Thú Nhân Tinh Cầu

Chương 43: Q.2 - Chương 43




Một năm sau————

Trong bộ lạc là một cảnh tượng vô cùng bận rộn, mọi người ở trong thôn có công tác của riêng mình, thỉnh thoảng sẽ có dũng sĩ từ bên ngoài mang con mồi trở về. Khải Ân bước đi trên đường chính trong bộ lạc, thỉnh thoảng sẽ dừng lại cùng các tộc nhân trò chuyện. Nhớ lại những chuyện đã phát sinh một năm trước vẫn có cảm giác hoài niệm—— tiến vào một tinh cầu xa lạ, gặp được tộc thú nhân, chiến đấu với trùng tộc, bây giờ ngẫm lại có lẽ tất cả hết thảy đều có thiên ý.

Chiến tranh đã qua đi được một năm, trong năm này cũng có rất nhiều sự việc đã xảy ra. Khải Ân được mọi người để cử trở thành tộc trưởng bộ lạc, nhận được khiêu chiến so với trùng tộc còn lớn hơn là chấn hưng bộ lạc.

Tân sinh địa cầu có trùng trùng điệp điệp nguy cơ, lịch sử lâu dài của các sinh vật nguy hiểm cùng với lực lượng sản xuất và trình độ khoa học kỹ thuật thấp làm cuộc sống còn rất khó khăn. Không chỉ như vậy, nguy hiểm đến từ bên trong cũng không thể xem nhẹ. Các dũng sĩ tuy rằng rất tráng kiện nhưng một miệng vết thương nhiễm trùng có thể lấy mệnh bọn họ. Mà thú nhân hình người đối mặt với tự nhiên lớn mạnh lại không chịu nỗi một kích, này cũng là lo lắng nhất của Khải Ân. Kỹ thuật hiện tại không thể chế được dược vật cùng lượng lớn chất kháng sinh. Nên làm thế nào? Khải Ân tận dụng các vị thuốc đông y kết hợp với y thuật của bộ lạc, đồng thời lợi dụng thảo dược hiện có trên tinh cầu chế thành một ít dược vật. Hoàn hảo chính là nguyên nhân gây bệnh trong sinh thái nguyên thủy tổ chức khá đơn giản, nên dược vật chế được vẫn rất có hiệu quả.

Ngoài ra Khải Ân còn phát hiện cuộc sống của mọi người cũng không có quy luật. Các dũng sĩ đi ra ngoài săn bắn, khi đủ con mồi sẽ trở về, đợi cho thức ăn dùng hết sẽ lại tiếp tục đi săn. Nhưng thường sẽ hành động một mình, chỉ có những thú nhân có tình cảm thân thiết mới có thể hợp tác. Này tựa hồ có quen hệ tới gen mãnh thú trong cơ thể bọn họ, ý thức mãnh liệt đó làm quan hệ giữa các dũng sĩ thú nhân rất lạnh nhạt, có thể nói là thờ ơ. Ngay cả các dũng sĩ có lúc tay không quay về, con mồi hình thể lớn rất nguy hiểm, con mồi nhỏ thì căn bản không đủ bổ sung vào năng lượng tiêu hao khi đi săn, càng miễn bàn còn phải phân phát cho một bộ phận lớn mọi người trong bộ lạc. Bởi vậy các dũng sĩ đi săn sẽ không hề ngừng nghỉ, chỉ khi bắt được con mồi phong phú mới có thể nghỉ ngơi một vài ngày, mà thời điểm thiếu thốn thực vật cuộc sống của mọi người rất khó khăn. Ngoài ra, hoa quả cũng ra quả theo mùa, dinh dưỡng mọi người hấp thu cũng không căn bằng. Để giải quyết các nguy cơ này Khải Ân bắt đầu dạy mọi người canh tác, nuôi dưỡng súc vật. May mắn lá chắn xung quanh bộ lạc vẫn còn vì thế khu vực xung quanh bộ lạc vẫn còn rất an toàn, kế hoạch của Khải Ân có thể từng bước tiến hành. Hiện tại đã qua một năm, thu hoạch ngũ cốc tuy rằng không nhiều nhưng vẫn làm mọi người vô cùng vui mừng, thậm chí còn mở lễ mừng.

Bất quá này cũng không phải chuyện Khải Ân quan tâm nhất——từ khi UR hủy diệt các tộc nhân lần lượt mang thai đứa nhỏ, tất cả mọi người đều bận rộn nghênh đón các tiểu sinh mệnh xuất thế. Thánh địa không có biện pháp để chứa một lượng lớn người mang thai như vậy, năng lượng thủy tinh cung cấp cũng chỉ ở một mức nhất định, Khải Ân chỉ có thể nghĩ biện pháp để năng lượng thủy tinh chuyển về đồ đằng. Số 7 đã bắt đầu chuẩn bị chuyển hóa năng lượng địa năng và mặt trời vào thủy tinh năng lượng.

Nhìn thấy sức sống trong bộ lạc sinh sôi không ngừng, Khải Ân mỉm cười: có lẽ đòi hỏi phải tốn thời gian mười năm, hai mươi năm, thậm chí có thể lâu hơn hắn cũng sẽ không chùn bước! Cho dù hắn không thể tiếp tục trông coi thì con cháu của hắn, con cháu của con cháu sẽ tiếp tục phồn vinh với mảnh đất này…….

“Khải Ân~ Khải Ân~” Một bóng dáng nho nhỏ chạy rất nhanh về phía hắn.

“Làm sao vậy?” Khải Ân ôm cổ bé, nhu nhu gương mặt nhỏ nhắn đã khóc đến ửng đó.

“Ô oa~~ Á Luân Đặc, Á Luân Đặc bắt Cầu Cầu làm mồi! Ô oa~~ Cầu Cầu của con!”

Cái tên xú tiểu tử kia! Khải Ân thầm cắn răng, Á Luân Đặc cũng chính là cục cưng hiện tại tương tự như đứa nhỏ nhân loại khoảng 5, 6 tuổi thích nghịch ngợm phá phách, gây ra không ít phiền toái cho hắn. Lần này nhất định phải hảo hảo giáo huấn bé một chút!

“Tiểu Khải Ân, đừng khóc nữa~ xem xem! Ta đem Cầu Cầu về cho con này.”

Mặc Lợi Nhi ôm một vật nhỏ bộ lông trắng đen xen lẫn cười hì hì tiêu sái tiến lại đây, thân hình mập mạp dễ dàng nhận ra đã mang thai vài tháng. Cầu Cầu vừa nhìn thấy tiểu chủ nhân lập tức nhảy vào lồng ngực bé, vẫn chưa hết hoảng sợ mà run lập cập. Khải Ân thực là vừa tức vừa buồn cười, Cầu Cầu chính là tiểu hầu tử hắn đem về bộ lạc lúc trước. Vật nhỏ vô cùng tinh nghịch này hiện tại chỉ cần nhìn thấy Á Luân Đặc sẽ vô cùng ngoan ngoãn không ngừng run rẩy.

“Đúng rồi Khải Ân, Địch Đặc vừa nghiên cứu chế được một ít dược vật, ngươi có định qua nhìn xem thử không?”

“Cũng tốt, ta cũng đang định đi tìm Địch Đặc. Ân Ân cùng đi nhé, không phải con vẫn luôn đòi học y thuật với Địch Đặc sao.”

“Thật sao? Thật sao?”

Tiểu Khải Ân vui sướng kêu to, gương mặt nhỏ nhắn bởi vì hưng phấn mà đỏ bừng, rất đáng yêu.

“Đương nhiên, đi thôi.”

Khải Ân cùng Mặc Lợi Nhi tủm tỉm nhìn bé kích động vừa hát vừa nhảy, nắm tay bé cùng nhau đi về nơi của Địch Đặc.

Sau khi ở chỗ Địch Đặc ngây người một hồi, Khải Ân một mình rời khỏi bộ lạc ra khu vực ruộng nương bên ngoài tìm Mễ Gia, hỏi thăm tình huống thu hoạch. Trên đường có một vài động vật được nuôi không biết làm sao chạy ra được, mọi người lại luống cuống tay chân một trận. Đợi cho Khải Ân đi một vòng bộ lạc thì mặt trời cũng đã lặn xuống núi, các dũng sĩ săn thú cũng đã trở lại. Khải Ân lại bắt đầu tính toán để phân phối hảo con mồi.

Đợi cho hết thảy mọi việc hoàn tất Khải ân cũng có chút mệt mỏi, bất quá kỳ quái nhất chính là Tây Thụy Tư cùng cục cưng vẫn chưa trở về. Đã trễ như vậy Khải Ân không khỏi có chút lo lắng, đang lúc hắn định ra ngoài tìm kiếm đi Tây Thụy Tư ôm cục cưng đã say ngủ trở lại.

Cục cưng so với thời điểm mới biến hình đã lớn hơn không ít, không sai biệt một con báo nhỏ lắm, lúc này đang ngã vào lòng Tây Thụy Tư vù vù ngủ.

“Sao vậy? Sao hôm nay con lại mệt như vậy.”

Tây Thụy Tư đặt cục cưng lên giường, sủng nịch nhìn bé.

“Hôm nay một mình nó đánh bại một con giác tích!”

“Giác tích!” Khải Ân kinh hô, đây là một loài động vật ăn thịt rất hung mãnh, hình thể giống như cá sấu, toàn thân đầy gai sắc nhọn rất nguy hiểm. Nhìn thấy miệng vết thương nông sâu không đồng nhất trên người cục cưng, ý nghĩ nguyên bản định giáo huấn bé một chút lập tức bị yêu thương tràn ngập thay thế.

“Có thượng dược chưa?”

“Thoa rồi, ta mới từ chỗ Địch Đặc trở về. Ngay cả Mục Pháp Sa cũng khen ngợi Á Luân Đặc, nói nó tương lai nhất định sẽ trở thành dũng sĩ lợi hại nhất.” Trong giọng nói Tây Thụy Tư tràn ngập kiêu ngạo của một người cha.

“Mục Pháp Sa? Là vị trượng phu thần long kiến thủ bất kiến vĩ của Địch Đặc? Không biết bọn họ có định có đứa nhỏ không nhỉ.”

Dũng sĩ thú nhân của bộ lạc cả đời chỉ trung thành với một bầu bạn, bởi vì các thú nhân hình người với hình thú nhân ngắn hơn nhiều. Một khi bầu bạn của các dũng sĩ thú nhân chết đi, đợi cho những đứa con trưởng thành bọn họ sẽ rời khỏi bộ lạc sống một mình. Đây cũng là nguyên nhân bộ lạc không thấy lão nhân. Khi đó thì các dũng sĩ thú nhân đã hoàn thành trách nhiệm của một trượng phu cùng phụ thận, làm người giám hộ cho người thân của mình. Bất quá trượng phu của Địch Đặc là ngoại tộc, bởi vì thú tính quá mạnh mẽ nên hắn cũng không ở lại bộ lạc. Địch Đặc đối với bộ lạc mà nói cũng là một thành viên không thể thiếu, vì thế cũng không thể cùng hắn rời đi, hai người đành phải sống một cuộc sống bị phân cách. Đối với tình huống này, Khải Ân cũng chỉ có thể cố gắng làm nhạt đi loại bản năng dã thú mãnh liệt của các thú nhân.

“Không biết, có lẽ khi có đứa nhỏ Mục Pháp Sa sẽ ở lại bộ lạc. Đừng động tới bọn họ, Khải Ân, ngươi không thấy chỉ có một đứa nhỏ quá ít sao.”

Tây Thụy Tư vừa nói vừa lặng lẽ kéo Khải Ân lên giường, tay cũng không an phận vói vào trong quần áo hắn. Từ khi Khải Ân lên làm tộc trưởng thì tất cả mọi việc to nhỏ trong bộ lạc đều cần hắn quan tâm, vì thế đứa nhỏ thứ hai của bọn họ tới giờ vẫn chưa có động tĩnh gì.

“Từ từ, ta còn có việc muốn hỏi ngươi.”

Khải Ân vừa giãy giụa vừa cố khắc chế rung động của mình. Chết tiệt, người này động tác nhanh thật, cũng không biết vì cái gì thân thể hắn gần đây rất mẫn cảm, Tây Thụy Tư thoáng động một chút hắn liền có cảm giác.

“Có việc gì mai nói sau, bảo bối, ta rất nhớ ngươi…….” Tây Thụy Tư ngăn chặn đôi môi đỏ mộng hơi hé mở của Khải Ân, hơn nữa còn dọc một đường theo xương quai xanh chạy xuống dưới tham lam nếm hương vị của vợ, tay cũng không an phận chạy tới phía sau.

“Nơi này……. có nhớ ta không?” Tây Thụy Tư vừa nói vừa vô cùng khiêu khích dùng cự vật của mình ma sát vùng giữa đùi Khải Ân.

“Ân a……. Tây Thụy Tư….. chờ, a!”

“Ta chờ không kịp——”

Không đợi Khải Ân nói xong Tây Thụy Tư đã nâng chân trái hắn lên, đặt cự vật tráng kiện đã căng cứng hết cỡ ở cửa vào, vật cứng nóng rực kia vô cùng hăng hái vọt vào khe sâu của Khải Ân.

“A a ——”

Nhiệt độ thiêu đốt như đang đứng bên miệng núi lửa đang đốt cháy Khải Ân, cơ thể toàn thân không thể ức chế mà siết chặt, vách thịt theo bản năng run rẩy không ngừng co rút lại mút lấy cự vật Tây Thụy Tư càng chặt chẽ hơn.

“Cáp a…….. bảo bối, quá tuyệt vời…… ngươi vẫn chặt như vậy!”

Bên tai truyền tới tiếng thở dốc tràn ngập dục vọng, lửa nóng tráng kiện kịch liệt thẳng tiến vào sâu trong dũng đạo, không chút lưu tình cuồng bạo đâm xuyên vào lối nhỏ chặt chẽ, phảng phất rút ra nơi nông nhất, rồi phảng phất cắn xé nơi sâu nhất.

“A…..a…………” Vách tường bên trong mị ma xát mãnh liệt hơn nữa bên tai còn quanh quẩn hơi thở tình dục ồ ồ trầm thấp làm Khải Ân rốt cuộc nhịn không được mà kêu to.

Hưởng thụ biểu tình ý loạn tình mê của Khải Ân, Tây Thụy Tư không thể khắc chế lại càng gia tốc đong đưa. Một trước một sau mà luật động thắt lưng, nam tính tráng kiện ma xát nóng bỏng cảm nhận vách thịt bên trong, phát ra tiếng dâm mĩ chói lọi mê người.

“Chậm, ô……. chút, a a….. chậm…….. cáp a……….”

Cảm giác vật chôn sâu trong nơi tư mật không ngừng cuồng loạn luật động, Khải Ân chỉ cảm nhận được ý thức dần dần rời bỏ chính mình, trong đầu chỉ còn một ý niệm: hi vọng ngày mai có thể xuống giường…………………

Tình cảm mãnh liệt qua đi, mệt mỏi gấp bội ban ngày càn quét thổi tới, đầu óc cứ mê mang không thể suy nghĩ. Mẹt mỏi quá chỉ muốn ngủ, chính là dường như còn chuyện gì đó chưa làm….. là cái gì, rốt cuộc là cái gì, cái gì……..

Tây Thụy Tư nhìn Khải ân nặng nề thiếp đi, dịu dàng ấn lên môi hắn một nụ hôn, tiếp đó lại ngẩng đầu về phía phòng cục cưng có chút đăm chiêu. Ngày mai chính là thử thách sinh tồn của Á Luân Đặc, tạm thời—— không nên nói cho Khải Ân đi………

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.