(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thú Nhân Chi Đặc Chủng Binh Xuyên Việt[31] Dân Dĩ Thực Vi Thiên
Địch Nãi tiếp tục lao vun vút trong rừng, bỏ xa nhóm Phất Lôi ở phía sau. Trên một thân cây cậu phát hiện mộ ổ trứng chim, liền vui sướng bỏ hết vào trong sọt.
Cất trứng xong, khóe mắt liền liếc thấy một con thỏ đang ẩn trong bụi cây ăn cỏ, lập tức giương cung bằn tên, một phát bắn chết con thỏ.
Mã Cát ở phía sau chạy tới nhìn thấy Địch Nãi bắn thỏ, quả thực là bội phục sát đất, ồn ào nói nhất định phải bắn được một con.
Địch Nãi nghe xong chỉ cười cười, từ chối cho ý kiến.
Mã Cát chỉa vừa học bắn tên, muốn làm chuyện có độ khó cao như nhắm vào mục tiêu di động cơ bản là không có khả năng. Trừ phi kỳ tích xuất hiện, đánh bậy đánh bạ bắn trúng. Cũng chính là mèo mù vớ được cá rán.
Sau khi tiến vào rừng một đoạn thời gian, Địch Nãi cư nhiên ở một sườn núi nhìn thấy mấy cây bắp. Cậu ức chế không được kích động chạy tới hái hết toàn bộ bắp trái. Đáng tiếc mớ bắp này đã quá già, không thể luộc ăn. Bất quá, Địch Nãi nghĩ, mang về làm hạt giống cũng tốt.
Kỳ thực cậu đã nghĩ tới chuyện trồng trọt. Dù sao ở đây khi tới mùa đông thì lương thực liền thiếu thốn, khi đó mỗi ngày đều ăn thịt thì khẳng định sẽ ngán chết. Về sau cậu sẽ sinh sống ở bộ lạc này, vì kế lâu dài, phải nghĩ tới chuyện gieo trồng một ít nông sản mới được.
Mã Cát chạy tới, thấy Địch Nãi đang hái bắp thì có chút kì quái hỏi: “Ngươi hái mấy thứ này làm gì? Nó một chút cũng ăn không ngon. Người trong bộ lạc chúng ta bình thường không hái nó về ăn a.”
Địch Nãi nghĩ Mã Cát nhất định mang bắp về ăn sống, vì thế mới cảm thấy không ngon, liền cười cười: “Nó gọi là cây bắp, luộc lên ăn rất ngọt.”
Mã Cát nghi hoặc: “Trái cây không phải đều ăn sống sao?”
Địch Nãi giải thích: “Này không thể tính là hoa quả, hẳn là lương thực mới đúng.”
Mã Cát cái hiểu cái không gật đầu. Địch Nãi cũng không giải thích nhiều, dù sao có muốn phổ cập kiến thức thì cũng phải chọn đối tượng. Đối với bọn họ, mắt thấy thì với tin là có thể ăn. Đợi qua sang năm cậu trồng một mớ ngô, bọn họ tự nhiên sẽ tiếp nhận.
Dọc theo đường đi bọn họ gặp khá nhiều cây ăn quả. Mùa thu là mùa thu hoạch, rất nhiều loại cây trái đơm hoa kết trái. Làm Địch Nãi vui vẻ chính là cậu thế nhưng tìm được một cây chanh, hái được rất nhiều. Mã Cát thấy Địch Nãi hái nhiều như vậy, nghĩ là ăn rất ngon, liền hái một trái đưa lên miệng cắn một ngụm, sau đó thì vội vàng phun ra, bất quá răng vẫn còn ê ẩm. Mã Cát tức giận chỉ Địch Nãi, lên án: “Ngươi ngươi ngươi đúng là không phải người tốt mà, cư nhiên gạt ta….” Còn chưa nói hết thì đã vội ôm cằm vì chua.
Địch Nãi cười ha ha, này không phải cậu cố ý. Quả thực, chanh ăn vào rất chua, nhưng mang đi nấu ăn thì chính là gia vị tốt. Phất Lôi vừa nãy săn được một con gà rừng, Địch Nãi định làm món gà chanh đơn giản một phen!
Trong rừng rau dại khá nhiều, Địch Nãi hái một đống lớn đủ loại. Cậu định bụng một phần ăn ngay, một phần thì mang về ngâm chua. Số cỏ gia vị lần trước ăn ở nhà tộc trưởng, Địch Nãi cũng hái một ít.
Bất quá nếu nói tới gia vị, Địch Nãi vốn là người Tứ Xuyên, ớt là không thể thiếu. Vì thế cậu lại quanh quẩn trong rừng một phen, tìm kiếm cây ớt.
Cũng may cây ớt cũng không hiếm, chẳng qua bởi vì đang là mùa thu, ớt đã bắt đầu khô lại. Địch Nãi hái hết trái ớt, bất luận là khô hay không khô. Ớt khô, nói không chừng hạt bên trong có thể gieo trồng!
Địch Nãi nghĩ, đã có ớt thì những loại gia vị khác hẳn cũng có thể tìm được. Cậu cẩn thận tìm kiếm ở xung quanh, quả nhiên ngay cả gừng cùng tỏi cũng tìm được. Cậu đào hết gừng và tỏi lên, chuẩn bị sau khi trở về sẽ trồng ở mảnh đất trống nhỏ trước cửa sơn động. Như vậy sau này muốn ăn cũng tiện, không cần phải chạy khắp núi tìm kiếm.
Lúc Địch Nãi tìm gừng cùng tỏi, Mã Cát cũng hưng trí bừng bừng tới hỗ trợ, kết quả ở trong rừng càng chạy càng xa. Cuối cùng không tìm được gừng với tỏi mà mang về một quả dưa thật lớn.
Địch Nãi chưa từng thấy qua loại dưa này. Nó có màu vàng kim như bí đỏ, vỏ thoạt nhìn rất dày, bộ dạng tròn vo như quả bóng, nâng trên tay thì nặng trình trịch. Gõ gõ thử, có tiếng vang, chẳng lẽ là dưa hấu biến chủng?
Mã Cát đắc ý nói: “Chưa thấy qua loại này đi, này là dưa tròn, có thể nấu canh ăn nha.”
Địch Nãi nghĩ, nếu có thể nấu canh thì hẳn không phải dưa hấu, không biết hương vị thế nào.
Địch Nãi sờ sờ bụng, lại nhìn mặt trời trên đỉnh đầu, hóa ra đã là giữa trưa, quả nhiên đói bụng rồi. Vì thế mọi người bắt đầu kiểm kê chiến lợi phẩm, chuẩn bị quay về bộ lạc.
Quả nhiên, đi săn cả buổi sáng , đến cuối cùng Mã Cát không săn được con nào. Nhưng Hách Đạt thì dùng cung bắn được một con hoãng. Này đại khái là lần đầu tiên thú nhân sử dụng ngoại lực để đi săn, nói ra hẳn có ý nghĩa vượt qua thời đại.
Trừ bỏ cái đó ra, Phất Lôi cũng săn được một con hoẵng. Trong sọt Địch Nãi cùng Mã Cát đều chứa rất nhiều hoa quả cùng rau dại. Tổng thể mà nói, có thể xem là thắng lợi.
Trên đường quay về, Mã Cát ngồi trên lưng Hách Đạt nói với Địch Nãi, sau khi trở về hắn nhất định phải khổ luyện bắn cung, lần sau nhất định phải săn được một con mồi.
Địch Nãi cũng khuyến khích, nói trở về sẽ dạy hắn. Địch Nãi cảm thấy nếu phi thú nhân ở thế giới này cũng có thể tự lập đi săn thì hẳn có thể thay đổi trạng thái sinh tồn phụ thuộc vào thú nhân. Nói vậy, hẳn nên bồi dưỡng năng lực suy nghĩ độc lập của bọn họ. Mặc kệ thế nào thì nó cũng là một bước tiến bộ của xã hội.
Hai người đang nói chuyện vui vẻ thì Mã Cát đột nhiên chỉ một điểm đen ở thảo nguyên bên dưới kêu to: “Ở đó có phi thú nhân kìa! Kỳ quái thật, sao lại có phi thú nhân lạc ở đây? Mau, chúng ta mau xuống xem thử đi.”
Hách Đạt cùng Phất Lôi nhanh chóng bay xuống. Tới gần liền nhìn thấy đó là một phi thú nhân có mái tóc dài màu đen. Thấy có người tới, người nọ bối rối lau đi nước mắt trên mặt.
Mã Cát vừa xuống đất thì liền chạy tới nắm lấy tay phi thú nhân kia, thực lo lắng hỏi: “Thải Ni, sao ngươi lại một mình ở đây? Bên ngoài nguy hiểm lắm, ngươi không biết à?”
Thải Ni khóc thút thít ôm lấy Mã Cát, hệt như rốt cuộc cũng tìm được chỗ dựa mà lớn tiếng gào khóc.
Địch Nãi ở bên kia nghe thấy tiếng khóc thì khóe mắt dựng thẳng. Một người đàn ông gào khóc, cho dù bộ dáng xinh đẹp cỡ nào thì nghe cũng thực khủng khiếp. Lê hoa đái vũ gì đó, chỉ sợ chỉ trong mắt tình nhân mới nhìn được thôi.
Bất quá, Địch Nãi hai ngày trước cũng từng khóc một trận, thật sự không có tư cách đánh giá người khác. Nghĩ tới đây, cậu cảm thấy biểu hiện của Phất Lôi khi đó thực sự là nhận nại quá tốt. Ngẩng đầu nhìn Phất Lôi, không ngờ y cũng đang cúi đầu nhìn qua đây. Vì thế, tầm mắt bọn họ chạm vào nhau. Địch Nãi nhìn con ngươi to vàng ươm của Phất Lôi, cảm nhận được sự ôn nhu tinh thuần trước sau như một của đối phương.
Trái tim Địch Nãi đột nhiên nảy lên hai cái. Giống như bị dọa, Địch Nãi có chút bối rối cúi đầu.
Nhưng rất nhanh liền phản ứng lại, cảm thấy biểu hiện của mình có chút kỳ quái. Cậu nghĩ, Phất Lôi cũng đâu phải nữ, vì cái gì cậu lại cảm thấy Phất Lôi rất đẹp, hơn nữa còn đẹp tới dị thường chói mắt a?
Đương nhiên, loại xinh đẹp tuyệt đối không phải nữ khí, là loại xinh đẹp mạnh mẽ cực suất.
Ông thật sự là điên rồi mới cảm thấy Phất Lôi xinh đẹp. Vỗ vỗ đầu mình, có chút nghĩ không ra. Chẳng lẽ, ngây ngốc ở thế giới này quá lâu nên lối suy nghĩ cũng thay đổi sao?
Không đúng, khẳng định là vì ánh mặt trời quá chói nên Phất Lôi mới nhìn đẹp mắt như vậy.
Bên này Địch Nãi lâm vào rối rắm, bên kia tiếng khóc cũng dần dần nhỏ lại. Mã Cát an ủi nửa ngày, Thải Ni mới dần bình tĩnh. Lúc này Mã Cát mới giới thiệu với mọi người, này là người bạn quen biết từ nhỏ của hắn, Thải Ni, sau đó cả nhà dọn đi nên đã lâu rồi không có liên lạc. Sau đó lại hướng Thải Ni giới thiệu bọn nọ.
Thải Ni mặt đỏ hồng chào hỏi mọi người, đại khái là cảm thấy khá xấu hổ nên cứ cúi đầu. Bất quá Địch Nãi cảm thấy ánh mắt to màu lam đong đầy nước của hắn thực xinh đẹp, lông mi thật dài, có vẻ dị thường nhu thuận.
Mã Cát cũng không dám hỏi rõ chuyện Thải Ni trước mặt mọi người, chỉ hỏi: “Ngươi cùng tụi ta về bộ lạc đi? Trụ ở sơn động của ta trước kia, được không?”
Thải Ni gật gật đầu, đồng ý. Vì thế, đoạn đường tiếp theo, trên lưng Hách Đạt lại có thêm Thải Ni.
Về tới bộ lạc, mọi người quyết định trước tiên tới chỗ Địch Nãi ăn cơm. Con nhu cáp Phất Lôi mang về hôm qua vẫn còn để ở sơn động, vừa lúc hôm nay lấy ra ăn.
Vì thế, các thú nhân đi chuẩn bị các món ăn dân dã. Con gà rừng cùng con hoẵng Phất Lôi cùng Hách Đạt săn được đều hiến ra. Con thỏ Địch Nãi săn được, Phất Lôi làm chủ để lại. Buổi sáng Địch Nãi nói cậu về sau sẽ tự chiếu cố chính mình, kia cậu nên có lương thực tích trữ, vì thế Phất Lôi săn sóc chừa lại. Con nhu cáp kia, một lần không thể ăn hết, vì thế Phất Lôi chỉ chặt đứt một cọng xúc tua của nó, mang đi rửa.
Địch Nãi cùng Mã Cát đi rửa rau, dưa tròn cùng các món gia vị như gừng, tỏi linh tinh, Thải Ni cũng thực nhu thuận biểu thị muốn giúp một tay.
Cứ vậy, nhiều người nhiều sức, công việc chuẩn bị rất nhanh đã xong.
Món đầu tiên Địch Nãi làm là gà chanh. Gà chanh là món ăn truyền thống của dân tộc Thái ở Vân Nam, sau khi tới Vân Nam, món đầu tiên cậu ăn chính là gà sốt chanh. Bởi vì hương vị kia thật sự quá tuyệt vời, khi ấy Địch Nãi còn cẩn thận hỏi cách nấu, định bụng có cơ hội sẽ tự mình làm thử. Không ngờ nhanh như vậy đã phát huy công dụng!
Bất quá, tuy Địch Nãi đã tìm được gừng, tỏi và ớt, nhưng vẫn thiếu một vài loại gia vị. Vì thế cũng chỉ có thể dùng những tài liêu có được làm thử xem sao.
Thịt gà rừng trước tiên phải cắt thành khối, bỏ vào nồi hầm. Khi hầm nhừ rồi, Địch Nãi trước tiên bỏ qua một bên, xé phần thịt ra, xương thì tiếp tục bỏ vào hầm canh.
Số thịt xé ra bỏ vào cà mên, sau đó bỏ gừng cùng tỏi đã đập nát vào trộn đều. Lại lấy ra mấy quả chanh vắt nước rưới lên trên. Địch Nãi tìm trong mớ rau dại nửa ngày, rốt cuộc cũng tìm ra được một chút rau thơm, cắt nhỏ bỏ vào.
Bởi vì sợ Thải Ni không thể ăn cay, Địch Nãi dứt khoát chia thành hai bát, một có ớt, một không.
Ớt băm rất cay, bọn họ không ai dám thử, Mã Cát xung phong bằm số ớt Địch Nãi mang về, sau đó bỏ chung vào thịt gà trộn đều.
Địch Nãi nếm thử, cảm thấy tuy không ngon như tiệm ăn làm, nhưng hương vị chua chua cay cay, vẫn có thể ăn được.
Con hoẵng sau khi rửa sạch thì vẫn được đặt lên giá gỗ, nướng ăn. Sức ăn của các thú nhân rất lớn, phải ăn thêm thịt nướng mới đủ no. Nội tạng con hoãng thì Địch Nãi đem xào thành một mâm nhỏ.
Xúc tua nhu cáp bị cắt thành lát, một nửa Phất Lôi dùng nhánh tre xuyên qua, ướp gia vị rồi đặt lên lửa nướng. Hương vị thế nhưng không tệ, dị thường non mềm, có mùi hải sản. Nửa còn lại, Địch Nãi dùng dầu thắng từ mỡ hoẵng xào lên, hương vị cũng rất ngon.
Bởi vì có một ngồi nước canh gà rừng, Địch Nãi dứt khoát dùng rau dại làm món xào. Mã Cát chủ động gánh vác nhiệm vụ này, vui vẻ hớn hở xào vài loại rau xanh bưng lên.
Như vậy đồ ăn đã đủ, mọi người ngồi xuống bắt đầu dùng cơm. Thải Ni lần đầu tiên ăn các món khác ngoài thịt nướng, không ngừng sợ hãi than, ngay cả tâm tình vốn u ám cũng tốt đẹp hơn hẳn.
Ăn cơm xong, Mã Cát dẫn Thải Ni tới sơn động mình từng ở trước kia. Hai người đã lâu không gặp, muốn nói chuyện riêng với nhau, thế nên Mã Cát cường ngạnh tuyên bố: các thú nhân không được đi theo. Vì thế, Phất Lôi cùng Hách Đạt chỉ đành phẫn nộ chạy đi săn.
Mã Cát đại khái cảm thấy Địch Nãi chính là bạn mới của mình, chỉ hận không thể lập tức để bạn cũ làm quen, vì thế cũng kéo cậu theo.
Địch Nãi đối với hành vi áp đặt mình vào vai diễn khuê mật này, cảm thấy thực nhức đầu. Bất quá bên cạnh cậu chỉ có vài người bạn mà thôi, thế nên cho dù bất đắc dĩ thì cũng chỉ có thể thức thời đi theo.
Mã Cát nắm tay Thải Ni, một đường tâm sự, sau khi tới sơn động thì chuyển về chủ đề chính.
Địch Nãi lúc trước nghe bọn nọ nói mà muốn ngủ gật, sau đó nghe thấy câu chuyện xưa của Thải Ni mới miễn cưỡng chống đỡ.
Hoàn Chương 31.
Thú Nhân Chi Đặc Chủng Binh Xuyên Việt[32] Phiên Ngoại – Tâm Sự Của Thải Ni (Thượng)
Thải Ni thật hối hận, hắn không nên vì muốn hái nhiều trái cây một chút mà vô thức chạy xa như vậy, cuối cùng còn bị lạc đường trong rừng.
Mặt trời đã hoàn toàn lặn xuống núi, sắc trời dần dần tối đen, một tia sáng cuối cùng cũng sắp tắt. Hắn từng bước từng bước đi trong rừng. Lúc đi trên sườn núi thì không chú ý trượt chân xuống, hắn cố túm lấy nhánh cây bên cạnh, cắn răng, cố gắng chậm rãi đứng lên. Xoa xoa cái mông bị ngã đau, vỗ vỗ bụi đất, tiếp tục sờ soạng đi tới trước.
Trong rừng rậm, hắn biết mình không thể kêu thành tiếng, bởi vì không biết cuối cùng tiếng kêu của mình sẽ gọi tới thứ gì.
Dần dần, gió nổi lên, ngọn cây rung rinh phát ra tiếng vang lào xào. Ngẩng đầu nhìn sắc trời, ngày càng u ám. Hình như sắp mưa. Thải Ni có thể cảm giác được hơi lạnh từ bàn chân trần của mình, nơi bị cành lá quẹt trầy bỏng rát đau đớn.
Trời sắp mưa, này khẳng định không trở về được. Nghĩ tới sắp phải qua đêm trong rừng rậm nguy hiểm chồng chất, Thải Ni thực muốn khó. Có tiếng dã thú tru lên truyền tới từ xa xa, làm hắn sợ tới run lên. Không có sự bảo hộ của thú nhân, phi thú nhân một mình ở trong rừng, rất nguy hiểm.
Thải Ni càng lúc càng khẩn trương, bối rối chầm chậm lần mò đi tới. Trong bóng tối, hắn chỉ nghe thấy tiếng thở hồng hộc của mình.
Nương theo tia sáng cuối cùng, Thải Ni rốt cuộc phát hiện ở sườn núi phía trước hình như có một sơn động. Càng tới gần thì càng nhìn thấy rõ hơn, kia quả thực là một sơn động không nhỏ.
Lúc này, bầu trời cuồn cuộn mây đen bắt đầu đổ mưa tầm tả. Thải Ni vội vàng chạy như điên, trước khi ướt sũng cũng vọt tới sơn động. Hắn cẩn thận xem xét cửa sơn động một chút, không phát hiện dấu chân mãnh thú, vì thế thử ném một viên đá vào trong, không có gì dị thường, lúc này mới đi vào.
Sơn động hơi thấp, Thải Ni phải cúi đầu mới có thể đi vào trong. Hai bên sơn động là tường đá, bên trong thật ra khá sạch sẽ. Thải Ni nhìn nhìn xung quanh, phát hiện trong góc sơn động có một đống nhánh cây khô ráo. Xem ra sơn động này từng có người đặt chân tới.
Đáng tiếc chính là, hôm nay lúc ra ngoài hắn quên không mang theo đá đánh lửa.
Trời mưa, trong sơn động cũng ngày càng lạnh. Vừa rồi tuy mưa không làm Thải Ni ướt sũng nhưng cũng xối ướt đầu cùng da thú trên lưng. Nếu có đống lửa để sưởi thì tốt quá.
Không có lửa, dã thú bất cứ lúc nào cũng có thể lao vào công kích. Thải Ni ôm lấy bả vai mình, lùi vào trong góc.
Hắn nghĩ, chính mình sao lại rơi vào hoàn cảnh thê thảm như vậy?
Từ sau khi mẫu phụ bị bệnh, toàn bộ tâm trí phụ thân đều đặt lên chuyện chiếu cố mẫu phụ. Phụ thân nhớ rõ phải đi mấy chục km giúp mẫu phụ tìm kiếm thảo dược nhưng lại luôn quên phải săn thú hay hái chút trái cây về cho đứa con phi thú nhân của mình.
Thải Ni đối với điều này có chút oán hận, nhưng cũng thực lý giải, dù sao, hắn hiện giờ đã trưởng thành. Đứa nhỏ trưởng thành thì không nên dựa dẫm vào phụ thân cùng mẫu phụ nữa. Đối với người trưởng thành mà nói, bầu bạn mới là chỗ dựa duy nhất.
Nghĩ tới đây, hắn thầm mắng: “Lai Đức chết tiệt, sau này đừng hòng mong ta để ý tới ngươi nữa.”
Lai Đức cùng Thải Ni là hàng xóm, từ nhỏ đã thân nhau. Lai Đức lần đầu tiên săn được con mồi cũng cùng hắn chia sẻ. Lai Đức hái được trái cây cũng thường đưa cho hắn. Lai Đức từng thực khát khao nói, chờ Thải Ni trưởng thành, hai người sẽ cử hành nghi thức bầu bạn.
Thải Ni nhớ rõ sau khi nói câu đó, Lai Đức liền hôn lên trán hắn, mang theo thương tiếc, thực mềm nhẹ, lại thực ngọt ngào.
Từ đó về sau, Thải Ni vẫn luôn chờ đợi đến ngày mình trưởng thành. Trưởng thành rồi, hắn có thể danh chính ngôn thuận cùng Lai Đức ở cùng một chỗ. Trưởng thành rồi, hắn có thể vì Lai Đức sinh ra một đám tiểu bảo bảo đáng yêu. Thậm chí hắn còn len lén đặt tên cho các nhóc.
Chính là, hết thảy, từ sau khi Y Oa dực xà tộc tới đây liền hoàn toàn cải biến.
Y Oa kia, nghe nói vì phụ thân cùng mẫu phụ đều qua đời nên mới tới bộ tộc dực hổ tộc tìm người thúc thúc duy nhất của mình. Vài năm trước thúc thúc của Y Oa đã kết bầu bạn với một thú nhân dực hổ tộc, hiện giờ đã có đứa nhỏ. Y Oa đã trưởng thành, không còn cần người giám hộ. Hắn lấy cớ tới thăm thân nhân để tới dực hổ tộc, mà cũng có khả năng là muốn tới đây tìm bầu bạn.
Chính là, sau khi Y Oa tới đây thì trêu chọc không biết bao nhiêu thú nhân. Hôm nay cùng thú nhân này đi hái trái cây, ngày mai lại cùng thú nhân khác ra ngoài nhặt vỏ sò, tuyệt không hề rụt rè như giống cái bình thường. Vì sao một giống cái như vậy lại được hoan nghênh?
Thải Ni thật sự nghĩ không ra. Chẳng lẽ vì thắt lưng hắn nhỏ, gương mặt cũng thực xinh đẹp sao?
Hàng xóm Á Đạt từng bát quái nói với Thải Ni, Y Oa kia nói, ai có thể tặng lễ vật làm hắn động tâm thì có thể trở thành bầu bạn của hắn.
Thải Ni thực không hiểu, hắn cảm thấy với phương thức như vậy, Y Oa không thể nào tìm được bầu bạn thực tâm thích mình.
Nhưng làm Thải Ni buồn bực chính là từ khi Y Oa tới, Lai Đức vốn mỗi ngày đều tới xem hắn thế nhưng ít tới hẳn. Ngẫu nhiên gặp cũng là bộ dáng vội vội vàng vàng. Thải Ni hỏi bận cái gì, Lai Đức cũng không đáp, vẻ mặt thần thần bí bí.
Làm Thải Ni kinh ngạc là mấy ngày mai Lai Đức đột nhiên không thấy tăm hơi. Hỏi xung quanh thì mọi người cũng chỉ biết Lai Đức có chuyện đi xa nhà. Lai Đức thế nhưng không hề cáo biệt tiếng nào.
Á Đạt nói với Thải Ni mình từng thấy Lai Đức lôi kéo Y Oa trò chuyện, cho nên Á Đạt đoán có thể Lai Đức thay lòng đổi dạ, thích Y Oa rồi. Hiện giờ, rất có thể Lai Đức cũng giống mấy thú nhân kia, đi ra ngoài tìm kiếm lễ vật đặc biệt tặng cho Y Oa, muốn đả động trái tim phi thú nhân này.
Thải Ni thực thương tâm. Hắn nghĩ, tình cảm giữa hai bọn họ nhiều năm như vậy, chẳng lẽ lại thua kém Y Oa chỉ mới nhận thức không lâu sao? Hắn không tin lời Á Đạt nói, chính là trong tiềm thức, hắn biết rất có thể Á Đạt đã đoán đúng.
Lai Đức khoảng thời gian này biết rõ mẫu phụ Thải Ni bị bệnh, thế nhưng chỉ ghé thăm một lần rồi vội vội vàng vàng rời đi. Cũng không chủ động quan tâm xem Thải Ni có thể tự chiếu cố chính mình hay không, có ăn no mặc ấm hay không.
Lai Đức không còn là người luôn tri kỉ nữa. Lai Đức đã thay đổi. Thực xa lạ.
Thải Ni càng nghĩ càng thương tâm, bắt đầu khóc nức nở.
Lúc này, trừ bỏ tiếng mưa rơi, ngoài cửa sơn động đột nhiên truyền tới động tĩnh bất thường. Thải Ni cảnh giác ngẩng đầu, đưa tay lau nước mắt, nhìn chằm chằm cửa sơn động, bàn tay sờ soạng túm lấy một khúc gỗ. Tuy biết một khi gặp phải dã thú lớn, một khúc gỗ nhỏ như vậy chẳng có tác dụng gì, bất quá cũng an ủi tâm lý được một chút.
Âm thanh tất tất tác tác không ngừng từ bên ngoài truyền vào, tim Thải Ni đập càng lúc càng nhanh, quả thực sắp nhảy ra khỏi ***g ngực. Kia rốt cuộc là cái gì vậy? Là mãnh thú sao?
Thải Ni nhìn ngoài cửa động, nơi đó dường như có hai điểm u quang, hệt như ánh mắt dã thú. Hắn quả thực có chút mất khống chế, muốn hô lên thành tiếng.
Lúc này đột nhiên đôm đốp một tiếng, tia lửa văng khắp nơi, có nhánh cây bị đốt. Nương theo chút ánh sáng, Thải Ni rốt cuộc nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ, kia hẳn là một người. Trái tim hắn lúc này mới thả lỏng.
Ánh lửa ngày càng lớn, bóng dáng người nọ cũng dần rõ ràng hơn. Mái tóc ngắn màu xám, thân hình cao lớn cường tráng, hẳn là một thú nhân. Thải Ni nhìn chằm chằm người này nửa ngày, rốt cuộc nhịn không được kinh ngạc kêu thành tiếng: “Văn Sâm Đặc?”
Thú nhân kia hắn biết Thải Ni ở trong này, cũng không kinh ngạc, nghe thấy tiếng thì nhìn qua, hướng Thải Ni gật gật đầu.
Thải Ni có chút xấu hổ, không nghĩ tới lại gặp Văn Sâm Đặc trong tình huống thế này.
Kỳ thật Văn Sâm Đặc có thể xem là một người bạn cũ. Năm trước Văn Sâm Đặc từng hướng Thải Ni biểu đạt tâm ý, chính là trong lòng Thải Ni chỉ có Lai Đức, vì thế đã cự tuyệt. Khi ấy Văn Sâm Đặc cũng không dễ dàng từ bỏ, vẫn kiên trì đối xử tốt với Thải Ni một đoạn thời gian, sau đó Lai Đức phát hiện, hai bọn họ liền hung hăng đánh một trận. Lúc đó Thải Ni đau lòng vì Lai Đức bị thương, liền ngoan tâm nói với Văn Sâm Đặc, về sau không muốn thấy hắn nữa. Văn Sâm Đặc thực thương tâm rời đi.
Sau đó, Văn Sâm Đặc thật sự rất ít xuất hiện trong tầm mắt Thải Ni. Thải Ni mãi đắm chìm trong biển tình, cũng sớm quăng Văn Sâm Đặc ra sau đầu. Không ngờ, hiện giờ bọn họ lại gặp mặt.
Thải Ni có chút tò mò, Văn Sâm Đặc sao lại tới đây? Chính là hắn ngượng ngùng không dám hỏi, chỉ đành im lặng.
Văn Sâm Đặc cũng là một người khá trầm mặc. Sau khi đốt lửa thì thản nhiên gọi Thải Ni qua sưởi ấm. Thải Ni cũng không khách khí, vội đi tới bắt đầu hong khô khóc.
Văn Sâm Đặc không biết từ đâu lấy ra một con thỏ hoang, lột da rửa sạch ngoài động, sau đó đặt lên lửa nướng. Rất nhanh, trong động bắt đầu lan tỏa mùi thơm.
Hôm nay Thải Ni ăn một đống trái cây, lúc trước không thấy đói bụng, nhưng hiện giờ mấy con sâu tham ăn trong bụng đều bị mùi hương này dụ dỗ bò ra. Hắn không ngừng nhìn về phía thịt nướng trên giá, bất quá cảm thấy có chút ngượng ngùng, xấu hổ liếc mắt một cái liền cúi đầu.
Văn Sâm Đặc ở đối diện thấy được, biểu tình tuy vẫn lạnh lùng như trước nhưng trong ánh mắt lại có chút ý cười.
Thịt thỏ rất nhanh đã nướng xong, Văn Sâm Đặc xé một cái đùi đưa cho Thải Ni. Thải Ni cũng không từ chối, ngại ngùng nói cám ơn, sau đó nhận lấy bắt đầu gặm cắn. Hai ngày nay đều là tự tìm thức ăn, bất quá không săn được động vật nên chỉ toàn ăn trái cây. Miếng thịt thỏ này ăn vào, liền cảm thấy hương vị thật sự thơm ngon vô cùng.
Chờ Thải Ni ăn xong cái chân kia, Văn Sâm Đặc lại xé một cái chân khác đưa qua. Thải Ni ngượng ngùng từ chối: “Này ngươi ăn đi?”
Văn Sâm Đặc vẫn đưa qua: “Không có việc gì, cầm đi!”
Còn từ chối tiếp thì cũng xấu hổ, vì thế Thải Ni cũng không nhiều lời, tiếp nhận ý tốt của đối phương.
ăn xong chân thỏ, Thải Ni ra ngoài cửa sơn động dùng nước mưa rửa tay, sau đó đi tới bên đống lửa, ngồi xuống dựa vào vách đá.
Văn Sâm Đặc không nói tiếng nào, Thải Ni cũng không biết nói gì, cứ vậy ôm gối ngơ ngác nhìn đống lửa. Vừa rồi vừa lạnh lại vừa sợ, giờ ăn no rồi, tinh thần cũng thả lỏng, cảm thấy an tâm, còn có hơi buồn ngủ.
Một trận gió từ bên ngoài thổi vào, Thải Ni liền lạnh run cả người. Văn Sâm Đặc nhìn thấy, im lặng di dời thân mình, giúp Thải Ni chắn cửa sơn động.
Động tác tuy nhỏ nhưng Thải Ni vẫn phát hiện, thực cảm kích nhìn Văn Sâm Đặc một cái. Văn Sâm Đặc thế nhưng là người biết săn sóc như vậy, trước kia hắn thực ra không hề phát hiện! Bất quá, trước kia hai người cơ bản chưa bao giờ ở riêng với nhau, vì thế cũng không có cơ hội phát hiện.
Bất quá, cho dù có Văn Sâm Đặc chắn gió, Thải Ni vẫn cảm thấy có chút lạnh. Hắn nghĩ có lẽ lửa chưa đủ lớn, vì thế thuận tay lấy mấy nhánh cây đặt bên cạnh bỏ vào đống lửa. Liên tiếp bỏ thêm vài nhánh, hắn mới cảm thấy lửa ấm hơn.
Bên kia Văn Sâm Đặc liếc mắt nhìn nhánh cây đang cháy hừng hực trong đống lửa, sắc mặt khẽ động, có chút muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng.
Nhánh cây mới bỏ vào rất nhanh đã bùng cháy, tản ra một mùi hương thoang thoảng. Lửa càng lúc càng lớn, Thải Ni thoải mái thở dài, ánh mắt chậm rãi híp lại. Chính là, dần dần có một luồng nhiệt từ trong lòng dâng lên. Hắn không hiểu sao cảm thấy có chút nóng nực, miệng cũng hơi khô.
Dán người lên vách đá phía sau, bắt đầu tìm kiếm phương pháp giảm bớt khô nóng. Vách đá lạnh lẽo làm Thải Ni cảm thấy mát mẻ, chính là trong cơ thể ngày càng nhiều nhiệt lượng tỏa ra, làm hắn khó chịu cực kỳ. Nóng quá! Thải Ni khó chịu kéo kéo da thú trên người.
Đúng lúc này, Thải Ni bị ôm vào một vòng tay cường tráng. Lúc da thịt ma xát, khô nóng trong cơ thể dường như đột nhiên giảm đi một ít. Thải Ni thầm nghĩ, là ngươi sao, Lai Đức, ngươi đã trở lại. Cái ôm này thực lâu rồi không thấy a!
Thải Ni nghĩ nghĩ, này nhất định là mộng. Lai Đức trở lại, cho dù là mộng, hắn cũng cảm thấy thực vui vẻ. Hắn vươn tay sờ soạng, bắt được bờ vai rộng lớn của người kia, sau đó ôm lấy. Hắn thầm kêu trong lòng, đừng đi, ngàn vạn lần đừng đi.
Ở trong mộng, Thải Ni trở nên cực kỳ lớn mật. Hắn không hề bị động chờ đợi mà chủ động vuốt ve người kia. Đụng chạm vào cơ thể mạnh mẽ hữu lực, giống như mang theo chút hơi lạnh. Hắn áp sát, mặt kệ tất cả hôn loạn lên người đối phương. Người kia cũng thực phối hợp, rất nhanh liền hôn lên môi Thải Ni. Cảm giác thực ấm áp a, Thải Ni thỏa mãn thở dài.
Nhưng mà, vẫn cảm thấy không đủ. Thải Ni hung hăng hôn lên, đầu lưỡi cũng duỗi ra, liếm lên khóe môi đối phương. Người nọ dường như cũng bị hành động của Thải Ni kích động, nụ hôn càng lúc càng mạnh bạo, cuốn lấy đầu lưỡi Thải Ni, không ngừng mút vào, quyện lấy, làm Thải Ni phát ra tiếng rên mũi ngọt mị vì thỏa mãn.
Nhiệt độ trên người Thải Ni vẫn không ngừng tăng lên, hắn khó nhịn vặn vẹo, khát cầu càng nhiều tiếp xúc hơn. Người kia giống như cũng hiểu cảm thụ của Thải Ni, ngón tay thô ráp xốc lên lớp da thú, rất nhanh đã sờ tới điểm nổi lên trước ngực, mang tới từng đợt tê dại. Bàn tay nóng rực kia mang theo những tia lửa, không ngừng dao động khắp toàn thân Thải Ni, châm lên tất cả tình cảm mãnh liệt của hắn.
Ngay sau đó, đầu lưỡi ấm áp mềm mại liếm lên điểm nổi kia, làm Thải Ni run bắn cả người. Rất nhanh, váy da thú cũng bị kéo xuống. Đùi chợt lạnh lẽo, Thải Ni co rúm người, nhưng rất nhanh đã bị tình cảm mãnh liệt bao phủ.
Dục vọng ngây ngô dưới hạ thân sớm đã khó nhịn cao cao đứng thẳng, kiêu ngạo hướng về phía người nọ. Thải Ni mơ hồ nghe thấy tiếng cười khẽ, sau đó dục vọng bị bao trong một nơi ấm áp. Thải Ni nhịn không được rên rỉ một tiếng, vươn tay bấu lấy da thú đặt bên cạnh.
Người nọ giống như thực thích nhìn bộ dáng khó nhịn của Thải Ni, người nọ không nhanh không chậm khiêu khích, khẽ cắn hoặc mút lấy. Này thực sự là sự tra tấn ngọt ngào a!
Hoàn Chương 32.
Thú Nhân Chi Đặc Chủng Binh Xuyên Việt[33] Mộng Xuân Như Ảo Như Thật
Địch Nãi kỳ thực không phải vì mối tình tam giác mà kinh ngạc, cũng không phải vì chuyện đối phương có thể mang thai mà sửng sốt. Ở thế giới cũ, cậu còn từng gặp những chuyện khủng khiếp hơn nhiều.
Chính là, vì cái gì thú nhân nhất định phải dùng hình thú HAPPY mới có thể có con? Dựa vào, có thể không cần khẩu vị nặng như vậy không a? Cho dù là người sinh sống ở thời hiện đại phóng khoáng như cậu cũng có chút khó tiếp nhận!
Bất quá, nhìn Thải Ni nói xong vẫn như cũ bi thương rơi lệ đầy mặt, thật sự không đành lòng hỏi tới vấn đề nhạy cảm kia.
Nhưng nó quả thực làm cậu bị phức tạp. Địch Nãi nghĩ, đại khái từ nay về sau, mỗi khi nhìn thấy một cặp bầu bạn dắt theo đứa nhỏ, sẽ vô thức tự bổ não tình cảnh bọn họ dùng hình thú để HAPPY.
Nếu là mỹ nữ cùng dã thú thì dễ tiếp nhận hơn. Này, là nam nhân cùng dã thú a…
Địch Nãi thở dài, quên đi, nếu hiện giờ đã có thể tiếp nhận chuyện nam nhân sinh đứa nhỏ, kia HAPPY với dã thú cũng cứ bình tĩnh tiếp nhận đi thôi.
Mã Cát an ủi Thải Ni nửa ngày, Thải Ni rốt cuộc cũng ngừng khóc. Mã Cát do dự nửa ngày, cuối cùng mới hỏi: “Thải Ni, một mình ngươi chạy đi, mọi người không biết đi? Khẳng định có người lo lắng. Ngươi xem, bằng không để Hách Đạt bay đi báo cho bọn họ một tiếng?”
Thải Ni bật người cự tuyệt: “Không cần. Ta không muốn thấy bọn họ!”
“Không thông tri người khác, nhưng phụ thân cùng mẫu phụ của ngươi phải nói một tiếng chứ?” Mã Cát khuyên giải.
Thải Ni mắt ầng ật nước lắc đầu: “Phụ thân mới không quản ta đâu, phụ thân không thích ta, còn rống ta nữa…”
Mã Cát vội vàng an ủi: “Sao có thể, làm gì có phụ mẫu không thương đứa nhỏ. Hiện giờ khẳng định rất sốt ruột. Huống chi mẫu phụ ngươi còn đang bị bệnh, ngươi cũng không muốn để hắn lo lắng đi”
Thải Ni cúi đầu nghĩ nghĩ, gật gật đầu.
Mã Cát thấy cảm xúc của Thải Ni đã ổn định lại, vội vàng mang nước tới cho hắn rửa mặt. Thải Ni thoạt nhìn có chút tiều tụy, tinh thần ủ dột, Mã Cát bảo Thải Ni trước tiên lên giường đá ngủ một hồi: “Ngươi không cần nghĩ nhiều, yên tâm hảo hảo ngủ một giấc. Ngủ dậy rồi, nói không chừng hết thảy đều tốt. Huống chi, hiện giờ ngươi còn đang có đứa nhỏ, phải suy nghĩ vì nó a! Ngươi khó chịu như vậy, nó cũng khổ sở đó.”
Thải Ni nghe xong, cũng hiểu Mã Cát nói đúng. Mặc kệ thế nào, đứa nhỏ là vô tội. Hắn nghĩ, cho dù chỉ có một mình, hắn cũng phải sinh đứa nhỏ ra, hảo hảo nuôi lớn.
Nghĩ đến đây, Thải Ni leo lên giường, nói cảm ơn với Mã Cát, sau đó nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Mã Cát khoát tay, vội vàng kéo Địch Nãi rời khỏi sơn động.
Đi ra ngoài một đoạn, Mã Cát mới thở ra một hơi: “Hô, thật không ngờ Thải Ni lại gặp phải chuyện như vậy. Lai Đức kia ta cũng từng gặp qua, trước kia không phát hiện hắn là kẻ bạc tình như vậy a!”
Mã Cát nhíu mày cảm thán một tiếng, quay đầu liếc mắt nhìn Địch Nãi ở bên cạnh, hỏi cậu: “Sao ngươi không nói gì hết vậy?”
“Hắc hắc, không biết nói gì…” Địch Nãi có chút xấu hổ.
Mã Cát cười cười vỗ vai cậu: “Ngươi thật là, ta còn trông cậy ngươi có thể hỗ trợ an ủi vài câu a! Ngươi thật sự nghĩ ta bảo ngươi đi theo nghe kể chuyện à?”
Địch Nãi ngượng ngùng vò đầu: “Ta cùng hắn không quen thân, biết gì mà nói a!”
Mã Cát lí giải gật gật đầu, giải thích với Địch Nãi: “Thải Ni là bạn tốt từ nhỏ tới lớn của ta, rất tốt, về sau ngươi cùng hắn ở chung nhiều, nhất định sẽ thích hắn.”
Địch Nãi liền cười cười gật đầu.
Mã Cát đại khái không muốn cùng Địch Nãi thảo luận chuyện Thải Ni ở bên ngoài, vì thế không nhắc lại. Nhưng thật ra, Địch Nãi nhịn nửa ngày, rốt cuộc chịu không được hỏi ra vấn đề mình nghi vấn nãy giờ: “Mã Cát, ta có một vấn đề muốn hỏi ngươi một chút, vì cái gì các ngươi nhất định phải cùng với hình thú của thú nhân với có thể mang thai? Nếu không phải hình thú thì không sinh được đứa nhỏ sao?” Vì để tránh xấu hổ, Địch Nãi một hơi nói cả hai câu.
Mã Cát nghe xong, có chút kinh ngạc ngẩng đấu liếc mắt nhìn Địch Nãi: “Vì cái gì ngươi lại nói là ‘các ngươi’? Ngươi cũng vậy mà!”
Địch Nãi nháy mắt hắc tuyến. Tuy cậu vô tình uống phải nước thánh, cũng tiếp nhận chuyện nam nhân trong bộ lạc này có thể sinh đứa nhỏ, nhưng cho đến bây giờ cậu vẫn không ghép mình vào hàng ngũ giống cái có thể sinh đứa nhỏ. Lần này, bị Mã Cát nói vậy thì trong lòng lạnh run một trận.
Mã Cát tạm dừng một chút, đại khái tổ chức xong ngôn ngữ mới nói tiếp: “Ngươi cũng biết đó, bộ tộc chúng ta vì được thần sáng thế ban ân mới có thể hóa thành hình người. Cũng nhờ người ban ân, tộc chúng ta mới có thể sinh dục hậu đại.”
Địch Nãi gật gật đầu, biểu thị chuyện này cậu đã sớm biết.
Mã Cát lại nói tiếp: “Thần sáng thế nói chúng ta vốn đều là dã thú, không thể quên nguồn gốc của mình, vì thế mới định ra quy củ: nhóm bầu bạn phải dùng hình thú *** thì mới có thể sinh sản con nối dòng.”
Địch Nãi giật mình, hóa ra là vậy a. Dựa vào, thần sáng thế đồng chí, ngươi khẳng định ngươi không phải vì thể hiện dòng dõi cao quý của mình mới để lại quy cũ làm thú nhân vĩnh viễn kém mình một bậc này đi? Địch Nãi nhịn không được thầm phun tào trong lòng.
Hai người đi gần tới sơn động của Địch Nãi thì thấy Hách Đạt đã trở lại, đang đứng bên ngoài nhìn quanh. Đại khái là vì nhớ Mã Cát nên không có lòng dạ nào săn bắn, chỉ săn một con sơn dương.
Mã Cát thấy Hách Đạt, vội vàng lôi kéo, đơn giản kể lại tình huống của Thải Ni, sau đó bảo hắn chạy tới nhà Thải Ni báo tin một chút.
Hách Đạt gật gật đầu, không nói hai lời liền vỗ cánh bay đi.
Phất Lôi lúc này cũng trở lại. Y săn về một con lợn rừng.
Sắc trời không còn sớm, bọn họ bắt đầu chuẩn bị làm bữa tối. Phất Lôi bảo Mã Cát để lại con sơn dương, trước ăn con hoãng y săn được ban sáng. Mã Cát cũng không dị nghị. Con nhu cáp kia cũng chưa ăn hết, Phất Lôi cắt nốt cái xúc tua còn lại, mang đi rửa.
Bọn họ đang rửa đồ ngoài bờ sông thì Tiểu Nhị không biết từ đâu chui ra, ngậm hai con cá chạy tới đưa cho Địch Nãi. Vật nhỏ này xem ra đã lâu lắm không được ăn cá Địch Nãi làm, có chút thèm.
Địch Nãi vui vẻ nhận cá, ôm nó lên hôn một cái: “Tiểu Nhị thực ngoan.” Tiểu Nhị được khen thưởng cũng thực vui sướng, ánh mắt to tròn lóe sáng, dùng sức phe phẩy cái đuôi ngắn ngũn, vươn đầu lưỡi liếm mặt Địch Nãi. Địch Nãi vội vàng túm nó ra, nhóc con này cũng nhiệt tình quá đi. Cậu cũng không thích bị liếm tới mặt dính đầy nước miếng a.
Phất Lôi ở bên cạnh liếc thấy Địch Nãi hôn Tiểu Nhị, thoáng cái đen mặt. Đối với Tiểu Nhị được Địch Nãi yêu thương, y thật sự ghen tỵ vô cùng. Y nghĩ mình cũng săn thiệt nhiều động vật trở lại, nhưng vì cái gì Địch Nãi không thưởng cho y một cái hôn chứ? Chẳng lẽ vì Địch Nãi đặc biệt thích cá?
Phất Lôi nghĩ nghĩ, được rồi, tuy cá hơi khó bắt, nhưng vì nụ hôn của Địch Nãi, lần sau y nhất định phải bắt một con cá thật lớn, cho Địch Nãi một kinh hỉ.
Địch Nãi đương nhiên không có khả năng biết tâm tư Phất Lôi, tâm tình tốt khẽ ngâm nga, mổ bụng cá, tẩy rửa sạch sẽ, mang về sơn động nấu canh. Trước lúc đi còn không quên hái chút lá tía tô ở ngoài bờ sông.
Địch Nãi lấy một con cá nấu canh, đồng thời không quên bỏ lá tía tô vào. Dù sao Thải Ni hiện giờ đang có thai, uống canh cá rất tốt.
Con còn lại, Địch Nãi bỏ nó vào chiên dòn, sau đó cho thêm ớt, gừng và tỏi. Món cá chiên này thoạt nhìn đơn giản nhưng da cá chiên vàng ươm, bất quá muốn chiên vàng mà không dính nồi thì vẫn có chút khó khăn. Địch Nãi cũng chỉ có thể không để cá bị chiên khét mà thôi.
Mã Cát chủ động di xào rau với gan hoẵng. Học hỏi Địch Nãi bấy lâu, tới giờ trình độ nấu ăn cũng cơ bản xuất sư.
Bọn họ còn đang làm cơm thì Hách Đạt đi báo tin cũng trở về, liền cùng Phất Lôi nướng thịt nướng, nướng nhu cáp.
Rất nhanh, đồ ăn đều làm tốt, Mã Cát chạy đi gọi Thải Ni tỉnh lại, qua ăn cơm.
Thải Ni không quen ăn ớt, bất quá vẫn thực thích món cá chiên kia. Đại khái vì mang thai nên sức ăn tăng lớn, Thải Ni ăn một miếng thịt lợn rừng lớn, còn ăn thêm chút rau xào, cuối cùng ngay cả nồi canh cá nhỏ kia, cơ bản toàn bộ đều vào bụng hắn.
Ăn xong cơm tối, Mã Cát liền đề nghị ba phi thú nhân bọn họ cùng ra bờ sông tản bộ. Bất quá, hai thú nhân thì bị đuổi đi.
Mã Cát nói các thú nhân hôm nay phải tới hồ nước kia tắm rửa một phen. Phất Lôi cùng Hách Đạt liếc nhìn nhau, bất đắc dĩ đồng ý. Dù sao trong bộ lạc, lời nói của giống cái cơ hồ là không thể cự tuyệt.
Mã Cát làm vậy kỳ thực là suy nghĩ cho Thải Ni. Thải Ni hiện giờ tinh thần không được tốt, cần có người trò chuyện, mà chuyện này thì khá riêng tư, nếu có thú nhân ở bên cạnh, Thải Ni khẳng định sẽ không tự tại thoải mái.
Hách Đạt cùng Phất Lôi bay đi rồi, Mã Cát liền lôi kéo Thải Ni đi ra bờ sông, Địch Nãi chỉ đành đuổi kịp. Địch Nãi nghĩ, cũng may phi thú nhân nơi này hành động cũng không ẻo lả, bằng không, cậu nhất định sẽ không tự nhiên nổi.
Mã Cát vừa đi vừa lôi kéo Thải Ni trò chuyện một ít chuyện trước kia, Địch Nãi ở bên cạnh chọc cười vài câu, quả nhiên thấn sắc ủ rũ của Thải Ni dần dần sáng sủa trở lại.
Đại khái vì tinh thần thả lỏng, hơn nữa còn đang mang thai, Thải Ni rất nhanh liền mệt mỏi. Hắn che miệng ngáp một cái, vì thế Mã Cát cùng Địch Nãi liền săn sóc hộ tống Thải Ni về sơn động nghỉ ngơi.
Mã Cát đại khái nói chuyện đến hưng trí, sau khi rời khỏi chỗ Thải Ni thì tiếp tục lôi kéo Địch Nãi nói những chuyện trước đây của mình.
Địch Nãi nghe xong thì thiệt muốn ngủ gật, thời thơ ấu của bộ lạc nguyên thủy thực sự là đơn điệu nhàm chán a! Tuổi thơ của cậu vượt qua ở nông thôn, tuy không có mấy món đồ chơi sang quý, nhưng cũng rất nhiều thứ để chơi. Đánh vòng, bắn bi, thả diều…
Không được, cậu muốn cải thiện tình trạng này một chút. Tốt nhất về sau làm nhiều món đồ chơi cho đám nhỏ chơi đùa.
Địch Nãi còn đang thất thần thì Phất Lôi cùng Hách Đạt đã trở lại. Hách Đạt dẫn Mã Cát đi, Phất Lôi cũng theo bọn họ nói tạm biệt, trở về ngủ.
Địch Nãi trở lại sơn động, rửa mặt rồi nằm lên giường đá, chuẩn bị ngủ. Không biết vì cái gì, cậu lăn qua lộn lại có chút không ngủ được. Đại khái vì nghĩ tới chuyện mỹ nữ cùng dã thú HAPPY hôm nay.
Kỳ thực Địch Nãi cũng chưa chính mắt nhìn thấy tình cảnh này, nhưng từng nghe người ta nói bên Âu Mỹ có những cuộn phim khẩu vị nặng như vậy.
Nói tới người đẹp, Địch Nãi phát hiện cậu thật sự không nhớ được gương mặt của bất kì mỹ nữ nào, ngay cả mặt của Sora Aoi cũng bắt đầu mơ hồ, điều duy nhất nhớ rõ chính là đôi meo meo cực to của cô nàng.
Khỉ thật, cậu tới thế giới này còn chưa được một tháng nha! Chính là trừ bỏ mẹ, cậu dường như không nhớ rõ mặt của bất kỳ người phụ nữ nào. Vốn ở bộ đội cũng rất hiếm nhìn thấy nữ, nhưng khi đó tốt xấu gì lúc rãnh cũng được xem phim YY một chút. Giờ thì hay rồi, thế giới này ngay cả nữ cũng không có.
Địch Nãi thực hối hận không tùy thân mang theo ảnh một mỹ nữ nào đó, ít ra trong vài chục năm sau, ngẫu nhiên có thể lấy ra tự an ủi một chút. Cứ theo tình huống hiện giờ, nếu không có gì bất ngờ, phỏng chừng rất nhanh ngay cả nữ giới có bộ dáng thế nào cậu cũng không nhớ rõ mất.
Nghĩ tới đây, Địch Nãi có chút buồn bực, bắt đầu ngồi dậy tập hít đất. Qua tới bên này, cậu hình như ngày càng lưỡi, trước kia bị bắt huấn luyện cả ngày a. Không rèn luyện nên tinh lực dường như có chút dư thừa, về sau phải cố gắng tiếp tục.
Hít đất nửa giờ, Địch Nãi lại đánh một bộ Thái Cực quyền, lúc này mới lau mình, leo lên giường ngủ.
Trong lúc mơ mơ màng màng Địch Nãi nhìn thấy một nữ nhân. Một nữ nhân dáng người rất đẹp, mặc bikini. Địch Nãi nhìn không rõ gương mặt người nọ, chỉ thấy đối phương cứ một mực ngoắc mình.
Địch Nãi thật lâu rồi không thấy người đẹp, vì thế cậu biết hẳn này là nằm mơ. Xem ra là phúc lợi đại thần ban cho, Địch Nãi nhịn không được đi qua.
Người đẹp thực nhiệt tình, vừa áp tới liền bắt đầu hôn môi, vuốt ve Địch Nãi. Chậm rãi, những nụ hôn ngày càng xuống thấp, cuối cùng ngậm lấy thứ nóng bỏng của Địch Nãi. Địch Nãi kinh động, mỹ nữ làm ra hành động cấp hạn chế như vậy làm cậu vốn cấm dục lâu ngày suýt chút nữa chịu không nổi. Cũng may cậu có chút định lực mới không mất mặt.
Người đẹp kia ngậm lấy khẽ liếm mút vuốt ve, miệng phối hợp với tay, thật sự làm người ta hưởng thụ vô cùng. Địch Nãi say mê nhắm mắt lại, cậu nghĩ mỹ nữ này hẳn đã từng luyện tập, bằng không kỹ xảo sao lại thuần thục như vậy? Nhìn người ta vất vả như vậy, cậu thực muốn kéo lên KISS một cái, xem như phần thưởng.
Đưa tay sờ xuống, liền cảm thấy cảm xúc có chút không đúng. Tóc người đẹp này sao lại ngắn như vậy? Bất quá, cậu cũng không nghĩ nhiều, trên tay hơi dùng sức kéo người đẹp đang cặm cụi dưới thân lên.
Địch Nãi nhắm mắt lại hôn lên. Di, sao lại có chút không thích hợp a, miệng của mỹ nữ không phải là miệng anh đào nhỏ nhắn sao? Sao hôn lên lại cảm thấy cái miệng lớn như vậy? Cậu mở to mắt, a, này làm sao là mỹ nữ, trước mắt rõ ràng là một con hổ thật lớn! Con hổ này còn có ánh mắt vàng ươm ôn nhu. A a a, này không phải Phất Lôi sao? ! ! ! !
Địch Nãi quát to một tiếng, từ trên giường bật dậy. Thở hắt ra vài ngụm, lau đi mồ hôi trên trán, phát hiện trái tim mình nảy lên thình thịch.
Cậu nghĩ, sao lại mơ thấy giấc mơ kì quái như vậy? Phất Lôi là anh em tốt của cậu. Đương nhiên, Phất Lôi đối với cậu có ý tứ này, cậu biết. Chính là, trước kia cậu vẫn luôn cảm thấy bản thân là trai thẳng, hơn nữa còn phải trở về, vì thế không muốn thẳng thừng cự tuyệt Phất Lôi, làm y thương tâm.
Giờ cậu đã biết mình không thể trở về thế giới cũ, nhưng vẫn chưa kịp nghiêm túc nghĩ nên làm thế nào xử lý quan hệ của mình với Phất Lôi.
Về sau cậu sẽ sinh tồn ở thế giới này, thật sự phải thuận theo quy tắc ở đây, tìm một thú nhân làm bầu bạn sao? Cậu cảm thấy khó có thể tiếp nhận. Dù sao, hơn hai mươi năm trong quá khứ cậu đều là một trai thẳng thuần khiết a! Nữ nhân mềm mại tốt biết bao!
Tuy thế giới này không có nữ nhân, về sau đừng hòng nghĩ tới chuyện đụng tới phụ nữ nữa. Chính là, cho dù như vậy, đối tượng YY cũng không tới mức biến thành Phất Lôi đi? Dù sao Phất Lôi cũng là nam nhân, cũng cứng rắn như cậu, cũng không có meo meo. Trước kia cậu chưa từng có ý tưởng kì quái gì với nhóm bạn nam tính bên cạnh.
Bất quá, Địch Nãi biết chính mình khẳng định có hảo cảm với Phất Lôi. Chính là loại hảo cảm này, rốt cuộc là anh em tốt, bạn tốt, hay tình nhân a?
Địch Nãi ngơ ngác suy nghĩ nửa ngày, vẫn không hiểu được, cuối cùng lại nằm trở lại giường.
Cậu nghĩ, có lẽ hết thảy cứ để thời gian chứng minh đi!
Hoàn Chương 33.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});