Có lẽ…….ta quá xúc động, Khải Ân có chút ảo não: quan tâm quá sẽ bị loạn, những chuyện liên quan tới cục cưng hắn luôn bị mất bình tĩnh, đây cũng không phải hiện tượng tốt. Thật cẩn thận tránh đi sào huyệt của con nhện trên mặt đất, Khải Ân càng tiến sâu vào rừng rậm hơn.
Hà, phát hiện! Đây là dấu chân của cục cưng, xem ra bé hẳn ở ngay phụ cận. Bất quá, mặt đất đồng thời còn có dấu vết của động vật khác lưu lại, giống như trải qua một trận đánh nhau. Dọc theo dấu vết tiến về phía trước Khải Ân lại phát hiện vết máu trên lùm cây, bụi cỏ hỗn độn vị dạt về hai bên. Không chút suy nghĩ Khải Ân lập tức chạy theo bụi cỏ, ngàn vạn lần không phải cục cưng đã xảy ra chuyện!
Tiến tới phía trước khoảng mấy chục mét xuất hiện trước mắt là một lùm cây dày đặc, nhưng cũng không có tung tích của cục cưng. Một trận gió lạnh thổi qua làm Khải Ân run rẩy. Không thích hợp, quá im lặng. Sau một tiếng côn trùng liên tục kêu vang liền tiêu thất, vô cùng im lặng……Sàn sạt sa—— một thân cây bị chết héo truyền ra tiếng vang quái dị. Khải Ân lui ra phía sau hai bước không dám hành động thiếu suy nghĩ, hắn tựa hồ lại làm chính mình lâm vào nguy hiểm.
Sàn sạt sa—— sàn sạt sa——
Thanh âm lại vang lên, giống như gió thổi qua rừng cây nhưng hoàn toàn không phải. Âm thanh này rất u ám, làm người ta không rét mà run, giống như có rất nhiều chân đang lướt trên mặt đất. Giống như, giống như—— loài sâu bọ có trăm chân! !
Ánh mắt xanh đậm lóe hàn quang, dài đến mấy chục mét, một con rết khổng lồ mỏ chim trườn từ trong một thân cây ra. Bên phải thân thể thiếu đi một ít chân, miệng vết thương bị xé rách có thể nhìn thấy được. Khải Ân nhẹ nhàng thở ra đồng thời cười khổ, hắn nên tin tưởng thực lực của Á Luân Đặc mới đúng.
Đang định suy nghĩ làm thế nào để đào thoát, con rết trước mắt thấy hắn lại bắt đầu rối loạn, giống như thấy một sinh vật vô cùng khủng bố vội vàng đào tẩu.
Hơi thở khô nóng ập lên cổ Khải Ân, bên tai truyền tới tiến rít gào từ cổ họng cự thú. Loại cảm giác này hắn rất quen thuộc——
“Tây Thụy Tư!”
Đôi tay hữu lực từ phía sau ôm lấy Khải Ân tiến nhập vào lòng ngực mình. Đầu lưỡi ẩm ướt nhẹ nhàng bò lên vành tai Khải Ân, tiếng nói từ tình tràn ngập khiêu khích vang lên bên tai.
“Ngươi cư nhiên dám một mình chạy tới nơi này, ta có phải nên hảo hảo phạt ngươi!”
Y còn chưa nói dứt lời, Khải Ân đã tức giận.
“Phải không? Ta không nên tới nơi này, còn Á Luân Đặc thì sao? Ngươi đem con mang tới đây có ý gì, ngươi có nói qua với ta chưa!” Nói tới Khải Ân lại càng tức giận hơn: “Nếu không phải gặp được Mặc Lợi Nhi, ngươi còn định dấu ta bao lâu! Ngươi có biết ta lo lắng cỡ nào không! Nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì làm sao bây giờ? !”
“Ân…….Khải Ân, ngươi hãy nghe ta nói.” Tây Thụy Tư bị hắn rống có chút xấu hổ: “Ta không nói cho ngươi còn không phải sợ ngươi lo lắng sao, không cho Á Luân Đặc nhận khảo nghiệm không được, các dũng sĩ đều phải thông qua khảo nghiệm thí luyện.”
Khải Ân hừ lạnh một tiếng.
“Ân…..được rồi, Á Luân Đặc có hơi sớm, bất quá nó là con ta, nhất định không thành vấn đề!” Ba ba kiêu ngạo vỗ ngực cam đoan, bất quá trong ánh mắt của ‘mụ mụ’ thì tín dụng của y đã hoàn toàn phá sản.
Khải Ân mặt không chút thay đổi liếc nhìn Tây Thụy Tư, trừng đến mức làm y không được tự nhiên đến khi y cầu xin tha thứ mới lành lạnh mở miệng.
“Lời này đợi cho Á Luân Đặc bình an trở về nói sau. Nếu con thiếu một cây tóc, hừ hừ——” Khải Ân cười lạnh: “Ngươi 6 tháng này đừng nghĩ chuyện leo lên giường.”
Tây Thụy Tư ngửa mắt lên trời bi thương, 6 tháng! Còn không bằng giết y đi. Mặc Lợi Nhi nhất định là cố tình nói cho Khải Ân. Khảm, ngươi nợ ta một lần.
“Còn thất thần làm gì, mau dẫn ta đi tìm cục cưng.”
Tây Thụy Tư nhận mệnh ôm lấy Khải Ân, nội tâm cầu nguyện tiểu tử kia cũng đừng thiếu cọng tóc nào.
“Đúng rồi, ngươi làm thế nào tìm được ta?”
Tây Thụy Tư chỉ chỉ viên thủy tinh trước ngực Khải Ân: “Một khi sinh đứa nhỏ ta có thể thông qua thủy tinh cảm ứng được ngươi.”
Thật thần kỳ, khó trách Mạc Lợi Nhi không lo lắng, phỏng chừng khi mình tiến vào khe sâu Tây Thụy Tư đã nhân ra. Khải Ân nhìn ngắm viên thủy tinh hình dáng xấu xí, ân, trở về hảo hảo nghiên cứu một chút.
“Thực chậm! Mau biến thân, nhanh lên!” Tuy rằng hành động của Tây Thụy Tư xem như đã rất nhanh lẹ nhưng Khải Ân vẫn chê chậm, y vừa mới rời đi để tìm mình không chừng cục cưng liền gặp phải nguy hiểm. Tây Thụy Tư chỉ có thể ngoan ngoãn thay đổi hình dáng, dưới sự thúc giục của Khải Ân nhanh chóng phóng chân chạy như bay.
Lúc này cục cưng đang thảnh thơi thong thả như một con mèo dạo bước: nơi này cũng không nguy hiểm như mọi người nói, ngay cả con rết bự kia cũng không có chút khiêu chiến gì cả. Di? Đó là cái gì, chưa từng thấy qua a! Cục cưng tò mò ba bước chỉ cần phóng hai bước chạy qua hoàn toàn quên mất dạy bảo của cha mẹ đại nhân. (Như vậy cũng coi như là tiểu dũng sĩ xuất sắc nhất đi? BS – -)
Nguy rồi! Vừa vội vàng đuổi theo đứa con, Tây Thụy Tư thầm kêu khổ trong lòng: con trai, ngàn vạn lần không được chạm vào mấy thứ đông tây a. Bất quá sự thật chứng minh phụ tử bọn họ chưa đạt được trình độ tâm ý tương thông. Cục cưng tò mò giơ móng vuốt lên khẽ chạm vào đóa hoa nhỏ màu lam thanh nhã trước mắt, hoa nhỏ thẹn thùng run rẩy, cánh hoa vội vàng co rụt lại. Hảo ngoạn~~~ cục cưng tò mò trêu chọc đóa hoa kỳ lạ kia đến không biết mệt. Tây Thụy Tư đã muốn nâng móng lên che mắt không dám nhìn tiếp nữa.
Đột nhiên một dòng chất lỏng vàng đục bắn ra từ nhụy hoa, cục cưng không kịp tránh bị phun dính đầy cả người…….
Thối quá thối quá! ! Đây là mùi gì a, cục cưng vừa phi phi phi vừa vung vẫy cơ thể……..55555555555 càng lúc càng thối, bé không muốn thành cục cưng thối 5555555555555555
Tây Thụy Tư liếc mắt nhìn người bên cạnh một cái, sắc mặt Khải Ân vẫn như trước không đổi. Bất quá nghĩ tới những ngày kế tiếp Tây Thụy Tư thực hận không thể lập tức lao tới ẵm cục cưng về.
Lúc này tiểu thú đang lăn lộn trên mặt đất cũng ngừng động tác lại, vểnh tai chăm chú lắng nghe——Á Luân Đặc xoay người linh hoạt đứng lên, vươn dài bốn chân nhanh chóng bỏ chạy, tốc độ như đang chạy trốn cha mẹ đang chuẩn bị răn dạy. Khải Ân còn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì đã bị Tây Thụy Tư túm lên lưng nhanh chóng đuổi theo cục cưng.
Sao vậy? Khải ân không biểu nên định mở miệng hỏi nhưng lại phát hiện ra phía sau cục cưng nổi lên một đám bụi đất cuồn cuộn. Nhìn kĩ lại một lần thì phát hiện không phải bụi đất, là một đám ong vàng, chính xác mà nói là một đám ong lớn cỡ một con chim ưng thật lớn! Khải Ân khẩn trương túm chặt lông Tây Thụy Tư, hai người men theo sườn núi bảo trì một khoảng cách nhất định quan sát Á Luân Đặc ở phía dưới, cục cưng thông minh nín thở lặn ngụp vào trong một hồ nước nhỏ. Trên mặt hồ lượn quanh một vòng, đám ong vàng tìm không được đành phải bay đi. Tây Thụy Tư cười khổ nhìn mớ lông bị nhéo xơ xác trên lưng, hi vọng tiểu tử kia tiếp theo có thể thông minh hơn một chút.
Nhìn đám ong vàng bay đi hết cục cưng mới nhô đầu lên khỏi mặt nước, hưng phấn lắc lắc bọt nước: như vậy cũng để ta thoát được, ha ha~ ~ nhìn đứa con Tây Thụy Tư lại thở dài một hơi: con trai ơn, cứ như vậy sẽ lại đưa tới vật khác a! Chính là tiểu thú vẫn không phát giác ra ở trong hồ vọc nước, muốn rửa sạch mùi vị khó ngửi trên người.
Đến rồi! Ánh mắt Tây Thụy Tư lạnh như băng, cảnh báo phát ra một tiếng rống to làm mặt nước trong hồ gợn sóng lăn tăn——ơ? Là âm thanh của ba ba, tiểu thú lập tức cảnh giác, bám vào một gốc cây gần đó bò lên. Còn chưa kịp đứng vững mặt hồ lập tức nổi lên một trận sóng, mấy con cá xấu từ trong nước há to mồm nhào về phía tiểu thú. Cục cưng nhanh nhẹn tránh trái tránh phải không chút sợ hãi, thậm chí còn xem mấy con cá xấu là ván cầu linh hoạt nhảy lên bờ. Xong rồi còn hướng về phía trong nước làm mặt quỷ, gào to hai tiếng sau đó vừa đi vừa nhảy bắt đầu xuất phát vào chỗ sâu trong khe núi. Khải Ân chỉ cảm thấy tuổi thọ của mình đã bị giảm mất 10 năm, trái tim trong lòng ngực vẫn còn đập bang bang. Tây Thụy Tư ở bên cạnh cẩn thận quan sát sắc mặt Khải Ân, tiếp tục mang hắn đi theo cục cưng.
Dọc theo đường đi cục cưng hữu kinh vô hiểm gặp phải một con chuồn chuồn xem bé là thức ăn, một con bọ cạp, một đám thực nghị long táo bạo (một loại khủng long cỡ nhỏ, tập tính ăn thịt, thích tụ tập lại một chỗ vô cùng kinh khủng ~) , dưới sự giúp đỡ bí mật của Tây Thụy Tư, cục cưng cuối cùng cũng ra khỏi hang núi. Cho dù tinh lực tràn đầy nhưng cục cưng bước đi cũng có chút lảo đảo.
Trên đỉnh đầu truyền tới hơi thở của ba ba, cục cưng vui vẻ kêu lên, bé đã qua được khảo nghiệm nha! Nha, mụ mụ cũng tới đây! Tiểu thú lập tức làm nũng cọ cọ Khải Ân, muốn hắn ôm một cái.
Khải Ân đứng nguyên một chỗ không nhúc nhích tí nào, đôi mắt lạnh lùng nhìn hai phụ tử, chờ đợi trái tim đập kinh hoàng trong lồng ngực dần dần bình phục. Vị phụ thân dần cảm nhận được một luồng không khí áp suất thấp dần dần hình thành trên đỉnh đầu, cục cưng sở trường quan sát sắc mặt cũng lập tức phát hiện có chút không thích hợp, lập tức chậm rãi lui về phía sau lưng ba ba. Tây Thụy Tư cũng không dám nhìn Khải Ân. Một lát sau —— khe sâu vang vọng hai tiếng gào thét thê lương, thảm thiết tới mức dọa đám sinh vật gần đó chạy sạch.
Bất quá cục cưng cũng thành công thông qua khảo nghiệm. Chậm rãi trưởng thành một dũng sĩ kiệt xuất ^ ^
Hai mươi năm sau——————
Một con mèo nhỏ lẩn trong đám cây cối cố gắng kiềm chế mớ nước miếng không ngừng trào ra của mình, ép buộc ánh mắt đang bám chặt vào miếng cá nướng dời đến bên người thú nhân cao lớn. Trời ạ! Hảo tráng, so với dũng sĩ cường tráng nhất trong bộ lạc còn phải lớn hơn!
Thú nhân trước mặt toàn thân che kín hoa văn hổ, dưới mái tóc màu rám nắng là một gương mặt cương nghị đường nét rõ ràng, trên trán có một cái sừng nhọn màu bạc cong về phía trước, lúc này đang nhắm chặt hai mắt tựa vào một tảng đá trên bờ sông.
Anh ta đang ngủ sao? Chắc là vậy đi……không, nhất định là đang ngủ.Cậu vừa mới tận mắt nhìn thấy thú nhân vật lộn suốt nửa giờ với một con cá mập. Anh ta cư nhiên dám khiêu chiến loài cá mập mà trong bộ lạc cho tới giờ không ai dám đụng tới! Nghĩ như vậy con mèo nhỏ rùng mình, nếu như bị phát hiện…….. lắc lắc đầu, mèo nhỏ cố gắng dùng sức lắc đầu để đánh văng mớ suy nghĩ khiếp đảm trong đầu. Mụ mụ, mụ mụ còn đang nằm trên giường bệnh chờ cậu, cậu nhất định phải mang thức ăn về! Siết chặt nắm tay con mèo nhỏ cố gắng tự động viên tinh thần mình: đừng sợ, không cần sợ, anh ta nhất định đang ngủ. Chỉ cần trộm được con cá lớn kia cậu và mẫu thân có thể ăn một bữa no nê! Trong bụng phối hợp truyền ra một trận càu nhàu làm con mèo nhỏ sợ tới mức lập tức quỳ rạp xuống mặt đất mà run lập cập, mãi tới khi xác nhận thú nhân cũng không tỉnh lại mới dám chùi mồ hôi từ từ bò dậy. Má ơi, còn chưa trộm đã bị dọa mất hết nửa cái mạng.
Á Luân Đặc dựa vào tảng đá giả vờ như đang chợp mắt có chút không kiên nhiễn mà khiêu một bên mi, tiểu gia hỏa này sao còn không chịu ra. Từ lúc sáng sớm tới khu vực con sông này anh đã phát hiện ra tiểu tử như chú mèo con bé xíu kia, bất quá bản lĩnh của con mèo nhỏ kia quá vụng về, luống cuống tay chân suốt nửa ngày ngay cả một con cá nhỏ cũng không bắt được. Nếu không phải con mèo ngốc này làm kinh động đám cá mập trong dòng sông anh cũng không ngại tiếp tục nhìn cậu vụng về cố loay hoay.
Thẳng đến khi anh cố ý bắt chước tiếng gào của dã thú làm tiểu gia hỏa này hoảng sợ lao vụt vào rừng anh mới tiến ra thu thập đám cá mập trong sông. Con mèo ngốc còn tưởng mình chưa bị phát hiện mà hăng say nhìn lén. Bất quá ánh mắt hạnh nhân cứ tỏa sáng lập lòe kia đúng là…… đáng yêu, ngay cả bộ dáng nhìn cá nướng của mình mà không ngừng chảy nước miếng cũng cực giống một con mèo nhỏ, tiểu gia hỏa này phỏng chừng đang rất đói bụng. Ai ai, anh đã cung cấp cho cơ hội tốt như vậy, tiểu tử kia còn không chịu ra. Ân, có lẽ là một con mèo nhỏ kiên cường.
Mèo nhỏ ẩn trong đám cây cối nào biết tâm tư của Á Luân Đặc, tự cổ vũ mình suốt nửa ngày mới cẩn thận đẩy đám cây cối dè dặt tới gần. Đến rồi đây! Á Luân Đặc bình tĩnh khép mắt lại, dấu đi tinh quang trong đôi mắt đang chờ mèo nhỏ tiếp cận. Còn thỉnh thoảng phát ra tiếng khò khẻ làm mèo nhỏ luống cuống tay chân sợ tới mức chỉ còn kém nằm bò ra đất giả chết.
Nguy hiểm thật! Rốt cục cũng tới rồi, con mèo nhỏ thở một hơi lại lật đật bụm lấy miệng mình. Liếc mắt trộm nhìn thú nhân bên cạnh một cái, tốt quá tốt quá, vẫn chưa tỉnh, sau đó tâm trí hoàn toàn bị con cá lớn được nướng vàng ươm thơm ngào ngạt hấp dẫn.
“Ừng ực ừng ực——”
Khóe miệng Á Luân Đặc khẽ nhếch lên, âm thanh nuốt nước miếng cũng lớn quá mức đi. Con mèo nhỏ hoàn toàn không chú ý tới âm thanh mình vừa phát ra có kinh động tới thú nhân hay không, hai mắt lóe sáng nhìn chú cá nướng trước mặt. Thức ăn! Là thức ăn! Đói bụng suốt 3 ngày cuối cùng cũng có được cái gì đó để ăn! Chùi chùi nước miếng, con mèo nhỏ cũng không hưởng thụ một mình mà chuẩn bị mang về, mẫu thân sinh bệnh nằm trên giường đã lâu rồi không được ăn thứ gì ngon, còn có Tiểu Lộ Đặc, Tiểu Mã Lạp……… hai đứa nhỏ chịu đói đang chờ cậu về!
Hai tay xoa xoa, được! Mang thức ăn về thôi! A? A a a? Con mèo nhỏ dùng hết sức lực nhưng khối thức ăn không xê dịch chút nào. Sao lại có thể như vậy? Mèo nhỏ không tin cố dốc hết toàn lực “cật nãi” ( xin tha thứ cho 2 tự kia- -||) kết quả—— “Ba” một tiếng con mèo nhỏ bị con cá nướng đè lên người.
“Phốc ha ha ha ha——” Á Luân Đặc rốt cuộc nhịn không được ôm bụng cười ha hả. Con mèo nhỏ vừa thẹn vừa giận, gương mặt nhỏ nhắn sung huyết đến đỏ bừng. Á Luân Đặc cười đủ mới nâng con cá thật lớn lên rồi kéo bé mèo nhỏ đứng lên, vừa mới chạm tới liền phát hiện con mèo nhỏ run rẩy không ngừng.
Cơ thể căng cứng, sắc mặt đỏ bừng đã thối lui, hiện giờ trên gương mặt nhỏ nhắn chỉ còn một màu trắng bệch không chút sinh khí, hai mắt nhắm chặt, cơ thể không ngừng run rẩy nói cho Á Luân Đặc biết bé mèo trước mắt đang sợ hãi, hơn nữa còn là sợ hãi cực độ.
Á Luân Đặc ngừng cười, ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch càng làm cậu ta run rẩy lợi hại hơn. Á Luân Đặc nhìn bé mèo nhỏ không ngừng run rẩy trong lòng lần đầu tiên không có biện pháp, bắt đầu luống cuống. Anh không cần bé mèo nhỏ sợ nga, mèo nhỏ không cần sợ anh!
Ôm bé mèo nhỏ sát vào lòng, Á Luân Đặc ép buộc bé mèo ngẩng đầu, sự quan tâm vô cùng ôn nhu làm bé mèo trong lòng anh chậm rãi ngừng run. Bé mèo nhỏ mở to đôi mắt hạnh nhút nhát nhìn thú nhân trước mắt, bộ dáng dè dặt từng li từng tí như một chú nai con bị chấn kinh làm hạ phúc Á Luân Đặc căng thẳng một trận, một luồng dục hỏa từ từ bùng cháy.
Ngăn chặn suy nghĩ muốn áp bé mèo nhỏ xuống đất mà hung hăng chà đạp, Á Luân Đặc ôn nhu mở miệng: “Đừng sợ, nói cho ta biết tên ngươi.”
Đập vào mắt chính là một đôi mắt xanh lam thâm thúy, thâm trầm lóe ra tinh quang dường như muốn hút hồn người ta vào đó. Đại não còn chưa kịp suy nghĩ, cơ thể đã muốn vô thức hành động.
“Tiểu, Tiểu Miêu……..”
Con mèo nhỏ! Nghe thấy cái tên ánh mắt Á Luân Đặc lập tức tối sầm lại ngay, ngay cả cái tên cũng có cảm giác ngon miệng như vậy, buông tha ngươi đúng là tội lỗi với bản thân! Nụ cười lại càng tăng thêm phần ôn nhu.
Thú nhân trước mắt bộ dáng rõ ràng rất ôn hòa nhưng vì sao cậu vẫn cảm thây có một tia rét lạnh? Con mèo nhỏ ngây ngốc nhìn gương mặt tuấn tú ngày càng phóng đại trước mặt không hề biết chính mình đã được đại ác ma coi trọng.
——đương nhiên, đây cũng là một chuyện xưa khác!