Đây cũng không phải là cái chủ đề gì khiến cho người ta vui vẻ.
Thập Nhất Nương cười chỉ đĩa bánh oản đậu vàng làm thành hình dáng
hoa Hải Đường ở trên kháng bàn: “Tỷ tỷ nếm thử đi, làm bằng bột đậu hà
lan mới xuất hiện năm nay đấy.” Lại nói, “Hai ngày nữa tỷ tỷ cần phải
đến sớm một chút mới được.”
Hai ngày nữa là lễ tròn một tuổi của Cẩn ca nhi.
“Nhất định rồi, nhất định rồi. . . . . .” Chu phu nhân vừa nói, thấy
miếng oản đậu vàng kia bóng bẩy vàng óng ánh, trong suốt sáng bóng, mở
miệng, nếm thử một cái. Hương vị ngọt ngào nhẹ nhàng khoan khoái, tâm
tình tốt hơn nhiều, trên mặt nở nụ cười thoải mái.
“Lần này ta đến đây, còn mang theo ít đồ cho Cẩn ca nhi.” Sau đó từ
trong ống tay lấy ra hà bao đỏ thẫm nền thêu chim bạch hạc giương cánh,
“Cho Cẩn ca nhi dùng khi chọn đồ vật đoán tương lai.”
Đang ở trước mặt Chu phu nhân , Thập Nhất Nương không tiện mở ra,
nhận lấy chỉ cảm thấy nặng trịch , cười nói cảm ơn, cùng Chu phu nhân
nói đến thời tiết mấy ngày tới : “. . . . . . Vậy mà còn có hoa quế nở
muộn. Tiết trời ấm áp như mùa xuân tháng ba. Nhìn kiểu này, năm nay cũng không biết có tuyết hay không?”
“Cũng có lúc không có tuyết . . . . . .” Chu phu nhân là người Yến
Kinh, cười nói, “Ta nghe người thế hệ trước nói, Kiến Võ ba năm mùa đông vẫn không có tuyết rơi.”
“Vậy thì hoa mầu chẳng phải là thất thu sao.” Thập Nhất Nương cười, cùng Chu phu nhân nói chuyện phiếm, thì Phương thị tới đây.
Thập Nhất Nương vội vàng cho tiểu nha hoàn mời vào, lại giới thiệu với Chu phu nhân.
“Con dâu nhà các muội, thật đúng là một người so với một người lại
càng tươi sáng thông minh.” Chu phu nhân nắm tay Phương thị không ngừng
khen ngợi. Phương thị có chút thẹn thùng, lại tự nhiên hào phóng mà nói
cám ơn Chu phu nhân, thấy vậy Chu phu nhân không ngừng gật đầu, tỉ mỉ
hỏi Phương thị bình thường đọc những loại sách gì, có gì để tiêu khiển,
hai người thảo luận đến mức vô cùng hợp ý.
Trong lúc đó nha hoàn thiếp thân của Phương thị mấy lần lướt thoáng
qua bên ngoài rèm, Phương thị cũng không vì thế mà có hành động gì. Thập Nhất Nương cũng chỉ làm như không nhìn thấy.
Chu phu nhân nhìn thời gian mình ra đây cũng lâu rồi, vì thế đứng dậy cáo từ.
Thập Nhất Nương cùng nàng đi chào từ biệt Thái phu nhân.
Phương thị cũng cùng đi theo bên cạnh.
Chờ tiễn Chu phu nhân xong, Phương thị liền theo Thập Nhất Nương trở về chính phòng.
“Mấy năm nay mẹ chồng con cũng không có trong phủ, có nhiều chuyện,
con cũng không đi được. Lễ tròn một tuổi của Lục tiểu thúc* rất nhanh sẽ đến, lúc này mới có thời gian rảnh tới bên này của thẩm thẩm ngồi chơi” Phương thị cười sai tiểu nha hoàn thiếp thân cầm một cái hộp gỗ không
sơn màu mè gì cả nhưng lại rất nho nhã lạ mắt đến, “Đây là một chút tâm ý của con và tướng công. Mong thẩm thẩm đừng chê gì nhé. . . . . .”
(*)Lục tiểu thúc: Ý chỉ Cẩn ca nhi, bây giờ mình gọi em trai mình là chú Lục, em Lục
Thập Nhất Nương cười nhận lấy: “Người nhà mình cả, không cần phải khách sáo như vậy.”
“Chỉ là trên gấm thêm hoa(*) cho Lục tiểu thúc thôi ạ.” Phương thị khiêm nhường mấy câu, đứng dậy cáo từ.
(*)Trên gấm thêm hoa: Gấm đã đẹp
rồi thêu thêm hoa cho càng đẹp hơn. Dù sao Cẩn ca nhi cũng là thiếu gia
nhà danh môn thế gia, thêm chút quà gọi là… cũng không đáng kể gì.
Thập Nhất Nương sai Trúc Hương tiễn Phương thị ra cửa, kêu Thu Vũ tới hỏi: , “Mới vừa rồi nha hoàn bên cạnh Đại thiếu phu nhân tìm Đại thiếu
phu nhân có chuyện gì?”
“Nói là Tam phu nhân sai người tới hỏi, sao chỉ đi tặng chút lễ vật mà lại tốn thời gian lâu như vậy?”
Thập Nhất Nương nghe ra có chút ý kiêu ngạo, không nghĩ tới Tam phu
nhân hà khắc với Phương thị như vậy. Nhưng theo như hành động vừa rồi
của Phương thị thì xem ra, chỉ sợ cũng không phải là loại người không có chủ kiến chịu để Tam phu nhân tùy ý nhào nặn. Trong quan hệ mẹ chồng
nàng dâu này, chỉ sợ còn phải va chạm một phen. Sau này mình vẫn nên
cách xa Tam phòng ra một chút thì tốt hơn!
Cầm lấy chiếc hộp mà Phương thị vừa tặng, quyết định mở ra.
Bên trong để một cuốn “Ấu học”. Bìa ngoài màu xanh lam trang giấy lộ
ra sắc vàng, các góc sách có chút xoắn lên, bên trên nhìn qua có chút cổ xưa. Mở sách ra, thể chữ lệ trên toàn bộ quyển sách, chữ vuông bút
tròn, đoan trang hào phóng , lộ ra vẻ mộc mạc, hứng thú, vừa nhìn liền
thấy xuất phát từ tay danh gia.
Thập Nhất Nương rung động.
Đây rõ ràng bản cổ tịch.
Tiền tài có giá, cổ tịch vô giá!
Tam phu nhân có biết giá trị của quyển sách này hay không đây? Nếu
như biết, sao Tam phu nhân lại cam lòng mà mang tặng? Nếu như không
biết, làm thế nào mà Phương thị ăn nói với Tam phu nhân đây?
Mà Thu Vũ thấy Thập Nhất Nương cầm sách trầm tư rất lâu, còn tưởng
rằng phu nhân không vừa ý với đồ Phương thị tặng, liền nhẹ giọng cười
nói: “Phu nhân, người nhìn xem đồ Chu phu nhân đưa tới. . . . . .”
Thập Nhất Nương”À” một tiếng, tinh thần chấn động một chút, nói: “Cho ta xem một chút!”
Thu Vũ cười đưa hà bao tới.
Bên trong lấy ra một thần tài bằng vàng.
Khó trách cảm thấy nặng tay. Nhìn kích thước này, cũng có vẻ khoảng hai mươi mấy lượng.
Thập Nhất Nương bật cười, bảo Thu Vũ cất vào: “Để khi Lục thiếu gia
chọn đồ vật đoán tương lai thì lấy ra dùng” Sau đó thấp giọng phân phó
Thu Vũ mấy câu.
Thu Vũ lên tiếng trả lời mà đi, lúc hoàng hôn đi về nói lại: “. . . . . . Tam phu nhân nói Lễ tròn một tuổi của Lục thiếu gia, Tam phu nhân
sẽ đưa quà mừng tới đây, Đại thiếu phu nhân là con dâu mới vào cửa,
không cần phải tặng lễ vật nữa, đến lúc đó đi cũng chỉ cần Đại thiếu phu nhân tham gia yến tiệc chiêu đãi là được rồi. Đại thiếu phu nhân lại
nói, Đại thiếu gia giờ đây đã lập gia đình, là người lớn rồi, vợ chồng
Đại thiếu gia lại ở dưới một mái hiên với Tứ phu nhân, cứ như vậy mà
theo Tam phu nhân tham gia tiệc chiêu đãi, để cho người khác biết chỉ sợ sẽ nói Đại thiếu gia không hiểu chuyện. Tam phu nhân suy nghĩ một chút, nói, muốn tặng lễ vật cũng được, cứ theo lệ cũ, lễ trăm ngày của trẻ
thì tặng vàng, bạc miếng đồ vật các loại. Lễ tròn một tuổi thì tặng chút ít thức ăn đồ chơi cũng đủ rồi. Đến lúc đó chỉ cần tặng đồ chơi là
được. Đại phu nhân nghe xong thì nói, thường ngày thấyLục thiếu gia có
đồ chơi nhiều, tặng những thứ này chỉ sợ sẽ bị ghét bỏ. Nếu là tròn
tuổi, nhất định phải chọn đồ vật đoán tương lai, không bằng đưa chút ít
đồ để chọn đồ vật đoán tương lai qua. Thái phu nhân biết, trong lòng
cũng vui vẻ một chút. Sau đó lại thương lượng với Tam phu nhân, là đi
tới Đa Bảo Các mua bộ văn phòng tứ bảo đưa tới đây? Hay là chọn trong
của hồi môn của Đại thiếu phu nhân chọn hai quyển sách đưa sang Tứ
phòng. Tam phu nhân vừa nghe, lập tức nói, trong của hồi môn của Đại
thiếu phu nhân chọn ra hai quyển sách đưa qua Tứ phòng . Đại thiếu phu
nhân liền mang hai quyển sách sang đây tặng. . . . . .”
Thập Nhất Nương nghe xong thì mắt chữ O miệng chữ A.
Đây có được tính là mẹ chồng con dâu ngầm đấu đá không nhỉ?
Buổi tối đi vấn an Thái phu nhân gặp được Phương thị, Thập Nhất Nương kín đáo mà hướng Phương thị nói cám ơn: “. . . . . . , vốn định dùng để cho Cẩn ca nhi chọn đồ vật đoán tương lai, lại sợ trẻ nhỏ không hiểu
chuyện, không biết nặng nhẹ mà làm hỏng. Dự định cất đi chờ khi Cẩn ca
nhi lớn hơn một chút. Có thư phòng thì lại đưa cho Cẩn ca nhi. Lúc chọn
đồ vật đoán tương lai thì tùy tiện chọn một quyển sách trong thư phòng
Hầu gia là được rồi!”
Tam phu nhân nghe có chút ý không vui, nói: “Chỉ là quyển sách mà
thôi, làm hòng thì để cho Cẩn ca nhi đến chỗ Đại tẩu chọn một quyển khác là được rồi. Ta thấy, cũng không cần phiền phức như vậy, liền dùng sách Cần ca nhi tặng để chọn đồ vật đoán tương lai là được rồi! Đây cũng là
tình cảm thân thiết như chân tay của người làm đại ca như Cần ca nhi
mà.”
Đồ vật dùng để chọn đồ vật đoán tương lai càng tinh xảo càng tốt, nếu như có thể dùng đồ vật mà thân thích bằng hữu tặng tới để chọn, thì
chứng minh rằng đồ vật của thân thích bằng hữu tặng tới so với đồ nhà
mình chuẩn bị còn quý giá hơn, đối với những thân thích bằng hữu tặng lễ vật kia mà nói, là chuyện tăng thể diện cho mình. Tam phu nhân nói như
vậy, cũng là hi vọng mọi người đều biết lễ tròn một tuổi của Cẩn ca nhi, con trai mình cũng đưa đại lễ.
Thái phu nhân đương nhiên hi vọng huynh đệ vui vẻ, nghe vậy “Ừ. . . . . .” Một tiếng, nói: “Cần ca nhi tặng đồ cho Cẩn ca nhi chọn đồ vật
đoán tương lai?” Bộ dáng cảm thấy hết sức hứng thú.
Sắc mặt của Thập Nhất Nương hiện lên một chút do dự.
Ngộ nhỡ Tam phu nhân biết giá trị của quyển sách này, có thể giận lây sang Phương thị hay không?
Nàng chần chờ nói: “Tặng sách ạ. . . . . .” Cũng không có nhiều lời.
Thái phu nhân là một khôn khéo người, không hỏi thêm nữa, chuyển chủ
đề câu chuyện đến chuyện mở tiệc chiêu đãi, phân phó Tam phu nhân: “Nếu
con đã ở nhà, đến lúc liền giúp đỡ ra mặt chào hỏi khách nhân một chút,
Tứ đệ muội của con sức khỏe không tốt, Sân ca nhi nhà Ngũ đệ muội còn
nhỏ, tạm thời chưa để ở một mình được. . . . . .” Lại nói, “Vợ Cần ca
nhi cũng đi theo giúp đỡ mẹ chồng con đi, tiện dịp làm quen với mọi
người . . . . .” Sau đó nói đến thực đơn của tiệc chiêu đãi.
Tam phu nhân còn muốn nói những vẫn đề này thêm một chút, thấy Thái
phu nhân không hề đề cập tới nữa, lại có chuyện dặn dò xuống, đành phải
thôi, lên tinh thần quay về lời nói của Thái phu nhân.
Mà Ngũ phu nhân thấy Thái phu nhân cùng Tam phu nhân nói đến mức sôi
nổi, kéo ống tay áo của Thập Nhất Nương nhỏ giọng hỏi nàng: “Các tẩu đã
làm ra chuyện quái quỷ gì vậy?”
Thập Nhất Nương khó hiểu.
“Quyển sách kia là chuyện gì?” Ngũ phu nhân cười ranh mãnh, “Nhưng mà tẩu đừng có nói cho muội biết là tẩu đang lo lắng hai vợ chồng Cần ca
nhi phải đổi mặt với đầu sóng ngọn gió, cố ý đè chuyện này xuống đấy
nhé?”
Thập Nhất Nương nhìn bộ dạng xem cuộc vui trên đài cao không sợ sấm
của Ngũ phu nhân, cũng không dám nói cho Ngũ phu nhân biết, chỉ nhấp
miệng rối rắm, đôi con ngươi như hạt châu của Ngũ phu nhân chuyển động
không ngừng, lén giựt giây Thái phu nhân đi hỏi.
Thái phu nhân cười nói: “Ta đã sớm hỏi qua rồi. Thập Nhất Nương nói
Đại thiếu phu nhân tặng một bản cổ tịch cho Cẩn ca nhi, quá trân quý, sợ Cẩn ca nhi làm hư.”
“Đã là huynh đệ phải hòa thuận, đài – hoa nâng đỡ nhau để khoe sắc.”
Ngũ phu nhân dính đến bên người Thái phu nhân, “Chuyện tốt như vậy, nên
lấy ra khoe khoang mới đúng. Làm sao có thể mặc áo gấm đi đêm* chứ? Khó
trách ngày đó Tam tẩu không vui, nếu là con, con cũng sẽ không vui.”
(*) áo gấm đi đêm : ý chỉ giấu diếm không để người khác chú ý
Thái phu nhân cũng không bênh theo lý lẽ của Ngũ phu nhân: ” Tứ tẩu
con nói, Tam tẩu con chưa chắc đã biết chỗ trân quý của quyển cổ tịch
này. Nếu quan hệ giữa mẹ chồng nàng dâu hai người sinh rạn nứt, thì tự
đóng cửa mà đấu, nhưng cũng không thể lại để cho người bên ngoài chế
giễu được.”
Ngũ phu nhân nghe thấy thì che miệng cười.
Thái phu nhân đã biết rõ mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu nhà Tam tẩu
sinh rạn nứt, lại còn nói câu “Đóng cửa mà đấu”, hiển nhiên là muốn xem
náo nhiệt của Tam phòng.
Nghĩ tới đây, tinh thần của Ngũ phu nhân không khỏi phấn chấn hẳn
lên, cảm thấy cuộc sống trong tương lai dường như bỗng nhiên thú vị hơn
không ít.
Đến ngày tổ chức lễ tròn một tuổi của Cẩn ca nhi, Thập Nhất Nương dậy thật sớm thay cho Cẩn ca nhi một bộ áo nhỏ lụa hoa đỏ thẫm có in hình
năm con dơi nâng đám mây, sau đó do Thái phu nhân dẫn đi thắp hương cho
tam thần, lúc này mới đi sang phòng khách.
Mới vừa dừng lại, thì Chu phu nhân đã tới.
Cùng đi với nàng, còn có Thập Nhị Nương.
Thập Nhất Nương hơi bất ngờ.
Chu phu nhân cười nói: “Ta đây chính là được tẩu tẩu nhờ vả.”
Chu phu nhân nói chị dâu, là chỉ mẹ chồng của Thập Nhị Nương.
Có thể được mẹ chồng yêu thương bảo vệ như vậy, có thể thấy được Thập Nhị Nương ở Vương gia đã đứng vững gót chân.
Thập Nhất Nương cũng vì Thập Nhị Nương mà vui mừn. Nàng cười nắm lấy
tay Thập Nhị Nương: “Đây cũng là phúc của Thập Nhị Nương chúng ta. . . . . .”
“Cũng không phải. . . . . .” Chu phu nhân cười nói, “Bây giờ tẩu tẩu
ta gặp người nào cũng khen ngợi, nói ta làm mai một cửa hôn sự tốt cho
cháu trai. Tiếp đó bây giờ thì ta cũng trở thành bà mai rồi, mấy vị tẩu
tẩu đều tới tìm ta mai mối cho cháu trai.”
Thập Nhất Nương cười: “Không khiến cho tỷ tỷ mất thể diện là tốt rồi.”
Thập Nhị Nương đỏ mặt nghe hai người nói chuyện, Hoàng phu nhân dìu Hoàng Tam phu nhân đến.
Mọi người tiến lên hành lễ, Đỗ ma ma dẫn Đường phu nhân, Đường Tứ thái thái đang cười cười nói nói đi vào.
Mọi người không thiếu được làm một trận huyên náo.
Sau đó đám người Lâm phu nhân, Lâm Đại phu nhân, Cam phu nhân đều lục tục đi tới.
Ma ma quản sự nhìn giờ lành sắp đến, từ trong kho mang bày ra trường
án (bàn dài) khắc hoa bằng gỗ Tử Lẫm mà Thái phu nhân nói hôm trước, lại bày văn phòng tứ bảo, bàn tính, hộp đựng thức ăn, mũ tướng quân, con
quay, thẻ chơi tửu lệnh cùng các đồ vật khác ở chung quang bốn phía của
trường án.
Thập Nhị Nương liền lôi kéo Thập Nhất Nương đang nói chuyện với Hoàng phu nhân, thấp giọng nói: “Thập Nhất tỷ, sao Tứ tỷ còn chưa tới?”
Khách khứa đến nhiều, nếu nàng không nói, Thập Nhất Nương cũng không chú ý tới. Thập Nhị Nương vừa nói như thế, Thập Nhất Nương không khỏi
bắt đầu có chút lo lắng, thời gian qua Tứ Nương làm việc rất ổn thỏa,
ngay cả khi có chuyện không thể đến, cũng sẽ sai người đến nói một
tiếng. Tình huống đến muộn như thế này, Thập Nhất Nương vẫn là lần đầu
tiên gặp phải.
“Để tỷ phái người đi xem một chút!”
Nàng vừa dứt lời, thì Tứ Nương đã đi đến.