Thú Nhân Chi Long Trạch

Chương 13: Chương 13: Vết thương




Trong bếp, mùi thơm của thức ăn tỏa ra thức tỉnh vị giác, Long Trạch ngồi trong phòng khách không có việc gì làm liền vào bếp nhìn Tiết Đồng nấu cơm.

Trên bếp ga nồi canh hầm đang bốc khói nghi ngút, Tiết Đồng mặc chiếc tạp dề màu trắng đôi tay không ngừng bận rộn với việc xào nấu, nhìn thấy Long Trạch tiến vào cô ngẩng đầu lên: “ Trạch, hôm nay nấu canh sườn củ sen, giải nhiệt mát gan.”

Mùi hương củ sen thanh mát trộn lẫn với vị nồng đậm của sườn heo tạo nên một hương vị rất hấp dẫn, Long Trạch đi tới gần nồi canh hít hít vài hơi, đúng là rất ngon, hắn nuốt nước bọt: “Hương vị rất ngon.”

“ Đúng vậy. Trước kia cứ đến mùa thu mẹ tôi lại nấu canh này, đơn giản lại tốt cho cơ thể.” Tiết Đồng cảm thấy lỡ lời, lẽ ra không nên trước mặt Long Trạch kể về chuyện gia đình, vội vàng chuyển đề tài: “ Chờ hai tiếng nữa mới chín. Anh thử nếm thử xem có hợp khẩu vị không.”

Tiết Đồng lấy muỗng múc canh vào bát đưa cho Long Trạch: “ Anh ăn thử xem, nấu thêm hai món nữa là có thể ăn cơm.”

Tiết Đồng để thêm chiếc thìa nhỏ trong chén: “ Cẩn thận nóng.”

Long Trạch đón lấy bát trong tay Tiết Đồng thổi vài hơi rồi đưa chiếc thìa nhỏ vào trong miệng.

“ Củ sen chưa chín sao? Nên hầm thêm chút nữa mới ăn được.”

Long Trạch cắn một miếng củ sen, từ từ nhai, hương vị thơm mát của củ sen tỏa khắp khoang miệng, rất dễ chịu: “ Chín rồi.”

“ Vậy tôi tắt bếp, để khi ăn vừa vặn không nóng nữa.” Nói xong đưa tay Tiết Đồng tắt bếp: “ Trước kia ăn qua món gạo nếp hấp sườn, hương vị vừa thơm vừa dễ ăn, đáng tiếc lại không làm được.”

“ Cô nấu cơm cũng không tệ, không cần quá cầu kì.”

“ Bình thường tôi cũng chỉ nấu những món đơn giản, dù sao cũng chỉ ăn một mình, không mấy để ý.”

Tiết Đồng mở tủ lạnh lấy một miếng thịt bò đặt lên thớt cắt thành từng lát mỏng: “ Thịt bò xào thái chỉ, miến xào rau.”

Cô đặc biệt chú ý tới khẩu vị của Long Trạch, hắn rất thích ăn thịt, thỉnh thoảng cũng nên nấu những món thanh đạm đổi khẩu vị.

Long Trạch tay trái bưng bát, tay phải cầm thìa tiếp tục ăn canh sườn củ sen, nhìn Tiết Đồng thái thịt bò, cô cắt thành miếng mỏng sau đó đem thái sợi, mặc dù thái chỉ tuy không đều nhưng nhìn chung thì vẫn đạt tiêu chuẩn của món thịt bò thái sợi, tay nghề coi như thành thạo, hắn hỏi: “ Cô trước kia thường xuyên nấu cơm?.”

“ Không có, ngày thường đi làm trở về nhà mệt chết, không còn sức để nấu cơm. Nhà bếp của anh trang hoàng đầy đủ lắm.” Tiết Đồng đảo mắt nhìn về dụng cụ nhà bếp của Long Trạch: “ Anh xem, riêng về dao cũng có hơn mười loại, nào thái, chặt, lọc, dao nhọn, dao to bản, kéo, sử dụng rất thuận tiện.”

“ Dù sao cũng không thiếu tiền, mua mỗi thứ một bộ, sử dụng tốt là được rồi. Nhưng dao có vẻ sắc, cô nên cẩn thận một chút.”

‘’ Uhm. Trạch, trước kia anh ở một mình có thấy nhàm chán không?.” Tiết Đồng vừa thái thịt bò vừa hỏi hắn.

“ Rất tốt! Người thì la hét ầm ĩ, người thì sợ tôi, bình thường rất ít người đến tìm nên cũng thành thói quen.” Long Trạch rất nhanh đã ăn hết hơn nửa bát canh lớn, đưa bát cho Tiết Đồng: “ Lấy thêm chút nữa.”

Tiết Đồng cầm bát múc thêm canh, nghe được bên cạnh Long Trạch nói: “ Thêm hai miếng sườn.”

Tiết Đồng múc không ít sườn vào bát canh, Long Trạch đứng nhìn bên cạnh rất hài lòng, lấy thìa nhẹ nhàng quấy thổi vài hơi để cho mau nguội. Nhìn thấy Tiết Đồng đang ướp thịt, vừa trộn vừa đổ thêm gia vị, hắn hỏi: “Đó là gì?.”

Tiết Đồng nhìn theo ánh mắt của Long Trạch: “ Thịt luộc giã tỏi, nhưng tôi cắt thịt không đều nên hương vị không được như ý.”

Long Trạch nâng cằm, nói: “ Đưa tôi một miếng thử xem.”

Tiết Đồng buông dao đặt trên bàn, nghiêng người cầm đôi đũa gắp một miếng xoay người đưa cho Long Trạch, cô đi qua bên cạnh bàn vạt áo không cẩn thận chạm vào chuôi dao khiến con dao trượt khỏi mặt bàn rơi xuống đất.

Vừa hay Tiết Đồng bước đến mũi chân đúng hướng con dao đang theo đà rơi xuống, nhanh như chớp, bên eo có bàn tay to lớn vội kéo cô về phía trước, tránh được mũi dao đâm vào chân.

Tim Tiết Đồng run bần bật, nhìn con dao sắc bén nằm dưới đất mà tay Long Trạch không ngừng chảy máu. Sắc mặt Tiết Đồng trắng bợt, ném đũa trên tay xuống, nói năng lộn xộn: “ Xin … xin lỗi.”

Bất kể xảy ra chuyện gì, việc đầu tiên Tiết Đồng nghĩ đến chính là nói ‘ xin lỗi.’

Trái với vẻ hoảng loạn của Tiết Đồng, nét mặt Long Trạch đầy vẻ bình tĩnh, tay trái bưng bát canh uống một ngụm: “ Không việc gì, vết thương nhỏ.”

Máu không ngừng rỉ ra, theo cánh tay dài nhỏ giọt xuống sàn nhà, nhìn máu Long Trạch nhỏ từng giọt xuống đất Tiết Đồng sốt ruột không thôi, vội vàng kéo tay hắn lấy tay mình ấn chặt vết thương để máu không chảy ra: “ Có thuốc không? Ở đâu? Tôi lập tức đi lấy!.”

Nhìn miệng vết thương cũng phải sâu đến một phân nhưng xem biểu hiện của Long Trạch lại không lộ chút đau đớn nào, nhìn vẻ mặt thất thần của Tiết Đồng dùng tay ấn vết thương, một lúc lâu sau Long Trạch mới nhàn nhạt nói: “ Không phải hôm qua mới nói với cô, lần sau tôi mới nói người mang thuốc đến. Trước mắt nơi này không có thuốc.”

“ Không có, vậy làm sao bây giờ, một chút cũng không có sao?.” Tiết Đồng thiếu kiên nhẫn hỏi Long Trạch.

Khuôn mặt Long Trạch vẫn điềm đạm như người bị thương không phải là mình: “ Không có việc gì.”

Máu theo ngón tay Tiết Đồng chảy ra, chất lỏng dính dáp ấm ấm khiến chân tay cô hoảng loạn, hấp tấp nói: “ Anh giữ chặt vết thương đi, tôi tìm vải băng bó, cần phải cầm máu ngay!.”

Vội vàng chạy lên lầu, quá hoảng loạn Tiết Đồng không nhớ rõ vải vụn để ở đâu, chạy vào phòng tìm một chiếc áo sơ mi mới trực tiếp dùng tay xé thành từng mảnh, chạy nhanh xuống dưới phòng khách.

Long Trạch ngồi dưới sofa coi như không có chuyện gì xảy ra, lấy hai ngón tay giữ chặt miệng vết thương.

Tiết Đồng lấy khăn mặt nước sôi đến trước mặt Long Trạch, nhẹ nhàng giúp hắn lau miệng vết thương, trong lòng ngầm cảm ơn vì máu cũng đã ngừng chảy. Tiết Đồng thay Long Trạch băng bó vết thương: “ Trạch, nhấc tay lên một chút.”

Long Trạch nhấc cánh tay lên, ánh mắt vẫn không chút cảm xúc, mặc cho cô đùa nghịch với cánh tay của mình.

Tiết Đồng ngồi xổm dưới đất, cầm mảnh vải quấn từng vòng lên cánh tay Long Trạch, hai mắt ngấn nước, cúi đầu nhỏ giọng xin lỗi: “ Xin lỗi, tôi không phải cố ý để dao ở đó.”

Long Trạch nhìn ngón tay thon dài trắng nõn của Tiết Đồng chạm lên cánh tay rắn chắc của mình, hắn cảm nhận được sự sợ hãi của cô thông qua đầu ngón tay lạnh buốt đang run rẩy kia, lại thấy đôi mắt ươn ướt như sắp khóc, giọng đầy an ủi: “ Đã nói không việc gì, chính là tôi thay cô đỡ con dao, cô không cần tự trách. Vết thương nhỏ, nếu để cô bị thương mới thực sự phiền phức.”

Buộc chặt tấm vải trên tay Long Trạch, Tiết Đồng nâng mắt nhìn khuôn mặt bình thản của hắn: “ Miệng vết thương không thể dính nước, hai ngày tới anh không thể bơi. Nơi này không có thuốc, anh nhớ kêu họ đem tới ít thuốc, miệng vết thương mà bị nhiễm trùng sẽ rắc rối.”

Long Trạch nhìn vẻ mặt lo lắng của cô cảm thấy rất thú vị, cười khẽ một tiếng, đưa tay nhéo cái mũi thanh tú của cô: “ Không có gì quan trọng, rất nhanh sẽ lành lại, cô không khẩn trương như vậy.”

Tiết Đồng dở khóc dở cười trước hành động của Long Trạch, vội vàng quay mặt né tránh.

“ Đi làm cơm đi, tôi còn chưa ăn cơm đâu.”

“ Uhm, vậy anh nghỉ ngơi một lúc, xào vài món nữa là có thể ăn.” Tiết Đồng nhanh chóng vào bếp nấu cơm trưa.

Trong bữa ăn, Tiết Đồng lo lắng vết thương của Long Trạch, sợ ảnh hưởng đến hoạt động của hắn, không ngừng gắp thức ăn cho Long Trạch, thấy bát canh vơi đi cô lại múc thêm canh.

Gắp thịt bò bỏ vào bát cho Long Trạch: “ Ăn nhiều thịt bò một chút, thị bò nhiều sắt, bổ máu.”

“ Uhm.” Long Trạch âm trầm nói: “Cô cũng ăn nhiều vào, gầy như vậy người ta tưởng tôi ngược đãi cô.”

“ Buổi tối tôi hầm canh gà táo đỏ, bổ huyết, anh nên nghỉ ngơi nhiều, ngủ nhiều thì miệng vết thương mới mau khép lại.”

Long Trạch rất muốn nói với cô vết thương nhỏ này không cần phải bận tâm nhưng nhìn thấy cô gắp miếng thịt lợn giã tỏi bỏ vào bát hắn, Long Trạch đột nhiên không muốn mở miệng nói mấy lời ấy.

-----------

Ngày hôm sau, sau giấc ngủ trưa Tiết Đồng thấy Long Trạch đang ngâm mình trong nước, vội vàng chạy đến thành bể bơi: “ Sao anh lại xuống nước? Không phải nói mấy ngày nữa không thể bơi lội sao?.”

Nghe thấy tiếng Tiết Đồng, Long Trạch chậm rãi dựa vào tường, nở nụ cười thản nhiên: “ Không có việc gì, chỉ là muốn xuống bơi lội.”

Khuôn mặt Tiết Đồng trở nên lo lắng, căng thẳng nói: “ Miệng vết thương dính nước sẽ bị nhiễm trùng, huống hồ ở đây không có thuốc. Anh mau lên bờ đi.”

Long Trạch vừa cười vừa đưa cánh tay quấn vải lên, tựa vào bể bơi không hề nhúc nhích, rõ là hắn không muốn lên. Tiết Đồng có chút bực bội, túm cánh tay của Long Trạch: “ Anh mau lên bờ đi.”

Với sức của Tiết Đồng làm sao có thể túm Long Trạch lên bờ được, cũng may hắn chủ động từ từ đưa người ngồi lên thành bể, thấy vậy Tiết Đồng vội vàng chạy đi lấy khăm tắm, kéo cánh tay phải của Long Trạch nhẹ nhàng lấy khăn lau khô: “ Đều ướt cả rồi, phải thay băng.”

Đuôi Long Trạch còn đang vùng vẫu dưới nước, thi thoảng quẫy mạnh tạo lên bọt nước trắng xóa. Ngày hôm qua thắt nút chưa chặt hôm nay lại dính nước, miệng vết thương nhất định sẽ sưng tấy, mảnh vải mở ra, Tiết Đồng không tin nổi vào mắt mình, làm sao có thể như vậy? Vết thương ngày hôm qua hoàn toàn biến mất không chút dấu tích nhìn bề mặt da như chưa từng bị thương.

Tiết Đồng lòng đầy nghi ngờ đưa ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve nơi bị thương, xem đi xem lại, kinh ngạc hỏi: “Sao lại không thấy nữa? Tay anh vẫn ổn chứ?.”

Gương mặt Long Trạch lộ rõ vẻ đắc ý: “ Tôi đã nói không có việc gì rồi.”

‘’ Hả?” Tiết Đồng nghi hoặc không hiểu rõ ý của Long Trạch.

“ Cô nghĩ tôi và người thường sẽ giống nhau về tốc độ lành vết thương sao?.”

Nghe Long Trạch nói, Tiết Đồng mới hiểu ra, có lẽ đây là đặc thù của cơ thể hắn, ngay cả cái đuôi còn có thể biến thành chân thì khả năng khép lại vết thương nhanh hơn người thường cũng không có gì là kì lạ.

Nhìn lại chính mình, chân tay luống cuống, tay còn giữ chặt miếng vải áo vụn, Tiết Đồng ngượng ngùng vội vàng buông tay: “ Lành lại là tốt rồi, anh có thể tiếp tục bơi lội.”

Long Trạch thu lại cánh tay, nhìn thấy sự lo lắng trên mặt Tiết Đồng. Cô gái này cũng thật thú vị, trong nhất thời biểu lộ đủ mọi cảm xúc trước mắt hắn, nào từ khiếp sợ nghi hoặc rồi cả vẻ ngượng ngùng nữa, từ mặt xanh đến hồng rồi lại trắng thay nhau trình diễn, Long Trạch nhịn không được khóe môi cong lên lộ rõ nụ cười đầy yêu mị.

Tiết Đồng nhìn thấy đuôi của Long Trạch tự do giãn ra rồi co lại, đầu nhô cao khỏi mặt nước, những chiếc vảy óng ánh dưới nắng đong đưa trong làn nước xanh biếc, nếu chỉ đơn thuần là cái đuôi khổng lồ giãn ra rồi co lại thì đúng là rất dễ dọa chết người khác, nhưng thế nào nó có thể biến thành đôi chân, thật quá sức tưởng tượng.

Long Trạch thấy hai mắt Tiết Đồng dán chặt trên chiếc đuôi của mình, dáng vẻ đầy nghi hoặc, ngẩng đầu nhìn cô, nói: “ Cô có vấn đề gì muốn hỏi sao?.”

Tiết Đồng vội vàng thu ánh mắt, kỳ thật cô muốn hỏi hắn vì sao lại ở dạng này, lại cảm thấy không được ổn, hỏi: “ Trạch, anh có thể tùy ý biến thành người bình thường sao? Đuôi biến thành chân có thể trong bao lâu?.”

Long Trạch nhếch miệng cười, cái đuôi trong nước giơ cao khỏi mặt nước, hắn trả lời: “ Tùy ý, bao lâu cũng được.”

“ Vậy …” Tiết Đồng vòng vo một hồi: “ Anh không phải là không thích dùng chân?.”

“ Đương nhiên không phải” Khóe miệng Long Trạch cười cười, xoay người:” Biến thành người thì phải mặc quần, tôi không thích mặc quần, trói buộc rất khó chịu.”

Giọng nói Long Trạch có nét nghiêm túc không giống nói đùa cợt, Tiết Đồng cảm thấy nghẹn ở cổ họng, có thể vì hắn muốn thoải mái nên mới duy trì cái đuôi rắn.

Long Trạch nhìn Tiết Đồng, chậm chạp mang chiếc đuôi của mình đến gần cô: “ Không muốn bơi nữa, giúp tôi lau người.”

Tiết Đồng có chút ngập ngùng, cầm lấy khăn đến sát cái đuôi của Long Trạch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.