Thú Nhân Chi Đặc Chủng Binh Xuyên Việt | Bộ Đội Đặc Chủng Xuyên Việt Đến Vùng Đất Thú Nhân

Chương 28: Chương 28: 80.81]




(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Thú Nhân Chi Đặc Chủng Binh Xuyên Việt [79] Người Có Tình Cùng Làm Chuyện Khoái Hoạt

Phất Lôi nằm trên tảng đá, lông mi run rẩy nhè nhẹ, tựa hồ muốn mở rồi lại không dám.

Địch Nãi thở dài một hơi, vươn tay vuốt ve Phất Lôi một chút. Nào ngờ tay cậu vừa chạm tới, Phất Lôi liền run lên. Một người bình thường kiên cường dũng cảm như vậy thế nhưng chỉ vì một cái chạm nhẹ của cậu mà sợ tới phát run, Địch Nãi nghĩ mà buồn cười.

Phất Lôi giang tay giang chân nằm đó, rõ ràng chỉ là một đứa nhỏ to xác. Chính là, một đứa nhỏ như vậy thế nhưng lại bao dung mặc cậu tùy hứng. Địch Nãi đột nhiên nghĩ, bản thân còn quyết định sau này sẽ không sinh đứa nhỏ. Nếu Phất Lôi tiếp nhận thêm chuyện này thì quả thực đã hi sinh quá lớn.

Trái tim Địch Nãi có chút mềm nhũn, tay đặt trên đùi Phất Lôi, nửa ngày cũng không nhúc nhích. Phất Lôi có chút nghi hoặc, mở mắt ra nhìn vẻ mặt Địch Nãi, trong lòng khẽ động, đột nhiên bật dậy ôm lấy cậu. Có chút làm nũng nói: “Địch Nãi, ngươi xem mấy hôm trước không phải chúng ta vẫn rất tốt à? Nếu ngươi cảm thấy không hài lòng, ta nhất định sẽ cố gắng cải tiến, được không?”

Nói xong, sáp qua dùng môi mình cọ cọ tai Địch Nãi, mút nhẹ. Đồng thời bàn tay cũng không nhàn rỗi, chui vào quần áo đã ướt sũng tiến tới phần eo nhẹ nhàng xoa nắn. Thắt lưng Địch Nãi sớm đã bị nước hồ ngâm tới lạnh lẽo, bị bàn tay to ấm áp của Phất Lôi xoa nắn một chút liền mềm nhũn.

Địch Nãi cảm thấy Phất Lôi giống như một đứa nhỏ đang âm mưu chơi xỏ mình, đồng thời lại có chút cẩn thận lấy lòng.

Kỳ thật Phất Lôi vừa nói vậy, Địch Nãi liền có chút ngượng ngùng. Phất Lôi quả thực là một tình nhân chu đáo, phương diện này lại thực săn sóc. Địch Nãi tự nhận bản thân không thể săn sóc cẩn thận được vậy.

Hơn nữa, vóc dáng Phất Lôi cao lớn như vậy, nếu Địch Nãi ở mặt trên thì thực tiễn cũng khá khó khăn. Với lại, Phất Lôi chắc chắn sẽ không tự nhiên, phỏng chừng rất khó đạt được khoái cảm.

Địch Nãi thở hắt một hơi. Quên đi, mình cứ kiên trì phản công làm gì? Hai người ở cùng một chỗ chính vì muốn vui vẻ khoái hoạt. Cần chi cứ mãi rối rắm vấn đề ai trên ai dưới? Về phần tự tôn nam nhân chất tiệt kia, nếu thế giới này chẳng có ai để ý, cậu cũng cứ mặc kệ nó đi.

Nghĩ tới đây, Địch Nãi ôm lấy Phất Lôi, tựa vào tai y nhẹ giọng nói: “Hey, anh bạn, ta thay đổi chủ ý.” Tuy Địch Nãi không nói rõ là chủ ý gì nhưng Phất Lôi vừa nghe đã hiểu. Trong lòng vui sướng ôm chặt lấy Địch Nãi, cứ như muốn khắc cậu vào trong cơ thể mình.

Địch Nãi mỉm cười không nhúc nhích mặc y ôm. Thân thể Phất Lôi nóng hừng hực, cứ hệt như một cái lò giữ ấm cỡ bự. Hai người cứ vậy chặt chẽ tựa vào cùng một chỗ, giống như xua đi hết thảy khí lạnh cuối thu. Phất Lôi nới lỏng tay, ngẩng đầu dùng đôi mắt to tròn sáng ngời nhìn Địch Nãi. Ánh mắt tinh thuần lóng lánh chói mắt không thôi.

Địch Nãi đột nhiên cảm thấy thực thỏa mãn, thực vui sướng.

Thấy Địch Nãi hơi nhếch khóe môi mỉm cười, Phất Lôi nhịn không được hung hăng hôn lên đôi môi đầy hấp dẫn kia. Địch Nãi nhắm mắt lại, đầu lưỡi mềm mại linh hoạt quấn lấy đầu lưỡi Phất Lôi, giống như khiêu khích lại giống như an ủi, thuận theo để y cướp đoạt.

Phất Lôi có được khích lệ, quả thực giống như mãnh hổ thoát khỏi gông xiềng, mạnh mẽ tiến tới. Vẫn giữ tư thế ngồi trên tảng đá, ôm Địch Nãi ngồi trên người mình, bắt đầu gặm cắn. Rất nhanh, trên làn da mật ong xuất hiện một loạt dấu hôn.

Địch Nãi bị cắn tới kêu to: “Ai ai, Phất Lôi con mẹ nó kiềm chế chút đi, ngươi muốn ăn ta luôn à?”

Phất Lôi thở hổn hển buông Địch Nãi ra, cười hắc hắc vui sướng. Giờ phút này tâm tình y thực kích động, nói cái gì cũng không nên lời, chỉ cảm thấy người trước mắt có yêu thế nào cũng không đủ.

Địch Nãi áp qua, trán áp trán, nỉ non: “Đại ngốc. Phất Lôi, ngươi đúng là đại ngốc.” Tình yêu sẽ làm con người ta mù quáng, đơn thuần. Địch Nãi cảm thấy cái người này đúng là người ngốc nhất thế giới. Bởi vì y quá ngốc nên Địch Nãi nguyện ý cưng chìu y, nguyện ý để y muốn làm gì thì làm.

Trong lòng Phất Lôi chỉ một mực nghĩ làm sao làm Địch Nãi vui sướng. Y nghĩ, chỉ cần Địch Nãi cảm thấy vui sướng thì sau này sẽ không nghĩ tới mấy chuyện kỳ quái nữa.

Phất Lôi hơi nghiêng đầu ngậm lấy vành tai Địch Nãi tỉ mỉ liếm mút. Vành tai dẻo dai là điểm mẫn cảm của Địch Nãi, mỗi lần hôn lên nơi này, cậu chắc chắn sẽ đỏ mặt. Vành tai đỏ ửng nhìn thế nào cũng thực đáng yêu. Phất Lôi vói đầu lưỡi vào trong tai, xoay tròn liếm liếm. Địch Nãi nhịn không được run rẩy ôm chặt lấy cánh tay Phất Lôi.

Tay phải Phất Lôi thực kỹ xảo vói tay kéo khóa áo Địch Nãi, cách lớp áo ba lỗ xoa nắn điểm nhỏ nổi trước ngược. Sau đó, đôi môi cũng hạ xuống bên còn lại, hết liếm lại mút.

“A…” Địch Nãi than nhẹ một tiếng, hưởng thụ ngửa đầu, giống như mời gọi đối phương hưởng dụng cơ thể mình.

Phất Lôi công kích cả hai bên, hai điểm nhỏ rất nhanh liền cương cứng. Cả ***g ngực chỉ có hai nơi kia ẩm ướt, hai điểm nhỏ đo đỏ dựng thẳng, thoạt nhìn *** mị vô cùng.

Phất Lôi thưởng thức hồi lâu, lúc này mới cởi bỏ quần áo, ngay cả áo ba lỗ cũng cởi bỏ. Dưới ánh trăng, những đường cong gầy yếu mà kiện mỹ của Địch Nãi hoàn toàn lộ ra. Phất Lôi vừa hôn hai điểm nhỏ kia vừa yêu thích vuốt ve làn da rắn rỏi, cái bụng bằng phẳng, xúc cảm trên tay thực tuyệt hảo.

Da thịt trước ngực Địch Nãi trắng nõn, xúc cảm trắng mịn, thế nhưng lại ẩn chứa sức mạnh. Phất Lôi cúi người, mê muội in xuống một nụ hôn.

Địch Nãi thả lỏng từ từ nhắm mắt lại, một tay giữ ót Phất Lôi, tay còn lại luồng vào tóc y nhẹ nhàng vuốt ve. Giờ phút này đầu óc cậu trống rỗng, chỉ muốn hưởng thụ khoái hoạt do da thịt thân cận mang tới.

Trên eo Địch Nãi có một vết sẹo dài nửa tấc, Phất Lôi nhẹ nhàng liếm hôn, giống như mang theo vô hạn thương tiếc. Địch Nãi cảm thấy nơi đó vừa nóng lại ngứa, nhịn không được uốn éo, cũng vì thế mà đưa ngay phần rốn đến trước mặt y.

Phất Lôi hiển nhiên cảm thấy vật nhỏ này thực đáng yêu, nhịn không được hôn vài cái. Địch Nãi cảm giác nhiệt lưu toàn thân dũng mãnh tập trung về phía bụng dưới, phân thân không thể khống chế cứng rắn.

Phất Lôi cũng có chút xao động, cởi bỏ dây nịch, nóng nảy cởi bỏ quần dài. Lúc Địch Nãi chỉ còn lại một cái quần lót mỏng đứng trước mặt, Phất Lôi nhịn không được nuốt nước miếng.

Phía trên bắp đùi thon dài là một mảnh quần lót phồng phồng, biểu hiện Địch Nãi đã sớm động tình. Phất Lôi say tiến tới, hít sâu một hơi. Hương vị của Địch Nãi thực sạch sẽ, có mùi thơm ngát của cỏ xanh. Phất Lôi nhịn không được ôm lấy chân Địch Nãi, áp má vào anh bạn nhỏ hưng phấn kia, nhẹ nhàng cọ cọ. Tư thái yêu say đắm như vậy thực sự làm Địch Nãi nhịn không được bật cười.

“Hey, đến, nếm thử hương vị của nó đi?” Địch Nãi kéo quần lót tuột xuống một chút, thứ gắng gượng thẳng tắp bên trong liền bật người lộ diện. Màu sắc nó thực xinh đẹp, phần đỉnh non mềm vì chủ nhân quá kích động mà chảy ra không ít chất nhầy trong suốt.

Nhìn bạn nhỏ phấn chấn run run, Phất Lôi vươn đầu lưỡi liếm một chút. Hương vị có hơi mặn, còn mang theo chút vị tanh.

Thấy Phất Lôi giống như đang thưởng thức, liền cười hỏi: “Sao, hương vị thế nào hả?” Phất Lôi liếm liếm môi đáp: “Cũng không tệ lắm.” Nói xong, y lại áp sát, ngậm lấy, cao thấp liếm mút.

Địch Nãi nhịn không được có chút đỏ mặt, tư thế thân mật như vậy, trước kia Địch

Nãi quả thực khó có thể tưởng tượng. Không ngờ hiện giờ, hai bọn họ làm càng lúc càng tự nhiên.

Phất Lôi di chuyển đầu trước sau ma xát, còn không quên dùng đầu lưỡi quấn lấy phần đỉnh nhạy cảm. Khoang miệng ấm áp mang tới kích thích vô hạn cho Địch Nãi. Cậu cảm thấy có chút quá nhanh, nhịn không được kéo Phất Lôi lên, một lần nữa hôn sâu. Phất Lôi cường ngạnh hé mở răng nanh Địch Nãi, mút lấy nước bọt, làm cậu không thể kiềm chế phát ra tiếng rên rỉ.

Hôn xong, ***g ngực Địch Nãi phập phồng, gương mặt cũng đỏ bừng. Cậu chỉ cảm thấy rung động thật sâu, ngay cả nhịp tim cũng có chút bất quy tắc. Phất Lôi lại một lần nữa cúi người, bắt lấy phân thân Địch Nãi cao thấp lỗ động, đồng thời ngậm lấy hai quả trứng bé xinh, liếm mút.

Đầu lưỡi Phất Lôi thực sự rất linh hoạt, Địch Nãi nhịn không được hừ một tiếng.

Xoa xoa đầu Phất Lôi khích lệ: “Phất Lôi, kỹ thuật ngươi ngày càng tốt a.”

Phất Lôi cảm giác được anh bạn trong tay càng lúc càng cứng hơn, biết Địch Nãi đã sắp tới cực hạn, vội vàng ngậm vào miệng theo tiết tấu phun ra nuốt vào. Đồng thời, hai tay vòng ra sau mông Địch Nãi, dùng sức xoa bóp. Cảm xúc rắn chắn thật sự tuyệt vời.

Lúc mút vào, Phất Lôi ngẩng đầu lên nhìn Địch Nãi, hai tròng mắt cậu khép hờ, môi khẽ nhếch, vẻ mặt hượng thụ, theo động tác của y mà khẽ thở dốc. Phất Lôi thực sự yêu chết bộ dáng đam mê của Địch Nãi, càng nhịn không được cuồng nhiệt liếm mút.

Hô hấp Địch Nãi càng lúc càng dồn dập, bàn tay túm tóc Phất Lôi siết chặt, kìm không được nâng hạ thân, theo động tác phun ra nuốt vào của Phất Lôi mà di chuyển cơ thể.

“A, Phất Lôi, tuyệt quá… nhanh lên, nhanh lên!” Địch Nãi nhịn không được thúc giục.

Ở một lần nuốt thật sâu của Phất Lôi, toàn thân Địch Nãi run bắn, phóng thích, Phất Lôi ừng ực một tiếng, nuốt hết toàn bộ.

Phân thân Địch Nãi tuy vừa phóng thích nhưng vẫn chưa hoàn toàn mềm xuống. Phất Lôi ôm lấy cậu, bàn tay to vuốt ve khắp toàn thân, lại dấy lên luồng sóng nhiệt. Địch Nãi cảm giác đại gia hỏa của Phất Lôi cứng rắn đỉnh ở phía sau mình, nhịn không được vươn tay chộp lấy.

Đại gia hỏa nọ nổi lên gân xanh, cầm trong tay có cảm giác giật giật, giống như có nhịp đập sinh mệnh. Nghĩ tới tên khổng lồ này cư nhiên lại tiến vào trong cơ thể mình, trong lòng Địch Nãi dâng lên chút khô nóng.

Phất Lôi để Địch Nãi nằm lên tảng đá, vừa ôn nhu hôn môi, vừa dùng ngón tay ướt nước chạm vào phía sau Địch Nãi.

Lần này Địch Nãi thực thả lỏng, nương theo nước bôi trơn, ngón tay dễ dàng tiến vào bên trong. Nó bắt đầu dò xét, đụng chạm vách thịt. Địch Nãi cảm thấy có chút trướng đau, cũng có chút mơ hồ. Lúc đầu ngón tay Phất Lôi chạm phải điểm nào đó, toàn thân cậu tê dại, nhịn không được hừ nhẹ thành tiếng. Phất Lôi bắt đầu hoạt động ngón tay ra ra vào vào, nhắm thẳng điểm kia mà va chạm, nghiền nát.

Địch Nãi cảm thấy trong người bắt đầu dâng lên một luồng nhiệt ý, nó làm trái tim cậu có chút hoảng hốt. Bởi vì nó hoàn toàn không giống những lúc động tình trước kia, nó làm toàn thân cậu mềm nhũn, không thể vận dụng sức lực.

Địch Nãi híp mắt nhìn Phất Lôi, rõ ràng đã động tình tới cực điểm. Hô hấp nóng rực, gương mặt khêu gợi không ngừng tuôn mồ hôi.

Nhịn không được vươn tay, lau đi những giọt mồ hôi trên cằm y, Lúc này, Phất Lôi hướng cậu mỉm cười, quay qua ngậm lấy những ngón tay không kịp thu hồi của Địch Nãi. Nháy mắt đó, ngón tay cậu giống như bị điện giật, từ ngón tay một đường chạy thẳng tới trái tim.

Địch Nãi nhịn không được kinh hoảng, Phất Lôi quả thực rất biết tán tỉnh.

Ngón tay ra vào trong cơ thể Địch Nãi đã lên tới ba ngón, theo chuyển động mà phát ra tiếng nước nho nhỏ. Địch Nãi mê mê màng màng nghe thấy âm thanh kia thì mặt đỏ tai hồng, bất quá vẫn cảm thấy chưa đủ. Nhịn không được hơi mở rộng hai chân, khàn giọng hướng Phất Lôi nói: “Đủ rồi, vào đi.”

Hoàn Chương 79.

Thú Nhân Chi Đặc Chủng Binh Xuyên Việt [80] Làm Người Không Thể Quá Đắc Ý

Phất Lôi nghe vậy thì hệt như chiến sĩ được lệnh xông trận.

Hơi khom người xuống, nâng hai chân Địch Nãi, tháo phăng váy da thú xách súng xông trận. Đầu tiên để ở bên ngoài nhấp thử một chút, sau đó mới đỉnh vào thật sâu. Cảm nhận được cơ thể nóng bỏng ấm áp của Địch Nãi, Phất Lôi thở hắt ra một hơi.

Địch Nãi khó chịu hít sâu một hơi, cau mày quay đầu đi chỗ khác. Tuy nơi đó đã được cẩn thận khai phá nhưng vẫn có chút trướng đau. Phân thân vốn ngẩng lên cao cao vì đau đớn ập tới mà xìu xuống.

Phất Lôi thương tiếc vuốt ve tóc Địch Nãi, cúi đầu in xuống vô vàn nụ hôn lên mi tâm cậu, sau đó mới chậm rãi trừu sáp.

Tuy Phất Lôi thực ôn nhu nhưng lúc mới bắt đầu khoái cảm cũng không quá rõ ràng. Dục vọng nửa vời kẹt ở đó, Địch Nãi cảm thấy khó chịu không thôi. Vươn tay xuống muốn tự mình an ủi anh bạn bị vắng vẻ ở phía trước, bất quá Phất Lôi kiên định ngăn cản.

Phất Lôi vươn hai tay cùng Địch Nãi mười ngón đan xen, tạo thành tư thế dây dưa không thôi. Theo tư thế này, Phất Lôi bắt đầu điên cuồng tiến vào một điểm quen thuộc trong cơ thể Địch Nãi.

Vì đề phòng ngã xuống, Địch Nãi không thế không vòng chân quấn lấy thắt lưng Phất Lôi, tiếp đó theo tiến công của y mà lắc lư như cành lá trước gió.

Này đối với Địch Nãi chính là một thể nghiệm hoàn toàn mới. Không được an ủi ở phía trước, gần như phải dựa vào va chạm của Phất Lôi mà tích tụ khoái cảm. Địch Nãi không thể không chú tâm tới công kích của Phất Lôi, cảm thụ từng lần đánh sâu của y ở bên trong cơ thể.

Bởi vì tư thế nên Địch Nãi có thể rõ ràng nhìn thấy bộ vị kết hợp của hai người. Nhìn vật cứng thô to của Phất Lôi cấp tốc ra ra vào vào trong cơ thể mình, cho dù là người lãnh tĩnh như Địch Nãi cũng chịu không nổi đỏ mặt.

Địch Nãi nhíu chặt mi, trên mặt là vệt đỏ ửng nhàn nhạt. Đôi môi hay cười của cậu cũng mím chặt, giống như sợ mình không thể khống chế mà kêu rên thành tiếng. Nhìn Địch Nãi như vậy, Phất Lôi cảm thấy phân thân của mình lại trướng lớn hơn hẳn.

Phất Lôi hiển nhiên chậm rãi nắm giữ bí quyết, mỗi lần đều rút nông mà đâm vào thật sâu. Mỗi phát đều đỉnh tới mức Địch Nãi bủn rủn hết cả người. Phân thân của cậu cũng vì những đợt tiến công liên tục của Phất Lôi mà cứng lên, không ngừng nhỏ ra chất nhầy trong suốt.

Địch Nãi không ngờ chỉ trông cậy vào mặt sau an ủi mà bản thân có thể nhanh chóng đạt tới khoái cảm. Loại khoái cảm này không phải một lần là xong, nó là tích lũy từng chút từng chút một. Trên mặt Phất Lôi không ngừng có mồ hôi tích xuống nhưng vẫn kiên quyết không chịu buông tay Địch Nãi.

Phất Lôi vừa động vừa ôn nhu hỏi: “Thoải mái không?”

Địch Nãi nghe vậy, không hiểu sao cảm thấy thực xấu hổ, có chút tức giận nói: “Làm thì lo làm đi, nói nhiều như vậy làm gì?”

Phất Lôi vui vẻ cười cười, không đáp lại. Y cảm thấy Địch Nãi tùy hứng cũng thực đáng yêu, đáng yêu tới mức làm y nhịn không được muốn hôn một ngụm. Thế nên, y quả thực cúi người hôn Địch Nãi thật sâu, đồng thời cũng không hề thả chậm thế tiến công phía dưới.

Địch Nãi có chút thở dốc, nhịn không được hé miệng, tùy ý để đầu lưỡi Phất Lôi tàn sát bừa bãi trong miệng.

Chốc lát sau, Phất Lôi thay đổi tư thế, để Địch Nãi xoay người lại, quỳ trên tảng đá. Sau đó, còn không để Địch Nãi kịp phản ứng đã cấp tốc vọt vào.

Địch Nãi có chút trở tay không kịp, ‘a’ to một tiếng. Cậu cảm thấy tư thế này có chút khuất nhục, chính là va chạm liên tục ở phía sau làm cậu không có cách nào nói nên lời, cũng không có cách nào phản kháng. Địch Nãi cảm thấy cơ thể mình càng lúc càng suy yếu, nhũn tới mức muốn rên rỉ thành tiếng. Chính là trong lòng vẫn còn bảo trì một tia xấu hổ nên mới cắn răng không bật thành lời, chỉ là không ngừng thở dốc.

Nghe thấy tiếng thở dốc động tình của Địch Nãi, Phất Lôi gầm nhẹ một tiếng, đẩy mạnh tiến công.

Địch Nãi cảm thấy cơ thể mình thực nóng, nóng từ trong ra ngoài. Mỗi lỗ chân lông đều giãn ra, tỏa ra nhiệt lượng. Theo nhiệt độ tăng cao thì cơ thể cũng dần dần bủn rủn, giống như không muốn dùng sức nữa, chỉ muốn nằm bẹp xuống. Chính là Phất Lôi túm chặt phần eo, không cho cậu trốn.

Tốc độ Phất Lôi càng lúc càng nhanh, Địch Nãi thậm chí có thể nghe thấy tiếng da thịt va chạm ‘ba ba’, cảm giác chiếc túi da của Phất Lôi đánh vào đùi non.

Khoái cảm tích tụ ngày càng nhiều, Địch Nãi cảm thấy tay chân bắt đầu co rút. Lúc này cậu bất chấp xấu hổ, một lòng đuổi theo khoái cảm. Thậm chí cậu còn nhịn không được ưỡn eo đón nhận, chỉ hi vọng Phất Lôi có thể va chạm hung mãnh hơn nữa, sâu hơn nữa.

Dưới thế công kích như bão táp của Phất Lôi, Địch Nãi cả người co rút, gầm nhẹ tiết ra. Hậu huyệt vì cao trào mà thít chặt làm Phất Lôi cảm nhận được khoái hoạt không giống bình thường, nhanh chóng co rúm vài cái, cũng phát tiết theo.

Chất lỏng ấm nóng bắn vào vách thịt tiến sâu vào trong cơ thể, nóng tới mức làm Địch Nãi run rẩy cả người. Lần cao trào này thể nhưng làm cậu thất thần thật lâu, một lúc lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần. Địch Nải thở gấp, vô lực nằm trên mặt đá, nửa ngày cũng không nhúc nhích.

Phất Lôi ở phía sau giữ nguyên tư thế kết nối ôm lấy cậu, xoay người ngồi xuống tảng đá. Vô số nụ hôn tinh tế rơi xuống đầu vai trần trụi. Một hồi lâu sau Địch Nãi mới cảm giác sức lực quay trở lại, cậu cảm thấy bản thân có chút mất mặt, cư nhiên bị Phất Lôi làm tới không nói nên lời, thật sự là quá tổn tại uy danh.

Phất Lôi thấy Địch Nãi cúi đầu, có chút lo lắng hỏi han: “Ngươi, ngươi sao vậy? Có khỏe không?” Nói xong, nắm lấy bàn tay có chút lạnh lẽo của cậu, ôn nhu vuốt ve.

Địch Nãi lắc đầu: “Không có việc gì.” Cậu chỉ có chút khiếp sợ mà thôi, không ngờ mặt sau cũng có thể mang tới khoái cảm lớn như vậy. Địch Nãi thầm phun tào trong lòng: ông đây sẽ không vì uống nước thánh mà biến thành đàn bà đi?

Nhịn không được vươn tay xuống cầm lấy phân thân, cao thấp lỗ động một phen. Di, sao không phản ứng? Chẳng lẽ thực sự phải dựa vào kích thích phía sau mới được? Cậu không tin, lại tiếp tục hung hăng xoa bóp, không ngờ lại tự niết mình tới phát đau.

Phất Lôi nghi hoặc nhìn biểu tình Địch Nãi, cảm thấy có chút kỳ diệu. Vẻ mặt cậu không ngừng biến hóa, lại còn nhíu mày xoa bóp phân thân. Phất Lôi nghĩ Địch Nãi cảm thấy vẫn chưa đủ, liền vươn tay nắm lấy bàn tay đang không ngừng vận động của cậu hỏi: “Sao vậy? Vẫn còn muốn à?” Vừa hỏi, y vừa nắm lấy tay cậu lỗ động lên xuống.

Mặt Địch Nãi nóng lên, xấu hổ đến nói không nên lời. Cũng may tay Phất Lôi đủ to, chỉ mới vài cái, anh bạn nhỏ của Địch Nãi rốt cục cũng có động tĩnh, run rẩy ngẩng lên.

Địch Nãi thở phào một hơi. Cũng may, cũng may ông đây vẫn thực Man. Thứ này không bị phế bỏ, vừa nãy không phản ứng đại khái là vẫn chưa kịp khôi phục đi.

Giãy khỏi tay Phất Lôi, sắc mặt đỏ ửng nghiêm nghị túm lấy y hỏi: “Uy, ngươi cảm giác thế nào?”

“Ừm, thực tuyệt.” Phất Lôi không chút do dự khen ngợi, sau đó cúi đầu hôn Địch Nãi.

Tuy cảm thấy bản thân hơi lỗ một chút, bất quá, hai người ở cùng nhau có thể đạt tới khoái cảm cực hạn như vậy, cậu cảm thấy thực may mắn.

Hôn càng lúc càng sâu, hơi thở cả hai cũng bắt đầu hỗn loạn. Địch Nãi cảm thấy vật cứng của Phất Lôi lại một lần nữa bành trướng. Cậu có chút mất tự nhiên dịch dịch người, nào ngờ nó lại càng trướng lớn hơn nữa.

Phất Lôi vừa hôn vừa nhịn không được đỉnh đỉnh lên một chút. Địch Nãi hít một hơi, mẫn cảm cảm giác phía dưới của mình vẫn còn khoái cảm. Địch Nãi không khỏi cảm thán, nam nhân quả nhiên đều là động vật suy nghĩ bằng nửa dưới, căn bản không chịu nổi khiêu khích.

Địch Nãi xoay người, tự động dùng hai chân quấn lấy Phất Lôi, tùy ý y tác cầu.

Phất Lôi đỉnh lộng một hồi, cảm thấy không đã ghiền liền dứt khoát đứng dậy, nâng cả người Địch Nãi cao thấp dao dộng. Bởi vì ở trong nước nên ra vào thực thuận lợi, mỗi lần tựa hồ đều tiến tới nơi sâu nhất. Địch Nãi ngửa đầu hít thở thật sâu, trái cổ bị Phất Lôi tinh tế gặm cắn. Hai người nhiệt tình như lửa, phần nước ở xung quanh không ngừng nhộn nhạo, giống như sóng cuộn đánh vào bờ cát.

Lại thêm một lần phát tiếp, Địch Nãi cảm thấy có chút kiệt sức. Chính là Phất Lôi lấy cớ tẩy trừ rất nhanh lại bắt đầu một đợt tiến công mới. Địch Nãi tức giận hô: “Uy, ngươi đúng là cầm thú mà, vẫn còn muốn?”

Phất Lôi cắn cắn vành tai cậu, hàm hồ đáp: “Ta là dã thú, không phải cầm thú.” Y nói chuyện nhưng đỉnh động phía dưới thì không phút nào ngừng nghỉ, rất nhanh đã làm Địch Nãi nói không nên lời.

Địch Nãi điên cuồng gào thét trong lòng: ông đây trước đây vì cái lông gì tốt với tên nhãi này như vậy? Làm hiện giờ y chẳng thèm nghe lời nữa, còn dám quay ngược lại đùa giỡn ông. Ngày khác ông nhất định phải chấn chỉnh một phen!

Nhưng mà, vô luận Địch Nãi mâu thuẫn thế nào, cuối cùng Phất Lôi cũng làm cậu chiếm được vui sướng. Tuy cái giá là xương sống thắt lưng lẫn chân đều mềm nhũn tới đứng không nổi, chỉ có thể tùy ý Phất Lôi hầu hạ mặc quần áo rồi cõng cậu quay về bộ lạc.

Địch Nãi chôn đầu vào bộ lông dày của Phất Lôi mà âm thầm cắn răng: bộ dáng thực mất mặt mà, cũng may không ai thấy. Bằng không một đời anh minh của ông đây xác định bị hủy hoại trong chốc lát.

Không được, về sau tuyệt đối phải nghiêm phạt, miệt mài phải xử. Nếu còn tiếp tục như vậy, quả thực phải dùng cao sừng hươu bồi bổ.

Nhớ tới những lời từng nói lúc tặng cao cho Mã Cát, Địch Nãi khóc không ra nước mắt.

Quả nhiên làm người không thể quá đắc ý a!

….

Hoàn Chương 80.

Thú Nhân Chi Đặc Chủng Binh Xuyên Việt [81] Nghênh Đón Lễ Thù Thần (thượng)

Sáng sớm tỉnh lại, Địch Nãi phát hiện Phất Lôi đã sớm ra ngoài. Mặc xong quần áo xuống giường, lúc chân giẫm xuống đất thì thắt lưng mềm nhũn, suýt chút nữa ngã sấp xuống. Ai u, thắt lưng của ông a! Địch Nãi oán giận nghĩ, cái người này xem như thức thời, sáng sớm đã chạy mất, bằng không ông nhất định phải tính sổ một phen.

Kỳ thực Địch Nãi nghĩ oan cho Phất Lôi, y mới không phải bỏ chạy mà là tìm thức ăn ngon cho cậu. Đương nhiên, Phất Lôi cũng hiểu đêm qua mình đòi hỏi hơi quá, vì thế sáng nay mới hảo hảo biểu hiện một phen để Địch Nãi vui vẻ.

Xoa xoa thắt lưng đau nhức, mang dép lê tự chế, Địch Nãi lẹp xẹp lẹp xẹp đi ra bờ sông rửa mặt.

Lúc vốc nước rửa mặt, Địch Nãi phát hiện trên đỉnh đầu có phi thú bay qua. Ngẩng lên nhìn một cái, má ơi, một con rắn có cánh đang bay! Cậu ngây người một lúc mới nhớ ra đấy là thú nhân dực xà tộc! Cách lễ thù thần chỉ còn hai ngày, người của hai bộ lạc khác đại khái cũng nên tới rồi.

Trước kia cậu đã thấy qua dực long cùng dực báo, nhưng chưa từng thấy qua dực xà. Địch Nãi nghĩ, dực xà cùng dực long quả thực không giống nhau. Xem ra, đôi cánh của thần ban cho mềm mại xinh đẹp hơn hẳn!

Bất quá, đôi cánh của dực xà tộc quả thực quá hoa lệ, quả nhiên xà tộc trời sinh dụ hoặc a!

Địch Nãi vừa nghĩ ngợi vừa cầm lấy bàn chải chấm muối đánh răng, dùng ống tre hớp nước ùng ục ùng ục xúc miệng. Lúc này âm thanh Mã Cát từ xa xa truyền tới: “Hey, Địch Nãi, buổi sáng tốt lành!”

Ngẩng đầu lên thì thấy Mã Cát đang ngồi trên lưng Hách Đạt ngoắc ngoắc mình. Phun ra ngụm nước trong miệng, đáp lại: “Ô, Mã Cát, buổi sáng tốt lành. Đi đâu đó?”

Mã Cát cười nói: “Ta qua bên phụ mẫu xem thử một chút. Nghe mọi người nói ca ta đã trở lại.”

Địch Nãi ngạc nhiên: “Ngươi có ca à? Sao không nghe ngươi nói tới?”

Mã Cát bất mãn trừng mắt: “Ngươi có hỏi đâu. Ta đương nhiên có ca rồi, bất quá hắn cùng thú nhân dực báo tộc kết bầu bạn nên dọn qua bộ lạc bên kia. Đã nhiều năm rồi chúng ta không gặp mặt. Lần này tổ chức lễ thù thần, nghe nói hắn cùng bầu bạn cùng trở về. Ta cùng Hách Đạt qua đó gặp bọn họ a.”

“Nga, thế mau đi đi.” Địch Nãi gật gật đầu, phất phất tay, sau đó tiếp tục cúi đầu xúc miệng. Cậu nghĩ, ca ca của Mã Cát hẳn cũng là giống cái. Quy tắc nơi này cùng thế giới cũ cũng không sai biệt lắm, giống cái phải dựa vào giống đực sinh tồn, vì thế một khi kết làm bầu bạn sẽ chuyển qua bộ lạc đối phương.

Địch Nãi xúc miệng xong, đột nhiên nhớ tới một vấn đề, lễ thù thần có nhiều người từ bộ lạc khác tới như vậy, bọn họ ở đâu a? Phất Lôi lúc này vừa vặn đã hái rất nhiều hoa quả mang về, nghe Địch Nãi hỏi vậy thì cười đáp: “Nếu có thân thích trong bộ lạc thì có thể ở chỗ thân thích. Nếu không có, tộc trưởng sẽ tìm sơn động trống sắp xếp cho bọn họ.”

Địch Nãi nghĩ, vậy cũng khá nhân tính hóa, chỉ là tộc nhân cùng bộ lạc sẽ bị phân tán. Ở một nơi xa lạ, nhìn thấy toàn gương mặt xa lạ, đại khái có chút không quen đi.

Kỳ thực, biện pháp tốt nhất là bố trí người của các bộ lạc khác ở cùng một chỗ. Như vậy, tiện cho mọi người nhận thức, cũng tiện quản lý. Dù sao, không phải tất cả thú nhân đều là người tốt, làm vậy có thể ngăn chặn một ít trường hợp xấu có thể phát sinh.

Nghĩ tới đây, Địch Nãi đề nghị: “Ta có một ý tưởng, ngươi nghe thử xem có khả quan không. Ta cảm thấy, bộ lạc có thể xây hai sơn động lớn cách địa điểm cử hành lễ thù thần không xa dành riêng cho các vị khách phương xa tới. Người của một bộ lạc có thể ở cùng một sơn động. Trong sơn động có thể dùng da thú ngăn cách thành những gian nhỏ. Mỗi gian đặt giường đá rồi trải thêm một ít da thú giữ ấm. Như vậy, người của mỗi bộ lạc đều có thể ở chung, tiện giúp đỡ nhau, sẽ ít xảy ra vấn đề hơn. Hơn nữa, mọi người đều ở cùng một chỗ, thông tri cũng tiện hơn nhiều. Đương nhiên, nếu có thân thích, không muốn ở sơn động chung thì có thể tùy ý.”

Phất Lôi nghe vậy, gật gật đầu: “Ý này không tồi. Trước kia ta nghe người ta nói có giống cái bộ lạc khác không cẩn thận đi ra ngoài bộ lạc bị dã thú tấn công bị thương. Nếu ở cùng một chỗ thì dễ hỗ trợ hơn.”

Địch Nãi hỏi lại: “Thế vấn đề ăn uống của bọn họ giải quyết thế nào?”

Phất Lôi nghĩ nghĩ: “Ta nhớ trước đây bộ lạc từng tổ chức lễ thù thần, khi đó suốt mười ngày này mọi người tập trung lại một chỗ ăn thịt nướng. Những lúc khác thì hình như là bọn họ tự giải quyết.”

Địch Nãi thực hết chỗ nói. Người ta tới làm khách, cư nhiên lại để người ta tự đi tìm thức ăn. Nếu có thân thích thì tốt, không có thì không phải bận rộn cả buổi sao? Này quả thực là không hợp với lễ đãi khách!

Nghĩ nghĩ, cậu nói: “Ta cảm thấy, trước khi bọn họ tới, chúng ta nhất định phải giải quyết vấn đề ăn uống. Như vậy mới biểu hiện thái độ hữu hảo của bộ lạc. Theo ta, ngươi nên tìm người làm vài cái nồi đất lớn. Đương nhiên, nếu có nồi đá thì càng tốt, bền hơn nhiều. Đến khi đó, chúng ta nấu vài nồi thức ăn thơm ngon, để bọn họ cũng hưởng thụ được mỹ vị của bộ lạc chúng ta.”

Phất Lôi vừa nghe cũng hiểu ý tưởng Địch Nãi thực sự không tồi, vì thế bật người bay đi tìm tộc trưởng bàn bạc. Sau khi tộc trưởng đồng ý, Phất Lôi liền triệu tập không ít thú nhân rảnh rỗi, bắt đầu lu bù chuẩn bị.

Địch Nãi cũng theo qua, giúp đỡ bọn họ bày mưu tính kế. Kỳ thực đào sơn động cũng là kỹ thuật sống, cần tính toán tới đủ nhân tố.

Đầu tiên là địa điểm phải tốt, cao ráo thoáng mát lại không dễ dàng sạt lở. Bọn họ tìm hồi lâu mới chỉ định được vị trí. Tiếp đó công cụ cùng thủ pháp đào động cũng quan trọng. Cũng may các thú nhân đều dày dạn kinh nghiệm, lần đào động này khá lớn nhưng cũng không làm khó được bọn họ.

Tiếp đó, bọn họ không có đòn gánh cùng sọt đựng đất, muốn xử lý số đất đào ra cũng không dễ. Hiện giờ bọn họ dùng da trâu rắn chắc để bọc đất lại mang đi. Địch Nãi cảm thấy làm vậy thực không khoa học, còn hao phí da thú. Nghĩ nghĩ một chút, sau này rảnh rỗi, cậu nên nghĩ cách làm ra các công cụ nhà nông thường dùng mới được. Đầu xuân sang năm đã phải làm ruộng, nếu không có công cụ thì đúng là hơi mệt.

Phất Lôi thấy bọn họ bắt đầu đào đất liền bay đi làm nồi đất hoặc nồi đá mà Địch Nãi nói. Địch Nãi tạm thời giữ chức thủ lĩnh, chỉ huy các thú nhân vào lấy đất.

Nhìn một hồi, Địch Nãi cũng muốn thử dùng cuốc đá đào đất. Bất quá mới đào một hồi đã cảm thấy có chút cố sức. Thứ nhất, cuốc đá quá nặng thứ hai, tối qua Địch Nãi mới hao phí sức lực quá mức, tới giờ vẫn chưa khôi phục.

Nhìn nhóm thú nhân ở bên cạnh hăng say làm việc, Địch Nãi có chút kích thích, lại tiếp tục phấn đấu.

Nhóm phi thú nhân vốn đứng xem ở bên ngoài, thấy Địch Nãi xuất lực thì cũng chạy tới giúp đỡ dọn đất. Tuy đại đa số chỉ là làm dáng, không giúp được bao nhiêu, chỉ là có nhóm giống cái ở đây, các thú nhân lại càng tích cực hơn một chút. Cái này người ta nói sao nhỉ? Thư hùng phối hợp, gian khổ nào cũng không sợ.

Rất nhanh, tràng diện liền sôi nổi. Vì khích lệ tinh thần, Địch Nãi còn đặt ra khẩu hiệu. Các thú nhân cảm thấy vừa làm việc vừa hô khẩu hiệu thực có cảm giác nhiệt huyết sôi trào, liền bắt đầu gào theo.

Nhất thời, tiếng hô ở đây liền vang vọng tới tận tầng mây, hấp dẫn rất nhiều người của các bộ lạc khác chạy tới xem náo nhiệt. Đương nhiên, nhìn một chút liền chạy tới giúp đỡ.

Động tĩnh bên này không nhỏ, hơn nữa không ít thú nhân đang rảnh rỗi nên cơ bản, tất cả các thú nhân có khả năng đều chạy tới. Thậm chí ngay cả thú nhân dực báo tộc, dực xà tộc tới tham dự lễ thù thần nghe tin bộ lạc đang vì bọn họ chuẩn bị chỗ nghỉ ngơi cũng chạy tới giúp một tay.

Nhiều người lực mạnh, đất đào ra đã chất thành một ngọn núi nhỏ. Địch Nãi nhìn sơn động bắt đầu hình thành, cảm thấy thực vui mừng. Các thú nhân khí lực quá dư thừa, hoạt động tay chân vừa lúc có thể giúp bọn họ tiêu phí không ít tinh lực.

Chà chà bàn tay đã đỏ rộp của mình, Địch Nãi quyết định để các thú nhân phát huy sở trường. Cậu tính toán số người tham gia, xem xem chốc nữa đào xong thì nên phân chia thế nào mới tốt.

Địch Nãi vốn định thiết kế sơn động theo kiểu nhà trệt, bất quá sau đó cảm thấy như vậy quá chiếm không gian. Một sơn động không chứa được bao nhiêu người. Tiếp đó, linh quang chợt lóe, cậu nhớ ra có một số nhà hàng làm theo kiểu chia gian. Nghĩ lại, cứ dứt khoát làm vậy đi.

Dùng nhánh cây vẽ hình dạng cơ bản trên đất, cảm thấy ý tưởng này không tồi. Thế này thì mỗi gian trong sơn động đều có không gian độc lập, ra vào cũng tiện. Chỉ là làm vách ngăn các gian thì phí chút công phu.

Dao găm của cậu khá sắc bén, có thể chẻ tre làm vách ngăn. Chỉ là dựa vào một mình cậu thì không thể nào hoàn thành công trình lớn như vậy a!

Lúc Địch Nãi đang ngẩn người thì một con dực hổ cùng dực báo ngậm con mồi bay tới. Con dực hổ kia dẫn đầu ném con mồi qua một bên, hóa thành hình người. Hóa ra là Thác Bỉ đã lâu không thấy.

Thác Bỉ cười tủm tỉm hỏi: “Hey, Địch Nãi, sao hôm nay ở đây náo nhiệt vậy? Các ngươi đang làm gì đó?”

Giọng điệu Thác Bỉ có chút ngả ngớn trêu đùa. Đương nhiên, hắn không cảm giác được. Chính là Tạp Lạc vừa hóa thành hình người ở phía sau vừa nghe vậy liền đen mặt. Địch Nãi phát hiện, gương mặt anh tuấn dị thường xinh đẹp của Tạp Lạc thoáng cái đã biến thành khối băng đông lạnh, chân mày thì nhíu chặt đến độ có thể kẹp chết ruồi.

Kỳ thật, Thác Bỉ quả thực không có ý đùa giỡn, hắn đã sớm từ bỏ ý tưởng theo đuổi Địch Nãi. Chỉ là thái độ Địch Nãi đối với hắn vẫn khá hiền lành, Thác Bỉ rất hiếm khi được giống cái đối đãi như vậy nên tự nhiên xếp Địch Nãi vào loại người có thể thân cận. Hơn nữa bản tính vốn đã không đứng đắn, phong cách nói chuyện đó giờ đã vậy.

Địch Nãi biết rõ tình tính Thác Bỉ nên cũng không để tâm, giải thích: “Chúng ta chuẩn bị sơn động cho nhóm khách tới tham gia lễ thù thần. Các ngươi có muốn giúp một tay không?”

Thác Bỉ liền vội vã nói: “Khách tới nhiều lắm à? Ta cũng giúp một tay.” Tạp Lạc cũng hướng Địch Nãi gật gật đầu.

Lúc này, Tạp Lạc vừa nhấc mắt liền nhìn thấy một người quen trong bộ lạc, có chút kinh ngạc. Đã lâu không liên hệ với tộc nhân, Tạp Lạc liền đi qua chào hỏi, thuận tiện hỏi thăm một chút.

Thác Bỉ còn chưa kịp tìm ra công cụ đào đất thì đã bị một chuyện khác phân tán lực chú ý. Hắn nhìn chằm chằm một giống cái có mái tóc dài xanh biếc, ánh mắt chớp cũng không chớp. Nhìn một hồi, Thác Bỉ dùng khuỷu tay huých Địch Nãi, nhỏ giọng hỏi: “Hey, ngươi quen mỹ nhân tóc xanh kia không? Giúp ta giới thiệu chút đi?”

Địch Nãi lắc đầu: “Bọn họ cũng vừa tới thôi, ta cũng chưa nhận thức!”

Thác Bỉ có chút thất vọng, bất quá cũng không đánh bất ý niệm trong đầu. Vừa lúc mỹ nhân kia trong lúc nâng đất không cẩn thận lảo đảo một chút, Thác Bỉ lập tức xông tới đỡ. Tiếp đó, hắn liền nhân cơ hội này bắt đầu làm quen, hỏi thăm tên họ.

Tạp Lạc ở bên kia, thấy một màn này thì vội vàng chạy qua. Tạp Lạc cũng không ngăn cản, chỉ là tranh với Thác Bỉ làm quen với giống cái tóc xanh kia. Hiển nhiên diện mạo Tạp Lạc được hoan nghênh hơn, rất nhanh, mỹ nhân liền nghiêng về phía Tạp Lạc.

Thác Bỉ một lần nữa thất bại nổi giận đùng đùng trừng mắt liếc Tạp Lạc, sau đó thở phì phì chạy đi dọn đất.

Nhìn cái đôi không được tự nhiên này, Địch Nãi thực muốn cười. Quả nhiên vẫn là đôi này dễ thương. Địch Nãi vốn nghĩ liệt nữ sợ triền lang, nga, không đúng, là liệt thú cũng sợ triền lang, qua vài ngày hẳn sẽ tu thành chính quả, không ngờ vẫn cứ không được tự nhiên uốn uốn éo éo như cũ. Xem ra, Tạp Lạc muốn giành được trái tim liệt thú thì phải tốn không ít công phu a.

Hoàn Chương 81.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.