(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thú Nhân Chi Đặc Chủng Binh Xuyên Việt [124] Phiên Ngoại Phản Xuyên (hạ)
Địch Nãi nhanh chóng chia tay với Lâm Nhiễm, cô bé đáng yêu kia đỏ bắt hỏi có phải mình không tốt hay không, Địch Nãi đáp: “Không, là ta không xứng với ngươi. Thực xin lỗi.”
Địch Nãi cả thấy thực áy náy, bởi vì một phút dao động của cậu mà thương tổn một cô gái tốt như vậy. Cũng may, bọn họ chỉ mới tiếp xúc một khoảng thời gian ngắn, cơ hồ không chính thức bắt đầu. Lâm Nhiễm cũng không phải người không hiểu chuyện, Địch Nãi nói vậy thì thật sự không có tình cảm với mình, chỉ đành từ bỏ.
Tiếp đó Địch Nãi tới tường bảo vệ xin nghỉ việc, Phất Lôi cũng vậy. Cậu quyết định dẫn Phất Lôi cùng Tiểu Nhị trở về nhà cũ Tứ Xuyên.
Địch Nãi sau khi suy nghĩ rất lâu mới quyết định như vậy. Thành thị không thích hợp với Phất Lôi, cũng không thích hợp với Tiểu Nhị, ngay cả cậu dần dần cũng mất đi nhuệ khí. Nếu cứ tiếp tục sinh sống như vậy, bọn họ sẽ không vui vẻ được.
Nhà cũ ở Tứ Xuyên của Địch Nãi ở sâu trong núi, cuộc sống nơi đó tuy nghèo khó nhưng so với thành thị, Phất Lôi cùng Tiểu Nhị sẽ càng thích hoàn cảnh ở nơi đó. Cho dù Phất Lôi hóa thành hình thú chạy loanh quanh, chỉ cần cẩn thận một chút thì cũng không dễ bị phát hiện.
Tuy ở quê không còn cha mẹ nhưng Địch Nãi vẫn còn một người cậu, còn có rất nhiều hàng xóm thân thiết trước kia. Huống chi, quê hương khó quên, cậu cũng có chút tưởng niệm quê nhà.
Hiện giờ khắp nơi đều là nạn dầu bẩn, thịt bẩn, ăn uống cũng không an toàn, cậu còn sợ Phất Lôi ăn trúng thịt nhiểm bẩn a! Không bằng trở về quê, tự trồng trọt tự nuôi heo.
Tuy một người nam nhân từng đi lính như cậu giờ lại về quê làm nông dân, rất có thể sẽ bị người ta cười nhạo. Chính là Địch Nãi cảm thấy mình có văn hóa, có kiến thức, lại chịu được cực khổ, ở nông thôn nói không chừng có thể gầy dựng một mảnh thiên địa của riêng mình, không cần làm ổ ở thành phố.
Chiến hữu có ý muốn giữ lại Địch Nãi: “Nếu là vì chia tay với em họ ta mà từ chức thì không cần đâu… Này là duyên phận của hai người, ta hiểu. Giao tình của chúng ta không nên vì vậy mà bị ảnh hưởng.”
Địch Nãi vỗ vỗ vai đối phương: “Ta biết a anh em tốt, chỉ là ta cảm thấy đây không phải là cuộc sống ta muốn, ta muốn về quê cũ xem có gì phát triển hay không.”
Chiến hữu chỉ đành chúc phúc: “Tốt lắm, chúc ngươi sớm thành nghiệp lớn! Nếu có gì khó khăn thì nhớ tới tìm ta.”
Địch Nãi cám ơn chiến hữu, ôm đối phương một chút rồi vẫy vẫy tay rời đi.
Địch Nãi đi mua vé xe chuẩn bị về quê, sau đó lôi kéo Phất Lôi thu thập hành lý. Căn hộ hiện giờ là nhà thiê, ngay cả đồ đạc cũng là của chủ nhà, vì thế hành lý của bọn họ cũng không nhiều.
Phất Lôi chưa từng về quê Địch Nãi nên có chút tò hỏi đông hỏi tây, Địch Nãi nhất nhất giải đáp.
Tiểu Nhị cũng bị cảm nhiểm niềm hưng phấn của Địch Nãi, khôi phục lại chút linh động ngày xưa, bắt đầu chạy tán loạn trong phòng, làm mớ đồ đặc vừa thu thập xong của Địch Nãi hỗn độn một mảnh.
Địch Nãi dở khóc dở cười xách nó tới sô pha, mổ phim hoạt hình ‘Tom and Jerry’ mà nó yêu thích cho nó xem.
Sau khi đồ đạc được thu dọn xong, Địch Nãi liên hệ trả phòng với chủ nhà, sau đó nhét Tiểu Nhị vào ba lô, cùng Phất Lôi ngồi xe lửa về quê.
Địch Nãi xa xỉ một phen, mua hai vé giường nằm. Này chủ yếu cũng vì Tiểu Nhị. Tiểu Nhị sẽ không thành thật nằm trong ba lô, thỉnh thoảng nó sẽ đùn đùn đẩy đẩy muốn ló đầu ra. Bên ngoài người tới người đi, Địch Nãi không dám để nó lộ diện, chỉ đành thỉnh thoảng thấy nó ló đầu ra thì ấn nó vào ba lô, sau đó lén lút lấy cá khô uy nó.
Cho dù nằm trong khoang giường nằm, bộ dáng đặc biệt của Phất Lôi vẫn hấp dẫn rất nhiều ánh mắt. Vì tránh phiền toái, Địch Nãi dứt khoát dùng ngôn ngữ thú nhân nói chuyện với Phất Lôi. Lúc này, mọi người đều dùng ánh mắt kính nể nhìn Địch Nãi, có thể nói ngoại ngữ tốt như vậy, thực sự lợi hại a!
Địch Nãi thầm cười trộm trong lòng, loại ngoại ngữ này cậu không cần học tập, chỉ uống một hớp nước thánh là biết rồi a. Nếu thế giới này cũng có nước thánh, nó tuyệt đối là báu vật vô giá a!
Địch Nãi cùng Phất Lôi xuống xe lửa, ngồi thêm một chuyến xe mới về tới thị trấn, tiếp đó lại phải quá giang xe kéo mới về tới thôn. Cám ơn chú Lâm đã cho cậu quá giang, Địch Nãi mua một ít bánh bích quy linh tinh ở quầy hàng rong ngoài cửa thôn, sau đó lôi kéo Phất Lôi đi lên núi.
Lần này trở về, Địch Nãi chuẩn bị xây dựng phòng ở ở trên núi. Căn nhà dưới chân núi trước kia Địch Nãi ở đã chuyển nhượng lại cho hàng xóm. Nhà cũ trên núi là nhà của ông bà nội Địch Nãi ở khi còn khỏe mạnh. Ông cụ không muốn xuống núi, vì thế cha Địch Nãi chỉ đành mở rộng hơn, xây thành một căn nhà ngói lớn có ba gian. Từ khi ông qua đời, căn nhà này cũng bỏ trống rất nhiều năm.
Địch Nãi thả Tiểu Nhị ra ngoài, để nó chạy theo, dẫn Phất Lôi đi tầm nửa giờ, mồ hôi đổ ướt cả áo, lúc này mới nhìn thấy gian nhà cũ trên sườn núi.
Dưới ánh trời chiều, căn nhà thoạt nhìn có chút cũ kĩ, dưới mái hiên giăng đầy mạng nhện. Nhiều năm không tu sửa nhưng cũng có thể tránh gió tránh mưa. Địch Nãi đẩy cửa, phát hiện bên trong cũng khá tốt, tuy đầy tro bụi nhưng vẫn còn rất nhiều gia cụ, chỉ cần hảo hảo quét dọn thì có thể ở được.
Nhìn qua Phất Lôi, y vừa đặt hành lý xuống, đang đánh giá tình huống chung quanh, ánh mắt tràn đầy quang mang hưng phấn, một chút cũng không thất vọng. Địch Nãi không khỏi mỉm cười, đây chính là nhà của bọn họ a.
Phất Lôi phát hiện Địch Nãi nhìn mình, y liền quay đầu lại nắm tay Địch Nãi, thấp giọng nói: “Cám ơn ngươi, Địch Nãi.”
Địch Nãi biết y có ý gì, liền nhướng mi cười hỏi: “Cám ơn cái gì? Cám ơn ta cho ngươi ở một căn nhà xập xệ à?”
Phất Lôi nghiêm nghị nói: “Đương nhiên không phải. Cám ơn ngươi đã suy nghĩ cho ta. Cám ơn ngươi đã tiếp nhận ta.”
Phất Lôi nói những lời này thực chân thành, ánh mắt nhìn y lại nóng cháy như vậy, hết thảy đều làm Địch Nãi run động, bàn tay bị Phất Lôi nắm lấy cũng có chút nóng lên. Địch Nãi vô thức cảm thấy có chút quẫn bách, chỉ đành đập Phất Lôi một cái: “Đứa ngốc.”
Phất Lôi nắm tay Địch Nãi, hơi cúi xuống hôn lên môi cậu. Bất quá, y hôn cũng không quá đạo, tuy nóng bỏng nhưng chỉ thử thăm dò liếm nhẹ môi Địch Nãi. Cẩn thận như vậy giống như lo sợ cậu cự tuyệt. Trong lòng Địch Nãi mềm nhũn, mở miệng nghênh đón tiến công của Phất Lôi. Lúc này Phất Lôi mới thuận thế vươn đầu lưỡi liếm thỉ trong khoang miệng Địch Nãi, nhiệt tình liếm mút, khát cầu nồng nhiệt làm Địch Nãi không thể khống chế phát ra tiếng hổn hển.
Tiểu Nhị ở bên ngoài dạo một vòng, sau khi tuần tra lãnh địa mới của mình, nó biểu thị thực vừa lòng, đang định vào nhà thì bị bụi bẩn làm sặc tới hắt xì một phát. Tiếng vang này đã đánh thức hai người đang ôm hôn bên trong. Phất Lôi lưu luyến chạm nhẹ môi Địch Nãi, sau đó mới buông ra.
Đối với chuyện mình thế nhưng bị Phất Lôi hôn tới thất thần, Địch Nãi khá đả kích, nửa ngày vẫn không lấy lại tinh thần. Liếm liếm đôi môi sưng đỏ, Địch Nãi ho khan một tiếng che dấu đi biểu tình xấu hổ, xắn tay áo nói: “Đến đến, bắt đầu thôi. Nơi này bụi phủ dầy ba tấc rồi, không quét tước sạch sẽ thì ta không dám ở đâu a.”
Hai người nhanh tay lẹ chân thu dọn, rốt cuộc trước khi bầu trời tối đen cũng quét tước một vòng, sau đó ra giếng nước ở sau nhà lấy nước lau rửa gia cụ một lần. Rất nhiều gia cụ bị hư hỏng, bất quá miễn cưỡng vẫn có thể dùng được. Địch Nãi quyết định sau khi ổn định sẽ tự học cách sửa chữa.
Địch Nãi ngồi thử lên chiếc giường gỗ lớn trong phòng ngủ, xác định không quá ẩm ướt, có thể ngủ được. Tiếp đó cậu lột chăn dra đi giặt rồi phơi lên sào trúc ngoài sân. Tối nay, bọn họ tạm thời chỉ có thể trùm quần áo ngủ.
Làm xong hết thảy, Địch Nãi thử kéo cầu dao điện trong nhà, phát hiện bóng đèn vẫn chiếu sáng bình thường. Thật tốt quá, như vậy thì không cần tìm thợ tới sửa đường dây.
Tổng thể mà nói, tình huống nhà cũ đã tốt ngoài tưởng tượng của Địch Nãi. Cậu chỉ cần mua sắm thêm một ít vật dụng hằng ngày, tỷ như nồi chậu chén bát chăn màn linh tinh, tiếp đó tìm thợ mộc trong thôn làm vài món gia cụ thì cơ bản đã đầy đủ.
Địch Nãi dọn hết đồ đạc trong hành lý ra, vật dụng hằng ngày thì để ngoài phòng khác, quần áo thì bỏ vào tủ gỗ, cuối cùng cũng xong.
Lúc này Địch Nãi cùng Phất Lôi đều dính bụi đầy người, trên mặt cũng đầy vệt bẩn. Thấy trên mặt Phất Lôi dính đầy mồ hôi, Địch Nãi nhịn không được giúp y lau đi. Đáng tiếc tay cậu cũng không sạch sẽ gì, lau lau một chút, Phất Lôi liền biến thành con mèo hoa.
Địch Nãi nhịn không được cười khẽ, hơn nữa càng lúc lại càng lớn, cười tới mức đau thắt lưng. Nhìn bộ dáng chật vật của Địch Nãi, Phất Lôi cũng cười, sau đó ôm lấy Địch Nãi, tùy ý cậu tựa vào người mình nghỉ ngơi. Chỉ ôm nhau như vậy cũng làm Phất Lôi cảm thấy thực thỏa mãn, nhịn không được lại ôm chặt hơn.
Địch Nãi cười một hồi thì ngừng lại, tựa vào người Phất Lôi thở dốc. Trên người Phất Lôi có mùi mồ hôi nhưng không khó ngửi, đó hương vị tinh khiết của giống đực. Trước kia địch Nãi không nghĩ tới có ngày mình lại yếu đuối tựa vào người một người nam nhân khác, chính là giờ phút này tựa vào Phất Lôi, cậu lại cảm thấy thực an tâm.
Qua một hồi, Địch Nãi đứng thẳng nói: “Đói bụng rồi, rửa mặt rồi ăn chút gì thôi!”
Cũng may trước đó Địch Nãi có mua một đống thức ăn, hiện giờ có thể lấp đầy bụng. Địch Nãi nấu nước rửa mặt, sau đó cùng Phất Lôi lang thôn hổ yết. Mệt mỏi suốt cả ngày, sớm đã đói muốn chết.
Bếp lò trong nhà bếp được nhóm lửa, Địch Nãi cùng Phất Lôi ngồi tựa vào nhau, châu đầu, bắt đầu thương lượng ngày mai nên làm gì, hẳn là mua thức ăn với vài vật dụng hằng ngày. Cuộc sống mới của bọn họ đã chính thức bắt đầu.
Trong lòng Địch Nãi có rất nhiều ý tưởng, chính là không biết nên bắt đầu từ đâu nên chỉ đành nói ra tính toán của mình với Phất Lôi. Trước kia trong thôn sẽ phân chia ruộng đất, Địch Nãi định đầu xuân sẽ trồng vài loại cây lương thực. Bất quá, cậu cơ bản chưa từng làm ruộng, cần phải tìm nhóm người lớn trong thôn học hỏi kinh nghiệm.
Ngoài ra, bọn họ còn phải học thêm một nghề tay trái mới được, chỉ làm ruộng thôi thì không đủ sống a.
Dưới ánh sáng từ bếp lò, Địch Nãi thoạt nhìn thực ôn nhu, Phất Lôi nhìn mà trái tim mềm mại vô cùng. Y nhịn không được sáp qua hôn lên mặt Địch Nãi.
Địch Nãi ngây người, đột nhiên nhíu mày cả giận nói: “Uy, ta đang nói kế hoạch nghiêm túc, ngươi rốt cuộc có nghe không hả?”
Phất Lôi vội vàng gật gù. Đến giờ, trong lòng Phất Lôi vẫn có chút bất an, y sợ Địch Nãi sẽ hối hận. Dù sao y cũng không biết Địch Nãi có phải là nhất thời xúc động hay áy náy mới cùng một chỗ với mình hay không. Chính là nếu thật là vậy, Phất Lôi cũng thực luyến tiếc. Y yêu thích hết thảy mà Địch Nãi mang tới. Hiện giờ Địch Nãi lại đang tính toán tương lai của bọn họ, y sao có thể không vui?
Địch Nãi dẫn theo một người ngoại quốc tóc vàng mắt vàng về nhà đã gây oanh động không nhỏ ở thôn làng. Bất quá, hiện giờ Địch Nãi đang ở trên núi, mọi người rất khó gặp mặt, trận xôn xao rất nhanh đã bình ổn.
Hiện giờ đứa nhỏ nông thôn cũng không thích đứng trong nhà, đều chạy ra ngoài làm công. Còn lại trong nhà đều là người già cùng trẻ nhỏ, này kì thực khá tiện cho Địch Nãi, dù sao cậu cũng không hi vọng mình cùng Phất Lôi bị vây xem.
Năm mới bắt đầu, Địch Nãi liền mua thật nhiều hạt giống, chuẩn bị trồng trọt.
Vạn sự khởi đầu nan. Chỉ làm nông cụ thôi cũng đã mất không ít ngày, càng miễn bàn tới chuyện xuống ruộng trồng trọt.
Địch Nãi cùng Phất Lôi đều là người mới, chỉ có thể chậm rãi theo các cụ trong thôn học hỏi. Bởi vì thường xuyên giúp các cụ chẻ củi dọn dẹp này nọ nên các cụ già đều thực thích bọn họ, cái gì cũng dạy.
Phất Lôi hiện giờ tràn đầy sinh lực, mỗi ngày cùng Địch Nãi vác cái cuốc ra ngoài, mặt trời mọc thì bắt đầu đi mặt trời lặn thì quay về nhà, giống như ngay cả chảy mồ hôi cũng thực vui vẻ.
Lúc rảnh rỗi, Địch Nãi liền cùng Phất Lôi dẫn Tiểu Nhị chạy vào trong núi chơi đùa. Càng đi sâu vào rừng thì Địch Nãi lại càng yêu thích. Bởi vì ở nơi đó, Phất Lôi có thể hóa thành hình thú, tự do bay nhảy trong rừng. Y còn có thể giống như trước kia, ở trong rừng săn được một ít động vật, biểu hiện sức mạnh dã tính.
Địch Nãi ngẫu nhiên cũng cùng Phất Lôi vui đùa, tùy ý Phất Lôi bổ gục mình xuống đất rồi cuồng liếm. Phất Lôi híp mắt, gương mặt hổ giống như mang theo ý cười. Tiểu Nhị cũng vậy, ở trong núi rừng chơi đùa tới phát điên, thường xuyên cùng Phất Lôi tranh nhau liếm Địch Nãi, cứ như Địch Nãi là kẹo que vậy.
Vì niềm vui sướng của bọn lúc này, Địch Nãi cảm thấy cho dù vất vả một chút cũng xứng đáng.
Năm thứ hai, trong thôn có vài ngọn núi cần tìm người nhận thầu, giá cả thực tiện nghi, chỉ hai vạn khối đã có thể thuê mười năm. Bởi vì đều là núi hoang nên ngay cả cây trồng cũng không có, vì thế rất ít người trong thôn muốn nhận.
Địch Nãi vừa nghe liền động tâm. Cậu cùng Phất Lôi đều là lao động khỏe mạnh, cứ ôm mãi mảnh ruộng nhỏ thì đúng là đại tài tiểu dụng. Không bằng nhận thầu mấy đỉnh núi kia, làm thêm nghề phụ.
Địch Nãi cùng Phất Lôi thương lượng một chút, sau đó dùng số tiền tích góp nhận thầu. Nhưng dùng ngọn núi kia vào việc gì thì Địch Nãi có chút lúng túng.
Mới đầu, Địch Nãi tiêu tiền mua khá nhiều cây ăn quả. Thế nhưng bởi vì không có kinh nghiệm nên mùa đông đã bị đông chết rất nhiều, số ít còn sống sót, sản lượng thu hoạch được cũng không cao.
Sau đó Địch Nãi mua một chiếc TV nhỏ, thường xuyên coi các tiết mục nông dân làm giàu, cân nhắc tìm ra phương pháp. Cậu thấy trong TV có người nuôi lợn rừng kiếm tiền, cậu cũng muốn thử một chút. Cậu cùng Phất Lôi làm, không mướn thêm người, mất hơn hai tháng mới dựng xong chuồn. Để nhanh chóng tiến hành, Địch Nãi còn mua rất nhiều sách cùng lên mạng tra xét tư liệu, sau đó mới mua một nhóm lợn rừng giống.
Mới đầu vẫn thực gian khổ. Thịt lợn rừng muốn ngon thì phải thả rông chúng trên núi. Địch Nãi dùng rào chắn vây một vòng đỉnh núi, ban ngày thả đám lợn rừng lên sườn núi chơi đùa. Bất quá như vậy thì mớ cây ăn trái trên núi liền gặp tai ương, thường xuyên bị đám lợn húc bật gốc.
Địch Nãi không vui, liền bảo Phất Lôi canh chừng cùng lùa chúng chạy khắp núi, không cho chúng có cơ hội dừng lại gây rối. Cũng may Phất Lôi là thú nhân, trời sinh có tính uy hiếp với nhóm động vật nhỏ, cách rất xa, chỉ cần ngửi thấy mùi của Phất Lôi thì đều sợ tới mức bỏ chạy tán loạn.
Tiểu Nhị cũng có thể giúp đỡ một chút, nếu đám lợn định húc hàng rào chạy trốn, nhất định sẽ bị nó dùng vuốt dọa hoảng chạy ngược trở lại.
Nhóm lợn cũng sinh bệnh, lúc này Địch Nãi phải chạy ngược chạy xuôi tìm kiếm trợ giúp. Bất quá ở vùng rừng núi hẻo lánh này ngay cả một bác sĩ thú y chính thức cũng không có. Địch Nãi ở trên mạng sưu tầm tư liệu rồi chạy ra ngoài thôn tìm người tới chữa trị cho đám lợn, quả thực tốn không ít khí lực.
Bất quá, lúc nhóm lợn đầu tiên được bán đi, Địch Nãi vẫn đếm tiền thực vui vẻ. Tuy chỉ kiếm lại được chút tiền vốn nhưng cậu đã có thể nhìn thấy tương lai tươi sáng sau này.
Ngày tháng cứ vậy bình thản trôi qua, Địch Nãi nuôi ngày càng nhiều, cũng có chút danh tiếng ở vùng lân cận. Cuộc sống của bọn họ cũng ngày càng tốt hơn.
Đêm giáng sinh năm 2011, Địch Nãi quyết định lãng mạn một phen. Buổi tối, cậu cầm một vò rượu gạo mà mình tự nhưỡng rồi bảo Phất Lôi chở mình bay tới đỉnh núi cao nhất ở phụ cận.
Ngồi trên tảng đá lớn, Địch Nãi vỗ vỗ vị trí bên cạnh ý bảo Phất Lôi mau ngồi xuống. Dưới ánh trăng bạc, bọn họ bắt đầu cùng nhau uống rượu. Đây là năm thứ năm bọn họ ở bên nhau. Năm năm này, gió mưa bão bùng gì bọn họ cũng đều cùng nhau trải qua, dấu tích vất vả cũng ghi lại dấu ấn trên gương mặt bọn họ. Phất Lôi thoạt nhìn lại càng thành thục hơn, cũng anh tuấn hơn.
Địch Nãi uống một ngụm rượu vào miệng, sau đó đỡ bả vai Phất Lôi rồi sáp qua dùng miệng truyền rượu cho y.
Phất Lôi thuận theo hé miệng, mặc cho rượu chảy xuống cổ họng. Sau đó, y không để Địch Nãi có cơ hội lùi lại, giữ lấy bả vai Địch Nãi, đẩy sâu nụ hôn. Nụ hôn của Phất Lôi càng lúc càng kịch liệt, hung ác như mãnh thú đói khát.
Địch Nãi cũng kịch liệt đáp trả, cuốn lấy đầu lưỡi Phất Lôi thân mật giao triền, trao đổi nước bọt cho nhau. Khoái cảm tê dại từ nụ hôn chậm rãi lan tỏa, làm bọn họ kìm không được phát ra tiếng thở dốc. Vừa hôn xong, Địch Nãi mỉm cười. Mấy năm nay, bọn họ càng lúc càng quen thuộc, chính là nhiệt tình dành cho nhau thì chưa từng biến mất, ngược lại lại càng lúc càng mãnh liệt.
Phất Lôi còn muốn hôn, nhưng Địch Nãi lại quay đầu đi để y hôn hụt lên má.
Nhìn vẻ mặt có chút sợ sệt của Phất Lôi, Địch Nãi buồn cười sáp qua, dùng chóp mũi lạnh lẽo của mình cọ cọ mũi Phất Lôi, cười khẽ nói: “Hey, uống rượu trước đã. Đừng lãng phí rượu ngon của ta nga!”
Vì thế, hai người vừa ngắm ánh đèn dưới chân núi vừa mỗi người một ngụm cùng uống rượu. Địch Nãi mới uống vài hớp rượu trắng, chẳng những dạ dày mà toàn thân đều ấm áp hẳn. Mang theo chút hơi men, cậu bắt đầu cùng Phất Lôi lải nhải đủ thứ việc. Phất Lôi mỉm cười lắng nghe, ngẫu nhiên sẽ nói ra ý kiến của mình. Bất quá, phần lớn thời gian là chuyên chú nhìn mặt Địch Nãi, giống như vĩnh viễn cũng nhìn không đủ.
Bất tri bất giác, Phất Lôi ôm Địch Nãi vào lòng. Trái tim Phất Lôi nảy lên thực mạnh mẽ, cũng thực nhanh. Mỗi một nhịp đập đều nói cho Địch Nãi biết, người này thích mình cỡ nào. Địch Nãi ngẩng đầu, quyến luyến hôn lên môi Phất Lôi, chậm rãi mút nhẹ, chậm rãi miêu tả hình dáng của nó.
Rất nhanh, Địch Nãi biến thành tư thế nằm ngửa trong lòng Phất Lôi, bị ôm lấy tinh tế hôn môi. Vô số nụ hôn dày đặt phủ xuống mặt, cổ Địch Nãi, chậm rãi di chuyển xuống dưới.
Thời tiết thực rét lạnh, chính là trái tim bọn họ lại thực nóng bỏng, nóng tới mức lan tràn khắp toàn thân.
Số rượu còn lại trong vò cuối cùng cũng bị lãng phí, bất quá chúng lại được dùng vào mục đích khác. Sáng sớm hôm sau lúc tỉnh lại, Địch Nãi phát hiện mình bị hình thú của Phất Lôi ôm vào lòng, vây thực nghiêm kín, mà bộ vị phía sau ẩn ẩn truyền tới chút đau đớn. Xem ra, đêm qua tình hình chiến đấu rất kịch liệt.
Địch Nãi mơ hồ nhớ lại, đến cuối cùng hình như Phất Lôi có dùng hình thú làm tình với mình. Chính là, cậu nhớ không rõ lắm, đầu óc vẫn còn chút mơ hồ. Đang định hỏi Phất Lôi thì y đột nhiên biến về hình người, đứng dậy chỉ về phía xa xa: “Mau nhìn, mặt trời mọc rồi.”
Địch Nãi nắm tay Phất Lôi nương theo lực kéo ngồi dậy, nhỉn về phía trước. Quả nhiên mặt trời đỏ rực như lòng đỏ trứng đang chầm chậm dâng lên từ phía sau một ngọn núi. Khoảnh khắc đó, trời đất tựa hồ bừng sáng. Cảnh tượng như vậy, mặc kệ là khi nào, mỗi khi nhìn thấy đều làm người ta cảm thấy rung động, trong lòng cũng tràn trề hi vọng.
Trong cơn gió se se lạnh của buổi sớm, Địch Nãi nắm chặt tay người bên cạnh.
Cánh ơn ngươi, có thể bồi ta ngắm mặt trời mọc, cám ơn ngươi vẫn luôn bầu bạn, không rời không bỏ. Chúng ta hãy cứ như vậy, cùng nhau ngắm mặt trời lặn, cũng nhau trải qua xuân hạ thu đông, tới tận khi già đi.
Hoàn Phiên Ngoại 124.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});