Thú Nhân Chi Tư Văn

Chương 2: Chương 2




Chương 2

Phong_Canh_140

*tâm trạng Tư Văn =)))))*

Tác giả: Điệp Cẩm

Edit: Zổ

Beta reader: Lệ Phong

Tư Văn ngốc ngốc nằm trên chiếc giường đá đơn sơ, không thể tin mà nhìn tay mình, ừm, to lớn dày dặn, lại nhìn nhìn cánh tay mình, cơ bắp nhiều hơn, cường tráng hơn, ừm, rất khỏe mạnh, lại cúi đầu ngắm ngắm nghía nghía thân mình trần trụi, a, cơ bụng kìa, thật gợi cảm, nhìn xuống chút nữa, một cái quần da thú thô ráp, đầy phong cách hoang dã, tay sờ sờ, ài, mềm mềm, xúc cảm cũng không tệ lắm.

Thế nhưng, ai có thể nói cho tôi biết, tôi rõ ràng là con người, vì sao một giây sau liền biến thành dã thú! Việc này chắc chắn không khoa học! Đây thật sự là việc lừa đảo nhất trong cuộc đời anh! Thật sự nhịn không được mà chửi thề, Tư Văn hơi cười khổ, việc huyền huyễn như vậy nếu xảy ra ở thế giới hiện đại thì coi như một việc kì lạ hiếm hoi, nhưng nếu chính mình gặp thì lại thật khó có thể chấp nhận.

Không nói gì nhìn căn phòng đơn sơ chỉ có giường và một cái bàn, luôn luôn là con ngoan trò giỏi như Tư Văn cũng không nhịn được mà yên lặng giơ ngón giữa, cái loại kịch tình kì lạ mộng ảo lại khổ sở này vì sao lại xuất hiện trên người anh chứ!

Không sai, bạn đoán không sai đâu, đại nhân chân heo (nhân vật chính) vĩ đại của chúng ta đã hoa hoa lệ lệ mà xuyên việt. Nhớ lại tình hình lúc mình tỉnh, khóe miệng Tư Văn không nhịn được mà giật giật. Ai tỉnh lại nhìn thấy mấy con hổ còn có sư tử linh tinh, đều sẽ sợ hãi, huống chi, mấy con vật này còn đang biến thành hình người! Bị trắng trợn cưỡng ép nhìn cảnh dã thú biến thành người, Tư Văn thật sự là không chịu nổi, lại một lần nữa hoa hoa lệ lệ mà hôn mê bất tỉnh.

Chỉ là lần này, anh tỉnh lại rất nhanh, đang lúc anh suy tư đây là mộng hay là mộng hay là mộng, nóc nhà đen tuyền trên đầu làm anh chú ý, nhìn một lúc, Tư Văn cảm thấy cái loại giống như phiến đá này không có khả năng sẽ xuất hiện ở thành thị toàn sắp thép xi măng. Phải biết rằng ở xã hội hiện đại, cho dù là đá cũng sẽ rất đắt, hơn nữa, nếu không có gì ngoài ý muốn, anh hẳn là đã chết, nhìn chính mình chảy nhiều máu như vậy, Tư Văn không có lý do gì tin tưởng mình còn sống, cho nên, hiện tại là tình huống nào?

Vừa quay đầu, một cánh cửa vừa to vừa cao đến thần kỳ xuất hiện trước mắt anh, ngoài cửa là một mảnh đất màu vàng, cỏ dại mọc lan tràn, trong phòng chỉ có một cái bàn đá đơn sơ đặt ở đầu giường, trên mặt bàn để một cái bát gỗ. Tư Văn khó khăn xoay xoay cổ, bây giờ mới phát hiện bản thân ngoài đầu ra thì đều không động đậy được, vậy nên, đây là tê liệt? Bị trí tưởng bở* của bản thân làm hỗn loạn không chịu nổi, Tư Văn chớp mắt, trong giây lát, tai nghe được một ít âm thanh.

*từ gốc là “não bổ”

“Thật sao? Anh ấy biến hóa thật sao? Không phải là không thể biến hóa sao, sao đột nhiên lại biến hóa?” Thanh âm nồng đậm nghi hoặc, có sự trong trẻo cùng âm cao độc hữu của thiếu niên, hẳn là của một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi.

“Ừ, tộc trưởng nói là đến lúc.” Thanh âm này trầm ổn hữu lực, hẳn là của một người đàn ông đã trưởng thành.

“Ứ, em biết mà, tộc trưởng nhất định sẽ nói như vậy. Vậy không phải là sau này anh ấy có thể ở trong thôn sao?” Thiếu niên cúi đầu oán giận vài câu, lập tức lại đưa ra một vấn đề khác.

“Không biết, còn phải xem ý của hắn.” Người đàn ông cúi đầu trả lời.

“Tư Văn rất đáng thương nha, a ba cùng a phụ từ nhỏ đã không còn bên cạnh. Og, anh có thể giúp anh ấy đi săn không? Không thì mùa đông này anh ấy phải làm thế nào nè!” Thiếu niên nhẹ nhàng nói, rất rõ ràng, cậu đang làm nũng với người đàn ông kia.

“Anh không thể giúp hắn đi săn, nhưng có thể dạy hắn kỹ xảo.” Thanh âm của người đàn ông có sự sủng nịnh khó phát hiện, Tư Văn không khỏi nổi da gà, hai người này cũng không phải anh em, sao lại buồn nôn như vậy? Người bình thường sẽ không dùng ngữ khí sủng nịnh như vậy với người khác ngoài người yêu phải không? Cho nên, quan hệ giữa hai người kia là gì?

Anh suy đoán như vậy, chủ nhân của thanh âm lại không tiếp tục nói, vốn đang nghi hoặc, bỗng có hai người vào phòng, giây tiếp theo, một giọng trong trẻo liền vang lên bên tai: “A, Tư Văn, anh đã dậy chưa?”. Khuôn mặt sạch sẽ của thiếu niên bỗng phóng đại trước mặt anh, đôi mắt to linh động không chớp mắt nhìn anh, tràn đầy tò mò.

Chỉ là tư thế này không diễn ra được vài giây, thiếu niên đã bị một đôi tay to lôi đi, rời khỏi tầm mắt anh. Tư Văn giật giật đầu, thấy một người đàn ông mặt chữ điền, tóc đen tuyền, ngũ quan đoan chính soái khí mặt không biểu tình nhìn anh. Người đàn ông này cao khoảng hai mét, thân trên để trần rất cường tráng, đôi cánh tay mạnh mẽ để trên vai thiếu niên, hơi hơi có chút địch ý nhìn anh. Mắt Tư Văn nheo lại. Loại tư thế đầy tính chiếm hữu này là sao?

“Có thể động sao?” Cánh môi của người đàn ông mấp máy, lỗ tai Tư Văn cũng đồng thời nghe được những lời này.

Hơi hơi sửng sốt, Tư Văn đáp: “Trừ đầu, nơi nào cũng không thể cử động.” Nhưng mà, anh sao lại biết tôi không thể cử động? Nhưng những lời này anh cũng không hỏi ra tiếng, trước khi hiểu biết tình trạng hiện tại, anh không thể nói bất cứ điều gì có thể làm bại lộ thân phận. Tuy rằng không biết đâu là đâu, nhưng thời đại học từng bị bạn cùng phòng tiêm nhiễm, Tư Văn đã có thể đoán được, anh có lẽ, có thể, đại khái, hình như, giống như, chắc là xuyên việt, hơn nữa có vẻ như là hồn xuyên, vì nguyên lai thân thể kia của anh, là chắc chắn không thể cứu sống.

Mà nếu đã sống lại, anh cũng không muốn lại chết thêm lần nữa, cái loại cảm giác cảm nhận rõ ràng được máu mình chảy ra khỏi cơ thể như thế nào không được tốt lắm. Phi ta tộc loại, này tâm tất dị*, nếu những người này biết anh vốn không phải Tư Văn kia, anh cũng không biết kết quả mà mình phải đối mặt là bị độc chết hay hành hạ đến chết.

*không cùng tộc với ta, chắc chắn có dị tâm

“Vậy bình thường, lúc vừa biến hóa đều như vậy, vài ngày nữa là được.” Người nam nhân mặt không chút thay đổi nói.

Tư Văn chấn kinh, những lời này chia ra thành từng chữ thì anh hiểu, thế nhưng hợp thành câu, sao anh lại không hiểu tí gì? Biến…hóa…., là anh nghe nhầm phải không? Vì sao anh lại có liên quan đến hai chữ này?

Cho dù trong lòng đang rối như tơ vò* nhưng trên mặt Tư Văn vẫn không có biểu tình như trước, nghiêm túc trả lời: “Tôi biết, cảm ơn anh.” Trời mới biết anh biết cái gì, nhưng anh lại không thể trực tiếp hỏi tại sao anh lại biến hóa.

*bản QT: suy nghĩ lăn mình tựa như nấu nước ấm.

Người đàn ông gật gật đầu, bưng bát ở trên bàn lên, nói:“Há mồm.”

Tư Văn há mồm theo bản năng, sau đó囧, dòng nước nhỏ chảy từ trong chiếc bát nghiêng, giống như một sợi mảnh đổ vào trong miệng anh. Cực kì 囧 mà nuốt nước trong miệng xuống, Tư Văn chỉ có thể cảm thấy may mắn là người này còn biết đổ ít nước một, nếu không, chảy ra khỏi miệng là không thể tránh. Thế nhưng, anh zai à, anh có thể dừng lại không, cái kiểu bị ép uống một bát nước kiểu này thật là khổ sở.

Đến lúc bát không, người đàn ông lấy tay di di, kéo tay thiếu niên nói với anh: “Nghỉ ngơi đi, đến chạng vạng chắc là có thể cử động.”

Thiếu niên cũng cười nói: “Đúng nha, anh yên tâm, chờ anh có thể ra ngoài đi săn, Og sẽ giúp anh, anh ý đã đồng ý dạy anh đi săn, anh ý là dũng sĩ lợi hại nhất của bộ tộc nha. Anh cũng có thể ở bên trong bộ tộc như bọn em, tộc trưởng nhất định sẽ đồng ý, như vậy, mọi người có thể giúp đỡ lẫn nhau.”

Ánh mắt của người đàn ông khi thiếu niên đang nói trừng trừng nhìn thẳng Tư Văn, khiến anh không khỏi cứng cả người, định mệnh, cái loại ánh mắt gườm gườm như mắt dã thú này là sao? Chờ mãi cho thiếu niên nói xong, cái cảm giác làm người sợ hãi kia cũng biến mất, Tư Văn chậm rãi thở ra một hơi, cười đáp: “Cám ơn cậu.”

Thiếu niên cười cười, không nói gì, ngoan ngoãn cùng người đàn ông kia đi ra cửa, biến mất trong tầm mắt Tư Văn.

Haiz…Loại cảm giác bị người khác nhìn từ trên cao xuống đúng là không tốt. Tuy hai người kia chỉ đứng ở chỗ này một lúc, thế nhưng, lại mang đến rất nhiều tin tức hữu dụng.

Thứ nhất, chính mình không phải mãi mãi không thể cử động, mà là do biến hóa nên liệt tạm thời, đối với người ở đây mà nói thì rất bình thường. Thứ hai, mỗi một người ở nơi này hình như đều phải trải qua quá trình gọi là biến hóa này. Thứ ba, chủ nhân của thân thể này một mình ở ngoài tộc, cha mẹ mất từ khi còn rất nhỏ, không thể không nói, đây coi như tin tức tốt, dù sao đối với thân nhân thân mật mà nói, thay đổi nhỏ bé cũng có thể phát hiện ra. Thứ tư, người đàn ông to con kia gọi là Og, anh ta sẽ giúp mình, hai người kia đều không có địch ý với mình. Thứ năm, quan hệ của hai người kia…hình như không đơn giản.

Tạm thời tìm hiểu được một ít tin tức, Tư Văn nhắm mắt lại, chậm rãi cảm thụ trạng thái của thân thể, vừa cảm thụ, anh liền cảm thấy được khác thường. Nếu vừa nãy chỉ có đầu có thể cử động mà những chỗ khác thì không, bây giờ, ngón tay anh đã hơi hơi có thể động, tuy chỉ hơi hơi, nhưng ít ra cũng chứng minh người đàn ông kia không lừa anh.

Tư Văn yên lòng lẳng lặng nằm trên giường chờ thân thể khôi phục, trong đầu rối loạn suy nghĩ rất nhiều chuyện, cả quá khứ lẫn tương lai.

Lúc nhỏ, nhà nghèo, cha mẹ ra ngoài làm thuê lại chết đột ngột, ông nội đã già nuôi anh lớn lên, đến khi anh sắp tốt nghiệp đại học ông đã qua đời. Tiếc nuối lớn nhất của anh, là ông không đợi được đến ngày cháu đích tôn có tiền đồ, càng chưa được hưởng một ngày phúc với cháu. Sau khi tốt nghiệp, làm việc bạt mạng, thật vất vả mới trở thành một luật sư có chút danh tiếng, lại mất mạng trong nháy mắt, khi tỉnh lại đã xuyên việt đến dị thế.

Người giết anh, Tư Văn biết, là anh trai của người bị hại trong vụ án giết người kia. Hai anh em sống nương tựa với nhau từ bé, em gái đột ngột rời đi, anh trai vẫn không thể chịu đựng được, trong quá trình thẩm vấn trên tóa án cũng rất kích động, thậm chí ngầm nhục mạ anh, nói anh là kẻ khốn nạn đổi trắng thay đen để mưu lợi. Tư Văn hiểu cho cậu, hơn nữa, từ khi hành hành nghề tới nay, mắng chửi kiểu ấy anh đã nghe rất nhiều lần. Là do nghề nghiệp, thường xuyên có người mắng anh như vậy, anh cũng thành thói quen, hơn nữa, việc phát tiết như thế cũng có thể giúp đối phương vượt qua được tin dữ, chỉ là không nghĩ tới, người này sẽ cực đoan như vậy, cư nhiên lại đâm anh.

Ài, cũng đã xuyên việt, còn nghĩ mấy chuyện đó làm gì, thế nhưng trong lòng vẫn oán hận người kia, thật sự là cái cảm giác máu chậm rãi chảy ra, bản thân lại dần dần cảm giác được cái chết tới gần rất tồi tệ, hơn nữa khi tỉnh lại, trở thành một u hồn chiếm đoạt thân thể một người khác, đùng là không phải kinh hoảng bình thường.

Chạng vạng, Tư Văn rốt cuộc thoát khỏi tình trạng tê liệt cả người, không đợi anh vui sướng bao lâu, cái loại cảm giác cực nóng lại lan ra toàn thân, chỉ là lần này thời gian rất ngắn, cũng không khó chịu như lần trước, vì thế, khi Tư Văn nhìn thấy, cảm nhận được chính mình từ người biến thành dã thú liền hoàn toàn ngây ngẩn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.