(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thú Nhân Chi Đặc Chủng Binh Xuyên Việt [12] Bánh Trứng Chim…
Địch Nãi hỏi Phất Lôi: “Trứng ngươi mang tới lúc sáng đã nấu chín chưa?”
Phất Lôi ngượng ngùng: “Chưa, ta quên mất.”
Địch Nãi cười gian xảo: “Hắc hắc, chính là chưa nấu chín mới tốt. Để ông làm chút đồ ngon cho các ngươi nếm thử.”
Địch Nãi lấy một cái chén, rửa sạch lớp bụi đất bên trên, sau đó đập tứng bỏ vào. Tiếp đó cậu cùng đũa khuấy đều trứng, lại bỏ thêm chút muối cùng nước vào.
Sau khi chuẩn bị xong, cậu chế chút nước vào mũ giáp của mình rồi đặt lên bếp. Lại cầm hai chiếc đũa đặt song song bên trong rồi đặt chiếc chén lên trên. Tiếp đó tìm một mảnh gốm lớn trong số chậu bị vỡ làm nắp đậy lên trên mũ giáp, bắt đầu nhóm lửa chưng bánh trứng.
Bánh trứng chim rất nhanh đã chín, mùi thơm lan tỏa bốn phía. Địch Nãi nghĩ, nếu có chút hành bỏ vào thì càng tuyệt vời hơn.
Sau khi lấy bánh trứng ra, Địch Nãi bảo Phất Lôi rửa sạch hai cái chén rồi chia cho bọn họ một ít.
Mã Cát hỏi: “Này gọi là gì?”
Địch Nãi nói: “Nó làm từ trứng chim nên gọi là bánh trứng chim.”
Mã Cát học theo Địch Nãi cầm đũa bỏ bánh vào miệng, vừa lùa vừa cảm thán: “Địch Nãi thật lợi hại, hương vị món bánh này thật không sai a. Trước kia chúng ta ăn trứng đều là đặt lên lửa nướng hoặc dùng ống tre luộc mà thôi. Tới giờ chưa từng thử làm cách này a!”
Phất Lôi thì không dùng đến đũa, chỉ một ngụm đã táp sạch. Y chép chép miệng, không cảm nhận được nhiều hương vị lắm.
Địch Nãi điên cuồng gào thét trong lòng: a a, cái con trâu Phất Lôi này, ngươi chính là con trâu lại đi gặm hoa mẫu đơn a! Thật phung phí của trời mà!
Tiểu Nhị ở bên cạnh càu nhàu càu nhàu biểu thị bất mãn vì chủ nhân không chú ý đến nó.
Địch Nãi xấu hổ gắp chút bánh trứng bỏ xuống, nó lập tức cúi đầu điên cuồng ăn, còn không quên dùng sức lắc lắc cái đuôi ngắn ngũn của mình.
Ăn xong bánh trứng, ba người một thú càu nhàu lại bắt đầu ăn thịt nướng.
Mấy ngày nay đều ăn thịt nướng, miệng Địch Nãi cũng nổi mấy mụt đẹn rồi. Cậu cảm thấy không ổn, phải nghĩ biện pháp kiếm chút rau dưa ăn mới được a!
Đúng rồi, nếu nơi này có tre, vậy nhất định có măng, bảo Phất Lôi lấy chút về ăn đi! Thứ này rất dễ thấy, Phất Lôi hẳn không có khả năng chưa từng thấy. Vì thế liền mở miệng hỏi: “Phất Lôi, ngươi có từng thấy măng trong rừng không?”
Phất Lôi hỏi: “gươi nói là thứ cây tre non còn chưa mọc nhánh ấy hả?”
Địch Nãi gật gật đầu.
Phất Lôi nói: “Theo phía tây bay qua hai ngọn núi, phía sau có một mảnh rừng tre lớn. Lần trước ta đi săn thú nhìn thấy ở đó có rất nhiều măng. Sao vậy, ngươi muốn thứ kia à?”
Ánh mắt Địch Nãi sáng lên: “Đúng vậy, thứ đó có thể ăn, buổi chiều ngươi mang về một ít đi. Măng càng non thì càng tốt.”
Phất Lôi đồng ý: “Được, chốc nữa ta đi ngay.”
Ăn xong này nọ, Địch Nãi chuẩn bị nung luôn số đồ gốm còn lại.
Vì thế Mã Cát ở lại giúp đỡ, Phất Lôi thì đi hái măng.
Sau khi bỏ số còn lại vào lò, Mã Cát cùng Địch Nãi lại bắt đầu nhàm chán chờ đợi.
Địch Nãi đột nhiên nhớ tới lúc trước mình nghĩ đến chuyện làm xà bông mà quên mất, vì thế hỏi Mã Cát: “Mã Cát, nhánh bồ kết hôm qua ngươi đi xem thử xem còn không?”
“Nhánh bồ kết? Ngươi định dùng nó làm gì?” Hai mắt Mã Cát sáng rực: “Có phải ngươi lại định làm thứ tốt không?”
Địch Nãi cảm thấy bộ dáng của Mã Cát thực sự rất đáng yêu, đến mức làm người ta muốn xoa đầu hắn một phen: “Ngươi đoán đúng rồi, ta định làm xà bông. Mau đi tìm nhánh bồ kết đi!”
Vì thế Mã Cát lao đi hệt như một cơn gió.
Địch Nãi bật cười. Người này, làm việc luôn hấp tấp như vậy.
Bất quá, có thể quen một người bạn như vậy ở đây cũng coi là may mắn của mình a!
Rất nhanh, Mã Cát đã kéo nhánh bồ kết kia trở lại, sau đó vội vàng chạy tới bên cạnh Địch Nãi: “Lúc ta tìm tới, nó vẫn còn ở nguyên nơi đó a! Ta liền kéo nó về! Mau nói cho ta biết cái xà bông mà ngươi nói phải làm sao a?”
“Trước tiên, chúng ta phải hái lá bồ kết xuống ép ra nước.” Địch Nãi nói xong, bắt đầu hái lá.
Sau khi hái hết lá xuống, Địch Nãi bỏ một ít vào ống tre rồi dùng một cây gỗ lớn bắt đầu ép nước. Mã Cát cũng không lạ gì chuyện này, liền cầm lấy một ống tre bắt đầu làm theo.
Sau khi ép ra chất lỏng xanh biếc thì lọc sạch cặn, bắt đầu bước tiếp theo.
Bất quá bước này cần có mỡ động vật, mà chỗ Địch Nãi lại không có.
Mã Cát nói chỗ mình có, vì thế liền chạy về lấy.
Sau khi Mã Cát mang mỡ tới, Địch Nãi liền đặt mũ giáp lên giá gỗ, bỏ mỡ cùng nước ép bồ kết vào trong, tiếp đó thêm một phần nước vừa đủ cùng chút tro trong lò.
Bởi vì không có chất kiềm nên chỉ có thể dùng nguyên liệu nguyên thủy nhất là tro.
Trong quá trình đốt lửa đun nóng, Địch Nãi không ngừng dùng đũa khuấy hỗn hợp trong mũ giáp, chỉ chốc lát sau nó liền biết thành màu vàng, đây là mỡ đang bắt đầu xà phòng hóa.
Địch Nãi lại khuấy thêm một hồi thì tắt lửa, bỏ vào chút muối. Rất nhanh lớp trên dần dần sệt lại. Địch Nãi cẩn thận rót bỏ phần nước bên dưới, số còn lại rót vào ống tre.
Mã Cát nhìn chằm chằm nước xà bông trong ống tre, tò mò hỏi: “Vậy là xong rồi sao?”
Địch Nãi gật đầu: “Cơ bản đã hoàn thành. Chờ ngày mai hay ngày mốt nó đông cứng lại là có thể dùng.”
Mã Cát lại hỏi: “Xà bông này dùng làm gì? Cũng dùng để tẩy rửa như lá bồ kết sao?”
“Ừ. Làm thế này thì lúc dùng không cần vất vả đi hái nhánh bồ kết nữa.” Địch Nãi đáp, thầm nghĩ, mặc kệ ngày mai nó có cứng hoàn toàn hay chưa cũng phải lấy một ít đi gội đầu. Ông đây đã thiệt nhiều này không hảo hảo tắm gội một phen, ngứa muốn chết rồi. Tuy tóc ngắn, lúc rửa mặt cũng thuận tiện gội luôn, nhưng không có xà bông nên cứ cảm thấy không sạch.
Xà bông làm xong, lúc này, Phất Lôi cũng mang theo một đống măng trở về.
Mã Cát sợ hãi than một tiếng: “Oa, nhiều măng thế này đủ cho chúng ta ăn thật lâu a.”
Địch Nãi bắt đầu lột măng. Quả nhiên đều là những búp măng khá non.
Địch Nãi nghĩ, nhiều măng như vậy, mấy ngày này khẳng định ăn không hết, không bằng lấy một ít làm măng chua.
Người Tứ Xuyên rất chú trọng ăn uống, Địch Nãi tuy là nam nhưng từ nhỏ cũng mưa dầm thấm đất, đối với nấu nướng cũng có nghiên cứu nhất định. Măng chua là món ăn thường ngày trong gia đình Tứ Xuyên, Địch Nãi thường dùng nó trong bữa sáng. Làm măng chua khá đơn giản, cũng không tốn nhiều thời gian, ở đây làm cũng khá tiện.
Bất quá, trong số đồ gốm làm hôm qua không có loại bình chuyên dùng để ủ măng chua, xem ra chỉ có thể vất vả Phất Lôi một chuyến để lấy ít đất sét mang về.
Phất Lôi hoàn toàn không than mệt nhọc, vừa nghe Địch Nãi nói muốn loại bùn đất có độ dính như hôm qua liền cầm da thú chạy đi.
Sau khi bùn được mang về, Địch Nãi bắt đầu làm bình ủ đồ chua. Vì thứ này yêu cầu tạo hình hơi cao, phần tay nắm lại không có khuôn nên mất không ít công sức. Cậu cố ý làm hai cái, sợ xảy ra việc ngoài ý muốn.
Mã Cát vừa thấy bùn lại muốn làm, liền bỏ măng xuống nhảy nhót muốn tới giúp. Bất quá hắn cũng chỉ làm loại chén bát thau chậu đơn giản mới học được hôm qua mà thôi.
Phất Lôi thì đi xử lý con hươu săn được sáng nay chuẩn bị cho bữa tối.
Địch Nãi muốn nấu măng xào thịt cùng canh măng tươi, vì thế bảo Phất Lôi cắt một phần thịt mỡ cùng một miếng thịt đùi nhỏ cho mình.
Phôi gốm sau khi làm xong được bọn họ đặt vào trong góc mát.
Lúc này, đồ gốm trong lò cũng nung xong. Địch Nãi dập lửa chờ độ nóng hạ xuống.
Phất Lôi cũng rửa thịt xong, treo lên giá gỗ nướng.
Đợi độ ấm giảm xuống, Địch Nãi kiểm tra thì thấy lại vỡ hai món. Cậu nói với Phất Lôi: “Nếu có lò nung lớn một chút thì tốt rồi, như vậy có thể nung đồ gốm tốt hơn, cũng làm được nhiều cái hơn.”
Phất Lôi cảm thấy hứng thủ: “Thế à? Ta có thể nói với tộc trưởng, để các tộc nhân hỗ trợ làm cùng.”
“Ừ, ngươi có thể mang đồ gốm tới nói với tộc trưởng, nếu được thì để tộc trưởng xắp xếp người, tìm một nơi thích hợp xây lò nung đồ gốm.” Địch Nãi cũng hiểu nên làm vậy. Dù sao đồ gốm là chuyện tốt cho cả bộ tộc, tộc trưởng nhất định sẽ ủng hộ.
Phất Lôi đột nhiên nhớ tới một việc: “Địch Nãi, chân ngươi hẳn phải đổi dược rồi.”
“Đúng nha!” Địch Nãi vỗ đầu, nhiều việc quá nên quên bén đi mất. Cậu cũng nhớ ra mình còn để quên một chiếc giàu ở chỗ đại vu: “Kia làm phiền ngươi đi cùng ta một chuyến, thuận tiện đem hai món đồ gốm tới cho đại vu.”
Phất Lôi gật đầu: “Tốt, để ta dùng hình thú cõng ngươi đi.”
Địch Nãi không cự tuyệt. Cậu hoàn toàn không có sức kháng cự với hình thú của Phất Lôi.
Bởi vì bay nên rất nhanh đã tới nơi.
Đại vu cảm thấy rất hứng thú với đồ gốm mà bọn họ mang tới, khen ngợi nói Địch Nãi quả nhiên là sứ giả của thần, không làm hắn thất vọng.
Địch Nãi cũng lười tranh cãi chuyện sứ giả của thần. Cậu bảo Phất Lôi ra ngoài sơn động chờ, sau đó mới hỏi một vấn đề mình rối rắm rất lâu: “Nếu ta trở về thế giới của mình, những biến hóa sau khi ta uống nước thành có phải cũng biến mất không?”
Đại vu bị hỏi có chút ngây ngốc: “Ngươi vẫn muốn đi sao?” Địch Nãi gật gật đầu.
Đại vu nói: “Nước thánh do thần lưu lại chỉ có tác dụng ở nơi này thôi. Nếu ngươi trở về thì chúng cũng biến mất.”
Địch Nãi vỗ vỗ ngực, yên lòng. Nếu cậu về được nhưng cư nhiên vẫn có thể sinh đứa nhỏ thì nhất định sẽ bị bắt đi nghiên cứu.
Địch Nãi lại hỏi: “Có phải vì ta uống nước thánh nên sau này không còn mọc râu nữa không?”
Đại vu bật cười: “Kỳ thật râu vẫn mọc dài ra, chẳng qua khá chậm mà thôi. Rất nhiều phi thú nhân không thích râu đến chỗ ta xin một loại dược, bôi vào thì có thể dễ dàng nhổ bỏ. Ngươi cũng muốn sao?”
Địch Nãi vội vàng xua tay. Cậu mới không cần thứ đó đâu! Tuy hiện giờ không nghĩ đến chuyện để râu, nhưng về sau vẫn không có râu thì chắc cậu khóc chết mất.
Đại vu nhanh chóng giúp cậu đổi dược, hai người cũng không nói thêm gì. Địch Nãi cầm lại chiếc giày để quên, gọi Phất Lôi tiến vào. Phất Lôi thực lễ phép cám ơn đại vu, sau đó cõng Địch Nãi soạt một tiếng bay trở về.
Sau khi trở lại, Địch Nãi bắt đầu chuẩn bị thức ăn tối. Bởi vì đồ gốm đã lấy ra nên bếp lò trống, Địch Nãi đặt mũ giáp đã rửa sạch lên bếp.
Địch Nãi nhìn mũ giáp thầm nghĩ: mũ a mũ, ngươi thật sự là có công rất lớn a! Nếu có thể trở về, ông nhất định sẽ xem ngươi là công thần mà cúng.
Bởi vì hươu non không có nhiều mỡ nên chỉ thắng ra nửa ống dầu.
Địch Nãi nghĩ, tác dụng của ống tre cũng thiệt nhiều, đã sắp không đủ dùng rồi. Ngày mai dứt khoát bảo Phất Lôi mang dao găm đi chặt mớ tre về làm ống tre đựng đồ vậy.
Địch Nãi dùng dao găm cắt măng thành miếng mỏng rồi bỏ vào gà mên. Miếng thịt đùi hươu cũng cắt thành miếng nhỏ, sau đó chế dầu vào mũ, lại bỏ măng vào xào. Đến lúc măng gần chín thì bỏ thêm chút muối, không có xạn nên cậu dùng đũa xào. Vài phút sau thì cho thịt hươu vào xào chung. Cuối cùng cậu trút nó vào gà mên.
Mã Cát cấp bách đưa tay cầm lấy một miếng măng, cũng không sợ nóng cứ vậy bỏ vào miệng. Sau khi ăn xong, hắn kinh ngạc trừng to mắt: “Trời ạ , ăn ngon thật ý, đây là món ngon nhất ta từng được ăn đó.”
Địch Nãi có chút đắc ý: đồ ăn ông làm chính là đệ nhất, ngay cả sĩ quan huấn luyện doanh trại cũng khen không dứt miệng đấy! Đáng tiếc không có ớt, bằng không còn ngon nữa!
Cậu lại cắt thêm chút măng, bỏ chút dầu vào nấu một nồi canh măng. Lúc này, thịt nướng của Phất Lôi cũng tốt lắm. Vậy là, bữa ăn đã chuẩn bị xong.
Ba người cầm chén đã rửa sạch chuẩn bị dùng cơm thì chợt nghe thấy tiếng gọi Phất Lôi ở bên ngoài.
Hoàn Chương 12.
Thú Nhân Chi Đặc Chủng Binh Xuyên Việt [13] Tộc Trưởng Tới…
Phất Lôi buông chén ra ngoài xem thì kinh ngạc: “Ai, tộc trưởng, sao ngươi lại tới đây.”
Địch Nãi nghe thấy một âm thanh có chút già nua đáp lại: “Ta nghe nói ngươi cứu một dị tộc nhân nên tới xem thử.”
“Tộc trưởng, ta cũng đang định tới tìm ngươi! Địch Nãi, cũng chính là dị tộc nhân ta đã cứu, bản lĩnh của hắn rất lớn. Địch Nãi làm rất nhiều thứ chúng ta chưa từng thấy qua!” Phất Lôi khen Địch Nãi không dứt.
“Nga, phải không? Ta càng ngày càng muốn gặp mặt a.” Tộc trưởng hào hứng.
Vì thế Phất Lôi nghiêng người mời tộc trưởng vào trong động: “Tộc trưởng, mời vào.”
Mã Cát cùng Địch Nãi đều buông chén đứng dậy.
Địch Nãi nhìn thấy tộc trưởng cũng là một thú nhân cao lớn, tóc đen mắt đen, khóe mắt có nếp nhăn. Cậu lễ phép cúi người chào: “Tộc trưởng, xin chào. Ta là Địch Nãi, dị tộc nhân được Phất Lôi cứu.”
Tộc trưởng nhìn mái tóc ngắn cùng quần áo ngụy trang của Địch Nãi, có chút ngạc nhiên nhưng vẫn trầm ổn đáp lời: “Người trẻ tuổi, xin chào, hoan nghênh ngươi đến bộ lạc chúng ta.”
Phất Lôi nói: “Tộc trưởng, ngươi vẫn chưa ăn cơm đi? Chúng ta đang ăn, ngươi ăn chung luôn đi.”
Tộc trưởng không từ chối, sau đó ngồi xuống bên bếp lửa.
Địch Nãi lấy một cái chén đưa qua, tộc trưởng tiếp nhận, tỉ mỉ nhìn một hồi, biểu tình có chút kinh ngạc: “Này là cái gì?”
Phất Lôi ở bên cạnh nói chen vào: “Tộc trưởng, đây là thứ ta chuẩn bị nói với ngươi. Địch Nãi đã chế tạo ra những thứ này, hắn nói đây là chén gốm. Chúng ta còn làm được tô, bình, chậu. Mấy thứ này gọi chung là đồ gốm. Chúng có thể đốt trên lửa mà không hư, có trực tiếp nấu nướng. Chúng cũng không tan chảy khi gặp nước như chậu bùn. Chúng ta có thể dùng nó để nấu nước uống, cũng có thể đựng đồ.”
Tộc trưởng trầm tư gật gật đầu, đảo mắt lại thấy bếp lò bên cạnh đống lửa, liền hỏi Địch Nãi: “Này cũng là ngươi làm sao? Dùng để làm gì?”
Địch Nãi đơn giản giải thích: “Này gọi là bếp lò, có thể đặt chậu gốm lên trên để nấu nướng. Đồ gốm cũng là ta dùng nó nung ra.”
“Nga, những thứ này ngươi đều học được cách làm sao?” Tộc trưởng xoay người qua hỏi Phất Lôi.
Phất Lôi thành thật trả lời: “Cơ bản đều học xong. Bất quá, tộc trưởng, Địch Nãi nói lò nhỏ thế này nung đồ gốm rất dễ bị hỏng, hắn nói nếu có thể xây một cái lò nung lớn thì có thể chế tạo được càng nhiều đồ gốm.”
Tộc trưởng cảm thấy hứng thú: “Nga, lò nung? Kia phải làm thế nào?”
Địch Nãi giải thích: “Chính là đào một cái hang lớn, trong đó tạo thành bốn phần: lò lửa—— chính là nơi đốt củi, hầm chứa—— chính là nơi đặt đồ gốm (Địch Nãi chỉ cho tộc trưởng xem cái bọn họ vừa làm mới hôm nay), còn có ống khói cùng lỗ thông khí cho hầm chứa, đất sét cũng phải chọn lựa kĩ hơn, cũng cần phải nghĩ biện pháp làm ra sản phẩm tốt hơn một chút.”
“Ừm, ngày mai ta sẽ bảo tộc nhân xây dựng lò nung mà ngươi nói, ngươi chỉ đạo bọn họ làm đi.” Tộc trưởng vui vẻ nói: “Địch Nãi, cám ơn ngươi, tộc nhân sẽ ghi nhớ công lao của ngươi.”
Địch Nãi khoát tay: “Đều là việc phải làm, dù sao Phất Lôi cũng là ân nhân cứu mạng của ta, các ngươi còn thu lưu ta nữa.”
Mã Cát ở bên cạnh cầm chén nhìn chằm chằm gà mên măng xào thịt hươu, bất quá không dám động đũa.
Tộc trưởng khó hiểu hỏi: “Mã Cát, ngươi nhìn thứ gì vậy?”
“Này cũng là Địch Nãi làm. Hắn nói thứ này gọi là măng xào thịt hươu, cái kia là canh măng tươi. Tộc trưởng, ngươi nhất định chưa từng nếm qua món gì ngon thế này đâu.” Mã Cát nói xong thì đưa một đôi đũa qua cho tộc trưởng, sau đó làm mẫu gắp một miếng thịt bỏ vào miệng.
Tộc trưởng cầm đũa, còn chưa đưa tới gà mên đã rớt xuống đất. Tộc trưởng xấu hổ. Ánh mắt Mã Cát đầy ý cười nhưng không dám bật thành tiếng.
Phất Lôi nhặt chiếc đũa dơ lên, lập tức đổi một chiếc mới. Bất quá tộc trưởng cầm đũa ngây người cả nửa ngày cũng không dám động.
Mã Cát thấy vậy liền gắp mấy khối thịt cùng măng bỏ vào chén tộc trưởng, cũng tự gắp cho mình mấy đũa, sau đó làm mẫu lùa thức ăn vào miệng. Loại này đơn giản hơn nhiều.
Lúc này tộc trưởng mới chầm chậm làm theo. Thức ăn vào miệng, gương mặt cương cứng của hắn cũng dần mềm hẳn: “Chậc, quả thật ăn rất ngon.”
Một bữa cơm kết thúc trong bầu không khí hài hòa vui vẻ.
Trước lúc rời đi, tộc trưởng nói với Địch Nãi: “Nếu có thể, ta hi vọng ngươi có thể ở lại bộ lạc chúng ta.”
Địch Nãi do dự nói: “Ta phải tìm đường về nhà một lần, dù sao nơi đó mới là quê hương của ta.”
Tộc trưởng gật gật đầu: “Địch Nãi, ngươi đến đây đã mang hi vọng mới đến cho bộ lạc chúng ta. Nếu ngươi nhất định phải rời đi, vậy xin hãy ở lại bộ lạc chúng ta một thời gian.”
Đây là lần đầu tiên tộc trưởng đánh giá cao một giống cái như vậy. Nói xong những lời này ngay cả bản thân hắn cũng có chút khiếp sợ, đừng nói chi tới Phất Lôi cùng Mã Cát.
Sau khi nhận được câu trả lời thuyết phục của Địch Nãi, tộc trưởng cao hứng cầm một cái bình cùng một cái chén rời đi.
Phất Lôi cùng Mã Cát giành giúp Địch Nãi dọn dẹp sơn động, sau đó cũng cáo từ. Da hươu non Phất Lôi đưa cho Mã Cát vì đã tới làm bạn với Địch Nãi. Địch Nãi cũng không keo kiệt cho mỗi người hai món đồ gốm. Dù sao bọn họ cũng ra không ít sức.
Trước lúc rời đi, Mã Cát còn kéo tay Địch Nãi nói: “Ngày mai ta còn tới, lúc đó ngươi nhất định phải làm ra thứ gì đó mới mẻ a?”
Địch Nãi bật cười: “Ngươi nghĩ ta là chậu châu báu của ngươi, vĩnh viễn không cạn sao? Được rồi, mau về ngủ đi! Ngày mai đại khái phải tìm chỗ đào lò nung, hẳn là không có thời gian làm thứ gì mới đâu.”
Sáng sớm hôm sau, Địch Nãi từ sớm đã tới bờ sông rửa mặt tươm tất, vừa ăn hoa quả vừa chờ trong động.
Quả nhiên, rất nhanh sau đó Phất Lôi đã dắt theo mười thú nhân tới, trong đó còn có cả tiểu thú nhân vị thành niên, đại khái khoảng mười tuổi đi theo phía sau đám người lớn tới. Trong tay bọn họ đều cầm công cụ đào đất, chủ yếu là dao đá linh tinh.
Mấy thú nhân có bầu bạn, lúc nhìn thấy bộ dáng cùng quần áo của Địch Nãi thì có chút kinh ngạc, sau đó cũng không để tâm. Còn đám thú nhân chưa có bầu bạn sau khi thấy Địch Nãi thì bắt đầu rục rịch, cả đám bắt đầu duỗi chân duỗi tay, khoe ra cơ thể tráng kiện của mình.
Lúc đầu Địch Nãi còn không hiểu, lúc sau mới dở khóc dở cười: trời ạ, nếu là người đẹp khoe đùi, ông đây nhất định phải chăm chú dòm, còn mớ cơ bắp của ngươi, ông đây mới không thèm! Dù sao trong quân đội trước kia có không ít kẻ cơ bắp a.
Thấy mọi người đã tới đủ, việc đầu tiên chính là chọn vị trí để xây lò nung.
Địch Nãi chống nạng, chuẩn bị mang theo đám người tới khe núi xem thử nơi nào thích hợp. Sở dĩ cậu chọn đi đường mà không để thú nhân cõng mình bay vì ở gần mặt đất mới dễ quan sát.
Phất Lôi ngồi xổm trước mặt cậu: “Ngươi chống gậy đi không nhanh, để ta cõng!”
Địch Nãi nhìn cẳng chân dài thòn lòn của đám thú nhân bên cạnh, bất đắc dĩ nhận ra một sự thật, nếu mình tự đi thì nhất định sẽ bị rớt lại phía sau. Huống chi, cõng vẫn tốt hơn kiểu ôm công chúa, Phất Lôi này từng có tiền án a.
Vì thế cậu cũng không từ chối nữa, nhận mệnh leo lên lưng Phất Lôi.
Phất Lôi đi rất vững, hai tay mạnh mẽ nâng chân Địch Nãi, không hề làm cậu cảm thấy khó chịu.
Địch Nãi nghĩ, về sau nếu thật sự muốn tìm một phi thú nhân ở đây làm bầu bạn thì áp lực thật sự quá lớn a! Thú nhân thoạt nhìn rất có cảm giác an toàn, sức mạnh cũng lớn, lại còn có cánh. Bất quá nghĩ lại thì ông đây có trí tuệ, trong bụng còn có tri thức văn hóa tích lũy từ mấy ngàn năm, chưa chắc đã thua bọn họ. Bất quá cậu cũng hiểu rất buồn cười, còn chưa biết có thể trở về hay không, hiện giờ tính toán mấy chuyện này có phải quá sớm không?
Trên đường bọn họ gặp một con dực hổ nhỏ đang tập bay, không bay được mấy bước đã rớt xuống, bị nhóm thú nhân cha chú hung hăng giễu cợt một phen.
Địch Nãi nghĩ: phương pháp giáo dục như vậy không được! Đứa nhỏ cần phải cổ vũ, động viên nó mới mau chóng tiến bộ!
Sau khi chọn lựa vài nơi, Địch Nãi rốt cục mang theo các thú nhân dừng lại trước một ụ núi nhỏ. Kích cỡ cùng độ cao của nó đều rất thích hợp, mặt trên cũng không có cây cối, vì thế Địch Nãi quyết định đào lò nung ở đây.
Cậu xác định đại khái phạm vi của lò lửa, sau đó các thú nhân bắt đầu đào đất. Phất Lôi thả Địch Nãi xuống, cũng gia nhập đội ngũ xây lò nung.
Địa điểm vừa mới chọn tốt, Mã Cát đã ngáp dài tìm tới.
Địch Nãi thấy vành mắt hắn đen thui, liền hỏi: “Hôm qua không phải ngươi về ngủ từ rất sớm à? Sao hôm nay mắt đen như vậy.”
Mã Cát cười đắc ý: “Đêm qua ta thức may quần áo, ta làm xong đồ cho ngươi rồi, bất quá không mang tới đây, đang để trong sơn động của ngươi, ta cũng tự làm một bộ cho mình. Chờ ngươi về là thấy ngay.”
“Ngươi thật sự làm ra quần áo?” Địch Nãi có chút không thể tin.
Mã Cát hất đầu có chút kiêu ngạo: “Đương nhiên, ta là đệ nhất thủ công trong bộ lạc.”
Lúc hai người nói chuyện, từ thượng du con sông có hai người đi tới.
Một thú nhân mắt nâu tóc nâu ôm một phi thú nhân đi tới. Phi thú nhân kia cư nhiên có diện mạo vô cùng yêu nghiệt, có chút tương tự nét đẹp nữ tính ở địa cầu. Hắn có mái tóc dài màu xanh, mắt cũng đồng màu, vòng eo rất nhỏ, chân đặc biệt dài. Cái đùi thon dài trắng nõn lộ ra khỏi lớp váy da thú, thoáng nhìn qua thật sự vô cùng hấp dẫn.
Phi thú nhân kia nhìn thấy có nhiều người đang đào đất liền mở miệng hỏi: “Ai, đây là đang làm gì nha, đào hang à?”
Mã Cát rõ ràng không thích phi thú nhân này, không trả lời mà liếc mắt nói: “Duy Lạp, ngươi không có chân à? Sao ngày nào cũng quấn trên người giống đực như vậy?”
Duy Lạp không hề xấu hổ, ngược lại bật cười hất đầu, ôm lấy gương mặt không chút biến sắc của thú nhân hôn một ngụm vang dội: “Ta thích, Na Tạp nhà ta cũng vui vẻ mà, ngươi quản được à? Ngươi muốn có người ôm cũng không được đâu!”
Mã Cát giận tới mức nói không nên lời.
Duy Lạp đắc ý khoe khoang với Mã Cát, không ngờ Na Tạp đột nhiên giữ chặt đầu hắn, ép hắn phải ngẩng mặt, sau đó cúi đầu hung hăng hôn lên môi hắn, trằn trọc duyện mút, hơn nữa càng ngày càng có xu hướng kịch liệt hơn.
Hoàn Chương 13.
Thú Nhân Chi Đặc Chủng Binh Xuyên Việt [14] Độ Thoáng của Người Nguyên Thủy…
Địch Nãi trợn mắt há hốc nhìn một màn hôn nhau nồng nhiệt trước mắt. Hóa ra người nơi này cởi mở đến vậy sao?
Quan sát tình cảm mãnh liệt của một cặp phu phu ở khoảng cách gần như vậy làm Địch Nãi chịu kích thích khá sâu. Trời ạ, cư nhiên là loại hôn sâu tiêu chuẩn như vậy. Này thực sự quá rung động.
Nhóm thú nhân đang làm việc ở bên cạnh thấy một màn này đều dừng lại, bắt đầu ồn ào.
Na Tạp không hề bị ảnh hưởng, vẫn tiếp tục hưởng thụ phúc lợi của mình. Hôn xong, gương mặt Duy Lạp đỏ ửng, yếu ớt dựa vào vai Na Tạp, không còn tinh lực tranh hơn thua với Mã Cát.
Na Tạp cũng không tiếp tục, chỉ ngẩng đầu nhìn về phía Phất Lôi đang đi tới.
Phất Lôi hướng hắn giới thiệu: “Người này là Địch Nãi. Hắn có thể nung ra một loại đồ gốm dùng để chứa nước, cũng có thể nấu nướng. Ta đã nói với tộc trưởng, tộc trưởng đồng ý xây dựng một lò nung lớn để chế tạo đồ gốm, về sau cuộc sống của tộc nhân sẽ thuận tiện hơn.”
Na Tạp gật đầu chào Địch Nãi, sau đó quay lại nói với Phất Lôi: “Ta cùng làm với các ngươi!”
Hắn thả Duy Lạp xuống, cũng đi tới đào phụ.
Duy Lạp vừa nãy còn vô lực nhưng mới đó lại tràn trề sức sống trở lại. Hắn hiếu kì với mái tóc ngắn cũn của Địch Nãi, liền chạy tới bên cạnh muốn đưa tay sờ sờ. Địch Nãi nhanh nhẹn nghiêng đầu tránh được, quát: “Này, đừng có sờ loạn!”
Duy Lạp cười: “Đừng keo kiệt vậy chứ, sờ một cái cũng đâu mất miếng thịt nào.”
Mã Cát ở bên cạnh chen vào: “Bị người khác sờ thì không, bất quá ngươi thì không chắc.”
Duy Lạp trừng mắt: “Mã Cát, ngươi có cần luôn nhắm vào ta như vậy không? Ta nói này, ngươi có phải muốn gây chuyện không? Cái tên ngốc Hách Đạt kia đến giờ ngươi vẫn chưa túm được sao?”
Mặt Mã Cát đỏ bừng: “Ngươi nói bậy gì đó! Ngươi, đừng có quá đáng.” Nói xong thở phì phì bỏ đi.
Duy Lạp nhìn thấy Mã Cát tức giận bỏ đi thì bĩu môi: “Chơi không vui chút nào.”
Địch Nãi hết biết nói gì. Có vẻ người này thích trêu chọc như vậy chỉ vì chơi vui.
Duy Lạp quay đầu lại nhìn về phía Địch Nãi, cười tủm tỉm hỏi: “Ngươi được Phất Lôi cứu về à? Tên Phất Lôi kia cứ tỏ vẻ cao ngạo, không ngờ lại thích dạng phi thú nhân như ngươi. Này, các ngươi phát triển tới đâu rồi? Phía dưới của tên Phất Lôi kia có lợi hại không?”
Địch Nãi lại bị dội bom. Gương mặt yêu nghiệt thế này lại nói ra những lời trắng trợn như vậy. Thần ạ, này rốt cuộc là người thế nào vậy a!
Địch Nãi thật sự không có lời nào phản kích lại lời trêu chọc từ một người có gương mặt hệt như nữ nhân như vậy. Không có biện pháp, cậu đành phải giả vờ như đang chăm chú quan sát nhóm thú nhân làm việc, cái gì cũng không nghe thấy.
Duy Tạp không từ bỏ ý định, kéo tay Địch Nãi lay lay: “Này, ngươi điếc à? Mau trả lời ta đi!”
Cũng may lúc này các thú nhân đã đào xong lò lửa, Phất Lôi đi tới hỏi cách làm hầm chứa đã cứu Địch Nãi thoát khỏi tình trạng nước sôi lửa bỏng.
Trán Địch Nãi toát mồ hôi, cũng may, cũng may mà hành động của các thú nhân rất mau lẹ, bằng không cậu thật sự bị tra đến chết mất! Cậu nghĩ, về sau mình nhất định phải kiên định đứng cùng trận địa với Mã Cát, chống lại loại người vô tổ chức vô kỷ luật vô đạo đức như Duy Lạp.
Phất Lôi đỡ Địch Nãi qua, Địch Nãi phát hiện các thú nhân đào lỏ lửa không tồi, hoàn toàn hợp với yêu cầu, vì thế liền tiến thêm một bước, chỉ bọn họ làm hầm chứa. Phần này càng phải đào sâu vào trong một chút, hơn nữa phải cao hơn phần lò lửa, phần vách phải nghiêng một chút để thuận tiện cho việc tiến hành nung đồ gốm.
Bởi vì phần thông giữ lò lửa và hầm chứa phải nhỏ, vì thế lần này có chút khó khăn, càng sâu vào trong chỉ có thể để tiểu thú nhân chui vào đào, nhóm thú nhân trưởng thành thì ở bên ngoài hỗ trợ chuyển đất.
Địch Nãi nhìn nhóm thú nhân rãnh rỗi, liền bảo bọn họ đi qua mặt khác đào lỗ thông khói, yêu cầu là lỗ phải nhỏ, vì thế phải dùng gậy gỗ đục dần vào trong. Cũng may mọi người cùng ra sức, rốt cục lúc giữa trưa đã làm xong.
Về phần ống khói, Địch Nãi quyết định dùng ống tre. Không phải loại trong sơn động, là những cây tre có đường kính thô to như mũ giáp của cậu. Để các thú nhân lên núi tìm thử, hẳn là không khó tìm ra loại tre lớn như vậy.
Vì thế Phất Lôi sắp xếp, mọi người về nhà ăn cơm trước, buổi chiều thì làm việc theo sắp xếp. Y trực tiếp phân chia: ai đi chặt tre, ai cùng y đi lấy bùn, ai đi đốn củi. Sau khi làm xong nhiệm vụ sẽ tập trung ở đây.
Vì thế, tạm thời giải tán, tất cả đều tự trở về nhà mình.
Trước lúc đi, Duy Lạp không biết từ khi nào lại chạy tới phía sau Địch Nãi, thì thầm bên tai cậu một câu: “Vấn đề ta hỏi khi nãy, lần sau nhất định phải trả lời nha!”
Địch Nãi bất ngờ không kịp đề phòng, hai lỗ tai liền đỏ rực.
Duy Lạp đang định mở miệng cười nhạo thì Na Tạp bất mãn hắn lề mề, liền ôm lấy hắn rời đi.
Phất Lôi vừa lúc đi tới, nhìn vành tai hồng hồng của Địch Nãi, không biết đã xảy ra chuyện gì. Trong lòng y cảm thấy vành tai nho nhỏ kia thật sự rất đáng yêu, hồng đến gần như trong suốt, quả thực làm người ta muốn nhào tới cắn một ngụm. Bất quá y biết nếu mình làm vậy, Địch Nãi nhất định sẽ tức giận, vì thế y ngoan ngoãn hóa thành dực hổ, cõng cậu về sơn động.
Ngoài cửa sơn động, Mã Cát thế nhưng đang chờ bọn họ, vừa thấy liền ồn ào: “Các ngươi cuối cùng cũng trở lại. Ta chờ cả nửa ngày rồi a.”
Trong sơn động, Mã Cát tâm lí đã hỗ trợ chuẩn bị sẵn thức ăn. Hắn nướng một con hoẵng, còn học Địch Nãi làm măng xào thịt cùng canh măng. Tuy tay nghề vẫn còn kém nhưng hương vị cũng không tệ lắm.
Nghe Địch Nãi khen ngợi, Mã Cát cư nhiên lại đỏ mặt.
Ăn xong cơm trưa, Phất Lôi phải đi lấy bùn. Mã Cát thấy Phất Lôi đi thì cấp bách kéo Địch Nãi khoe cái áo mà mình may được.
Địch Nãi cầm quấn áo da thú xem mà chấn động. Mã Cát thế nhưng thật sự làm ra áo, lại còn là hình thức hiện đại. Hơn nữa còn được ghép lại từ ba tấm da thú, thật sự làm cậu không khỏi cảm thán tâm tư tỉ mỉ của Mã Cát một phen.
Hai cái áo mà Mã Cát làm, một là dùng da hươu đỏ, bộ kia làm từ da hươu sao.
Mã Cát dùng một miếng da hoàn chỉnh, cắt đi phần chân trước, sau đó cắt hai miếng da thú khác thành hình dáng tương tự rồi khâu phần chân lại với nhau, cổ thì dùng dao chỉnh sửa một chút, ra dáng một chiếc áo.
Tuy đường may còn thô ráp, phần nách áo cũng không phải rất vừa vặn nhưng dù sao nó cũng là quần áo có kiểu dáng gần với hiện đại đầu tiên mà cậu được thấy ở đây. Này thực sự làm Địch Nãi thấy được một tương lai tươi sáng. Cậu thầm nghĩ: về sau nếu phải ở lại đây, ít nhất cũng không cần lo lắng không có đồ mặc!
Bất quá, bởi vì Mã Cát không hiểu cấu tạo của nút áo nên chỉ có thể để trống.
Địch Nãi nghĩ nghĩ: này không phải quá đơn giản sao, nếu không có nút thì có thể dùng dây thừng thay thế a!
Địch Nãi nhanh chóng dùng gao găm khoét vài lỗ hai bên thân, sau đó tìm mấy sợi dây thừng mảnh cột chặt một đầu, đầu còn lại thắt thành một cái nơ bướm xinh đẹp. Đại công cáo thành!
Oa, cái áo này khốc phải biết! Sự kết hợp giữa hoang dã với quê hương a!
Mã Cát nói bộ da hươu đỏ kia làm cho Địch Nãi. Địch Nãi vô cùng cảm tạ nhận lấy. Cậu kích động không ngừng khen làm Mã Cát xấu hổ đến không nâng đầu lên nổi.
Mã Cát bị mấy cái nơ bướm trên áo gấp dẫn, quấn quít đòi Địch Nãi chỉ mình thắt.
Địch Nãi đành phải hệt như dạy trẻ nhỏ thắt dây giày mà tỉ mỉ chỉ dẫn mấy lần. Cũng may Mã Cát rất khéo tay, rất nhanh đã học được.
Mã Cát nói, tiếp theo hắn muốn thử may quần da thú, xem xem có thành công hay không.
Địch Nãi thầm nghĩ: Cố lên a đồng chí, thành công của ngươi chính là hạnh phúc của ta a!
Giải quyết xong vấn đề quần áo, Địch Nãi nhớ ra hôm nay mình còn phải nung một đợt đồ gốm. Vì thế bỏ phôi gốm làm hôm qua vào lò, tiếp tục nung. Cậu vẫn nhớ mình đang chờ cái bình ra lò để làm măng chua a!
Mã Cát thì tới xem thử phần xà bông làm hôm qua, lập tức cấm ống tre kêu không ngừng: “Địch Nãi Địch Nãi, ngươi mau đến xem nè, xà bông biến dạng rồi.”
Địch Nãi đi qua xem thử thì thấy xà bông cơ bản đã thành hình, tuy không tính là đẹp nhưng vẫn còn mùi thơm mát của bồ kết. Vì thế có thể xem là thành công.
Cậu cẩn thận trút xà bông từ trong ống tre ra ngoài, cắt thành vài khúc. Mã Cát vừa cầm lên tay liền vội vàng dùng nó rửa tay thử, phát hiện cư nhiên rửa rất sạch, hơn nữa so với lá bồ kết còn tiện hơn, vì thế vui vẻ cầm nó cười toe toét.
Lúc này Phất Lôi đã trở lại, bên lò nung bên kia đã chuẩn bị đầy đủ, Địch Nãi phải tới chỉ đạo. Chính là bếp lò của Địch Nãi vẫn còn đang nung gốm, vì thế Mã Cát xung phong nhận việc ở lại thêm củi.
Địch Nãi đặc biệt nhấn mạnh: “Lúc bỏ củi vào nhất định phải cẩn thận không làm đồ gốm rơi xuống.
Mã Cát mất kiên nhẫn nói, ta làm việc mà ngươi còn không yên tâm à, mau đi đi!
Vì thế Địch Nãi lại ngồi lên lưng dực hổ do Phất Lôi hóa thân, bay về phía lò nung.
Ngồi trên lưng Phất Lôi, cảm thụ làn gió thu phất qua người, loại cảm giác tự do tự tại ngao du khắp nơi này thật tốt. Đáng tiếc, rất nhanh đã tới nơi.
Địch Nãi vừa xuống liền phát hiện trước lò nung có rất nhiều người, thú nhân cùng phi thú nhân đều có, ngay cả tộc trưởng cũng đến.
Địch Nãi vội vàng vịn Phất Lôi đi tới chào hỏi tộc trưởng.
Hóa ra có nhiều tộc nhân biết tin nên muốn tới xem. Tộc trưởng cũng muốn xem thử thứ này rốt cuộc làm thế nào, vì thế cũng tới.
Địch Nãi nghĩ: cũng tốt, nhiều người sức lớn, ai làm tốt thì chọn người đó!
Hoàn Chương 14.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});