Thập Nhất Nương trầm ngâm nói: “Ý của Đại ca là như thế nào?”
“Lục di nương ở nhà gây náo loạn, phụ thân lại nói giúp Lục di nương, đại ca mặc dù không đáp ứng, nhưng cũng không thể cự tuyệt, đành phải
đưa bà ấy tới đây.” La tứ phu nhân nói, “Ý của Đại ca là nhờ Thập Nhất
cô nói giúp, tránh làm mất mặt mũi La gia. Dù sao muội cũng hiểu rõ
phong tục ở Yên Kinh. Muội nói một câu bằng chúng ta nói mười câu.”
Lục di nương này. . . . . . . . .
Thập Nhất Nương gật đầu: “Muội biết rồi, ngày mai tẩu bảo Lục di nương đến gặp muội.”
La Tứ phu nhân thở phào nhẹ nhõm, ngại ngùng nói: “Muội đang trong
tháng ở cữ, vốn không nên có thêm chuyện phiền lòng. . . . . . . Nhưng
chuyện này, nếu để ở Giang Nam, nói không chừng sẽ phải làm theo ý của
Lục di nương!”
Mấu chốt là còn có thái độ của La Đại lão gia!
Thập Nhất Nương hiểu rõ gật đầu: “Tứ tẩu đừng quá khách khí. Lục di
nương tính toán như vậy cũng có chút quá đáng. Nếu thật sự thấy khó xử,
tẩu để cho Lục di nương gặp muội!” Sau đó nói cho La Tứ phu nhân biết ý
của Chu phu nhân: “Vương gia muốn trước cuối năm sẽ thành hôn. Tẩu trở
về nói với Tứ ca một tiếng, cũng nói với Tứ tỷ phu luôn, cũng để cho Tứ
tỷ phu thuận lời trả lời. Nếu được, thì thông báo bảo Tứ tỷ phu xem lấy
một ngày. Đến lúc đó cũng dễ cùng người nhà Vương gia định được ngày
cưới. Nếu không được, thì các tẩu xem lấy một ngày, Tứ tỷ phu cũng dễ
dàng ăn nói với người ta”
Những quy củ này La Tứ phu nhân đều hiểu được, cười nói: “Ta thấy,
lấy ngày đã chọn từ năm trước cũng đẹp. Thập Nhị muội cũng không còn
nhỏ, gả cũng gả được rồi. Huống chi Vương gia cũng có điều cố kỵ, vạn
nhất mẹ chồng mất, lại phải chịu tang hai năm nữa. . . . . . . Cũng phải vì nhà người ta suy nghĩ một chút.”
Trực tiếp đem hôn kỳ định xuống, cũng không thương lượng với ai, hơi có chút ý tứ “Ta đồng ý là được rồi.”
Thập Nhất Nương nghĩ đến La Chấn Thanh, lại nghĩ đến La Tứ phu nhân
thông minh tháo vát, không khỏi âm thầm suy đoán, La Chấn Thanh hai năm
qua có thể quản lý công việc vặt có thể hay không toàn bộ đều là nhờ La
Tứ phu nhân sao?
Nàng cười nói: “Muội sẽ chiếu theo lời Tứ tẩu nói lại với Chu phu nhân.”
La Tứ phu nhân gật đầu, nhấp ngụm trà cho nhuận hầu, ngẩng đầu lên
nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Thập Nhất Nương đang tựa trên gối đỏ
thẫm, trong lòng vừa động, chần chừ nói: “Ngũ cô và Thập cô bên kia. . . . . . . . . Ta định ngày mai sẽ qua đó một chút. Không biết Thập cô . . . . . . . . Có thường qua lại không?”
Sau tang lễ Đại thái thái, Thập Nhất Nương và Thập Nương đều chưa gặp mặt nhau. Đến lễ tết, Vương gia cũng đưa lễ, Từ gia cũng đáp lễ, tuy
nhiên cũng chỉ là một chút chuyện mặt mũi. Có điều lễ tắm ba ngày của
Cẩn ca nhi, Thập Nương cũng sai người mang năm quả Ngân quả tử “Thi đậu
Trạng nguyên”(*)nhỏ bằng bạc mang tới tặng, còn mình thì không tới.
(*)Tùy theo người đặt hàng mà trên các quả này khắc chữ, thường
thì là “Phúc”, “Lộc, “Thọ”, “Cát Tường” , “Thi đậu Trạng Nguyên”, có thể đúc bằng bạc (Ngân quả tử); vàng (Kim quả tử)…..
Nghe La Tứ phu nhân nhắc tới Thập Nương, ánh mắt của Thập Nhất Nương có
chút phức tạp. Nàng nhẹ nhàng lắc đầu, thấp giọng nói: “Thập tỷ lấy cớ ở góa, đóng cửa ở nhà, hầu như cũng không đi lại với ta.”
La Tứ phu nhân nghe xong thở dài: “Thập cô, cũng thật đáng thương!”
Thập Nhất Nương tựa trên gối không có lên tiếng.
Cũng không biết là Lục di nương náo loạn quá lợi hại, hay là La Tứ
phu nhân muốn giải quyết sớm củ khoai lang nóng này mà ngày hôm sau, La
Tứ phu nhân lấy cớ tặng đồ cho Thập Nhất Nương, bảo Lục di nương tới gặp Thập Nhất Nương.
“Di nương làm như vậy, đừng nói là đại ca, ngay cả ta nghe cũng có
chút không chấp nhận được.” Lục di nương là người thông minh, Thập Nhất
Nương đi thẳng vào vấn đề nói, “Thập Nhị cô gia nếu biết La gia chúng ta đưa của hồi môn, trong đó lại đặt riêng bốn ngàn lượng trong hòm thì sẽ nghĩ như thế nào? Vương gia dù có nghèo khó hơn nữa, cũng không muốn
chúng ta dùng biện pháp này để cứu tế đâu?”
Lục di nương thấy Thập Nhất Nương nói rõ ràng, cũng không giả bộ không
hiểu, nói: “Ta cũng không có cách nào khác.” Trong lòng Lục di nương vẫn còn đầy ủy khuất nói: “Phu nhân nói mà xem, hôn sự của Thập Nhị tiểu
thư vội vã định ra như vậy, dùng điền sản, ruộng đất hiện tại trong nhà
làm của hồi môn, đến lúc có chuyện cần dùng tiền gấp, lại không quen,
phải nhờ người bán giúp mình. Dựa vào những kẻ môi giới kia, đồ giá trị
mười lượng bạc tối đa chỉ đưa cho mình năm lượng bạc mà thôi, chẳng phải không công để cho người ta được lợi. Sính lễ đưa đến Yên Kinh, gấp gáp
như vậy, hơn nửa là dùng giá cao để mua, cho dù lúc thị trường được giá
mà bán, cũng mất một phần ba số bạc, còn không bằng trực tiếp đưa bạc
đến còn hơn!”
Thập Nhất Nương thấy lạ là vì sao Lục di nương lại bán của cải lấy
tiền mặt làm của hồi môn. Lục di nương cười khổ: “Ta cũng đã suy nghĩ kỹ rồi. Thập Nhị cô gia sở dĩ không đi học, còn không phải là bởi vì còn
một đệ đệ của cô gia đang đi học sao? Thập Nhị tiểu thư gả đi, là làm
đại tẩu, đến lúc đó, làm sao có thể không lấy tiền ra trợ cấp tiểu thúc
tử ăn học đây?”
“Người thi Cử Nhân, đậu Tiến Sĩ, Giang Nam cũng có nhiều. Không phải
là nhà rất giàu, thì có mấy nhà có thể xuất ra được. Cũng không phải là
đệ tử nhà khác thông minh hơn, hay là chọn được nam nhân giỏi, mà là
phải cung cấp bạc đến mấy chục năm, thật sự là không làm nổi.”
“Của cải hơi ít một chút, chỉ có thể dốc toàn lực của gia tộc. Chưa
nói đến, chi phí xe ngựa đi trong huyện, trong tỉnh, trong kinh thành,
cũng không phải là một con số nhỏ. Nếu như thi mấy lần mới thi đậu, có
thể khiến cho nhiều nhà khuynh gia bại sản. Mấy người vừa nghèo khó lại
không có thiên tư*, chỉ miễn cưỡng đỗ được Tú Tài là coi như xong. Bởi
Tứ cô gia nhà mình, tổ tiên còn làm quan, vào đến tay Tứ cô gia , nếu
không phải là Nhị lão gia giúp đỡ, làm sao lại có được ngày hôm nay. Ta
lại nghe nói, Nhị thái thái bên kia, mấy năm nay ngay cả xiêm y cũng
không có may mới.”
(*)thiên tư: tư chất thông minh trời cho, thông minh vốn có, có sẵn.
“Sau này, còn nhiều chỗ Thập Nhị tiểu thư phải dùng đến tiền, hiện
tại tranh những thứ mặt mũi này thì được ích lợi gì? Rồi lại nói đến
Thập Nhị cô gia, nếu không phải là người thành thật, tại sao vừa đậu
công danh tú tài rồi còn chịu hạ thấp mình đi theo quản sự học làm công
việc vặt? Hơn nữa, Đại gia đưa ta đến Yên Kinh, cũng là hợp với ý của
ta. Ta muốn đến nói chuyện với phu nhân. Trong nhà mình, ta thấy cũng
chỉ có phu nhân là hiểu rõ mọi chuyện. Ta còn không phải là nghĩ đến
cuộc sống khó khăn sau này của Thập Nhị tiểu thư sao, có thể tiết kiệm
được chỗ nào thì hay chỗ ấy.” Nói xong, lại nói, “Dù sao ta cũng đã suy
nghĩ cẩn thận rồi, gả Thập Nhị tiểu thư xong, tâm nguyện của ta đã hoàn
thành. Dù bản thân có thế nào đi nữa, cũng chỉ là một chữ “chết” mà
thôi. Bỏ qua bản thân, còn có thể kéo hoàng đế xuống ngựa. Chuyện này,
ta muốn tính toán cẩn thận giúp Thập Nhị tiểu thư.”
Thập Nhất Nương kinh ngạc. Có điều, tất cả mọi nghề đều là hạ phẩm,
chỉ có đọc sách là thượng phẩm. Ở trong mắt người khác, Vương Trạch là
một tú tài, để người đọc sách đi quản tiền tài, chính là hạ thấp mình.
Nàng không thể không nói, cách nghĩ của Lục di nương cũng có cái lý của
bà ấy.
Nhưng La gia cũng có lập trường của La gia. Gả nữ nhi, cũng không thể tiêu tiền rồi lại đút vào ống tay áo được. Hơn nữa Lục di nương náo
loạn như vậy, cũng làm cho nàng cảm thấy có chút không thoải mái. Bất
hiếu có ba loại, không con là lớn nhất. Nhưng “A ý khúc tùng, hãm thân
bất nghĩa”* cũng là bất hiếu. La Chấn Hưng cũng là không muốn làm khó
Thập Nhị muội, bằng không, La Chấn Hưng hoàn toàn có thể lấy mình và Ngũ Nương, Thập Nương so sánh——–Đồ cưới của nàng năm đó là nhiều nhất, bởi
vì con rể là Vĩnh Bình Hầu. Ngũ Nương và Thập Nương, một gả cho Cử nhân
lão gia, một gả cho thế tử gia Quốc Công phủ, so ra, một tú tài nho nhỏ
như Vương Trạch, nếu chiếu theo đồ của Ngũ Nương mà gả Thập Nhị Nương,
chỉ sợ La Đại lão gia cũng không có biện pháp hay nào!
(*) Ý chỉ không đối tốt với anh chị em cũng là bất hiếu.
“Ý của di nương, ta hiểu rõ!” Thập Nhất Nương nghiêm nghị nói: “Nhưng có lúc, con người cũng không thể chỉ nghĩ đến sự tính toán của mình.” Mọi
chuyện luôn có hai mặt, tranh luận tới lui cũng chưa chắc đã có thể
thuyết phục người khác, cũng không có ý nghĩa gì. Giải quyết được vấn đề mới là mục đích chính. Nói những thứ khác, Lục di nương cũng chưa chắc
đã hiểu, không bằng cứ nói theo cách nghĩ của bà ấy. Nàng trầm ngâm nói, “Có câu cửa miệng rất hay. Miệng ăn núi lở. Di nương cũng là vì muốn
tốt cho Thập Nhị Nương, sao lại không suy nghĩ cẩn thận một chút.”
“Theo như di nương nói, cũng chỉ là trông cậy vào đệ đệ của Thập Nhị
cô gia, chỉ cần cung cấp ăn học, cuộc sống của Thập Nhị muội sẽ khá hơn. Nếu cung cấp không nổi thì sao? Số tiền này chẳng phải là không dưng bị nước cuốn trôi hết! Thay vì đem tất cả số bạc tiêu hết, còn không bằng
đặt mua chút ít sản nghiệp, hàng năm ít nhiều đều có chút tiền lời. Cho
dù đệ đệ của Thập Nhị cô gia không thể thành công, chi phí sinh hoạt
trong nhà cũng không quá khó khăn. Huống chi sau này Thập Nhị muội cũng
có con của mình, nếu như thằng bé cũng giống như thúc thúc, đều phải đi
học, thì có cung cấp nổi hay không? Đến lúc đó thì lại lấy đâu ra tiền
cho nó đi học? Lùi một bước mà nói, cho dù đệ đệ của Thập Nhị cô gia đậu Tiến sĩ ra làm quan, chẳng lẽ con của Thập Nhị muội hoàn toàn phải
trông cậy vào thúc thúc cứu tế hay sao? Cho dù là chồng, cũng còn muốn
tay trái qua tay phải, huống chi là thân thích!”
Lục di nương nghe xong, thần sắc chấn động, một hồi lâu mới nói:
“Theo ý cô phu nhân, còn cần phải chừa lại chút bạc cho mình mới được
sao?”
Không trái, thì chính là phải. Lục di nương này, giờ phút này cũng thấy mâu thuẫn rồi!
“Ý của ta. Vẫn là đem tiền chia thành mấy phần, có mua sản nghiệp, có mua ruộng đồng, có để lại trong tay dùng. Cứ như thế, dù có xảy ra bất
cứ chuyện gì, đều có đường lui.” Lại nói, “Chẳng qua là bạc không nhiều
lắm, chúng ta cần phải nghĩ nhiều biện pháp, giúp Thập Nhị muội đặt mua
ít sản nghiệp không bị mất giá. Ví dụ như mua nhà, cần phải gần phường
Đại Thời, phường Tiểu Thời, phường Nhân Thọ, phường Trừng Thanh. Nhà cửa ở những phường này không phải ở gần cung điện, thì cũng gần Đông thành, Tây thành. Cho dù ngày nào đó muốn bán đi, cũng không mất giá nhiều
lắm. Về phần đặt mua điền trang, nên mua ở Sơn Đông, gần kinh thành, lại còn có tiền lời cao.”
Lục di nương gật đầu, thấp giọng nói, “Ta hiểu ý tứ của cô phu nhân
rồi, có điều chỗ tốt như vậy, đâu có thể tìm dễ dàng như vậy được . . . . . . . .”
Thập Nhất Nương chỉ đợi đến lúc Lục di nương nói những lời này, nói:
“Tứ tỷ phu thành thạo việc đi lại, hay lui tới chỗ có quan nhân và quý
nhân, những thứ khác không nói, tin tức là linh thông nhất. Thất tỷ đến
Sơn Đông, Thất tỷ phu có danh xưng “Tiết Ấp Quân”, bên đó không có ai là Thất tỷ phu không quen biết. . . . . . .” Nàng cố ý không đề cập tới
mình, nhìn Lục di nương một cái đầy ý tứ, “Đại ca không so đo những
chuyện này, cũng là hy vọng huynh muội trong nhà mình đều hòa thuận,
cuộc sống an ổn. Một cây làm chẳng nên non, cần phải đồng tâm hiệp lực
mới được. Lục di nương nếu tính toán cho Thập Nhị muội, có một số việc,
cần phải thương lượng nhiều hơn mới được. Thập Nhị muội gả đi, gia tộc
đông đúc, thị phi cũng nhiều, mấy năm đầu nhất định là cuộc sống khó
khăn. Di nương vẫn muốn quản chuyện, sai khiến muội ấy sao?”
Lục di nương nghe xong, chợt hiểu ra, đầu óc linh hoạt, lập tức cúi
người, nói: “Cô phu nhân nói có lý. Toàn bộ mọi chuyện đều trông cậy vào cô phu nhân làm chủ giúp cho ta!”
Thế này thì hay rồi, người nào ra chủ ý thì người đó làm đi!
Thập Nhất Nương cười nói: “Nhà mẹ đẻ chúng ta còn có tẩu tử giỏi
giang, làm sao lại đến phiên cô phu nhân đã gả đi như ta nhúng tay vào
đây. Câu này của di nương nên sửa lại.”