Đông Hoàng ái muội vuốt ve xuống dưới, da thịt bên ngoài nổi bật dưới ánh nắng, màu đồng cố ẩn ẩn toả ra ánh sáng mê người, làm cho Trầm lăng càng thêm phẫn uất, đồng dạng là nam nhân, dựa vào cái gì hắn nhìn qua lại giống như trảm bạch kê.
“Ngươi là ai?” Trầm Lăng đề phòng nhìn Đông Hoàng, nam nhân này rất cường đại, làm cho Trầm Lăng mơ hồ có cảm giác sợ hãi, thời không xa lạ, sự vật quỷ dị, làm cho Trầm Lăng chưa từng sự bắt đầu hoảng loạn
Đông Hoàng chậm rãi đứng thẳng thân mình, bên hông tuỳ ý quấn một kiện da thú , trải trên thân hình rộng rãi là vô sô vết sẹo, càng khắc thêm vẻ cường thế của y, chỉ trong khoảng thời gian ngắn nhưng lại làm cho Trầm Lăng không rời tầm mắt, chậm rãi tươi cười sang sảng “Nghe không hiểu, thú vị?”
Không chút cố kị hướng về phía Trầm Lăng, Huyền Minh lo lắng dao động thân hình mảnh mai, ồn ào ngăn cản Đông Hoàng lại gần từ bốn phía “Ngươi muốn làm cái gì? Giống cái này là của ta, không cho ngươi chạm vào hắn, có nghe hay không.”
Thân hình mảnh mai không ngừng cản trở bước đi của Đông Hoàng, Đông Hoàng dừng lại, thú vị từ trên nhìn xuống Huyền Minh, rất nhanh siết chặt thân rắn đang giãy dụa của Huyền Minh, trừng lại cặp mắt vàng của Huyền Minh “Đừng chọc giận ta, dực xà tộc (tộc rắn có cánh) thiếu tộc trưởng.” Trong con ngươi đen nhè nhẹ lộ ra sự thâm thuý, thần bí khó lường, không nhìn thấy đáy.
“Ngươi đang làm gì? Mau buông nó ra.” Trầm Lăng đem áo buộc một vòng quanh eo, thắt một cái nút, bạch xà này là vật tối thân cận với hắn ở thời không này, mang theo một chút tình tiết của chim non, Trầm Lăng cao to, nhưng đứng trước Đông Hoàng lại thấp hơn một cái đầu, Đông Hoàng thân cao gần một thước chín, thân hình to lớn cường tráng kia chỉ mới đứng, nhưng đã khiến Trầm Lăng cảm giác áp lực thật lớn.
Trong con ngươi đen thản nhiên hiện lên sự bỡn cợt, Đông Hoàng nhanh chóng bỏ Huyền Minh trong tay xuống, tiện đà bắt lấy Trầm Lăng, kéo hắn tới sát bên bờ, nhìn Huyền Minh cảnh cáo, lãnh khốc nói “Nếu không muốn hắn chết, tốt nhất an phận chờ ở đó đi.”
Nói xong, quay sang nhìn Trầm Lăng đang không ngừng giãy dụa, bàn tay dài khoá chặt thân hình Trầm Lăng, bình tĩnh nhìn hắn, thanh âm dài dòng chậm rãi từ miệng Đông Hoàng truyền ra, tiếng nói trầm thấp khàn khàn, thong thả mà có tiết tấu, Trầm Lăng chậm rãi bình tĩnh lại, không giãy dụa nữa, hắn nhìn ra đựơc nam tử trước mắt này không hề có ý muốn đả thương hắn.
Nửa ngày qua đi, một luồng ánh sáng trắng từ trong lòng bàn tay Đông Hoàng nhập vô bên cổ Trầm Lăng, vô số hình ảnh chuyển động cực nhanh trong đầu hắn, từ kinh ngạc đến bất đắc dĩ, sau đó là tự giễu, Trầm Lăng chậm rãi mở con ngươi đen bóng ra, nhìn Đông Hoàng trước mắt đồng dạng có một đôi ngươi đen, đáy lòng tràn đầy bất mãn, nơi này không phải là đại lục mất tích, mà là khu rừng rậm ở giữa đại lục phương Bắc, là nơi sinh tồn của vô số mãnh thú nguy hiểm.
Điều khiến cho Trầm Lăng không thể nhận chính là, đại lục này không hề có nam nữ, chỉ có giống đực cùng giống cái, giống đực có thể biến hình thành thú, có sức tấn công mạnh mẽ, giống cái thể nhược phải dựa vào giống đực để sinh tồn, không nhìn đến khoé miệng đang run rẩy, hắn ngửa đầu nhìn Đông Hoàng nói “Nhĩ hảo! ta là Trầm Lăng.”
Nhìn động tác của Trầm lăng, trong con ngươi đen của Đông Hoàng hơi hơi gợn sóng, giống cái này hoàn mỹ mà độc đáo, khoé miệng gợi lên một chút tiếu ý khêu gợi “Đông Hoàng!”
Tuỳ ý phun ra hai chữ, vẻ mặt nhàn rỗi, gắt gao nhìn chằm chằm vào Trầm Lăng. Trong mắt thoát ra một chút ánh sáng khát khao, Trầm Lăng vốn cảm tình trì độn, nên không hề nhận thấy sự khác thường này.
Huyền Minh ở một bên nghe thấy hai chữ “Đông Hoàng”, thân mình phút chốc bắn lên, bò lên cổ Trầm Lăng, bất mãn phun ra nuốt vào cái lưỡi, thanh âm nhu nhu bất mãn căm giận “Hừ! Cho dù ngươi là Đông Hoàng, cũng không cho phép ngươi lại gần giống cái của ta, Lăng là của ta!”
Lời vừa dứt, liền vô cùng thân thiết liếm liếm khuyên tai của Trầm Lăng, đôi mắt vàng giống như ngôi sao nhỏ, nhìn Trầm Lăng lấy lòng, ôn nhu, nãi nãi mang theo đồng âm ngọt nị, ở bên tai Trầm Lăng vang lên “Lăng, ta là Huyền Minh, ngươi có thể gọi ta là Minh!” (hãy thông cảm anh công này chưa có trưởng thành, chỉ mới là con nít thui)
Nghe xong lời nói của Huyền Minh, Trầm Lăng đầu đầy hắc tuyến, thân thủ tóm lấy thân rắn của Huyền Minh, hung tợn trừng y, khó trách lúc trước hắn cảm thấy thực quỷ dị, giống như đang bị một ánh nhìn thèm muốn theo sát, hoá ra là vật nhỏ này giở trò quỷ “Huyền Minh phải không? Cũng dám lừa gạt tình cảm của lão tử, trưa nay ăn canh rắn thì tốt lắm, đã lâu chưa có nếm, hương vị kia thực khiến người ta nhớ nhung a.” Hung hăng nhếch miệng, làm một bộ dáng hung ác, khoa tay múa chân với Huyền Minh bảy tấc.
“Lăng… Lăng, người là nói đùa đi!” Huyền Minh cẩn thận cuộn thân rắn, run rẩy nhìn Trầm Lăng hung ác, Trong cặp mắt vàng nồng đậm uỷ khuất cùng bất mãn, Lăng rõ ràng là giống cái của y, vì cái gì lại không chịu gọi tên y? Thân rắn màu ngân bạch trong suốt ở dưới ánh mặt trời, giống như bạch ngọc, sáng bóng cùng lấp lánh, cặp mắt vàng trong làn hơi nước giống như hai viên kim cương vàng quý giá, khiến lòng người say đắm.
“Ngươi nói coi?” Liếm hàng răng trắng bóng, hung quang trong mắt phát ra dữ dội chiếu lên con bạch xà dám chiếm tiện nghi của hắn, trong lòng không ngừng mắng to, sắc xà chết tiệt, lão tử hôm nay liền lột da ngươi.
Đông Hoàng dựa vào thân cây, nhìn hai người nói chuyện, tầm mắt nhìn về phía Trầm Lăng nóng rực còn lộ ra cả dục vọng độc chiếm nồng đạm bên trong, giống như liếc mắt một cái liền muốn đem Trầm Lăng ăn tươi nuốt sống , khiến Trầm Lăng đang cãi cọ đánh cái rùng mình.
“Đói bụng? Muốn tới chỗ ta sống hay không?” Đông Hoàng cười khẽ đánh gãy cuộc chơi đùa của hai người Trầm Lăng, nâng thân rắn của Huyền Minh lên, vắt lên vai trái, tay phải lần mò bên hông Trầm Lăng, nhẹ nhàng nhảy lên, đã lên tới năm mét của một thân cây thô kế bên “Bám chặt, nếu ngã xuống, thì ta mặc kệ.”
Trầm Lăng thất thần cảm thụ bóng cây ở hai bên không ngừng lùi xuống, khẽ trượt hầu gian, cẩn thận nuốt nước miếng, 3D cũng không đã nghiền như vậy, cách mặt đất mấy chục mét, Trầm Lăng tay không giữ vững nổi nữa, bất chấp cái gì gọi là tôn nghiêm nam nhân, nhanh chóng ôm lấy Đông Hoàng, thân mình quấn vào trước ngực y, Huyền Minh ở một bên tự nhiên sẽ không vui, thân rắn nhanh nhẹn quấn lấy cổ Trầm Lăng, cảm giác lạnh lẽo khiến Trầm Lăng đánh cái rùng mình, hung tợn trừng Huyền Minh một cái, bất quá vẫn chịu đựng hành động của y.
Lên xuống một lúc, liền rơi vào bên trong một sơn cốc
“Đây là nơi ngươi ở?”Trầm Lăng kinh ngạc nhìn sơn cốc giống như tiên cảnh, cách khoảng trăm mét có một hồ nước. khung cảnh quanh hồ nước dạt dào ý thơ, bên hồ nước, vô số những dây leo bất đồng loại quấn quít lấy nhau, lan đến cây đại thụ che trời lớn tới khoảng mười người mới có thể ôm nổi trong sơn cốc kia, dây leo đan vào nhau cùng một chỗ, rắc rối khó gỡ, ở khoảng cách mặt đất khoảng hai mươi mét trên cây, là một căn nhà cây lịch sự đang đứng vững, những sợi dây leo xuyên qua rủ thẳng xuống tạo thành một cái thang lầu duyên dáng.
Trầm Lăng mắt trừng lớn mắt nhìn thứ tinh xảo trước mặt —- Này, thực sự là không thể tin nổi, vốn tưởng rằng những thứ gặp lúc trước đã đủ để giật mình, không nghĩ tới lại có thể còn giật mình hơn.
Đại thụ che trời như vậy, thế nhưng lại chân thật hiện ra trước mắt hắn, nhìn bộ dáng thất thần của Trầm Lăng, Đông Hoàng nhún nhún vai cười nói “Như thế nào, nhìn đến nơi này thực giật mình sao? ”
Huyền Minh quấn ở trên người Trầm Lăng, là kẻ đầu tiên không nhịn đựơc mà lên tiếng “Không thể tưởng tượng được, lại có kẻ thế nhưng lại thực sự sống ở giữa khu rừng rậm này sao?”
“Đẹp quá! Ta có thể đi lên nhìn xem không?” Trầm Lăng liếm đôi môi cánh hoa của mình, trong ánh mắt mang theo khát cầu, nhà cây nha! Loại nhà này ở Trái đất đã không còn tồn tại, thế nhưng lại rõ ràng xuất hiện trước mặt hắn, tự nhiên khiến tâm dương khó nhịn.
Nhìn ánh mắt loé sáng của Trầm Lăng, Đông Hoàng trong nháy mắt thất thần, đợi tới khi phản ứng lại, y đã đem Trâm Lăng đi lên nhà cây.
Tiến vào trong nhà cây, phất tới trước mặt là một mùi thơm ngát thấm vào tận ruột gan, Đông Hoàng buông Trầm Lăng ra, hung tợn trừng mắt liếc Huyền Minh đang không ngừng ăn đậu hũ của Trầm Lăng một cái “Lăng, ngươi nghỉ ngơi chút đi, ta đi săn thú, ngươi ở trong này không đựơc xuất cốc.” Cẩn thận dặn dò Trầm Lăng, sơn cốc này là địa bàn của y, mãnh thú sẽ không dám tuỳ tiện xâm nhập, Trầm Lăng nếu không đi ra ngoài thì sẽ không gặp chuyện không may gì.
Khẽ gật đầu, nhìn nhà cây gọn gàng, ở trong một góc khuất tìm thấy một kiện da báo, tuỳ ý quấn bên hông, cũng may Đông Hoàng trước khi đi không quên đưa hắn quần, bằng không hắn thật sự chỉ có thể trần truồng.
“Ta ngủ một chút, Đông Hoàng mà trở về nhớ bảo ta.” Trầm Lăng nhấp nháy mắt, liền ngã xuống chiếc giường gỗ trong phòng, tập trung tinh thần cao độ suốt một ngày, cho dù là hắn cũng ăn không tiêu, một khi đã bình tĩnh lại, liền không nhịn được muốn ngủ một giấc.
“Hảo!” Huyền Minh nhu thuận gật đầu, y cũng biết Trầm Lăng đã mệt muốn chết, thân rắn mảnh mai ngoan ngoãn bò đến bên giường gỗ, cuộn tròn thân mình nhìn Trầm Lăng đi vào giấc ngủ.
Trầm Lăng nằm xuống, không khỏi có chút mất ngủ, những việc lúc trước cảm thấy quá hoang đường, không ngừng truy đuổi kích thích tử vong, nhàn hạ cùng những động vật sinh sống, lúc nhỏ hắn là một cô nhi, ở trong cô nhi viện lớn lên, sau đó được sư phụ nhìn trúng, mang về tổ chức, bắt đầu kiếp sống của một sát thủ, mỗi ngày đều cùng tử vong bay múa trong máu tươi.
Lúc đó tuy rằng nhàm chán, nhưng cũng giàu có, ít nhất không giống như hiện tại khi nhắm mắt cũng là lúc lo lắng nhất, lo lắng có thể còn đựơc mở mắt hay không, có thể còn rơi xuống một thời không xa lạ nào khác nữa hay không.
Hắn không sợ chết, nhưng đối mặt với một thời không xa lạ, không quen biết, lại không ngừng sinh ra một loại cảm giác sợ hãi, những thứ mất đi mới có thể hiểu đựơc quý trọng, sau khi chân chính rời đi thế giới của mình, hắn mới phát hiện, nơi đó dù là nhàm chán, nhưng cũng rất chân thật.
Khoé mắt đột nhiên chảy xuống một giọt nước mắt trong suốt, trái tim không thể ngăn cản run rẩy. Bỗng nhiên trước ngực truyền đến một trận lạnh lẽo, Là Huyền Minh—
Loại nhận thức này làm cho Trầm Lăng mất ngủ, khoé miệng chậm rãi gợi lên một độ cong thoả mãn, có lẽ như vậy cũng không sai, khẽ vuốt Huyền Minh ở chỗ ngực, thở nhẹ một hơi, hoàn toàn buông tha, không suy nghĩ về những sự vật phiền phức trong đầu kia nữa, chậm rãi từ từ ngủ say.
“Lăng… Lăng là của ta.” Đồng âm non nớt nhu nhu của Huyền Minh mang theo kiên quyết, thân rắn càng thêm gần sát vào Trầm Lăng, mắt rắn khép lại lắng nghe nhịp tim đập thong thả có tiết tấu của Trầm Lăng.
Hai nhịp tim đập dần dần hoà thành một nhịp, có những người cả đời đều không thể đồng nhịp, lại có những người chỉ vừa gặp nhau là có thể nhận biết, rõ ràng là rắn trời sinh thể lạnh, nhưng lại dị thường ấm áp, Trầm Lăng cẩn thận nằm hảo, để mặc Huyền Minh nằm trong lòng mình, ánh sáng chói mắt xuyên qua khe hở trên nhà cây, chiếu lên chiếc giường gỗ có một người một rắn đang nằm, trong gian phòng mơ hồ toát lên bầu không khí ngọt ngào ấm áp, khiến người ta không đành lòng rời mắt.
Đông Hoàng bỏ con mồi trong tay xuống, sau khi y tiến vào nhà cây, chính là nhìn thấy cảnh tượng này, trên gương mặt tuấn tú hiện lên một tia kinh ngạc, lập tức, trong ngươi đen phóng xuất nhu tình ấm áp, cước bộ nhẹ nhàng, tới bên chiếc giường.
Cánh tay vừa tới gần gò má Trầm Lăng, Huyền Minh đang cuộn mình trước ngực Trầm Lăng nháy mắt mở mắt, thấy người tới gần là Đông Hoàng, tinh thần lập tức sa sút, lắc lắc đuôi rắn, tiến sát tới Trầm Lăng liền ngủ say, dù sao y vẫn còn chưa tiến vào thời kì trưởng thành, lúc trước phải cảnh giới khiến y tiêu hao rất nhiều sức lực rồi.
_________________
just liked... :)