(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thú Nhân Chi Đặc Chủng Binh Xuyên Việt[46] Tình Địch
Đoàn người bay qua bình nguyên, lại vượt qua núi cao khe sâu, dọc theo đường đi là một mảnh sơn xuyên tú lệ làm bọn họ mở rộng tầm mắt. Khi bọn họ băng qua một khoảng đồi núi thì Mã Cát ở phía trước đột nhiên hô to một tiếng: “A, dép của ta!”
Địch Nãi nhìn tới, không phúc hậu cười ha hả. Nguyên lai Mã Cát đang mang đôi dép lê Địch Nãi tặng, đại khái là vì phân tâm, không kẹp vững nên dép lê từ trên không trung rớt xuống.
Nghe thấy tiếng hô của Mã Cát, nhóm dực hổ khác đều dừng lại trên không trung, các phi thú nhân trên lưng dực hổ cũng đều quay đầu nhìn qua.
Mã Cát vội vàng hướng bọn họ phất tay: “Không có việc gì, rớt dép thôi, ta xuống nhặt.” Sau đó, hắn thúc giúc giục Hách Đạt bay xuống kiếm dép. Chính là, dép rơi vào trong đám cây rối, bọn họ còn phải chậm rãi tìm kiếm một phen.
Địch Nãi thấy mọi người vẫn chờ trên không trung, cảm thấy như vậy thực lãng phí thời gian cùng tinh lực. Nâng mắt nhìn tới thì trước đó không xa có một con sông, liền đề nghị: “Giờ cũng gần trưa rồi, bằng không chúng ta tới phía trước nghỉ ngơi một chút đi?”
Các phi thú nhân đều đồng ý. Các thú nhân bay lâu như vậy cũng sớm mệt mỏi. Vì thế, Địch Nãi nói một tiếng với Mã Cát, bảo hắn đi được dép rời tới phía trước tìm mọi người, sau đó dẫn đầu đoàn người tới bờ sông nghỉ ngơi.
Tới bờ sông rồi, các thú nhân hóa thành hình người, Phất Lôi nghiễm nhiên trở thành tiểu đội trưởng lâm thời. Y tới bồ sống vốc nước lên uống một hớp, sau đó bắt đầu phân công công tác: y cùng ba thú nhân khác đi săn, hai thú nhân còn lại thì cùng nhóm giống cái nhặt củi nhóm lửa, Địch Nãi thì ở bờ sông bắt cá.
Ngải Đạt nghe Phất Lôi an bài xong thì liền quấn quít lấy y: “Phất Lôi ca ca, ta cùng đi săn với ngươi đi?”
Địch Nãi nghe vậy thì thực muốn trợn trắng mắng. Nhóc con kia thân mình mảnh mai như vậy, theo Phất Lôi đi săn thì không phải tăng thêm phiền toái à? Nghĩ cũng biết, mục đích là muốn ở riêng với Phất Lôi.
Quả nhiên, Phất Lôi lập tức cự tuyệt: “Ngươi đi cũng không giúp được gì, vẫn là cùng mấy ca ca đi nhặt củi đi.”
Ngải Đạt bỉu môi, không có cách nào phản bác, chỉ đành rầu rĩ không vui đồng ý.
Lúc này, Mã Cát cũng nhặt được dép bay tới, hắn bảo Hách Đạt đi săn, mình thì đi nhặt củi.
Sau khi Phất Lôi đi rồi, Ngải Đạt cũng không cùng nhóm phi thú nhân đi nhặt củi mà đứng ở đó bất mãn nhìn chằm chằm Địch Nãi. Nghĩ thầm, vì cái gì mọi người đều đi nhặt củi, chỉ có mỗi Địch Nãi là đặc biệt? Bắt cá? Hắn là một giống cái, có thể bắt được cá à? Hừ, ta thực muốn xem xem, hắn rốt cuộc bắt cá thế nào.
Địch Nãi không để tâm, một mình không nhanh không chậm tự chế cần câu cá. Bởi vì lo lắng lần này xuất môn khá dài nên buổi sáng có mang theo ba lô. Trong đó có đủ các loại dụng cụ, ngoài ra, Tiểu Nhị cũng mang theo.
Tiểu Nhị sớm đã buồn chán muốn chết. Sau khi nhảy ra khỏi ba lô Địch Nãi thì bắt đầu lăn lộn trên bãi cỏ. Thân hình nho nhỏ tròn vo, ánh mắt xanh lục to tròn, đáng yêu đến mức làm người ta chỉ muốn ôm vào lòng xoa nắn.
Ngải Đạt vừa thấy thì lực chú ý lập tức bị Tiểu Nhị hấp dẫn. Hắn liền đi về phía Tiểu Nhị, lớn tiếng nói: “Di, này là cái gì a? Hệt như quả cầu ấy.”
Tiểu Nhị nghe thấy, bất mãn run run lỗ tai, quay mông về phía hắn.
Ngải Đạt khom lưng cúi người muốn bắt Tiểu Nhị. Nào ngờ, Tiểu Nhị giơ vuốt cào cào đất, suýt chút nữa đã văng vào mắt Ngải Đạt.
Ngải Đạt nghĩ thầm, chủ nhân là một thứ xấu xa, thú cưng quả nhiên cũng hư hỏng. Hắn hung hăng bổ nhào tới, muốn chặn Tiểu Nhị lại, đáng tiếc Tiểu Nhị đã sớm chui xuống đất chạy trốn.
Địch Nãi ở bên cạnh co rúm mặt mày, muốn cười lại không dám, sợ chọc Ngải Đạt nổi bão.
Ngải Đạt bỉu môi, trừng mắt liếc Địch Nãi, sau đó khó chịu phủi phủi đất trên người, đi tới bờ xông ngồi xuống, xem Địch Nãi làm thế nào bắt cá.
Địch Nãi đào trùng làm mồi, sau đó mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, ngồi ngay ngắn trên bờ sông bắt đầu chuyên tâm câu cá.
Địch Nãi còn chưa câu được cá thì Tiểu Nhị từ bên kia véo một tiếng phóng tới, quăng một con cá lên bờ.
Ngải Đạt nghĩ thầm, vật nhỏ này thoạt nhìn tròn vo, không ngờ bắt cá lại lợi hại như vậy. Đột nhiên trong lòng khẽ động, chẳng lẽ Địch Nãi đều dựa vào vật nhỏ này bắt cá, sau đó nói dối là mình bắt? Càng nghĩ càng cảm thấy rất có khả năng. A, này phải vạch trần, xem xem người này làm thế nào giả vờ nữa. Đến lúc đó, Phất Lôi ca ca nhất định sẽ thấy phản cảm, không còn yêu thích nữa.
Nghĩ tới đây, Ngải Đạt bắt đầu không chút chuyển mắt nhìn chằm chằm Địch Nãi, sợ cậu giở trò quỷ.
Đáng tiếc, hắn đã đoán sai. Rất nhanh, Địch Nãi câu được con cá đầu tiên. Tuy không lớn nhưng thực sự là do Địch Nãi câu được. Ngải Đạt còn có chút hoài nghi Tiểu Nhị giở trò quỷ giúp đỡ Địch Nãi, sự thật làm hắn thất vọng. Tiếp sau đó, Địch Nãi lại câu thêm một con cá lớn.
Ngải Đạt không khỏi nhụt chí. Hắn ngượng ngùng quan sát cách Địch Nãi câu cá, nghĩ tới các thú nhân cũng sắp quay lại, liền giả vờ ở xung quanh nhặt củi.
Rất nhanh, các thú nhân đi săn đã trở lại, phi thú nhân nhặt củi cũng trở lại. Địch Nãi cùng Tiểu Nhị đồng tâm hiệp lực bắt được bảy tám con cá. Mọi người nhóm lửa, xử lý con mồi, bắt đầu nướng thịt.
Địch Nãi chia cá cho các phi thú nhân, bọn họ đều không ngừng nói cám ơn. Các thú nhân không giỏi bắt cá, vì thế cũng không thường ăn cá. Vì thế Địch Nãi dễ dàng quơ được nhiều cá như vậy thực sự làm mọi người phi thường bội phục, vì thế đều thỉnh giáo kỹ xảo bắt cá của cậu.
Địch Nãi chỉ dẫn nguyên lý câu cá đơn giản với bọn họ, thấy mọi người có cái hiểu cái không, liền nói chờ có cơ hội sẽ dạy bọn họ thực hành.
Ngải Đạt thấy địch Nãi được hoan nghênh như vậy thì trong lòng khó chịu vô cùng, liền lên tiếng châm chọc: “Không phải ngươi chỉ bắt được ba con thôi sao, số còn lại toàn là con thú nhỏ kia bắt, khoe khoang gì chứ.”
Địch Nãi cười cười, cũng không so đo.
Lúc Phất Lôi bắt giá nướng thịt hoãng, Ngải Đạt không chút khách khí ngồi xuống bên cạnh. Ngải Luân thấy Ngải Đạt ngồi bên này thì đưa con thỏ hoang mình săn được cho người khác, cũng qua bên đây ngồi.
Địch Nãi liếc nhìn bọn họ một cái, cười cười như chào hỏi, sau đó tự xuyên cá bắt đầu nướng.
Lúc con cá đầu tiên nướng chín, Địch Nãi thấy Ngải Đạt trong nhóm có thể xem là người nhỏ tuổi nhất, vì thế liền đưa cá qua. Ngải Đạt thực kiêu ngạo quay đầu đi, xem thường nói: “Ta không thích ăn cá, ngươi tự mình ăn đi. Ta ăn thịt Phất Lôi ca ca nướng là được.”
Địch Nãi nhướng mi, xoay người đưa cá cho Mã Cát. Mã Cát cười hì hì tiếp nhận, ăn ngon lành. Mã Cát vừa ăn vừa không ngừng phát ra âm thanh khen ngợi. Ngải Đạt nghe mà không ngừng nuốt nước miếng.
Địch Nãi thấy vậy thì thầm bật cười trong lòng. Cậu biết Mã Cát cố ý chọc Ngải Đạt, cũng không nói gì, chỉ tiếp tục nướng cá.
Lúc này, con hoãng mà Phất Lôi nướng cũng tốt lắm. Y xé xuống một cái đùi, chuẩn bị chia ra cho mọi người ăn. Ngải Đạt ở bên cạnh nhìn y trông mong, làm nũng nói: “Phất Lôi ca ca, ta muốn miếng non mềm nhất kia.”
Thấy Phất Lôi xé một miếng xuống, Ngải Đạt liền khẩn cấp nhận lấy. Đáng tiếc, hắn đã quá đánh giá cao năng lực chịu đựng của mình, bị nóng tới quát to một tiếng, miếng thịt trên tay cũng bị ném bay ra ngoài.
Thấy biểu tình Phất Lôi có chút nghiêm nghị, Ngải Đạt cũng thực hoảng sợ, nhăn mặt nhăn mũi, giống như muốn khóc nói: “Thực xin lỗi, Phất Lôi ca ca, ta không phải cố ý.”
Phất Lôi không có cách nào, chỉ đành xé xuống một miếng khác. Ngải Đạt lần này học khôn, dùng một miếng lá cây nhận thịt. Hắn vừa thổi phù phù vừa đắc ý liếc nhìn Địch Nãi.
Địch Nãi nghĩ, nhóc con này đúng là tính tình trẻ con, bị chiều hư a!
Phất Lôi đưa cái chân đã xé thịt kia cho Ngải Luân, lúc này mới xé một miếng thịt non mềm trên cái đùi còn lại cho Địch Nãi. Đại khái là cảm thấy trước đó không chiếu cố Địch Nãi, sợ cậu để ý nên ánh mắt nhìn về phía cậu có chút áy náy.
Địch Nãi hướng y nháy nháy mắt, biểu thị mình không hề để trong lòng. Vốn những thứ tốt luôn dành cho khách trước. Phất Lôi xem cậu là người nhà nên mới hành động như vậy.
Địch Nãi ăn thịt nướng xong thì đưa con cá vừa nướng chín cho Ngải Luân. Ngải Luân quả thực có chút thụ sủng nhược kinh, liên tục nói cám ơn, ánh mắt nhìn về phía Địch Nãi có chút ái mộ.
Phất Lôi thấy vậy thì có chút ghen tị, thừa dịp Địch Nãi cúi đầu nướng cá thì trừng bắt nhìn Ngải Luân. Thẳng đến khi Địch Nãi đưa cá qua, Phất Lôi mới tạm yên tâm.
Con cá cuối cùng Địch Nãi dùng mũ giáp nấu canh, mình một nửa, cho Phất Lôi một nửa.
Ngải Đạt thấy Phất Lôi bưng mũ giáp, chuẩn bị uống phần canh cá Địch Nãi uống còn dư lại thì cố ý nói: “Các thú nhân không thích ăn canh, đúng không, Phất Lôi ca ca?”
Phất Lôi mặt không biến sắc, chẳng chút cố kỵ uống một hơi cạn sạch.
Ngải Đạt trong lòng một mảnh chua xót. Phất Lôi ca ca của hắn dường như đã thay đổi rất nhiều, không còn là người mà hắn biết nữa. Hắn thật sự có thể kéo lại trái tim Phất Lôi ca ca sao?
Ăn xong cơm trưa, mọi người lại tiếp tục lên đường. Lúc mặt trời xuống núi, bọn họ tới một sơn cốc. Thú nhân có kinh nghiệm dừng lại, dẫn bọn họ tìm mới sơn động trước kia từng trụ qua, chuẩn bị qua đêm ở đây.
Sơn cốc này rất đẹp, chim chóc hoa cỏ, trong sơn cốc còn có một dòng suối nhỏ.
Các thú nhân vẫn như cũ đi săn, phi thú nhân thì dọn dẹp sơn động, nhặt củi đốt lửa. Hết thảy ngay ngắn trật tự. Bất quá, những phi thú nhân có kinh nghiệm nhắc nhở bọn họ ngàn vạn lần đừng chạy đi xa, núi rừng ban đêm có nguy hiểm trùng trùng.
Ngải Đạt có chút không yên lòng, cứ một mực nhìn ra bên ngoài.
Sau khi các thú nhân trở lại thì lại bận rộn một phen. Phất Lôi mới đặt con mỗi đã xử lý lên giá thì Ngải Đạt đã chạy tới kéo tay y, mong đợi nói: “Phất Lôi ca ca, ngươi theo ta ra ngoài chút đi, ta có lời muốn nói.”
Phất Lôi nghi hoặc liếc nhìn một cái, có chút khó xử nói: “Có gì nói đi, ở đây nói không được sao?”
Ngải Đạt cũng rất kiên trì: “Ta có chuyện rất quan trọng, muốn một mình nói với ngươi.”
Phất Lôi nhìn về phía Địch Nãi đang cúi đầu nhóm lửa, Địch Nãi ngẩng đầu cười cười, biểu thị mình không để ý. Phất Lôi mới đáp ứng Ngải Đạt, theo hắn ra ngoài.
Mã Cát ở bên cạnh thấy vậy, liền dùng khuỷu tay huých huých cậu, bỡn cợt nháy nháy mắt, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi không đi theo xem thử à?”
Địch Nãi nhướng mi liếc Mã Cát một cái: “Thế nào, ngươi cảm thấy ta hẳn nên đi theo canh à?”
Mã Cát bật cười: “Ha ha, ngươi tin tưởng Phất Lôi đến vậy à?”
Địch Nãi bĩu môi, lười phản ứng. Nói thật, đứa nhóc tì như Ngải Đạt có thể nháo ra chuyện gì chứ! Nếu chút chuyện nhỏ như vậy mà Phất Lôi cũng không giải quyết được thì thực uổng phí cậu đã yêu thích.
Ngải Đạt đi tới khá xa trong rừng mới ngừng lại. Ngải Đạt không nói gì, cứ đứng đó cúi đầu nhìn mặt đất, giống như đang hạ quyết tâm gì đó.
Phất Lôi thấy Ngải Đạt nửa ngày không nói lời nào, liền nhắc nhở: “Ngải Đạt, có gì muốn nói thì nói đi.”
Ngải Đạt giống như bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn Phất Lôi. Ánh mắt hắn tựa hồ có chút ướt át, hướng về phía Phất Lôi đang có vẻ thờ ơ nói: “Phất Lôi ca ca, ta có một bí mật muốn nói với ngươi.”
Phất Lôi có chút nghi hoặc, rốt cuộc là chuyện gì mà thần thần bí bí như vậy. Ngải Đạt ngoắc tay ý bảo y cúi đầu, cứ như không đạt được mục đích thì quyết không từ bỏ.
Phất Lôi đành phải hơi cúi xuống.
Làm y không thể tưởng là ngay sau đó, một nụ hôn nhẹ nhàng dừng lại trên mặt.
….
Hoàn Chương 46.
Thú Nhân Chi Đặc Chủng Binh Xuyên Việt[47] Ghen
Phất Lôi không ngờ Ngải Đạt lại đột nhiên hôn mình, nhất thời kinh hách, vội vàng ngẩng đầu né tránh. Sau đó, Phất Lôi không chút do dự đưa tay lên chùi chùi mặt, giống như muốn lau đi nụ hôn kia.
Ngải Đạt thấy vậy thì trong lòng đau xót. Ánh mắt đầy lệ, mang theo cầu xin nói: “Phất Lôi ca ca, ta vẫn thực thích ngươi. Trước đây không phải ngươi thích nhất là Ngải Đạt sao? Phất Lôi ca ca đừng thích người khác, vẫn thích Ngải Đạt được không?”
Phất Lôi kì thực cũng biết tâm tư Ngải Đạt. Chính là, từ nhỏ đến lớn y vẫn luôn xem Ngải Đạt là đứa em nhỏ. Đối với Ngải Đạt, chỉ có thân tình. Chẳng qua, y sợ cự tuyệt quá cường ngạnh sẽ làm tổn thương Ngải Đạt nên chỉ dùng hành động biểu đạt ý tứ. Chẳng lẽ, y biểu hiện còn chưa đủ rõ ràng sao? Hay là, dứt khoát cự tuyệt mới là biện pháp tốt nhất?
Nghĩ tới Địch Nãi còn đang chờ mình trong sơn động, Phất Lôi quyết định nói rõ ràng với Ngải Đạt, tránh tạo thành hiểu lầm không cần thiết, làm mọi người đều không vui.
Phất Lôi thở dài một hơi, nghiêm túc nói: “Ngải Đạt, ta vẫn luôn xem ngươi là đệ đệ…”
Ngải Đạt vừa nghe thì bật người ôm lỗ tai: “Ta không muốn nghe ta không muốn nghe.”
Phất Lôi cũng không quản, cứ vậy nhìn Ngải Đạt, thẳng đến khi đối phương không chịu nổi nữa. Ngải Đạt rũ tay xuống, nước mắt cũng ào ào chảy xuống. Trong lòng hắn biết rõ, tình cảm của mình dành cho Phất Lôi rất có thể sẽ không được đáp lại.
Phất Lôi không nhìn tới nước mắt Ngải Đạt, quyết tâm nói tiếp: “Ngải Đạt, ngươi cũng thấy ta có người mình thích rồi, chính là Địch Nãi. Ngươi còn nhỏ, về sau sẽ gặp người thật tâm yêu thích.”
Ngải Đạt dùng sức lắc đầu, che miệng nhỏ giọng khóc, sau đó càng khóc càng lớn, ngồi xổm xuống không đứng dậy nổi.
Phất Lôi thấy Ngải Đạt cứ khóc mãi, trong lòng có chút khó xử. Lời cự tuyệt đã nói ra, giờ bảo y an ủi Ngải Đạt thì thực vô lực.
Lúc này, cách đó không xa có mấy phi thú nhân đi ngang qua, nghe thấy tiếng khóc thì liền nhìn qua. Phất Lôi đứng đó có chút xấu hổ. Ngải Đạt khóc như vậy, thoạt nhìn cứ như bị y bắt nạt.
Đang lúc Phất Lôi muốn chạy trối chết thì y nhìn thấy Mã Cát ra khỏi sơn động, nhìn nhìn về phía bên này. Phất Lôi quả thực giống như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, lập tức dùng sức ngoắc Mã Cát.
Mã Cát cười cười đi tới. Kỳ thật hắn thấy Phất Lôi lâu như vậy vẫn chưa quay lại, vì thế mới giúp Địch Nãi ra xem thử tình huống. Địch Nãi không nóng nảy nhưng hắn thì có chút lo lắng.
Phất Lôi thấy Mã Cát tới gần, liền vội vàng nói: “Ngải Đạt khóc mãi, nhờ ngươi hỗ trợ khuyên nhủ một phen a. Nhờ ngươi đó.” Phất Lôi nghĩ, Mã Cát cùng Ngải Đạt đều là giống cái, hẳn có thể dễ dàng khai thông.
Mã Cát thấy Phất Lôi gấp tới chảy mồ hôi ròng ròng thì gật gật đầu, khoát tay: “Ngươi đi đi, ta sẽ khuyên hắn.”
Phất Lôi trở lại sơn động, Địch Nãi còn đang nướng thịt, tựa hồ sau khi y ra ngoài thì chưa từng di chuyển. Phất Lôi im lặng ngồi xuống bên Địch Nãi, giúp cậu thêm củi. Địch Nãi liếc mắt nhìn Phất Lôi một cái, một câu cũng không nói, cũng không hỏi vừa nãy Ngải Đạt gọi y ra ngoài làm gì.
Phất Lôi bị cậu nhìn, cảm thấy cả người không được tự nhiên. Đặc biệt là nơi bị Ngải Đạt hôn, y vẫn không khống chế được đưa tay chùi chùi.
Địch Nãi mới đầu vẫn không nghĩ Phất Lôi cùng Ngải Đạt sẽ xảy ra việc gì đó, nhưng càng xem thì càng cảm thấy kì quặc. Chẳng lẽ, cái người này thế nhưng ở sau lưng cậu dám làm việc gì đó không nên với Ngải Đạt?
Nghĩ tới đây, Địch Nãi nghi hoặc liếc nhìn Phất Lôi một cái.
Phất Lôi chịu không được áp lực, vội vàng giải thích: “Vừa nãy Ngải Đạt bảo ta ra ngoài, nói hắn thích ta, ta đã cự tuyệt rồi.” Phất Lôi nói thực vội vàng, giống như cứ sợ Địch Nãi không tin tưởng.
Địch Nãi không để ý tới những lời y nói, chỉ hỏi: “Mặt ngươi sao vậy? Lau tới đỏ ửng rồi.”
Phất Lôi thực xấu hổ, ấp úng nửa ngày cũng không nói nên lời.
Địch Nãi nhíu mày, xoay người qua sờ sờ phần mặt bị y chà đỏ, trầm giọng hỏi: “Thành thật khai báo, rốt cuộc là sao?”
Phất Lôi không có cách nào, chỉ đành kể lại chuyện bị hôn.
Địch Nãi nhướng mi, người này đúng là đơn thuần a! Lớn lên cao to mà không có chút đầu óc. Cậu vươn tay nhéo tai Phất Lôi: “Cái người ngu ngốc này, dễ dàng bị người ta lừa như vậy?”
Địch Nãi phát hiện, mình tức giận. Xác thực mà nói thì cậu ghen tị. Phất Lôi cư nhiên bị một người khác ngoài cậu hôn, cho dù chỉ hôn mặt thôi, Địch Nãi vẫn không thể chịu được.
Ghen, này đúng là một cảm thụ mới lạ, trong khoảng thời gian ngắn quả thực có chút không quá thích ứng.
Địch Nãi nâng mặt Phất Lôi, xoay bên má bị hôn qua, sau đó hung hăng hôn một cái. Hôn xong cảm thấy không đủ, lại hung hăng liếm một trận. Bên mặt Phất Lôi bị biến thành ướt át cậu cũng không quản. Liếm liếm, môi cậu liền áp lên môi Phất Lôi. Nụ hôn này, ý tứ tiến công của Địch Nãi vô cùng rõ ràng, đầu lưỡi vói vào trong khoang miệng Phất Lôi khuấy đảo. Phất Lôi ngậm lấy đầu lưỡi cậu mút nhẹ, giống như đang biểu đạt xin lỗi.
Hôn xong, Địch Nãi thở hổn hển một trận, áp trán lên trán Phất Lôi, mũi áp mũi, nhẹ giọng dặn dò: “Sau này không được để người khác hôn nữa, biết chưa?”
Không biết vì cái gì, Phất Lôi đột nhiên cảm thấy thực cao hứng. Địch Nãi ghen, đây là biểu hiện để ý tới y a! Nghĩ tới đây, y cong cong khóe môi đáp: “Ân. Chỉ cho một mình ngươi hôn.”
Lúc này Địch Nãi mới hài lòng buông Phất Lôi ra.
Qua thật lâu sau, Mã Cát mới dẫn Ngải Đạt trở về sơn động. Ngải Đạt cúi đầu đi tới, vẻ mặt buồn bã, nhưng cũng có thể xem là bình tĩnh. Hắn im lặng đi tới trong góc ngồi xổm xuống, Ngải Luân đưa thịt nướng qua, hắn cũng chỉ ăn vài ngụm.
Ăn xong này nọ, Địch Nãi lấy dù trong ba lô ra trải xuống đất, làm chăn nệm tạm thời.
Phất Lôi an bài các thú nhân thay phiên gác đêm xong thì trở lại. Y hóa thành hình thú ở bên người Địch Nãi dụi dụi, cái đuôi to quấn tới quấn lui. Địch Nãi biết, y muốn ngủ cùng mình.
Địch Nãi nhìn y như vậy thì thực buồn cười. Cậu xoa xoa cái đầu to của đối phương: “Tốt lắm, giường trải xong rồi, ngủ đi.”
Phất Lôi lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng lóng lánh nhìn Địch Nãi, vươn đầu lưỡi lấy lòng liếm liếm tay Địch Nãi, sau đó liền nằm xuống dù. Địch Nãi cũng nằm xuống, không chút khách khí gối lên bụng Phất Lôi, còn để cái đuôi to của đối phương vòng qua người mình làm chăn.
Ngải Đạt bên kia cũng thấy được hành động thân mật của bọn họ, hắn bật dậy, chạy ra ngoài. Ngải Luân đại khái có chút lo lắng nên đuổi theo. Địch Nãi nghĩ, Ngải Đạt dù sao cũng là một đứa nhỏ, nếu quanh quẩn trong lòng mà xảy ra chuyện thì không tốt lắm, vì thế cũng theo ra ngoài xem thử. Cậu phát hiện Ngải Đạt gục ở sơn động nhỏ bên cạnh thì mới trở về, ôm lấy cái đuôi to của Phất Lôi, nghe tiếng càu nhàu của Phất Lôi, ngủ thiếp đi.
Tiểu Nhị ăn xong, nhìn nhìn Phất Lôi đang híp mắt, cẩn thận nhích tới bên chân Địch Nãi, cũng ngủ.
Còn chưa ngủ được bao lâu thì Địch Nãi chợt nghe thấy tiếng gọi của Ngải Luân từ bên ngoài truyền vào: “Mọi người mau ra đi, Ngải Đạt bị thử thú bắt đi rồi.”
Địch Nãi giật mình, vội vàng ngồi dậy. Nguyên lai Ngải Đạt thừa dịp mọi người ngủ say chạy ra ngoài, lừa gạt thú nhân Lý Kỳ gác đêm là muốn đi vệ sinh một chút. Chính là đi một hồi lâu vẫn chưa trở lại. Lý Kỳ gọi cũng không thấy đáp lại.
Lý Kỳ lo lắng không yên, sợ Ngải Đạt gặp chuyện. Cuối cùng, Lý Kỳ lần theo hương vị Ngải Đạt thì phát hiện hương vị thử thú.
Bên kia sơn cốc chính là cư địa của thử thú, Lý Kỳ đoán rất có thể Ngải Đạt đã chạy quá xa nên bị thử thú chộp được.
Lý Kỳ lá gan cũng lớn, hắn muốn lén lẻn vào kiếm Ngải Đạt. Dù sao, sức mạnh của thử thú thực sự kém thú nhân rất nhiều, cho dù bị phát hiện cũng không sao.
Chính là, lúc tiếp cận huyệt động thử thú thì lại có liệt hỏa điểu từ trên vách núi vọt tới, hướng về phía Lý Kỳ phun lửa. Dã thú đều sợ lửa, cho dù là nhóm thú nhân cường hãn cũng không ngoại lệ. Lúc này, nhóm thử thú cũng nghe thấy động tĩnh, đều chãy ra, cầm gậy gộc ngăn cản.
Một mình Lý Kỳ không thể dùng lực, đành phải chạy về báo tin.
Địch Nãi nghĩ, đám liệt hỏa điểu kia cư nhiên lại nghe thử thú chỉ huy, này thực kỳ quái. Rất có thể là có quan hệ cộng sinh.
Việc này không nên chậm trễ, bọn họ phải nhanh chóng cứu Ngải Đạt ra.
Địch Nãi từng nghe Mã Cát kể, đám thử thú kia thích nhất là bắt giống cái bộ lạc thú nhân. Có một phi thú nhân một mình chạy ra ngoài bộ lạc, không cẩn thận bị thử thú chộp được, nhận đủ tra tấn. Sau đó tuy được cứu ra nhưng lại hoài đứa nhỏ của thử thú. Sau đó phi thú nhân sanh ra một tiểu thử thú, cuối cùng vì không chịu được khuất nhục, đã tự sát.
Đứa nhỏ Ngải Đạt kia thật sự không biết trời cao đất rộng, hơn nửa đêm lại dám một mình chạy loạn ra ngoài. Địch Nãi nghe xong, không khỏi lo lắng cho Ngải Đạt. Hi vọng đuổi qua kịp thời, không bị nhóm thử thú tổn thương thì tốt.
Bọn họ chỉ để lại một thú nhân thủ nhóm phi thú nhân, số còn lại hóa thành dực hổ, bay tới sào huyệt thử thú.
Địch Nãi cắt lấy dây dừng trên dù, sau đó cột một đầu vào dao găm, cưỡi lên lưng Phất Lôi, chuẩn bị cùng đoàn người giải cứu Ngải Đạt.
Địch Nãi từng kiến thức qua sự lợi hại của liệt hỏa điểu, quả thực rất khó ứng phó. Súng của cậu đã không còn đạn, trong nhất thời cũng không kịp làm cung tên, chỉ có thể lấy dao găm đối phó. Chính là liệt hỏa điểu biết phun lửa, cậu không thể tới gần.
Nếu dùng dao găm làm phi đao phóng chết cũng không phải không được, chỉ sợ liệt hỏa điểu quá nhiều, diệt một con thì lại có vô số con lao tới. Chỉ có dùng dây thừng cột chắc dao găm, như vậy có thể từ cự ly xa giết liệt hỏa điểu, mà dao găm cũng không sợ bị mất.
Tới nơi, Địch Nãi phát hiện nhóm thử thú đã tăng mạnh phòng bị, phần lớn đều canh giữ bên ngoài huyệt động. Vừa thấy nhóm dực hổ tới gần thì bắt đầu phát ra tiếng la kỳ quái.
Liệt hỏa điểu lập tức bay tới. Trường hợp một đám liệt hỏa điểu phun lửa về phía dực hổ quả thực là đồ sộ vô cùng.
Nhóm dực hổ không có cách nào, chỉ không ngừng tránh né xung quanh. Nhóm thử thú dưới mặt đất liền nhân cơ hội này đâm gậy gộc lên người nhóm dực hổ. Có vài dực hổ không kịp tránh né bị đâm trúng chân, bị thương.
Địch Nãi chỉ huy Phất Lôi tới gần liệt hỏa điểu, ngay lúc một con liệt hỏa điểu vừa phun lửa xong, cậu dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai phóng dao găm tới. Lập tức, con liệt hỏa điểu kia bị dao găm cắm trúng ngực, kêu gào đau đớn rơi xuống đất.
Địch Nãi tốc chiến tốc thắng, rút dao găm, sau khi thu hồi thì tiếp tục công kích một con liệt hỏa điểu khác. Con liệt hỏa điểu kia né tránh một chút rồi bổ nhào tới, phun ra một ngụm lửa. Phất Lôi vội vàng chở Địch Nãi né tránh.
Phất Lôi đại khái không quen chở người tác chiến, không thể hoàn toàn tránh được, lửa suýt chút nữa đã đốt trúng quần áo Địch Nãi. Địch Nãi ngửa đầu né, vung dây phóng dao găm tới, con liệt hỏa điểu kia không kịp né tránh, cổ bị dao cắt đứt. Nó nghiêng cổ, im lặng rớt xuống.
Chậm rãi, Phất Lôi cùng Địch Nãi phối hợp càng lúc càng ăn ý. Rất nhanh, liệt hỏa điểu nhào tới đã bị Địch Nãi diệt vài con. Nhóm dực hổ nhân cơ hội này đột phá phòng tuyến liệt hỏa điểu, tiến vào phạm vi thử thú.
Nhóm dực hổ hít hít mũi tìm kiếm hơi thở Ngải Đạt. Rất nhanh, có dực hổ tìm ra, phát ra một tiếng rống.
Nhóm dực hổ đang chiến đấu nghe vậy thì sĩ khí dâng cao, mạnh mẽ xông vào sơn động kia.
Phất Lôi chở Địch Nãi bay qua, phát hiện Ngải Đạt đang lạnh run co rụt trong góc sơn động, mặt mũi đầy nước mắt, váy da thú trên người bị xé rách bảy tám phần. Địch Nãi vội vàng chạy tới, đỡ Ngải Đạt lên lưng Ngải Luân.
….
Hoàn Chương 47.
Thú Nhân Chi Đặc Chủng Binh Xuyên Việt[48] Ngải Đạt Trưởng Thành
Địch Nãi cắt bỏ dây leo trói buộc tay chân Ngải Đạt, kéo da thú nhét trong miệng cậu nhóc ra.
Ngải Đạt được giải cứu, há miệng thở dốc. Hắn rất muốn lớn tiếng gào khóc nhưng lại không khóc được, chỉ có thể thút thít nằm trên lưng Ngải Luân.
Địch Nãi lại nhanh chóng xem xét thân dưới Ngải Đạt, thở phào một hơi. May mắn bọn họ tới kịp lúc, nhóm thử thú còn chưa kịp xâm phạm. Bất quá, không làm tới bước cuối cùng cũng không đại biểu không tổn thương. Nhóc con này chỉ sợ đã sợ hãi một phen. Nghĩ tới bình thường được bảo hộ rất tốt, chưa từng gặp qua chuyện như vậy đi!
Địch Nãi hi vọng trải qua lần trắc trở này, Ngải Đạt có thể trưởng thành hơn một chút. Dù sao, mỗi người đều phải trưởng thành, không thể cứ luôn tùy hứng. Nếu cứ sống như vậy thì chẳng những mang đến thương tổn cho bản thân mà còn kéo tai họa tới cho những người bên cạnh.
Lúc bọn họ bay ra thì lại bị nhóm thử thú ngăn cản. Phất Lôi chở Địch Nãi bảo hộ phía trước Ngải Luân, bảo hộ bọn họ không cho liệt hỏa điểu tới gần, những dực hổ khác thì ở xung quanh đối phó thử thú.
Ngải Đạt nằm trên lưng Ngải Luân, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Địch Nãi cưỡi trên lưng Phất Lôi ở phía trước. Đó là tình địch của hắn, thế nhưng lại đang liều mạng cứu hắn. Địch Nãi chuyên tâm đối phó với nhóm liệt điểu hỏa truy đuổi, động tác nhanh lẹ, dáng người mạnh mẽ, Ngải Đạt chưa từng thấy qua ở bất kì phi thú nhân nào khác.
Vô luận ghen tị thế nào, Ngải Đạt cũng phải thừa nhận, Địch Nãi thực sự khác biệt với mọi người. Khác biệt với bất cứ phi thú nhân nào trong bộ lạc, có mị lực độc đáo của riêng mình.
Ngải Đạt kỳ thực cũng không phải cố ý muốn chạy ra ngoài. Hắn chỉ là ngủ không được, muốn một mình yên tĩnh một chút. Ban đêm núi rừng tĩnh mịch, ánh trăng chiếu rọi trên cỏ óng ánh quang mang bàng bạc. Nhìn ánh trăng sáng tỏ trên bầu trời, hắn cảm thấy trái tim mình chậm rãi bình tĩnh lại.
Từ nhỏ hắn đả thích Phất Lôi ca ca, chính là Phất Lôi ca ca lại thích người khác, hơn nữa lại còn là một dị tộc nhân mới quen biết không lâu. Hắn cứ nghĩ, vì sao Phất Lôi ca ca lại không thích mình? Mới trước đây, rõ ràng Phất Lôi ca ca đối xử với hắn tốt nhất, có thứ gì tốt cũng tặng cho hắn.
Địch Nãi kia, bộ dáng cũng không tính xinh đẹp, sao có thể câu dẫn tâm Phất Lôi ca ca?
Hắn chậm rãi đi dọc theo bờ sông, nghĩ ngợi miên man, không ngờ vô tình đã đi quá xa.
Lúc Ngải Đạt bất ngờ không kịp đề phòng thì bị thứ gì đó túm cổ kéo vào trong rừng cây, tới lúc này hắn mới giật mình phát giác mình đã rời sơn động quá xa. Muốn hô to nhưng lại không thể phát ra âm thanh, hắn dùng sức giãy dụa, nhưng phát hiện sức lực của mình thực nhỏ bé, căn bản không thể lay động nổi cánh tay trên cổ.
Ngải Đạt hối hận muốn chết, dùng sức quơ loạn hai chân, muốn gây ra động tĩnh, chính là rất nhanh lại có thứ gì đó cố định chân hắn. Hắn bị trói buộc, hoàn toàn không thể nhúc nhích. Sau đó, hắn bị nâng vào một sơn động, lúc này mới nhìn rõ kẻ bắt hắn là thử thú. Nghĩ tới những lời đồn liên quan tới thử thú trước kia, Ngải Đạt không khỏi rùng mình.
Hắn muốn nhân cơ hội há mồm kêu cứu, chính là lại bị chúng nó nhét da thú vào miệng. Lúc này, thật chỉ có thể nghe theo mệnh trời.
Hai thử thú cười quái dị áp sát Ngải Đạt, xé toạt quần áo da thú, dùng miệng liếm loạn trên người hắn. Ngải Đạt cố gắng tránh né nhưng không thể nào thoát khỏi chúng. Lúc hắn sắp tuyệt vọng thì nghe thấy bên ngoài truyền tới động tĩnh dị thường. Hắn nhận ra, đó là tiếng gầm của thú nhân bộ lạc.
Hai thử thú đang *** loạn hắn cũng nghe thấy động tĩnh dị thường kia, liền dừng lại động tác. Chúng nó sợ hắn chạy trốn nên dùng dây leo trói hai tay cùng hai chân hắn lại, sau đó mới chạy ra thăm dò.
Trong lòng Ngải Đạt không khỏi tràn ngập hy vọng. Các thú nhân trong bộ lạc đều thực dũng mãnh, chỉ cần phát hiện thì nhất định sẽ cứu hắn ra. Chính là, lần này, Ngải Đạt phải thất vọng rồi.
Sau một trận hỗn loạn, âm thanh kia lại biến mất. Chẳng lẽ bọn họ không tìm được mình? Hăn bọn họ không thắng nổi thử thú? Mặc kệ thế nào, tình cảnh của hắn lúc này rất nguy hiểm. Ngải Đạt thực hoảng sợ, không khỏi thấp giọng nức nở.
May mắn, không bao lâu sau, bên ngoài lại truyền tới những tiếng gầm lớn. Lần này, khẳng định là mọi người tới cứu.
Quả nhiên, Ngải Đạt rất nhanh thấy được Ngải Luân. Hắn được cứu vớt.
Làm hắn không ngờ tới là theo sát Ngải Luân thế nhưng là Phất Lôi ca ca cùng Địch Nãi đang cưỡi trên lưng y.
Biểu hiện kế tiếp của Địch Nãi lại làm Ngải Đạt chấn động một phen. Hắn chưa từng nghĩ tới, phi thú nhân thế nhưng cũng có thể có sức chiến đấu cường đại như vậy, thậm chí là không hề thua kém nhóm dực hổ. Mỗi lần công kích đều tràn ngập sức mạnh, ngay cả nhóm liệt hỏa điểu mà các thú nhân e sợ, dưới công kích của Địch Nãi chỉ có thể chạy trốn bốn phía.
Đây là lần đầu tiên Ngải Đạt phát hiện phi thú nhân không cần thú nhân che chở mà có thể kề vai chiến đấu.
Ngải Đạt nghĩ, Địch Nãi kia có lẽ bộ dáng không đủ xinh đẹp nhưng lại dũng cảm, kiên cường, tự lập, còn hiểu biết thật nhiều kỹ năng. Có lẽ, chính điểm bất đồng này đã hấp dẫn Phất Lôi ca ca đi.
Rốt cuộc, trải qua màn giao tranh anh dũng, liệt hỏa điểu cùng thử thú lùi bước. Nhóm dực hổ gào thét chạy ra khỏi vòng vây, thuận lợi rời đi.
Bọn họ một đường không hề ngừng nghỉ chạy về. Tới sơn động, các phi thú nhân đều xông tới.
Ngải Đạt nước mắt nước mũi đầy mặt, ánh mắt đỏ hồng, trên người cũng có thiệt nhiều vết thương. Hắn biết lúc này mình thực sự được an toàn mới bắt đầu sợ hãi. Sau khi leo xuống khỏi lưng Ngải Luân thì khóc đến khàn cả giọng. Mã Cát vội vàng an ủi.
Lúc này, bọn họ phát hiện, có ba dực hổ trong quá trình chiến đấu bị thương. Bầu bạn hoặc anh em của ba dực hổ kia đều thực đau lòng, vội vàng giúp bọn họ tẩy trừ băng bó vết thương.
Ngải Đạt nhìn những vết thương máu chảy đầm đìa trên người nhóm dực hổ, nước mắt lại càng ồ ạt trào ra.
Nói ra, hắn chẳng những không cống hiến được gì, ngược lại lại để mọi người mạo hiểm tới cứu mình. Giống như, việc hắn có thể làm là tạo ra phiền toái. Khó trách Phất Lôi ca ca không thích mình. Ngải Đạt không khỏi xấu hổ.
Chẳng lẽ, hắn phải vĩnh viễn làm một kẻ bị mọi người chán ghét sao? Không, không được.
Ngải Đạt thầm hạ quyết tâm, hắn phải bỏ đi thói kiêu căng bốc đồng. Cho dù không thể được hoan nghênh như Địch Nãi thì cũng không để mọi người phải bận tâm về mình.
Bởi vì sợ đám thử thú tới trả thù, bọn họ suốt đêm bay đi một khoảng cách, một lần nữa tìm sơn động trụ lại, lúc này mới sắp xếp nghỉ ngơi.
Ngải Đạt vừa kinh vừa vừa sợ, vất vả lắm mới bình tĩnh lại, khóc thút thít ngủ bên người Ngải Luân.
Địch Nãi đổ một thân mồ hôi, trên người cũng trầy da vài chỗ. Cậu ở bên cạnh dòng suối nhỏ tùy tiện vốc nước rửa sạch một chút rồi ôm lấy cái đuôi to của Phất Lôi ngủ. Phất Lôi cũng thực đau lòng, nhẹ nhàng liếm liếm mặt Địch Nãi, nằm sát cậu ngủ.
Sáng sớm hôm sau, bọn họ phát hiện thương tích của Lý Kỳ khá nặng, không thể tiếp tục bay. Hắn đành phải ở sơn động dưỡng cho khỏe lại mới có thể tiếp tục phi hành.
Phi thú nhân đi cùng Lý Kỳ chính là đệ đệ hắn, Lý Áo. Lý Áo thực khó xử, nhà bọn họ thực sự thiếu muối, hiện giờ Lý Kỳ không thể bay, hắn muốn đi lấy muối, phải làm sao bây giờ?
Ngải Đạt lúc này liền đứng ra, đề nghị để mình ở lại chiếu cố Lý Kỳ bị thương, Ngải Luân chở Lý Áo đi lấy muối. Như vậy thì hai bên đều không chậm trễ. Dù sao, Lý Kỳ cũng vì cứu hắn mới bị thương, hắn chăm sóc Lý Kỳ cũng là việc nên làm.
Tất cả mọi người đều cảm thấy đề nghị này không tồi. Địch Nãi thầm nghĩ, cậu nhóc Ngải Đạt trải qua chút trắc trở quả nhiên đã trưởng thành hơn, biết suy nghĩ cho người khác.
Ngải Luân có chút lo lắng cho đứa em nhỏ tuổi này, dù sao trước kia luôn được các ca ca chiếu cố, giờ phải săn sóc người khác, liệu có làm được không?
Ngải Đạt liền hướng Ngải Luân biểu lộ quyết tâm, mấy ngày này nhất định sẽ chiếu cố Lý Kỳ thật tốt. Ngải Luân không có phương án nào khác, chỉ đành tạm thời tin tưởng.
Bởi vì Lý Kỳ bị thương, không tiện đi săn nên Phất Lôi cùng Ngải Luân ra ngoài một buổi, bắt vài con mồi mang về, đặt trong sơn động làm thức ăn dự trữ.
Sau khi an bài hết thảy, Lý Kỳ cùng Ngải Đạt ở lại, những người khác tiếp tục đi tới. Bọn họ hẹn nhau, chờ lấy muối trở về sẽ tới đây hội hợp rồi cùng quay về bộ lạc.
Lần này xuất hành, tâm tình mọi người đều có chút trầm trọng. Dù sao đã xảy ra chuyện như vậy, tất cả mọi người đều có chút lo sợ.
Địch Nãi vì muốn thay đổi bầu không khí nên muốn kể vài câu chuyện cười. Bất quá, nói cái gì để người ta cười cũng khó a. Dù sao, này đều là người nguyên thủy a. Muốn kể chuyện cười thì còn cần kể những chuyện mà người nguyên thủy hiểu được, thật sự là khó quá mà.
Địch Nãi nhớ ra rất nhiều chuyện cười mình biết, chính là không có cách nào biểu đạt, quả thực là nghẹn tới nội thương. Cuối cùng, cậu vắt hết óc, rốt cuộc cũng nghĩ ra một chuyện, liền nói: “Ta kể chuyện cười cho các ngươi nghe a! Có một con gấu cùng một con thỏ đi vệ sinh, đi xong, con gấu hỏi con thỏ: ‘Ngươi có bị rụng lông không?’, con thỏ nói: ‘Ta không bị rụng lông.’. Vì thế, con gấu liềm túm lấy con thỏ, sau khi lau sạch mông thì nghênh ngang bỏ đi.”
Mã Cát phốc một tiếng bật cười: “Địch Nãi, ngươi xấu xa quá a.”
Các phi thú nhân khác cũng ồn ào lên tiếng: con gấu cùng con thỏ sao có thể nói chuyện a? Còn nữa, gấu với thỏ sao có thể cùng nhau đi vệ sinh?
Vì thế, Địch Nãi bị bọn họ đánh bại. Cậu nghĩ nghĩ, chuyện cười không được, thế có thể chơi câu đố để thay đổi đề tài a! Dùng những câu đơn giản nhất để bồi dưỡng năng lực suy nghĩ của bọn họ. Vì thế, cậu lại mở miệng: “Này, ta hỏi các ngươi mấy vấn đề nhỏ, các ngươi trả lời a! Vấn đề thứ nhất: ta bắt mười con cá, có một con đã chết, thế ta còn mấy con cá?”
Mã Cát lập tức đáp: “Ta biết, chín con!”
Địch Nãi khoát tay: “Đáp quá nhanh, ngươi phải cẩn thận suy nghĩ một chút.”
Mã Cát lại nhíu mày suy tư, thì thào lẩm bẩm: “Mười bỏ một, phải còn chín con a!” Các phi thú nhân khác cũng biểu thị Mã Cát không tính sai.
Địch Nãi liền nói: “Con cá chết kia không phải là cá à?”
Mã Cát giật mình: “Úc, kia vẫn có mười con.” Hắn đáp sai cũng không tức giận, ngược lại cảm thấy thực thú vị: “Địch Nãi, cái này chơi vui, ngươi hỏi tiếp đi.”
Địch Nãi lại đố: “Con gì bị ngươi giết mà lại chảy ra máu của chính ngươi?”
Các phi thú nhân đều cúi đầu suy nghĩ, rốt cuộc có một người đáp: “Con muỗi.”
Địch Nãi khích lệ: “Không tồi, trả lời chính xác.”
Mã Cát có chút tiếc nuối nói: “Hóa ra là muỗi, thế mà đoán không ra. Ghét nhất là bị muỗi đốt. Tiếp tiếp.”
Địch Nãi lại hỏi: “Con ếch vì sao lại nhảy cao hơn cây?”
Một phi thú nhân không quá xác định nói: “Bởi vì cái cây kia rất lùn?”
Địch Nãi lắc đầu: “Không đúng. Nghĩ típ đi.”
Mã Cát trầm tư nửa ngày, đáp: “Ta biết rồi. Bởi vì cây không nhảy được!”
Địch Nãi bật ngón cái: “Lợi hại!”
Mã Cát rốt cuộc cũng đáp đúng một câu, vui sướng vỗ tay: “Hắc hắc, ta đáp đúng rồi!” Bất quá, vui quá thì hóa buồn, ngay phút hưng phấn này, dép của hắn lại rớt xuống. Hách Đạt lập tức bay xuống tìm kiếm, chính là chẳng thấy tăm hơi đâu. Mã Cát thực uể oải: “Dép của ta, tìm không thấy.”
Địch Nãi vội bảo Phất Lôi bay xuống, cũng gọi mọi người xuống hỗ trợ.
Chuyến này, cư nhiên để Địch Nãi phát hiện kinh hỉ. Cậu tìm thấy một loại hạt như hạt lúa trên cỏ, hạt nó rất lớn, thoạt nhìn giống lúa mạch. Cậu bứt vài hạt, cắt bỏ lớp vỏ ngoài, bên trong có màu xanh biếc. Địch Nãi nghĩ, chẳng lẽ là lúa hoang? Cậu cắn một hạt, nhấm nuốt. Nó có mùi thơm ngát, nhai thì nát thành bột, có chút vị ngọt.
Địch Nãi mừng như điên. Bất luận là cái gì thì nó chính là loại cây lương thực đầu tiên mà cậu nhìn thấy a!
Nghĩ tới từ nay về sau rốt cuộc có thể từ giã những ngày tháng chỉ có thể ăn thịt với rau dại, Địch Nãi lệ rơi đầy mặt….
….
Hoàn Chương 48.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});