Thú Nhân Chi Đặc Chủng Binh Xuyên Việt | Bộ Đội Đặc Chủng Xuyên Việt Đến Vùng Đất Thú Nhân

Chương 1: Chương 1




(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Thú Nhân Chi Đặc Chủng Binh Xuyên Việt [1] Gặp Gỡ Trong Rừng (Thượng)

Tia nắng đầu tiên vào sáng sớm xuyên thấu qua tầng tầng lớp lớp lá cây chiếu xuyên vào khu rừng. Tuy là tháng tám nhưng nhiệt độ không khí vào buổi sáng cũng khá thấp. Sương mù bao phủ khắp khu rừng làm cây cối càng mờ ảo hơn.

Lúc này, trên một nhánh cây cao cỡ hai mét có chút dao động, một đôi mắt đen láy lộ ra khỏi đám cành lá, cảnh giác quan sát xung quanh. Một lát sau, lá cây xào xạc xao động, lộ ra một gương mặt bôi đầy màu sắc. Hóa ra có một người đang nằm ngủ trên cây. Sau khi xác định không có nguy hiểm, người nọ chậm rãi ngồi dậy, phủi phủi lá cây trên người, sau đó thu hồi chiếc dù lót dưới người bỏ vào trong ba lô vắt trên nhánh cây bên cạnh. Sửa sang lại một chút, người nọ xoay người treo dưới nhánh cây. Hai tay rung động, chân đạp nhẹ lên thân cây một chút, rất nhanh liền nhảy xuống đất. Động tác lưu loát nhanh hẹn, hệt như một con khỉ.

Sau khi rơi xuống đất thì có thể nhìn rõ, người này mặc quần áo ngụy trang, chân mang giày cổ cao quân dụng, đội mũ sắt. Dáng người thon dài cao ngất hệt như một ngọn giáo. Có thể khẳng định người này là bộ đội đặc chủng.

Đúng vậy, đêm qua bộ đội đặc chủng Địch Nãi trải qua đêm đầu tiên trong rừng rậm nhiệt đới.

Bọn họ là bộ đội đặc chủng được lựa chọn sau những khảo nghiệm nặng nề, đã được huấn luyện đặc biệt trong căn cứ ở cao nguyên Vân Nam hai tháng. Lần này hạng mục huấn luyện là: nhảy dù từ 800 mét trên không, bọn họ phải tiến hành huấn luyện sinh tồn trong rừng rậm năm ngày. Mỗi được được phát một tấm bản đồ, một cái ba lô, xuyên qua khu rừng núi rậm rạp to lớn, đi tới địa chỉ tập hợp được chỉ định.

Phạm vi khu vực huấn luyện lần này rất lớn, cho dù ấn theo tốc độ đi đường bình thường không hề trì hoãn thì cũng phải mất đến ba ngày mới có thể tới được địa điểm chỉ định.

Ngày đó sau khi Địch Nãi nhảy xuống khỏi máy bay, bung dù lắc lư lắc lư đáp xuống một sườn núi. Trên sườn núi này chỉ có vài lùm cây bụi thấp bé. Cậu có thể xem là may mắn, không bị dính trên cây.

Sau khi đáp xuống đất, Địch Nãi cẩn thận gấp dù để vào ba lô. Nếu muốn sinh tồn trong rừng nhiệt đới, dù chính là thứ rất tốt, có rất nhiều tác dụng.

Sau khi mở ba lô, Địch Nãi thuận tiện sửa sang lại mấy thứ bên trong. Trong ba lô chỉ có một ít đồ vật. Dù sao cũng là huấn luyện sinh tồn dã ngoại, gian nan khổ cực chính là điều kiện huấn luyện.

Nhưng khảo nghiệm lớn nhất mà bọn họ phải đối mặt chính là sự cô độc, bởi vì lần huấn luyện này bọn họ hoàn toàn bị cô lập, không có bất cứ viện trợ nào. Cũng chính vì thế, vật phẩm mang theo cũng khá đầy đủ, để tránh gặp chuyện ngoài ý, cứu viện tới không kịp mà tạo thành thương vong không cần thiết.

Trong ba lô có hai cái hộp. Một là hộp cấp cứu, cái còn lại là hộp đựng cơm. Trong hộp cấp cứu có i ốt, bông, băng, vài miếng dán vết thương cùng một ít thuốc thường dùng. Trong hộp đựng cơm có 500g muối ăn, một khối chocolate dùng khi khẩn cấp, một gói kim chỉ, một cái kính lúp, một con dao đa năng nhỏ gọn cùng với một bình rượu nhỏ có nồng độ cao.

Trừ những thứ đó, trong ba lô còn có một cuộn dây thừng, một con dao găm, một khẩu súng báo hiệu, một cây đèn pin khẩn cấp cùng một khẩu súng lục quân dụng kiểu 54. Bởi vì vừa không phải thực chiến cũng không phải diễn luyện đối kháng nên bọn họ không được trang bị súng ngắm. Súng lục chỉ dùng để phòng thân, lúc gặp phải dã thú thể hình lớn công kích có thể dùng để bảo toàn sinh mạng.

Địch Nãi lấy dao găm cẩn thận cột vào bắp chân, súng lục quân dụng thì cột vào dây lưng, sau đó đứng thẳng dậy, bắt đầu đánh giá hoàn cảnh nơi này. Xung quanh là những thân cây cao lớn, dễ dàng che chắn tầm mắt cậu.

Cậu leo lên chỗ cao, nhìn bản đồ, xác định nơi này không phải địa điểm dự định tiếp đất ban đầu. Chẳng lẽ gió hôm nay quá lớn, thổi cậu vượt khỏi địa điểm dự định?

Bất quá Địch Nãi nghĩ, cho dù lệch một chút thì cậu cũng có thể phán đoán được phương hướng chính xác, trong khoảng thời gian quy định trở về địa điểm chỉ định.

Địch Nãi chặt bỏ một nhánh cây, tước hết cành lá chỉ còn lại thân cây, sau đó cắm nó xuống đất, theo bóng gậy chiếu xuống mặt đất mà phán đoán hướng bắc, sau đó bắt đầu nhắm về phía đông nam mà đi.

Trong rừng có vô số muỗi, Địch Nãi trên đường đi tìm được cây ngải tây, liền bôi đầy người, rốt cục không còn bị muỗi chích nữa. Cây gậy tước khi nãy, Địch Nãi cột dao găm vào một đầu, làm thành một cây lao. Nó không thể săn động vật nhưng có thể giúp cậu hái trái cây. Trên đường, cậu thấy một cây đu đủ. Trái đu đủ ở tít trên ngọn cây, cậu phóng một phát liền rụng xuống. Đu đủ tuy hơi chát nhưng vẫn có thể xem là một loại hoa quả tốt.

Khát, Địch Nãi liền nhai cây cỏ giải khát. Lá cọ ăn có chút giống bắp cải, non non mềm mềm có nhiều nước, ăn giải khát rất tốt.

Đi tới một hồi, Địch Nãi nhìn thấy trong đám cây cối phía trước có một con bướm thật lớn đang nhảy múa. Hoa văn trên đôi cánh thật lớn của nó lộng lẫy dị thường, màu sắc phối hợp biến ảo, xinh đẹp tới mức làm người ta mê muội. Địch Nãi đi tới gần cũng không thấy nó trốn tránh, ngược lại bắt đầu bay xung quanh người cậu.

Địch Nãi ngửi thấy một làn hương thơm mát ập tới, không khí tựa hồ tỏa ra một hương vị làm người ta say mê. Cậu nghĩ, bộ dáng con bướm này cũng thực kì quái a. Đầu nó xù xù, cư nhiên có cái mỏ nhọn nhọn như hồ ly. Địch Nãi mê mẩn, chẳng lẽ con bướm này bị biến dạng? Cậu đuổi theo vài bước, muốn nhìn kĩ hơn. Con bướm kia lại tiếp tục bay tới phía trước.

Địch Nãi vô thức đuổi sát phía sau, chính là nó bay lúc cao lúc thấp, rất khó thấy rõ. Mà càng không nhìn rõ, Địch Nãi lại càng muốn nhìn. Bất tri bất giác cậu đã đi theo con bướm kia một quảng đường thật dài. Đột nhiên một nhánh cây móc vào quần áo Địch Nãi, làm cậu bị ngăn lại. Địch Nãi đang định dùng sức thoát ra thì giật mình tỉnh táo lại. Nhìn nhìn xung quanh, đầu đổ đầy mồ hôi lạnh. Trước mặt cư nhiên là vách núi, suýt chút nữa đã té xuống. Xem ra con bướm mặt hồ ly này có năng lực mê hoặc lòng người.

Địch Nãi thầm nghĩ, trong khu rừng nguyên thủy chết tiệt này, quả thực không thể sơ ý chút nào a!

Hôm sau, Địch Nãi băng qua một ngọn núi cao, trên đỉnh núi gặp một rừng trúc, cậu chặt trúc cùng dây thừng làm thành một cây cung trúc đơn giản. Quả nhiên, rất nhanh cậu dùng cây cung này bắn được một con chim trĩ ở trên đường đi.

Chim trĩ này có màu lông rất kì dị, móng vuốt thực sắc bén. Cậu nhổ lông chim trĩ, sau khi mổ bụng nó thì dùng nhánh cây khô cùng lông chim đánh lửa, đốt thành một đống lửa trại. Chim trĩ nướng, cho dù chỉ có muối nhưng cũng thực ngon miệng.

Buổi tối, Địch Nãi dùng gậy trúc và dây thừng làm một cái bẫy rập đơn giản ở gần nơi ẩn núp tạm thời. Trước kia lúc còn ở ngoài quê, cậu từng theo hàng xóm lên núi săn bắn, đối với chuyện này cũng không có gì xa lạ.

Sáng sớm ngày thứ ba, Địch Nãi tỉnh lại trong tiếng chim hót véo von, duỗi thắt lưng một cái rồi đi xem thử bẫy rập.

Địch Nãi kinh hỉ, cách mặt đất khoảng một mét có một con thỏ đang treo lơ lửng.

Ha ha, thực không ngờ lại quơ được con mồi. Con thỏ thực béo a, có thể ăn no nê.

Địch Nãi vươn tay chuẩn bị xách con thỏ lên. Con thỏ kia cư nhiên há mồm táp về phía cậu. Răng nanh thực sắc bén, may mắn cậu phản ứng lẹ tránh được, bằng không bị cắn thành mấy lỗ hổng.

Bất quá, con thỏ đang thương đã bị cột một chân sau, cố gắng quẫy quẫy không ngừng. Nhưng cho dù nó hung dữ cỡ nào cũng không thể trốn thoát năm ngón tay Địch Nãi.

Một lần nữa túm lấy cổ con thỏ, dao găm xẹt qua, máu tươi ấm áp phun ra, Địch Nãi ngửa đầu trực tiếp uống. Trong rừng rậm, máu động vật chính là thứ tốt, vừa giải khát lại chống đói.

Con thỏ kia đủ để Địch Nãi no nê một bữa, số thịt còn lại cậu cất vào ba lô, để dành cho bữa sau. Lúc chuẩn bị tiếp tục lên đường, Địch Nãi đột nhiên nghe thấy trong rừng truyền tới tiếng vang ba lạp ba lạp.

Địch Nãi ngẩng đầu thì thấy một con chim to như con dơi bay về phía mình, cái miệng nhọn hoắt, thực rõ ràng rất khát máu. Cậu nhanh nhẹn nhảy qua bên cạnh, tránh được. Nắm chặt dao găm, cậu quay đầu muốn thử đánh nhau với con chim to kia một phen. Nào ngờ, bất quá chỉ trong chớp mắt, trước mặt thế nhưng lại có rất nhiều con khác ùn ùn kéo tới. Có thể mùi máu của con thỏ kia hấp dẫn chúng nó.

Cường long khó áp địa đầu xà, ông đây không thèm chơi với bọn mày. Địch Nãi nghĩ như vậy, chợt lách người xuyên qua giữa hai thân cây lớn, một đường vội vàng chạy khỏi khu vực của đàn dơi.

Chạy thật xa Địch Nãi mới nhớ ra mình đã quên cầm theo cung tên. May mắn, dao găm vẫn còn cắm trong chiếc giày.

Địch Nãi không ngừng lại, một lần nữa phán đoán phương hướng sau đó đi tiếp.

Tối nay có một cơn giông ập tới. Cũng may Địch Nãi đã đoán trước nên trốn vào trong một sơn động.

Trong sơn động, Địch Nãi ăn hết số thịt thỏ còn lại, dùng dù lót lên lá cây làm thành một chỗ ngủ đơn giản, sau đó rắc tro xung quanh cửa động, nằm ngủ trong tiếng mưa rơi rả rích bên ngoài.

Hôm sau giẫm lên lớp đất bùn lầy lội trên triền núi tiếp tục đi tới phía trước, lòng tin của Địch Nãi có chút dao động. Cậu rốt cuộc có đi đúng đường hay không? Vì sao mấy ngày nay cứ lòng vòng trong núi, ngay cả một bóng người cũng không thấy. Cậu lại nghĩ, có lẽ vùng núi này đặc biệt hẻo lánh đi.

Vì tránh để mình lạc đường trong rừng, dọc theo đường đi Địch Nãi luôn làm dấu hiệu. Một đường đi tới, cậu không hề nhìn thấy dấu hiệu của mình, điều này chứng tỏ cậu không phải đang đi lòng vòng, đúng là đi thẳng tới trước.

Địch Nãi nghĩ, nếu phương hướng không sai, như vậy chỉ cần kiên trì thì nhất định sẽ tới địa điểm chỉ định. Nghĩ vậy, Địch Nãi buông tha gánh nặng trong lòng, lại tiếp tục đi tới.

Hôm nay Địch Nãi ở trong một khe núi, cậu săn được một con hoẵng. Thịt hoẵng tươi non ngon lành vẫn là lần đầu tiên Địch Nãi được ăn.

Địch Nãi lột da hoẵng xong thì dùng số hương liệu hái được trên đường hôm qua chế biến một phen. Sau khi nướng xong, hương vị thơm ngon ngọt ngào kia làm cậu cũng bội phục chính mình. Lúc đang ăn say sưa thì một bóng đen khổng lồ từ một gốc cây to nhào tới. Địch Nãi vội vàng lăn một vòng, vô cùng chật vật tránh được. Nhưng trên lưng vẫn bị cào một phát, bỏng rát đau đớn.

Quay đầu lại, bóng đen kia cư nhiên là một con tinh tinh đầu sư tử, thân hình to lớn tới đáng sợ. Trời ạ, cậu gặp quái thú rừng rậm!

Con tinh tinh kia một kích không trúng lại một lần nữa nhào tới. Địch Nãi nhanh nhẹn nhảy dựng lên, mũi chân giẫm lên nhánh cây bên cạnh, đầu kia của nhánh cây liền bật về phía đầu con tinh tinh. Quái thú tinh tinh bị quất ngã lăn xuống đất, nó xoay người đứng lên, gào rống bổ nhào về phía Địch Nãi. Địch Nãi rút dao găm, chuẩn bị nghênh chiến. Quái thú tinh tinh này rất nhanh nhẹn, Địch Nãi vài lần bị nó cào rách da. Trong một lần né tránh, Địch Nãi vô ý bị rễ một cây cổ thụ làm vấp ngã.

Mắt thấy quái thú tinh tinh đưa tay tới định bóp cổ mình, khoảng khắc chỉ mành treo chuông, Địch Nãi rút súng lục bên hông bắn một phát về phía quái thú tinh tinh. Bụng nó bị bắn bị thương, rú lên một tiếng rồi nhanh chóng lao vào trong rừng.

Địch Nãi kiệt sức nằm trên mặt đất, lau mồ hôi lạnh, thực nguy hiểm a, nếu không có súng thì nói không chừng cậu đã trở thành thức ăn của quái thú tinh tinh.

Xem ra lúc ăn thịt động vật trong khu rừng này nhất định phải cẩn thận đề phòng những kẻ săn mồi bị mùi thịt đưa tới a.

Hi vọng không bị đội trưởng phê bình mình làm tổn thương động vật bảo hộ. Bất quá nghĩ tới thì con quái thú tinh tinh này hẳn không nằm trong số động vật được bảo hộ đâu.

Không có nhiều thời gian để cảm thán, nghỉ ngơi một lúc, Địch Nãi sửa sang lại ba lô, tiếp tục đi tới.

Hoàn Chương 1.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.