(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thú Nhân Chi Đặc Chủng Binh Xuyên Việt [115] Ai Là Ba Ba Ai Là Mụ Mụ
Mã Cát đi một hồi mới quay lại, đắc ý dào dạt hướng Địch Nãi cười nói: “Lần này ta rốt cuộc đánh bại Duy Lạp, tên kia mà cũng dám đấu với ta à, hừ, tức chết hắn! Ai, ngươi không biết đâu, lúc nghe thấy ta mang thai, sắc mặt Duy Lạp đúng là hiếm có a.”
Địch Nãi mỉm cười khuyên nhủ: “Uy, ngươi dù sao cũng có thai rồi, cần chi đả kích người ta.”
“Đúng nga, dù sao ta cũng chiến thắng hắn rồi, về sau không thèm so đo nữa. Di, nhóm bảo bảo đâu rồi?” Mã Cát tò mò hết nhìn nôi lại nhìn xung quanh, bất quá không thấy bóng dáng đứa nào.
Địch Nãi nhíu mày: “Hai tên nhóc này nghịch ngợm muốn chết, khẳng định lại chui vào góc nào trốn rồi. Ta chịu chúng rồi, ngươi tìm giúp đi.”
Mã Cát nhìn đông rồi lại nhìn tây, rốt cuộc dưới ghế dựa tìm được một tiểu hổ: “Ồ, ở đây có một đứa này. Eo ơi, thực bẩn, trên người ngươi toàn là bụi a.”
Mã Cát giúp tiểu hổ phủi phủi bụi bẩn, tiểu hổ bất mãn lắc lắc thân mình, ô ô đòi leo xuống. Mã Cát nhéo tai nó nói: “Khí lực lớn thật a! Ngoan ngoãn đừng cử động, thúc thúc thương a!”
Địch Nãi uể oải đi tới, tức giận nói: “Ta nói a, ngươi ngàn vạn lần đừng sinh tiểu thú nhân, đám nhóc này thực sự làm người ta đau đầu. Ngươi xem bây giờ chỉ mới mấy tháng thôi, đi đường còn không vững mà cứ chạy loạn khắp nơi. Hai tên nhóc này suốt ngày cứ loay hoay không ngừng, ta hoài nghi chúng lớn hơn một chút thì phá nát sơn động này mất. Ngươi vẫn sinh giống cái đi, ngoan ngoãn không làm người lớn hao tâm tổn trí.”
Mã Cát cười tủm tỉm: “Tiểu giống cái ta thích, tiểu thú nhân ta cũng thích, hì hì, sinh được vài đứa luôn thì tốt quá.”
Địch Nãi nhìn trời. Quả thực nói chuyện này với kẻ cuồng bảo bảo như Mã Cát quả thực là ông nói gà bà nói vịt a.
Địch Nãi đi tới góc sơn động, nhấc ki trúc đặt dưới đất ôm tiểu hổ đang nằm bên dưới ôm vào lòng, bất đắc dĩ điểm điểm mũi nó: “Nhóc hư hỏng, bị đè dưới ki trúc cũng không chịu lên tiếng, ngươi cố tình muốn chơi trốn tìm đúng không? Chốc nữa không cho ngươi ăn cơm.”
Mã Cát ôm một tiểu hổ sáp qua, nghi hoặc hỏi: “Hai tiểu hổ giống nhau quá, ngươi phân biệt được đứa nào với đứa nào không?”
Chỉ tiểu hổ trong lòng mình, Địch Nãi nói: “Đứa an tĩnh này là ca ca Hào Sâm, đứa bướng bỉnh trong tay ngươi là đệ đệ Địch Sâm. Ngươi nhìn thú văn trên người chúng cũng có thể nhận ra, đậm màu là đệ đệ, nhạt màu là ca ca. Bất quá nếu chúng chỉ đứng một mình thì ta cũng khó phân biệt được!”
Tiểu hổ trên tay Mã Cát vẫn giãy dụa không ngừng, lúc tới bên cạnh Địch Nãi thì không thành thật vươn đầu tới muốn liếm tiểu hổ trong lòng Địch Nãi.
Mã Cát cười tủm tỉm vuốt lông nhóc con trong tay: “Tình cảm hai nhóc con này tốt thật. Ta nói a, kỳ thực sinh một cặp song sinh tốt biết bao, lớn lên có bầu có bạn, không sợ tịch mịch.”
Địch Nãi có chút buồn rầu nói: “Hai nhóc con này ở cùng một chỗ quả thực không sợ buồn. Bất quá hỏng bét là suốt ngày chúng chỉ thích hóa thành hình thú chơi đùa, ta muốn dạy chúng nói chuyện, dạy chúng đi đường cũng không được!”
Mã Cát bật cười: “Ngươi gấp vậy làm gì? Bọn nó còn nhỏ như vậy, để qua một thời gian nữa dạy cũng được.”
Nói là nói vậy, bất quá Địch Nãi cảm thấy sớm một chút thì tốt hơn. Bởi vì Địch Nãi cảm thấy thú nhân trong bộ lạc tựa hồ không thích nói chuyện, bình thường rất hiếm khi mở miệng, cũng ít khi khắc khẩu. Này có thể là thiên tính, cũng có thể là từ nhỏ ít nói chuyện. Địch Nãi không hi vọng đứa nhỏ của mình lớn lên vì không am hiểu lời ngon tiếng ngọt mà không theo đuổi được người mình thích.
Chính là, nên dùng phương pháp gì để chúng tự động biến hóa? Tựa hồ từ khi biến hóa thành công, chỉ cần tỉnh táo, chúng cơ bản đều sử dụng hình thú.
Địch Nãi ôm tiểu hổ dỗ dành thế nào cũng vô dụng. Nhóm tiểu hổ nghe Địch Nãi nói chuyện thì nghi hoặc run run lỗ tai, đôi mắt to tròn chớp chớp nhìn cái miệng hé ra hợp lại của cậu, chúng lại tưởng cậu muốn liếm chúng, vì thế liền hưng phấn vươn đầu lưỡi muốn liếm miệng Địch Nãi. Địch Nãi dở khóc dở cười gãi gãi đầu, thầm nghĩ, cái đứa ngốc muốn chết này thực sự là mình sinh à?
Địch Nãi vẫn chưa từ bỏ ý định, lúc uy tiểu hổ uống sữa cậu cố ý để sót lại một ít trên muỗng. Thầm nghĩ, biết hình thú không uống hết sữa, đại khái chúng sẽ biến về hình người đi? Nào ngờ, nhóm tiểu hổ đói tới gào khóc, cuối cùng không thèm để ý tới cái muỗng nhỏ của Địch Nãi, bổ nhào lên người Địch Nãi rồi dúi đầu vào chén sữa. Uống no, nhóc con ngẩng cái mặt dính đầy sữa lên, thỏa mãn liếm liếm sữa dính trên mặt, sau đó cúi đầu liếm chén.
Địch Nãi dở khóc dở cười. Nói chúng ngốc, cư nhiên không cần học đã biết tự uống sữa, nói chúng thông minh, cư nhiên hành động ngốc nghếch như vậy cũng làm được. Ai, thật sự là làm người ta hết chỗ nói mà.
Nghĩ tới nghĩ lui, Địch Nãi đột nhiên nhớ tới một món đồ chơi dỗ tiểu hài thử ngày xưa—- trống bỏi. Trống bỏi có thể phát ra âm thanh, hẳn có thể dễ dàng hấp dẫn lực chú ý của nhóm bảo bảo. Nếu muốn tự chơi thì cần phải hóa về hình người, như vậy mới có thể cầm trong tay. Đúng, cứ làm trống bỏi đi.
Trống bỏi mà Địch Nãi thấy trước kia được làm từ gỗ, thoạt nhìn khá đơn giản nhưng khi bắt đầu làm, Địch Nãi mới phát hiện không dễ như mình tưởng. Chủ yếu là dùng gỗ làm thành hình trống quá khó, còn phải khảm vành khuyên. Làm ghế làm bàn thì Địch Nãi có thể suy nghĩ làm ra, thế nhưng vật nhỏ tinh xảo này đúng là khó khăn. Cuối cùng, Địch Nãi nghĩ tới một biện pháp khác, dùng đốt tre làm mặt trống.
Địch Nãi chặt một gốc tre sinh trưởng không tệ, chọn một đốt ngắn chặt bỏ hai đầu. Đốt tre này chỉ dài mấy cm, hai đầu bịt kín, vì thế mặt trống đã có sẳn. Địch Nãi chỉ cần khoét lỗ ở đốt tre, nhét một nhánh cây vào, sau đó dùng dây thừng xỏ hạt gỗ ở hai đầu, một cái trống bỏi đơn giản liền hoàn thành.
Sau khi trống bỏi làm xong, Địch Nãi liền hưng phấn lắc lắc trống bỏi đi tìm nhóm tiểu hổ. Nhóm tiểu hổ nghe thấy tiếng trống quả nhiên hiếu kỳ vây tới. Bọn nó ngẩng đầu nhìn nửa ngày, sau đó bắt đầu tò mò nâng móng vuốt quơ quơ chiếc trống bỏi trong tay Địch Nãi.
Địch Nãi buông tay, trống bỏi ‘tung’ một tiếng rớt xuống đất. Nhóm tiểu hổ vươn vuốt cào cào, cầm không được, lại cào, vẫn không cầm được. Nhóm tiểu hổ buồn bực kêu ô ô, chớp chớp đôi mắt to vẫy vẫy đuôi với Địch Nãi, hi vọng mẫu phụ hỗ trợ.
Địch Nãi cười tủm tỉm cầm trống bỏi lên lắc lắc, sau đó lại nhét vào móng vuốt tiểu hổ. Chính là, trống bỏi lại rớt xuống đất. Nhóm tiểu hổ thử nhiều lần vẫn không cầm được, cuối cùng Địch Sâm rốt cuộc phản ứng, hóa thành hình người, ôm lấy chiếc trống trên mặt đất.
“Ha ha, đại công cáo thành!” Địch Nãi cười lớn ôm lấy Tiểu Địch Sâm: “Vẫn là Tiểu Địch Sâm nhà chúng ta thông minh. Đến, Tiểu Địch Sâm, chúng ta học nói chuyện. Gọi ba ba nào—– ba ba, ta là ba ba nga!”
Phất Lôi ở bên cạnh nghi hoặc hỏi: “Ba ba có nghĩa là gì? Tiểu Địch Sâm hẳn phải gọi ngươi là mẫu phụ, gọi ta là phụ thân mới đúng!”
Địch Nãi thầm phun tào trong lòng, loại xưng hô mẫu phụ kia quả thực quá khó nghe, cậu đường đường là đại nam nhân, phải kêu là ba ba. Bởi vậy, cậu liền tùy tiện nói: “Đây là cách gọi ở chỗ ta. Tiểu Địch Sâm phải gọi ta là ba ba.”
Phất Lôi thực hứng thú hỏi: “Kia, bảo bảo bên chỗ các ngươi sẽ gọi ta là gì?”
Địch Nãi sửng sốt một chút, sau đó bình tĩnh nói: “Ở bên kia, bảo bảo sẽ gọi ngươi là mụ mụ.”
Phất Lôi không chút nghi ngờ gật đầu: “Hóa ra là vậy. Kia, Tiểu Địch Sâm, ta là mụ mụ nga!”
Địch Nãi nhịn cười tới đau dạ dày, cố giữ bộ dáng nghiêm nghị nói: “Đúng vậy, ta là ba ba ngươi là mụ mụ. Đến, ngoan ngoãn, nói theo ta nà, ba ba, mụ mụ.”
Nhóm tiểu bảo bảo lớn rất nhanh, tới cuối năm chúng đã có thể gọi ba ba mụ mụ rõ ràng. Sau này chúng vẫn quen dùng xưng hô này, mỗi lần Địch Nãi nghe thấy tiếng gọi của chúng thì trong lòng có chút cân bằng.
Một năm này trừ bỏ dưỡng bảo bảo, Địch Nãi còn làm ra một thành tựu là chế biến ra đậu hủ.
Cho tới giờ Địch Nãi vẫn luôn cảm thấy, tuy mình đang ở trong thời kỳ nguyên thủy nhưng lòng đam mê theo đuổi mỹ thực vẫn vô bờ vô bến. Trước kia tuy cậu chưa từng làm đậu hủ nhưng lễ mừng năm mới từng theo mẹ tới nhà xay bột nên cũng biết những bước cơ bản.
Trước kia không xem toàn bộ quá trình làm đậu hủ, bất quá cậu biết cần có bột thạch cao để đậu hủ đông lại. Địch Nãi từng thấy qua bột thạch cao, lúc đi huấn luyện dã ngoại cũng từng thấy quặng thạch cao. Lúc cùng Phất Lôi đi săn, ở gần đỉnh núi cậu rốt cuộc cũng tìm ra quặng thạch cao thiên nhiên. Mài đá thạch cao thành bột, nó chính là bột thạch cao.
Có bột thạch cao, Địch Nãi tin tưởng những chuyện còn lại không thành vấn đề. Sau khi Phất Lôi mài bột thạch cao xong, Địch Nãi liền mang số đậu nành thu hoạch được làm đậu hủ.
Mới đầu Địch Nãi xay nguyễn đậu nành rồi ngâm nước. Chính là cậu phát hiện làm vậy chỉ có thể làm ra súp đậu, ngay cả sữa đậu nành cũng không phải. Nghĩ ngợi một hồi, cậu quyết định ngâm đậu với nước trước rồi mới xay thành sữa đậu nành.
Sau khi có sữa đậu nành thì bắt đầu lọc cặn, bước này chắn chắn phải làm, cũng không quá khó. Chính là, sữa đậu nành sau khi lọc cặn chỉ cần bỏ bột thạch cao vào là thành à?
Địch Nãi rót ra một ít, bỏ bột thạch cao vào khuấy đều rồi ngồi chờ đậu hủ ra lò. Chính là đợi nửa ngày mà không thấy chút biến hóa nào. Lúc này Địch Nãi rốt cuộc nhớ tới mỗi lần mình tới lấy đậu hủ, sư phụ lò đậu hủ thường múc một chén đậu hũ non cho mình ăn, chén đậu hủ kia thực nóng a. Thế nên cậu đoán, hẳn phải đun nóng sữa đậu nành đi?
Vì thế, cậu thử lại lần nữa, dùng nồi nấu sôi sữa đậu nành, sau đó mới bỏ bột thạch cao vào. Sau một hồi, quả nhiên nó đã bắt đầu đông lại thành đậu hủ non.
Địch Nãi nhìn thấy đậu hủ non thì vui sướng cười ha hả, đậu hủ ngon cũng làm ra rồi, còn sợ không làm được đậu hủ sao? Cậu vui vẻ múc một chén đậu hũ non rồi bỏ đường vào ăn, ngô, hương vị thực non mềm. Này quả thực là hương vị đã lâu không nếm qua a!
Phất Lôi cùng nhóm tiểu bảo bảo đương nhiên cũng có lộc ăn, mỗi người một chén lớn. Phất Lôi thầm nghĩ, hóa ra thứ Địch Nãi hao công tốn sức làm chính là thứ này, quả nhiên không tồi.
Bất quá, Phất Lôi đã nghĩ sai rồi. Bởi vì Địch Nãi còn chưa ăn xong chén đậu hũ non của mình lại bắt đầu loay hoay thử nghiệm. Hỏi ra mới biết cậu muốn biến đậu hủ non thành đậu hủ thật sự.
Làm đậu hủ cần có khay gỗ hình vuông, Địch Nãi sớm đã chuẩn bị tốt. Rót đậu hủ hoa vào khay gỗ đã lót sẵn vải bố, sau đó đặt một tấm ván gỗ lên trên. Tầm hai mươi phút sau, cậu mở vải bố ra thì thấy một tảng đậu hũ vuông vức.
Địch Nãi còn muốn làm chút đậu hũ khô, vì thế mẻ đậu hủ cuối cùng, sau khi dằn miếng ván gỗ lên, Địch Nãi còn chèn thêm một tảng đá. Đợi tảng đá ép hết nước ra, đậu hũ khô cũng hoàn thành.
Có đậu hũ, cộng thêm dưa muối, thịt khô cá khô, mùa đông này Địch Nãi không cần lo lắng không có nguyên liệu nấu nướng. Cho dù lúc tuyết rơi Phất Lôi không thể đi săn, trong nhà cũng có đủ thức ăn.
Số bã đậu còn lại, Địch Nãi không bỏ đi mà xào lên ăn. Trước đây khi còn ở quê, Địch Nãi thường xuyên ăn món bã đậu hũ xào hẹ tây, khi đó đậu hủ đều giữ lại cho tiệc mừng năm mới. Lúc nấu mẹ Địch Nãi bỏ khá nhiều dầu, dĩa bã đậu hũ hẹ tây xào ra thơm ngào ngạt. Địch Nãi cảm thấy hương vị kia chẳng thua kém gì đậu hủ, cậu thậm chí còn ăn nhiều hơn một chén cơm.
Đáng tiếc sau khi mẫu thân qua đời, Địch Nãi rất hiếm khi được ăn món này. Hiện giờ được ôn lại hương vị cũ, quả thực làm cậu thổn thức không thôi.
Lúc năm mới, Địch Nãi mời thân nhân bằng hữu tới ăn một bữa tiệc đậu hủ. Cậu dùng đậu hủ làm thành rất nhiều món, trừ bỏ đậu hủ xào đậu hủ chiên, đậu hủ nấu đậu cùng đậu hũ khô xào thịt với ớt, còn có một món khá đặc biệt—- đậu hũ dồn thịt.
Địch Nãi cảm thấy mình không làm được mấy món ngọt, đậu hủ dồn thịt có thể xem là món thay thế không tồi.
Món này kì thực không khó làm. Đầu tiên là làm nhân, sau khi bằm nhuyễn thịt lợn với nấm hương, hành, muối, tiêu, còn một thứ nữa là tinh bột. Bất quá Địch Nãi không có cách nào tìm ra tinh bột, chỉ đành nghiền nhuyễn lúa hoang rắc vào, sau đó thêm chút nước đường.
Sau khi làm nhân xong, cậu dùng đũa chọt rỗng một lỗ trên miếng đậu hủ rồi nhét nhân vào. Cuối cùng bỏ vào nồi chưng cách thủy là được. Đương nhiên, cũng có thể dùng để nấu canh.
Tóm lại, đậu hủ không chỉ ăn ngon mà còn có công hiệu chữa bệnh.
Bữa tiệc đậu hũ của Địch Nãi quả thực làm mọi người mở rộng nhãn giới, đậu hủ rất nhanh được truyền bá trong bộ lạc. Địch Nãi tin tưởng món ăn này sau này sẽ mang tới rất nhiều lợi ích cho mọi người.
Hoàn Chương 115.
Thú Nhân Chi Đặc Chủng Binh Xuyên Việt [116] Nhặt Được Một Tiểu Bạch Xà
Địch Nãi mơ mơ màng màng cảm giác được hơi thở nóng rực của Phất Lôi phun lên mặt, sau đó có là đầu lưỡi trơn mềm quấy rối liếm lên môi cậu, Địch Nãi vươn tay ôm lấy bả vai dày rộng của Phất Lôi, dịu ngoan hé miệng, mặc đầu lưỡi đối phương tiến quân thần tốc.
Rất nhanh, hành động của Phất Lôi làm dục vọng buổi sáng có chút xôn xao của Địch Nãi nhanh chóng bành trướng, cậu tỉnh lại, xoay người cưỡi lên người Phất Lôi, cúi người hôn y thật sâu, đồng thời phát ra chút than thở động tình. Khoảnh khắc tình cảm đang mãnh liệt thì Địch Nãi đột nhiên nghe thấy tiếng ô ô hưng phấn của tiểu hổ.
Có chút luyến tiếc hôn bên môi Phất Lôi một cái, sau đó mới quay đầu nhìn lại. Hai tiểu hổ không biết từ khi nào đã chạy tới bên giường, lắc lắc đuôi cao hứng muốn gia nhập đội ngũ hôn hít thân thiết, đôi mắt vàng ươm to tròn tràn đầy hưng phấn.
Địch Nãi thất bại ngã rạp xuống người Phất Lôi. Có đám nhóc này quấy phá, muốn một buổi sáng ngọt ngào thực không có khả năng. Tiểu hổ Địch Sâm sáp tới liếm mặt Địch Nãi, thấy cậu quay mặt đi không để ý tời mình thì nó chớp chớp mắt, đột nhiên biến về hình người.
Sau khi biến về hình người, Tiểu Địch Sâm đứng dậy giang rộng hai tay đòi Địch Nãi ôm. Địch Nãi ngồi dậy ôm Tiểu Địch Sâm. Sau khi được ôm, Tiểu Địch Sâm chu chu cái miệng nhỏ nhắn hôn tới miệng Địch Nãi. Địch Nãi buồn cười tránh đi, để bé hôn lên má mình.
Tiểu Địch Sâm nghi hoặc, vì sao nó không thể hôn miệng? Vì thế nó bĩu môi hôn tiếp. Địch Nãi mỉm cười không ngừng né tránh, mỗi lần đều để bảo bảo hôn lên má.
Phất Lôi tức giận bật dậy ôm lấy Tiểu Địch Sâm, búng trán nó: “Tiểu hổ háo sắc này, có chịu ngoan ngoãn không hử.”
Tiểu Địch Sâm vừa thấy phụ thân đại nhân tức giận thì lập tức biến về hình thú, sau đó dùng cái đầu lông xù của mình cọ cọ. Phất Lôi nghiêm mặt mặc nó cọ, rất nhanh liền hớn hở chơi đùa với nó.
Địch Nãi ôm Tiểu Hào Sâm bị vắng vẻ đặt lên đùi, dùng ngón tay gãi gãi cằm nó. Hào Sâm vươn móng ôm lấy cổ tay Địch Nãi cọ cọ, thỏa mãn híp mắt kêu ô ô.
Địch Nãi cảm thấy đám nhỏ lớn rất nhanh. Có thể là bảo bảo thú nhân lớn nhanh hơn bảo bảo phi thú nhân. Bắt đầu từ lúc tròn một tuổi thì nôi không vây được chúng nữa, chúng thường xuyên bò tới mép nôi rồi nhảy xuống. Buổi tối, chúng có thể nhảy lên giường đá của Địch Nãi cùng Phất Lôi, cùng phụ mẫu chen chúc ngủ.
Qua loa dùng xong bữa sáng, Phất Lôi ra ngoài đi săn, Địch Nãi quyết định dẫn nhóm tiểu hổ tới thăm Mã Cát. Mã Cát vừa sinh một bảo bảo phi thú nhân, hậu sản có triệu chứng xuất huyết, phải dưỡng hai ba tháng mới vất vả khỏe lại. Tiểu bảo bảo hắn sinh hạ cũng có chút yếu ớt, bất quá vừa nhìn đã biết là tiểu mỹ nhân.
Nhóm tiểu hổ đã cùng Địch Nãi thăm tiểu bảo bảo vài lần, vừa thấy Địch Nãi đi lên trên thì lập tức lủi tới trước, bỏ rớt Địch Nãi ở xa xa. Bọn nó vừa chạy vừa nháo loạn, cắn tai hoặc cắn đuôi hoặc sẫy chân nhau cùng lăn quay dưới đất, sau đó lại đứng lên tiếp tục chạy tới trước.
Địch Nãi vội vàng đuổi theo hô: “Uy, đừng chạy loạn a! Cẩn thận rớt xuống sông.”
Từ khi sinh hai tiểu hổ này, Địch Nãi cảm thấy mình gà mẹ hơn hẳn. Không muốn gà mẹ cũng không được a, nhóm tiểu hổ quả thực quá nghịch ngợm.
Tới chỗ Mã Cát, Mã Cát cười tủm tỉm ôm tiểu bảo bảo nhà mình cho Địch Nãi xem. Tiểu bảo bảo thoạt nhìn lại trưởng thành hơn một chút, đường nét gương mặt cũng rõ hơn. Một đầu tóc ngắn đỏ rực làm nó thoạt nhìn xinh đẹp như một con búp bê.
Nhóm tiểu hổ cũng muốn xem, ô ô vây quanh chân Địch Nãi, nâng chi trước đặt lên chân Địch Nãi, ý đồ bò lên.
Địch Nãi ngồi xổm xuống, một tay ôm một con, để chúng nhìn tiểu bảo bảo phi thú nhân trong tã lót. Tiểu Địch Sâm thực hưng phấn, vừa lắc lắc đuôi vừa duỗi móng vuốt muốn chạm vào gương mặt trắng noãn của tiểu bảo bảo. Địch Nãi vội vàng lùi về sau, khẩn trương nói: “Uy, móng vuốt của ngươi không thể đụng vào, sẽ tổn thương đệ đệ nga.”
Tiểu hổ bất mãn kêu ô ô, dứt khoát biến về hình người, sau đó miệt mài muốn vươn bàn tay mập mạp của mình sờ sờ mặt tiểu bảo bảo. Tiểu bảo bảo nắm lấy tay Tiểu Địch Sâm, sau đó nhét ngón tay Tiểu Địch Sâm vào miệng. Tiểu Địch Sâm vui sướng kêu: “Đệ đệ, đệ đệ.”
Địch Nãi vội vàng lùi lại, nắm lấy bàn tay Địch Sâm xoa xoa: “Móng vuốt của ngươi dơ cỡ nào mà dám nhét vào miệng người ta a, có biết xấu hổ không hả!”
Nhóm tiểu hổ biểu thị dị thường nhiệt tình với tiểu đệ đệ nũng nịu này, chờ lớn hơn một chút, không cần Địch Nãi mang, chúng cũng tự mình chạy tới nhà Mã Cát. Tiểu bảo bảo gọi là Lợi Tát, là tâm can bảo bối của Mã Cát. Bình thường nhóm tiểu hổ thừa dịp Mã Cát bận rộn mới có thể mò tới nôi Lợi Tát, trộm sờ sờ một cái.
Sau năm mới, nhóm tiểu hổ đã được hai tuổi. Địch Nãi vẫn hưng trí bừng bừng với sự nghiệp làm ruộng. Lúc này hai tiểu hổ hóa thành hình thú chạy theo nhóm người lớn chơi đùa. Lúc Địch Nãi rãnh rỗi sẽ mang theo hai tiểu hổ ngồi trên lưng Phất Lôi, một nhà bốn người cùng ra ngoài dạo chơi.
Phất Lôi bay tới một khoảng đất trống rồi thả bọn họ xuống. Sau đó, một nhà bốn người bắt đầu tìm kiếm thức ăn ở xung quanh.
Kỳ thực nhiệm vụ của nhóm tiểu hổ là chui vào bụi cỏ chơi đùa. Phụ thân đại nhân của chúng cảnh giác bay vòng quanh ở phụ cận vừa tìm kiếm con mồi vừa cảnh giác. Địch Nãi thì xem xét các loại thực vật, tìm kiếm rau dại cùng một ít thảo dược.
Nhóm tiểu hổ được ra dã ngoại thì phá lệ vui vẻ, dù sao chúng cũng thuộc thú loại, ở thiên nhiên mới có thể phát huy thiên tính. Địch Nãi vừa hái rau dại vừa liếc mắt canh chừng nhóm tiểu hổ đang ầm ĩ, nhắc nhở chúng đừng chạy quá xa.
Chỉ chốc lát sau, Hào Sâm cắn một thứ thì đó đỏ rực chạy tới. Địch Nãi vừa nhìn thì thấy là một quả dâu tây. Địch Nãi xoa xoa đầu Hào Sâm khích lệ: “Oa, Hào Sâm nhà chúng ta thật lợi hại, cư nhiên có thể tìm được dâu tây, này có thể ăn, ngươi ăn luôn đi!”
Hào Sâm nghe mẫu phụ đại nhân nói vậy thì không lập tức ăn luôn mà ngậm tới chỗ Địch Sâm, sáp qua cho Địch Sâm ăn. Địch Sâm liếm liếm ô mai bên miệng Địch Sâm, cảm thấy hương vị cũng không tệ lắm, liền cắn một ngụm ăn luôn. Hào Sâm còn muốn đưa phần còn lại cho Địch Sâm, bất quá Địch Sâm cọ cọ ca ca, bảo nó tự ăn, sau đó lôi kéo Hào Sâm tiếp tục tìm dâu tây.
Đám nhóc tương thân tương ái biết quan tâm nhau như vậy thực sự làm Địch Nãi vui mừng.
Nhóm tiểu hổ không tìm được thêm dâu tây, bắt đầu chạy loạn khắp nơi. Địch Sâm nhìn trúng một con châu chấu trong bụi cỏ, liền bắt đầu nhảy tới chụp châu chấu. Con châu chấu kia nhảy thực lợi hại, Tiểu Địch Sâm nhảy tới thở hồng hộc, vất vả lắm mới đè được con châu chấu dưới móng vuốt.
Tiểu Địch Sâm ngậm lấy châu chấu, vui sướng chạy tới cho Địch Nãi xem, còn phe phẩy đuôi chờ Địch Nãi khích lệ. Địch Nãi cười cười sờ đầu Tiểu Địch Sâm, khen ngợi: “Địch Sâm nhà chúng ta thật lợi hại, ngay cả châu chấu cũng bắt được. Bất quá này không thể ăn nga!”
Địch Sâm thất vọng ném châu chấu xuống đất, sau đó bắt đầu tìm kiếm mục tiêu mới.
Tiểu hổ lúc thì chụp bướm lúc thì chạy loang quanh, quả thực tận hứng. Bất quá rất nhanh chúng liền đói bụng, chạy tới bên cạnh Địch Nãi lắc lắc đuôi, cẩn thận lắng nghe còn có thể nghe thấy tiếng bụng chúng kêu ọt ọt.
Địch Nãi cười cười ngồi xuống, cởi ba lô trên lưng, lấy ra thịt nướng cho bọn nó ăn. Nhóm tiểu hổ sớm đã không còn uống sữa, có thể bắt đầu ăn thịt mềm. Địch Nãi cố ý chọc bọn nhỏ, cầm thịt giơ lên cao cao làm nhóm tiểu hổ quơ không tới. Ngửi thấy mùi thịt nướng thơm ngào ngạt, nhóm tiểu hổ giống như chó con đứng bằng hai chân sau, chân trước thì giơ cao quơ quơ miếng thịt trong tay Địch Nãi.
Địch Nãi đặt cho hành vi này một cái tên thực tốt đẹp là rèn luyện thể trạng của đám nhỏ, kỳ thực nó chỉ thỏa mản dục vọng trêu đùa đứa nhỏ của cậu mà thôi.
Nhóm tiểu hổ vất vả ăn no, bắt đầu liếm liếm móng vuốt, sau đó liếm cái bụng nhỏ tròn vo của mình.
Địch Nãi cảm thấy thú vị, liền dùng ngón tay chọt chọt bụng Địch Sâm, tiểu hổ liền bật người che bụng lại. Địch Nãi chuyển qua chọt cổ nó, nó liền buông bụng bảo hộ cổ. Địch Nãi cười tủm tỉm chọt chọt chọc nó luống cuống tay chân. Cuối cùng tiểu hổ chớp chớp ánh mắt vàng ươm, kêu ô ô cầu khoan dung. Lúc này Địch Nãi mới cảm thấy thỏa mãn thu tay.
Lúc này sắc trời còn sớm, Địch Nãi bảo nhóm tiểu hổ tiếp tục chơi đùa, cậu còn phải tìm thêm một chút rau dại.
Địch Nãi đang ngồi dưới bóng râm đào củ từ thì Hào Sâm từ lùm cây lao ra chạy về phía Địch Nãi. Địch Nãi lơ đãng ngẩng đầu nhìn một cái, lập tức sợ ngây người—- trên người Hào Sâm thế nhưng quấn một con bạch xà, mà đầu bạch xà đang gối trên đầu Hào Sâm, tê tê phun ra đầu lưỡi.
Hiện giờ xem ra tiểu bạch xà vẫn chưa cắn Hào Sâm, thế nhưng ai biết lúc nào nó đột ngột nhào tới táp một ngụm chứ? Loại bạch xà này trước kia Địch Nãi chưa từng thấy qua, cũng không rõ có độc hay không. Nếu có độc thì đúng là rất nguy hiểm. Địch Nãi cảm thấy trái tim mình tựa hồ ngừng đập, tiểu bảo bối của cậu ngàn vạn lần không thể gặp chuyện a!
Địch Nãi bình ổn lại tinh thần, đứng dậy nói với Hào Sâm đang chạy tới: “Hào Sâm bảo bối, đừng nhúc nhích.”
Hào Sâm bình thường vẫn thực nghe lời, lúc này thấy Địch Nãi bảo vậy, nó liền đứng yên không động đậy. Hào sâm cảm thấy tiểu đồng bọn vừa nhận thức ở trên lưng thực đáng yêu, nó muốn mang về cho mẫu phụ đại nhân xem, chính là sắc mặt mẫu phụ sao lại khó coi như vậy?
Lúc này trên người Địch Nãi mặc dù có dao găm nhưng cậu không dám tùy tiện hành động, dù sao tiểu bạch xà kia cũng đang quấn trên người Hào Sâm, nếu ngộ thương đứa nhỏ thì không tốt lắm.
Địch Nãi nín thở chậm rãi vòng ra phía sau Hào Sâm, sau đó cấp tốc duỗi tay túm ngay thất thốn tiểu bạch xà rồi kéo nó lên. Lúc Địch Nãi vừa thở phào một hơi thì tiểu bạch xà trong tay tựa hồ đột nhiên biến lớn, tiếp đó biến thành một tiểu bảo bảo oa oa khóc lớn.
Địch Nãi kinh hãi, luống cuống tay chân suýt chút nữa đã làm rơi tiểu bảo bảo xuống đất, tập trung quan sát thì thấy xà văn trên lưng bảo bảo. Xem ra là tiểu thú nhân xà tộc. Địch Nãi nghĩ lại mà có chút sợ hãi, may mắn vừa nãy không nặng tay, chỉ khống chế không để tiểu bạch xà nhúc nhích mà thôi, hiện giờ tiểu bảo bảo hẳn không có việc gì. Bằng không cậu chính là hung thủ giết người a.
Kỳ quái chính là vì sao bảo bảo xà tộc này lại xuất hiện trên ngọn núi cách bộ lạc dực hổ không xa? Bộ lạc gần nhất cũng không phải xà tộc a! Hơn nữa, tiểu bảo bảo hiển nhiên đã kinh hách không nhỏ, cứ khóc mãi không thôi. Chính là cho dù là vậy cũng không thấy phụ mẫu nó xuất hiện, chẳng lẽ bảo bảo này bị vứt bỏ?
Phất Lôi nghe thấy tiếng khóc của bảo bảo cũng chạy tới, xoay người đáp xuống gần đó. Thấy tiểu thú nhân xà tộc trong lòng Địch Nãi thì nghi hoặc hỏi han: “Di, tiểu bảo bảo này đâu ra vậy?”
Địch Nãi kể lại một chút, Phất Lôi cũng cảm thấy chuyện này thực cổ quái. Tiểu bảo bảo vẫn thực trân quý, không có khả năng tùy tiện vứt bỏ. Chẳng lẽ là không cẩn thận để lạc bảo bảo? Hoặc là, phụ mẫu nó đã gặp bất trắc?
Địch Nãi vừa lấy một miếng thịt nướng trong ba lô dỗ tiểu bảo bảo, vừa suy nghĩ: tiểu bạch xà đáng thương này, nên làm sao bây giờ?
Hoàn Chương 116.
Thú Nhân Chi Đặc Chủng Binh Xuyên Việt [117] Tiểu Bạch Xà Cùng Tiểu Lão Hổ
Địch Nãi còn đang lo lắng vấn đề đi hay ở của tiểu bạch xà, Hào Sâm đã hóa thành hình người đi tới. Nó sờ sờ bàn tay nhỏ bé của tiểu bảo bảo trắng trắng tròn tròn, lắp bắp nói: “Ba ba, để ta ôm nó đi?”
Địch Nãi nhướng mi cự tuyệt: “Không được, tiểu bất điểm ngươi a, cánh tay ngắn ngủn như vậy, ôm được mới lạ, sẽ làm ngã tiểu bảo bảo.”
Hào Sâm thấy mình không lay động được mẫu phụ đại nhân, chỉ đành lấy thịt nướng trong tay Địch Nãi cẩn thận đút cho tiểu bảo bảo. Nhìn tiểu bảo bảo ăn thực cao hứng, nó cũng cười tới ánh mắt híp lại thành hình trăng non.
Một lát sau, Hào Sâm lại thực mong chờ hỏi Địch Nãi: “Ba ba, chúng ta có thể mang tiểu bảo bảo về nhà không?”
“Ngươi muốn mang nó về à?” Địch Nãi nhíu mày nói: “Ba ba dưỡng các ngươi đã đủ mệt rồi. Thêm một đứa thì dưỡng không nổi a.”
Hào Sâm chớp chớp đôi mắt vàng ươm to tròn của mình, không chút do dự nói: “Kia ta dưỡng nó.”
Địch Nãi xoa xoa đầu Hào Sâm: “Ngươi chỉ là đứa nhỏ, bản thân còn lo không xong mà muốn dưỡng người khác à? Đúng rồi, lần trước không phải ngươi nói với Địch Sâm muốn trộm Lợi Tát về nhà à? Thế nào, bây giờ thay đổi chủ ý không dưỡng Lợi Tát mà dưỡng tiểu bảo bảo này à?”
Hào Sâm do dự một chút: “Địch Sâm dưỡng Lợi Tát, ta dưỡng tiểu bảo bảo này.”
Địch Nãi nhéo nhéo gương mặt nhỏ nhắn của đứa con: “Nhóc con này, nghĩ hay dữ!”
Đang cười đùa thì một trận gió thổi tới, Địch Nãi đột nhiên ngửi thấy mùi khói truyền tới, tựa hồ còn có mùi thịt nướng, bất quá chắn chắn không phải từ ba lô của cậu truyền ra.
Tiểu hổ Địch Sâm cách đó không xa nhíu nhíu mũi, bắt đầu rướn đầu ngửi ngửi. Phất Lôi nhìn xung quanh một chút: “Hình như có người nhóm lửa nướng thịt, chúng ta đi xem thử đi.”
Địch Nãi nghĩ thầm, chẳng lẽ là phụ mẫu tiểu bạch xà? Đứa nhỏ nhà mình mất tích mà vẫn có tâm tình nướng thịt? Hẳn không có loại cha mẹ này đi?
Phất Lôi chở bọn họ tới khe suối, Địch Nãi phát hiện người đang nướng thịt là Thác Bỉ cùng Tạp Lạc. Thác Bỉ nhìn thấy người tới là tộc trưởng cùng Địch Nãi thì cao hứng hô: “Hey, thực trùng hợp a, cư nhiên lại gặp các ngươi, cùng ăn thịt nướng đi!”
Lúc Phất Lôi đáp xuống đất, Thác Bỉ liền trợn to mắt nhìn tiểu bảo bảo trong lòng Địch Nãi, ngốc hồ hồ hỏi: “Địch Nãi, ngươi lại sinh thêm một bảo bảo lúc nào vậy?”
Tạp Lạc tức giận vỗ đầu Thác Bỉ: “Ngươi nhìn lại đi, đó là tiểu thú nhân xà tộc. Ngươi rõ đần mà!”
Thác Bỉ bị vỗ cũng không tức giận, chỉ gãi gãi đầu cười ngây ngô: “Nga, hóa ra không phải bảo bảo Địch Nãi sinh. Kia Địch Nãi, ngươi giúp người khác trông bảo bảo à? Oa, kia ngươi phải trông tới ba bảo bảo, có mệt quá không?”
Địch Nãi đưa bảo bảo cho Thác Bỉ ôm rồi ngồi xuống bên đống lửa, thở dài nói: “Bảo bảo này là chúng ta vừa nhặt được. Ta đã tìm kiếm một vòng ở phụ cận mà không thấy phụ mẫu của nó.”
“A? Ngươi nói cái gì? Nhặt được à?” Thác Bỉ cùng Tạp Lạc đều có chút kinh ngạc. Dù sao nhặt được đứa nhỏ của bộ tộc khác là một chuyện kì lạ. Bọn họ lớn như vậy vẫn chưa nghe nói tới.
Địch Nãi kể lại chuyện một lần, mọi người đều cảm thấy thực nguy hiểm, cũng may Địch Nãi không nặng tay. Bất quá lai lịch của đứa nhỏ này thực khả nghi. Hiện giờ không tìm thấy phụ mẫu, xem ra chỉ có thể tạm thời gởi nuôi ở bộ lạc. Tạp Lạc đưa cho Địch Nãi một khối thịt nướng vừa chín tới, có chút đăm chiêu liếc nhìn Thác Bỉ đang cười ngâu ngô chọc đứa nhỏ bên kia, hỏi Địch Nãi: “Đứa nhỏ này, có thể để chúng ta dưỡng không?”
Địch Nãi có chút kinh ngạc: “Hử, ngươi muốn dưỡng đứa này à?”
Tạp Lạc gật gật đầu: “Ngươi cũng biết, ta cùng Thác Bỉ không thể có đứa nhỏ. Ta thấy Thác Bỉ cũng thực thích bảo bảo này. Chúng ta sẽ đối xử tốt với nó.”
Địch Nãi nghiêm nghị nói: “Ta biết các ngươi sẽ đối tốt với nó, chính là, nếu phụ mẫu nó tìm tới thì khẳng định sẽ mang nó đi. Ta sợ đến khi đó các ngươi sẽ thương tâm.”
“Không sao, khoảng thời gian này ta cùng Thác Bỉ thường xuyên đi loanh quanh, giờ tìm được chuyện để làm thì tốt quá. Nếu phụ mẫu nó có thể tìm tới thì cũng là chuyện tốt, chúng ta thực cao hứng cho nó.”
Địch Nãi nghĩ nghĩ, liền đồng ý: “Như vậy cũng được. Ta trông hai tên nhóc nhà ta đã đủ mệt, thêm một đứa quả thực không ứng phó nổi. Dù sao đứa nhỏ này cũng hơn một tuổi rồi, ăn uống cũng không quá kén chọn. Nếu có vấn đề gì thì có thể tới tìm ta. Về sau, các ngươi cũng có thể dẫn bảo bảo tới chơi cùng hai nhóc con nhà ta.”
Thác Bỉ nghe vậy thì vui vẻ hôn một ngụm lên mặt bảo bảo: “Nga, thật tốt quá. Tiểu bảo ngoan, ngươi cũng thích ta đi? Sau này ta sẽ dưỡng ngươi nga.” Vì thế, tiểu bạch xà đang thương rất nhanh được sang tay.
Hào Sâm nghe vậy thì bất mãn bỉu môi, ngay cả thịt nướng mà thường ngày nó rất thích cũng không thèm ăn nữa. Địch Nãi uy nó ăn thịt nướng, nó liền biến về hình thú ôm lấy ngón tay Địch Nãi mà gặm cắn, phát tiết bất mãn trong lòng. Cũng may nó vẫn biết không thể dùng sức, bất quá Địch Nãi vẫn bị cắn tới phát đau.
Địch Nãi tức giận, rút tay lại bắt đầu gãi loạn trên người tiểu hổ, làm nó ngứa ngáy bắt đầu giãy dụa, ô ô cầu xin tha thứ.
Địch Nãi thấy tiểu hổ đã chịu giáo huấn, liền ôm nó lên xoa xoa đầu an ủi: “Ngươi rảnh có thể chạy tới xem bảo bảo a, về sau nó cũng tới nhà chúng ta chơi, yên tâm đi.” Lúc này Hào Sâm mới cảm thấy tốt hơn một chút, lấy lòng ngẩng đầu liếm mặt Địch Nãi.
Thác Bỉ ở bên cạnh thực hâm mộ, liền đưa mặt mình qua nói với Hào Sâm: “Ai nha thật đáng yêu. Đến đến đến, bé ngoan, hôn ta một ngụm đi nà.”
Hào Sâm đang căm hận Thác Bỉ cướp đi tiểu bảo bảo của nó, lập tức nhào tới cắn lỗ tai. Tuy không dùng lực nhiều nhưng vẫn đau đớn.
Thác Bỉ nha nha kêu thảm kéo tai lại, tiếp đó lộ ra biểu tình bi thống lên án nhìn Hào Sâm: “Vì sao lại đối xử như vậy với ta a!”
Tiểu hổ nhe nanh, hưng phấn kêu ô ô, giống như đang nói: “Đáng lắm!”
Tiểu hổ vì quá đắc ý nên ngã nhào khỏi tay Địch Nãi, móng vuốt nhờ túm được góc áo Địch Nãi mới không ngã xuống. Địch Nãi vội vàng ôm Hào Sâm vào lòng, tức giận chọt chọt trán nó: “Tiểu quỷ quậy quá mà!”
Tiểu hổ dùng móng vuốt che mặt, theo kẽ hở ngón tay nhìn mẫu phụ đại nhân, ô ô cầu xin khoan dung. Địch Nãi xách nó lên hôn một ngụm: “Quỷ con, ăn no chưa? Chúng ta phải về nhà rồi.”
Tiểu bạch xà ăn no thì lại hóa về hình thú, Thác Bỉ quấn nó lên cổ mình, hóa về hình thú chuẩn bị bay về. Tới nhà, hắn còn chuẩn bị chỗ ngủ cho bé con. Thác Bỉ hiện giờ cảm thấy thực hạnh phúc, hắn cũng coi như có đứa nhỏ.
Địch Nãi cũng đứng dậy đặt tiểu hổ lên đầu vai: “Đi lâu như vậy rồi, chúng ta về thôi.” Tiểu hổ có chút lo sợ tựa vào đầu vai Địch Nãi, sau đó cảm thấy không có nguy hiểm thì thân mật cọ cọ cổ Địch Nãi, lại còn vươn đầu lưỡi liếm mặt cậu.
Thác Bỉ bởi vì muốn sớm một chút mang bảo bảo về nên bay khá nhanh. Nhìn một nhà ba người trước mặt, Địch Nãi thầm nói, này là gia đình kỳ lạ cỡ nào a, quả thực là hình mẫu đoàn kết của bộ lạc a!
Sau khi trở lại bộ lạc, bọn họ hỏi thăm một vòng, bất quá không có tộc nhân nào nhìn thấy dực xà tộc mất bảo bảo tới tìm. Vì thế, tiểu bạch xà chính thức ngụ lại nhà Thác Bỉ. Thác Bỉ hiển nhiên rất kích động, rốt cuộc bảo bảo có thể cùng mình trở thành người một nhà rồi. Bất quá hắn cũng thương bảo bảo, còn nhỏ như vậy đã không còn phụ mẫu vì thế cố ý xin cái trống bỏi cũ bên chỗ Địch Nãi, chuẩn bị kế hoạch dưỡng bảo bảo.
Khoảng thời gian này Địch Nãi ở nhà chuẩn bị dùng lúa hoang chưng rượu trắng. Năm nay lúa hoang thu hoạch không tồi, một ít tặng cho tộc nhân, số còn lại cũng khá dư dả. Địch Nãi sớm đã ngán món rượu nho, muốn uống rượu thật sự.
Lúc còn bé Địch Nãi từng thấy ông nội chưng cất rượu trắng nên biết rõ các bước cơ bản, dụng cụ cũng biết rõ. Bất quá, ở quê nhà có thể dễ dàng mua được men rượu, nhưng ở xã hội nguyên thủy thì khó tìm. Thiếu ngay tài liệu quan trọng nhất, phải làm sao mới tốt?
Địch Nãi cẩn thận suy nghĩ một chút, rượu nho có thể lên men là vì trên vỏ có sẵn nấm mốc. Kia lúa muốn lên men khẳng định cũng cần nấm. Vì thế cậu đặt một chén lúa hoang vào góc râm mát để nó lên mốc, sau đó phơi nắng cho khô rồi mài thành bội phấn. Cậu nghĩ, này đại khái chính là men rượu đơn giản nhất đi?
Sau khi làm men xong, Địch Nãi bắt đầu chuẩn bị chưng rượu trắng. Đầu tiên, Địch Nãi chưng chín gạo rồi bóp nát để vào nơi râm mát cho tản nhiệt. Sau khi nguội rồi thì bắt đầu để một lớp lúa hoang rồi rắc đều một lớp men, cứ vậy cho tới khi đầy hũ.
Lên men cần mười ngày, đợi cho lúa hoang bắt đầu có vị ngọt thì có thể chưng cất.
Hôm nay Địch Nãi chuẩn bị chưng rượu, Thác Bỉ cùng Tạp Lạc mang theo tiểu bạch xà tới chơi. Địch Nãi phát hiện tiểu bạch xà được bọn họ dưỡng không tồi, so với lúc mới gặp mập mạp không ít. Tạp Lạc đặt tên cho tiểu bạch xà là Tát Lãng, Hào Sâm cười hì hì gọi Tát Lãng, sau đó hóa thành hình thú quấn lấy tiểu bạch xà, vui vẻ không thôi.
Địch Nãi thấy mọi người đều ở, liền múc vài chén cơm rượu ra chia cho mọi người thử. Hai tiểu hổ cũng ồn ào đòi ăn, Địch Nãi cũng chia cho chúng nửa chén.
Hào Sâm ăn một chút, sau đó đẩy chén qua cho Tát Lãng. Tiểu bạch xà phun phun đầu lưỡi liếm thử, cảm thấy thực ngon, lại liếm một chút, sau đó rung rung đuôi gục xuống bất tỉnh. Hào Sâm hốt hoảng gào khóc gọi Địch Nãi: “Ba ba, Tát Lãng chết rồi, Tát Lãng không động đậy nữa!”
Địch Nãi kinh hách ôm tiểu bạch xà mềm nhũn lên xem xét, thấy nó vẫn còn thở thì thở phào nói: “Tát Lãng không có việc gì, chỉ là bị say rượu thôi. Nó còn nhỏ quá, không thể ăn thứ này.”
Hào Sâm đỏ ửng con ngươi hổ thẹn nói: “Nga, ta biết rồi.” Tiếp đó nó hóa thành hình thú, cẩn thận ôm tiểu bạch xà vào bụng, để tiểu bạch xà vùi vào phần bụng lông xù của mình ngủ.
Địch Nãi ăn cơm rượu xong thì bắt đầu loay hoay nghiên cứu dụng cụ chưng rượu. Múc cơm rượu ra ***g hấp. Lồng là một cái khuôn gỗ tròn có thể đặt phía trên nồi đá, đáy ***g được bện từ nan tre để rượu nhỏ xuống.
Tiếp đó ở phần mép ***g Địch Nãi dùng ống trúc quấn một vòng, trên khe hở còn bôi bùn đất, tránh cho rượu bốc hơi ra ngoài. Phía trên cùng thì đặt một cái nồi, xung quang có
Bất quá, nồi đá quá cồng kềnh, Địch Nãi liền dùng vỏ nhu cáp thay thế. Sau đó cậu bịt kín tất cả khe hở rồi cho nước lạnh vào đầy xác nhu cáp.
Lửa bốc lên hừng hực sẽ đun sôi nước trong nồi đá, hơi nước bốc lên đụng phải đáy xác nhu cáp chứa đầy nước lạnh sẽ nhanh chóng ngưng tụ thành rượu tích xuống ống trúc quanh ***g rồi chảy vào bình chứa.
Địch Nãi hứng một ngụm uống thử, quả nhiên hương vị không tệ, so với rượu nho thì độ rượu đậm hơn. Cậu lại hứng thêm một chút cho Phất Lôi, Thác Bỉ cùng Tạp Lạc nếm thử. Các thú nhân mới đầu còn chưa quen với vị nồng của rượu, bất quá sau khi uống một ly thì cả người ấm dào dạt. Rất nhanh bọn họ liền yêu thích món rượu trắng của Địch Nãi.
….
Hoàn Chương 117.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});