Thú Nhân Chi Long Trạch

Chương 85: Chương 85: Người nhà




Tiết Đồng bận rộn ở trong bếp, cô mở vung nồi rồi lấy cái thìa múc ít canh nếm thử, hương vị canh gà vừa miệng, Tiết Đồng tắt bếp, múc một nửa ra bát sau đó lót một chiếc khăn ướt đi tới phòng khách, nhìn Long Trạch: “ Trạch, anh tới uống canh đi.”

Long Trạch chậm chạp đi tới, nhìn vào nồi canh hầm, bất mãn nói: “ Vì sao múc ít vậy? Em biết rõ là anh ăn như này sao no được?.”

Nửa còn lại là Tiết Đồng định mang tới cho cha cô, tuy rằng trước khi trở về cô đã gọi điện báo bình an, nhưng cha mẹ cô vẫn không khỏi lo lắng, ăn ngủ không yên, bệnh tình của cha Tiết Đồng không có dấu hiệu tốt lên. Sau khi trở về, Tiết Đồng thường xuyên tới bệnh viên chăm sóc cha, sau đó lại tới chỗ Long Trạch, chạy qua chạy lại từ bệnh viện tới khách sạn.

Hiện tại, bệnh tình cha cô đã có chuyển biến tốt, mẹ cô cũng không tán thành cô ngủ qua đêm tại bệnh viện, quyết định thuê hộ lý chăm sóc. Còn về phía Long Trạch, khách sạn hắn có phòng bếp, cô mua dụng cụ bếp núc tới phòng hắn, có thời gian liền hầm canh cho hắn ăn.

Long Trạch bị thương cũng không nhẹ, tuy rằng có thể làm những công việc nhẹ nhàng nhưng chủ yếu vẫn phải nằm trên giường nghỉ ngơi. Dạo gần đây, vừa phải chăm sóc cha vừa phải chăm sóc Long Trạch, nên khi nấu canh cô đều chia làm hai, nhưng mỗi lần Long Trạch thấy vậy sắc mặt đều tối đen lại, rất giống như đứa trẻ bị cướp mất que kẹo.

Tiết Đồng cầm bát múc cho hắn thêm một chén canh nữa, đặt ở trước mặt: “ Hiện tại anh ăn tạm đi, anh cũng nên biết chia sẻ một chút.”

“Anh cũng là bệnh nhân, không thể vì anh không nằm viện mà em không cho anh ăn no, cả ngày chỉ ở bệnh viện mà không ở bên cạnh anh. Bây giờ còn tới chỗ anh, sử dụng phòng bếp, nói là vì anh mà nấu canh tẩm bổ, bổ sung dinh dưỡng, nhưng mỗi lần ăn chẳng thấm tháp vào đâu.” Long Trạch khóe mặt rũ xuống: “ Dù sao, cha em cũng có mẹ em chăm sóc, còn anh, cả ngày chỉ biết nằm xem tivi.”

Tiết Đồng biết, quan hệ tình thân đối với Long Trạch thực sự rất mơ hồ, hắn chưa từng nếm qua cảm giác gia đình là thế nào, trước mắt hắn nhượng bộ như vậy cũng là vượt qua tưởng tượng của cô rồi, chỉ hờn giận như vậy xem ra là cũng đã trưởng thành rất nhiều.

Tiết Đồng đành xuống nước dỗ ngọt hắn:” Em cũng muốn thường xuyên ở bên cạnh anh, nhưng cha em đã lớn tuổi, khả năng hồi phục sao có thể nhanh bằng anh. Hiện tại, nếu không chăm sóc cẩn thận sẽ để lại di chứng cho sau này, lúc đó sẽ rất phiền phức, sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe về sau. Cho nên, anh cố gắng một chút, về sau chúng ta sẽ luôn ở bên nhau.”

Long Trạch vẫn hờn dỗi: “ Em có thể gọi cơm cho cha em ăn, mỗi lần đều ở trước mặt anh chia sẻ đồ ăn, còn muốn anh phải chia sẻ, anh không rộng lượng đến thế đâu.”

Tiết Đồng cười: “ Uống canh đi, gà quê đó, em còn bổ thêm sâm cầu kỷ, rất bổ. Ngày mai em sẽ nấu móng giò, xương ống, vài ngày tới em sẽ nấu nhiều món ngon cho anh.”

“ Không cần phải nói vì anh mà nấu, cho dù nấu ngon thế nào cũng không phải chỉ vì mình anh mà nấu.” Long Trách trách móc, dùng thìa khuấy nhẹ bát canh gà, bưng bát lên, nhấm từng ngụm nhỏ.

Tiết Đồng cười hì hì, nói: “ Anh đừng nhỏ mọn như vậy, đàn ông mà ích kỉ sẽ bị người khác cười đó.”

Long Trạch rầu rĩ uống canh, không thèm trả lời cô.

Tiết Đồng cởi tạp dề, đi vào phòng bếp lấy bình giữ ấm: “ Trạch, em muốn mang canh đến cho cha nhân lúc còn nóng. Cơm chiều anh tự gọi ăn, không có việc gì thì nên ngủ nhiều một chút, mau bình phục.”

“ Vậy tối nay em không tới đây sao?.”

“ Em cùng mẹ thay phiên chăm sóc cha, cho dù thuê hộ lý chăm sóc nhưng sao có thể so sánh bằng người nhà tự tay làm.”

“ Em chờ anh thay quần áo, anh đưa em đi.” Long Trạch buông bát.

“ Anh uống hết canh đi, lúc về sẽ nguội mất. Ở đây cách bệnh viên cũng gần, ban ngày ban mặt bỗng dưng anh xuất hiện, không nên.”

“ Anh trở về hâm lại uống cũng được, anh không muốn em lại xảy ra chuyện.”

Long Trạch nói xong xoay người vào phòng ngủ, tìm quần áo trong tủ rồi nhanh chóng mặc vào, cầm bình giữ ấm cho Tiết Đồng, rồi cả hai cùng đi ra cửa.

Tiết Đồng cùng hắn đi vào thang máy: “ Trạch, hay anh thuê một căn nhà riêng đi, ở mãi trong khách sạn cũng không phải là cách hay. Không những đắt mà còn nhiều cái bất tiện.”

Long Trạch nói: “ Chờ cha em xuất viện anh sẽ mua nhà, hoặc chúng ta cùng nhau đi xem nhà, em thích căn nào sẽ mua căn đó.”

Trong lòng Tiết Đồng cảm thấy ngọt ngào: “ Trạch, anh quyết định ở lại thành phố C?.”

“ Anh thì không vấn đề gì, chỉ thấy em thường xuyên ra vào khách sạn sẽ không tiện, có nhà riêng sẽ tốt hơn.” Long Trạch hỏi: “Em có định trở lại đảo cùng anh không?.”

“ Đương nhiên không thành vấn đề, em biết anh trở lại đảo có thể biến thành bộ dáng kia, em cũng thích chơi với cái đuôi của anh. Ở đó, khí hậu ấm áp, hoàn cảnh lại tốt, chúng ta có thể ở trên đảo đến hết mùa đông. Sau đó đi bắt cá, bắt cua.”

“ Vậy để anh liên hệ người lên đảo sửa sang lại nhà cửa, sau đó mua lại đồ dùng mới.”

Khách sạn cách bệnh viên không xa, đi vài bước đã tới cửa chính của bệnh viện, Long Trạch dừng bước đưa bình giữ ấm cho Tiết Đồng: “ Anh không thích mùi của bệnh viên, ở ngoài này nhìn em vào.”

Nói không thích mùi của bệnh viện chỉ là cái cớ, chẳng qua Long Trạch vẫn chưa có ý định ra mắt cha mẹ Tiết Đồng, cô cũng không miễn cưỡng, cha cô đang trong thời gian dưỡng bệnh, để thêm một thời gian cũng không sao cho đôi bên có thời gian thích ứng.

“ Em đi vào trước đây, có việc gì anh gọi điện cho em.” Tiết Đồng vẫy tay chào Long Trạch, đi vào bệnh viện.

Long Trạch thấy cô đi vào bệnh viện một lúc lâu sau mới xoay người rời đi.

Tiết Đồng gần đây không có thời gian chăm sóc hắn, tuy rằng ngoài miệng Long Trạch tỏ vẻ hờn dỗi nhưng thực chất trong lòng hắn không nghĩ vậy. Sức khỏe hắn cần phải mất thêm một thời gian nữa mới có thể trở lại bình thường, ban ngày cũng chỉ đi ngủ, tỉnh ngủ là ăn cơm, ăn xong lại ngủ.

Tiết Đồng tới phòng bệnh của cha, hôm nay là ngày cuối tuần, cậu út và vợ cũng đã đến thăm. Cha Tiết Đồng ngồi dựa vào thành giường, chân bó thạch cao, tinh thần ông tốt hơn rất nhiều, Tiết Đồng đặt bình giữ ấm lên trên tủ bên cạnh giường: “ Cha, hôm nay con hầm canh gà.”

“ Không cần vất vả như vậy, ở bệnh viện cũng có cơm dành cho bệnh nhân, làm vậy sẽ rất phiền cho bạn con.”

Tiết Đồng mất tích mấy ngày, Lộ Linh thường xuyên ra vào bệnh viện chăm sóc cha cô, an ủi mẹ cô. Tiết Đồng không dám nói là đến chỗ Long Trạch nấu canh, đành nói rằng qua nhà Lộ Linh nhờ phòng bếp.

“ Cha, nếu cha ngại nhờ vả người khác, vậy cố gắng dưỡng bệnh cho tốt, mau chóng khỏi bệnh, chúng ta cùng về nhà.” Tiết Đồng vừa nói vừa múc canh ra bát.

Cha Tiết Đồng chủ yếu là bị thương ở chân, hiện tại việc ăn uống có thể tự mình làm, ở trên giường bệnh, mẹ Tiết có để một chiếc bàn nhỏ thuận tiện cho việc ăn uống, cha cô ngồi trên giường từ từ uống canh. Mọi người thấy cha cô ăn uống rất tốt, tinh thần cũng khá hơn nhiều.

Mợ út nói: “ Đồng Đồng, chờ cha cháu khỏe lại, cháu nên đến nhà cậu mợ ở, an ninh gần đây không được tốt.”

Hiện tại Trình Thiên đã chết, Tiết Đồng cũng không còn gì để lo lắng: “ Chờ cha cháu xuất viện rồi nói sau. Trước mắt, cháu muốn tìm một công việc, cháu đi học bao nhiêu năm cố gắng phấn đấu để có công việc ổn định, không nên suốt ngày nhàn rỗi.”

“ Con gái thì nên tìm cho mình một chỗ dựa tốt.” Mợ út hỏi: “ Đồng Đồng, cháu vẫn chưa có bạn trai?.”

Chuyện cô và Long Trạch gia đình vẫn chưa biết, dù sao cô mới trở về vài ngày, để cha cô hồi phục rồi nói sau. Hơn nữa cũng sợ người nhà nghi ngờ lai lịch của Long Trạch, cô trả lời: “ Cháu vẫn còn ít tuổi, về sau mới tính chuyện này.”

“ Sao có thể để sau này? Con gái là không nên chậm trễ.” Mợ út đã sớm có tính toán cho Tiết Đồng: “ Ở đơn vị của Kiến Bình, có anh chàng phó doanh trại, hai mươi sáu tuổi. Là một người đứng đắn, nhân phẩm rất tốt, mọi mặt đều rất ổn. Chỉ là do bận công tác không có thời gian tìm hiểu, bây giờ vẫn chưa có bạn gái, nếu không người đàn ông tốt như vậy vẫn còn độc thân, hai người thử tìm hiểu xem.”

Trước khi Tiết Đồng tới thăm cha, mợ út đã nói qua với mẹ Tiết Đồng, về tính cách, gia đình của vị phó doanh trại ấy, mẹ Tiết Đồng cảm thấy rất ưng ý.

Đề nghị của mợ út làm cho Tiết Đồng có chút bất ngờ, không nghĩ mợ út lại có chuẩn bị từ trước, vội vàng từ chối: “ Hiện tại, cháu còn chưa có công việc, cuộc sống chưa được ổn định, chuyện này không cần phải gấp gáp.”

Cậu út nói thêm: “ Cậu ấy nhân phẩm không tệ. Nếu khi hai cháu kết hôn, có thể được cấp nhà ở trong quân đội, cháu ở đó mọi người sẽ yên tâm hơn.”

Mẹ Tiết Đồng cũng đồng ý: “ Đồng Đồng, con đã chịu khổ không ít, mẹ và cha con cũng biết về gia đình họ Cố này, tuổi này rất thích hợp để tổ chức hôn lễ, chưa gặp sao biết được có thích hợp hay không.”

“ Mẹ, hiện tại còn vẫn còn trẻ, bây giờ phải gấp gáp đi xem mặt như vậy, các bạn con biết được sẽ chê cười mất.” Tiết Đồng cố tình pha trò.

“ Xã hội bây giờ đã khác.” Mẹ Tiết Đồng nói tiếp: “ Con xem, hàng xóm chúng ta, nhà bà Lý đấy, con gái bà ấy lớn hơn con tuổi đã tìm đối tượng để xem mắt. Con phải hiểu rõ, hiện tại chuyện đi xem mắt rất phổ biến. Chúng ta sao có thể phó mặc tương lai của con được, cuối tuần bên kia có thời gian rảnh, ngày mai con đi xem mắt.”

Mẹ Tiết chuyển hướng sau cậu út: “ Để hai em phải vất vả rồi.”

Không ngờ hành động của gia đình cô lại nhanh và gọn đến vậy, vừa sợ lại vừa cảm thấy không có đường lui, đành nói: “Chờ cha khỏe lại rồi nói sau, con muốn dành thời gian hầm canh cho cha.”

Cha Tiết Đồng vội vàng xua tay: “ Không cần, không cần. Con đừng để cho cha mẹ phải bận tâm, cha biết con là đứa trẻ có hiếu. Đồng Đồng, con nhất định phải đi, cha tin con mắt nhìn người của cậu mợ.”

Cha cô lại nói thêm: “ Con cùng với mợ út đi dạo phố, mua hai bộ quần áo mới. Tuổi trẻ phải chú trọng bề ngoài một chút. Mẹ con ở đây với cha, còn có cả hộ lý nữa, sức khỏe cha đã tốt hơn nhiều, con không cần thường xuyên vào đây.”

Tiết Đồng vừa định từ chối: “ Con ...”

Mẹ Tiết đã lên tiếng ngắt lời, dứt khoát: “ Như vậy đi, buổi chiều con cùng mợ út đi ra ngoài mua sắm.”

Tiết Đồng phản bác: “ Mẹ, không cần phải như vậy đâu, để một thời gian nữa rồi tính. Hiện tại, con là người thất nghiệp, chạy đi xem mắt e rằng sẽ bị người khác coi thường, tốt xấu gì cũng phải ổn định cuộc sống trước mắt đã.”

“ Vậy mà còn bảo con sẽ khiến cha yên tâm dưỡng bệnh sao?.” Mẹ Tiết chất vấn: “ Con mất tích hai lần, cha và mẹ đã lo lắng đến như thế nào, con biết không? Chúng ta nuôi dưỡng con khôn lớn, con không thể khiến cho cha mẹ vui vẻ được một chút hay sao? Bỏ lỡ cơ hội này sau này sẽ không còn có dịp nào tốt như vậy, con muốn nửa đời sau vẫn còn để cha mẹ phải lo lắng sao?.”

Giọng nói mẹ Tiết trở nên nghẹn ngào, Tiết Đồng vội vàng đứng lên: “ Mẹ, mẹ đừng như vậy, con về sau sẽ không để mẹ phải lo lắng.”

Mẹ Tiết dứt khoát: “ Vậy thì con đừng nói những lời vô nghĩa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.