“hảo bừa bãi, hảo thô bạo….. bất quá, ta thích cái giọng này của ngươi!” Địch Lệ Nhã liếm môi, thân mình cân xứng mảnh khảnh, nở rộ mê hoặc kinh người. Nâng tay nhấc chân mang theo dụ dỗ khôn kể, làm cho người ta kìm lòng không đậu mà bị hấp dẫn
Ba người im lặng nhìn Địch Lệ Nhã phát điên, ghét bỏ nghiêng đầu, làm bộ như không thấy bản mặt vô sỉ kia của Địch Lệ Nhã
Đồn đại về Hải tộc, đã có rất nhiều chuyện xôn xao trong các tộc ở lục địa, bất quá nếu có thể xác định một chút gì đó, thì chính là tính tình thô bạo của hải tộc, nhìn Địch Lệ Nhã trước mặt, Trầm Lăng có loại cảm xúc nói không thành lời, tổng cảm thấy có chút vi hòa, vảy che kín toàn thân Địch Lệ Nhã, chỉ để lộ một chút khe hở, ở trong màn đêm u tĩnh, vảy màu xanh thẫm chiết xạ ra ánh sáng lãnh u, âm trầm làm cho người ta sợ hãi
Toàn thân Bác Nhã run lên, thân thủ vỗ về cánh tay nổi đầy da gà, Địch Lệ Nhã này so với Tạp Địch Lợi chỉ hơn chứ không kém, không hổ là người cùng Hải tộc, cách nói chuyện thực giống nhau không khác nửa phần, làm cho người ta buồn nôn
Bụng dưới của ngư vĩ hơi hơi phồng lên, khi ngư vĩ khẽ quạt qua người Bác Nhã, lực đạo mỗi lần đều không nhẹ, đem thân mình Bác Nhã cắt ra mấy đạo vết thương, trên ngư vĩ xanh thẫm lây dính nhiều điểm máu tươi, càng hiển thêm lệ khí
Thấy vậy, mí mắt Trầm Lăng chợt nháy, nhấc chân mạnh mẽ đá về phía Địch Lệ Nhã, tốc độ cực nhanh, Địch Lệ Nhã còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị Trầm Lăng đá ra thật xa, đập lên trên Ma quỷ đằng, lại thuận thế rơi xuống dưới, ngã trên đám lá mục dầy, dậy lên một lớp bụi bặm
Tơ máu màu lục theo khóe miệng rơi xuống, hai mắt Địch Lệ Nhã mạnh mẽ xuất hiện tinh quang, gắt gao nhìn chằm chằm Trầm Lăng, trong mắt nồng đậm dục vọng làm cho người ta sợ hãi
“Đông Hoàng chiếu cố Bác Nhã cho tốt, ta sẽ tốc chiến tốc thắng” đem Bác Nhã ném tới trước người Đông Hoàng, đối diện với Địch Lệ Nhã , một cước kia không thể lấy mạng Địch Lệ Nhã, hắn cũng không tin Thanh Khâu tộc lại yếu ớt như vậy, tốc độ của Ma quỷ đằng xung quanh đang tăng nhanh vài phần, dã thú ẩn nấp trong bóng tối cũng đang rục rịch, kéo dài càng lâu, đối với họ càng bất lợi
Đông Hoàng nhanh chóng lấy từ trong lòng ra mấy viên thảo dược nhét vào miệng Bác Nhã, đề phòng nhìn chăm chú dã thú ẩn nấp trong bóng đêm, chúng không ngừng truyền tới từng trận từng trận tiếng gầm, tâm Đông Hoàng cùng phá lệ trở lên khẩn trương
Bác Nhã cau mày, không rõ nhìn Đông Hoàng, Địch Lệ Nhã có đáng sợ như vậy, làm cho Trầm Lăng cùng Bác Nhã biểu lộ nghiêm túc như vậy, kéo kéo da thú Đông Hoàng
“Có nguy hiểm?”
Đông Hoàng lắc đầu, nhìn vẻ mặt mờ mịt của Bác Nhã “Nguy hiểm không chỉ nằm ở mặt ngoài của sự vật, còn có rất nhiều thứ đang ẩn núp từ một nơi bí mật nào đó, tùy thời chuẩn bị phản kích.” Đề phòng nhìn chằm chằm Ma quỷ đằng bốn phía đang đứng im, che chở Bác Nhã không chừa một kẽ hở nào, từ trên mình xé xuống một miếng da thú nhỏ, đem toàn bộ máu tươi trên người Bác Nhã lau hết, sau đó lấy thảo dược bôi lên
Cũng may Bác Nhã đã khôi phục gần xong, trong khoảng khắc ngắn ngủi, các miệng vết thương trên người đã khôi phục bảy tám phần, nhưng nội thương thì không vậy, ít nhất máu cũng đã ngừng chảy, ở trong màn đêm đen kịt một mảng này, kiêng kị nhất chính là mùi máu tươi
Bối rối nhìn Đông Hoàng, hiển nhiên không rõ ý của Đông Hoàng nói là gì.
“Thực sự là bộ tộc dơ bẩn, thối nát tới xương tủy, thực làm cho người ta buồn nôn a!”
Trầm Lăng mâm miệng, nhìn Địch Lệ Nhã, lực đạo trong quyền anh một quyền lại phải mạnh hơn một quyền, má trái bị ngư vĩ sắc bén lướt qua, lưu lại một vết máu, lúc này toàn thân Địch Lệ Nhã cao thấp không có chỗ nào còn hoàn hảo, vảy xanh thẫm bị xé rách vài chỗ, huyết nhục mơ hồ, cứ cách tam tấc trên ngư vĩ lại có một vết thương lớn bằng ngón cái, lục sắc dính nhớp (ở đây nói máu của Địch Lệ Nhã), trong không khí tản ra mùi máu tươi nồng đậm, dã thú đang yên ngủ ở nơi bí mật gần đó lại rục rịch rít gào
Địch Lệ Nhã bất giác giật mình, tầm mắt đầy lửa nóng gắt gao dính trên người Trầm Lăng, liếm khóe miệng tràn ra vết máu, ngửa mặt lên trời phát ra tiếng kêu sung sướng, trong phút chốc, nam tử yêu mị hóa thành dã thú hung tàn dữ tợn, mở ra cái mồm đỏ au như bồn máu, vây cá thật dài hai bên sườn không ngừng bay bay, vảy dày gập ghềnh, hiển nhiên công kích lúc trước của Trầm Lăng làm gã bị thương không nhẹ
Thấy Địch Lệ Nhã hóa thành hình dáng như vậy, khóe miệng Trầm Lăng không khỏi hung hăng co rút vài cái, này là cái quỷ gì đây?
Không chỉ có Trầm Lăng bị sét đánh không nhẹ, đến ngay cả Đông Hoàng cùng Bác Nhã đứng bên đều thấy sợ hãi, đó là hình thú của Hải tộc, đủ thô lậu, lúc trước còn là giống cái kiều mị, nháy mắt đã hóa thành mãnh thú dữ tợn, ai mà nhận ra được?
Trầm Lăng mặt mày âm trầm, tựa tiếu phi tiếu. Có ai từng thấy một con cá đứng thẳng mà đi lại chưa? Hắn hôm nay đã gặp được, Địch Lệ Nhã trước mắt này không sai chính là một con cá thực lớn, dùng ngư vĩ bị thương chống đỡ thân mình, uốn lượn đi lên trước.
“Không biết sống chết, nguyên bản muốn thả cho ngươi một con đường sống, toàn bộ lục địa này sẽ nhanh chóng biến thành lãnh địa của Hải tộc ta, như vậy thì phản kháng có ích lợi gì? Tà thần vĩ đại sẽ chiếu rọi toàn bộ nam bắc đại lục này.” Địch Lệ Nhã há cái miệng rộng, mùi tanh hôi trong miệng tản ra, tràn ngập bốn phía trong không khí.
Trầm Lăng khinh thường quệt miệng, đối với Tà thần trong miệng Địch Lệ Nhã có hơi chút xuất thần, chuyện lần trước ở Ám Dạ tộc vẫn chưa chấm dứt, bọn họ cũng không tìm ra được ai là người đứng sau Huyền Mịch, là ai đã ngầm bảo lưu Huyền Mịch? Nghe xong lời nói của Địch Lệ Nhã, Trầm Lăng không chỉ có hiểu ra, là kẻ nào đã ra tay với Hải tộc?
Quay đầu nhìn vào mắt Đông Hoàng, chỉ thấy Đông Hoàng nhanh chóng nhíu mày, hiển nhiên cũng có chút lo lắng. chuyện này kéo dài thực không có điểm gì tốt, Hải tộc mưu toan lâu như vậy, tất có sở cầu
Nam đại lục, Bắc địa lục là hai khối khác biệt. Bắc địa lục gần với Tây hải vực, hai đại lục này tám cái gậy tre cũng đánh không tới một khối, ở Đông địa lục có gì sinh sống, tới giờ vẫn không ai biết được, Tây đại lục bị Hải tộc chiếm lấy
“Ngươi nói cái gì?” Ngữ khí Đông Hoàng vội vàng, mang theo một tia hơi thở chết chóc. Bắc đại lục to như vậy đều sẽ bị Hải tộc xâm chiếm? Nói đùa cái gì vậy, giữa các tộc vẫn có liên hệ với nhau, cho dù việc qua lại có không chặt chẽ, những cũng không ảnh hưởng tới công việc trao đổi giữa các tộc, lời nói của Địch Lệ Nhã lúc nãy đã lộ ra tin tức nguy hiểm
Ngư vĩ lay động, không chút để ý tới một thân đầy vết thương đang chảy máu đầm đìa, nhe răng cười nói “Ngươi quản ta nói gì sao?các ngươi nếu ngoan ngoãn khuất phục đi theo hầu hạ ta, ta có lẽ còn có thể lưu cho các ngươi một con đường sống, sau mùa trao đổi lần này, toàn bộ đại lục đều là thiên hạ của Hải tộc.”
“Ngươi là ai?” tên giống đực nửa sống nửa chết trên mặt đất lên tiếng, liếc thấy Địch Lệ Nhã hoàn toàn hóa hình thú, nhất thời sợ ngây người, này không phải giống cái? Rõ ràng là Hải tộc, có lẽ vốn có cừu hận, thú nhân trên lục địa căn bản không hề có hảo cảm với Hải tộc, cũng như Hải tộc trời sinh chán ghét thú nhân trên lục địa, không có bất cứ một điểm gì chung, hai tộc căn bản không có bất luận trao đổi gì
“ta là ai, chẳng lẽ ngươi không nhìn ra sao? Ngu xuẩn!” mãnh mẽ đem ngư vĩ đâm vào lồng ngực giống đực kia, nháy mắt da tróc thịt bong, đem xương ngực của giống đực kia đánh gẫy, máu theo miệng vết thương đầm đìa chảy ra trước mắt mọi người
Giống đực kia đau đớn co rút thân mình, ngón tay nhúc nhích vài cái, nuốt xuống một hơi cuối cùng, mềm nhũn nằm trên đất không còn hơi thở nữa.
Hai mắt trợn tròn trừng nhìn Địch Lệ Nhã, chết không nhắm mắt.
————-