Edit: Aquarius8713
Buổi tối cùng Từ Lệnh Nghi chạm mặt.
Từ Lệnh Nghi hơi có chút thất vọng: “Vốn là lão Trác cùng ta quan hệ
không giống bình thường, nếu như có thể thành, thì đây là một chuyện
tốt. Nếu nàng nhìn tiểu tử kia, người cũng là tướng mạo đường đường,
nhưng làm việc thì không đủ cơ mẫn. Xứng Trinh tỷ nhi nhà chúng ta thì
kém chút ít.”
“Vậy làm sao bây giờ?” Thập Nhất Nương nói.
“Ta cũng vậy không có một ngụm cự tuyệt.” Từ Lệnh Nghi nói: “Trong
bữa tiệc hơi nói hé ra, chỉ nói Trinh tỷ nhi là ở dưới gối nương lớn
lên, hôn sự của nàng, hơn phân nửa cũng phải được nương gật đầu.”
Thập Nhất Nương trầm ngâm: “Nói như vậy tốt nhất. Chúng ta còn có một đường sống quay về.” Sau đó đem lời của Thái phu nhân nói cho Từ Lệnh
Nghi: “Vị công tử của Vương gia bên kia, còn phải cẩn thận thăm dò cho
phải.”
“Ta cũng nghĩ như vậy.” Từ Lệnh Nghi nói: “Xế chiều hôm nay liền phái người đi nghe. Ngày mai hẳn là sẽ có hồi âm.” Lại nói: “Hai ngày nữa
nhi tử của Trần các lão thành thân, thêm tiểu tử của Thuận vương gia mời lễ đầy tháng, lúc đó nàng đi thì lưu tâm một chút.”
Thập Nhất Nương đồng ý, liền kỳ quái chuyện tiểu nhi tử nhà Trần các lão nhà thành thân: “. . . . . . Định với cô nương nhà ai?”
Từ Lệnh Nghi tự tiếu phi tiếu nhìn nàng: “Định rồi trưởng nữ nhà Cam Túc Bố Chính Sứ Vạn Xuân.”
Thập Nhất Nương liền giật mình, sau đó nghĩ tới lúc mình lần đầu tiên nghe được cái tên Vạn Xuân này. . . . . . Sắc mặt nàng khẽ hồng.
Từ Lệnh Nghi thấy liền đưa tới, thấp giọng cười nói: “Cũng không biết trưởng nữ Kim Hoa Tri Phủ Vạn Xuân cùng nhà ai đính hôn?”
Thập Nhất Nương trừng mắt liếc hắn một cái: “Chuyện trong nhà người khác, cùng chúng ta có quan hệ gì đâu?”
Từ Lệnh Nghi cười ha ha, ôm ngang nàng, dán tại bên tai nàng thấp giọng nói: “Trong lúc rảnh rỗi, chúng ta cũng nên thảo luận.”
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng tiểu nha hoàn: “Hầu gia, phu nhân, Lâm Ba tới.”
“Bảo hắn ngày mai lại tới.” Từ Lệnh Nghi sải bước đi tới bên giường nói.
Thập Nhất Nương nhẹ nhàng đẩy hắn: “Đã trễ thế này, Lâm Ba tìm đến ngài nhất định là có việc gấp. Ngài hãy gặp hắn trước đi.”
Từ Lệnh Nghi do dự một chút.
Thập Nhất Nương tránh né muốn xuống tới: “Hầu gia hay là đi xem một chút đi.”
Từ Lệnh Nghi đem nàng thả vào trên giường, thấp giọng nói: “Nàng chờ ta một lát!”
Thập Nhất Nương khẽ gật đầu, nhìn Từ Lệnh Nghi ra khỏi nội thất, nghĩ đến hắn mới vừa rồi dặn dò.
Ngày hôm qua hoan ái rất là tốt đẹp, Từ Lệnh Nghi hẳn là cũng cảm nhận được đi.
Kinh nghiệm cuộc sống nói cho nàng biết, chỉ có nỗ lực, khi cơ hội
tới ngươi mới có thể nắm lấy cơ hội. . . . . . cho nên, nàng bắt được cơ hội, cũng chiếm được hồi báo. Vì thế đến thời không này một mình một
bóng, nàng đã đem kinh nghiệm thành công trong công việc trước kia vận
dụng tuần hoàn —— cố gắng khang phục, cố gắng trở thành một con cờ có
thể sử dụng của đại thái thái, cố gắng đến được Vĩnh Bình Hầu phủ, cố
gắng nhận được Thái phu nhân thích, cố gắng nhận được sự chấp nhận của
Từ Lệnh Nghi, cố gắng trở thành hiền thê lương mẫu phù hợp xã hội thượng lưu.
Nhưng nàng đã quên trái tim, thì ra đều có nàng chủ trương.
Ở nơi này nàng phải cố gắng mới có thể dung nhập vào trong hoàn cảnh, khi phồn hoa ban ngày tan đi, nàng phải bình thản để mình đi tiếp nhận
nam nhân hoàn toàn xa lạ với chính mình, cố gắng như thế làm cho người
ta thấy khó khăn. Nàng theo bản năng bắt đầu giãy dụa. . . . . . Chỉ cần cầu xin người ôm nàng có thể cho nàng một phần tôn trọng.
Thập Nhất Nương ngắm nhìn mảnh vải màn màu khói nhẹ.
Ngày hôm qua, mình là bởi vì cảm nhận được tôn trọng, cho nên mới có thể thản nhiên tiếp nhận.
Vậy Từ Lệnh Nghi thì sao?
Hắn hai ngày trước còn giống như tiểu hài tử trêu chọc đùa với mình.
Đang nghĩ ngợi, thì Từ Lệnh Nghi đi đến.
Sắc mặt hắn lo lắng.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Thập Nhất Nương thu thập tâm tình, hỏi hắn.
Từ Lệnh Nghi ngồi xuống bên giường, trầm mặc chốc lát nói: “Thập Nhất Nương, sáng mai ta phải đi đến Chương Khâu.”
“Chương Khâu?” Thập Nhất Nương có chút kinh ngạc nhìn Từ Lệnh Nghi.
Chương Khâu là một huyện ở Sơn Đông, nàng từng ở trong“Đại Chu Cửu lãnh thổ chí” đọc qua.
Hắn đi Chương Khâu làm gì?
Từ Lệnh Nghi g thật giống như có chút khó có thể mở miệng.
Thập Nhất Nương không có hỏi tới, nói: “Ngài muốn đi mấy ngày? Thiếp thân cũng sẽ giúp ngài chuẩn bị quần áo tắm rửa.”
“Đại khái đi bảy, tám ngày đi.” Từ Lệnh Nghi nói, suy nghĩ một chút, lại nói “Sẽ ở trước lễ cập kê của nàng mà trở về.”
Thập Nhất Nương luôn luôn cảm thấy cái gì sinh nhật yến hội, quà sinh nhật cũng là đồ dệt hoa trên gấm, nàng coi trọng tình nghĩa đưa than
sưởi ấm trong ngày tuyết rơi hơn.
“Hầu gia không cần phải để ý đến kịp lễ cập kê của thiếp thân, vẫn là thong dong mà đem làm tốt mọi việc.” Nàng vừa nói, vừa kêu Lục Vân đi
vào, giúp đỡ Từ Lệnh Nghi thu thập quần áo, lại mở ra thuốc hộp: “Khí
trời càng ngày càng nóng, mang chút ít hoắc hương hoàn, tang cúc đi
uống.” Lại tha thiết dặn dò hắn trên đường cẩn thận, sớm muộn gì thì khí trời cũng lạnh, không nên ngại phiền toái, phải nhờ theo như khí hậu
thêm giảm quần áo linh tinh.
Từ Lệnh Nghi gật đầu, lại đột nhiên nói: “Chương Khâu, là nhà ông bà ngoại của Nhị tẩu.” Thanh âm có chút buồn bã.
Nhà ông bà ngoại của Nhị phu nhân? Từ Lệnh Nghi đi đến đó làm cái gì? Coi như là nhà ông bà ngoại của Nhị phu nhân đã xảy ra chuyện gì cũng
có thể do Hạng đại nhân ra mặt mới đúng, đem Từ Lệnh Nghi cũng lôi đi
vào, nhất định là có đại sự xảy ra rồi.
Thập Nhất Nương nghĩ tới, lập tức cho nha hoàn hầu hạ trong phòng lui ra, thấp giọng hỏi Từ Lệnh Nghi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Hầu gia
cũng cùng thiếp thân nói một tiếng, trong lòng thiếp thân nhất định cũng có cái đo đếm. Cũng không trở thành huyên náo, đầu óc cũng có thể suy
nghĩ kế sách tiếp ứng đối.”
Từ Lệnh Nghi thấy Thập Nhất Nương như lâm đại địch, vội nói: “Cũng
không phải là đã xảy ra chuyện gì. . . . . .” Giọng nói dừng một chút,
qua một hồi lâu, mới có hơi mất tự nhiên nói: “Nhị tẩu lúc được gả tới,
từng có một khoản điền sản áp đáy hòm, là của hồi môn của lão phu nhân
Hạng gia, làm cho Nhị tẩu đặt ở bên người. Có đoạn thời gian trong nhà
rất khó khăn, Nhị tẩu liền lén đem điền sản bán, trợ cấp liễu trong nhà. . . . . .” Hắn vừa nói, thần sắc có chút lúng túng: “Sau lại mặc dù ta
đem khoản tiền bán trả lại cho Nhị tẩu, nhưng nghĩ đến điền trang kia
nguyên là của hồi môn của Hạng gia lão phu nhân, Nhị tẩu lại lén bán,
bán gấp không nói, giá tiền cũng thấp, vẫn chưa tới ba phần năm giá thị
trường. Trong lòng cũng rất bất an. Muốn đem điền sản kia lại lần nữa
mua một phần trở lại, bổ khuyết một chút thiệt thòi của Nhị tẩu. Nên vẫn cho người ở phụ cận giúp nhìn. Lần này đi Chương Khâu, là nghe nói thì
ra là bên trong những người mua đất kia, có người muốn bán . . . . . .”
Thập Nhất Nương rất là giật mình.
Đào ma ma không phải nói của hồi môn của Nhị phu nhân rất keo kiệt
sao? Làm sao đột nhiên toát ra một mảnh đất. Hơn nữa nghe khẩu khí này
của Từ Lệnh Nghi, sai người ngó chừng còn sợ chuyện này không được phải
tự mình đi một chuyến. . . . . . Là bởi vì người bán đất không sợ xu thế của Từ Lệnh Nghi, biết hắn nóng lòng đem đất mua về tới cho nên cố ý
nâng lên giá đất sao? Hay là có nhà quyền quý khác cũng nhìn trúng mảnh
đất này, phái người quản sự ra tay không có nắm chắc thuận lợi đem đất
mua được tay?
Trong lòng nàng có chút loạn , thuận miệng nói: “Này người bán đất là người nào? Có thể tìm mối quan hệ có liên quan đến hắn hay không. Đến
lúc đó cố gắng cùng người ta nói một chút, ra nhiều hơn chút ít tiền.
Hắn dù sao cũng là muốn bán, nghĩ đến không có gì đáng ngại.”
Từ Lệnh Nghi nghe cười khổ: “Nào có dễ dàng như vậy.”
Thập Nhất Nương lấy làm khó hiểu.
Từ Lệnh Nghi nói: “Khối điền sản kia, có hơn sáu ngàn mẫu, tất cả đều là ruộng tốt, hơn nữa nối thành một mảnh. Nhà ông bà ngoại của Nhị tẩu
năm đó cũng là xài lực mạnh khí thô mới có được phần sản nghiệp này. Lúc ấy vùng Chương Khâu không ai có thể một hơi mua nhiều thế, ruộng phải
chia làm mười mấy khối, từng khối từng khối mà bán đi. Lúc bán thì nói
rất tốt, hôm nay muốn mua trở lại. . . . . .” Hắn thở dài: “Đã nhiều năm như vậy rồi, năm đó người mua đất cũng vô tình gặp gỡ, có cuộc sống
trôi qua rất phát đạt, hiện tại thì sa sút. Những người nghèo còn dễ
nói, bất quá là cho thêm chút ít tiền, nhưng những người đã trãi qua
những tháng ngày tốt đẹp, nếu lại đem ruộng tốt như vậy bán ra. Thì vấn
đề cũng không phải là do bạc nữa.”
Trong đầu Thập Nhất Nương lại chỉ quanh quẩn một câu:”Hơn sáu ngàn mẫu, tất cả đều là ruộng tốt”.
“Làm sao lại nhiều như vậy?” Nàng nghe giọng nói của mình thậm chí có chút ít cà lăm.
Từ Lệnh Nghi uyển chuyển nói: “Đây là chuyện nhà Nhị tẩu, chúng ta cũng không nên hỏi nhiều.”
Thập Nhất Nương nghĩ đến quan hệ giương cung bạt kiếm giữa Nhị phu
nhân cùng Hạng thái thái. . . . . . Cảm thấy trong chuyện này sợ rằng
còn có chút chuyện xưa, cũng không nên hỏi nhiều. Nói: “Vậy bây giờ có
thu hồi được một chút nào không?”
“Thu hồi hơn tám trăm mẫu.” Từ Lệnh Nghi nói: “Nhị tẩu không chịu
lấy. Nói, năm đó lúc Hạng gia lão phu nhân đem đất cho nàng, cũng là hi
vọng đất này có thể vào lúc vạn nhất cứu Nhị tẩu khi nguy nan. Hôm nay
nàng lấy ra bán giúp Từ gia lúc khẩn cấp, coi như là dùng được. Huống
chi ta đem tiền bán đất năm đó đưa lại cho nàng. Vô luận như thế nào
cũng không chịu lấy. Khế đất vẫn đặt ở chỗ của nương.” lại nói: “Lần này cần bán đất tổng cộng có hơn bốn trăm mẫu. Một ít người ở Chương Khâu
đa số cũng biết ta muốn mua về mảnh đất này, còn có chút sứ giả rảnh rỗi giúp dùng thủ đoạn lừa gạt những địa chủ kia bán. Cho nên sáng mai ta
phải chạy tới Chương Khâu, tránh cho đất không có mua được, còn bị mang
danh tiếng ép mua buộc bán.”
Cái này có phải là biết rõ núi có hổ, lại còn hướng về hổ trên núi đi.
“Đã như vậy, Hầu gia vẫn nên cẩn thận tự định giá một phen là thật
tốt.” Thập Nhất Nương khuyên hắn: “Miễn cho bị Ngự sử buộc, lại thành
một chuyện không dễ nói. Truyền ra Từ gia bán sản nghiệp của con dâu,
vậy thì lại càng không dễ nghe.”
“Ta làm sao không biết!” Từ Lệnh Nghi bất đắc dĩ nói: “Cho nên những
năm này chỉ đứt quãng mua về hơn tám trăm mẫu. Lần này đi cũng là xem
tình huống một chút, có thể mua thì mua, vạn nhất không được, cũng chỉ
phải chờ cơ hội.” Lại nói: “Chẳng qua là năm tháng càng lâu, điền sản
này biến hóa càng lớn, sợ là không dễ dàng mua được tới tay.” Rất là
tiếc nuối.
Thập Nhất Nương có thể hiểu được tâm tình của Từ Lệnh Nghi, nhưng
quan tâm quan hệ giữa ba mươi sáu rương đồ cưới cùng sáu ngàn mẫu ruộng
tốt thượng đẳng.
Ngày thứ hai đưa Từ Lệnh Nghi đi, nàng lập tức gọi Tống ma ma tới hỏi.
“Ta nghe Đào ma ma nói, lúc Nhị phu nhân gả tới được, Thái phu nhân giúp đỡ thêm đồ cưới. Có thể có chuyện này không?”
“Có a!” Tống ma ma cười, sau đó tiến tới bên tai Thập Nhất Nương thấp giọng nói: “Hạng đại nhân, là tự tử.” Sau đó đứng thẳng thân thể cười
nói: “Lúc ấy Nhị phu nhân gả tới đây, đã đem vài xe sách tới đây. Hạng
gia lão phu nhân nói, tránh cho sau này tranh cãi lên, những đồ này sẽ
không ở trên danh mục quà tặng. Trong lòng Thái phu nhân băn khoăn, lại
đem của hồi môn của mình năm đó Dương Chi Ngọc, Ngọc Như Ý là loại lớn
nhất, còn có chút đồ trang sức đeo tay quý trọng đưa cho Nhị phu nhân.
Hạng gia lão thái thái rất thích, nói Thái phu nhân nhà chúng ta là sảng khoái lỗi lạc. Cho nên lúc Nhị phu nhân được gả tới, dùng Ngọc Như Ý
của Thái phu nhân cho làm một cái bệ. Tam phu nhân lúc gả tiến vào, còn
vì chuyện này tức giận với Tam gia.”
Không có lên danh mục quà tặng, đó chính là nói, những sách này toàn bộ đưa cho Từ gia.
“Tỷ tỷ của ta có biết hay không?” Thập Nhất Nương trầm ngâm nói.
“Hẳn là biết.” Tống ma ma có chút không xác định: “Nhị phu nhân dời
sách qua Thiều Hoa viện, cũng là lúc Tứ phu nhân được gả tới, còn từng
mượn sách của Nhị phu nhân.”