĩ đủ biện pháp làm nó lớn hơn.

Trước kia Phất Lôi từng nghe Địch Nãi nói qua đủ loại canh bổ, đặc biệt là gà rừng, vịt hoang, chim bồ câu, cá này nọ, vì thế gần nhất đi săn đều mang về mấy loại con mồi này.

Địch Nãi cũng không quá để ý, cậu cảm thấy cứ tuân theo tự nhiên thì tốt rồi. Kỳ thực so với những món canh món hầm, cậu thích ăn rau xào chua chua cay cay hơn. Lại nói tiếp, hơn bốn tháng nay bảo bảo trong bụng cũng thực nghe lời, không hề giày vò cậu. Khẩu vị của Địch Nãi vốn rất tốt, trừ bỏ thỉnh thoảng có bệnh trạng đau xương sống cùng nhũn chân thì không bị gì nữa.

Trước kia Địch Nãi cứ nghĩ lúc mang thai mình sẽ bị hành không ít, dù sao cậu cũng không phải người thế giới này, chính là nước thánh thần kỳ kia cư nhiên làm cậu thuận lợi hoài đứa nhỏ, quả thực có chút khó tin.

Phất Lôi dán mặt lên bụng Địch Nãi một hồi vẫn không cảm nhận được bảo bảo máy thai. Y không chịu chết tâm, một mực thì thầm nói chuyện với bảo bảo.

Nhìn bộ dáng cẩn thận của Phất Lôi, Địch Nãi đột nhiên cảm thấy trái tim mình cũng mềm mại. Một tay vuốt ve đầu Phất Lôi, tay kia thì xoa bụng, học theo y nói: “Bảo bảo, động một cái chào hỏi phụ thân ngươi đi a.”

Rốt cuộc, bảo bảo trong bụng lại giật một cái. Lần này Phất Lôi cảm nhận được, y khiếp sợ ngẩng đầu, giống như có chút không thể tin mà xoa xoa mặt mình, sau đó bắt đầu cười ha hả ngây ngô: “Bảo bảo đá ta một cái a, hắc hắc, thật lợi hại. Bảo bảo của chúng ta sau này nhất định sẽ lợi hại giống như ngươi vậy.”

Địch Nãi tức giận vỗ đầu Phất Lôi: “Ngươi nói gì vậy hả, chẳng lẽ ta thường xuyên đánh đập ngươi à?”

Phất Lôi ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Không phải, ý ta là nắm đấm của ngươi lợi hại hơn ta a. Hắc hắc, bảo bảo của chúng ta sau này có ngươi dạy, khẳng định lại càng lợi hại hơn.

Mã Cát cùng Thải Ni ở bên cạnh nghe bọn họ nói chuyện mà cười ha hả. Tộc trưởng của bọn họ cư nhiên nhận mình thua kém một phi thú nhân, lời này mà truyền ra ngoài đại khái sẽ làm người ta rụng cằm đầy đất. Bất quá cẩn thận ngẫm lại, nếu Địch Nãi là thú nhân có thể biến thân thì đại khái trong bộ lạc không có ai là đối thủ đi! Có một phi thú nhân cường hãn như vậy, này là kiêu ngạo của tất cả phi thú nhân a!

Mã Cát cười một hồi thì bước qua xách con vịt hoang Phất Lôi săn về nhìn nhìn, có chút nghi hoặc hỏi: “Phất Lôi, sao ngươi chỉ săn được ít con mồi thế? Mấy con vịt này gầy trơ xương, ăn vài ngụm đã hết rồi, các ngươi ăn no được à?”

Phất Lôi có chút ngượng ngùng: “Phụ cận không tìm ra con mồi nào tốt, ta lại lo lắng cho Địch Nãi nên không dám chạy đi xa, chỉ bắt vài con vịt hoang rồi quay về. Này là hầm canh cho Địch Nãi uống, ta có thể ăn thịt khô.”

Mã Cát nghe vậy thì có chút đăm chiêu: “Ngươi nói vậy ta mới nhớ, gần nhất Hách Đạt cũng nói dạo này đi săn không dễ như trước kia, thường xuyên phải bay tới nơi xa đi săn mới có thu hoặc. Này là làm sao a?”

Địch Nãi nghe bọn họ nói vậy thì liền suy tư, chẳng lẽ bộ lạc thú nhân cũng gặp phải nguy cơ khan hiếm thức ăn? Trước kia cậu vẫn nghĩ tộc nhân không cần lo ăn lo mặc, bởi vì thú nhân vừa có cánh lại vừa có năng lực săn bắt cường hãn, cho dù không tích trữ lương thực cũng có thể vượt qua mùa đông giá rét.

Không ngờ hiện giờ lại xuất hiện nguy cơ, ngay cả thú nhân cường hãn cũng không săn được động vật lớn.

Địch Nãi suy đoán có hai nguyên nhân, một là vài năm nay dân số trong bộ lạc tăng trưởng mà các thú nhân thì vẫn không ngừng đi săn, nhóm động vật ở phụ cận gần như bị tuyệt chủng. Số chưa bị giết cũng vì sợ hãi mà bắt đầu di chuyển tới nơi khác. Hai là năm rồi có nhiều dực long lui tới ở phụ cận, sức ăn của chúng rất lớn, đã diệt rất nhiều động vật. Vì thế mới dẫn tới cục diện khan hiếm bây giờ.

Địch Nãi cảm thấy nếu bộ lạc thú nhân không tìm kiếm lối thoát, rất có thể phải chuyển nhà. Bởi vì theo phỏng đoán của cậu, càng về sau đi săn lại càng gian nan hơn, nếu mỗi lần đi săn đều phải tiêu tốn một hai ngày thì bộ lạc sẽ yếu đi, rất dễ xuất hiện vấn đề an toàn. Huống chi đi săn xa như vậy, các thú nhân cũng thực mệt mỏi.

Nếu thật sự xuất hiện tình huống như vậy, bộ lạc cần phải di chuyển tới nơi có động vật sung túc. Chính là, các thú nhân đời đời đều sinh sống ở đây, muốn dọn đi thì quả thật nói dễ hơn làm?

Địch Nãi nói suy đoán của mình với mọi người, rất nhanh cả đám liền chìm vào suy tư.

Mã Cát cảm thấy thực phức tạp: “Địch Nãi, ngươi nói là thật à? Có khi nào là vì mùa đông nên động vật trốn đi ngủ đông không?”

Địch Nãi lắc đầu: “Cho dù chúng núp vào hang cũng không thể qua được ánh mắt cùng cái mũi nhạy bén của thú nhân.”

Phất Lôi liền phụ họa: “Đúng vậy, cho dù nhóm động vật trốn sâu vào hang, chúng ta cũng có thể tìm được. Vấn đề là rất nhiều động vật không ngủ đông a! Trước kia trên thảo nguyên thường xuyên có đàn dê đàn bò ăn cỏ, hiện giờ cơ bản không nhìn thấy nữa. Địch Nãi nói đúng, nguy cơ khan hiếm thức ăn sắp ập tới, phải nhắc nhở mọi người trong bộ lạc.

Lúc mọi người đang thảo luận tính nghiêm trọng của việc cạn kiệt nguồn thức ăn thì Hách Đạt cũng mang theo con mồi tới. Làm Địch Nãi ngoài ý muốn là Hách Đạt săn được một con gấu. Ở bộ lạc lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Địch Nãi thấy có người săn gấu. Con gấu này thân hình khổng lồ, hình thú cũng xấp xỉ thú nhân. Hách Đạt hiển nhiên đã hao phí không ít sức lực, trên người cũng đầy vết thương.

Mã Cát thấy vậy liền chạy tới giúp Hách Đạt băng bó, đồng thời có chút oán giận nói: “Sao ngươi lại phí sức săn đại gia hỏa này? Thịt thứ này cũng không ngon lành.”

Hách Đạt có chút bất đắc dĩ nói: “Ta đi nửa ngày cũng không thấy con mồi, chỉ thấy mỗi con này đang đào tổ ong, chỉ đành bắt nó. Nếu không phải bắt được nó, ta đại khái chỉ có thể bắt mấy con dúi trúc.”

Mã Cát kinh ngạc trợn to mắt: “Hách Đạt, vừa nãy chúng ta cũng đang nói chuyện gần nhất bộ lạc xuất hiện nguy cơ khan hiếm thức ăn này! Không ngờ lại nghiêm trọng tới vậy.” Hắn quay qua nhìn Địch Nãi: “Chúng ta nên làm gì bây giờ? Ta không muốn rời đi, không muốn dọn tới nơi khác a!”

Địch Nãi trầm tư một hồi mới nói: “Nếu không muốn chuyển đi, hiện giờ nhất định phải thay đổi một ít thói quen của bộ lạc. Đầu tiên, lúc các thú nhân đi săn phải bỏ qua nhóm ấu tể vẫn chưa trưởng thành, để chúng có cơ hội sinh sản. Mặc khác, chúng ta cũng nên tự dưỡng một ít động vật, sau đó để chúng sinh sôi nảy nở. Tiếp theo, các tộc nhân phải thay đổi thói quen lãng phí, phải ăn hết tất cả bộ phận có thể ăn trên cơ thể động vật, không thể vứt bỏ nội tạng cùng phần đầu như trước kia. Hơn nữa mọi người cũng phải bắt đầu trồng trọt như ta. Như vậy, phi thú nhân có thể ăn lương thực, chẳng những tốt cho sức khỏe mà còn giảm bớt lượng đồ ăn. Nếu kiên trì thì đại khái vài năm sau có thể ổn định.”

Mọi người nghe xong đều cảm thấy đề nghị này rất chí lí. Phất Lôi quyết định qua vài ngày nữa sẽ mở cuộc họp toàn bộ lạc, thông báo tình trạng hiện giờ với mọi người cùng áp dụng biện pháp Địch Nãi vừa nói.

Thương lượng đối sách xong, mọi người mới an tâm một chút. Chính là đối mặt với khốn cảnh trước mắt, mọi người vẫn có chút lo lắng. Dù sao vẫn còn tới nửa mùa đông nữa!

Mã Cát theo Hách Đạt ra bờ sông xử lý con gấu kia, trong lòng không ngừng tính toán xem nên xử lý thế nào mới tốt. Trước kia đều vung tay quá trán, nội tạng này nọ đều vứt hết, bất quá hiện giờ phải tiết kiệm, hắn quả thực có chút không quen. Địch Nãi chỉ đành đi theo, chỉ hắn cách tẩy rửa cùng xử lý.

Kỳ thật với Địch Nãi, sớm phát hiện tình huống này cũng là chuyện tốt. Nhóm giống cái trong bộ lạc đều bị dưỡng tới an nhàn, tư tưởng cũng không tiến thủ. Các thú nhân cũng cảm thấy thực vật sung túc nên không cần thay đổi hiện trạng. Tư tưởng này đã giảm mạnh tính sáng tạo của bọn họ, không tốt cho sự phát triển của xã hội.

Tuy Địch Nãi đã tới bộ lạc này hơn một năm nhưng thực tế lại không có cách thay đổi hiện trạng. Lúc Địch Nãi bắt đầu trồng trọt, rất nhiều người hứng thú chạy tới xem. Chính là đại đa số mọi người đều cảm thấy Địch Nãi làm vậy thực thừa thãi. Trong rừng cái gì mà không có? Vì sao phải tự trồng a? Muốn ăn thì cứ chạy đi tìm là được rồi? Trồng trọt thực vất vả.

Địch Nãi hao hết nước miếng cũng không thay đổi được suy nghĩ của bọn họ. Tư tưởng không đổi, nói thế nào cũng vô ích. Cho dù Phất Lôi làm tộc trưởng cũng không có cách nào khuyên nhủ tộc nhân, chỉ có thể dùng hành động duy trì Địch Nãi, để các tộc nhân nhìn thấy hiệu quả rồi làm theo.

Hiện giờ thì tốt rồi, thức ăn khan hiếm, vì sinh tồn, các tộc nhân không thể không thay đổi. Kia tốt lắm, rất nhanh cả bộ lạc sẽ bắt đầu cuộc sống nông canh. Địch Nãi từng đọc qua lịch sử, chỉ có sản xuất thì xã hội mới có động lực phát triển.

Nếu các tộc nhân vẫn không chịu thay đổi hiện trạng, bộ lạc tiếp tục bảo thủ thì nơi này mãi mãi duy trì trạng thái lạc thái.

Địch Nãi cảm thấy mình không thể uổng phí cái danh ‘sứ giả của thần’, cậu hi vọng sự cố gắng của mình có thể giúp tộc nhân cảm nhận được sự đổi mới từ nông canh sản xuất, để cuộc sống của bọn họ dần dần tốt hơn.

Trưa hôm nay, trừ bỏ món canh từ số vịt Phất Lôi bắt về, bọn họ còn được ăn gan gấu cùng chân gấu. Phần gan bị Địch Nãi mang đi xào, bàn chân gấu thì để Mã Cát kho. Địch Nãi cũng không biết xử lý lắm, dù sao cũng là gan, hẳn không sai biệt lắm.

Địch Nãi vươn đũa gắp một miếng chân gấu, trong lòng nghĩ, này chính là chân gấu a, chân chính sơn hào a lại mang đi kho tàu có phải quá lãng phí không? Mà kệ đi! Chân gấu cho dù quý giá thế nào thì ở thế giới này nó chỉ là một món ăn, có thể lấp đầy bụng là tốt rồi!

Hoàn Chương 109.

Thú Nhân Chi Đặc Chủng Binh Xuyên Việt [110] Địch Nãi Sinh

Sau khi mang thai được năm tháng, bụng Địch Nãi bắt đầu phình to như quả bóng. Có đôi khi Địch Nãi hoài nghi có phải vì mình uống quá nhiều canh của Phất Lôi nên mới phì như vậy hay không. Số quần áo trước kia hiện giờ đều không mặc được, chỉ có thể dùng vải mới dệt may thành đồ mới.

Mã Cát cũng thực cảm thông với Địch Nãi, liền mang số vải dệt được mấy hôm trước tặng cho cậu.

Trừ bỏ làm quần áo cho mình, Địch Nãi cũng bắt đầu làm quần áo cùng tã cho đứa nhỏ. Địch Nãi tự hiểu tay nghề mình không tốt, chỉ có thể nhờ Mã Cát hỗ trợ. Mã Cát thật ra khá vui vẻ, vừa lúc có thể luyện tập, sau này có đứa nhỏ thì làm quần áo cũng dễ hơn.

Nôi cũng được Phất Lôi làm xong, nó là một cái nôi thực giản dị bằng nan tre cùng dây thừng. Dùng nan tre dệt thành khuông rồi phủ lên một tầng da thú thật dày, tiếp đó dùng dây thừng cột ở hai đầu rồi treo lên chiếc giá tam giác, thế là chiếc nôi giản dị hoàn thành. Đẩy nhẹ một cái, chiếc nôi liền lắc lư.

Sau khi nôi làm ra, có lần Bội Cách mang Côn Tháp tới chơi liền để nó vào thử, thế nhưng chỉ mới lay lay một chút đã lăn ra ngủ. Tiểu quỷ Côn Tháp này thường xuyên nửa đêm không chịu ngủ vòi phụ mẫu chơi đùa, thế nhưng nằm trong nôi lại dễ ngủ như vậy, điều này thực làm Bội Cách kinh hỉ. Vì thế, chiếc nôi vừa hoàn thành này Địch Nãi liền tặng cho Bội Cách, sau đó Luân Ân liền hỗ trợ làm một cái mới.

Mùa đông thời tiết rét lạnh, phần lớn thời gian Địch Nãi để ở trong sơn động, rất hiếm khi ra ngoài. Phất Lôi vì chăm sóc cậu nên cũng ít ra ngoài, bất quá y vẫn dành chút thời gian dẫn tiểu mẫu dương mà bọn họ dưỡng ra ngoài lai giống. Không bao lâu sau, tiểu mẫu dương liền có thai. Này cũng là chuyện tốt, dù sao dưỡng đứa nhỏ rất cần sữa a.

Trong bộ lạc, từ lần Phất Lôi mở đại hội, mọi người đều bắt đầu tiết kiệm, rất nhiều người chạy tới sơn động hướng Địch Nãi học hỏi kinh nghiệm làm thịt khô, cá khô cùng các loại dưa muối, vì thế sơn động Địch Nãi thường xuyên có người ghé thăm, khá náo nhiệt. Mọi người vây quanh bếp lò trò chuyện vui vẻ cũng Địch Nãi cảm thấy thời kì mang thai cũng thoải mái hơn không ít.

Bất quá, Phất Lôi vẫn thực đau lòng, sợ Địch Nãi quá vất vả, thế nên phần lớn đều do y phụ trách giải thích chỉ dẫn.

Hôm nay trời đổ tuyết nhỏ, sắc trời khá âm u, buổi sáng thức dậy Địch Nãi liền cảm thấy hai chân tê cứng, có chút không thoải mái. Phất Lôi liền bảo cậu đừng leo xuống giường, nằm nghỉ một ngày thì tốt hơn.

Bình thường Địch Nãi cơ bản không ngủ nướng, cho dù đang mang thai cũng kiên trì dậy sớm. Đại khái là vì căn cốt vốn không sai, hơn nữa lại kiên trì rèn luyện nên lúc mang thai không quá mệt mỏi. Bất quá bụng cậu hiện giờ quả thực hơi lớn, bệnh trạng hậu kỳ mang thai cũng lộ rõ, chân bắt đầu phù thũng.

Địch Nãi nghĩ thời tiết thế này hẳn cũng không có ai ghé qua, liền nghe theo ý Phất Lôi, ăn xong bữa sáng thì liền nằm trên giường nghỉ ngơi.

Bất quá tính tình Địch Nãi vốn không chịu được an nhàn, chỉ một chốc sau đã cảm thấy nhàm chán. Thế giới này không có TV, không có internet, ngay cả sách báo tạp chí cũng không có, có đôi khi quá rảnh rỗi thật sự làm cậu khó chịu.

Nhìn quanh sơn động, trừ bỏ Phất Lôi đang chuẩn bị đồ ăn, đại khái chỉ còn Tiểu Nhị cùng Tuyết Linh động đậy.

Tiểu Nhị bởi vì tuyết rơi nên cũng lười ra ngoài, đại khái cũng cảm thấy nhàm chán nên lúc cắn đuôi lúc cắn tai Tuyết Linh. Tuyết Linh ngồi im không động đậy, tùy ý tiểu Nhị phá rối. Tới lúc thật sự chịu không nổi, Tuyết Linh liền bật người đè Tiểu Nhị dưới thân liếm liếm một trận. Vì thế, Tiểu Nhị lại nhu thuận được một chút.

Địch Nãi nghĩ, Tuyết Linh quá ngạo kiều chọc không vui, vẫn là chọc Tiểu Nhị vui hơn. Khoảng thời gian này vì chuẩn bị đủ thứ chờ bảo bảo chào đời nên cậu rất hiếm khi trêu chọc Tiểu Nhị. Bất quá, Tiểu Nhị có Tuyết Linh nên cũng không tịch mịch.

Lúc này Địch Nãi nổi hứng liền xách Tiểu Nhị tới bên giưởng, sau đó từ cái bình nhỏ bên cạnh lôi ra một con cá khô đùa với nó.

Tiểu Nhị ở dưới giường nhảy lên nhảy xuống chụp cá, mỗi lần nó sắp táp trúng thì Địch Nãi lại giật con cá lên một chút. Tiểu Nhị biết chủ nhân đang trêu mình nhưng vẫn chơi không biết mệt, mỗi cú nhảy đều thực hăng say, chính là mãi mà vẫn không chụp được con cá kia. Vì thế, hai người này cũng không rõ là ai đang chơi ai.

Địch Nãi cùng Tiểu Nhị chơi thực cao hứng thì đột nhiên nghe thấy bên ngoài truyền vào tiếng hỏi: “Tộc trưởng, có ở nhà không?” Cư nhiên là âm thanh của Thác Bỉ. Phất Lôi đáp một tiếng rồi chạy ra mở cửa. Thác Bỉ cùng Tạp Lạc mang theo một thân hơi lạnh bước vào, trong tay Tạp Lạc còn xách theo một con hoẵng.

Địch Nãi vừa thấy khách tới thì lập tức ném con cá khô cho Tiểu Nhị, phủ thêm áo da thú rồi leo xuống giường. Cậu chỉ bàn ghế bên cạnh đống lửa nói: “Hoan nghênh, mau ngồi đi. Các ngươi trở về khi nào vậy?”

Tạp Lạc lau nước tuyết trên trán, hướng Địch Nãi cười cười: “Về từ mấy hôm trước rồi.”

Thác Bỉ nhận lấy vải bố Phất Lôi đưa qua lau nước trên người, thấy Địch Nãi đang mang thai thì nhất thời há hốc: “Địch Nãi, bụng của ngươi sao lại lớn đến vậy a?”

Khoảng thời gian trước Thác Bỉ cùng Tạp Lạc trở về dực báo tộc một chuyến, ở đó hai tháng rồi mới quay về. Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy bộ dáng Địch Nãi sau khi có thai.

Thác Bỉ hiển nhiên đã quen nhìn Địch Nãi trong tư thế oai hùng hiên ngang, có chút khó tiếp nhận hình tượng bụng lớn này. Hắn nhìn chằm chằm bụng Địch Nãi nửa ngày, thẳng tới khi Tạp Lạc đá hắn một cước mới chịu hồi phục tinh thần, ngượng ngùng cười cười rồi cũng ngồi xuống.

Địch Nãi cảm thấy có chút nghi hoặc, liền hỏi Thác Bỉ: “Tầm hai tháng nữa sẽ sinh. Đúng rồi, bụng ta thật sự rất lớn à?”

Thác Bỉ nghĩ nghĩ, sau đó gật đầu: “Rất lớn, theo ta từng thấy thì chỉ có phi thú nhân sắp sinh thì bụng mới lớn như vậy.”

Tạp Lạc ở bên cạnh cười nói: “Ta nghĩ chắc ngươi hoài song bài thai, một lần sinh hai đứa thực không tệ a. Dứt khoát chia một đứa cho chúng ta đi.”

Địch Nãi liền bật cười: “Khó mà làm được, bảo bảo ta tân tân khổ khổ hạ sinh sao có thể mang đi tặng. Ta thấy hai ngươi tự mình sinh đi, muốn bao nhiêu thì sinh bấy nhiêu.”

Địch Nãi nói xong thì xoa xoa thắt lưng, muốn giảm bớt đau nhức. Phất Lôi lập tức đi qua kéo Địch Nãi ngồi xuống ghế dài bên bếp lửa, lại lót thêm vài miếng da thú dưới eo.

Tạp Lạc nghe Địch Nãi nói vậy thì có chút đăm chiêu nhìn qua Thác Bỉ: “Thân ái, ngươi cảm thấy thế nào?”

Thác Bỉ vẫn còn nhìn chằm chằm Địch Nãi, không kịp hồi phục tinh thần. Nhìn bộ dáng không chịu nổi gánh nặng của Địch Nãi, hắn táp lưỡi: “Mang thai thật sự vất vả như vậy à?” Bất quá đột nhiên phản ứng lại câu nói của Tạp Lạc, liền nghi hoặc hỏi: “Ngươi vừa nói gì? Cái gì mà thế nào?”

Tạp Lạc cười hì hì: “Ta nói, chúng ta cũng sinh một đứa đi? Tiểu bảo bảo chơi thật vui a.”

“Gì mà đứa nhỏ?” Thác Bỉ có chút khó hiểu nhăn mặt: “Chúng ta đều là thú nhân, làm thế nào sinh được?”

Tạp Lạc xoa cắm cười gian: “Thân ái, nhiệm vụ mang thai gian khổ này giao cho ngươi a.”

Lúc này Thác Bỉ mới nhớ tới thú nhân trong tộc có thể cải tạo, bất quá kia đều là thú nhân khá nhu nhược, phần lớn là tìm không thấy bầu bạn giống cái mới chịu cải tạo. Nghĩ tới đây, Thác Bỉ liền tức giận đá Tạp Lạc một cước: “Uy, muốn cải tạo thành giống cái thì phải là ngươi mới đúng, bộ dáng so với giống cái còn đẹp hơn.”

Tạp Lạc áp sát bên tai Thác Bỉ thì thầm: “Ngươi ở phía dưới tương đối nhiều, nếu ngươi là giống cái, sớm đã có thai rồi.”

Tạp Lạc vừa dứt lời, gương mặt Thác Bỉ liền nổi lên một rặng mây đỏ khả nghi. Trước mặt tộc trưởng không thể lớn giọng phản bác, Thác Bỉ chỉ đành hung hăng giẫm chân Tạp Lạc. Người này cư nhiên dám đắc ý trước mặt mình, chờ trở về hảo hảo thu thập. Dám nói mấy lời này, về sau hắn nhất định phải kiên trì ở mặt trên, không được lay chuyển!

Tạp Lạc sờ sờ mũi, không dám trêu chọc Thác Bĩ. Ho khan một tiếng, hắn nhịn đau lảng sang chuyện khác: “Phất Lôi tộc trưởng, lần này ta cùng Thác Bỉ quay về dực báo tộc thì phát hiện mùa đông bên kia cư nhiên thiếu thốn thức ăn, các thú nhân đi săn rất khó tìm được con mồi sung túc. Tộc trưởng muốn ta hỏi ngươi có phải bên này cũng xuất hiện tình huống tương tự hay không.”

Phất Lôi gật gật đầu: “Tộc chúng ta cũng thế, bất quá ta cùng Địch Nãi đã tìm ra biện pháp giải quyết.”

Tạp Lạc mừng rỡ: “Thật à? Biện pháp gì?”

Vì thế, Phất Lôi liền nói lại nội dung thảo luận lần đó, chính là nguyên nhân xuất hiện tình trạng khan hiếp thức ăn cùng biện pháp giải quyết.

Tạp Lạc cẩn thận lắng nghe, ngẫm lại thì thấy rất có lý. Sau khi hỏi cặn kẽ trọng điểm giải quyết thì chuẩn bị quay về dực báo tộc một chuyến, chuyển giao phương án này cho tộc nhân của mình. Dù sao, ăn không đủ no chính là vấn đề lớn. Tạp Lạc còn hỏi cách làm thịt khô cá khô, định làm cho nhà mình.

Thác Bỉ cùng Tạp Lạc vốn vì việc này mà tới, sau khi được giải đáp thì liền cáo từ. Địch Nãi giữ lại ăn cơm bọn họ cũng cự tuyệt, thấy bộ dáng bọn họ khá gấp gáp nên cậu cũng không cưỡng ép.

Địch Nãi không ngờ, Thác Bỉ vừa ra khỏi sơn động đã hóa về hình thú cùng Tạp Lạc đánh nhau. Đối với vấn đề tôn nghiêm của thú nhân, Thác Bỉ cảm thấy mình tuyệt đối không thể thỏa hiệp. Hắn phải dựa vào thực lực đoạt lấy vị trí chủ đạo của mình.

Địch Nãi ở trong sơn động nghe động tĩnh bên ngoài mà buồn cười, hai người này đúng là oan gia, ở chung lâu như vậy vẫn cứ thích cãi nhau. Bất quá có lẽ đây chính là phương thức ở chung của bọn họ đi!

Lại qua hai tháng, bụng Địch Nãi càng lúc càng lớn. Thời tiết bắt đầu xoay chuyển, xuân về hoa nở. Địch Nãi nhớ thương mảnh ruộng của mình, sớm đã bảo Phất Lôi chở mình đi bửa đất.

Phất Lôi cầm cuốc đá bửa đất, Địch Nãi thì ưỡn bụng tản bộ ở bên cạnh. Bất tri bất giác đi tới bờ sông, cậu muốn nhìn thử xem dưới nước có cá hay không, vì thế liền thuận tiện nhìn thấy ảnh ngược của mình. Oa, hóa ra mình hiện giờ là bộ dáng này a!

Bởi vì cả mùa đông không ra ngoài, lại không có gương nên Địch Nãi không rõ mình thay đổi thế nào, giờ vừa nhìn thì cảm thấy thực khó coi.

Sờ sờ gương mặt có chút phù thũng của mình, cảm thấy Phất Lôi có thể hôn mình quả thực là quá cường hãn. Bất quá, Địch Nãi là một đại nam nhân, cũng không quá để ý tới dung mạo biến hóa. Làm cậu phiền não chính là mái tóc hiện giờ có hơi dài.

Hiện giờ không có kéo, cũng không có thợ cắt tóc, chỉ đành để tóc tùy tiện sinh trưởng. Mái tóc dài một phân của cậu hiện giờ đã biến thành chiếc áo choàng xõa tung trên vai, thoạt nhìn có chút xinh tươi. Địch Nãi sắp không nhận ra mình nữa, hình tượng bây giờ có chút nữ tính, quả thực là chịu không nổi.

Nghĩ nghĩ, Địch Nãi nhúng ướt tay rồi chải chuốt tóc một chút, sau đó bắt chước các đại hiệp trong phim cổ trang dùng dây thừng cột thành một túm ở phía sau, phần tóc còn lại thì xõa ra. Làm vậy, gương mặt Địch Nãi thoạt nhìn thanh thoát hơn, sắc thái cũng nhẹ nhàng khoan khoái.

Nhìn ảnh ngược trong nước, Địch Nãi hưng phấn bừng bừng chạy đi tìm Phất Lôi khoe tóc mới.

Phất Lôi vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Địch Nãi hóa trang, cảm thấy thực tuấn tú, mặt dù gương mặt đã béo hơn trước rất nhiều nhưng vẫn thực suất. Vì thế y liền ôm lấy Địch Nãi, hôn thật sâu.

Ba tháng mùa xuân, dưới sự chỉ đạo của Địch Nãi, Phất Lôi rốt cuộc đã gieo tất cả loại mầm móng xuống ruộng. Lại qua vài ngày, tiểu mẫu dương mà Địch Nãi dưỡng cũng sinh con. Địch Nãi cảm thấy mình cũng sắp sinh, vì thế liền tập trung chuẩn bị các thứ tiểu bảo bảo cần dùng.

Bụng Địch Nãi càng lúc càng lớn, thậm chí còn đỉnh tới dạ dày làm cậu không thể ăn uống bình thường, chỉ có thể uống chút sữa dê hoặc nước mật. Bất quá tinh thần cậu coi như không tồi, mỗi ngày có thể ra ngoài sơn động vừa đi dạo vừa hít thở không khí mới mẻ.

Đứa nhỏ trong bụng mặc dù có chút bướng bỉnh, thường xuyên hoa tay múa chân đạp đá lung tung, bất quá chỉ cần nghĩ tới đó là đứa nhỏ của mình cùng Phất Lôi, Địch Nãi liền vui vẻ chịu đựng.

Hôm nay Phất Lôi lại cùng Địch Nãi tản bộ ngoài sơn động, mới đi tầm mười mét Địch Nãi liền cảm thấy bụng bắt đầu đau. Cảm giác đau đớn này trước kia cậu chưa từng thể nghiệm, thế nên lập tức hiểu ra mình muốn sinh.

Phất Lôi vừa thấy Địch Nãi đổ mồ hôi đầy đầu cộng thêm ôm bụng thì cũng hiểu bảo bảo muốn sinh. Y hoang mang ôm Địch Nãi quay về sơn động, đặt cậu nằm xuống giường, khẩn trương nắm tay cậu hỏi: “Thế nào, ngươi thế nào?”

Địch Nãi cố nặn ra một nụ cười: “Gọi Bội Cách cùng Luân Ân tới rồi ngươi bay đi đón đại vu đi. Ta không sao, có thể chịu đựng được, ngươi yên tâm.”

Phất Lôi quyến luyến in một nụ hôn lên đỉnh đầu Địch Nãi, sau đó vội chạy ra ngoài gọi người. Rất nhanh, Phất Lôi đã dẫn Bội Cách tới trông Địch Nãi, đồng thời bảo Luân Ân thông tri cho phụ mẫu. Y thì vội vã chạy đi đón đại vu, lúc xuống núi còn trượt chân một cái. Địch Nãi tuy đau đớn không thôi nhưng nhìn bộ dáng luống cuống của y cũng có chút buồn cười.

Địch Nãi nhịn đau bảo Bội Cách nấu vài chậu nước sôi để vệ sinh dao cùng băng gạc dây thừng, lúc cắt cuống rốn cần dùng. Bội Cách là người từng trải, vừa bình tĩnh chuẩn bị vừa thấp giọng an ủi, này quả thực làm Địch Nãi an tâm không ít.

Rất nhanh, Phất Lôi đã đón đại vu tới. Địch Nãi đã đau tới mức đổ đầy mồ hôi, hai nắm tay siết chặt da thú dưới thân, há miệng thở hổn hển.

Phất Lôi nhìn Địch Nãi như vậy thì đau lòng không thôi, kinh hoảng hoảng: “Đại vu, hắn thế nào? Đại vu, hiện giờ nên làm gì a?”

Đại vu bị y làm phiền tới chịu không nổi, tức giận nói: “Ngươi đừng có nói lung tung làm mọi người nhiễu loạn. Ngươi đi ra ngoài đi!”

Phất Lôi vội vàng lắc đầu: “Ta không đi, ta phải ở trong này với Địch Nãi.”

Đại vu bất đắc dĩ nhìn y: “Kia ngươi đừng lên tiếng nữa, giúp Địch Nãi lau mồ hôi đi!”

Phất Lôi mím môi dùng sức gật gật đầu, sau đó ngồi xổm xuống cạnh Địch Nãi, một tay nắm tay cậu, tay kia giúp cậu lau mồ hôi. Vừa lau vừa an ủi: “Đừng sợ, Địch Nãi, ta ở đây. Yên tâm, rất nhanh thì tốt rồi.”

Nhìn Phất Lôi khẩn trương không thôi mà vẫn cố an ủi mình, vì thế cũng gật gật đầu, biểu thị mình không sợ.

Đại vu kinh nghiệm phong phú, sau khi xem xét tình huống của Địch Nãi thì liền chỉ đạo cậu dùng sức. Địch Nãi cảm thấy cho dù là lần chịu thương nặng nhất trong lúc huấn luyện cũng không đau tới vậy, bất quá vẫn cố nhịn đau dựa theo lời đại vu mà hít sâu cùng dùng sức.

Phất Lôi lau mồ hôi trên trán Địch Nãi, thỉnh thoảng lại hôn lên trán cậu, thì thầm cổ vũ. Địch Nãi dùng hết toàn lực, nắm tay siết da thú đã trắng bệch, môi cũng cắn chặt tới chảy máu. Phất Lôi đành phải nhét ngón tay vào, không để Địch Nãi tự cắn môi nữa.

Rất nhanh, tiếng khóc rõ to của bảo bảo vang lên. Đại vu vui vẻ giơ cao đứa nhỏ, cười nói: “Đứa nhỏ sinh ra rồi, là tiểu thú nhân!”

Địch Nãi cũng lộ ra nụ cười an tâm. Phất Lôi cũng cười ngây ngô, thực muốn chạy qua nhìn đứa nhỏ, bất quá vẫn ngồi tại chỗ cùng Địch Nãi nhìn qua. Bội Cách nhanh chóng đưa băng gạc này nọ qua để đại vu băng cuống rốn. Sau khi dùng vải lau khô chất nhầy trên mình bảo bảo thì dùng vải quấn lại.

Đại vu thấy bảo bảo cơ bản đã xử lý sạch sẽ thì đưa qua cho Bội Cách, tiếp đó hắn khom người kiểm tra xem nhau thai đã ra chưa, đột nhiên hắn kinh ngạc hô: “Còn một đứa nữa. Địch Nãi, tiếp tục dùng sức.”

Địch Nãi thầm nghĩ, hóa ra thật sự là song bào thai a! Không có cách nào, bất chấp nhìn bảo bảo vừa chào đời, cậu lại tiếp tục dùng sức.

Rất nhanh, bảo bảo thứ hai cũng chào đời. Cư nhiên cũng là tiểu thú nhân.

Đại vu mỉm cười chúc mừng: “Chúc mừng các ngươi, một cặp thú nhân song sinh a.”

Địch Nãi mệt mỏi mỉm cười, thầm nghĩ, sao không phải là phi thú nhân? Thai long phượng tốt biết bao a!

Hoàn Chương 110.

Thú Nhân Chi Đặc Chủng Binh Xuyên Việt [111] Làm Vú Em Thật Khó (thượng)

Nghe thấy lời đại vu, Phất Lôi hưng phấn gầm lên một tiếng: “Úc, thật tốt quá, Địch Nãi, chúng ta có hai bảo bảo. Ta làm phụ thân rồi a!” Y vui sướng tới hai mắt tỏa sáng, hung hăng hôn lên mặt cậu hai ngụm. Bất quá thấy sắc mặt có chút trắng bệch của cậu thì đau lòng không thôi. Cầm tay Địch Nãi đặt bên môi mình, trịnh trọng nói: “Thân ái, ngươi vất vả rồi.”

Bội Cách ôm bảo bảo vừa chào đời tới bên giường, mặt mày hớn hở nói: “Mau, mau xem đứa nhỏ của các ngươi, đáng yêu biết bao a, mập mạp, hệt như Phất Lôi lúc bé.”

Phất Lôi nhận lấy bảo bảo, tiến tới trước mặt Địch Nãi vui vẻ nói: “Địch Nãi, mau nhìn bảo bảo của chúng ta nà. Đáng yêu biết bao!” Phất Lôi nói xong thì nhịn không được hôn một cái lên gương mặt non mềm của đứa nhỏ. Bảo bảo nhắm mắt nhăn nhó dẩu dẩu mỏ, nắm tay bé xíu quơ quào biểu thị kháng nghị, bất quá rất nhanh đã ngủ tiếp.

Địch Nãi suy yếu mỉm cười, ngẩng đầu nhìn đứa nhỏ nằm trong tả lót, có chút sửng sốt. Đứa nhỏ xấu xí nhăn nheo đo đỏ như khỉ này là mình sinh ra à? Quả thực không phải xấu bình thường a! Trừ bỏ máu tóc vàng hệt như Phất Lôi, những điểm khác nhìn không giống chút nào a!

Bất quá, cho dù là vậy, Địch Nãi vẫn vươn tay cẩn thận ôm bảo bảo vào lòng.

“Đây, còn đứa này nữa! Đây là đệ đệ, các ngươi đừng quên a.” Đại vu đưa đứa còn lại vừa băng xong cuống rốn cho Phất Lôi. Bảo bảo này vẫn chưa mở mắt, vẫn còn đang khóc. Phất Lôi vội vàng đong đưa dỗ bảo bảo.

Địch Nãi nhìn tiểu nhi tử, lại quay đầu nhìn đại nhi tử, phát hiện bộ dáng hai đứa rất giống nhau, bất quá mái tóc vàng ươm của tiểu nhi tử có xen lẫn vài cọng màu đen, khá lạ mắt.

Bội Cách ở bên cạnh nhắc nhở: “Hey Phất Lôi, ngươi đừng cứ cười ngây ngô như vậy, mau đặt tên cho đứa nhỏ đi!”

Phất Lôi giống như bừng tỉnh khỏi giấc mộng: “Đúng nga, phải đặt tên cho bảo bảo. Địch Nãi, ngươi nói xem đặt tên nào thì hay?”

Địch Nãi kỳ thực trước đó cũng đặt vài cái tên, bất quá cứ do dự không biết lấy cái nào bỏ cái nào. Vốn là người Trung Quốc, cậu khẳng định muốn đứa nhỏ theo họ mình, chính là nơi này có ngôn ngữ khác, hơn nữa chỉ có tên không có họ.

Rốt cuộc nên làm thế nào, Địch Nãi có chút do dự. Bất quá hiện giờ thì tốt rồi, hai đứa con trai, chỉ cần một đứa giữ lại truyền thống là được, coi như cậu đã để lại đời sau cho Địch gia.

Nghĩ nghĩ, Địch Nãi quyết định gọi tiểu bảo bảo là Địch Sâm, âm tiết của từ này theo ngôn ngữ thú nhân có nghĩa là người dũng cảm. Địch Nãi hi vọng đứa nhỏ của mình là một người dũng cảm quả quyết. Xét theo hán ngữ thì nó cũng là cái tên không tồi.

Bất quá, đứa còn lại thì Địch Nãi có chút khó khăn: “Phất Lôi, đại bảo bảo của chúng ta đặt tên gì thì tốt?”

“Ta cũng không biết. Bằng không, nhờ đại vu đặt một cái tên đi?”

Đại vu cười cười, nói ra đáp án đã có sẵn trong lòng: “Ta thấy không bằng gọi là Hào Sâm đi. Hào Sâm có nghĩa là thẳng thắn độ lượng. Nó là ca ca, về sau phải săn sóc đệ đệ, phải rộng lượng một chút a! Hơn nữa, hai bảo bảo là song sinh, tên đọc giống giống nhau thì dễ nhớ hơn.”

Mọi người nhất trí đồng ý, vì thế tên của bảo bảo đã được định xuống, ca ca là Hào Sâm, đệ đệ là Địch Sâm.

Tên đặt xong cũng coi là hoàn thành một đại sự. Nhìn bảo bảo đã ngủ say trong lòng, Phất Lôi cẩn thận đặt nó lên giường đá rồi ôm bảo bảo trong lòng Địch Nãi đặt bên cạnh. Y nhẹ giọng gọi tên của chúng, càng nhìn càng cảm thấy đáng yêu.

Lúc này, phụ mẫu Phất Lôi cũng chạy tới, thấy hai bảo bảo thì liền vui vẻ cười toe toét. Vì bộ lạc sinh hai bảo bảo, này là đại hỷ a! Bất quá, kinh nghiệm của bọn họ cũng rất phong phú, sau phút cao hứng liền nhắc nhở Phất Lôi: “Hiện giờ ngươi phải dưỡng một lúc hai đứa, một mẫu dương sợ không đủ sữa đi?”

Phất Lôi bị niềm vui làm choáng váng đầu óc, cái gì cũng không nghĩ tới, lúc này nghe vậy mới kịp phản ứng: “Đúng nga, hai tiểu bảo bảo, cái gì cũng phải chia đôi. Giờ phải làm sao mới tốt a?”

Phụ thân Phất Lôi buồn cười vỗ vỗ vai y: “Đừng gấp a đứa nhỏ, ngươi cứ ở đây với bầu bạn đi, ta giúp ngươi bắt một đầu dương hoặc ngưu mang về.”

Lúc này Phất Lôi mới thả lỏng cười cười. Bất quá điều này cũng đánh thức y, không thể quá cao hứng. Y phải chăm sóc hai tiểu bảo bảo, còn có Địch Nãi vừa mới sinh xong, trọng sách về sau rất nặng nề a!

Thấy tình huống của Địch Nãi đã ổn định, sẽ không xuất hiện nguy cơ nguy hiểm tới tính mạng, đại vu liền cáo từ. Phất Lôi vội vàng nói tạ ơn, còn nói muốn đích thân đưa đại vu về. Tuy Phất Lôi nói thực thành khẩn nhưng ánh mắt lưu luyến đã bán đứng y. Thực rõ ràng, y hiện giờ không muốn rời khỏi bầu bạn cùng bọn nhỏ.

Luân Ân ở bên cạnh thực lý giải cảm thụ của Phất Lôi, vì thế xung phong nhận việc: “Phất Lôi, ngươi cứ ở lại đây đi, để ta đưa đại vu về.”

Phất Lôi cảm kích không thôi: “A, thật cám ơn ngươi a.” Luân Ân cười cười, hóa về hình thú chở đại vu đi.

Tiễn xong đại vu, Phất Lôi liền vội vàng chạy tới bên giường xem Địch Nãi. Thấy môi cậu khô nứt thì vội rót một chén nước, đút Địch Nãi uống. Địch Nãi sinh hai bảo bảo, sớm đã mệt mỏi, Phất Lôi trấn an: “Ta sẽ hảo hảo chăm sóc đứa nhỏ, ngươi ngủ một hồi đi.” Địch Nãi gật gật đầu, nhắm mắt lại bắt đầu nghỉ ngơi.

Địch Nãi vừa muốn đi vào giấc ngủ thì bảo bảo Hào Sâm ở bên cạnh bắt đầu òa khóc. Phất Lôi vội vàng ôm lấy Hào Sâm, nhẹ giọng dỗ: “Bảo bảo ngoan a! Không khóc không khóc. Đừng làm ồn mẫu phụ a!” Chính là, y lắc lư nửa ngày bảo bảo vẫn không chịu ngừng.

Bội Cách ở bên cạnh thấy vậy thì bật cười: “Bảo báo đói bụng a, ngươi không thấy nó cứ củng củng đầu à?”

Phất Lôi nghe vậy thì luống cuống tay chân muốn đặt Hào Sâm xuống chạy đi vắt sữa. Bội Cách vội ngăn lại, chủ động đi vắt sữa, sau đó dùng một chiếc muỗng nhỏ đút cho bảo bảo. Bảo bảo của bộ lạc thú nhân không có mẫu nhũ nuông nấng, cũng không có bình sữa, thế nên chỉ có thể dùng tay đút sữa. Bảo bảo mới sinh hiển nhiên vẫn chưa biết cách ăn cơm, cái miệng nhỏ nhắn cứ mím mím òa khóc.

Cũng may Bội Cách cũng có kinh nghiệm, cẩn thận dùng thìa chạm chạm vào môi tiểu bảo bảo, dụ được bé há miệng thì lập tức rót sữa vào.

Phất Lôi làm vú em tân nhiệm, hiển nhiên vẫn chưa thể đảm nhiệm nhiệm vụ uy sữa. Y ôm bảo bảo, thực khẩn trương nhìn chằm chằm miệng tiểu bảo bảo, còn bắt chước theo động tác của bé mà há miệng ngậm miệng. Thấy tiểu bảo bảo phun sữa, y thực hận không thể uống giúp. Nhìn bộ dáng như lâm đại địch của Phất Lôi, Bội Cách thực buồn cười.

Bên này Hào Sâm vừa mới uy sữa xong, bên kia Địch Sâm đã bắt đầu khóc. Phất Lôi sợ ồn Địch Nãi nên đặt Hào Sâm đã ăn no ngủ say vào nôi, sau đó ôm Địch Sâm.

Bất quá, lần này Bội Cách không giúp Phất Lôi nữa. Hắn phải để Phất Lôi học được cách uy sữa cho bảo bảo. Bởi vì hắn có thể giúp ban ngày, nhưng buổi tối thì hắn còn phải chăm sóc đứa nhỏ của mình. Thế nên, Phất Lôi phải học cách tự làm.

Bội Cách để Phất Lôi ngồi xuống cạnh bàn, sau đó đặt muỗng nhỏ cùng chén sữa lên bàn: “Đến, ngươi thử một lần, uy sữa như ta làm khi nãy.”

Phất Lôi gật gật đầu, ngây ngốc dùng tay ôm Địch Sâm trong lòng, tay kia thì cầm muỗng múc sữa uy tới bên miệng Địch Sâm. Chính là, Địch Sâm không chịu há miệng uống sữa, chỉ biết oa oa gào khóc. Phất Lôi nhìn thấy bé há miệng thì vội vàng rót một ngụm sữa vào.

Hiển nhiên Phất Lôi đã đánh giá cao năng lực thừa nhận của bảo bảo. Địch Sâm lập tức bị sặc sữa, nghẹn tới phun sữa, sau đó lại dùng âm lượng lớn hơn mà gào khóc.

Phất Lôi thấy vậy thì có chút luống cuống. Thực hiển nhiên, Địch Sâm càng khó hầu hơn ca ca Hào Sâm. Nó vừa phẫn nộ khóc lớn vừa quơ quơ bàn tay bé xíu, suýt chút nữa quất bay cái muỗng trong tay Phất Lôi. Đừng thấy bộ dáng bé xíu, sức lực quả thực không nhỏ. Phất Lôi ôm bé lại không dám dùng sức, suýt chút nữa ngay cả ôm cũng không xong.

Vì thế, Phất Lôi lại càng luống cuống hơn, xém chút nữa hất đổ cả chén sữa trên bàn.

Bội Cách ở bên cạnh thật sự nhìn không được, vội vàng ôm lấy Tiểu Địch Sâm, lau khô sữa trên mặt rồi lấy muỗng trong tay Phất Lôi qua, thuần thục uy sữa. Phất Lôi giống như học sinh tiểu học nghiêm túc ở bên cạnh quan sát, học tập từng động tác của Bội Cách.

Bội Cách vừa làm mẫu vừa nói vài điểm cần chú ý cho Phất Lôi. Tỷ như, lúc bảo bảo sặc thì nên làm gì. Phất Lôi nghe mà không ngừng gật gì. Y thật không ngờ chỉ uy sữa thôi mà cần phải chú ý nhiều như vậy.

Được Bội Cách dốc lòng dạy dỗ, Phất Lôi cuối cùng cũng học được cách uy sữa cho đứa nhỏ. Mặc dù có chút ngốc nhưng cuối cùng cũng không để đứa nhỏ chịu đói.

Lúc này, Luân Ân đã trở lại. Mẫu phụ Phất Lôi giúp bọn họ làm xong cơm trưa, thế nên mọi người tụ lại ăn cơm. Phất Lôi đánh thức Địch Nãi, để cậu ăn một chút rồi ngủ tiếp. Địch Nãi thực mỏi mệt, vừa nãy cư nhiên cũng không bị tiếng khóc của bảo bảo đánh thức. Cậu quả thực cũng đói bụng, uống một chén cháo thịt thật lớn. Phất Lôi vừa ăn cơm vừa hưng trí bừng bừng nói cho Địch Nãi biết mình đã học được cách uy sữa. Nhìn ánh mắt hoài nghi của Địch Nãi, y suýt chút nữa đã đánh thức bảo bảo làm lại một lần.

Địch Nãi bật cười cản lại: “Rồi rồi, ta biết ngươi lợi hại rồi, không cần làm cho ta xem.”

Buổi chiều Địch Nãi lại tiếp tục ngủ, Phất Lôi, Bội Cách cùng mẫu phụ cùng chiếu cố bảo bảo. Trừ bỏ uy sữa, Phất Lôi còn học cách thay tã cho tiểu bảo bảo. Hai hài tử cứ như muốn chống đối Phất Lôi, cứ một đứa khóc thì đứa kia liền khóc theo. Phất Lôi quả thực là bận tới sứt đầu mẻ trán, ngay cả cơ hội nghỉ ngơi cũng không có.

Luân Ân mang bảo bảo nhà mình xuống, để nó hóa thành hình thú ở bên ngoài sơn động chơi đùa, hắn thì ngồi gần đó giúp Phất Lôi làm nôi. Dù sao Địch Nãi cũng sinh tới hai bảo bảo, nôi quá nhỏ không vừa cho cả hai đứa.

Mã Cát cũng nghe tin Địch Nãi sinh, lập tức mang quà tới thăm. Thấy Địch Nãi một lần sinh hai tiểu thú nhân thì hâm mộ không thôi. Hắn cũng hưng trí bừng bừng uy sữa cho tiểu bảo bảo, sau đó ôm Địch Sâm không muốn buông tay. Phất Lôi thấy Mã Cát như vậy thì cứ sợ hắn thừa dịp mình không chú ý ẵm Địch Sâm đi.

Tới chạng vạng thì Địch Nãi tỉnh lại, bất quá vẫn chưa thể xuống giường. Ăn tối xong, Phất Lôi tiễn thân nhân cùng bằng hữu về. Địch Nãi thì bán nằm trên giường, cuối cùng cũng có chút sức lực ôm bảo bảo chơi đùa. Phất Lôi ngồi ở mép giường, một tay ôm Địch Nãi, tay kia ôm Địch Sâm, Địch Nãi thì ôm Hào Sâm, một nhà bốn người tựa sát vào nhau, vui vẻ hòa thuận trò chuyện.

Địch Nãi chỉ mũi Hào Sâm nói: “Phất Lôi, ngươi xem, mũi của bảo bảo giống ta a, bất quá lông mi thì giống ngươi, miệng cũng giống ngươi.”

Phất Lôi nhìn Địch Nãi, lại nhìn bảo bảo, sau đó sáp qua hôn mũi cậu một ngụm: “Ân, đúng vậy. Cái mũi của ngươi thực dễ nhìn, vừa thẳng vừa cao, giống ngươi thì rất tốt. Bất quá, nếu con của chúng ta là phi thú nhân thì nhất định càng giống ngươi hơn.”

Địch Nãi ôm chặt Hào Sâm hơn một chút, cúi người hôn lên trán bảo bảo, vui tươi hớn hở nói: “Ta thích bảo bảo giống ngươi hơn. Ngươi xem, tóc màu vàng, đáng yêu biết bao a.”

Phất Lôi nhìn Địch Nãi, trong lòng mềm mại vô cùng. Đây là bầu bạn của y, cũng là mẫu phụ của bọn nhỏ. Bọn họ cả đời này sẽ ở cùng một chỗ, chậm rãi nuôi nấng đám nhỏ lớn lên. Bất quá, Phất Lôi càng muốn có phi thú nhân bảo bảo giống hệt như Địch Nãi. Bởi vì y cảm thấy, nếu có thể dưỡng một bảo bảo giống như Địch Nãi, nhìn nó mỗi ngày một lớn, cuối cùng trưởng thành xuất sắc như mẫu phụ thì đó chính là kiêu ngạo lớn nhất đời này của y.

Phất Lôi nghĩ: chờ nhóm bảo bảo lớn một chút thì thử đề nghị Địch Nãi lại sinh thêm một phi thú nhân bảo bảo. Không biết cậu có đồng ý hay không? Bất quá không sao cả. Trước kia không phải cậu nói không muốn sinh đứa nhỏ à? Hiện giờ không phải đã sinh hai thú nhân bảo bảo cho y rồi sao? Nhất định sau này Địch Nãi sẽ thay đổi chủ ý, lại sinh thêm một giống cái bảo bảo.

Phất Lôi tin tưởng tràn đầy, giống như có thể tưởng tượng ra bộ dáng của phi thú nhân bảo bảo. Vì thế, y ôm bảo bảo cười thực say mê. Địch Nãi nghi hoặc liếc nhìn y một cái, bất quá cũng không nghĩ nhiều, ôm bảo bảo trong tay cười tủm tỉm đậu bé.

Hoàn Chương 111.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.