Thú Nhân Chi Long Trạch

Chương 78: Chương 78: Kinh hoàng




Mỗi ngày Long Trạch đều gọi điện thoại cho Tiết Đồng, chỉ có điều thời gian gọi không cố định.

Đôi khi vào buổi sáng, có khi vào buổi tối hoặc thậm chí vào nửa đêm. Tiết Đồng ở trong nhà một mình, không gian vô cùng vắng vẻ, đôi khi cũng cảm thấy buồn chán.

Nhưng mỗi lần tiếng chuông điện thoại reo lên, cô lại cảm thấy rất ngọt ngào, mỗi khi nói chuyện với Long Trạch thời gian chậm chạp đến mấy cũng qua đi rất nhanh. Ngày thường, không có việc gì làm Tiết Đồng thường xuyên ôm máy vi tính, lên mạng, xem phim, hoặc nghe Tả Thần Dật gọi điện nói về tình hình công ty.

Tiết Đồng cũng không hiểu rõ chuyện làm ăn, cũng chỉ nghe không đưa ý kiến nào khác. Điều duy nhất lúc này Tiết Đồng để tâm chính là chuyện Long Trạch đi tìm Trình Thiên, chỉ khi mọi chuyện giải quyết xong, cô và hắn mới có thể ở bên nhau mãi không tách rời.

Khi đi dạo trong vườn hoa, người ở khu tập thể cũng rất náo nhiệt, trẻ con chiếm con số không nhỏ. Đến chạng vạng thì đám trẻ đi học trở về, chơi đùa trong vườn hoa, đồ chơi rải rác khắp mặt đất. Tiết Đồng đi đường cũng không chú ý xung quanh, bỗng cho chiếc xe oto nhỏ lao tới, cô giẫm lên nó phát ra tiếng “ cạch “, vật gì đó dưới chân vỡ nát.

Cách đó không xa, đứa trẻ chừng hai ba tuổi đứng ngơ ngác nhìn cô, sửng sốt vài giây rồi khóc toáng lên. Thấy trẻ con khóc cô cũng không biết phải làm sao để dỗ nó nín, ngồi xổm xuống nhìn món đồ chơi vỡ nát dưới chân, đứa nhỏ cũng không chịu nghe lời dỗ dành khóc càng lớn. Đến khi mẹ ra dỗ mới chịu ngừng khóc, không trách Tiết Đồng nói, trẻ con là rất bướng bỉnh.

Người nhà trong khu tập thể này rất hiền hòa và dễ mến, nói chuyện cũng rất nhã nhặn, Tiết Đồng thường xuyên đi dạo xung quanh vườn hoa hoặc nói chuyện phiếm với mấy người hàng xóm. Tuy rằng cô không thể ra ngoài, không thể rủ bạn bè dạo phố nhưng cô không thấy buồn chán.

Người khổ sở nhất phải là Trình Thiên.

Vài năm nay uy thế của hắn khuếch trương quá nhanh, căn cơ không vững, tuy rằng kiếm được nhiều tiền nhưng lại gây hấn với không ít người. Tuy rằng không gây ảnh hưởng gì đến tập đoàn Trình Thị nhưng tính mạng của hắn luôn trong vòng nguy hiểm.

Trong văn phòng của Trình Thiên, Trang Lăng đi sau báo cáo về tình hình công ty: “ Thành phố phía Tây bị phá bỏ và các hộ dân rời đi xảy ra vấn đề. Nhiều căn hộ không chịu rời đi, phải dùng đến cưỡng chế, trước mắt truyền thông muốn làm sáng tỏ nguyên nhân. Ngày hôm qua, ở Cung Đêm có người bỏ trốn, Lưu gia sáng nay phát hiện ngất xỉu ở ngõ nhỏ, người chạy trốn cũng không rõ tung tích. Lưu gia cần câu giải thích của chúng ta.”

“ Giải quyết như nào?.” Trình Thiên bước đi tiếp:” Chắc chắn là do kẻ thù của chúng ta gây ra, chẳng lẽ cậu cho rằng đứa con gái đó dám bỏ trốn? Bản lĩnh đến vậy sao? Hiện tại còn muốn chúng ta đích thân đi tìm người, giúp hắn dọn đống rác đấy. Hay còn muốn tôi phải đích thân cúi đầu nhận lỗi?.”

“ Cách tốt nhất là ngài nên gọi điện cho Lưu gia, đắc tội với họ rất phiền toái. Mặt khác ...”

“ Còn chuyện gì?.” Trình Thiên nhíu mày, mất kiên nhẫn: “ Nói hết một lần đi.”

Trang Lăng tiếp tục báo cáo: “ Ngày hôm qua, cảnh sát bất ngờ dẫn người đến lục soát sòng bạc, chỉ sợ sẽ gây khó dễ.”

“ Nghĩa là có người cố tình hãm hại chúng ta?.” Trình Thiên lớn tiếng chất vấn: “ Sòng bạc chính là sòng bạc, vài năm qua mới xảy ra chuyện như này, về sau nên quản lí nghiêm ngặt hơn, không nên để xảy ra chuyện không may. Gần đây cục cảnh sát lại muốn đòi hỏi gì?.”

“ Đại khái thấy Trình Thị ngày càng phát triển, nên yêu cầu cũng cao hơn.”

“ Lòng tham không đáy.” Trình Thiên trả lời.

“Còn có, công ty tài vụ cũng bị chú ý. Mấy ngày gần đây, cảnh át trưởng nghe nói lão Chung đã chết, nghi ngờ chúng ta dính tay vào vụ này, nên bên cảnh sát cũng có yêu cầu ‘ đặc biệt’.”

Trình Thiên đập mạnh tập tài liệu trên bàn: “Vậy thì nghĩ cách kéo lão ta rời khỏi chiếc ghế cảnh sát trưởng đấy đi. Trước nay chúng ta đều lo lót rất tốt, bây giờ còn muốn giỡn mặt? Lão Chung chết, hắn còn chưa đủ lông đủ cánh còn muốn tạo sóng gió?.”

Trang Lăng đứng một bên, lên tiếng: “ Chỉ sợ không dễ làm, hiện chúng ta còn có nhiều việc khác cần phải giải quyết, không nên hao tốn nhân lực. Trước mắt, hắn không có ảnh hưởng xấu đối với Trình Thị, rắc rối đó không lớn.”

Trình Thiên rít mạnh một hơi thuốc lá, nhắm mắt lại, từ từ nhả khói, giống như đang cố gắng kẽo giãn dây thần kinh vốn đang căng lên của mình: “ Nếu cần tiền thì cho tiền, không nên đau đầu vì mấy chuyện nhỏ này.”

Trình Thiên đưa tay bóp bóp hai bên thái dương: “ Còn nữa, có tin tức của Long Trạch không?.”

“ Trước mắt không có, hắn mang theo người phụ nữ của mình biến mất không dấu vết.” Trang Lăng trả lời hết sức tự nhiên.

Trình Thiên trầm mặc một lúc, sau đó mở miệng: “ Người phụ nữ ấy tên là gì?.”

“ Hình như tên là Tiết Đồng.” Trang Lăng trả lời thành thật.

“ Long Trạch có vẻ rất thích người phụ nữ ấy. Đi thăm dò một chút về thân phận, điều tra tung tích nơi ở. Nhìn xem rốt cuộc là người thế nào, có điều tra được tin tức gì của Long Trạch hay không.

Hắn tự nhiên biến mất như vậy, tôi cảm thấy bất an, nếu tên tiểu tử kia không chết, nhất định hắn sẽ trở về tìm chúng ta, không nên bị động chờ bị đánh úp như vậy được.”

“ Vấn đề về Long Trạch rất khó giải quyết.” Giọng nói Trang Lăng có phần trầm trọng.

“ Dù có phiền toái đến mấy cũng phải giải quyết.” Giọng nói của Trình Thiên tỏ rõ vẻ lo lắng: “ Còn có chuyện gì khác không?.”

“ Tạm thời thì không có.”

“ Cậu sắp xếp người tìm người chạy trốn trở về, giải quyết thật êm ấm. Sau đó, điều tra tung tích của Long Trạch, tự mình xử lý.”

“ Vâng.”

Trang Lăng rời đi, chiếc cửa gỗ nặng nề từ từ khép lại, hắn bước về văn phòng của mình, ngẫm nghĩ lại câu nói: “ Không phải không có báo ứng, chỉ là thời điểm chưa tới.” Nếu Trình Thiên có kiên nhẫn, biết nắm lấy thời gian thì có lẽ Trình Thị vẫn có thể tiếp tục huy hoàng. Nhưng nay thế sự đã khác, nguy hiểm đều ở trước mắt, giữ lấy Trình Thị không phải là trách nhiệm của hắn.

Buổi tối, Long Trạch gọi điện tới, giọng nói rất thoải mái: “ Trang Lăng, có tiến triển gì chưa?.”

“ Đang điều tra.” Trang Lăng cảm thấy đau đầu.

“ Ngày hôm qua, anh nói sẽ theo tôi, tôi cảm thấy dường như anh vẫn chưa chịu hợp tác?.”

“ Vẫn đang trong thời gian điều tra. Trình Thiên không dễ tin người, những thứ quan trọng như vậy hắn sẽ không dễ dàng để người khác biết. Nếu quá hấp tấp sẽ khiến hắn nghi ngờ, chỉ trong vài ngày không thể tìm ra nhanh đến vậy.” Trang Lăng nói tiếp:” Anh cũng không nên thường xuyên liên lạc với tôi, tránh để mọi chuyện bại lộ.”

“ Tôi làm sao biết được anh có làm việc hay không, cho nên tôi phải thường xuyên nhắc nhở anh.” Giọng nói của Long Trạch giống như đang nói chuyện phiếm với bạn bè.

“ Tối hôm qua, Lưu gia xảy ra chuyện, có phải anh làm hay không? Tôi muốn đi tìm người bỏ trốn về.”

Long Trạch nở nụ cười: “ Anh không cần phải nghi ngờ, là tôi làm. Người cũng là tôi thả, tôi thấy Trình Thiên nhàn nhã như vậy nên tìm cho hắn công việc để làm. Nếu những chuyện bất lương của hắn bị đưa ra ánh sáng, không biết hắn có thể thoải mái ngồi ở văn phòng tiếp tục hưởng phúc không.”

Trang Lăng không trả lời, việc này hắn cũng biết, Long Trạch biết nhiều chuyện làm ăn của Trình Thị, muốn tìm chứng cớ buộc tội là điều không khó.

Long Trạch nói tiếp:” Trang Lăng, anh nên đẩy nhanh tiến độ điều tra, ít nhất cũng phải cho tôi thấy chút tin tức có ích.”

“ Tôi sẽ cố gắng.”

“ Về tôi, Trình Thiên có hành động gì không?.”

“ Sắp xếp người điều tra tin tức về anh, muốn xem anh đang ở đâu. Trước mắt, hắn có nhiều việc cần phải lo, không thể phân thân ra được hơn nữa nhân lực cũng không nhiều, nên tạm thời sẽ không thể dồn mọi chú ý vào anh.”

“ Có việc gì thì gọi cho tôi.” Long Trạch không nói nhiều, cúp điện thoại. Hắn không tin tưởng tuyệt đối vào Trang Lăng, cả hai đều lợi dụng lẫn nhau, luôn dùng thái độ cảnh giác để dò xét đối phương.

Long Trạch thuê phòng tại khách sạn nhỏ, trong phòng đầy ắp tài liệu về Trình Thiên. Thường ngày, Long Trạch mặc những trang phục bình thường, đến những tụ điểm ăn chơi nhiều người qua lại để tự mình điều tra tin tức, có những chuyện tự mình làm sẽ có kết quả nhanh hơn.

Vài năm sau khi gặp được Long Trạch, công việc của Trình Thiên như cá gặp nước, phất lên không ngừng, trở thành công ty đứng đầu thành phố Y. Gần đây, hắn còn tốn một khoản không nhỏ để tìm người giết Long Trạch, đủ để thấy thế lực hắn bành trướng đến thế nào.

Không những ngày ngày phải đề phòng Long Trạch quay lại trả thù, mà công chuyện làm ăn thường nảy sinh vấn đề, những chuyện xấu nối đuôi nhau đến tìm hắn, Lưu gia mang theo người đến Cung Đêm ăn chơi thì kết quả lại xảy ra chuyện, việc này rõ ràng là có người cố tình dàn xếp.

Mọi chuyện ở thành phố Y hiện nay đều rối rắm, Trình Thiên cho dù là người có thế lực nhưng có những mối quan hệ không thể chỉ dựa vào thế lực ngầm. Sau cuộc vui chơi ban đêm, rời khỏi khách sạn, hắn uống không nhiều nhưng đầu óc vẫn cảm thấy choáng váng.

Lái xe đưa hắn trở về khu biệt thự trên núi, ở đây có gió có nước, được một đại pháp sư phong thủy đích thân lựa chọn làm nơi xây nhà, hoàn cảnh xung quanh rất tốt. Hai bên đường, đèn cao áp thắp sáng, xe vững vàng chạy trên đường rẽ vào lối đi vào biệt thự, Trình Thiên dựa lưng vào ghế chợp mắt, trước và sau chiếc xe hắn ngồi đều có vệ sĩ đi theo sát.

“ Két.” Một tiếng phanh xe vang lên, chiếc xe thứ nhất dừng lại, Trình Thiên bừng tỉnh, giọng nói có phần say rượu: “ Làm sao vậy?”

Lái xe Tiểu Trần vội vàng trả lời: “Xe phía trước nổ lốp.”

Lời của hắn vừa dứt, chợt nghe thấy vài tiếng súng vang lên, người không bị thương nhưng lốp xe bị bắn xịt, Trình Thiên cùng với mấy tên vệ sĩ hoảng sợ, lập tức rút súng ra, mấy người ở phía sau hết sức tập trung quan sát tình hình xung quanh.

Hai bên đường cây cối không nhiều, nhìn cũng không có bóng người, đám vệ sĩ đều tập trung quan sát, súng đã lên đạn chỉ không nhìn thấy mục tiêu.

Vài tiếng súng tiếp tục vang lên, tên vệ sĩ đứng ở ven đường ngã xuống, vệt máu đỏ tươi trào ra, ba chiếc lốp xe đã bị bắn hỏng, đang trong trạng thái say rượu Trình Thiên bỗng nhiên tỉnh hẳn, ngồi trong xe cầm súng nín thở, xem ra lại có sát thủ tới để giết hắn.

Hắn lập tức ngồi xổm xuống dưới, giấu đầu ở ghế oto, dùng cửa xe để ngăn đạn cho mình.

Tiểu Trần vội vàng gọi điện cho người của Đại Trạch để giúp đỡ, ngọn đèn đường chiếu không được rõ, vài tên sát thủ thay nhau quan sát tình hình xung quanh. Lại có vài tiếng súng vang lên, Trình Thiên không biết tình hình bên ngoài chiến đấu như nào, chỉ thấy cửa kính của xe bị bắn nát, hắn sợ hãi đưa tay bảo vệ đầu.

Đám vệ sĩ dường như nín thở, gió thổi lay lay những ngọn cỏ bên đường, tiếng súng lại vang lên, đợi lâu không thấy động tĩnh gì, bọn họ cũng không dám rời khỏi vị trí để tìm mục tiêu, chừng hai mươi phút sau, hai chiếc oto của Đại Trạch đi tới, đèn xe phát sáng đến chói mắt.

Tiểu Trần ngồi ở ghế lái, lên tiếng: “ Ông chủ, người của Đại Trạch đã tới.”

Có lẽ sát thủ đã rời đi, Trình Thiên mở cửa xe đi ra, lập tức có đám người đứng xung quanh nhằm chắn đạn cho hắn. Tuy rằng vài người vây xung quanh Trình Thiên, nhưng viên đạn dường như có mắt, không biết từ đâu bắn ra, xuyên qua khe hở rất nhỏ, bắn vào vai trái của Trình Thiên.

Đám vệ sĩ ngay lập tức tản ra tìm người, nhìn xa xa có bóng người, càng chạy càng xa, đám vệ sĩ vội vàng đuổi theo.

Bị đạn bắn trúng, Trình Thiên ôm miệng vết thương run rẩy, lảo đảo bước lên xe, lái xe lập tức chạy về hướng thành phố.

Đám vệ sĩ đuổi theo nhưng không thu hoạch được gì, nhìn thấy chúng đã rời đi, Long Trạch ở phía xa, nở nụ cười nhạt, hiện tại không thể cùng Tiết Đồng vui chơi, vậy đi tìm Trình Thiên giải khuây cũng không tệ, nhìn thấy hắn khẩn trương run rẩy thế kia, cảm thấy rất thú vị.

Thấy xe oto Trình Thiên biến mất trên đường, Long Trạch cười cười, thấp giọng nói: “ Không biết dọa đến lần thứ hai, hắn có phát điên không?.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.