Thứ Nữ Công Lược

Chương 254: Chương 254: Chuyện Bận Rộn (trung)




Thấy Thập Nhất Nương trầm mặc, La đại phu nhân cũng có chút thất vọng, nàng đành an ủi nói: “Đây cũng là chuyện không có cách nào. . gã sai vặt kia ở huyện nha thú nhận không kiêng kỵ, lại có chứng cớ vô cùng xác thực, cộng thêm còn có Thường Trữ công chúa ở sau lưng thúc đẩy chèn ép, Thuận Thiên phủ doãn cho dù biết người là ai giết cũng không có biện pháp phán tội hắn a!”

Kiếp trước nàng là luật sư, làm sao không biết đạo lý trong chuyện này . Chẳng qua là, biết là một chuyện, hiểu là một chuyện, tiếp nhận lại là một chuyện khác. Đây cũng là nguyên nhân tại sao nàng phải lựa chọn làm một luật sư chuyên ly dị, tại sao tiền của nàng kiếm tiền càng nhiều thì người càng ngày càng trầm mặc .

Vương lang dù sao cũng là con rể của La gia, La đại phu nhân cũng không muốn nhiều về những chuyện này. Nàng hỏi Thập Nhất Nương: “Ngươi bị làm sao?”

Có một số việc không thể nghĩ sâu.

Thập Nhất Nương cũng không muốn nói chuyện nhiều chuyện này.

“Cũng không còn cái gì.” Nàng hời hợt nói, “Chỉ có chút ít không thoải mái. Lưu y đã đến xem qua, nói là bị phong hàn, để cho ăn mấy thang thuốc, nghỉ mấy ngày.” Sau đó dời đi đề tài mà không lưu lại dấu vết, “Đại tẩu chạy tới đây, là có chuyện gì muốn cùng ta thương lượng sao?”

La đại phu nhân hiển nhiên là quan tâm thân thể Thập Nhất Nương hơn, liền nhảy vọt qua vấn đề phía trước hỏi Thập Nhất Nương: “Vậy ngươi có thấy khá hơn chút nào không? Nếu bị bệnh, sao không phái người đi nói một tiếng. Chỗ ta còn có hai cây sa sâm năm mươi năm. Ta trở về sẽ làm cho người đưa tới cho ngươi.”

“Chỉ là phong hàn nho nhỏ.” Thập Nhất Nương luôn miệng từ chối, kéo về đề tài vừa rồi: “Đại tẩu có chuyện gì mà đến nơi này ngồi thế?”

La đại phu nhân quyết định chủ ý, trở về sẽ đem tin tức Thập Nhất Nương ngã bệnh truyền đi, nên không có dây dưa đề tài này nữa. Nói thẳng: ” Tam sinh tế phẩm trong tang lễ Thập cô gia theo lễ …, các nhà có quy củ của các nhà. Đại ca ý của ngươi, trừ những thứ này. Ở mỗi nhà chúng ra thêm ba mươi lượng bạc, bạc này không nằm trong danh mục quà tặng, mà cho riêng thập cô. Về phần của ngũ cô, liền từ chỗ đại ca ngươi đưa ra —— nàng lập tức phải sinh rồi, chỗ dùng bạc cùng nhiều nữa.”

“Ta nghe đại ca và đại tẩu .” Nếu biết bạc của Ngũ nương một ít đã do La Chấn Hưng ra, Thập Nhất Nương cũng không thể để cho bọn họ toàn bộ ra, “Ta giúp đở ra một nửa!”

“Ta cũng không phải là tới đây nạy tủ tiền của ngươi.” La đại phu nhân cười nói, “Chờ ngươi chưởng gia đi, ngươi không nói, ta cũng bắt ngươi ra một phần.”

Thập Nhất Nương cười lên.

Thì có tiểu nha hoàn bẩm: “Phu nhân, Hầu gia trở lại!”

La đại phu nhân liền nói: “Tám phần mười là Vương gia báo tang đến rồi, cho nên Hầu gia cố ý đi vào nói với ngươi một tiếng.”

Nàng vừa dứt lời, Từ Lệnh Nghi thần thái sáng láng mà thẳng bước đi vào.

Nhìn thấy La đại phu nhân, hắn rất khách khí: “Đại cữu cô mới tới.”

Nhất thời cũng không biết La đại phu nhân là tới thăm bệnh , hay là là vì chuyện của Vương Lang mà tới cùng Thập Nhất Nương thương lượng . Liền hướng Thập Nhất Nương nhìn lại, chỉ cảm thấy thần sắc nàng có chút ấp úng. Hơn nữa, không chừng nàng bởi vì ngày hôm qua ngủ không ngon nên tinh thần không tập trung, hay là bởi vì biết chuyện Vương lang rồi nên lo.

Thập Nhất Nương đang giả bệnh, không tiện xuống giường hành lễ, chỉ đánh chào hỏi một tiếng: “Hầu gia trở lại!” Rồi phân phó tiểu nha hoàn mang ghế Thái sư tới đây, dâng trà cho Từ lệnh nghi.

La đại phu nhân thì tiến lên hành lễ, nói rõ ý đến: “Mậu quốc công Gia bên kia đến Ngõ cung Huyền báo tang. Ta cố ý tới đây cùng Thập Nhất cô thương lượng một chút, cũng tiện chọn cái thời gian cùng đi thăm Thập cô. Ai ngờ Thập nhất cô đang bệnh . Thật không khéo rồi!”

Nói như vậy, Thập Nhất Nương đã biết.

“Ta cũng là vì chuyện này mà tiến vào.” Từ Lệnh Nghi có chút bận tâm nhìn Thập Nhất Nương một cái, “Ta cũng nhận được Vương gia báo tang. Đang muốn cùng Chấn Hưng thương lượng một chút phải làm thế nào?”

La đại phu nhân khiêm tốn nói: “Lộ cách thập lí, hương Phong bất đồng, huống chi Dư Hàng chúng ta cùng Yên kinh ngàn dặm xa xôi . Kính xin Hầu gia giúp chúng ta nghĩ chủ ý. Ta trở về sẽ cùng tướng công nói là được.”

Hai người thích thú thương lượng tốt ngày mai lúc nào thì cùng đi Vương gia tế bái.

La đại phu nhân thấy chuyện đều nói rõ ràng, cũng đứng dậy cáo từ.

Từ Lệnh Nghi an vị đến bên giường Thập Nhất Nương: “Ngươi cũng đừng lo lắng. Việc Vương lang ta không tốt nhúng tay. Nhưng chuyện của thập di, ta sẽ xem để làm !”

“Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên!” So sánh với những thứ chuyện ngổn ngang ở Vương gia, Thập Nhất Nương lo lắng hơn là an nguy của Từ gia, “Hầu gia cũng không cần miễn cưỡng.”

Đang chuẩn bị mặc quần áo rời giường, Ngụy Tử bên chỗ Thái phu nhân đã tới: “Hầu gia, Thái phu nhân ở trong nhà Ngũ phu nhândùng thiện, bảo ngài tự mình trong nhà ăn bữa tối.”

Tính lại ngày tháng, Ngũ phu nhân cũng sắp đến ngày sinh.

Thập Nhất Nương nói: “Nhưng ma Ngũ phu nhân bên kia có cái gì động tĩnh rồi!”

Ngụy Tử nghe cười nói: “Qủa không lừa gạt được Tứ phu nhân. Ngũ phu nhân bên kia đã có động tĩnh rồi!”

Thập Nhất Nương bận rộn kêu Hổ Phách: “Ngươi đi qua chỗ Ngũ phu nhân nơi đó xem một chút, có động tĩnh gì cũng tới báo cho ta nghe. Còn nữa thay ta cùng Ngũ phu nhân nói một tiếng, ta đangmang bệnh, không tiện vấn an, xin nàng đừng trách.”

Hổ phách đáp ‘dạ’, rồi cùng Ngụy Tử cùng đi ra cửa.

Sáng ngày thứ hai giờ sửu canh ba, Ngũ phu nhân rốt cục thuận lợi sinh hạ một bé gái.

Thập Nhất Nương nghe liền thở phào nhẹ nhỏm.

Nữ nhân cổ đại sinh nở, là một cước đạp ở Quỷ Môn quan.

Một lát sau, Từ Lệnh Nghi trở lại.

Hắn ăn xong bữa tối phải đi sang chỗ Từ lệnh khoan, hai người một mực ở trong thư phòng chờ tin tức.

“Tiểu nha đầu kia lớn lên thật là xinh đẹp. Ánh mắt, lỗ mũi giống như Ngũ đệ muội, đầu tóc, miệng thì giống như Tiểu Ngũ.” Từ Lệnh Nghi rất cao hứng , “Tằng tổ phụ là nhất mạch đơn truyền, tổ phụ cũng là nhất mạch đơn truyền, đến trong tay phụ thân, chỉ có Hoàng hậu nương nương một nữ nhi, đến đời chúng ta, rốt cục có hai vị thiên kim.”

“Ngũ đệ muội thuận lợi sinh sản, ngài cũng có thể yên tâm ngủ rồi.” Thập Nhất Nương cười tiến lên hầu hạ hắn thay quần áo, “Sáng mai còn phải đi chỗ Vương gia phúng viếng nữa.”

Từ lệnh nghi thấy nàng chỉ mặc một áo nhỏ màu trắng thật mỏng, liền lật ngược thế cờ kéo nàng tới trong chăn: “Cẩn thận thật sự gặp lạnh.” Tự mình kêu Lục Vân đang làm nhiệm vụ hầu hạ rửa mặt một phen. Trở lại trên giường thấy Thập Nhất Nương đã nghiên người nằm xuống. Dưới ánh đèn, mái tóc đen huyền xõa tung trên gối đầu màu vàng hơi đỏ , vẻ mặt không biểu tình khiến cho nàng như Lê Hoa xinh đẹp nhu hòa, ánh mắt ôn hòa làm khiến đôi mắt nàng ấm áp như Xuân Thủy, rõ ràng sự yên lặng tự nhiên, nhưng có vẻ quyến rũ động lòng người nói không ra lời.

Hắn bất động thanh sắc nằm vào, đem nàng ôm vào trong ngực.

Trên người mang vào theo không khí lạnh lẻo để cho Thập Nhất Nương khẽ co rúm lại một chút, nhưng lồng ngực ấm áp của hắn rất nhanh làm cho nàng ấm lại.

Vẫn lo lắng vì tin tức của Ngũ phu nhân bên kia, nên nàng đã sớm buồn ngủ nồng đậm.

Thập Nhất Nương điều chỉnh tư thế một chút, nghiêng đầu nhắm hai mắt lại.

Mông mông lung lung ở bên trong, trước ngực non nớt đột nhiên bị người nắm ở trong tay, trên đỉnh diễm lệ còn bị nhẹ nhàng mà vuốt ve.

Thập Nhất Nương lập tức hoàn toàn không buồn ngủ nữa.

“Hầu gia. . . . . .”

“Ừ!” giọng điệu lười biếng nhẹ nhàng mà đáp lời, hơi thở nóng rực phả vào cần cổ của nàng, “Bệnh hết chưa?”

Thập Nhất Nương quýnh lên.

Ngày hôm qua vừa nói ngã bệnh rồi, hắn liền lấy cớ hung hăng mà trêu đùa mình một phen.

“Không có chuyện gì. . . . . .” Thập Nhất Nương có chút bất nhích nhích thân thể.

Thời gian rất lâu rồi bình an vô sự. Mặc dù ngày hôm qua. . . . . . Nhưng bọn hắn chưa từng có liên tục hai ngày. . . . . .

Nàng tung mình nằm sấp, đem mặt chôn ở trên gối.

Từ lệnh nghi nhìn thấy thấp giọng cười lên.

Thời điểm Thập Nhất Nương cảm thấy xấu hổ sẽ đem mặt che lại. Rất có chút mùi vị bịt tay trộm chuông .

Trên thực tế như vậy càng kiều mỵ hơn. Che được khuôn ngực đầy đặn, thì đường cong duyên dáng, cùng da thịt thắng tuyết, nhất nhất bày ở trước mặt của hắn, càng khiến lóa mắt người.

Hắn tinh tế hôn lưng nàng.

Một đường quanh co đi xuống.

Thập Nhất Nương bất an chấn động.

Hôm nay Từ Lệnh Nghi cùng thường ngày khác biệt.

Dù là ngày hôm qua, hắn vẫn giống như trước kia, mặc dù cũng hôn hít nàng, nhưng mang theo mấy phân ép không kịp chờ, sau đó ở thời điểm nàng mới vừa chuẩn bị xong liền tiến quân thần tốc. . . . . . Lần này, lại có vẻ rất có kiên nhẫn. Dường như hắn chỉ hứng thú mà hôn vậy.

Nàng không thích.

Thân thể lại đột nhiên trở nên rất mềm, giống như đắm chìm trong dục vọng, trở nên không có khí lực.

Quá giày vò người.

Còn không bằng nhanh lên một chút. . . . . .

“Hầu gia. . . . . .”

Nàng đột nhiên trở mình.

Từ Lệnh Nghi thuận thế che ở trên người nàng.

Thân thể của hắn biến hóa nhìn một cái là không sót thứ gì.

Vẫn như cũ tinh tế hôn nàng.

Cái cổ thon dài, đầu vai mượt mà, xương quai xanh mỹ lệ. . . . . . từng chút xíu một mà hôn.

Nhiệt độ của Thập Nhất Nương chậm rãi tăng lên, thân thể bị lây một tầng màu hồng.

Nàng không nhịn được trở mình.

Từ Lệnh Nghi bắt đầu hôn lưng của nàng.

Thập Nhất Nương nhẹ nhàng run rẩy.

“Hầu gia. . . . . .” Thanh âm không có thanh thúy như thường ngày, trong lúc lơ đảng lộ ra mấy phần vỡ vụn.

Từ Lệnh Nghi thật sâu hít một hơi, trong thân thể máu phía sau tiếp trước cứ nhắm một phương hướng mà chạy chồm, thật giống như chậm một bước, thì không thể hưởng thụ một lần bị kéo căng hút chặt, mềm mại, mềm mại, nóng ướt bao vây là tư vị tuyệt đẹp. Nhưng hắn chỉ có thể lựa chọn tiếp tục chậm rãi hôn nàng.

Đồng dạng sai lầm không thể phạm hai lần.

Ngày hôm qua hắn đã bị nàng khơi lên dục vọng như thế, sau đó gấp đến không thể chờ được mà vọt đi vào. . . . . . Bị nàng hai mắt đẫm lệ hỏi”Ngươi nhanh lên một chút có được hay không” .

Thập Nhất Nương lại lật thân.

Sắc mặt như ánh bình minh.

Khúc dạo đầu mặc dù rất quan trọng, nhưng lần này, có phải quá dài một chút hay không.

Hơn nữa, ở giữa bọn họ vấn đề là thời gian của hắn quá dài, cũng không phải là thời gian của nàng quá dài.

Có phải có chút lẫn lộn đầu đuôi rồi hay không?

Hắn kiếm bạt nỗ trương dán bắp ở đùi của nàng, nàng thậm chí có thể cảm giác được hắn run rẩy.

Nhanh lên một chút làm xong đi!

Ngày mai “Bệnh” nàng sẽ tốt, nàng muốn đi nhìn đứa nhỏ mới sinh của Ngũ phu nhân, còn phải đi chỗ Vương gia để tế bái, tiếp đãi Tuệ tỷ Nhi. . . . . .

Nàng mím môi, hai chân thon dài trơn bóng do do dự dự quấn lên.

Non mềm cùng cứng rắn nhẹ nhàng mà đụng phải xuống.

Từ Lệnh Nghi hít vào một ngụm lãnh khí.

Hắn tự nói với mình”Đợi thêm một hồi nữa” . Vừa vặn tự có nó chủ trương. Cấp bách đụng nhau.

Thân thể sưng làm cho nàng thở phào nhẹ nhỏm.

Nàng ôm cổ của hắn, Như một thuyền lá nhỏ trong biển rộng, bất kể Kinh Đào Hãi Lãng như thế nào , chỉ cần theo nó tần số mà trôi nổi, cũng sẽ không chìm xuống.

Đầu cháng váng hoa mắt ở bên trong, nàng dần dần cảm thấy có chút cố hết sức.

Một hồi sẽ qua, thay vào đó phải là cảm giác đau nhói.

Ý niệm trong đầu chợt lóe, thân thể nàng đã hơi có chút cứng.

Từ lệnh nghi đột nhiên dừng lại.

“Mặc Ngôn.” Hắn hô hấp trầm trọng , nhiệt khí mút vào xương quai xanh của nàng.

Thập Nhất Nương ngơ ngẩn.

Hắn dùng lực có chút lớn, ở trên da của nàng lưu lại một dấu màu đỏ.

Nàng cảm giác thân thể lại nóng .

Sau đó Từ lệnh nghi bắt đầu đấu đá lung tung.

Khi nàng cảm giác được không thoải mái thời điểm, hắn sẽ lui ra ngoài.

Hoặc là cấp bách, hoặc là trì hoãn, hoặc hung ác, hoặc nhẹ nhàng hôn nàng rồi lẩm bẩm.

Đợi nàng cảm thấy nóng rang là lúc sẽ tiến vào.

Đầu óc Thập Nhất Nương dần dần mơ hồ.

Hay cánh tay nàng siết chặt, giữ lấy cổ của hắn, bắp đùi thật chặc quấn ở cái hông của hắn. . . . . .

“Từ lệnh nghi. . . . . .”

Luật động thân thể khẽ dừng một chút.

Tiếng nói tinh tế mềm mại ôn nhu, giống như đang làm nũng, mang theo chút nức nở, “Ngươi đừng hôn ta. . . . . .”

Từ Lệnh Nghi cười lên.

Hoan khoái, mang theo chút không chút kiêng kỵ.

“Tốt!”

Hắn bắt đầu tùy tâm sở dục phóng túng.

“Từ lệnh nghi!”

“Ừ!”

“Từ lệnh nghi!”

“Ừ!”

Ba âm tiết giống như ma chú, làm cho nàng như một con Hồ Điệp phá kén ra, phe phẩy cái cánh màu sắc rực rỡ làm người ta qua cả mắt, bừa bãi bay múa ở trên rừng hoa đầy mùi hương.

Loáng thoáng đâu đó, phảng phất có thanh âm thuần hậu cùng nàng vành tai và tóc mai chạm vào nhau, cười thở dài: “Ngươi thật là một Tiểu Kiều Kiều!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.