Thứ Nữ Công Lược

Chương 700: Chương 700: cố gắng ( trung )




Mặc dù tháng bảy La gia có viết một phong thư hỏi hôn kỳ cụ thể, nhưng Anh Nương gả tới đây, đã là đầu tháng mười hai.

Đã lạy trời đất, nhận hôn, Từ Tự Giới cùng Anh Nương đi tới hành lễ cho Thái phu nhân.

Nhìn thấy hai người mặc một đôi xiêm y đỏ thẫm mới, Thái phu nhân vui mừng nhướng mày, lôi tay Anh Nương gật đầu, hỏi Nhị phu nhân đang hầu hạ một bên: “Con nhìn nàng xem, trông có giống Thập Nhất Nương hay không?”

Trên thực tế hai người không hề giống.

Nhưng Thái phu nhân thích Thập Nhất Nương, Nhị phu nhân hiện tại lại đem Thái phu nhân dụ dỗ giống như tiểu hài tử, nghe vậy cười cẩn thận mà đánh giá hai mắt của Anh Nương, nói: “Con nhìn cũng có chút giống nhau a!”

Thái phu nhân nghe xong ánh mắt mang ý cười phát sáng như trăng rằm, đối với Anh Nương nói: “lúc cô con được gả tới, cũng cùng tuổi với con bây giờ, có thể nói, làm việc tuyệt không luống cuống. Điểm này, con ngược lại phải học theo cô con.”

Tính tình Anh Nương mặc dù cởi mở, nhưng dù sao cũng là cô dâu người ta, được Thái phu nhân khích lệ như vậy, mặt liền đỏ lên.

“Cháu dâu nơi nào so ra mà được như cô cô!” Nàng khiêm tốn nói, “Tính tình Cô cô rất tốt, người lại hiền thục, cháu dâu còn muốn học hỏi ở nhiều chỗ khác nữa!”

“Sai rồi, sai rồi!” Lời của bà mang âm tiết nghiêm nghị, Hoàng tam phu nhân chạy tới phụng bồi bọn họ liền cười trêu ghẹo nói “ Hiện tại cũng không thể gọi cô cô được rồi, phải gọi là mẫu thân!”

Anh Nương không khỏi thẹn thùng.

Tất cả mọi người nở nụ cười.

Đỗ ma ma đem lễ ra mắt đã chuẩn bị xong đưa cho Anh Nương, Thái phu nhân lại từ trên tay cởi vòng tay Bích Tỉ Thạch trên tay xuống đeo cho Anh Nương : “Cái này cũng đưa cho con.” Sau đó nói, “Con phải sống cho tốt, sớm một chút khai chi tán diệp cho Từ gia chúng ta.”

Cả hai đều nghượng ngùng mà cúi đầu, âm thanh như muỗi kêu mà trả lời “vâng” .

Nhị phu nhân tặng một đôi trâm hoa bằng Đông Châu làm lễ ra mắt.

Từ Tự Giới và Anh Nương cùng nói cám ơn, Hoàng tam phu nhân ở một bên nói vài lời nói vui mừng…, nhìn thời gian không còn sớm, cũng từ biệt Thái phu nhân và Nhị phu nhân đi đến bữa tiệc .

Trong phòng an tĩnh lại, Thái phu nhân thở ra một hơi thật dài, mềm nhũn mà tựa vào trên gối ở phía sau: “Tốt lắm, chỉ chờ Hâm tỷ nhi xuất giá nữa thôi.” Thật giống như mệt mỏi sau khi hoàn thành một chuyện chung rất quan trọng.

Nhị phu nhân hiểu rõ liền cười cười, đem lò than sưởi tay một lần nữa đổi cho Thái phu nhân: “Ngài từ buổi sáng vẫn chờ tới bây giờ, hiện tại gặp tân nhân rồi, nên mau nghỉ ngơi thôi!”

Thái phu nhân khẽ gật, nhắm hai mắt lại.

Nhị phu nhân giúp Thái phu nhân đem góc chăn dịch lại, lẳng lặng yên ngồi ở chỗ đó coi chừng dùm Thái phu nhân, thấy Thái phu hô hấp dần dần đều đều, lúc này mới cầm lấy sách bên cạnh lên xem.

* * * * * *

Khương thị thay đổi từng việc trong nhà, mặc bộ hoa bối tử màu hồng, hỏi Bảo Châu: “Đình ca nhi đâu?”

“Mới vừa nằm ngủ!” Bảo Châu cười mang cho Khương thị chén trà nóng, “Có đám người nhũ Nương bọn họ, Đình ca nhi cũng chơi đùa rất vui vẻ rồi, ngài yên tâm đi ! Mấy ngày qua đã mệt nhọc cho ngài.”

Từ Tự Giới thành thân, mặc dù có mẹ chồng, nhưng những chuyện cụ thể lại cần đến nàng xử lý, thật vất vả mới không có sai lầm gì, đem người mới đón vào cửa được, lúc này nàng mới thở phào nhẹ nhõm .

Khương thị gật đầu, nếm một ngụm trà nóng, cảm thấy cả người đều buông lỏng không ít, đang muốn hỏi Từ tự truân thì Từ tự truân trở lại.

Từ Tự Giới thành thân, chuyện ở ngoại viện đều do Từ tự truân giúp đỡ xử lý.

“Tướng công!” Khương thị vội vàng đứng lên, giúp Từ tự truân thay quần áo, “Khách nhân phía ngoài đều đã đi chưa ?”

“Để ta tự mình làm!” Từ tự truân ôn nhu nói, “Nàng mấy ngày qua cũng rất bận rộn.” Phân phó tiểu nha hoàn giúp hắn thay quần áo, nói với Khương thị: “Uy Bắc hầu cùng thế tử gia Vĩnh Xương Hầu còn chưa đi. Đang ở trong khách sảnh bên ngoài viện uống rượu cùng phụ thân đó”

Khương thị nghe, chân mày khẽ nhăn lại , muốn nói lại thôi.

“Cái gì?” Từ tự truân cười nói, “Có chuyện gì?”

“Không có chuyện gì!” Khương thị cười nói, nghĩ lại có chút không an tâm, vẫn là nói: “Tướng công, cha chồng còn chưa có đi nghỉ, chàng sớm như vậy đã trở lại rồi. . . . . . Không ở lại hầu hạ một bên sao?”

“Ta cũng muốn ở bên cạnh hầu hạ .” Từ tự truân cười nói, “Nhưng phụ thân bảo ta sớm một chút trở lại nghỉ ngơi, lại có Lục đệ ở đó, ta liền về tới đây trước!” Nói tới đây, hắn dường như nhớ tới cái gì, nở nụ cười rất là rực rỡ, “Nàng không có nhìn thấy bộ dáng của Lục đệ, cầm lấy bầu rượu, nhìn thấy người nào cũng rót đầy chén rượu, cũng không quản người ta nói là có đang dùng bữa hay không, khiến cho Uy Bắc hầu nâng cốc chén cầm ở trong tay không dám buông xuống, sợ vạn nhất không để ý lại bị Lục đệ rót đầy rượu cho. . . . . .”

“Vậy sao?” Khương thị cũng cười, nhưng nụ cười có chút miễn cưỡng.

Cha chồng đối với người con nhỏ này, thật là tốt không còn gì nói.

Không chỉ có tự mình giám sát hắn tập võ, trường hợp như vậy cũng nuông chiều phóng túng cho hắn làm ẩu.

Hết lần này tới lần khác trượng phu của mình cho tới bây giờ cũng không biết chiếm lấy yêu thích của người khác. . . . . .

“Chàng cũng thật là , ” nàng có chút bất đắc dĩ nói, “Lục đệ dù sao còn nhỏ, chàng là một ca ca , cũng không hiểu được chiếu cố đệ đệ!”

Từ Tự Truân ngượng ngùng cười: “Là thế tử gia Vĩnh Xương Hầu nói, hắn là thế tử, ta cũng là thế tử, ta ở lại đó hắn không được tự nhiên, cho nên Lục đệ liền chủ động giúp đỡ chủ trì. . . . . .”

Người khác nói cái gì ngươi liền nghe toàn bộ vào trong lòng sao.

Mặc dù cùng là thế tử, nhưng thế tử Vĩnh Xương Hầu cũng là trưởng bối. . . . . .

Khương thị ở trong lòng ngầm thở dài, thấp giọng nói: “Bây giờ cũng không còn sớm, tướng công cũng sớm một chút nghỉ ngơi đi! Ngày mai còn muốn theo đến ngõ Cung Huyền bên kia đưacơm qua đó!”

Từ tự truân cười đồng ý, cùng Khương thị nói đến chuyện ngày mai: “Đại biểu ca và ngũ biểu đệ cùng nhau đưa hôn. Nói là ngày mai liền lên đường về Dư Hàng. Ta nghĩ buổi tối ngày mai ở Xuân Hi Lâu tiễn đưa bọn họ. . . . . .”

Đại biểu ca là La Gia Hưu, ngũ biểu đệ là La Gia Canh.

“Thời gian bắt đầu có thể đến kịp sao?” Khương thị thản nhiên nói, “Ngày mai Ngũ đệ muội bọn họ lại mặt, ngõ Cung Huyền bên kia cũng muốn an bài bọn họ ăn cơm tối xong mới trở về a!”

“Đến lúc đó đem Ngũ đệ cũng cùng nhau kéo đi thì tốt rồi.” Từ tự truân xem thường mà cười đi tịnh phòng.

Khương thị ngồi ở chỗ đó, sau nửa ngày cũng không nhúc nhích.

* * * * * *

Từ Tự Dụ nghe nói Cẩn ca nhi ở khách sãnh chủ trì, thì ha ha cười lên, xoay người sờ đầu nữ nhi Oánh Oánh đang vấn an cho hắn: “Oánh Oánh, Lục thúc phụ của con là một người lanh lợi! Vĩnh xương Hầu thế tử rõ ràng là muốn mượn tay Lục thúc phụ của con đem Uy Bắc hầu chuốt say. Chẳng qua là không biết thế tử Vĩnh Xương Hầu cho Lục thúc phụ con thứ tốt gì?”

Oánh Oánh đã biết nói chuyện, nàng nháy mắt to, học giọng điệu của phụ thân: “Lục thúc phụ là một người lanh lợi!”

Từ Tự Dụ cười to.

Hạng thị đi đến, thấy thế không khỏi cười nói: “Oánh Oánh, không cho nói nhảm. Lục thúc phụ là người mà con có thể chê à? Thời gian không còn sớm, còn không mau đi nghỉ ngơi.”

Phụ thân khoan dung, mẫu thân nghiêm nghị. Oánh Oánh đối với phụ thân thường không ở nhà của nàng thích hơn một chút.

Nàng hướng Từ tự Dụ le lưỡi, vội vàng trả lời “vâng” , cung kính hành lễ cho Từ Tự Dụ, theo nhũ nương lui xuống.

Từ Tự Dụ thu lại nụ cười, hỏi Hạng thị: “Mẫu thân ngủ rồi?”

“Còn không có!” Hạng thị nói, “Mẫu thân nói người muốn thêu hoa, thiếp thấy bộ dáng như vậy, hình như là đang đợi cha chồng, cũng gần trở về rồi!”

Từ Tự Dụ gật đầu, dặn dò nàng: “Chuyện trong nhà nàng không nên động tay, nhưng chuyện trong nhà mẫu thân, nếu nàng có lòng. Làm giày làm vớ, chuẩn bị hoa cỏ, hoặc không có chuyện gì thì tới giúp một lần.”

Hạng thị cung kính đáp ứng “vâng” ,rồi hầu hạ Từ Tự Dụ rửa mặt.

* * * * * *

Thập Nhất Nương đợi đến khuya khoắt mới chờ được Từ Lệnh Nghi uống tới có chút say.

“Ngày mai sáng sớm Giới ca nhi cùng Anh Nương còn muốn đi tới miếu làm lễ ra mắt, ” nàng giận trách, đi qua đỡ Từ Lệnh Nghi, “chàng cũng đừng để ngày mai đau đầu không dậy nổi!”

“Sẽ không , sẽ không .” Từ Lệnh Nghi cười nâng mặt Thập Nhất Nương lên, “Chuyện của nàng, ta đều nhớ được đây này!”

Nha hoàn trực đêm vội vàng cúi đầu, giả bộ như không có nhìn thấy.

Thập Nhất Nương cười đẩy Từ Lệnh Nghi ra ! “Đừng say khướt ở chỗ này cho thiếp!”

“Ta như vậy còn kêu là say khướt a!” Từ Lệnh Nghi liếc xéo nàng, phát phượng thật to sáng ngời chói mắt, “Nàng còn không có thời điểm nào nhìn thấy ta say khướt!” Vừa nói, vừa đột nhiên ôm ngang lấy Thập Nhất Nương, “Ta hôm nay sẽ làm cho nàng nhìn xem ta thế nào là say khướt !”

Thập Nhất kinh hô một tiếng, vội vàng kéo cổ của hắn: “Từ Lệnh Nghi. . . . . .” giọng nói có chút bối rối.

Từ Lệnh Nghi cười to, đem Thập Nhất Nương đặt ở trên giường: “Trêu chọc nàng một chút thôi!” Hắn thân mật mà sờ sờ mặt của Thập Nhất Nương, “Ta hôm nay thật sự uống nhiều hơn một chút!” Vừa nói, vừa ngã xuống bên cạnh Thập Nhất Nương, “Mặc Ngôn, Cẩn ca nhi của chúng ta thật đúng là thông minh. Lễ mừng năm mới năm nay, dẫn hắn tiến cung đi!”

Thập Nhất Nương có chút kinh ngạc.

Những năm qua Từ Lệnh Nghi luôn tìm cớ để cho Cẩn ca nhi không tiến cung.

“Hầu gia có phải cảm thấy tính tình Cẩn ca nhi đã khá hơn nhiều hay không?” Nàng suy nghĩ một chút, tỉnh táo mà nói.

“Ừ!” Từ Lệnh Nghi lười biếng mà đáp một tiếng, “Tử kỳ muốn đem Uy Bắc hầu quá chén, lại sợ mấy gã sai vặt không dám rót rượu, cố ý cho Cẩn ca nhi hai trăm lượng bạc. Cẩn ca nhi không có muốn, quay lại nói Tử kỳ không nên đem hắn đối đãi như con cháu, khiến Tử Kỳ vui vẻ nói Cẩn ca nhi hiểu chuyện. Đợi đến thời điểm rót rượu cho Uy Bắc hầu, hắn đều đổ rượu xuống, một chén cũng không thiếu, nhưng ở thời điểm Uy Bắc hầu cùng Tử kỳ đấu rượu lại tìm được cơ hội rót thêm cho uy Bắc hầu một chén, lại cứ nói chuyện hài hước thú vị, để cho Uy Bắc hầu dở khóc dở cười, không uống không được. Hiện tại Uy Bắc hầu uống rượu say, Cẩn ca nhi cùng gã sai vặt thiếp thân của hắn cùng nhau đem Uy Bắc hầu đưa đi phòng khách rồi, lại giúp đở gọi súp giải rượu , giúp đở bưng trà rót nước . . . . . .” Hắn vừa nói, vẻ mặt trở nên khoái trá , “Ta thấy, cho dù là Uy Bắc hầu biết Cẩn ca nhi là bị Tử kỳ bày kế rót rượu cho hắn, chỉ sợ cũng sẽ không trách cứ hắn . Mặc Ngôn, ” Từ Lệnh Nghi nghiêng thân thể, lôi lấy tay Thập Nhất Nương, “Cẩn ca nhi biết nên làm cái gì. Hắn không có việc gì !”

Huống chi giống như gia đình như bọn họ vậy, không thể nào vĩnh viễn không vào Cung.

Thập Nhất Nương đáp một tiếng”Tốt”,”Nhưng có chút quy củ, Hầu gia cũng cần phải dạy hắn thật tốt mới phải ”

Từ Lệnh Nghi gật đầu.

Đợi hai người Từ Tự Giới lại mặt ba ngày sau, đưa đám người La gia hưu đi, người trong nhà bắt đầu bận rộn lễ mừng năm mới, hắn đem Cẩn ca nhi gọi vào bên cạnh, một mặt dạy Cẩn ca nhi quy củ tiến cung, một mặt nói cho Cẩn ca nhi biết trong nội cung có những người nào, những người đi theo là thái giám hầu hạ, những thái giám hầu hạ này thường trông coi chuyện gì, có những tính cách như thế nào. . . . . .

Cẩn ca nhi xem như một câu chuyện, nghe vô cùng say sưa thú vị.

Đến ngày đầu năm mới, rất vui vẻ mà theo sát Thập Nhất Nương vào Cung.

Năm trước Từ Lệnh Nghi vốn kiếm cớ từ chối, hoàng hậu nhìn ra tâm sự của hắn, cũng không miễn cưỡng. Nói lại, thời điểm nhìn thấy Cẩn ca nhi vẫn còn ở trong tã lót. Cho nên nghe nói Cẩn ca nhi vào Cung, Hoàng hậu nương có chút nóng chờ không được mà phân phó Hoàng hiền anh: “Mau đưa hắn mang vào để cho ta nhìn xem!”

Hoàng hiền anh nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ nước tráng men màu xanh ngọc đáy có đính tơ. . . . . . thời điểm vào chầu lập tức tới ngay . . . . . . đã nhìn thấy Hoàng hậu nương nương mang vẻ mặt vội vàng mà đứng lên, nàng vẫn quyết định đem Lục thiếu gia phủ Vĩnh Bình Hầu mang vào trước rồi nói sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.