Thú Nhân Chi Hàm Công Đích Xuân Thiên

Chương 63: Chương 63: Dương Hàn Phát Điên




Nuôi dưỡng một đứa nhỏ thú nhân cần phải có bao nhiêu bản lĩnh?

Đầu tiên, quả nhiên vẫn là vấn đề thức ăn đi.

Dưới ánh mắt khiển trách của Tạp Mạch Nhĩ, Thản Đồ cơ hồ trong nháy mắt lao vọt ra ngoài—— còn có anh em tốt A Nhĩ Sâm đi cùng.

Sự tình trải qua là thế này——

Tô Sách ôm cơn đau đớn sau khi sinh nằm trên giường, tuy vì yêu thương đám nhỏ của mình nên cố chống đỡ trông giữ, thậm chí còn đùa gưỡn chúng, nhưng này cũng không thể làm cậu đột nhiên khỏi hẳn.

Vì thế, sau phút ôn nhu ngắn ngủi qua đi—— lại miễn cưỡng nghe Tạp Mạch Nhĩ dặn dò, Tô Sách rốt cuộc cũng trắng bệch nằm trên giường.

Mà Thản Đồ mặc dù vui sướng khi có đứa nhỏ nhưng vẫn đặt Tô Sách ở vị trí cao nhất, vì thế động tác của y từ quá vui sướng nên sững sờ như khúc gỗ trở nên linh hoạt trở lại, mà bản thân cũng từ trạng thái ngây ngốc tỉnh táo lại.

Không thể không nói, Thản Đồ vẫn rất cẩn thận. Đặc biệt là lúc đối mặt với Tô Sách.

Rất nhanh, Thản Đồ đi ra ngoài ôm một đống da thú mềm mại trữ trong nhà tới, cuộn thành một đoàn nhét vào sau lưng cho Tô Sách có điểm tựa, sau đó trong ánh mắt mong chờ của Tô Sách, Thản Đồ túm lấy cái rổ chứa đám nhỏ của bọn, cẩn thận đặt bên cạnh Tô Sách—— vị trí Tô Sách chỉ cần duỗi tay là có thể chạm tới.

Thản Đồ biết, A Sách muốn như vậy.

Thản Đồ tuy muốn giống như lúc nãy ôm Tô sách cùng bọn nhỏ bồi dưỡng tình cảm, chính là bản thân y là người đứng đầu trong nhà, y cần phải tiễn vu y. Y lấy tới loại xương thú tốt nhất để trả thù lao cho vu y đã giúp bọn nhỏ chào đời suông sẻ.

Thụy Ân Tư thực săn sóc tiếp nhận——nhiều xương thú như vậy, kì thật phân lượng cũng không nhỏ.

Nhưng đột nhiên, nhóm tiểu thú trong rổ phát ra âm thanh nức nở khe khẽ, một tiếng nối tiếp một tiếng, âm thanh mỏng manh đâm vào tai làm trái tim mọi người hệt như bị bóp chặt.

Thản Đồ vội lao tới, nhìn nhóm tiểu thú khó chịu quơ quơ bốn móng vuốt bé xíu, cái bụng nhỏ phập phồng, giống như mèo con không ngừng gào khóc… Y nhất thời ngây ngốc.

Tô Sách vốn vẫn luôn dùng ánh mắt ôn nhu nhìn bọn nhỏ, lúc này cũng bắt đầu kích động.

Cậu cũng không có kinh nghiệm nuôi nấng con nít a… Đây là sao vậy? Chẳng lẽ tè dầm sao? Hay bởi vì có gì khó chịu?

Tô Sách vội vàng đưa tay qua nhẹ nhàng đẩy đám nhỏ, nhưng không ngờ mới vươn tay một chút, hạ thân liền bị liên lụy mà phát đau… Sắc mặt Tô Sách càng khó coi hơn, thậm chí ngay cả khí lực cử động ngón tay cũng không có.

Thản Đồ vừa thấy, chút bình tĩnh mới có lại thoáng chốc tuột về con số không, bộ dáng muốn chạm vào Tô Sách lại không dám, quả thực ngốc tới mức làm người ta nhụt chí——

Sau đó vẫn là Tạp Mạch Nhĩ đang định rời đi lại lần thứ hai bước tới trước mặt bọn họ, quan sát nhóm tiểu sư tử một chốc, quyết đoán nói: “Bọn nhỏ đói bụng.”

…A?

Đúng rồi, từ lúc sinh ra tời giờ chúng nó chưa ăn gì cả.

Thản Đồ nhớ lại một chút, ấu tể ăn cái gì? Luôn tuân theo quy tắc tốt đẹp ‘nghĩ không ra phải hỏi Tô Sách’, y theo bản năng dời tầm mắt tới trên người Tô Sách.

Chính là Tô Sách đang rất đau đớn, nói ra chỉ có mấy âm tiết nát vụn… Thản Đồ vừa thấy thì nhất thời vô cùng đau lòng, thoáng chốc đã quên mất nhóm ấu tể còn đang gào khóc đòi ăn.

Độ cong nhu hòa bên môi Tạp Mạch Nhĩ trước giờ triệt để san bằng, hắn nhíu mày nhắc nhở Thản Đồ: “Thản Đồ, ngươi còn không mau đi bắt mấy đầu mẫu thú về? Ấu tể không thể chịu đói!”

Thản Đồ nhất thời bừng tỉnh đại ngộ.

Vì thế, tiếp đó chính là cảnh tượng y vội vàng phóng đi.

Kế tiếp nói một chút chính là vấn đề liên quan tới sữa trong thế giới thú nhân.

chính vì thú nhân có ngoại hình như nam giới nên trừ bỏ giống cái có chức năng sinh dục thì những đặc tính khác của nữ giới bọn họ hoàn toàn không có.

Nói cách khác, giống cái thú nhân không có sữa.

Nửa tháng sau khi ấu tể chào đời đều phải lấy sữa làm thức ăn, mà nếu sữa không xuất phát từ giống cái, như vậy chính là từ đám dã thú ở bên ngoài. Chiếu theo đạo lý này, kì thật tộc thú nhân có thể thuần dưỡng một ít dã thú chuyên dùng để cung cấp sữa cho ấu tể. Nhưng hầu hết các thú nhân không có suy nghĩ này—— bọn họ vẫn ủng hộ việc đi săn bên ngoài vì cảm thấy chăn nuôi thực phiền toái; thứ hai, các thú nhân cho rằng chỉ có sữa của dã thú hoang dại mới có thể uy ấu tể, nếu dã thú bị phục tùng, nếu ấu tể uống loại sữa từ dã thú này tiết ra sẽ mất đi dã tính của thú nhân, tương lai sẽ không đủ cường hãn.

Vì thế, mỗi lần có tân ấu tể chào đời thì phụ thân của ấu tể sẽ tự tay lên núi bắt một mẫu thú về uy sữa, nghe nói như vậy có thể làm ấu tể kế thừa được dũng mãnh của phụ thân… Mà sau lần đầu tiên thì cũng không bắt buộc tuân theo quy định này, có thể do phụ thân hoặc các giống đực khác bắt mẫu thú—— tốt nhất cũng phải là giống đực phi thường dũng mạnh, để ấu tể cũng nhiễm loại bưu hãn này, phụ thân ấu tể muốn một mình làm việc này vẫn được.

Thản Đồ cùng A Nhĩ Sâm có thể xem là anh em khong tối, A Nhĩ Sâm là giống đực nổi danh ngang ngửa Thản Đồ trong bộ lạc, đương nhiên có tư cách bắt giữ mẫu thú với Thản Đồ—— phải biết lần này Tô Sách sinh một lần ba ấu tể, một mẫu thú cung cấp sữa chỉ sợ không đủ dùng.

Vì thế, sau khi Tạp Mạch Nhĩ nhắc nhở, Thản Đồ rốt cuộc cũng đi thực hiện chức trách của phụ thân.

Cùng thời gian này, Tạp Mạch Nhĩ lại lấy ra một ít thảo dược bôi cho Tô Sách đau đến cắn răng nằm trên giường. Loại thảo dược này đại khái có hiệu quả gây tê, lúc sinh, Tạp Mạch Nhĩ vì tránh cho Tô Sách không thể cảm nhận được hướng đi của ấu tể mà không biết dùng lực thế nào nên không cho cậu sử dụng, hiện tại đã sinh xong, cũng không cần kiêng kị.

Nghĩ nghĩ, tuy Thản Đồ còn chưa trở lại nhưng ca ca Tô Sách, Dương Hàn còn ở, vì thế Tạp Mạch Nhĩ liền giao một ít thảo dược cho Dương Hàn, lại nói cho anh biết cách sử dụng, sau đó liền cùng Thụy Ân Tư rời đi.

Cho dù lưu lại cũng chỉ quấy rầy gia đình này cùng tân sinh mệnh đoàn tụ… Hắn đã hết tác dụng.

Cứ như vậy, Dương Hàn cầm một bao thảo dược, Tô Sách đang nhíu chặt mày nằm trên giường mà sững sờ

Cái này… đều giao cho anh?

Dương Hàn cũng có chút hoảng hốt.

Ngây người một hồi lâu, Dương Hàn mới đặt thảo dược lên bàn, bản thân thì ngồi xuống bên giường, lẳng lặng nhìn Tô Sách đã nhắm chặt mắt. Học đệ đã ngủ rồi.

A Sách vẫn là lần đầu tiên lộ ra bộ dáng yếu ớt như vậy…

Trước kia, vô luận trong hoàn cảnh gian khổ thế nào, A Sách cũng thực nghiêm túc cùng mình làm việc, chẳng sợ rất nhiều lần phải thức cả đêm tăng ca, nhưng không hề thấy trên mặt cậu có một nửa biểu tình mệt mỏi.

Rất nhiều lúc, anh thậm chí còn nghĩ học đệ có phải không hề biết mệt mỏi là gì… Chính là sau đó có một lần, Dương Hàn đột nhiên chú ý, A Sách so với hình chụp hồi tốt nghiệp gầy hơn rất nhiều mới phát giác ra, hóa ra cậu vẫn luôn yên lặng chịu đựng.

Chỉ vì đáp ứng trở thành nhân viên của công ty mình mà bỏ ra nhiều tinh lực như vậy… Cũng từ lúc đó, Dương Hàn mới thật sự càng nhiệt tình hơn, xem Tô Sách như em ruột mình.

Chính là hiện tại, nhìn thế nào cũng mỏng manh yếu ớt như trang giấy, quả thật đúng là không quen a…

Trên trán Tô Sách còn chút mồ hôi, vì cơn đau đớn khi nãy mà toát ra, Dương Hàn nhìn nhìn, sau đó ra ngoài lấy một chậu nước ấm tiến vào, dùng khăn mặt nhúng nước, có chút vụng về lau giúp cậu.

Sau đó ngừng một chút, thừa dịp Thản Đồ cùng A Nhĩ Sâm vẫn chưa trở về, đóng kín cửa… phải chú ý một chút, suy yếu sau khi sinh rất dễ làm Tô Sách sinh bệnh.

Dương Hàn rốt cuộc vẫn là một người đàn ông tay chân vụng về, lại không quá cẩn thận, suốt quá trình giúp Tô Sách lau người, mặc dù đã rất cẩn thận nhưng vẫn làm Tô Sách có chút khó chịu.

Bất quá bởi vì tác dụng gây tê nên Tô Sách vẫn không tỉnh lại.

Sau khi giúp Tô Sách lau mình xong, Dương hàn cúi đầu nhìn nhóm tiểu sư tử trong rổ đặt đầu giường.

Chúng nó… quả thực rất đáng yêu a.

Móng vuốt nhỏ bé không xòe ra mà tụm lại một chỗ, phần đệm thịt non mềm có màu phấn hồng. Đại khái vừa nãy khóc mệt nên chúng nó không còn lộn xộn như trước, chỉ ngẫu nhiên phát ra tiếng nức nở trong cổ họng, nghe qua vô cùng đáng thương.

Sữa thú còn chưa mang về, Dương Hàn không biết làm thế nào mới tốt, chỉ có thể bối rối dùng ngôn ngữ thú nhân dần dần quen thuộc dỗ dành: “Tiểu sư tử… không, là cháu trai, đừng khóc a! Phụ thân đã đi săn thú rồi, rất nhanh sẽ mang đồ ăn về cho các ngươi!”

“Ai nha, đừng khóc a…”

“Ngoan… cháu trai, ngoan được không?”

Dương Hàn ở trong này luống cuống tay chân, anh anh anh hoàn toàn không biết cách dỗ đứa nhỏ a!

Cuối cùng thầm hạ quyết tâm thật lớn, sau đó dứt khoát vươn một ngón tay chạm vào móng vuốt của một ấu tể.

Anh nhớ mang máng, trẻ con trên địa cầu rất thích nắm ngón tay người khác…

Nhưng mà anh thất bại.

Tiểu sư tử bị chạm tới co rụt lại, cuộn thành một đoàn.

Hơi thở xa lạ làm nó sợ hãi…

Dương Hàn càng sốt ruột, chiêu này không dùng được a!

Trước kia mấy bà mẹ làm thế nào nhỉ? Anh gãi đầu, cảm thấy chính mình sắp phát điên như Thản Đồ lúc Tô Sách sinh đứa nhỏ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.