Edit: Aquarius87
Beta: Tiểu Tuyền
Đến tháng năm đầu năm ngày đó, Thập Nhất Nương rốt cục hiểu Khương gia bởi vì cái gì mà chỉ là “Nghe được tiếng gió”.
Thái phu nhân mời Hoàng phu nhân của Vĩnh Xương hầu, Đường phu nhân
của Trung Sơn hầu, Cam phu nhân của Trung cần bá phủ, Lâm phu nhân của
Uy Bắc hầu. . . . . . Thậm chí phu nhân của thế tử Trấn Nam Hầu cũng đến —— Phu nhân Trấn Nam Hầu đã bệnh qua đời, trong nhà lớn nhỏ sự vụ hiện
tại cũng đều do vị thế tử phu nhân hàng năm bị bệnh ở trên giường này
chủ trì. Nhưng không có mời phu nhân của Lương các lão, Trần các lão.
Nói cách khác, công khanh gia chủ ở Yên kinh cơ hồ đều đến đông đủ, nhưng nữ quyến nhà quan một người cũng không mời.
Thái phu nhân vuốt đầu của nàng nói: “Hôm nay là những ngày an nhàn
của ngươi. Những người xem náo nhiệt kia, chúng ta sẽ mời. Chỉ xin những người kia thật lòng đến chúc mừng ngươi.”
Thập Nhất Nương giờ phút này đang mặc quần áo màu xanh nhạt ngồi ở trên giường La Hán, trong sảnh nhỏ phía đông, sau chính sảnh của Vĩnh Bình Hầu.
Sáng sớm nàng liền rời giường rửa mặt, tắm rửa, đổi áo màu xanh và
váy trắng đều là tơ lụa hàng châu, được Đỗ ma ma phụng bồi ngồi ở chỗ
này, chờ đến chính thần sẽ bắt đầu lễ cập kê.
Thập Nhất Nương cười gật đầu.
Có tiểu nha hoàn đi vào bẩm: “Trịnh thái quân đến!”
“Ngươi trước ngồi một lát, lễ cập kê lập tức sẽ bắt đầu.” Thái phu nhân căn dặn nàng mấy câu, thì đứng dậy đi đón khách.
Thập Nhất Nương từ trong ống tay áo lấy ra đồng hồ quả quýt nhìn một chút.
Cách đầu giờ thìn còn kém một khắc đồng hồ.
Hổ Phách đã giúp Thập Nhất Nương sửa sang lại áo, liền thấp giọng thì thầm nói: “Không biết Thái phu nhân mời người nào làm người trợ giúp
đây? Ngày đó còn hỏi tới bệnh tình của tứ cô nương.”
Lễ cập kê cần một nữ trưởng bối có tài đức làm Chính Tân, đến lúc đó cần một người cài trăm cài tóc cho người cặp kê, sau đó cần một đứng ra tổ
chức, bày mâm bàn cho người cặp kê, cuối cùng là cần người chịu trách
nhiệm phụ giúp, hiệp trợ Chính Tân hành lễ, người này bình thường là bạn tốt hoặc chị em gái của người cập kê. Thái phu nhân nếu mời toàn bộ
đương gia chủ mẫu của những nhà công khanh, vậy thân phận người giúp đỡ
tự nhiên là càng cao càng tốt. Nàng ở Yên kinh mặc dù biết rất nhiều
người, nhưng được xưng tụng bạn tốt . . . . . . Thật đúng là tìm không
ra. Về phần tỷ muội, ngũ nương gả cho cử nhân, thập nhị nương thì làm
mai cho một chi của Trấn Nam hầu, chỉ có tứ nương, vị hôn phu là Thám
Hoa Lang, lại là cận thần thiên tử, nhưng hết lần này tới lần khác thân
thể của lại nàng không tốt. Thật giống như không quá thích hợp.
Thập Nhất Nương cũng không nghĩ ra được Thái phu nhân sẽ mời ai tới làm người phụ giúp cho mình.
Hai người đang nói chuyện, thì phía ngoài vang lên một trận ồn ào,
xen lẫn tiếng cười nói nhiệt tình. Sảnh này mặc dù gọi là tiểu sảnh,
nhưng trên thực tế cũng có năm gian, các nàng ngồi ở phía đông gian,
cách quá xa, nghe không rõ.
“Không biết là ai tới?” Hổ Phách thấp giọng nói: “Mà náo nhiệt như vậy.”
Hết thảy cũng là Thái phu nhân an bài, Thập Nhất Nương cũng không biết.
“Đoán chừng lại là phu nhân nhà ai đó.” Nàng cười nói, “Mới vừa rồi
lúc thế tử phu nhân của Trấn Nam Hầu tới, cũng náo nhiệt như thế.”
Hổ Phách gật đầu.
Nghe được phía ngoài có động tĩnh, nàng cũng nên đi xem một cái.
“Nghe khẩu khí kia của hoàng tam thiếu phu nhân, thế tử phu nhân của
Trấn Nam Hầu hai năm qua cũng không có lộ diện. Mọi người nhìn thấy nàng không khỏi có chút giật mình.”
Hổ Phách đang nói, phía tây sanh trúc vang lên tiếng.
Đỗ ma ma đi đến, khuôn mặt của bà vui mừng: “Phu nhân, lễ cập kê sắp
bắt đầu.” Lại nói: “Đợi lát nữa Thái phu nhân nói xong, ngài sẽ đi ra
ngoài, mặt nhìn phía nam, hướng về phía tân khách xem lễ vái chào, sau
đó quay mặt nhìn phía tây ngồi vào chỗ ngồi. Chờ người phụ giúp đến chải đầu cho ngài, rồi rửa tay, sau đó ngài ở chỗ ngồi chuyển sang hướng
đông đang, chờ người được mời làm Chính Tân cài trâm cho ngài xong, thì
người phụ giúp sẽ tiến lên dìu ngày, ngài lại xoay than một lần nữa. Đến lúc đó tân khách sẽ tới chúc mừng ngài. Sau đó ngài lại trở lại đông
gian, người phụ giúp sẽ thay áo tơ trắng váy ngắn cho ngài.”
Tối ngày hôm qua Thái phu nhân còn theo cùng nàng đến trong phòng nhỏ luyện tập qua một lần.
Thập Nhất Nương cười nói: “Đỗ ma ma yên tâm, ta đều nhớ được.”
Một mặt nói, một mặt đi tới trước rèm.
Đỗ ma ma tiến lên giúp nàng kéo lấy làn váy.
Phía ngoài tiếng sanh trúc ngừng lại.
Bên trong ngoài phòng khách yên lặng như tờ. Giọng của Thái phu nhân tao nhã trang trọng, nghe rất rõ rang.
“Kể từ khi vào cửa Từ gia, đã là con dâu Từ gia. Hôm nay do ta thay
thế gia chủ chủ trì lễ cập kê của Thập Nhất Nương. Trùng hợp lại là tiết Đoan Ngọ, nên làm phiền mọi người quá bộ, đại giá quang lâm, thật vô
cùng cảm kích.” Sau đó dừng một chút, tuyên bố lễ cập kê chính thức bắt
đầu.
Tiếng sáo trúc vang lên liền dừng lại.
Đỗ ma ma vén rèm, Thập Nhất Nương thần sắc đoan trang mà thẳng bước đi vào.
Sau đó nàng thất kinh.
Người phụ giúp đứng ở vị trí phía tây, chính là Cam phu nhân dung mạo xinh đẹp tuyệt trần.
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Thập Nhất Nương, Cam phu nhân âm thầm nở nụ cười với nàng.
Không biết tại sao, Thập Nhất Nương cảm thấy ánh mắt có chút ướt át.
Nàng dùng sức mở trừng hai mắt, sau đó tư thế ưu mỹ hướng về phía
tây, đoan trang quỳ gối trên miếng đệm tuyết trắng trong thính đường.
Cam phu nhân tiến lên chải đầu cho nàng.
Thập Nhất Nương nhìn thấy Thập Nhị nương nước mắt rưng rưng, còn có
La Đại thiếu phu nhân thì cười nhẹ nhàng, Chu phu nhân, Lâm đại phu
nhân. . . . . . Nàng mỉm cười với các nàng, trong lòng hết sức bình thản an bình.
Cam phu nhân giúp nàng chải đầu xong, vừa đem lược buông xuống phía nam. Có gã sai vặt chạy vào.
Mọi người ghé mắt.
Gã sai vặt cung kính nói: “Lôi công công tới!”
Tất cả mọi người đứng lên. Đã nhìn thấy Lôi công công mặc công phục màu xanh mặt mỉm cười, bước đi vào.
Trong tay của hắn còn đang cầm khay khắc sơn, dùng vải nhung màu đỏ chót đậy lên.
“Hoàng hậu nương nương thưởng cho lễ cập kê của Vĩnh Bình Hầu phu
nhân.” Hắn nhìn chư vị ngoại mệnh phụ quỳ ở trên mặt đất một cái, giọng
nói dừng một chút, mới tiếp tục nói, “Ban thưởng một cây trâm như ý ngũ
bức ngọc Dương Chi.”
Thái phu nhân dẫn Thập Nhất Nương tạ ơn.
Có người cười nói: “Nếu Hoàng hậu nương nương cố ý thưởng cho Vĩnh
Bình Hầu phu nhân một cây trâm, ta xem lễ cập kê hôm nay nên dùng cây
trâm này đi.”
Thập Nhất Nương theo tiếng nói nhìn đi qua, thấy một đôi tay mềm mại được bảo dưỡng so với thiếu nữ còn trắng nõn nhẵn nhụi hơn.
Không phải là Phúc Thành công chúa thì là ai.
Lôi công công nghe cười nói: “Ý đó của công chúa rất hay.” Lại nói,
“Vừa lúc khi ta tới nương nương phân phó ta xem hết lễ lại trở về, cũng
tiện cho việc đem tình cảnh lễ cập kê của Vĩnh Bình Hầu phu nhân nói cho nương nương nghe một chút. Nếu như nương nương biết cây trâm này dùng ở trong lễ cập kê của Vĩnh Bình Hầu phu nhân, còn không biết sẽ vui biết
bao nhiêu đây.”
Phúc Thành công chúa mỉm cười: “Đã như vậy, mời công công ngồi. Hôm nay ta làm chính tân.”
Nhìn Phúc Thành công chúa cùng Lôi công công kẻ tung người hứng, Thập Nhất Nương có chút xúc động.
Nàng đoán được Thái phu nhân có mời Phúc Thành công chúa tới xem lễ, thậm chí là mời Phúc Thành công chúa trên lễ cập kê của chính mình đảm
nhiệm chính tân, nhưng không nghĩ tới là Hoàng hậu nương nương lại vào
lúc này, lấy loại hình thức phần thưởng này tặng cho nàng một cây trâm,
càng không nghĩ đến là Phúc Thành công chúa lại phối hợp với Lôi công
công tạo thế cho lễ cập kê của mình.
Đôi mắt Thập Nhất Nương đỏ lên, cầm tay Thái phu nhân, cúi đầu hô một tiếng “Nương”.
Mình là thân phận gì, địa vị gì?
Kế thất của Vĩnh Bình hầu, thứ nữ của La gia.
Nếu như không phải là Thái phu nhân, lấy thân phận của Hoàng hậu
nương nương, cùng Phúc Thành công chúa, như thế nào lại cất nhắc mình
như vậy?
Nàng nhìn Thái phu nhân, khóe miệng mấp mái, một hồi lâu rồi im lặng.
Lần đầu tiên cảm thấy ngôn từ yếu đuối cùng vô lực.
Thái phu nhân chỉ là cười vỗ vỗ tay nàng, sau đó tiến lên cầm lấy tay của Phúc Thành công chúa: “Còn làm phiền công chúa vì Thập Nhất Nương
nhà chúng ta cử hành nghi thức chải đầu.”
Phúc Thành công chúa gật đầu, cùng Thái phu nhân đến dưới bậc Đông gian rửa tay.
Thập Nhất Nương một lần nữa quỳ gối trên miếng đệm, trong nhà mọi người đều tự trở về chỗ ngồi riêng của chính mình.
Lễ cập kê tiếp tục cử hành.
Trong thính đường chỉ có tiếng nước bắn ra nhẹ nhàng.
Người chủ trì mang khay khắc sơn bày biện đồ trang điểm cùng quần áo
đi ra ngoài, Lôi công công đem phần thưởng là cây trâm như ý ngũ bức
bằng ngọc dương chi của Hoàng hậu nương nương để đặt ở phía trên cùng.
Phúc Thành công chúa đi tới trước mặt Thập Nhất Nương, cao giọng ngâm tụng lời nguyện cầu: “Nhân dịp ngày tháng tốt, thay đổi quần áo mới.
Vứt bỏ năm tháng trẻ con của ngươi, thuận theo phẩm hạnh của ngươi.
Nương theo tuổi tác, chọn một ngày lành, dưới tình hình thực tế, tiến
hành lễ này.” Sau đó ngồi chồm hỗm xuống cầm lấy lược Cam phu nhân mới
vừa rồi để xuống, chải mấy cái tượng trưng cho nàng.
Người chủ trì khom gối quỳ xuống, Phúc Thành công chúa đem ngọc trâm mới vừa rồi Hoàng hậu nương nương thưởng cho cắm ở trên đầu Thập Nhất
Nương.
Thập Nhất Nương lúc này mới phát hiện, người đảm nhiệm chủ trì cho lễ cập kê của nàng dĩ nhiên là Ngũ phu nhân —— Đan Dương huyện chủ.
Nàng thần sắc nghiêm nghị, cử chỉ đoan chính, có một loại đẹp đến ngưng trọng.
Thập Nhất Nương không kịp ngẫm nghĩ nữa —— Cam phu nhân đã tiến lên chỗ ngọc trâm còn trống.
Nàng chậm rãi đứng dậy, tiếp nhận đám người Chu phu nhân, Lâm đại phu nhân, La Đại thiếu phu lên tiếng chúc mừng, sau đó theo Cam phu nhân
trở về Đông gian.
“Có mệt hay không?” Cam phu nhân giúp Thập Nhất Nương thay áo tơ trắng váy ngắn.
Thập Nhất Nương lắc đầu.
“Cám ơn!” Nàng thấp giọng nói cám ơn với Cam phu nhân, giọng nói chân thành tha thiết, có chút kích động: “Ta không nghĩ tới. . . . . .”
“Ta mặc dù không phải là tỷ muội của ngươi, ” Cam phu nhân cười nói, “Coi như là bạn tốt của ngươi đi.”
Thập Nhất Nương gật đầu lia lịa.
Cam phu nhân không hề nữa nói gì, cúi đầu chuyên tâm giúp nàng sửa sang lại ăn mặc.
Thập Nhất Nương liền nói cám ơn rồi hướng Ngũ phu nhân đứng một bên cầm cái khay.
Ngũ phu nhân đầu lông mày chau lên, nhìn Cam phu nhân một cái, cười nói: “Nương để cho ta giúp đỡ làm người chủ trì.”
Mặc dù là xem ở trên mặt mũi của Thái phu nhân, Thập Nhất Nương giống nhau đều cảm tạ.
Có thể ở đại cục trước mặt giữ vững phong độ, đã là khó được.
Nàng ấy mỉm cười gật đầu với nàng. Sau đó theo Cam phu nhân đi chính sảnh hành lễ với Thái phu nhân.
Đây là trâm cài tóc thêm vào sau lễ bái lần đầu tiên, tỏ vẻ cảm động và nhớ nhung công ơn nuôi dưỡng của cha mẹ.
Bên trái vị trí ghế thái sư đầu não ngồi La Đại phu nhân, Thái phu nhân ngồi ở bên phải ghế thái sư thứ hai.
“Mẫu thân của ngươi thân thể khó chịu.” Thái phu nhân cười nói, “Trưởng tẩu như mẹ, liền để đại tẩu của ngươi thay thế đi.”
Thập Nhất Nương đáp: “Dạ”, quỳ đi xuống dập đầu. Sau đó mặt ngó chỗ
ngồi hướng Đông ngồi thẳng, cử hành nghi thức thứ hai cùng nghi thức ba. Cuối cùng là đổi váy đỏ thẫm đáy thêu hoa màu lam xen lẫn hoa văn đồng
tiền chỉ kim tuyến vàng, tính luôn phía dưới vạt áo, thì có hai mươi bốn đóa hoa tịnh lam, sau đó nàng ung dung đi ra ngoài cùng mọi người hành lễ, hoàn thành lễ cập kê.
“Lại lớn thêm một tuổi!” Hoàng phu nhân nhìn nàng cười ha hả.
Thập Nhất Nương cười nói tạ ơn.
“Chúng ta cũng muốn hồi cung phục mệnh.” Lôi công công đứng dậy muốn cáo từ.
Phúc Thành công chúa lại cười nói: “Ta lại muốn quấy rầy một phen.”
“Cầu cũng không được, cầu cũng không được.” Thái phu nhân cười nói,
sau đó cùng Thập Nhất Nương đưa Lôi công công đến cửa lớn, lúc này mới
mời các vị phu nhân đến nội viện khách sảnh bên cạnh Điểm Xuân đường
ngồi xuống.
Đỗ ma ma đã sớm sắp xếp xong xuôi tiệc rượu, còn ở trong khách sảnh sắp xếp một sân khấu kịch nho nhỏ.
“Cái này thú vị.” Phúc Thành công chúa chỉ vào sân hí kịch nhỏ cười
nói, hỏi Ngũ phu nhân: “Cái này là chủ ý của tiểu tử kia nhà các ngươi?”
Ngũ phu nhân cười dìu dắt Phúc Thành công chúa: “Chuyện gì đều chạy không khỏi con mắt của ngài.”
Phúc Thành công chúa gật đầu, nhìn Thập Nhất Nương, lại nhìn lại Ngũ
phu nhân, rồi quay đầu nói với Thái phu nhân: “Bà thật là có nhiều phúc
khí!”
Là nhìn chị em dâu các nàng hòa thuận sao?
Thái phu nhân cười gật đầu.
Thập Nhất Nương cảm giác có ánh mắt vẫn dừng lại ở trên người chính mình.
Nàng nghiêng đầu đi, nhìn thấy Kiều phu nhân đang dung đôi mắt trong trẻo mờ mịt nhìn mình.