(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thú Nhân Chi Đặc Chủng Binh Xuyên Việt [70] Trừng Phạt Của Thần Biển
Nháy mắt bị cuốn vào cơn sóng, Địch Nãi ôm chặt lấy cổ Phất Lôi. Cậu nghĩ, không thể để sóng biển tách bọn họ ra. Nếu không, biển rộng như vậy, khả năng tìm thấy nhau rất thấp. Ý tưởng của cậu rất tốt, đáng tiếc muốn thực hiện lại dị thường gian nan.
Tuy Phất Lôi biết bơi nhưng trên biển rộng bao la thì y vẫn thực nhỏ bé.
Sóng biển là luồng sức mạnh cường đại mà bọn họ không thể nào tưởng tượng được. Mưa to không dứt, sóng biển không ngừng cuồn cuộn ập tới làm bọn họ hết trồi lên lại hụp xuống. Phất Lôi đã biệt sức nhưng vẫn cố đập cánh muốn bay lên. Đáng tiếc, lực bất tòng tâm.
Địch Nãi uống không ít nước biển, ánh mắt cũng không mở ra được, đầu óc có chút choáng váng. Lại một cơn sóng ập tới, tay Địch Nãi trượt ra, buông lỏng cổ Phất Lôi. Địch Nãi hô to một tiếng: “Phất…” Còn chưa dứt lời, cậu đã bị cuốn ra xa.
Phất Lôi phát hiện Địch Nãi ở trên lưng mình không thấy đâu, trong lòng kinh hãi. Y muốn xoay người tìm kiếm, chỉ là hình thú hoàn toàn không có ưu thế trong biển. Y vội biến về hình người, tìm kiếm xung quanh.
Chính là, tìm cả nửa ngày cũng không thấy bóng dáng Địch Nãi, cậu thế nhưng không còn chút tăm hơi. Y lo lắng vạn phần, vùng vẫy giữa những cơn sóng gào lên: “Địch Nãi!…” Âm thanh y bị sóng biển đánh nát, không thể nghe thấy.
Phất Lôi nghĩ, cứ vậy không được, lại hóa về hình thú xem xét khắp nơi. Kỳ thực ở trong nước, thể lực tiêu hao không lớn, hơn nữa không có phụ trọng ảnh hưởng, ngược lại có thể xem là đang nghỉ ngơi.
Sau khi hóa về hình thú, ở trên mặt biển đập cánh nửa ngày, rốt cuộc cũng giãy dụa bay lên. Phất Lôi bất chấp mưa gió, quan sát tìm kiếm trên mặt biển, chỉ là thủy chung không nhìn thấy bóng dáng Địch Nãi. Bay mệt, y lao xuống biển bồng bềnh nghỉ ngơi một chốc rồi lặn xuống tìm kiếm.
Từ từ, cơn bão ngừng lại, mặt biển dần êm ả. Phất Lôi cố nén nôn nóng, bay qua bay lại trên khu vực này, thủy chung không chịu từ bỏ hi vọng. Chính là, Địch Nãi giống như đã bị biển rộng cắn nuốt, ngay cả một mảnh nhỏ quần áo cũng không thấy. Phất Lôi rốt cuộc nhịn không được, ở trên biển phát ra một tiếng rống bi thương.
Địch Nãi bị một cơn sóng to đánh tới bất tỉnh, chờ đến khi ho khan tỉnh lại, cậu phát hiện mình đang nằm trên một tảng đá lớn ở sát bờ. Ngẩng đầu nhìn lên, trước mắt là một gương mặt tinh xảo xinh đẹp, hai bên là hai chiếc tai nhọn nhọn.
Cậu sửng sốt, ý thức được đây là một nhân ngư. Nhân ngư này tuổi không lớn, lúc này đang cau mày nghiêm túc nhìn cậu. Gương mặt tinh xảo làm ra biểu tình nghiêm nghị thực làm người ta có chút buồn cười.
Địch Nãi hồi phục tinh thần, ý thức được mình được cứu khỏi cơn bão tố, lập tức quay đầu xem xét xung quanh. Chính là bờ cát yên ổn, không trung quang đãng. Trừ bỏ cậu cùng nhân ngư kia thì không còn bất kì sinh vật thể hình lớn nào khác.
Địch Nãi hốt hoảng: Phất Lôi đâu? Chẳng lẽ Phất Lôi không được cứu? Nghĩ tới đây, trong lòng cậu bắt đầu có một ngọn lửa phừng phừng thiêu đốt. Quay đầu nhìn về phía nhân ngư, vội vàng hỏi han: “Xin chào, là ngươi cứu ta đúng không? Đồng bạn kia của ta, ngươi có nhìn thấy không?”
Nhân ngư nhìn cậu nói chuyện, chăm chú lắng nghe một chút, trong mắt lộ ra quang mang nghi hoặc. Ra mòi, nghe không hiểu. Địch Nãi nhớ tới ngôn ngữ mà nhân ngư dùng trong sơn động, quả thực không giống thú nhân. Này quả thực khó khăn, làm sao trao đổi đây?
Địch Nãi nghĩ nghĩ một chút, bắt đầu khoa tay múa chân. Đáng tiếc, ngôn ngữ hình thể cũng không có hiệu quả. Nhân ngư nhìn một hồi, vẫn như cũ nghi hoặc lắc đầu. Sau đó, nhân ngư thực nghiêm túc nói một chuỗi thật dài. Địch Nãi ngay cả nửa câu cũng không hiểu.
Cậu phát sầu, ngôn ngữ không thông đúng là gấp chết người. Cậu thực muốn biết tung tích Phất Lôi. Khi đó sóng biển lớn như vậy, cậu bị một cơn sóng đập tới ngất đi, Phất Lôi tuy cường tráng nhưng cũng không nhất định có thể trụ nổi. Nếu Phất Lôi cũng bị sóng đánh ngất thì thực không ổn.
Cố trấn an bản thân, sẽ không, Phất Lôi nhất định không có việc gì. Y có cánh, cho dù tạm thời hôn mê thì hẳn vẫn có thể nổi trên biển. Y nhất định có thể khôi phục lại. Chỉ là nếu không có việc gì, lại không tìm thấy mình, y nhất định sẽ lo lắng tới phát cuồng.
Có lẽ cũng giống như cậu, lúc này đang gấp tới xoay vòng nhưng lại không tìm ra biện pháp giải quyết?
Địch Nãi vòng quanh tại chỗ, nhìn bờ cát trắng tinh, đột nhiên trong lòng khẽ động. Tuy ngôn ngữ không thông nhưng cậu có thể vẽ a! Vẽ tranh luôn có thể biểu lộ nhiều điều.
Nghĩ tới đây, cậu vội vàng tìm một nhánh cây, bắt đầu vẽ lên cát.
Bức thứ nhất, cậu vẽ một người đang cưỡi trên lưng một con hổ có cánh. Bức thứ hai, cậu vẽ con dực hổ kia chở người bay trên biển. Bức thứ ba, người kia bị sóng cuốn đi, dực hổ trôi nổi trên biển. Bức thứ tư, cậu vẽ người nọ cùng một nhân ngư ở cùng một chỗ. Bức thứ năm, là dực hổ một mình phi hành.
Mấy bức này tuy đơn giản nhưng vẫn có thể rõ ràng hiểu được tai nạn mà bọn họ gặp phải.
Vẽ xong, Địch Nãi hướng nhân ngư ngoắc ngoắc tay, bảo hắn tới xem. Nhân ngư lắc lắc cái đuôi, giống như không tình nguyện lắm nhưng vẫn trườn tới. Xem từng bức vẽ của Địch Nãi, giống như hiểu lại giống như không hiểu.
Địch Nãi chỉ bức thứ tư, lại chỉ nhân ngư cùng mình, biểu thị bức này đại điện cho hai bọn họ, tiếp đó cậu chỉ vào bức thứ năm hỏi: “Ngươi có thấy con dực hổ này không?” Nói xong, Địch Nãi giang tay, làm bộ dáng đang đập cánh phi hành, lại chỉ chỉ ra biển.
Nhân ngư nghĩ nghĩ, gật gật đầu. Địch Nãi kích động vươn tay túm lấy bả vai nhân ngư, không ngừng hỏi: “Ngươi hiểu được ý của ta? Ngươi thấy y?”
Nhân ngư cau mày, không trả lời, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm đôi tay Địch Nãi đang túm chặt vai mình. Địch Nãi sửng sốt một chút, hiểu được bản thân đã quá kích động, làm đối phương bị đau, vội vàng thả tay. Ngượng ngùng cười cười, Địch Nãi xoa xoa tay, chờ đợi nhân ngư trả lời.
Nhân ngư xoa xoa bả vai bị niết đau, cũng cầm nhánh cây vẽ lên cát. Ở bức thứ năm của Địch Nãi, hắn vẽ mặt biển ở phía dưới dực hổ, tiếp đó vẽ một nhân ngư nổi lên trên biển nhìn về phía dực hổ.
Địch Nãi vừa nhìn liền hiểu, có nhân ngư nhìn thấy Phất Lôi bay lượn trên biển. Trong lòng vui sướng, kìm không được cười rộ lên.
Thở hắt một hơi, trong lòng rốt cuộc có chút an tâm. Nếu Phất Lôi đã bay lên được thì nguy hiểm cũng nhỏ đi nhiều.
Chỉ là, y đang ở đâu? Chẳng lẽ vẫn còn bay trên biển tìm kiếm mình? Địch Nãi cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy khả năng này rất lớn. Tính tình Phất Lôi rất kiên quyết, y lo lắng cho cậu như vậy, tuyệt đối sẽ không từ bỏ tìm kiếm. Kia phải làm sao mới tốt đây?
Quay đầu nhìn biển cả mịt mờ, sóng yên gió lặng, nào còn chút hung tợn. Chính là, đã tự mình kiến thức sự đáng sợ của nó, cậu không dám khinh thị chút nào.
Địch Nãi nghĩ, tuy không có bản lĩnh bay đi tìm Phất Lôi nhưng cũng không thể để y cứ bay lượn tìm kiếm như vậy a! Tuy không còn gánh nặng trên lưng, Phất Lôi có thể bắt chim biển cùng cá để bổ sung thể lực, nhưng cứ ngây ngốc trên biển vẫn thực nguy hiểm. Nếu lúc mệt mỏi gặp phải cá mập thì không phải chuyện đùa.
Nhìn đồng hồ, vẫn là ngày xảy ra tai nạn trên biển, mười hai giờ rưỡi. Địch Nãi nghĩ thầm, cũng may thời gian cậu ngất đi không lâu, hẳn Phất Lôi vẫn có thể kiên trì.
Chính là, làm sao thông tri Phất Lôi đây? Nhìn đám chim biển bay lượn tự tại trên bờ biển, thầm nghĩ, nếu mình cũng có một đôi cánh thì tốt quá. Đáng tiếc, này chỉ là vọng tưởng.
Bằng không, cậu làm bè chèo ra biển tìm Phất Lôi? Chính là bè cũng không thể lập tức làm ra, ít nhất cũng tốn cả nửa ngày. Hơn nữa, bè gỗ đơn giản không thể chịu được áp lực sóng gió, chỉ cần biển động thì bè sẽ lập tức nát tan. Đến khi đó không tìm thấy Phất Lôi thì thôi, lại còn vứt luôn tính mạng.
Địch Nãi lắc đầu, thầm nghĩ, cậu không thể mạo hiểm như vậy. Nếu vì tìm Phất Lôi mà đánh mất tánh mạng mình thì không phải sẽ đánh mất nguyện ước đi tìm người sao? Còn nếu ở đây chờ Phất Lôi tìm tới thì tốn thời gian rất lâu.
Đặt mông ngồi xuống bờ cát, Địch Nãi cảm thấy đầu óc có chút choáng váng, cơn đau càng lúc càng lợi hại hơn. Kỳ thực hiện giờ cậu đã khát khô cả cổ, chính là không muốn động đậy chút nào.
Thở dài, thầm nghĩ, chẳng lẽ thực sự chỉ có thể ngồi đây trông chờ Phất Lôi tìm tới? Nhìn nhân ngư bên cạnh, trong lòng Địch Nãi khẽ động, có thể nhờ nhân ngư hỗ trợ. Chính là hai người không thể trao đổi, làm sao để nhân ngư hiểu ý của cậu đây?
Địch Nãi không để ý tới nhân ngư, nhân ngư cũng không làm phiền cậu, một mình ngồi trên bờ cát chơi đùa với con cua.
Lúc Địch Nãi đang khổ sở nghĩ cách, mặt biển gần đó đột nhiên vang lên tiếng nước lõm bõm, giống như có thứ gì đó bơi tới. Nhân ngư ở bên cạnh Địch Nãi rõ ràng cao hứng, vui vẻ quẫy quẫy cái đuôi ở trong nước.
Địch Nãi ngẩng đầu lên, liền thấy một nhân ngư khác đang từ dưới biển bơi lên. Nhân ngư kia rõ ràng lớn tuổi hơn nhân ngư đã cứu cậu. Bất quá, cho dù lớn tuổi nhưng vẫn xinh đẹp tới mức làm người ta sợ hãi.
Địch Nãi thầm nghĩ, khó trách người ta lại gọi nhân ngư là mỹ nhân ngư. Có lẽ, tộc loài này không có ai xấu xí cả.
Tiểu nhân ngư bơi tới chỗ đại nhân ngư, có chút kích động huyên thuyên nói không ngừng. Đại nhân ngư vừa nghe vừa liếc nhìn Địch Nãi vài lần, ánh mắt có chút không hảo cảm. Địch Nãi cảm thấy kì lạ, thầm nghĩ, chẳng lẽ nghĩ cậu là người xấu muốn lừa gạt tiểu nhân ngư?
Đại nhân ngư cuối cùng gật gật đầu, vỗ vỗ vai tiểu nhân ngư rồi bơi tới chỗ Địch Nãi.
Địch Nãi vội vàng đứng dậy, phủi phủi hạt cát dính trên mông, hướng đại nhân ngư mỉm cười. Nói thế nào thì cũng là tộc nhân của ân nhân cứu mạng, cậu nên lễ phép một chút.
Bất quá, nghe thấy đại nhân ngư nói chuyện thì lập tức trợn mắt há hốc. Bởi vì, đại nhân ngư thế nhưng nói ngôn ngữ thú nhân.
A a a, rốt cục cũng gặp một nhân ngư có thể trao đổi, Địch Nãi quả thực lệ rơi đầy mặt. Kích động tiến tới muốn nắm lấy tay đối phương, bất quá cậu kịp thời phản ứng, thế giới này không có phong tục bắt tay. Ngượng ngùng thu hồi tay, Địch Nãi mới phát giác phát hiện đối phương tới chất vấn.
Đại nhân ngư nói thế này: “Ngươi là người của bộ lạc thú nhân, vì sao lại chạy tới biển trộm tế phẩm của tộc ta?”
Nhìn ba lô của mình bị đặt trên tảng đá bên kia, lộ ra viên dạ minh châu bên trong. Chính là sau khi tỉnh lại tâm tình vẫn luôn kích động nên không phát giác. Địch Nãi nghĩ thầm, xem ra sự việc đã bại lộ, thần biển quả nhiên đã tức giận. Bất quá, cậu không hỏi đã trộm lấy đi, quả thật có chút không phúc hậu.
Địch Nãi lấy lại bình tĩnh, giải thích: “Dực hổ tộc chúng ta năm nay tổ chức lễ thù thần, trong tộc có một truyền thuyết, nói ngoài biển có dạ minh châu vào ban đêm có thể phát sáng, phi thường hiếm có. Cho nên chúng ta vượt qua thiên sơn vạn thủy chuẩn bị mang dạ minh châu về làm tế phẩm, hiến cho thần của chúng
Đại nhân nghe vậy thì thần sắc có chút buông lỏng, lại hỏi: “Các ngươi không biết dạ minh châu trong sơn động kia là tế phẩm chúng ta hiến cho thần biển à?”
Địch Nãi thầm nghĩ, nếu nói mình mơ hồ đoán được thì chắc chắn gặp tai ương, vì thế, liền không biến sắc nói dối: “Không, chúng ta không biết nó là tế phẩm, còn tưởng nó vốn có ở đó nên không hỏi đã lấy đi.” Nói tới đây, mặt Địch Nãi hơi đỏ lên.
Hoàn Chương 70.
Thú Nhân Chi Đặc Chủng Binh Xuyên Việt [71] Mỹ Nhân Ngư Thành Thật
Chuyện dạ minh châu, Địch Nãi đã nói dối. Bất quá cậu che dấu khá tốt nên đại nhân ngư quan sát một hồi thì tin lí do thoái thác của cậu. Đại nhân ngư lại nói: “Dạ minh châu ngươi mang đi là tế phẩm chúng ta hiến cho thần biển khi cử hành nghi lễ trưởng thành. Mỗi nhân ngư, khi tới tuổi trưởng thành nhất định phải tự tìm một viên dạ minh châu ở dưới đáy biển để làm tế phẩm. Mỗi viên minh châu đều được đánh dấu hiệu. Ngươi mang nó đi nên thần biển tức giận kéo giông tố tới làm ngươi gặp tai nạn. May mắn đứa cháu Tô Lạp của ta vừa lúc đang đi tìm dạ minh châu, cảm nhận gần đó có một viên mới đúng lúc chạy tới cứu ngươi. Nó không biết làm sao nên mới gọi ta tới.”
Địch Nãi giật mình, khó trách bọn họ vừa thấy đã biết viên dạ minh châu kia là tế phẩm cậu lấy trộm. Bất quá, cậu không hề phát hiện viên minh châu kia có ấn ký gì đặc biệt a! Đại khái chỉ có nhân ngư mới nhận ra đi! Thầm nghĩ, thần biển này cũng thực keo kiệt, có nhiều minh châu như vậy rồi, chia một viên cho thần thú cũng có sao đâu a! Giờ phải làm sao đây? Viên dạ minh châu mà bọn họ tân tân khổ khổ tìm ra, chẳng lẽ tay không qua về?
Bất quá, hiện giờ nó không phải vấn đề chính, quan trọng hơn là cậu cần phải nhờ nhân ngư truyền tin cho Phất Lôi, để y sớm tìm tới đây.
Nghĩ vậy, Địch Nãi gật gật đầu, biểu thị lý giải: “Ta thực cám ơn Tô Lạp đã cứu ta. Xin giúp ta chuyển lại lời cám ơn chân thành nhất. Bất quá, ta còn một yêu cầu quá đáng, bằng hữu ta cùng ta gặp phải tai nạn kia, y là thú nhân, tên Phất Lôi. Hiện giờ Phất Lôi đại khái đang ở vùng biển đó tìm kiếm ta. Các có thể truyền tin để y tới đây không?”
Đại nhân ngư cười cười: “Ân, vừa nãy ta đã đoán được ngươi hẳn vẫn còn đồng bạn. Bằng không, một phi thú nhân như ngươi sao có thể đơn độc lên đảo dạ minh châu! Vầy đi, để ta bảo Tô Lôi đi một chuyến!”
Địch Nãi vội vàng cám ơn, nghĩ thầm, nhân ngư thực sự dễ nói chuyện.
Đại nhân ngư gọi tiểu nhân ngư tới, dùng ngôn ngữ nhân ngư phân phó vài câu. Tiểu nhân như dựng thẳng đôi tai nhọn, bộ dáng nghiêm túc lắng nghe thực đáng yêu. Bất quá, tiểu nhân ngư Lô Tạp tựa hồ có chút nghi vấn, liếc nhìn về phía Địch Nãi, sau đó xoay qua nói với đại nhân ngư.
Đại nhân ngư tựa hồ cũng không biết làm thế nào mới tốt, liền xoay qua dùng ngôn ngữ thú nhân hỏi Địch Nãi: “Tô Lạp nói, nếu tìm được thú nhân kia, phải làm sao để y tin tưởng chịu đi cùng?”
Lúc này Địch Nãi mới nhớ ra, tiểu nhân ngư không biết nói ngôn ngữ thú nhân, cho dù biết, Phất Lôi cũng không nhất định tin tưởng. Xem ra, cần một món tín vật. Chỉ cần tiểu nhân ngư mang theo thứ gì đó của cậu tới tìm, Phất Lôi nhất định sẽ đi theo. Chính là, cái gì mới tốt? Địch Nãi nghĩ nghĩ, cởi dây nịch quân dụng đưa cho Lô Tạp: “Mang theo cái này đi, chỉ cần đưa cho Phất Lôi, y nhất định sẽ đi theo ngươi.”
Tô Lạp nhìn dây nịch, có chút không biết làm sao liếc nhìn Địch Nãi một cái. Đại nhân ngư vội vàng dùng ngôn ngữ nhân ngư nói lại một lần. Lần này Tô Lạp nghe hiểu, gật đầu nhận lấy, ùm một tiếng nhảy xuống biển, nhanh chóng bơi đi.
Địch Nãi thở phào một hơi, thầm nghĩ, may mà có nhân ngư hiểu ngôn ngữ thú nhân, bằng không việc này đúng là không dễ làm. Nghĩ tới đây, cậu lại cảm thấy kỳ quái, vì sao nhân ngư này lại hiểu được?
Đại nhân ngư lúc này quay lại, tiếp tục cùng Địch Nãi nói chuyện: “Nhân ngư chúng ta cùng thú nhân luôn không cùng xuất hiện. Thần biển truyền lời lại, nói cho tộc nhân chúng ta biết thú nhân đều rất hung tàn, gặp phải phải nhanh chóng tránh xa. Cho nên, trăm ngàn năm qua, chúng ta sinh hoạt ở biển cả cách lục địa rất xa, cũng không lên đất bằng. Nếu gặp thú nhân thì lập tức tránh né.”
Địch Nãi nghĩ, khó trách trong bộ lạc chưa từng nghe nói tới nhân ngư. Chẳng lẽ thần thú có xích mích với thần biển? Ừm, này rất có khả năng. Chính là, nếu hai bộ lạc chưa từng gặp gỡ, vì sao nhân ngư này lại có thể nói tiếng thú nhân?
Đại khái là thần sắc nghi hoặc trên mặt Địch Nãi lộ quá rõ, nhân ngư cười cười giải thích: “Hơn mười năm trước, ta gặp một thú nhân lưu lạc. Hắn lạc tới một hải đảo. Một lần ta ngẫu nhiên trồi lên mặt nước thông khí thì nhìn thấy hắn. Ta quan sát thật lâu, phát hiện thú nhân không hề hung tàn như thần biển nói. Hòn đảo đó ta thường xuyên ghé qua, rốt cuộc có một ngày thú nhân kia phát hiện ta. Tuy thực khiếp sợ nhưng hắn thực thân thiết làm quen. Hắn thường xuyên hái rất nhiều trái cây ngon cho ta ăn, chúng ta cứ vậy trở thành bằng hữu. Cũng là hắn dạy ta biết ngôn ngữ thú nhân, còn kể rất nhiều chuyện về bộ lạc thú nhân.”
Địch Nãi nghĩ thầm, lá gan nhân ngư này đúng là lớn, cư nhiên dám trái ý thần biển kết giao với thú nhân. Cậu tò mò hỏi: “Thú nhân kia hiện giờ còn sống không?”
Nhân ngư cúi đầu, ánh mắt to chứa đầy ưu thương, âm thanh có chút buồn bã nói: “Hắn đã chết. Hắn rất bi thương, một mực tưởng niệm về người bầu bạn đã sớm qua đời của mình, nỗi đau làm hắn trở nên suy yếu. Chúng ta nhận thức được bốn năm thì hắn mất.”
Nhìn ra được, tình cảm của nhân ngư cùng thú nhân nọ không tồi. Địch Nãi không khỏi đưa tay lên vỗ vỗ bả vai đại nhân ngư, muốn an ủi, nhưng lúc chạm phải làn da ẩm ướt của đối phương mới kịp phản ứng bọn họ bất đồng chủng tộc, làm vậy tựa hồ không thích hợp lắm. Ngượng ngùng rụt tay lại, vuốt vuốt cái mũi, có chút mất tự nhiên chuyển đề tài: “Đúng rồi, ta gọi là Địch Nãi, vẫn chưa biết ngươi tên gì a?”
“Ta gọi là Kiệt Thụy. Thú nhân kia là Tắc Mỗ, có lẽ ngươi biết hắn.”
Địch Nãi nhận thức cũng không nhiều thú nhân, chỉ biết vài người ở phụ cận. Huống chi Tắc Mỗ sớm đã rời khỏi bộ lạc. Lúc hắn rời đi, Địch Nãi vẫn chưa tới thế giới này. Bất quá, cậu không thể giải thích rõ ràng với Kiệt Thủy, chỉ đành lắc đầu: “Ta không biết hắn. Có thể hắn từ rất sớm đã lưu lạc!”
Kiệt Thụy có chút mất mác, có lẽ hắn hi vọng Địch Nãi có thể kể cho mình nghe thêm nhiều chuyện về Tắc Mỗ khi còn ở bộ lạc!
Kiệt Thụy trầm mặc, không biết đang nghĩ gì. Địch Nãi nhìn mặt biển, nhịn không được nhìn đồng hồ. Cư nhiên chỉ mới mười phút. Hiện giờ cậu cuối cùng cũng hiểu cái gì gọi là sống một ngày như một năm. Trước kia khi còn ở quân đội, tính nhẫn nại của cậu có thể nói là không tồi, nhưng lúc này hoàn toàn không thể phát huy. Cậu biết rõ Phất Lôi không thể nào tới nhanh như vậy, nhưng vẫn nhịn không được nhìn ra xa xa. Hi vọng Phất Lôi nhất định phải bình an!
Kiệt Thụy thấy Địch Nãi nhìn lên cổ tay, có chút tò mò chỉ cổ tay cậu hỏi: “Cái trên tay ngươi là cái gì?”
Địch Nãi biết mình có sốt ruột cũng vô dụng, không bằng làm chút chuyện gì đó dời đi lực chú ý, vì thế nhẫn nại nói: “Đây là đồng hồ, có thể xem thời gian. Một ngày của chúng ta chia thành mười hai giờ….”
Kiệt Thụy đại khái chưa từng thấy qua vật nào tinh xảo như vậy, cảm thấy hứng thú không thôi. Lúc nhìn thấy cây kim trên mặt đồng hồ cư nhiên có thể tự chuyển động thì kinh ngạc tới không nói nên lời. Địch Nãi dứt khoát cởi ra đưa cho Kiệt Thụy. Kiệt Thụy rất nhanh liền học được cách xem giờ, thực hâm mộ nói: “Thứ này của ngươi thật tốt, có nó, cho dù trời mưa cũng biết là mấy giờ.”
Địch Nãi cười cười, nhìn ra Kiệt Thụy thực sự thích đồng hồ, liền hào phóng nói: “Nếu ngươi thích, tặng ngươi đó.”
Kiệt Thụy mừng rỡ, nắm chặt đồng hồ trong tay, vui vẻ hỏi: “Thật à? Tặng cho ta à?”
Địch Nãi trịnh trọng gật đầu: “Ừ, ngươi cầm đi, coi như là quà cám ơn nhân ngư các ngươi đã giúp đỡ ta cùng bằng hữu.”
Kiệt Thụy vui sướng cầm đồng hồ lật qua lật lại, tựa hồ có chút không tin thứ tốt thế này lại là của mình. Đột nhiên nghĩ tới gì đó, Kiệt Thụy quay qua hỏi: “Đồng hồ này, trong bộ lạc thú nhân các ngươi còn không? Hoặc là, có người có thể làm thêm một cái không?”
Địch Nãi lắc đầu: “Không có. Đây là cái đồng hồ duy nhất trên thế giới này. Bởi vì không còn ai biết làm.”
Kiệt Thụy kinh hô: “A! Kia quá quý rồi, ta không thể nhận.” Nói xong, hắn vội vàng trả lại đồng hồ cho Địch Nãi.
Địch Nãi cự tuyệt: “Ngươi nhận đi! Dù sao các ngươi đã cứu hai mạng người a! Thứ này có quý thì cũng thua kém sinh mệnh!”
Kiệt Thụy nhìn đồng hồ lại nhìn Địch Nãi, do dự. Hắn muốn nhận món quà này, nhưng lại cảm thấy không tốt cho lắm, mà cự tuyệt thì lại có chút luyến tiếc. Bỗng nhiên, khóe mắt Kiệt Thụy liếc nhìn tới viên dạ minh châu trong ba lô Địch Nãi, trong lòng khẽ động. Đại khái là nghĩ ra ý gì đó, ánh mắt Kiệt Thụy tỏa sáng, vội vàng bơi tới chỗ ba lô lấy viên dạ minh châu rồi bơi tới trước mặt Địch Nãi.
Hắn cười tủm tỉm nói: “Các ngươi vất vả tìm kiếm dạ minh châu như vậy, hẳn nó rất quan trọng đi? Bất quá, viên dạ minh châu này là tế phẩm trưởng thành của nhân ngư, các ngươi không thể mang đi.”
Địch Nãi nghe vậy, ỉu xìu nói: “Ta biết, thần biển luyến tiếc để chúng ta mang nó đi. Xem ra, chuyến này đi không công rồi.”
Kiệt Thụy cười nói: “Ngươi đừng vội nản chí a, ta vẫn chưa nói xong mà! Tuy viên dạ minh châu này là tế phẩm, các ngươi không thể mang đi. Chính là, ta còn dạ minh châu không phải tế phẩm a!”
Địch Nãi trừng to mắt: “Thật sao? Ngươi còn dạ minh châu! ?”
Kiệt Thụy gật gật đầu, nói tiếp: “Ân, dạ minh châu tuy hiếm thấy nhưng sâu dưới đại dương vẫn có khá nhiều. Viên này ta mang về tộc, có thời gian rãnh sẽ mang tới thần điện. Hiện giờ ta quay về lấy viên dạ minh châu khác mà ta tìm được năm trước tới cho ngươi. Như vậy, ngươi sẽ có dạ minh châu mang về hiến cho thần thú của mình.”
Địch Nãi quả thực không tin lại có chuyện tốt như vậy, không ngừng nói: “Tốt tốt tốt, thật tốt quá. Nếu vậy cũng không uổng công ta cùng Phất Lôi thiên tân vạn khổ chạy đi chuyến này. Kiệt Thụy, ngươi thật sự tốt quá. Bằng hữu như ngươi, ta nhất định phải kết giao.”
Kiệt Thụy tựa hồ bị khen tới ngượng ngùng, đôi tai màu lam trở nên đậm màu hơn. Hắn bỏ đồng hồ vào tay Địch Nãi, vội vàng nói: “Ngươi trước cầm lại đồng hồ đi, chờ ta mang dạ minh châu tới thì đưa cho ta.” Nói xong, Kiệt Thụy bất chấp Địch Nãi nói gì, vội vàng cầm dạ minh châu nhảy xuống biển.
Địch Nãi nghĩ thầm, nhân ngư đúng là thành thật, tuyệt không chịu chiếm tiện nghi người khác. Nghĩ tới Phất Lôi sắp tới, nhiệm vụ cũng sắp hoàn thành, tâm tình Địch Nãi cũng khoan khoái. Hơn nữa không còn ai trò chuyện, cậu bắt đầu cảm thấy đói khát.
Nghĩ tới Phất Lôi hiện giờ nhất định cũng vừa đói vừa khát, Địch Nãi đứng dậy, quyết định đi tìm chút gì đó để ăn. Nhìn xung quanh, trên bờ biển thế nhưng có cây dừa. Cậu vội vàng chạy tới, xoa xoa tay rồi bắt đầu trèo lên.
Leo lên ngọn dừa ngồi vào một nhánh lá, khẩn cấp hái một trái, khoét lỗ uống từng ngụm từng ngụm. Địch Nãi ừng ực ừng ục uống hết cả trái dừa. Lau đi nước dừa dính bên môi, lúc này mới nhịn không được cảm thán, cảm giác còn sống thực sự quá tốt.
Ném đi xác dừa, lại hái thêm vài quả ném xuống, đột nhiên Địch Nãi nhìn thấy ngoài khơi xa xa có một bóng người đang bay lượn. Thân ảnh vàng ươm kia đắm dưới ánh mặt trời chói sáng tới mức làm người ta hoa cả mắt. A! Kia nhất định là Phất Lôi!
Hoàn Chương 71.
Thú Nhân Chi Đặc Chủng Binh Xuyên Việt [72] Niềm Vui Tương Phùng
Địch Nãi ‘a’ một tiếng lớn, vội vàng trượt xuống gốc dừa, chạy ra bờ biển. Thân ảnh bay lượn kia ngày càng gần, Địch Nãi cảm thấy nhịp tim mình càng lúc càng nhanh, giống như không thể khống chế được nữa. Hốc mắt nóng lên, kích động hướng về phía thân ảnh y phất tay: “Phất Lôi, Phất Lôi, ta ở đây! Ta ở đây!”
Phất Lôi đại khái cũng thấy được Địch Nãi, liền đẩy nhanh tốc độ. Lúc tới gần, y lao xuống bổ nhào về phía Địch Nãi trên bờ cát. Địch Nãi cũng không tranh né, giang tay nghênh đón.
Phất Lôi mang theo xung lực thật lớn bổ gục Địch Nãi, cậu bị đè ép tới kêu to một tiếng, bất quá sau khi hồi phục tinh thần thì không nói gì, chỉ ôm chặt lấy Phất Lôi.
Phất Lôi thở phì phò, vô lực nằm trên người Địch Nãi, vươn đầu lưỡi thân thiết liếm mặt cậu, đôi mắt to trào ra nước mắt. Này là những giọt nước mắt hạnh phúc.
Y một mực bay lượn trên biển không ngừng tìm kiếm, thời gian càng lâu, y lại càng tuyệt vọng. Chính là, y không thể tin Địch Nãi cứ vậy rời khỏi mình. Nếu Thần Sáng Thế đã mang cậu tới thì nhất định sẽ không để cậu ra đi như vậy. Chính vì niềm tin này, Phất Lôi mới kiên trì tìm kiếm.
Lúc một nhân ngư cầm dây nịch của Địch Nãi tìm tới, y sợ ngây người. Y biết, Địch Nãi của y sẽ không dễ dàng rời bỏ y như vậy. Cố nén kích động theo nhân ngư bay tới tìm Địch Nãi. Lúc nhìn thấy Địch Nãi vẫn hoàn hảo đứng trên bờ cát, Phất Lôi mừng như điên, nhịn không được cảm tạ thần linh đã để y tìm thấy cậu.
Địch Nãi cũng nhịn không được nóng hốc mắt, thì thào nói: “Phất Lôi, Phất Lôi, cái người ngốc này, ngươi vẫn một mực tìm kiếm ta đúng không?” Không né tránh để mặc Phất Lôi hôn mình, thậm chí còn có chút kích động đáp lại, hôn lên cái đầu to của y.
Vốn vì ảnh hưởng tri thức từ thế giới cũ, cậu có chút kháng cự khi thân thiết với hình thú của Phất Lôi. Nhưng hiện giờ bị đầu lưỡi của y liếm lên môi, cậu hoàn toàn không có chút mất tự nhiên nào, thậm chí còn có chút chủ động vươn đầu lưỡi ra dây dưa. Cậu cảm thấy, mình thích Phất Lôi, là một Phất Lôi trọn vẹn, bất luận là hình thú hay hình người thì đều là Phất Lôi a!
Thời điểm bọn họ đang đắm chìm trong niềm vui sướng vì gặp lại nhau, một tiểu nhân ngư ‘ào’ một tiếng từ mặt biển ngoi lên. Nhìn Phất Lôi cùng Địch Nãi thân thiết trên bãi biển, tiểu nhân ngư xấu hổ che mặt, lại lặn xuống nước.
Phất Lôi liếm mặt Địch Nãi đầy nước miếng rồi dựa vào người cậu bất động. Y thực sự mệt muốn chết. Nếu không phải có lòng tin chống đỡ, rất có thể y đã sớm bị biển cả rộng lớn nuốt sống.
Địch Nãi thực thân thiết dựa sát cái đầu to của Phất Lôi, không ngừng vuốt ve. Tuy hương vị trên người y cũng không dễ ngửi nhưng cậu hoàn toàn không cảm nhận được, chỉ cảm thấy trong lòng tràn ngập vui sướng, tràn ngập cảm động.
Bất quá Phất Lôi thực sự quá nặng, Địch Nãi bị đè ép một hồi liền thở không nổi. Nhéo nhéo lỗ tai Phất Lôi, nói: “Ngươi trước tiên buông ta ra đã, ta kiếm chút gì đó cho ngươi ăn. Đang khát khô cả cổ đúng không?”
Nâng cái đầu nặng nề lên, dưới sự trợ giúp của Địch Nãi, Phất Lôi nhấc người lăn qua một bên rồi tiếp tục nằm úp sấp bất động.
Địch Nãi ngồi dậy, vội vàng chạy đi nhặt mấy quả dừa nằm lăn lóc dưới đất, sau đó chạy tới. Khoét một chỗ trên trái dừa, đưa tới trước mặt Phất Lôi. Phất Lôi híp mắt, vươn đầu lưỡi cuốn cả quả dừa vào miệng, vẫn không muốn nhúc nhích. Nước dừa theo đầu lưỡi toàn bộ chảy vào miệng, Phất Lôi thực nhẹ nhàng nuốt xuống. Địch Nãi chỉ có thể dựa vào vị trí trái cổ trượt lên trượt xuống để biết y đang uống.
‘Răng rắc’ một tiếng cắn vỡ xác dừa, nút nút một chút, đại khái cảm thấy không ăn được nên phun ra. Địch Nãi nhìn mà buồn cười, đúng là cách thức của người lười mà. Bất quá, làm vậy cũng thực tiện.
Cậu lại khoét thêm vài trái cho Phất Lôi, Phất Lôi dùng cách cũ hút cạn nước rồi phun xác. Uống xong năm trái dừa, Phất Lôi run run tai, mệt mỏi nhắm mắt.
Tiểu nhân ngư Tô Lạp ở trong nước lén lút trồi lên, theo kẽ ngón tay nhìn nửa ngày, phát hiện một người một hổ trên bờ không còn làm mấy chuyện xấu hổ nữa mới chậm rãi bơi tới.
Địch Nãi liếc mắt liền thấy tiểu nhân ngư đang quang minh chính đại ‘rình coi’, trong lòng buồn cười. Cũng hiểu lần này mình cùng Phất Lôi có thể thoát hiểm toàn bộ là nhờ tiểu nhân ngư này cứu trợ, bởi vậy cười tủm tỉm ngoắc ngoắc: “Tiểu Tô Lạp, ngươi tới đây. Vất vả rồi, mau tới, ta cho ngươi uống nước dừa.”
Tô Lạp tuy không hiểu Địch Nãi nói gì, bất quá ý nghĩa của ngoắc tay thì nó hiểu. Bơi tới gần, trước tiên trả lại dây nịch cầm trong tay cho Địch Nãi. Địch Nãi mỉm cười nhận lấy đeo vào lưng quần, sau đó mới cầm dừa khoét lỗ đưa qua cho Tô Lạp.
Tô Lạp nhận lấy, vươn đầu lưỡi liếm liếm, cảm thấy hương vị thực ngon, liền vui sướng cười híp mắt.
Phất Lôi ở bên kia bất mãn phát ra tiếng phì phì trong mũi. Tuy đoán được có lẽ là tiểu nhân ngư này đã cứu Địch Nãi, chính là nhìn cậu cười tủm tỉm với tiểu nhân ngư, y liền khó chịu.
Địch Nãi vội vàng chạy qua, vuốt vuốt lông cho Phất Lôi. Bộ lông vốn vàng ươm sáng chói của Phất Lôi lúc này thực lộn xộn, màu sắc cũng trở nên ảm đạm. Địch Nãi có chút đau lòng hỏi: “Đói bụng không? Ta đi bắt chút cá. Ngươi ăn xong lại ngủ, được không?”
Âm thanh Địch Nãi tràn đầy ôn nhu, thực làm Phất Lôi nghe tới mềm nhũn cả người, làm gì còn khó chịu, chỉ biết không ngừng gật gù.
Địch Nãi vội đi lên bờ chặt nhánh cây, cột dao găm vào làm lao bắt cá. Tiểu nhân ngư Tô Lạp ôm trái dừa, tò mò quẫy quẫy đuôi bơi qua bơi lại phía sau Địch Nãi, muốn xem xem cậu định làm gì.
Phía sau có một cái đuôi to, lại còn không ngừng phát ra tiếng nước ‘ào ào’, muốn bắt được cá quả thực có chút khó khăn. Hơn nữa lần này trong ba lô cũng không còn mồi, vì thế cả nửa ngày cũng không bắt được con cá nào. Địch Nãi thở dài, quay đầu lại nói với Tô Lạp: “Tiểu Tô Lạp, ngoan ngoãn qua bên kia chơi một mình được không? Ta muốn bắt cá. Nếu không ăn gì đó thì ta với Phất Lôi sẽ chết đói mất. Ngươi chơi một mình đi, chờ tý nướng cá xong sẽ cho ngươi ăn, được không?” Những lời này nói xong, Địch Nãi có chút bồn chồn, mỹ nhân ngư này liệu có ác cảm khi mình bắt cá ăn không ta? Dù sao, cá cũng có thể xem là một nửa đồng loại của bọn họ.
Đáng tiếc, sau khi nói xong, nhìn biểu tình ngơ ngác cùng ánh mắt mờ mịt của tiểu nhân ngư, Địch Nãi mới nhớ ra, tiểu nhân ngư không hiểu ngôn ngữ thú nhân. Ngẫm lại, cậu cầm lao vẽ hình con cá, sau đó cầm lao cắm lên mình con cá kia.
Tiểu nhân ngư nghi hoặc nhìn nhìn bức hình trên cát, lại nhìn qua Địch Nãi, hiểu được. Chẳng những không phản cảm, ngược lại còn nhảy nhót khoa tay múa chân chỉa chỉa con cá, lại chỉa chỉa xuống nước, ‘ùm’ một tiếng lặn xuống nước.
Xem ra, cậu đã lo lắng dư thừa, Tô Lạp đại khái muốn giúp cậu bắt cá. Địch Nãi sửng sốt một chút, nghĩ thầm, tiểu nhân ngư thực thông minh. Trong loài cá cũng có loài ăn thịt cá khác, mỹ nhân ngư đại khái cũng là loài ăn thịt đi. Nhân ngư trời sinh sống ở đại dương, bắt cá nhất định rất giỏi.
Quả nhiên, tiểu nhân ngư Tô Lạp bơi bơi trong nước một chút thôi liền ôm một con cá lớn bơi tới. Khoe khoang hướng Địch Nãi quơ quơ con cá, sau đó vung tay ném nó lên bờ cát.
Dưới sự trợ giúp của tiểu nhân ngư, bờ cát rất nhanh có hơn mười con cá lớn nhỏ. Địch Nãi dứt khoác không bắt cá nữa, chuyên tâm ngồi bên bờ làm cá, Tô Lạp thì vẫn thực hăng say, giống như bắt cá là một chuyện rất thú vị.
Địch Nãi thầm nghĩ, nhiều cá như vậy, cho dù Phất Lôi để hình thú cùng ba bọn họ thì cũng đủ rồi. Vì thế liền hướng Tô Lạp phất tay: “Đủ rồi, Tô Lạp, nhiêu đây cá đủ chúng ta ăn rồi. Ngươi đừng bắt nữa, chờ ăn cá đi!”
Tô Lạp ném con cá cuối cùng lên bờ, tò mò chạy tới nhìn Địch Nãi làm cá. Địch Nãi nghĩ thầm, trường hợp huyết tinh như vậy sẽ không dọa hoảng tiểu nhân ngư đi? Nào ngờ Tô Lạp tỉnh rụi quan sát toàn bộ quá trình, hơn nữa thấy thực đơn giản nên cũng muốn bắt chước làm theo! Địch Nãi không thể không nghĩ, có phải mình ngày càng gà mẹ không a?
Địch Nãi tay chân lanh lẹ, cộng thêm tiểu nhân ngư ở bên cạnh phụ một tay, rất nhanh trên tảng đá bên cạnh xếp lớp một loạt cá đã làm sạch. Địch Nãi chạy vào trong rừng kiếm một đống củi lớn, sau đó ngồi trên bờ cát bắt kệ đốt lửa nướng cá. Này chủ yếu để nhóm nhân ngư tiện tới gần. Địch Nãi sớm đã phát hiện, bọn họ không dám rời khỏi biển quá xa.
Lúc lửa được đốt lên, Tô Lạp kinh hách không dám tới gần. Bọn họ quanh năm sống dưới đáy biển lạnh như băng, da dẻ vẫn luôn lạnh lẽo, đối với những thứ nóng liền theo bản năng cảm thấy sợ hãi.
Rất nhanh, cá đều được xếp lên kệ, Địch Nãi cẩn thận lật mặt, để toàn bộ con cá đều được nướng chín.
Lúc con cá đầu tiên truyền ra mùi thơm phức, ‘ào’ một tiếng, một mỹ nhân ngư khác từ mặt biển ngoi lên. Là Kiệt Thụy về lấy dạ minh châu đã quay lại.
Địch Nãi cười nói: “Kiệt Thụy, ngươi đúng là có lộc ăn a! Tới sớm không bằng tới đúng lúc, chờ thêm một chút, lập tức có cá nướng ăn.”
Hóa ra nhóm Địch Nãi nướng cá, mùi hương này đã thực lâu không ngửi thấy a! Trong mắt Kiệt Thụy có chút hoài niệm, sững sờ một lúc mới đưa viên dạ minh châu trong tay cho Địch Nãi.
Nhận dạ minh châu, Địch Nãi không ngừng cám ơn. Ngô, viên này so với viên cũ còn lớn hơn, Kiệt Thụy thực hào phóng a! Địch Nãi vội vàng cất minh châu vào ba lô.
Tô Lạp thấy một màn này, đôi mắt to tròn lộ rõ thất vọng: “Thúc thúc, ngươi muốn đưa dạ minh châu của mình cho Địch Nãi à?”
Kiệt Thụy biết Tô Lạp nghĩ gì, buồn cười nói: “Cho dù thúc không đưa dạ minh châu cho Địch Nãi thì cũng không cho ngươi a! Tế phẩm cho lễ trưởng thành, ngươi phải tự mình đi tìm.”
Tô Lạp chán nản cúi đầu, khụt khịt nói: “Được rồi! Ta tự tìm.”
Địch Nãi vội vàng lấy con cá đã nướng chín đưa qua, có chút lấy lòng nói: “Đến, tiểu Tô Lạp, ăn cá nướng. Con đầu tiên cho ngươi ăn, cám ơn ngươi đã cứu ta cùng Phất Lôi.”
Kiệt Thụy nhanh chóng giúp Địch Nãi phiên dịch. Tô Lạp nghe xong liền mỉm cười, nhận cá cắn một ngụm. Đại khái là vì quá ngon nên nhóc con này say mê nheo nheo mắt.
Con tiếp theo, Địch Nãi đưa cho Kiệt Thụy.
Kiệt Thụy cũng không từ chối, nhận lấy từng ngụm từng ngụm ăn không ngừng. Quả nhiên, cá nướng vẫn thơm ngon hệt như trong kí ức! Từ sau khi Tắc Mỗ qua đời, hắn không còn nếm qua cá nướng nữa. Hôm nay ăn lại, không biết vì sao hắn cảm thấy hốc mắt có chút chua xót. Cũng may Địch Nãi cùng Tô Lạp đều không chú ý. Kiệt Thụy quay đầu lặng lẽ lau đi giọt lệ bên khóe mắt, chuyên tâm ăn cá.
Phất Lôi nằm sấp bên cạnh, ánh mắt trông mong nhìn Địch Nãi, không ngừng liếm môi. Y thực sự đói muốn chết rồi. Địch Nãi đưa một con cá lớn đã nướng chín qua, y lập tức táp một ngụm, bắt đầu gặm cắn.
Địch Nãi vội vàng căn dặn: “Đừng ăn nhanh quá, Phất Lôi, cẩn thận hóc xương.”
Kiệt Thụy nghĩ, những lời này nghe thực quen tai, hình như rất nhiều năm trước cũng có một người nói như vậy với hắn. Chỉ là cảnh còn người mất, người kia, sớm đã đi rồi.
Địch Nãi vẫn chiếu cố bọn họ, bản thân thì không ăn bao nhiêu. Sức ăn của ba người này khá cường hãn, một đống cá trên tảng đá thế nhưng bị họ ăn sạch.
Ăn xong, Địch Nãi đưa đồng hồ cho Kiệt Thụy, dặn dò: “Thứ này tuy có tác dụng chống nước nhưng không thể ngâm trong nước quá lâu. Ngươi nên tìm một nơi khô ráo bí mật. Còn nữa, phải nhớ kỹ đúng hạn lên dây cót.”
Kiệt Thụy gật gật đầu, biểu thị hiểu được. Hắn kéo Tô Lạp tạm biệt nhóm Địch Nãi. Tô Lạp có chút lưu luyến, bất quá cũng hiểu không thể tiếp xúc quá nhiều. Lời răn đe của thần biển, tuy Tô Lạp cảm thấy không thật lắm nhưng nếu tộc nhân biết thì chính là tội lớn.
Tiễn Kiệt Thụy cùng Tô Lạp đi rồi, Địch Nãi đi qua ôm lấy Phất Lôi đang nằm trên bờ cáp. Bất chấp trải da thú, cứ vậy cùng y ôm nhau chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Hoàn Chương 72.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});