Thú Nhân Chi Đặc Chủng Binh Xuyên Việt | Bộ Đội Đặc Chủng Xuyên Việt Đến Vùng Đất Thú Nhân

Chương 9: Chương 9: 23.24]




(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Thú Nhân Chi Đặc Chủng Binh Xuyên Việt [22] Tộc Trưởng Mời Khách

Tộc trưởng nhìn thấy bọn họ tới, liền nhanh chóng đứng lên tiếp đón bọn họ tới ngồi bên lò sưởi.

Trên bếp lò là một món nướng thôn quê không biết tên, tản ra mùi thơm mê người.

Tộc trưởng ngồi nghiêm chỉnh, hướng Địch Nãi giới thiệu bầu bạn bên cạnh: “Đây là bầu bạn Cái Nhĩ của ta.” Địch Nãi vội đứng lên chào.

Cái Nhĩ tóc nâu mắt tím, tính cách đại khái có chút lãnh đạm, chỉ hướng Địch Nãi gật gật đầu.

Nhưng ca ca song sinh Ngải Luân của Ngải Đạt lần đầu tiên gặp Địch Nãi, đối với mái tóc ngắn cùng quần áo của cậu đều cảm thấy thực mới mẻ, rất nhiệt tình chào hỏi, sau đó hỏi cậu vài vấn đề.

Ngải Đạt ở bên cạnh khó chịu nhéo ca ca mình một cái: “Đừng nói nhiều vậy, hôm nay ăn gì vậy?”

Tộc trưởng lúc này từ trên giá xé một khối thịt lới, vừa chia cho mọi người vừa nói: “Này là lệ nham thú, bình thường không dễ dàng ăn được a!”

Địch Nãi không biết cái gì là lệ nham thú, dùng ánh mắt hỏi Phất Lôi, đối phương lập tức hiểu ý giải thích: “Lệ nham thú là một loại dã thú biết đào hang, bình thường luôn trốn dưới hang, rất khó bắt được, bất quá thịt loài này rất non mềm thơm béo.”

Địch Nãi gật gật đầu biểu thị đã hiểu, nhận thịt tộc trưởng đưa qua, cắn một ngụm, phát hiện hương vị quả thật không tồi. Bất quá, dường như không phải vị thịt thuần túy, có pha chút mùi thực vật thơm ngát. Địch Nãi liền mở miệng hỏi: “Thứ bôi lên thịt này là gì vậy?”

Tộc trưởng đắc ý cười: “Này là Cái Nhĩ phát hiện nga, một loại cỏ trong rừng, vắt nước bôi lên thịt, hương vị sẽ rất ngon. Chúng ta gọi loại cỏ này là điều vị thảo.”

Địch Nãi lần đầu tiên ăn loại thịt này, cảm thấy rất ngon, vì thế một miếng rất nhanh đã ăn xong. Đang định lấy thêm thịt trên giá thì Phất Lôi đã xé một miếng thịt chân sau non mềm cho cậu.

Phất Lôi đã quen chiếu cố Địch Nãi, mà Địch Nãi thì khoảng thời gian này cũng quen được đối phương chăm sóc, vì thế không cảm thấy có gì lạ. Địch Nãi cầm thịt đang định ăn, khóe mắt liền liếc thấy Ngải Đạt đang oán giận nhìn miếng thịt trong tay mình.

Từ lúc vào cửa, Địch Nãi đã phát hiện Ngải Đạt cứ chăm chú nhìn Phất Lôi. Tuy cậu là thẳng nam, nhưng ngây ngốc ở đây một khoảng thời gian cũng hiểu được, Ngải Đạt khẳng định thích Phất Lôi, cho nên mới ôm địch ý với mình như vậy.

Địch Nãi nghĩ trước kia luôn độc lập, không ngờ vô thức lại yên tâm thoải mái tiếp nhận sự chăm sóc của Phất Lôi như vậy. Mình trước sau gì cũng trở về, không thể cản trở con đường tình ái của Phất Lôi, vì thế liền cười nói với Ngải Đạt: “Ngươi thích ăn thịt chân sau à? Này, miếng này cho ngươi.”

Ngải Đạt không chút khách khí lấy qua ăn.

Tộc trưởng thấy được, liền xé miếng khác cho Địch Nãi, nói: “Địch Nãi, ngươi xem, ở bộ lạc chúng ta thật tốt a! Con mồi cho tới giờ cũng không thiếu, còn có thú nhân cường tráng như Phất Lôi, Ngải Luân. Ngươi đừng nghĩ chuyện rời đi nữa.”

Phất Lôi cùng Ngải Luân lập tức ngồi thẳng lưng, chuẩn bị nhận kiểm duyệt. Ngải Đạt bên cạnh thì lại trừng tộc trưởng, bực tức vì tộc trưởng cư nhiên giới thiệu Phất Lôi cho người ngoài.

Địch Nãi cười cười, không tiếp lời. Xem xét Phất Lôi, được rồi, muốn dáng thì có dáng, muốn diện mạo cũng có diện mạo, muốn săn sóc cũng có săn sóc. Nếu Địch Nãi vốn sinh ra ở đây, vừa chào đời liền phải chọn bầu bạn thú nhân thì Phất Lôi quả thật là sự lựa chọn không tồi.

Chính là cậu dù sao cũng không phải người thế giới này, thế giới trước kia vẫn thích hợp với cậu hơn, chỉ cần có cơ hội, cậu vẫn muốn trở về.

Tộc trưởng thấy Địch Nãi không đáp, liền tiếp tục thuyết phục: “Nếu ngươi không thích hai người này, trong bộ lạc vẫn còn rất nhiều thú nhân độc thân xuất sắc a!”

Lúc này Ngải Đạt cũng gật mạnh đầu. Bất quá, ánh mắt của Phất Lôi cùng Ngải Luân có chút u oán.

Địch Nãi lắc đầu: “Không phải nguyên nhân này. Thân nhân cùng bằng hữu của ta không ở đây, ta rất nhớ bọn họ.”

Tộc trưởng gật gật đầu: “Như vậy a! Vậy ngươi trở về xem cũng được. Sau đó lại quay lại, được không?” Nói xong còn dùng ánh mắt đặc biệt chờ mong nhìn Địch Nãi.

Địch Nãi vô ngữ. Trở về xem rồi quay lại. Nghĩ hay thật a. Tộc trưởng nghĩ xuyên thời không đơn giản như đi thăm người thân vậy sao?

Không có cách nào giải thích rõ với tộc trưởng, Địch Nãi chỉ có thể nói: “Hiện giờ ta vẫn không biết có thể tìm được đường về nhà hay không! Nên không thể trả lời chắc chắn.”

Tộc trưởng gật gật đầu, không nói thêm nữa.

Ăn cơm xong, mọi người cũng liền cáo từ. Trước lúc đi, Ngải Đạt chờ mong nhìn Phất Lôi, hi vọng y có thể chủ động đề nghị đưa mình về. Chính là Phất Lôi chỉ lo nhìn địch nãi, không hề chú ý tới hắn.

Cuối cùng vẫn là Phất Lôi chở Địch Nãi, Ngải Đạt ủy khuất theo Ngải Luân trở về.

Lúc Địch Nãi trở lại sơn động, Mã Cát đã đi rồi. Mớ tre trúc đều được dọn sạch sẽ. Trong góc đặt một cái sọt đã đan xong, tuy có chút dị dạng, nhưng quả thật hình dáng rất giống. Địch Nãi nghĩ, Mã Cát thật sự không hổ danh hiệu khéo tay a!

Phất Lôi đại khái biết được Địch Nãi muốn đi, cảm xúc hơi suy sụp, nhìn Địch Nãi muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn cáo từ.

Địch Nãi nằm xuống giường, có chút trằn trọc không thể đi vào giấc ngủ.

Lại nói tiếp, đến bộ lạc này cũng đã tám ngày. Con người ở đây thuần phác nhiệt tình, cậu thực thích. Ở đây, cậu cũng kết giao được bằng hữu tốt. Phất Lôi thì khỏi phải nói, là ân nhân cứu mạng, cũng là anh em tốt, bình thường được y chiếu cố rất nhiều. Mã Cát cũng không sai, nhiệt tình cởi mở.

Nghĩ lại, cuộc sống ở đây cũng không buồn tẻ nhàm chán. Nếu mình thật sự quay về, sau này nhất định sẽ nhớ bọn họ.

Hơn nữa, kỳ thật tỷ lệ không thể quay về rất lớn. Bởi vì nếu thông đạo không gian vẫn mở thì không phải thế giới lộn xộn rồi sao? Huống chi cũng không nghe nói bên này có người mất tích.

Nhưng vô luận thế nào cũng nhịn không được muốn thử một lần. Dù sao đó mới là thế giới mình quen thuộc, có thân thích, bằng hữu tưởng niệm mình. Sĩ quan huấn luyện cùng nhóm đội hữu biết mình mất tích, khẳng định sẽ khổ sở. Thật muốn nói cho bọn họ biết, mình vẫn còn sống rất tốt, chỉ là không còn chung một thế giới với bọn họ nữa mà thôi.

Bất quá, nếu thực không trở về được, không thể liên hệ, bọn họ có thể sẽ nghĩ mình không còn hi vọng sinh tồn, nhận định mình đã qua đời, sau một đoạn thời gian cũng bình tĩnh đi!

Địch Nãi ôm tâm trạng rối rắm dần dần chìm vào giấc ngủ. Buổi tối thế nhưng mơ thấy sĩ quan huấn luyện cùng các anh em đội hữu. Địch Nãi giống như một hồn ma, ở trong mộng chăm chú nhìn bọn họ. Bọn họ vẫn như bình thường tập huấn, sinh sống. Giống như không ai vì cậu mất đi mà bi thương hay ảnh hưởng. Địch Nãi rất muốn chào hỏi, muốn gia nhập đội ngũ, nhưng lại phát hiện vô luận thế nào cũng không làm được.

Lúc tỉnh lại, khóe mắt Địch Nãi có chút ẩm ướt. Tuy giấc mộng không phải hình ảnh thật sự nhưng vẫn tránh không được thương tâm a!

Cậu chưa từng có nhiều cảm xúc như vậy, liền đứng lên bắt đầu rửa mặt.

Rửa mặt xong, phát hiện sắc trời vẫn còn rất sớm. Nhớ tới trong mộng các anh em mỗi ngày vất vả tập huấn, cuộc sống hiện giờ đúng là sa đọa mà! Cậu đã thiệt nhiều ngày không rèn luyện, nếu còn tiếp tục như vậy, chỉ sợ xương cốt đều cứng ngắc hết. Nếu có thể trở về, nhất định sẽ bị đám anh em cười nhạo.

Không được, tuyệt đối không thể biến thành yếu nhớt như vậy! Sinh mệnh phải vận động, cho dù chân bị thương cũng vậy!

Vì thế bắt đầu khởi động tại chỗ, động động cổ, xoay xoay thắt lưng, quay quay tay, duỗi duỗi chân.

Mã Cát ở xa xa đi tới, thấy động tác kì quái của Địch Nãi thì cười ha hả.

Địch Nãi trừng: “Này, anh em, này chính là tập thể dục. Phải vận động thì thân thể mới tốt.”

Mã Cát nói: “Thể dục? Ha hả, chơi thiệt vui!”

Mã Cát nhìn Địch Nãi vận động một hồi, sau đó cũng học theo. Bất quá hắn tay chân mềm nhũn, làm một hồi thì ngã trái ngã phải, vừa làm vừa cười ha hả.

Địch Nãi bị phá rối, thực làm không được, đành phải ngừng lại.

Mã Cát thấy cậu ngừng, liền hỏi: “Hôm qua ta đan sọt xong rồi, ngươi xem qua chưa?”

Địch Nãi gật gật đầu: “Ân, thấy rồi, không tệ. Cố lên a, anh em, ngươi rất có tiền đồ. Nếu mang mấy thứ đó đi bán, khẳng định sẽ phát tài to a, ha ha ha…”

Mã Cát nghi hoặc: “Mang đi bán? Phát tài to? Này có ý gì?”

Địch Nãi lúc này mới nhớ ra, hình như từ lúc tới bộ lạc này chưa từng nghe nói với phương diện chợ búa này nọ. Chẳng lẽ mọi người ở đây đều tự cấp tự túc, hoàn toàn không cần trao đổi với người khác? Hẳn là không thể đi! Dù sao chỉ cần là xã hội cộng đồng thoát ly khỏi thời nguyên thủy, mọi người đều có vật phẩm riêng, khẳng định có nhu cầu trao đổi a!

Vì thế, cậu liền hỏi Mã Cát: “Chỗ các ngươi nếu muốn thứ của người khác, hoặc là thứ mình không có cách nào làm ra được thì có thời điểm cùng địa điểm thống nhất để trao đổi không?”

Mã Cát giật mình: “Nga, ta biết rồi. Ngươi nói chính là ngày trao đổi đi? Có a, mỗi tháng có hai ngày trao đổi, mọi người có thể mang thứ mình làm hoặc con mồi bắt được tới địa điểm trao đổi để trao đổi nga! Nói đến thì ngày mai vừa lúc chính là ngày trao đổi, ngươi có muốn cùng ta đi xem không?”

Địch Nãi gật gật đầu, thực cao hứng. Lại nói tiếp, từ lúc tới đây cậu chưa chừng kiến thức những trường hợp náo nhiệt, có thể xem họp chợ cũng không tồi. Thuận tiện có thể xem xem những người khác sinh sống thế nào.

Mã Cát nói: “Hôm nay chúng ta làm mấy thứ này nhiều một chút, mai mang đi đổi.”

Vì thế hai người sáp lại, bắt đầu thương lượng xem có thể làm món gì.

Địch Nãi đề nghị: “Mã Cát, ngươi có thể mang áo cộc da thú trao đổi a.”

Mã Cát lắc đầu: “Da thú để may áo cộc tay khá khó tìm, ta cũng chỉ có một miếng da thuộc tốt, chuẩn bị may cho mình a!”

Nói đến đây, Địch Nãi nhớ ra da con hoẵng Phất Lôi lột hôm qua vẫn còn để trong sơn động, vì thế như cũ giao da hoẵng cho Mã Cát, để hắn thuộc gia giúp. Đáng tiếc chính là, thuộc da cần thời gian, không có cách nào lập tức làm xong. Vì thế, kế hoạch may quần áo da thú chỉ đành bóp chết từ trong trứng nước.

Quần áo không thể làm, trừ bỏ cái này, có vẻ chỉ còn sọt tre. Địch Nãi có chút buồn bực, sọt cũng là Mã Cát làm ra, mình là một người hiện đại, chẳng lẽ còn không có khả năng bằng người nguyên thủy?

Mã Cát nhìn thấy Địch Nãi nhăn nhó, liền nói: “Hôm qua không phải ngươi làm con quay sao? Ta thấy thứ kia chơi rất vui, phỏng chừng sẽ có rất nhiều tiểu hài tử thích. Ngươi cứ làm vài cái đi. Đến lúc đó lấy ra, những người mang tiểu hài tử theo nhất định sẽ muốn đổi.”

Địch Nãi ngẫm lại, như vậy cũng không sai. Bất quá cứ cảm thấy con quay chẳng qua chỉ là đồ chơi con nít, không có bản lĩnh lắm a!

Hoàn Chương 22.

Thú Nhân Chi Đặc Chủng Binh Xuyên Việt [23] Kim Sắc Vũ Quan

Hai người còn đang thảo luận xem còn gì có thể làm thì Phất Lôi tới. Hắn còn thực săn sóc mang hoa quả tới cho hai giống cái.

Mã Cát cắn trái cây ậm ờ nói: “Phất Lôi, ta cùng Địch Nãi đang nói muốn tham gia trao đổi ngày mai! Ngươi có muốn đi không?”

Phất Lôi nghe Địch Nãi nói muốn tham gia trao đổi, cũng cao hứng: “Tốt! Ta cũng đi cùng các ngươi. Ta đi săn thêm mấy con mồi, đến lúc đó có thể cầm trao đổi.”

Vì thế Phất Lôi thực vui vẻ bay đi.

Phất Lôi vừa đi, Hách Đạt đã tới tìm Mã Cát. Hách Đạt cũng mang tới trứng chim đã nấu chín cho bọn họ.

Mã Cát cầm trứng, cao hứng cười toe toét nói chuyện trao đổi, Hách Đạt cũng thực duy trì. Mã Cát liền bảo Hách Đạt đi chặt tre. Hách Đạt không nói hai lời, lập tức chạy đi.

Địch Nãi phát hiện các thú nhân thật đúng có năng lực, cơ bản không có ai lười nhác. Phi thú nhân hoàn toàn có thể không làm gì, nằm một chỗ làm sâu lười. Quả nhiên ở đây phi thú nhân vẫn rất thoải mái, rất hạnh phúc a!

Hách Đạt rất nhanh đã chặt tre mang về. Hắn hỏi Mã Cát một chút, biết ở đây không còn việc gì cần mình làm, vì thế cũng bay đi săn thú. Sau khi Hách Đạt đi, Địch Nãi cùng Mã Cát ăn bữa sáng, chuẩn bị làm việc.

Địch Nãi nghĩ, hôm nay cùng Mã Cát làm thử rổ tre, dù sao sọt cũng quá lớn, có nhiều lúc cầm không tiện. Rồ thì có thể đựng rất nhiều thứ.

Cậu tả hình dáng cùng các bước cơ bản một chút, Mã Cát nghe cũng hiểu sơ sơ, biểu thị có thể thử xem.

Vì thế hai người phân công hợp tác, vẫn là Địch Nãi chẻ nan, Mã Cát đan.

Đến giữa trưa, Phất Lôi cùng Hách Đạt đều trở lại. Lúc này, Mã Cát đã đan xong hai cái rổ, Địch Nãi thì đã chẻ hết tre.

Bởi vì muốn tham gia hoạt động ngày trao đổi nên hai thú nhân cũng phí một phen tâm tư, săn những con mồi bình thường không dễ bắt được.

Phất Lôi săn được một con chim rất đẹp, bộ lông thực lộng lẫy, cơ hồ có thể sánh với chim công. Phất Lôi nói nó gọi là kim sí điểu. Đáng tiếc là nó đã chết. Địch Nãi xách nó lên xem, cảm thấy có chút đáng tiếc, không biết lúc còn sống còn đẹp cỡ nào.

Hách Đạt thì bắt được một con lệ nham thú. Ngoại ra, còn có lộc, thỏ, chim trĩ này nọ.

Phất Lôi cùng Hách Đạt giết một con chim trĩ, chuẩn bị nướng ăn cơm trưa.

Địch Nãi nhớ mấy thứ Mã Cát mang về hôm qua vẫn còn chút rau dại, vì thế liền nấu một nồi canh. Rất nhanh, thịt đã nướng tốt, Mã Cát liền dừng việc trong tay, ngồi bên bếp bắt đầu dùng cơm.

Sau khi dùng cơm xong, Phất Lôi nói hôm nay mình phải tới chỗ trú mới xây xem tình hình nung đồ gốm, vì thế đi trước. Hách Đạt biểu thị ngày mai đi trao đổi sẽ không có thời gian săn thú, nên săn nhiều con mồi một chút, vì thế cũng đi.

Hai người còn lại cũng không nhàn rỗi, Mã Cát tiếp tục đan rổ, Địch Nãi thì bắt đầu tước con quay. Bất quá, tước tước một hồi liền cảm thấy thứ này thực sự không có kỹ thuật gì nhiều! Tước vài con quay, lại làm vài cái roi, Địch Nãi thực sự không làm nổi nữa, dứt khoát ngồi xuống học Mã Cát đan rổ.

Chính là loại kỹ năng đan rổ này, cậu thực sự không kiên nhẫn nổi. Nhàm chán liếc nhìn trong động, liền thấy con kim sí điểu đặt trong góc.

Địch Nãi nghĩ nghĩ, không bằng dùng lông kim sí điểu làm mào đội đầu đi. Bộ lạc nguyên thủy có rất ít vật phẩm trang sức, phỏng chừng sẽ có phi thú nhân thích.

Trước kia lúc mai phục thường xuyên dùng nhánh cây quấn lên mũ để che dấu. Cho nên, hiện giờ dùng nhánh tre bỏ đi bện thành vòng cũng không khó. Chẳng qua, nếu muốn làm cho đẹp thì không dễ.

Địch Nãi đi qua, cẩn thận cắt một ít lông của kim sí điểu xuống. Cậu dùng nhánh tre bện thành hình thức ban đầu, cẩn thận cắt tỉa mớ lá rồi chậm rãi cắm lông kim sí điểu ngay ngắn thành một hàng.

Mã Cát vốn đang chuyên tâm đan rổ, thấy Địch Nãi làm mào thì ánh mắt sáng lên, chạy tới chỉ trỏ, nói Địch Nãi làm thế nào thì hấp dẫn hơn. Địch Nãi nhìn trái nhìn phải, cứ cảm thấy mớ cành trúc lộ ra cho dù chỉnh thế nào cũng thấy thực loạn, không đẹp.

Mã Cát nhìn một hồi, nhanh trí tìm ra một miếng da lộc nhung màu tím sậm đã thuộc tốt, tiếp đó cắt thành một sợi dài quấn quanh cành trúc, sau đó dùng kim may lại phần da thú bên trong. Rốt cục, một cái mào đội đầu nguyên thủy dã tính chính thức thành hình.

Mã Cát cầm cái mào trong tay xoay tới xoay lui, còn đội lên đầu hỏi địch nãi: “Nhìn có đẹp không?”

Địch Nãi nhìn, loại mào này quả thực thích hợp với người tóc dài. Mã Cát có mái tóc dài đỏ rực chói lọi, phối với đế tím cùng lông chim vàng óng, quả thực xinh đẹp đến yêu dị. Vì thế cậu mở miệng khen: “Không tồi, rất thích hợp với ngươi.”

Mã Cát nghe vậy liền yêu thích không muốn buông tay, lôi kéo tay Địch Nãi khẩn cầu: “Cái mào này thực đẹp, tặng cho ta đi, tặng cho ta đi!”

Địch Nãi chỉ biết, thứ tốt bị hắn nhìn thấy chưa chắc là chuyện tốt, liền nói: “Tốt lắm, thua ngươi rồi, cầm đi! Dù sao lông kim sí điểu cũng còn, hẳn có thể làm được một hai cái nữa.”

Mã Cát thực vui sướng, cầm cái mào hôn hai ngụm, suýt chút nữa bổ nhào tới hôn Địch Nãi, cũng may biết làm vậy có điểm không ổn nên khựng lại.

Mã Cát lầm bầm một điệu nhạc không biết tên, đội cái mào vui vẻ tiếp tục đan rổ. Địch Nãi cười cười, có lẽ tâm tình cũng bị ảnh hưởng, lại tiếp tục bện mào.

Một hồi sau, Hách Đạt lại xách mấy con mồi trở về. Vừa vào cửa, Mã Cát ngồi bên kia liền nghiêng đầu cười với hắn. Nụ cười kia quả thực làm Hách Đạt lóa cả mắt, ngây ngốc đứng ngoài cửa nửa ngày cũng không hồi phục tinh thần. Vẫn là Mã Cát bật cười, đánh vỡ cục diện bế tắc, hướng Hách Đạt hô: “Ngốc tử, đứng đờ ngoài đó làm chi? Mau vào a!”

Hách Đạt ngơ ngác ‘nga’ một tiếng, đi vào sơn động đặt con mồi xuống, vẻ mặt có chút chân chất ngơ ngác. Mã Cát đắc ý hất cao cằm, chỉ cái mào trên đầu hỏi: “Ta đội cái mào này đẹp không?”

Hách Đạt liên tục gật đầu: “Đẹp, hôm nay ngươi thật đẹp.” Mã Cát thẹn thùng, cúi đầu cười hắc hắc.

Địch Nãi bị biểu hiện của cặp đôi bên kia chọc cười, cười ha hả. Mã Cát bất mãn trừng mắt lườm, sau đó cũng bật cười. Hách Đạt cũng ngây ngô cười theo. Nhất thời, trong động tràn đầy tiếng cười.

Nhóm người đang vui vẻ thì Phất Lôi trở về, nghi hoặc hỏi: “Gì mà vui vậy?”

Địch Nãi chỉ cái mào trên đầu Mã Cát hỏi: “Cái đó là ta làm, đẹp không?”

Phất Lôi gật đầu: “Không tồi, rất dễ nhìn. Bất quá, nó có gì muồn cười sao?”

Địch Nãi khoát tay: “Không phải, không phải nó buồn cười, là Hách Đạt cùng Mã Cát, hai bọn họ ở chung thiệt khôi hài. Ha ha ha…”

Phất Lôi nhìn Hách Đạt cùng Mã Cát, vẫn không hiểu có điểm nào buồn cười, nói: “Chỗ trú mới xây hôm nay đã nung đợt đầu tiên, đồ gốm không tồi, rất ít món bị rạn nứt.”

Địch Nãi nghe xong thật cao hứng: “Kia tốt lắm a. Lại xây thêm mấy chỗ, về sau mỗi người trong bộ lạc đều có đồ gốm để dùng.”

Mã Cát ở bên cạnh chen vào nói: “Đúng vậy, đồ gốm thật sự rất tiện. Ta dùng bình chứa nước, nấu đồ ăn này nọ, so với trước kia dùng ống tre tiện hơn rất nhiều a! Địch Nãi, này đều là công lao của ngươi a!”

Địch Nãi lắc đầu: “Sao có thể nói đều là công lao của ta được? Mọi người đều xuất lực a, nhiều người nhiều sức nên mới làm được chuyện lớn.”

Mã Cát cười nói: “Cũng đúng, bất quá, công ngươi lớn nhất.” Hách Đạt cùng Phất Lôi cũng phụ họa gật đầu.

Địch Nãi cười cười, cũng không tiếp tục biện giải.

Ngày này mọi người đều thu hoạch rất nhiều. Phất Lôi cùng Hách Đạt săn mồi, trừ bỏ trưa cùng tối đã ăn hết bốn thì còn lại sáu con. Địch Nãi cùng Mã Cát tổng cộng làm được bảy cái rổ trúc, ba cái mào, còn có ba con quay cùng ba cọng roi.

Mệt mỏi cả ngày, mọi người ăn cơm xong liền muốn đi nghỉ ngơi.

Địch Nãi đêm này không mộng mị ngủ thẳng đến hừng đông. Buổi sáng thức dậy, sau khi rửa mặt xong, cậu tiếp tục ở ngoài cửa sơn động hoạt động gân cốt.

Lúc này, Mã Cát tới. Kỳ quái chính là, lúc chào hỏi gương mặt có chút đỏ, nói chuyện còn ấp a ấp úng.

Địch Nãi thực kinh ngạc, dù sao Mã Cát trước giờ rất cởi mở, vì thế cậu mở miệng hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”

Mã Cát cúi đầu đỏ mặt nói: “Ta cùng Hách Đạt đã quyết định kết thành bầu bạn, ngày mai liền cử hành nghi thức.”

Địch Nãi cười: “Đây là chuyện tốt a! Xem ra các ngươi tiến triển rất nhanh a! Không tồi, chúc mừng chúc mừng. Ta chúc hai người đầu bạc đến già a!”

Mã Cát nói: “Cám ơn, chiều mai sẽ cử hành nghi thức ở tế đàn, đến khi đó ngươi nhất định phải tham gia nga!”

Địch Nãi một ngụm đáp ứng: “Nghi thức? Tốt, ta nhất định sẽ đi.” Địch Nãi nghĩ, hóa ra nơi này hai người kết thành bầu bạn cũng cần nghi thức a! Kia hẳn là hôn lễ đi? Không tồi, loại nghi thức này khẳng định rất thú vị. Bất quá, tham gia hôn lễ, có cần tặng quà không?

Cậu hỏi: “Ta chưa tham dự nghi thức bầu bạn của bộ lạc các ngươi lần nào! Nó tiến hành thế nào?”

Mã Cát nói: “Nghi thức ngày mai sẽ cử hành ở tế đàn. Đại khái sẽ bắt đầu sau bữa cơm trưa. Đến lúc đó, thân nhân bằng hữu trong bộ lạc đều tới. Tộc trưởng cùng đại vu sẽ chủ trì nghi thức cho chúng ta. Thân nhân bằng hữu của ta cùng Hách Đạt sẽ hội tụ cùng một chỗ, cùng dùng cơm bên lửa trại.”

“Nga, nói vậy, hôm nay chúng ta còn tới chỗ trao đổi không?” Địch Nãi cảm thấy, chuyện kết hôn quan trọng như vậy, dù sao cũng cần chút thời gian chuẩn bị đi?

Mã Cát khoát tay: “Không có việc gì, tham gia trao đổi cùng nghi thức ngày mai không có gì xung đột. Ta cũng không cần chuẩn bị gì nhiều. Chính là hôm nay Hách Đạt phải săn nhiều con mồi một chút, ngày mai sẽ có rất nhiều người tới tham dự nghi thức.”

Địch Nãi gật gật đầu: “Vậy cũng được, sáng chúng ta đi trao đổi, chiều ngươi có thể dành thời gian rãnh quay về chuẩn bị.”

Lúc này, Phất Lôi tới. Địch Nãi biết Mã Cát ngại nói chuyện này, vì thế liền nói cho Phất Lôi biết chuyện Hách Đạt cùng Mã Cát kết làm bầu bạn. Phất Lôi nghe xong, cũng thực cao hứng chúc phúc.

Phất Lôi tuyệt không kinh ngạc. Lúc trước khi cùng đi săn thú, Hách Đạt cũng từng để lộ ý tứ này, theo y thấy thì chuyện bọn họ kết thành bầu bạn chỉ là sớm muộn.

Nhìn thấy bằng hữu có thể tìm được bầu bạn, từ nay về sau có đôi có cặp, đầu bạc đến già, y thực vui mừng. Chính là, trong tiềm tức lại không khỏi vì mình mà lo lắng. Giống cái y thức giống như không hiểu tâm ý của mình.

Địch Nãi tựa hồ luôn nghĩ tới chuyện trở về, Phất Lôi cũng không tiện vội vàng đi thổ lộ tâm ý. Bởi vì y sợ Địch Nãi vì mình thông báo mà miễn cưỡng lưu lại. Chính là, nếu thật vậy, cho dù lưu lại cậu cũng không vui. Cho nên, y chỉ có im lặng chôn vùi tâm ý trong đáy lòng.

Hoàn Chương 23.

Thú Nhân Chi Đặc Chủng Binh Xuyên Việt [24] Ngày Trao Đổi

Ba người lại trò chuyện vài câu, phát hiện sắc trời đã không còn sớm, vì thế nhanh chóng ôm đồ xuất phát tới điểm trao đổi.

Phất Lôi một tay xách ba con mồi, thực thoải mái, giống như không phí chút sức lực. Địch Nãi đứng trước mặt, tầm mắt vừa vặn chỉ nhìn tới ngực đối phương. Phần ngực Phất Lôi là cơ bắp rắn chắc hình giọt nước, tuyệt không giống loại hình thể miệng hùm gan thỏ tập được từ phòng tập thể thao, hoàn toàn là cường kiện tự nhiên tinh khiết, thực sự làm người ta hâm mộ ghen tị hận vô cùng a!

Địch Nãi nhịn không được nhéo cơ bụng Phất Lôi một cái, ân, quả nhiên thực cứng!

Phất Lôi bị động tác đột ngột của Địch Nãi làm hoảng sợ, suýt chút nữa ném luôn con mồi xuống đất.

Mã Cát thấy được, có chút buồn cười nghĩ, Địch Nãi a Địch Nãi, này là khiêu khích trắng trợn a!

Bất quá, bản thân Địch Nãi hoàn toàn không tự giác. Cậu cảm thấy, nam nhân đụng chạm cơ thể, thậm chí là bộ vị bên dưới cũng là chuyện thực bình thường. Cậu cảm thấy chính mình đã thu liễm rất nhiều, cũng hiểu được chút kiêng kị, không còn không chút kiêng nể như lúc mới đầu nữa.

Địch Nãi ngẩng đầu liếc mắt nhìn Phất Lôi đang khẩn trương một cái, lại nhìn Mã Cát đang nghẹn cười, có chút khó hiểu. Cậu giơ tay dùng sức gòng một chút, cúi đầu nhìn nhìn, lại nhìn Phất Lôi, nhụt chí thả xuống, sau đó than thở: “Ai, Phất Lôi, nếu ta có cơ thể rắn chắc như ngươi thì tốt rồi.”

Mã Cát bật người cười ha hả: “Phi thú nhân chúng ta muốn cơ bắp vậy làm gì a? Cũng không cần săn thú.”

Địch Nãi phản bác: “Vì sao phi thú nhân lại không thể săn thú? Hôm nào ta săn vài con cho ngươi xem!”

Mã Cát có chút nghi hoặc nhìn cậu, bất quá ngẫm lại ngày đó trong rừng, Địch Nãi quả thực rất anh dũng, có thể đã đấu với sư đầu thú, vì thế cũng bán tín bán nghi gật đầu.

Đùa giỡn một lúc, bọn họ bắt đầu xuất phát. Địch Nãi bởi vì chống gậy nên cầm theo cái rổ, bên trong đựng con quay, roi cùng mào mà cậu làm. Mã Cát cầm bốn cái rổ. Hai cái còn lại Mã Cát giữ lại cho mình cùng địch nãi, mỗi người một cái.

Bởi vì đồ đặc mang theo khá nhiều nên không thể phi hành, chỉ đành đi bộ. Mã Cát nói dù sao cũng không quá xa, đi một lúc là tới.

Sau khi tới điểm trao đổi, nơi đó đã có mấy người nôn nóng sớm chờ sẵn.

Địch Nãi phát hiện dùng nơi này làm điểm trao đổi thực không sai, đường sá rộng mở, cây cối hai bên rất cao, có tác dụng chắn âm. Hai bên đường còn bày rất nhiều tảng đá để mọi người bày đồ đạc.

Bọn họ tìm một tảng đá lớn, bắt đầu chất đống đồ lên.

Rất nhanh, người đến trao đổi ngày càng nhiều. Có một nhà ba người đến dạo chơi, thú nhân nắm tay phi thú nhân, trên cổ ngồi một tiểu thú nhân cũng có nhóm bầu bạn trẻ tuổi cùng nhau tới thú nhân đơn độc cũng khá nhiều.

Địch Nãi nghĩ, phiên chợ này khá bình thường, có chút giống họp chợ ở nông thôn. Được rồi, phải cải chính một chút, nếu xem nhẹ những con dực hổ nghênh ngang đi dạo trên đường cùng nhóm dực hổ không ngừng đáp xuống thì nơi này thực sự rất bình thường.

Lúc Địch Nãi còn đang cảm thán thì đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó túm lấy ống quần mình. Cúi đầu nhìn, hóa ra là một tiểu dực hổ có hoa văn màu nâu đang cắn ống quần, hơi ngẩng đầu vô tội nhìn mình.

A, gần nhất tính cảnh giác đã thấp đến độ này rồi sao? Ngay cả tiểu dực hổ tiếp cận cũng không phát giác. Địch Nãi không ngừng tự trách cứ bản thân. Xem ra cuộc sống ở đây quá an nhàn, hoàn cảnh thoải mái thực dễ dàng mài mòn ý chí người ta a!

Thẳng đến khi tiểu dực hổ bị người nhà mang đi, Địch Nãi vẫn còn bị vây trong rối rắm vô hạn.

Rổ đan của bọn họ rất được hoan nghênh, mấy phi thú nhân đã thành gia biết xem hàng, rất nhanh đã mang đồ đến đổi. Có một phi thú nhân cầm nguyên cây ngà voi đến đổi một cái rổ tre. Địch Nãi nghĩ, nếu là thế giới kia, ngà voi trân quý cỡ nào a! Ở trong này cư nhiên nó lại có giá trị ngang một cái rổ tre. A, quả thực không thể nào tưởng tượng!

Bất quá, rổ tre ở đây so với ngà voi thực sự hiếm thấy hơn.

Mã Cát cao hứng đặt cái ngà voi được đổi kia bên chân, đứng thẳng, mới nhấc mắt liền nhìn thấy Duy Lạp lắc lư thân mình như rắn nước từ cách đó không xa lẳng lơ đi tới. Mã Cát bật người xoay đầu, làm như không thấy.

Duy Lạp lại đi thẳng về phía bọn họ, cất cao giọng nói: “Ai, này không phải Mã Cát sao? Ta nghe nói ngươi cùng Hách Đạt định kết làm bầu bạn? Chúc mừng chúc mừng, rốt cục cũng có người muốn ngươi!”

Mã Cát quay đầu, thở phì phì cãi lại: “Kia thật sự cám ơn ngươi a! Ai, ta nói này, sao hôm nay Na Tạp nhà ngươi không ôm ngươi đi? Hắn chuẩn bị vứt bỏ ngươi sao?”

“A phi!” Duy Lạp phỉ nhổ một ngụm: “Ngươi đừng có nói lung tung, Na Tạp nhà ta thương ta vô cùng. Hôm nay hắn không đến vì phải giúp ta đi tìm cây bạc hà. Gần nhất ăn nhiều thịt, có chút khô nóng, Na Tạp thực săn sóc tìm bạc hà về cho ta hạ hỏa.” Nói tới giống đực nhà mình, Duy Lạp không thể ức chế đắc ý dào dạt.

Mã Cát híp mắt hừ giọng nói: “Hừ, này có gì mà đắc ý? Hách Đạt đối với ta cũng không kém.”

Duy Lạp nhướng mi cười nói: “Ây yo, nghi thức còn chưa kết mà đã bắt đầu đắc ý rồi sao?”

Mã Cát nghe vậy thì xấu hổ, mặt đỏ tai hồng liếc một cái, sau đó xoay người qua chỗ khác không để ý tới đối phương.

Địch Nãi cùng Phất Lôi đứng một bên cũng không tiện phụ họa, chỉ có thể bình tĩnh đứng đó nhìn trời.

Duy Lạp không hề tự giác bản thân bị chán ghét, cúi đầu nhìn nhìn quầy hàng của bọn họ. Lúc nhìn tới mào thì ánh mắt sáng lên, bật người cầm lấy đội lên đầu.

Mã Cát theo khóe mắt nhìn thấy động tác Duy Lạp, lập tức nói: “Này không đổi!”

Duy Lạp phản bác: “Vì cái gì không đổi? Ngươi bày ra không phải muốn đổi sao?”

Mã Cát nói: “Không đổi là không đổi. Cho dù đổi, đổi cho ai cũng không đổi cho ngươi.”

“Hey, ta chính là cứ muốn đổi đấy.” Duy Lạp tháo cái vòng cổ vỏ sò trên cổ mình đặt lên tảng đá, tùy tiện nói: “Nà, này cho ngươi, ta vất vả lắm mới làm được đó, đủ đổi cái mào của ngươi rồi.” Sau đó không quản Mã Cát cùng bọn Địch Nãi có đồng ý hay không, đội lên đầu nhấc chân bước đi.

“Ngươi! Ngươi cướp bóc a!” Mã Cát tức tới dậm chân, bất quá cũng không đuổi theo. Dù sao cũng là đồng tộc, ngày mai sẽ cử hành nghi thức bầu bạn, nháo lên thì không tốt. Oán hận cầm cái vòng cổ vỏ sò vứt xuống đất, nhấc chân giẫm nát.

Duy Lạp một chút cũng không ngượng ngùng, đi được một đoạn còn dương dương tự đắc cố ý quay đầu lại làm mặt quỷ với Mã Cát.

Mã Cát quả thực là tức muốn nổ phổi. Cũng may lúc đó có người đến đổi rổ tre mới miễn cưỡng áp chế cảm xúc táo bạo của Mã Cát xuống.

Cái mào còn lại Địch Nãi làm, rất nhanh cũng có một phi thú nhân mang đồ tới đổi. Lúc nhận đồ, Địch Nãi kinh ngạc phát hiện kia cư nhiên là vòng cổ trân châu! Vòng cổ trân châu thiên nhiên tinh khiết a! Hiếm có cỡ nào! Dù sao nơi này không phải ven biển, trân châu rất khó có!

Mã Cát nhìn thấy chuỗi vòng cổ kia thì hai mắt lập tức tỏa sáng, hận không thể dùng hết đồ mang tới mà đổi.

Cũng may phi thú nhân kia cũng không tham lam, chỉ nhìn trúng cái mào, bỏ lại vòng cổ rồi kích động cầm mào đi.

Mã Cát túm được vòng cổ, rốt cuộc không còn nhớ Duy Lạp xấu xa, bắt đầu thầm tính toán tới nghi thức cử hành ngày mai, xem xem làm thế nào thì cái mào mới dễ nhìn.

Con quay Địch Nãi làm, mọi người đại khái không biết đó là gì, gì thế hoàn toàn không nhìn tới.

Mã Cát nói: “Để ta biểu diễn một chút để mọi người biết.” Vì thế liền cầm một con quay bắt đầu chơi ở bên cạnh.

Quả nhiên, có biểu diễn thực tế thì hiệu quả bất đồng, rất nhanh liền hấp dẫn một đám người vây xem.

Rất nhiều người hưng phấn muốn thử sức. Thú nhân choai choai cùng phi thú nhân thì khỏi cần phải nói, phi thú nhân thành niên cũng có vài người hưng trí hừng bừng muốn chơi thử một lần.

Rất nhanh, mấy món đồ chơi này cũng bị đổi đi. Trong đó có một con quay, Địch Nãi được đổi bằng hai viên đá lửa.

Trong bộ lạc giản dị thì bình thường dùng đá lửa để nhóm, chính là cũng khá khó tìm, người có cũng không nhiều.

Mấy ngày nay đều là bọn Phất Lôi nhóm lửa, Địch Nãi không có đá lửa của riêng mình. Cậu nghĩ, nếu muốn trở về, mang đá lửa ở trong rừng thì tốt hơn.

Phất Lôi dùng một con mồi đổi một cái cuốc chim đá, còn con khác đổi một tấm da thú đã thuộc tốt. Cũng có vài phi thú nhân dùng một ít hoa cỏ xinh đẹp tới đổi. Dù sao Mã Cát rất thích hoa, vì thế cũng đổi.

Rất nhanh, đồ đạc đã đổi xong. Mọi người vui vẻ mà tới thắng lợi trở về, ai cũng vui vẻ. Vui nhất là Mã Cát, hắn đeo vòng trân châu trên cổ, thỉnh thoảng lại đưa tay sờ sờ, vẻ mặt tươi cười thỏa mãn.

Sau khi trở về, Hách Đạt vừa lúc cũng trở lại, vì thế mọi người cùng nhau dùng cơm.

Cơm nước xong, Mã Cát liền cùng Hách Đạt rời đi. Hai bọn họ muốn tới chỗ tộc trưởng cùng đại vu báo chuyện cử hành nghi thức bầu bạn, sau đó còn phải thông tri các vị thân nhân bằng hữu. Lại nói tiếp, thời gian cũng khá gấp.

Phất Lôi thì mang Địch Nãi tới chỗ đại vu đổi dược.

Đại vu xem vết thương của Địch Nãi, phát hiện chân cơ bản đã hết sưng, liền bảo cậu dẫm trên mặt đất thử xem. Địch Nãi dẫm dẫm vài cái, phát hiện mắt cá chân đã không còn quá đau, chỉ là không thể quá dùng sức.

Đại vu nói: “Thương thế cơ bản đã tốt lắm, hôm nay ta bôi dược thêm một lần, hai ngày sau hẳn là lành hẳn.”

Địch Nãi cao hứng nói: “Nga, kia tốt quá, ta thật sự chịu đủ ngày tháng không thể dùng hai chân đi đường rồi. Lại nói tiếp, vết thương của ta thật sự phiền toái đại vu rồi.”

Đại vu cười cười: “Chỉ là việc nhỏ thôi. Ngươi giúp bộ lạc xây dựng hầm nung đồ gốm, làm mọi người đều có đồ gốm để dùng, kia mới là đại sự!”

Địch Nãi cười hắc hắc, có chút ngượng ngùng: “Đại vu khen ngợi ta quá rồi.”

Địch Nãi còn đang bôi thuốc thì Mã Cát cùng Hách Đạt tới. Bọn họ mới từ nhà tộc trưởng ra, hiện giờ tới chỗ đại vu nói chuyện cử hành nghi thức.

Đại vu biểu thị mình đã biết, nhất định sẽ tới đúng giờ. Đồng thời cũng không quên chúc phúc bọn họ.

Lúc này, Địch Nãi cũng bôi thuốc xong, mọi người liền cùng nhau trở về.

Ngày mai sau nghi thức phải tiến hành lửa trại, cần chuẩn bị rất nhiều con mồi, cho nên Hách Đạt nhờ Phất Lôi đi săn thêm con mồi. Hách Đạt cùng Mã Cát còn phải đi thông tri thân nhân cùng bằng hữu.

Vì thế trong sơn động chỉ còn một mình Địch Nãi. Địch Nãi rãnh rỗi, bắt đầu suy tư, rốt cuộc nên tặng quà kết hôn gì cho Mã Cát cùng Hách Đạt.

Nếu là thế giới trước kia, bằng hữu kết hôn, chỉ cần đi tiền là được rồi. Nếu là bạn tốt đặc biệt thì có thể tặng trang sức này nọ. Chính là ở nơi này, muốn làm cái gì cũng khó!

Buổi tối, Mã Cát cùng Hách Đạt đều không tới, đại khái ở nhà thân nhân hay bằng hữu ăn cơm rồi.

Phất Lôi lại săn một đống con mồi trở về, sau đó giết hai con thỏ nướng làm bữa tối.

Lúc ăn thịt nướng, Địch Nãi hỏi Phất Lôi: “Hách Đạt cùng Mã Cát kết làm bầu bạn, ngươi là bằng hữu của bọn họ, có định tặng gì không?”

Phất Lôi lắc đầu: “Không cần, chỉ cần chúc phúc là được.”

Địch Nãi lúc này mới an lòng. Cậu nghĩ, có tặng quà hay không cũng không có vấn đề. Hôm nay bọn họ đi trao đổi, mấy thứ Địch Nãi đổi được, trừ bỏ đá lửa thì ngà voi, vòng cổ trân châu này nọ đều đưa Mã Cát, cũng đủ làm quà rồi.

Sáng hôm sau, Mã Cát từ sớm đã chạy tới kéo Địch Nãi tới hỗ trợ giết động vật. Dù sao sức ăn của các thú nhân rất lớn, mấy chục con cũng chưa hẳn đã thỏa mãn bao tử của mấy trăm tộc nhân tham gia nghi thức bầu bạn.

Cũng may, nhóm thân nhân của Mã Cát cùng Hách đạt có rất nhiều người tới giúp đỡ. Địch Nãi nhìn cảnh tượng náo nhiệt bên bờ sông cũng cảm thấy vui vẻ. Cậu nhớ rõ lúc mình ở quê, nếu có nhà có tin vui thì cũng có một đám thân thích bằng hữu tới hỗ trợ, hơn nữa còn có thể náo nhiệt suốt vài ngày!

Dù sao nhiều người sức lớn, mấy chục con thú cũng không tốn bao nhiêu thời gian đã chuẩn bị xong. Vài phi thú nhân vẫn chưa có bầu bạn, bởi vì không thể đi săn, thiếu nguyên liệu chế tác quần áo da thú, Mã Cát liền lột da ra phân chia cho bọn họ.

Vì thế, rất nhanh bờ sông lại vang lên âm thanh mài da thú.

Địch Nãi dù sao cũng không có việc gì, liền đi theo, mài xong thì đưa cho người khác, bất quá cũng nhờ thế lại nhận thức vài phi thú nhân.

Giữa trưa mọi người cùng tới sơn động Mã Cát ăn thịt nướng, ăn xong liền mang theo thịt đã chuẩn bị, vây quanh Hách Đạt cùng Mã Cát xuất phát đi tới tế đàn.

Mã Cát hôm nay ăn mặc phi thường chói mắt. Đầu đội mào, trên thân mặc áo cộc tay mới may. Chuỗi vòng cổ trân châu đổi được hôm qua được may dính vào áo, cảm giác rất khác biệt, có chút giống lễ phục hiện đại. Nhiều phi thú nhân nhìn thấy liền hâm mộ cực kỳ, không ngừng hỏi Mã Cát rốt cuộc làm thế nào may được quần áo như vậy.

Các thú nhân thì trêu ghẹo Hách Đạt, nói hắn có diễm phúc, tìm được bầu bạn vừa xinh đẹp lại tài giỏi. Dọc theo đường đi tiếng hoan hô cười đùa không ngừng, không khí dị thường náo nhiệt.

Địch Nãi phát hiện những người có bầu bạn, vô luận là thú nhân hay phi thú nhân đều trêu ghẹo đôi tân nhân. Mã Cát là người cởi mở nhưng bị ghẹo như vậy, mặt hết đỏ lại hồng.

Hoàn Chương 24.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.