Thú Nhân Chi Hàm Công Đích Xuân Thiên

Chương 6: Chương 6: Nghe Lầm?




“Xin hãy sinh đứa nhỏ cho ta đi.”

Tô Sách cảm thấy có lẽ mình đã nghe lầm.

“…Có thể lặp lại lần nữa không?” Tô Sách dừng một chút, đẩy gọng kính: “Mới nãy ta không nghe rõ.” Lúc này, tiếng lạp ô của cậu đã khá thuần thục, nhưng cậu nghĩ có lẽ vì tốc ngữ quá nhanh nên mình nghe không rõ lắm a.

Mặt Thản Đồ càng đỏ hơn nữa: “Ta nói là, để ta cùng ngươi quay về bộ lạc đi.” Ngừng một chút, suy nghĩ một lí do: “Một mình ngươi đi như vậy rất nguy hiểm.”

Vừa mới nói ra Thản Đồ liền cảm thấy không đúng, sao lại có thể đem lời trong lòng nói ra như vậy? Rất không lễ phép… may mắn giống cái không nghe rõ, nếu không thì rất dọa người. Bất quá, biểu đạt uyển chuyển một chút hẳn là không sao.

Bồi Tô Sách về bộ lạc… không phải là đi cầu hôn sao…

Hóa ra là hỏi cái này… Tô Sách thầm gật đầu, sau đó hỏi: “Bộ lạc gì?”

Thản Đồ chớp mắt mấy cái: “Bộ lạc của A Sách a, cho dù rất xa cũng không sao, ta sẽ đi cùng ngươi.”

Tô Sách trầm mặc.

Bộ lạc này nọ… Tô Sách hiện giờ đã phát hiện ra người tên Thản Đồ này tựa hồ đã nghĩ lầm gì đó. Chính là nếu cậu giải thích tình hình thực tế thì thật sự không thành vấn đề sao, cậu cũng không quên, người này trừ bỏ hình dáng giống con người thì còn có hình thái sư tử, một ngụm có thể nuốt trọn cậu…

Tô Sách suy nghĩ một chút, so với về sau bị vạch trần mà ăn luôn, không bằng hiện giờ nói rõ, có lẽ còn có thể tranh luận một chút… người này thoạt nhìn không giống người không chịu nói đạo lý.

“Ta không có bộ lạc.” Cứ nói thẳng vậy.

Kết quả người đối diện giống như càng cao hứng hơn nữa, cư nhiên lập tức chạy tới, túm lấy tay Tô Sách “Vậy tới bộ lạc của ta đi!”

Tô Sách lại trầm mặc.

Đối với Thản Đồ mà nói, lời Tô Sách vừa nói ra đúng là tin tức làm hắn hưng phấn.

Sự thực trên đại lục khảm đạt tuy rất hiếm, nhưng không phải không có thú nhân độc cư. Thản Đồ suy đoán, giống cái này hẳn là do một cặp thú nhân sống độc cư sinh ra, có lẽ bọn họ bị lạc nhau, hoặc là vì… một nguyên nhân gì đó, bất quá nếu nói vậy, mời giống cái tới bộ lạc của mình cũng không có gì quá đột ngột.

Thản Đồ thấy giống cái còn đang do dự, không khỏi thuyết phục: “Bộ lạc của ta rất lớn, thực vật cũng phong phú.” Giống cái cư nhiên cho y nắm tay, hẳn là có chút hảo cảm với y.

…Kỳ thật, chỉ là Tô Sách không nhớ tới mà thôi.

Sau đó Thản Đồ cào cào đầu, âm thanh nhỏ một chút: “Nếu có tin tức về phụ mẫu ngươi… ta sẽ tự mình giúp ngươi tìm kiếm.”

Tô Sách sửng sốt một chút.

…Phụ mẫu? Tô Sách không hiểu vì sao đối phương đột nhiên nhắc tới chuyện này, bất quá, cậu vẫn lắc đầu nói: “Phụ mẫu ta đã qua đời rồi.” Cậu chỉ có cha mẹ nuôi, chính là đôi vợ chồng già đã cho cậu một gia đình kia.

Không tốt… Thản Đồ phát hiện mình lại làm hỏng chuyện, vội vàng vớt vát: “Mặc kệ thế nào, ngươi một mình ở bên ngoài không an toàn, tốt nhất cứ theo ta về bộ lạc đi, nơi đó có rất nhiều người có thể chiếu cố ngươi.”

Tuy Tô Sách cảm thấy mình không cần chiếu cố, nhưng những thứ bên ngoài nguy hiểm thế nào cậu cũng quá rõ… Hơn nữa câu ‘có rất nhiều người’ kia rõ ràng đã lay động cậu. Mặc kệ muốn làm gì, trước tiên gặp người là quan trọng nhất.

Còn có bộ lạc.

Theo lời đối phương nói, nơi này không chỉ có một bộ lạc. Cái gọi là ‘rất nhiều người’ trong bộ lạc kia cũng giống người này, là sản phẩm hợp thành từ gen người cùng sư tử sao? Hay có động vật khác được tiến hành thí nghiệm? Còn những bộ lạc khác có lẽ cũng vậy…

Nếu nói vậy thì có rất nhiều người, tài nguyên, nếu bọn họ còn có thể sinh sản thì… Căn cứ thí nghiệm này quả thực là một thế giới thu nhỏ!

Đến tột cùng là quốc gia lớn cỡ nào có thể vung tiền xây dựng nơi này!

Vì thế Tô Sách gật đầu: “Hảo.”

Sau đó Tô Sách liền chiếm được một nụ cười sáng lạn vô cùng từ Thản Đồ, nó làm tâm tình Tô Sách cũng tốt hơn rất nhiều. Không thể không nói, sau khi tới nơi này, cho dù Tô Sách biểu hiện trấn định cỡ nào thì thực sự trong lòng vẫn có chút không yên, nhưng có cái tên không biết là người hay sư tử này bồi bên cạnh cũng xoa dịu tâm tình của cậu.

Cho tới bây giờ, Tô Sách không hề nhìn thấy ác ý từ đối phương, chỉ có thành khẩn.

Tô Sách ngửa đầu nhìn Thản Đồ—— người này cao khoảng hai thước, lộ ra nụ cười nhẹ: “Vậy làm phiền ngươi dẫn đường.”

Thản Đồ chấn động tới hoa cả mắt, kiềm chế không được mà nhào tới ôm Tô Sách: “Ngươi nhất định sẽ rất vui vẻ!”

Tô Sách bất ngờ không kịp phòng bị vừa vặn bị ôm, nhưng Thản Đồ không chút che dấu niềm vui của mình vẫn làm cậu không nỡ đẩy ra, chỉ lên tiếng đáp lại: “Ân.”

Sau khi cha mẹ nuôi qua đời, trừ bỏ học trưởng ngẫu nhiên choàng vai, Tô Sách đã thật lâu không nhận một cái ôm ôn nhu đến vậy… Cho dù, hiện tại nó đến từ một nam nhân xa lạ, có lẽ là một giống loài xa lạ.

Thản Đồ cảm thấy giống cái dường như bị mình đả động một chút, y thầm nắm tay trong lòng, biểu thị mình nhất định phải tiếp tục cố gắng. Y nghĩ giống cái đã đáp ứng sẽ cùng y trở về bộ lạc, bởi vì do y mang về, nếu giống cái đồng ý định cư trong bộ lạc thì y sẽ có quyền ưu tiên theo đuổi—— trừ phi giống cái hoàn toàn cự tuyệt, nếu không những giống đực khác không có chút cơ hội nào!

So với việc mang giống cái đi từ bộ lạc khác, phải đánh nhau với đám người theo đuổi cùng được sự đồng ý của tất cả huynh đệ tỷ muội trong nhà mới đạt được điều kiện tiên quyết để dẫn giống cái đi thì thế này thật sự đã quá tốt!

Kiềm chế niềm vui sướng trong nội tâm, Thản Đồ đặt nắm tay bên môi, ho nhẹ một tiếng: “A Sách, bây giờ chúng ta đi đi.” Lúc trước y nghĩ hướng giống cái là hướng về bộ lạc, vì thế luôn đi theo, nhưng nó làm khoảng cách với bộ lạc Thản Đồ ngày càng xa hơn. Hiện giờ y khẩn cấp muốn giống cái xem nơi mình ở, đem tất cả những thứ tốt nhất bày ra trước mặt giống cái, để cậu có thể an tâm định cư. Cũng an tâm ở cùng một chỗ với mình.

Tô Sách nhìn ánh mắt kim sắc lóng lánh của Thản Đồ, gật đầu một cái.

Thản Độ cao hứng thả người nhảy lên thật cao như vút lên tận tòa nhà ba tầng, lúc rơi xuống đất thì cố kiềm nén hưng phấn nói: “…A Sách, trời đã tối rồi, vẫn là để ta cõng ngươi đi đi.”

Nghĩ tới hình thái khác của nam nhân là sư tử hùng tráng, Tô Sách cảm thấy có lí, liền gật đầu.

Đợi một chốc, Thản Đồ thấy Tô Sách không hề động đậy, liền bước tới, thử vươn tay.

Tô Sách không biết y chờ gì: “Ngươi… còn không biến sao?”

Thản Đồ bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra giống cái muốn ngồi trên lưng thú hình của mình a, này đương nhiên có thể: “Hảo, ta biến.” Vừa nói xong, Thản Đồ liền nâng tay gập lại, ngay lập tức có thể dùng mắt thường nhìn thấy bộ lông cấp tốc mọc dài ra, cơ hồ trong nháy mắt đã hoàn toàn biến hóa.

Hình thái sư tử không thể nói chuyện, bất quá ánh mắt Thản Đồ lại biết.

Tô Sách quỷ dị từ đôi mắt thú vàng ươm kia nhìn được hai chữ ‘leo lên’, hơn nữa đối phương đã đè thấp hai chân trước nằm úp sấp xuống, cậu đương nhiên biết làm thế nào.

Chính là có chút không ổn là, sư tử này cho dù nằm sấp thì cũng cao cỡ một thước, Tô Sách muốn leo lên quả thật có chút khó khăn.

Tô Sách thử túm lấy một nhúm lông mao sư tử, sư tử phối hợp cúi đầu, Tô Sách yên tâm, hành động này không làm dã thú tức giận—— được rồi, cho dù người này lúc là hình người thái độ rất tốt, thậm chí có thể nói là lấy lòng, nhưng hiện giờ y là hình thú, ai biết có chạm phải vảy ngược gì đó hay không? Cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.

Có lông mao hỗ trợ, Tô Sách rất nhanh đã leo lên, ngồi ngay ngắn trên tấm lưng rộng thùng thình của sư tử, hai chân mở ra, kẹp lấy hai bên sườn sư tử.

Sư tử hơi run run một chút, sau đó đứng lên.

Lúc này Tô Sách đã sớm buông lông mao, nhưng sư tử lại nâng cái đầu to của mình mà rung rung, Tô Sách chỉ đành túm lấy lần nữa, lúc này sư tử mới không nhúc nhích. Tiếp đó sư tử dồn sức, dùng tốc độ cực nhanh phóng ra ngoài!

Tô Sách vô thức ngửa ra sau, dưới tay túm chặt lông mao sư tử, dưới tốc độ nhanh như sấm chớp, cảnh vật hai bên cứ lao qua vun vút, tiếng gió vù vù ong ong bên tai…. Khu rừng này cứ như vô hạn, vô số cây cối kì dị biến mất hai bên hông, Tô Sách không thể mở mắt, chỉ có thể bị động cảm thụ cảm giác áp lực bị gió ập vào mặt…

Trong đám cây cối, lộ tuyến của sư tử cũng không phải một đường thẳng, vì thế gió cũng theo những góc độ bất đồng mà ập vào người Tô Sách, kết quả có thể đoán được…

Tô Sách không thể giữ kính mắt. Cậu cảm thấy mình vừa nghe thấy một âm thanh vỡ vụn thanh thúy, nhưng còn chưa kịp nghĩ thì đã cách nơi đó một khoảng thật xa.

Đại khái không biết qua mấy giờ, sư tử đột nhiên dừng lại, Tô Sách hơi nghiêng người tới trước, dán trên lưng sư tử. Cậu nghĩ mình nghe thấy tiếng xương cốt trong người đang rên rỉ, nhưng chờ một lúc sau thì phát hiện kì thật không có chuyện gì.

Chẳng quá, trước mắt đều trở nên mơ hồ.

Tô Sách bị cận rất nặng, lúc mất đi chiếc kính gọng nhựa siêu mỏng của mình thì đồng nghĩa với việc mất đi năng lực phân biệt ngoại giới.

Ừm, ngươi thử đưa hai ngón tay xem Tô Sách xem là bao nhiêu? Xấu hổ thật, có lẽ… là ba đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.