Edit: Tiểu Tuyền
Beta: Hạ
Thái phu nhân bưng trà.
Dưới thái độ cứng rắn như thế của lão nhân gia, Tam phu nhân chỉ có thể lánh đi.
Nàng khom gối hành lễ lui xuống, vội vàng tìm trượng phu bàn bạc.
“Tổ tiên đã từng làm Tham tướng, được ấm ân vua ban vào đại doanh Tây Sơn, lại lập được công trận cùng Tứ đệ, hiện nay đang ở Ngũ thành binh
mã ty.” Tam gia trầm ngâm nói, “Ta cũng được ấm ân, tuy nói là tứ phẩm,
cũng không thể so với Kim gia, trong tay có thực quyền. Nói ngược lại,
nhà họ và nhà chúng ta cũng coi như là môn đăng hộ đối. . . . . . . . .
“Cái gì mà môn đăng hộ đối!” Tam phu nhân lập tức nhảy dựng lên, “Nhà chúng ta là nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu nương nương , là mẫu tộc của Hoàng
thượng tương lai, Kim gia chỉ một phó Chỉ huy nho nhỏ của Đông thành
binh mã ty, làm sao có thể so với nhà chúng ta, hừ. . . . . . “
Tam gia vừa nghe, lập tức che miệng thê tử lại. Lạnh lùng nói: “Đã
nói với nàng bao nhiêu lần rồi, những lời như vậy thì phải để ở trong
lòng. Ngàn vạn lần chớ nói lung tung. Một khi không cẩn thận, sẽ gây đại họa . . . “
Tam phu nhân thấy bộ dạng trượng phu như đối mặt với đại điện, thì
nhanh chóng níu tay trượng phu, ngượng ngùng nói: “Thiếp, thiếp đây
không phải chỉ nói với chàng. . . . . . , . . . Vừa rồi cũng không có
người ngoài. . . . . . Thiếp cho tới bây giờ cũng không nói với người
ngoài”
Tam gia nhíu nhíu mày.
Tam phu nhân bận rộn cười hòa: “Gia đừng nóng giận!”
Tam gia cũng không giống như trước nhanh chóng bỏ qua.
Tam phu nhân liền tiến lên lôi kéo ống tay áo Tam gia, có bộ dạng cúi đầu cam chịu.
Hai đầu lông mày của Tam gia hiện lên một tia bất đắc dĩ, nhẹ nhàng mà thở dài.
Trái tim treo lên cao của Tam phu nhân lúc này mới rơi xuống.
Người khác cũng cho vay tiền nặng lãi, nàng cũng cho vay tiền nặng
lãi. Ai biết vận khí của nàng lại tệ như vậy, gây ra tai họa cho trượng
phu. Càng làm cho trong lòng nàng bất an chính là, từ khi xảy ra chuyện
đến bây giờ, trượng phu cũng không nói gì….nếu như trước đây, trượng phu nổi giận, thì nàng khóc lóc náo loạn một trận, rồi cẩn thận theo bên
cạnh, là trượng phu sẽ tiêu tan tức giận, hai người lại hòa thuận vui
vẻ. Nhưng còn bây giờ thì sao, có chuyện gì trượng phu cũng chỉ là “Ừ”
một tiếng. Khóc cũng khóc rồi, náo cũng náo rồi, cẩn trọng hạ mình cũng làm rồi, nhưng lại giống như một quyền đánh vào bị bông, trượng phu
vẫn giữ bộ dạng kỳ quái như cũ.
Cẩn thận nghĩ lại, điều này cũng không có thể trách trượng phu được.
Là nàng trong thoáng chốc hồ đồ, không có nghe lời trượng phu nói…,
chặt đứt tài lộ trong nhà không nói, còn chặt đứt cơ hội tự lập nhà cửa. Trong lòng không khỏi chột dạ. Ở trước mặt trượng phu đã không còn khí
thế như trước. Tiếp chuyện đều thêm mấy phần cẩn thận.
“Thiếp cũng không có ý gì khác.” Giọng điệu của Tam phu nhân chậm
lại, ôn nhu nói, “Thiếp chỉ nghĩ, Kiệm ca nhi chúng ta giờ đây đã vào
cấm vệ quân, thân phận đã khác trước. Lão Tứ đến bây giờ cũng vẫn chưa
làm mai cho Dụ ca nhi, không phải là trông mong Dụ ca có thể có một công danh là tú tài, để sau này có thể xứng với đích nữ nhà cao cửa rộng
sao? Thiếp vì Kiệm ca nhi tính toán một chút thì cũng không quá đáng?”
Tam phu nhân một mặt nói, một mặt quan sát sắc mặt của trượng phu. Thấy
vẻ mặt Tam gia bớt giận, trong nội tâm của Tam phu nhân bèn thả lỏng,
tiếp tục nói, “Cái khác thì không dám nghĩ đến, chỉ dựa vào Kiệm ca nhi
là cháu trai của Vĩnh Bình hầu, lại có chức quan đàng hoàng, dù có cưới
con gái của võ quan tam phẩm cũng không tính là với cao đúng không?” Nói tới đây, Tam phu nhân không nhịn được mà oán trách, “Cũng tại Phương
thị gây họa, bằng không, thiếp đã sớm vì cầu hôn con gái của tri phủ
Phượng Tường cho Kiệm ca nhi rồi. Nha đầu kia lớn lên thật đúng là xinh
đẹp, nói chuyện cũng khéo léo. . . . . . . . .”
Tại sao lại kéo đến trên đầu Phương thị rồi.
Mấy ngày nay thê tử như bị trúng tà vậy, có chuyện gì liền xé đến trên người con dâu cả.
Phu nhân của tri phủ Phượng Tường xem thường Kiệm ca nhi, bởi vì Kiệm ca nhi là con thứ, không thể được ấm ân vua ban, vừa lại không có công
danh trong người, cái này thì có liên quan gì đến con dâu cả?
Tam gia nghĩ tới những chuyện xảy ra ở nhà trong thời gian gần đây,
sắc mặt lại giận lên: “Nương không biết đã trải qua bao nhiêu chuyện,
nếu lão nhân gia người đã nhìn trúng tiểu thư Kim gia, thì về nhân phẩm, tướng mạo của tiểu thư ấy khẳng định cũng khá. Nàng cũng đừng có lăn
tăn nữa. Xứng đôi vừa lứa. Nhân duyên này, đúng là môn đăng hộ đối. Nàng nhìn Cần ca nhi xem. . . . . . . . . . . .” Nói tới đây, lại nhớ đến
Phương thị, hiện tại dù sao cũng là con dâu của mình rồi, nói con dâu
cũng tức là đánh vào mặt của mình, đành đem bất mãn trong lòng nuốt vào, “Tóm lại, chuyện này nàng cứ làm theo nương nói là được rồi!”
Tam phu nhân giật mình tức giận nhìn trượng phu: “Vậy, vậy hôn sự của Kiệm ca nhi cứ quyết định như vậy sao?” giọng nói đều có chút run rẩy.
Tam gia phất phất tay, ý bảo chuyện này không nên nói thêm nữa, sau
đó đi tới trước thư án, cầm thiệp mời đỏ có rắc kim tuyến mở to ra, đem
bát tự giờ sinh của Từ Tự Kiệm viết ở lên trên.
“Nàng bây giờ đem thiệp mời đưa qua đi.” Tam gia bảo Tam phu nhân, “Đừng có lề mề khiến trong lòng nương không vui.”
Tam phu nhân nhìn thiệp mời kia, chỉ cảm thấy cánh tay giống như bị đổ chì vào, nâng không nổi . . . . . . .
“Thiếp biết ngay mà, sao nương đột nhiên lại muốn chàng tìm cho Kiệm
ca nhi một công việc?” Ngũ phu nhân vừa nói, vừa nhận lấy chè đậu xanh
ướp lạnh trong tay Hà Hương, dùng thìa múc một ít bón cho Từ Lệnh Khoan, “Thì ra là muốn làm mai cho Kiệm ca nhi.”
Ngoài phòng ve sầu kêu không ngừng, trong nhà tuy đã đặt khối băng nhưng vẫn cảm thấy nóng.
Khó được ngày nghỉ nhàn nhã ở nhà, Từ Lệnh Khoan nằm trên gối lớn màu vàng nghệ, hai chân bắt chéo, ung dung uống chè đậu xanh ướp lạnh, lúc
này mới nói: “Nàng cho rằng đám người của Võ tuyển ty bên bộ Binh kia dễ nói chuyện như vậy à, mà trong khi đó ta lại vô duyên vô cớ đi đạp cửa
bọn họ. Nàng có biết không, làm xong chuyện này, ta trước trước sau sau
đã xài hết hai trăm lượng bạc đó. . . . . . , cho tới bây giờ còn chưa
đi ghi sổ đây này!”
Ngũ phu nhân cười hì hì dựa trên bả vai trượng phu: “Thiếp giúp chàng xuất bạc” Lại nói, “Đây cũng là lần đầu tiên Ngũ gia nhà chúng ta ở
trước mặt huynh đệ ra mặt, hai trăm lượng bạc thì tính là gì. Hơn nữa,
lần trước Trung Sơn Hầu gia vì tìm chức quan thất phẩm cho Đường Thập
Lục thôi, thời điểm cầm văn thư đã dùng hết năm trăm lượng bạc, những
thứ khác còn chưa tính đến. Gia chỉ dùng có hai trăm lượng, đám người Võ tuyển ty kia đã nể mặt mũi lão đại của chàng rồi! Bọn họ chẳng qua là
đòi chàng một bữa uống rượu thôi những cái khác chắc chắn là không dám
đòi hỏi. Huống chi lấy thân phận Ngũ gia, mời người ta ăn cơm, một bàn
tiệc ít hơn hai trăm lượng thì nhìn cũng có chút keo kiệt rồi!”
“Nàng thật là thông minh!” Từ Lệnh Khoan cười nhéo nhéo má Ngũ phu
nhân, “Ở Xuân Hi Lâu đã xài một trăm sáu mươi hai lượng. Ba mươi tám
lượng còn lại, phải thưởng cho họ lúc cầm được công văn.”
Ngũ phu nhân nghe xong chân mày cau lại: “Tam ca không phải đi cùng với chàng sao?”
“Đám tiểu nha lại kia là do ta dụ dỗ.” Từ Lệnh Khoan lơ đễnh nói,
“Trong lúc đó tay của ta chỉ có ngân phiếu bốn mươi lượng bạc, tiện tay
cho bọn họ luôn. Sau đó Tam ca lại đem thêm năm mươi lượng bạc đi ra
ngoài mời bọn họ uống rượu.”
Nụ cười lúc này mới trở lại trên mặt Ngũ phu nhân: “Vậy Kim đại nhân ở Đông thành binh mã ty, chàng có biết không? Nhà họ rốt cuộc như thế
nào? Tiểu thư Kim gia tốt giống như Nương nói vậy à?”
“Chỉ gặp qua có mấy lần, nhưng không có thâm giao. Nhưng mà nhìn bộ
dạng cũng đàng hoàng . . . . . .” Từ Lệnh Khoan nhớ lại nói, “Lần đó một đám người chúng ta, Kim đại nhân là lớn tuổi nhất, ngồi gần cửa, có ai
muốn cái gì thì Kim đại nhân lập tức đi an bài, làm việc hết sức cẩn
thận. . . . . .”
Từ Lệnh Nghi cũng cùng Thập Nhất Nương nói về Kim đại nhân: “Ta không nhớ rõ dưới trướng của ta có một người như vậy. Nếu không thì chắc là
hắn chịu trách nhiệm vận chuyển lương thảo . Lúc ấy có một nhóm là do
Tôn lão hầu gia đốc thúc.”
Thập Nhất Nương có chút ngoài ý muốn.
Không nghĩ rằng khi Từ Lệnh Nghi bình định Miêu Cương, Tôn lão hầu
gia lại đốc thúc lương thảo. Khó trách giao tình hai nhà không giống
bình thường.
Nàng cười nói: “Những ngày đó, nương đi lại khắp nơi, thì ra là tự làm mai cho Kiệm ca nhi!”
Từ Lệnh Nghi rất tin tưởng mẫu thân. Hơn nữa đến mức trao đổi bát tự, thì Kim gia đối với cửa này hôn sự đã ngầm đồng ý rồi.
Đối với chuyện đã thành một cục rồi, từ trước đến giờ hắn sẽ không
nghĩ nhiều hơn nữa. Hỏi chuyện sắp tới của Trinh tỷ nhi: “. . . . . .
danh sách đồ cưới đã đưa qua rồi?”
“Đã đưa qua!” Thập Nhất Nương cười nói, “Lâm Đại phu nhân nhìn thấy
chắc hẳn phải hít hà líu lưỡi. Nói một trăm hai mươi bốn rương, lúc đi
làm sao có thể chứa nổi!”
“Vậy thì lựa những đồ cưới quan trọng thôi.” Từ Lệnh Nghi không cho
là đúng, “Nếu thật sự không được nữa thì đổi thành ngân phiếu. Đến lúc
đó thì sắp xếp đưa qua, im hơi lặng tiếng, cũng tránh cho có người nhòm
ngó soi mói.”
Thập Nhất Nương cười không ngừng: “Lâm Đại phu nhân người ta nói vậy
chỉ là khách khí thôi. Chàng lại tưởng là thật à? Nhớ ngày đó, lúc Tuệ
tỷ nhi gả đi, đồ cưới so với Trinh tỷ nhi nhà chúng ta cũng không ít hơn là bao.”
Từ Lệnh Nghi hơi sửng sốt, rồi cũng cười theo.
Thập Nhất Nương lại cùng hắn nói đến chọn người làm của hồi môn,
“Tiểu Hoàng Anh, Tiểu Tước từ bé đã hầu hạ bên người Trinh tỷ nhi, đương nhiên là phải đi theo. Thiếp còn đưa Tú Lan vào trong phòng Trinh tỷ
nhi, bàn tính đánh cũng khá, đến lúc đó có thể giúp Trinh tỷ nhi tính
toán sổ sách —. . . . . .”
Hai người đang nói,thì có tiểu nha hoàn đi vào bẩm: “Hầu gia, phu nhân, Hoàng Tam phu nhân bên phủ Vĩnh Xương hầu tới!”
Thập Nhất Nương có chút kinh ngạc.
Hiện tại chỉ mới hai canh giờ, Hoàng tam phu nhân đã tới đây rồi! Động tác thật là nhanh!
Nàng mời Hoàng tam phu nhân đến phòng khách ngồi.
“Ta tới trước gặp muội rồi mới đi gặp Thái phu nhân.” Hoàng Tam phu
nhân cười khổ nói, “Trên tay ta đã nhận củ khoai lang nóng, ném cũng
không được, không ném cũng không xong.”
Lần trước vì hôn sự của Từ Tự Cần trong lòng Hoàng Tam phu nhân vẫn còn sợ hãi.
Thập Nhất Nương cười nói: “Mối hôn sự này là Thái phu nhân quyết
định, người làm mai là tỷ tỷ cũng do Thái phu nhân chọn , bọn muội làm
việc không đáng tin, nhưng Thái phu nhân của chúng ta lại không phải là
người như vậy. Tỷ tỷ tạm thời để kiêng kị xuống đi, chờ gặp người của
Kim gia rồi hãy nói cũng chưa muộn!”
Hoàng tam phu nhân lại nói: “Ta không phải sợ người của Kim gia. Ta
là sợ Tam phu nhân nhà các muội kìa. Muội muội không biết đâu, nàng ta
đã đánh tiếng, con dâu cả là hai vạn lượng bạc của hồi môn, thì con dâu
thứ hai dù sao không có thể thấp hơn so với con dâu cả được. Bằng không
dựa vào tướng mạo, thân phận của Kiệm ca nhi, sao cả Yên Kinh lại không
có người đồng ý thông gia với nàng ta? Mà Kim gia kia ngay cả có núi
vàng núi bạc, thì trong nhà vẫn còn có ba cậu con trai, dù thế nào cũng
không có thể lấy ra hai vạn lượng bạc làm của hồi môn cho con gái được!”
“Ai cũng mong chờ núi cao còn có núi cao hơn.” Thập Nhất Nương không
thể làm gì khác hơn là trấn an nàng, “Chọn dâu vẫn cầnchọn đức. Mắt cũng không thể chỉ nhìn chằm chằm vào của hồi môn. Nếu không Thái phu nhân
nhà muội cần gì chọn một mối hôn sự như vậy cho Kiệm ca nhi, cứ trực
tiếp thông gia cùng thương gia lớn bên Giang Nam là xong rồi. Nhà người
ta đừng nói hai vạn hai, chính là hai mươi vạn hai cũng lấy ra ngoài
được !”
Mặc dù như thế, nhưng vẫn cùng Hoàng Tam phu nhân nói không ngừng một hồi lâu, lúc này trong lòng mới thoải mái chút ít, cùng Thập Nhất Nương đi gặp Thái phu nhân.
“Con đến sớm vậy.” Thái phu nhân thấy Hoàng Tam phu nhân tới nhanh như vậy, thì rất là cao hứng.
Hoàng tam phu nhân cũng là người biết việc, cười ngồi xuống bên người Thái phu nhân: “Hai nhà chúng ta giao tình như thế nào? Người căn dặn
con còn không giống như dặn dò Tứ phu nhân sao?”
Thái phu nhân nghe vậy thì mặt đầy ý cười.
Tam phu nhân cầm bát tự giờ sinh đến.
Thập Nhất Nương có chút kinh ngạc.
Sự khó chịu, không vừa lòng của Tam phu nhân đối với mối hôn nhân này đều viết ở trên mặt. Nàng cho là Tam phu nhân, mặc dù không làm nghịch ý của Thái phu nhân, nhưng cũng không đến nổi quá mức tích cực mới đúng.
Mặt mày của Thái phu nhân cũng không có phản ứng, chỉ đem bát tự của
Kiệm ca nhi trực tiếp giao cho Hoàng Tam phu nhân, cười nói: “Ta đây sẽ
chờ tin tức tốt của con!”