“Mẹ!” Cẩn ca nhi đang cùng Từ Lệnh Nghi nói chuyện bỏ lại phụ thân, giang rộng hai cánh tay, tiến lên mấy bước ôm Thập Nhất Nương thật chặt, “Mẹ có nhớ con không?” Sau đó giống như khi còn bé, tựa đầu vào bả vai của Thập Nhất Nương, hoàn toàn không để ý hắn đã cao hơn mẫu thân mình nửa cái đầu.
“Nhớ!” Thập Nhất Nương hôn lên gò má của nhi tử, “Để cho mẹ nhìn xem bây giờ con béo hay gầy!” Nhẹ nhàng đẩy hắn ra, thật tình nhìn hắn từ trên xuống dưới một lần để đánh giá.
Cẩn ca nhi mười hai tuổi, vóc người cân xứng, cao ngất, da trắng nõn, nhẵn nhụi, mắt sáng ngời, trong suốt, nụ cười rực rỡ, ánh mặt trời ngày mùa thu, sạch sẽ, quang đãng.
Thập Nhất Nương cười đến mặt mày đều cong lên.
“Mẹ ” Cẩn ca nhi cảm giác được mẫu thân vui sướng, cười càng thêm rực rỡ rồi, “Con rất khỏe, ngài cũng nên yên tâm a!”
Thập Nhất Nương gật đầu, nhẹ nhàng nhéo má hắn: “Ta nghe nói ánh nắng mặt trời ở Gia Dự quan rất mãnh liệt, tại sao con không đen đi chút nào vậy? Không phải là lười biếng, không đi Vệ Sở chứ?”
“Làm sao có thể!” Cẩn ca nhi hô to oan uổng, “Con chính là không bị đen, vậy thì có biện pháp gì chứ?” Còn tỏ vẻ rất ủy khuất.
Thập Nhất Nương cười ha ha.
Cẩn ca nhi một lần nữa kéo mẫu thân: “Mẹ, con muốn ăn thịt kho tàu đầu sư tử mà mẹ làm, còn muốn ăn bánh đậu xanh của nhà.”
Tim Thập Nhất Nương mềm nhũn: “Biết hai ngày này con sẽ trở về, ngày ngày đều cho người trong nhà chuẩn bị rồi!”
Từ Lệnh Nghi ở một bên cau mày: “Lớn như vậy rồi, còn làm ra bộ dáng này, còn không mau đứng thẳng lên nói chuyện!”
Cẩn ca nhi làm mặt quỷ với Thập Nhất Nương, đứng thẳng người.
Thập Nhất Nương không nỡ nhi tử, kéo tay Cẩn ca nhi: “Có lời gì đợi lát nữa rồi nói sau! Để cho con đi rửa mặt trước đã, rồi còn đi vấn an Nương nữa.”
Từ Lệnh Nghi gật đầu.
Hai mẹ con sánh vai nhau cùng ra khỏi thư phòng, thấp giọng nói chuyện.
“Mẹ, hoàng thượng thật sự phong cho con chức Hiếu Lăng Vệ Chỉ Huy Sứ sao?” Rốt cuộc là tiểu hài tử, mở miệng liền hỏi chuyện này.
“Ngàn dặm xa xôi gọi con trở về mà còn có thể giả bộ được sao?” Thập Nhất Nương cười nói, “Ta từ vừa từ trong cung trở về, Hoàng hậu nương nương còn hỏi bao giờ con trở lại? Trở về rồi thì tiến cung một chuyến, Hoàng hậu còn có phần thưởng khác cho con nữa. Còn có Đại công chúa bên kia, đã nói năm mới phải tiến cung để chơi đá cầu với nàng.”
Cẩn ca nhi chậc chậc không dứt: “Mặt mũi của Đại công chúa thật lớn.” Sau đó nói, “Mẹ, con được phong làm Chỉ Huy Sứ bởi vì chơi đá cầu giỏi. Ngài nói xem, có thể có người gọi con là Chỉ Huy Sứ đá cầu hay không? Nếu là như vậy, có thể có phiền toái.” Bộ dạng vô cùng lo lắng.
Thập Nhất Nương buồn cười, đùa với nhi tử: “Thật là có khả năng này!”
“Mẹ!” Hắn nhìn chằm chằm Thập Nhất Nương, mắt phượng to sáng trong suốt , “Ngài, tại sao ngài có thể như vậy? Còn cười con!”
“Tốt lắm, tốt lắm, không cười, không cười.” Thập Nhất Nương ôm bả vai của nhi tử.
Cẩn ca nhi không thuận theo.
“Là mẹ không đúng.” Thập Nhất Nương phải dỗ dành, “Sau này mẹ không bao giờ nói như vậy nữa, có được hay không?”
Cẩn ca nhi thay đổi nhanh như thời tiết.
Đi ở phía sau bọn họ, lúc đầu Từ Lệnh Nghi còn nhẫn nại nghe hai mẹ con nói chuyện, thấy Cẩn ca nhi trầm mặt, thần sắc cũng có chút không vui, đợi Thập Nhất Nương phải xin lỗi Cẩn ca nhi, Cẩn ca nhi mới cao hứng lại, sắc mặt của hắn càng khó coi hơn.
“Có người nào nói chuyện với mẫu thân như con không?” Hắn trầm giọng khiển trách, “Cưng chiều con đến không biết lớn nhỏ!”
“Dạ!” Cẩn ca nhi vội cúi đầu, “Là con không đúng. Sau này con sẽ không như vậy nữa.” Ngoan ngoãn dìu Thập Nhất Nương, không dám nói tiếp nữa.
Thập Nhất Nương nhìn vừa buồn cười vừa tức giận.
Ba người trầm mặc trong khoảng thời gian một chung trà, Cẩn ca nhi không nhịn được, lại nhỏ giọng nói thầm với Thập Nhất Nương: “Mẹ, con mang quần áo người Hồ về cho ngài? Đó là xiêm y của dân tộc Hồi. Gia Dự quan bên kia còn có xiêm y người Mông, còn có xiêm y người Duy. . . . . . đều không giống nhau. Thời điểm con vừa đến, không nhận ra, liền mua một bộ xinh đẹp nhất trong cửa hàng. Lần này con trở về, con mang về cho mẹ vài bộ xiêm y của người Hồ, còn có mũ đội đầu rất đẹp. . . . . .”
“Còn mang theo cả mũ đội đầu xinh đẹp à!” Thập Nhất Nương nhỏ giọng nói, “Nghe nói mũ của bọn họ rất đẹp, con có nhớ mua mấy cái mũ mão mang về hay không?”
“Mẹ, ngài thật giỏi!” Cẩn ca nhi nói, “Con thấy thứ xinh đẹp nhất của bọn họ đúng là cái mũ, nên mua rất nhiều mang về. . . . . .”
Hai người vừa đi vừa nhỏ giọng nói chuyện, Từ Lệnh Nghi ở phía sau bọn họ lắc đầu, lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ lại mang theo mấy phần cưng chiều.
* * * * * *
Thái phu nhân giữ Cẩn ca nhi ở lại nói chuyện phiếm, trên dưới cả nhà đều biết tin Cẩn ca nhi trở lại, không chỉ có Ngũ phu nhân, Sân ca nhi, Thành ca nhi, hai vợ chồng Từ Tự Truân mang theo Đình ca nhi, Từ Tự Giới và Anh Nương đi chỗ của Thái phu nhân, không những thế tất cả các quản sự ma ma có uy tín danh dự trong phủ đều đến dập đầu cho Cẩn ca nhi, Thái phu nhân cao hứng cười không khép miệng lại được, ý để cho Nhị phu nhân khen thưởng. Nhị phu nhân không muốn làm Thái phu nhân mất hứng, để cho Kết Hương và Ngọc Bản chuẩn bị một sọt bạc làm phần thưởng để dưới mái hiên.
Ngân sắc quả tử dưới ánh mặt trời lòe lòe tỏa sáng, như nhỏ vào trong nồi nước, để cho cảm xúc của mọi người tăng cao không ít.
Âm thanh dập đầu, nói cảm tạ, khen ngợi liên tiếp còn náo nhiệt hơn so với đêm ba mươi.
Thái phu nhân cười ha hả, phân phó Từ Lệnh Nghi: “Buổi tối chúng ta đốt pháo hoa.”
Từ Lệnh Nghi cảm thấy rất đau đầu, đang suy nghĩ tìm biện pháp từ chối Thái phu nhân, Nhị phu nhân đã cười nói: “Mẹ, Cẩn ca nhi mới trở về, còn chưa tiếp thánh chỉ. Lúc này đã đốt pháo hao, đến đúng ngày đó, chẳng phải lộ ra vẻ vắng ngắt sao?”
“Cũng phải.” Gần đây Thái phu nhân luôn biết nghe lời phải của Nhị phu nhân đấy, cười nói, “Đến ngày đó chúng ta sẽ đốt.”
Đến ngày đó, sáng sớm Cẩn ca nhi nhận thánh chỉ, do Từ Lệnh Nghi phụng bồi tiến cung tạ ơn, rồi đi chỗ Hoàng hậu nương nương. Hoàng hậu nương nương thưởng một đôi ngọc như ý làm từ điền ngọc. Đại công chúa đã sớm phái người dò xét tin tức của Cẩn ca nhi, Hoàng hậu nương nương vừa hỏi thăm xong, nàng đã đến. Từ Lệnh Nghi nói cảm ơn Đại công chúa: “. . . . . . Tất cả đều là nhờ cát ngôn của ngài. Bằng không, Cẩn ca nhi cũng sẽ không có phúc khí lớn như vậy.”
So sánh với Từ Lệnh Nghi cung kính và trịnh trọng, Cẩn ca nhi lấy lòng lộ ra vẻ hoạt bát thân thiết hơn nhiều: “Đa tạ ơn tri ngộ của Đại công chúa, sau này có chuyện gì, Đại công chúa chỉ cần mở miệng. Xông pha khói lửa, ta muôn lần chết không chối từ.” Vừa nói, còn vỗ vỗ lồng ngực, chọc cho mọi người trong thiên điện đều nở nụ cười. Đại công chúa lại càng cười đến gập cả lưng: “Ta muốn ngươi xông pha khói lửa làm gì?” Vừa nói, nàng vừa ngưng cười, nói, “Lần đầu tiên ngươi sẽ được tiến cung vào triều sao?”
“Lúc trước ta cái gì cũng không phải nên chỉ len lén đi theo cha ta và nương ta lăn lộn tiến cung, hiện tại dù gì thì ta cũng là Chỉ Huy Sứ tứ phẩm đấy có được hay không?” Cẩn ca nhi nói, “Danh chính ngôn thuận , sao lại không được tiến cung vào triều chứ?”
Đại công chúa lại nở nụ cười: “Ngươi đừng đắc ý quá, Tứ phẩm thì như thế nào? Kể cả là Tứ phẩm thì cũng không phải người nào cũng có thể tiến cung vào triều đâu.”
Hai người ngươi một câu ta một câu, nói đông nói tây, chân mày của Hoàng hậu nương nương và Từ Lệnh Nghi đều khẽ nhăn rồi, một nghĩ tới nữ nhi lập tức phải xuất giá rồi, chỉ sợ về sau sẽ không có nhiều thời gian khoát hoạt như thế này nữa, lúc này mới giãn chân mày ra, lộ ra nụ cười nhàn nhạt. Một nghĩ tới đây là đang trong cung, nhìn qua mặc dù nhi tử mang theo vài phần vô lại, nhưng lại nhìn bộ dạng của Đại công chúa, còn giống như rất thích, đành nhịn xuống không lên tiếng.
Đợi về đến nhà, sân khấu đã dựng tốt rồi, người của ba gánh hát lớn đã ở trong sương phòng trang điểm, lại có đám người Lương các lão, Đậu các lão sai Đại quản gia đến tặng hạ lễ, đám người Thuận vương, Uy Bắc hầu, Vương Lệ thân đều đến Từ phủ chúc mừng. Ngoại viện bày năm bàn tiệc, Từ Lệnh Nghi mang theo Cẩn ca nhi đến từng bàn kính rượu, nói cám ơn, Từ Tự Truân thì ở một bên chỉ huy gã sai vặt, bọn nha hoàn dâng trà rót rượu. Nội viện thì có mấy người Lâm phu nhân, Hoàng tam phu nhân, Cam phu nhân, bày mười hai bàn, Thập Nhất Nương, Ngũ phu nhân và Tam phu nhân tiếp khách, Khương thị thì ở Điểm Xuân đường, đốc thúc bà tử lấy tất cả đèn lồng dùng trong lễ mừng năm mới ra thắp, đợi ăn tiệc rượu xong, mọi người cười nhẹ nhàng ngồi ở Điểm Xuân đường nghe hí.
Chiêng trống âm vang, ngọn đèn dầu sáng chói, khèn trống đinh tai nhức óc, cẩm tú lộng lẫy, một phái thịnh thế phồn hoa.
Trong lòng Thái phu nhân tràn đầy vui mừng, cảm giác, cảm thấy hình như quên mất đồ vật gì đó, nhìn náo nhiệt trước mắt, rất nhanh đã ném ý niệm trong đầu này ra sau gáy, Nhị phu nhân theo ngồi ở trên đệm năm bức chữ thọ đỏ thẫm trên giường La Hán, vừa nói chuyện với Hoàng phu nhân bên cạnh, rồi cứ như vậy ngủ quên trên giường. Ngày thứ hai tỉnh lại hỏi Nhị phu nhân: “Có đốt pháo hoa hay không?”
Nhị phu nhân cười nói: “Không có phân phó của ngài, cho nên không đốt.”
“Ta không phân phó sao?” Thái phu nhân rất khốn hoặc.
Ngày thứ ba, Hâm tỷ nhi đến Thiên Tân tặng hạ lễ tới đây. Ngày thứ tư, nhận được hạ lễ của Trinh tỷ nhi. Chờ nhận được hạ lễ của Từ Tự Dụ từ Nhạc An đưa tới đã đến thời điểm ăn cháo mồng tám tháng chạp rồi, chuẩn bị công việc mừng năm mới.
Từ Lệnh Nghi muốn gặp mặt với đại chưởng quỹ các nơi, Thập Nhất Nương muốn tặng quà ngày lễ Tết, có nơi có thể nhờ Khương thị đều đi, nhưng các nhà như Vĩnh Xương hầu, Uy Bắc hầu, Lương các lão thì cần nàng tự mình đi. Còn có chỗ Cam Thái phu nhân, Tào Nga, thì là muốn nhân cơ hội này đi thăm hỏi một phen. Từ Tự Truân và Khương thị một ngoài viện một ở nội viện bận rộn chuẩn bị đồ tết, khen thưởng lễ mừng năm mới trong phủ, đồ mới cho lễ mừng năm mới, các loại việc vặt như quét bụi, dán câu đối tết, Sân ca nhi và Thành ca nhi bị Từ Lệnh Khoan và Ngũ phu nhân mang theo cùng đi gặp trưởng bối, kể cả Từ Tự Giới cũng bị Từ Tự Truân kéo đi viết thiệp. Chỉ có Anh Nương sắp chuyển dạ và Cẩn ca nhi là không có việc gì, đều thích chạy đến viện của Thập Nhất Nương, hai người rất nhanh đã ở cùng một chỗ. Một luyện quyền, viết chữ to xong thì luyện tập đá cầu ở trong sân, một ngồi trên ghế mỹ nhân ở dưới mái hiên làm thêu thùa thỉnh thoảng ngẩng đầu la hét ủng hộ.
Cẩn ca nhi không hài lòng nói: “Tẩu không thể xem cẩn thận rồi hãy ủng hộ sao—— rõ ràng là một cước đá không trúng, tẩu lại ngồi ở đó hét ‘ tốt ’. Nếu như tẩu không phải là biểu tỷ của đệ, đệ khẳng định tẩu đang trêu chọc đệ!”
Anh Nương ngượng ngùng cười, vội vàng để châm tuyến xuống nói: “Vậy thì lúc này tẩu sẽ nhìn kỹ.”
Mặt Cẩn ca nhi hơi nguôi giận.
Trường An chạy vào: “Lục thiếu gia, Lục thiếu gia, có người tìm ngài!”
“Ai tìm ta vậy?” Cẩn ca nhi lơ đễnh, đá bóng lên giữa không trung, sau đó dáng người nhẹ nhàng xoay người tiếp tục, hiển nhiên đang hăng hái bừng bừng.
Trường An không khỏi khẩn trương: “Là một tiểu thái giám.”
Cẩn ca nhi “A” một tiếng, ném bóng cho Tùy Phong đang đứng ở bên cạnh, ra khỏi nội viện.
Ngày hôm sau, nói ở nhà buồn bực đến phát sợ muốn đi ra ngoài một chút.
Một khi nam hài tử Từ gia chuyển ra ngoại viện thì trên căn bản sẽ không bị cấm đoán khi ra ngoài, huống chi Cẩn ca nhi đã từng ở Gia Dự quan mấy tháng. Đương nhiên Từ Lệnh Nghi và Thập Nhất Nương cũng sẽ không ngăn cản, chỉ phân phó sắp năm mới, nhiều người, bảo hắn mang thêm mấy hộ vệ khi ra cửa, chú ý cẩn thận để không bị người khác móc hà bao, cũng không được gây chuyện sinh sự.
Cẩn ca nhi nhất nhất đáp ứng, mang theo Trường An và Tùy Phong, do mấy hộ vệ của Từ phủ bảo vệ đi ra ngoài.