(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thú Nhân Chi Đặc Chủng Binh Xuyên Việt [127] Phiên Ngoại Duy Lạp Cùng Na Tạp (hạ)
Na Tạp nghe thấy Duy Lạp nói ‘ta hận ngươi’ thì kinh hoảng, lập tức thanh tỉnh lại. Lúc này Na Tạp mới phát hiện dưới thân Duy Lạp là một mảnh hỗn độn, hỗn hợp bạch trọc cùng máu tươi từ giữa hai chân chảy xuống, thoạt nhìn có chút ghê người.
Na Tạp luống cuống tay chân leo xuống giường, bắt đầy tẩy trừ cho Duy Lạp. Duy Lạp vẫn hôn mê, lúc bị chạm vào nơi bị thương mới khó chịu lầm bầm vài tiếng. Lúc này Na Tạp mới biết mình đã gây ra bao nhiêu thương tổn. Sau khi tẩy rửa sạch sẽ, Na Tạp bắt đầu bôi thuốc cho bộ vị sưng đỏ kia.
Na Tạp ảo não phát hiện một màn làm mình căm tức trước đó thế nhưng chỉ là hiểu lầm. Bởi vì hắn nhìn thấy miệng vết thương dài nhỏ có lẫn bùn đất ở gót chân Duy Lạp. Có lẽ, lúc đó Cổ Đức đang giúp Duy Lạp kiểm tra miệng vết thương chứ không phải tình tứ gì cả.
Na Tạp mềm nhẹ giúp Duy Lạp rửa đi bùn đất trên miệng vết thương rồi bôi thuốc. Duy Lạp ngủ không ổn lắm, cứ thì thào gọi ‘phụ thân, mẫu phụ’ linh tinh, giống như rất khó chịu. Na Tạp đau lòng ôm chặt Duy Lạp vào lòng, thật chặt, giống như không bao giờ muốn buông ra.
Lúc chạng vạng thì Duy Lạp phát sốt, trán nóng rực, bắt đầu giãy dụa lung tung. Na Tạp thấy tình huống không ổn liền cõng Duy Lạp chạy đi tìm đại vu.
Đại vu nhìn sơ một cái liền biết đã xảy ra chuyện gì, im lặng liếc nhìn Na Tạp, sau đó đại vu nhanh chóng đi lấy thảo dược. Bất quá, cái liếc mắt thoáng qua kia làm Na Tạp run rẩy tới đổ đầy mồ hôi.
Na Tạp biết, lần này mình thực sự đã sai rồi, lại còn sai rất lớn, thế nhưng chỉ vì suy nghĩ của bản thân mà hiểu lầm Duy Lạp, sau đó còn thô bảo tổn thương đối phương. Nhớ lại câu ‘ta hận ngươi’ của Duy Lạp, ***g ngực Na Tạp liền đau âm ĩ. Hắn không biết khi Duy Lạp tỉnh lại, mình rốt cuộc nên giải thích thế nào. Na Tạp cũng không biết, phải làm sao để Duy Lạp tha thứ cho mình.
Lấy chút dược ở chỗ đại vu, lại nghe đối phương nói một số chú ý khi dưỡng thương, sau đó Na Tạp cõng Duy Lạp về sơn động. Na Tạp ôm Duy Lạp cùng nằm trên giường, thỉnh thoảng lại giúp Duy Lạp lau mồ hôi, còn nắm chặt tay trấn an Duy Lạp, giống như chỉ có vậy Na Tạp mới có thể giảm bớt áy náy trong lòng.
Dưới sự săn sóc cẩn thận của Na Tạp, rốt cuộc tới giữa trưa hôm sau thì Duy Lạp tỉnh lại. Quả nhiên, Duy Lạp không lộ ra sắc mặt hòa nhãn, vừa mở to mắt liền hung hăng cho Na Tạp một cái tát, sau đó lạnh lùng nói: “Ta muốn về nhà, đưa ta trở về.”
Na Tạp có chút lúng túng: “Ngươi bị thương, trước tiên cứ ở đây dưỡng thương đi!” Hắn biết, nếu lúc này để Duy Lạp rời đi thì cơ bản không thể vãn hồi chuyện giữa bọn họ.
Duy Lạp cười lạnh: “Đúng vậy, là ngươi ban tặng.”
Na Tạp siết chặt nắm tay, cúi đầu giải thích: “Thực xin lỗi, ta sai rồi. Ta hiểu lầm ngươi.”
Lần này, Duy Lạp ngay cả cười lạnh cũng lười bồi: “Một câu xin lỗi là xong à?”
Na Tạp thực không biết nên trả lời thế nào, chỉ đành im lặng.
Lửa giận trong lòng Duy Lạp liền phừng lên: “Ta muốn về nhà, ta không muốn nhìn tới ngươi!”
Na Tạp không ừ hử gì, đột nhiên đứng dậy múc canh thịt mình đã nấu sẵn trước đó vào ống tre, sau đó đi tới ngồi xuống trước giường, cẩn thận nói: “Ngươi nhất định đói rồi, uống chút canh đi!”
Gương mặt trước giờ vẫn lãnh đạm lúc này có chút lấy lòng, nếu là trước kia, Duy Lạp chắc chắn đã nhảy cẩng lên. Chính là hiện giờ, Duy Lạp phất tay một cái đánh nghiêng ống tre, canh nóng cứ vậy đổ hết lên người Na Tạp.
Canh nóng rót lên đùi, lập tức bỏng thành một mảng đó, bất quá Na Tạp không để ý tới, ngược lại nắm lấy tay Duy Lạp: “Ngươi không sao chứ, ta xem xem.”
Tay Duy Lạp cũng bị văng trúng vài giọt canh, bất quá không tạo thành thương tổn. Na Tạp khẩn trương lau đi nước canh rồi cẩn thận thổi thổi, sau đó mới nói: “Ngươi muốn đánh ta thế nào cũng được, nhưng cẩn thận đừng để chính mình bị thương.”
Duy Lạp lạnh lùng quay mặt đi, không thèm để ý.
Na Tạp đứng dậy vẩy đi nước canh trên người, sau đó vội vàng đi múc một phần canh mới. Dù sao da thịt hắn cũng thực thô dày, nóng một chút cũng không sao, hiện giờ phải làm sao để Duy Lạp ăn uống chút gì mới quan trọng.
Lúc này Duy Lạp nhất quyết không chịu quay đầu lại, càng miễn bàn tới chuyện ăn canh. Na Tạp thấy Duy Lạp như vậy thì đột nhiên tự tát mình. Âm thanh vang dội kia lập tức làm Duy Lạp chú ý quay lại. Nhìn Na Tạp làm vậy, Duy Lạp cũng có chút giật mình, bất quá chỉ lạnh lùng nhìn mà không ngăn cản.
Na Tạp vừa thấy liền biết có kết quả, liền bắt đầu không ngừng tát mình. Lực đạo của Na Tạp không nhỏ, rất nhanh hai bên mặt đã sưng phù, ngay cả khóe miệng cũng chảy ra máu tươi.
Nhìn gương mặt hệt như đầu heo của Na Tạp, tâm tình Duy Lạp cũng khá hơn một chút, rốt cuộc từ bi nói: “Ta đói bụng.”
Na Tạp giống như được đại xá lại chạy đi múc canh nóng, sau đó thổi thổi cho nguội bớt rồi mới đưa cho Duy Lạp. Duy Lạp cả ngày không ăn cơm, sớm đã đói bụng, ừng ực ừng ực, rất nhanh đã uống xong, lại muốn thêm một phần. Uống canh xong, Duy Lạp không thèm để ý tới Na Tạp, xoay người nằm xuống.
Mấy ngày kế tiếp thì tình huống này thường xuyên diễn ra, Duy Lạp không đề cập tới chuyện về nhà nữa, bắt đầu không chút khách khí sai khiến Na Tạp, bảo hắn làm cái này làm cái kia. Lúc thì Duy Lạp đòi ăn tuyết long quả tít trên núi cao, lúc thì muốn ăn cầy hương trong khe sâu.
Na Tạp ngậm bồ hòn làm ngọt, nghe Duy Lạp thích gì thì lập tức bay đi tìm. Bất quá, đại vu có căn dặn Duy Lạp không thể ăn thịt nướng, vì thế hắn xé thịt thành sợi nhỏ, sau đó nấu canh cho Duy Lạp uống.
Duy Lạp mỗi ngày đều hất hàm sai khiến, cứ sai ý thì tát một cái, Na Tạp hoàn toàn không phản kháng.
Chính là, ngẫu nhiên Na Tạp sẽ hóa thành hình thú nằm trong góc nghỉ ngơi, nhìn Duy Lạp nằm trên giường, nghĩ lại chuyện khi trước, hắn không khỏi có chút thương tâm. Duy Lạp nhiệt tình trước kia tựa hồ chỉ còn trong giấc mộng, chính là, Na Tạp biết, tất cả đều là lỗi của mình.
Qua vài ngày, thương thế của Duy Lạp cơ bản đã dưỡng tốt, cơn giận cũng tiêu tan một chút. Bất quá, Duy Lạp vẫn không ngừng sai bảo Na Tạp. Có thể để người mình thích cố gắng lấy lòng mình, cơ hội tốt như vậy, Duy Lạp sao có thể bỏ qua?
Hôm nay Na Tạp vì hái nấm đầu khỉ quý hiếm trên núi mà vô thức xông vào lãnh địa của sư đầu thú. Tuy Na Tạp là thú nhân cường tráng nhưng ở trong địa bàn của người ta, hắn không có cách nào không chút tổn hao trốn thoát. Cuối cùng, dựa vào đôi cánh của mình, Na Tạp mới có thể mở đường máu ôm số nấm chưa bị rớt trở về.
Duy Lạp nhìn thấy Na Tạp mang đầy vết thương trên người thì cũng có chút khiếp sợ. Na Tạp không nói gì, chỉ đưa nấm đầu khỉ cho Duy Lạp rồi chui vào góc sơn động, buồn thiu nằm liếm vết thương.
Na Tạp dù sao cũng là người Duy Lạp thích, nhìn thấy Na Tạp bị thương, trong lòng Duy Lạp cũng thực khổ sở. Duy Lạp nhìn một lúc, cuối cùng vẫn cầm thảo dược giúp Na Tạp bôi. Na Tạp quả thực có chút vừa mừng vừa lo. Này là Duy Lạp tha thứ cho mình à?
Duy Lạp bôi thuốc xong thì không làm thêm động tác gì dư thừa, đứng dậy rời đi. Na Tạp có chút luống cuống, thực không biết Duy Lạp đang nghĩ gì trong lòng. Khoảng thời gian này Na Tạp vẫn luôn nơm nớp lo sợ, sợ những cố gắng của mình bấy lâu đều uổng phí, vì thế lại càng cố gắng lấy lòng Duy Lạp.
Trải qua khoảng thời gian này, Na Tạp đã sớm hiểu ra, mình thật sự đã thích Duy Lạp.
Duy Lạp tuy thoạt nhìn phóng đãng nhưng không hề lạm tình. Trong bộ lạc có nhiều thú nhân yêu thích như vậy nhưng không có ai có thể thật sự thân cận. Hắn cảm thấy mới đầu mình cứ ôm thành kiến về Duy Lạp quả thực không đúng.
Nói thật, người như hắn, có thể được giống cái xinh đẹp như Duy Lạp yêu thích thì còn cầu mong gì hơn? Na Tạp kì thực có chút tự ti không dám xác nhận, Duy Nạp thực sự yêu thích mình sao, mình chính là kẻ bị tộc nhân gọi là sự sỉ nhục của bộ lạc a. Na Tạp cứ luôn sợ hãi, sợ Duy Lạp biết chuyện sẽ ghét bỏ mình. Thần sáng thế để hắn có được tình yêu đẹp như vậy rồi lại mất đi, hắn nhất định sẽ phát cuồng.
Sau khi thương tích Duy Lạp khỏi hẳn, hắn liền bảo Na Tạp chở mình dạo chơi. Hiện giờ Na Tạp chỉ ước gì Duy Lạp chịu đi săn với mình, bởi vì chỉ có vậy thì bọn họ mới có thể thân thiết hơn. Khoảng thời gian này bầu không khí giữa hai người đã tốt hơn rất nhiều, chính là Duy Lạp vẫn không lộ ra sắc mặt hòa nhã. Na Tạp cũng không để ý, chỉ cần Duy Lạp còn ở bên cạnh hắn là tốt rồi.
Hôm nay Duy Lạp dạo chơi thỏa thích trên thảo nguyên, lúc ôm bó hoa tươi mình hái được ngồi trên lưng Na Tạp quay về sơn động thì thấy Bối Nhĩ. Đã vài ngày không gặp người bạn này, Duy Lạp thực vui sướng gọi Bối Nhĩ, muốn cùng đối phương tâm sự.
Lúc hai phi thú nhân trò chuyện, Na Tạp đứng sát bên cạnh, đôi mắt thực trông mong. Duy Lạp không vui, hắn có vài chuyện tư mật muốn nói với bằng hữu, vì thế đuổi Na Tạp đi.
Na Tạp cũng không bay đi xa mà ẩn mình trong rừng cây cách đó không xa, chờ Duy Lạp.
Duy Lạp không có cách nào, bất quá cũng biết Na Tạp không thể nghe bọn họ nói chuyện nên cũng mặc kệ.
Bối Nhĩ hỏi Duy Lạp: “Mấy hôm nay ngươi đi đâu vậy? Đã mấy ngày rồi không thấy, ta cứ nghĩ ngươi xảy ra chuyện!”
Duy Lạp cười cười: “Hì hì, ngươi cũng thấy đó, ta có chuyện gì đâu, ta chỉ ở bên sơn động Na Tạp thôi.”
Bối Nhĩ kinh ngạc mở to mắt: “Ngươi thật sự thích Na Tạp à? Về sau muốn ở cùng một chỗ với hắn sao?”
Duy Lạp vuốt vuốt cằm nghĩ nghĩ, sau đó nháy nháy mắt với Bối Nhĩ: “Này thì phải xem biểu hiện của hắn, bất quá tạm thời, ta cảm thấy như bây giờ cũng không tệ.”
Bối Nhĩ có chút do dự hỏi: “Kia, ngươi có biết chuyện của Na Tạp không?”
Duy Lạp nghi hoặc hỏi: “Chuyện gì?”
Bối Nhĩ kể lại đại khái cho Duy Lạp. Hóa ra, lúc Na Tạp chào đời, mẫu phụ của hắn vì khó sinh mà qua đời, mà điều kì lạ chính là thú văn của Na Tạp cư nhiên không giống với phụ thân của hắn, thú văn của phụ thân là màu đen, thế nhưng thú văn của Na Tạp lại là màu rám nắng. Trong bộ lạc, chuyện này quả thực quái lạ. Bởi vì thú văn của thú nhân đều được truyền thừa từ phụ thân.
Phụ thân Na Tạp nhìn thấy đứa nhỏ thì trái tim lạnh băng. Hắn cảm thấy Na Tạp không phải đứa nhỏ của mình. Rất nhiều người trong bộ lạc cũng nghĩ như vậy. Nếu Na Tạp không phải đứa nhỏ của hắn thì lai lịch của Na Tạp cũng rất khả nghi, rất có thể bầu bạn đã phản bội hắn. Chính là, mẫu phụ Na Tạp đã chết rồi, rốt cuộc không có ai biết được sự thật năm đó.
Phụ thân Na Tạp vì hận Na Tạp chào đời mà hại chết mẫu phụ, hơn nữa lại cảm thấy Na Tạp không phải đứa nhỏ của mình nên thái độ rất lãnh đạm, sau khi Na Tạp có thể biến hóa thì đưa tới một sơn động đã bị bỏ hoang, để Na Tạp tự sinh tự diệt.
Mọi người thì cho rằng Na Tạp là sự sỉ nhục của bộ lạc nên không ai chịu nhận nuôi. Từ nhỏ tới lớn, cơ hồ không có tiểu thú nhân nào chịu chơi cùng Na Tạp, chỉ có mấy thú nhân già, thấy Na Tạp đáng thương nên cho hắn chút đồ ăn cùng truyền dạy kinh nghiệm đi săn. Na Tạp đã lớn lên trong hoàn cảnh như vậy.
Duy Lạp hiểu ra, hóa ra tính cách lạnh lùng của Na Tạp đã hình thành như vậy. Không biết vì cái gì, Duy Lạp cảm thấy có chút thương tiếc.
Sau ngày đó, Duy Lạp cũng không làm mặt lạnh với Na Tạp nữa. Na Tạp cao hứng không thôi, thế nhưng không vì thế mà làm ra những hành động thân mật, càng miễn bàn tới chuyện hôn hít.
Duy Lạp cảm thấy có chút kỳ quái, dù sao thú nhân quả thực rất xúc động. Nghĩ Na Tạp vẫn còn để ý chuyện lần đó, Duy Lạp còn cố ý giải thích: “Ngày đó ta xuống sông bắt cá, muốn làm canh cá cho ngươi uống, không ngờ bị miểng cắt bị thương, Cổ Đức vừa vặn đi ngang qua, thấy ta bị thương nên xem giúp thôi. Ta cũng khó tự xử lý gót chân nên để Cổ Đức xem hộ, không ngờ lại làm ngươi hiểu lầm.”
Na Tạp nghe vậy thì thực cảm động, bất quá cũng thực áy náy. Từ nhỏ tới lớn, không có ai để ý tới hắn như vậy, thế mà hắn lại tổn thương đối phương, quả thực không thể tha thứ. Chính vì thế Na Tạp lại càng dụng tâm đối tốt với Duy Lạp, cũng không dám thân cận. Hắn sợ mình xúc động lại tổn thương Duy Lạp, lần đó thương tích quả thực rất nghiêm trọng, mất vài ngày mới có thể xuống giường.
Duy Lạp không biết Na Tạp rốt cuộc không tự nhiên cái gì. Hắn nghĩ đủ mọi cách, khiêu khích tới dục hỏa tận trời nhưng Na Tạp vẫn luôn có cách dập lửa. Duy Lạp tức giận không thôi, bất quá cũng không thể ép buộc đối phương làm tình với mình.
Hôm nay lúc đi săn, Duy Lạp nhìn thấy một con sông khá trong, vì thế liền nhảy xuống tắm rửa. Duy Lạp gọi Na Tạp ở trên bờ: “Uy, nước sông thực mát, ngươi cũng xuống tắm một chút đi!”
Na Tạp nhìn Duy Lạp lộ ra ***g ngực trắng nõn trong dòng nước thì lập tức quay đầu đi, không dám nhìn lại. Na Tạp sợ mình nhìn nhiều lại bộc phát thú tính. Duy Lạp ở trong nước đùa nghịch nửa ngày mà không thấy Na Tạp xuống, cuối cùng chỉ đành bất đắc dĩ tắm rửa rồi lên bờ.
Lúc trở về, bọn họ đụng phải vài thú nhân đồng dạng cũng ra ngoài đi săn. Duy Lạp cố ý thân cận mấy thú nhân kia, cùng bọn họ nói nói cười cười, quả nhiên, Na Tạp bị kích thích. Lúc về tới sơn động, Na Tạp liền kéo Duy Lạp mà hôn kịch liệt: “Ngươi là của ta, không được thích người khác!”
Na Tạp rốt cuộc cũng nói ra những lời trong lòng.
Duy Lạp hài lòng mỉm cười: “Ta là của ngươi à? Kia sao ngươi không chịu chạm vào ta? Ngươi không chịu chạm ta thì ta chỉ đành tìm người khác thôi.”
Na Tạp rống to: “Ngươi không được làm vậy!” Bất quá đột nhiên đỏ mặt thực khả nghi: “Không phải ta không chịu chạm vào ngươi, ta sợ mình sẽ tổn thương ngươi.”
Duy Lạp mỉm cười hôn một ngụm lên khóe miệng Na Tạp: “Đứa ngốc, ngươi chỉ cẩn thận một chút thì sẽ không sao.”
….. cua đồng cua đồng bơi bơi bơi một ngàn chữ….
Duy Lạp dù sao cũng là lần đầu tiên cảm nhận được sức hấp dẫn của ái tình, tuy mệt mỏi nhưng tinh thần lại thực hưng phấn. Bất quá Na Tạp không dám làm nhiều, sợ làm bị thương Duy Lạp, liền ôm đối phương, hôn lên môi lên mặt rồi dỗ hắn ngủ.
Lúc mơ mơ màng màng, Duy Lạp nghĩ thầm, chuyện vui sướng như vậy cư nhiên đến bây giờ mới làm, về sau nhất định phải làm nhiều hơn mới được a.
Hoàn Phiên Ngoại 127.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});