Chu Đức Huệ quỳ trên mặt đất, giọng nói rõ ràng mạch lạc, nhưng khó
nén nổi sự lo lắng: “…Vốn là đồng ý với Lý đại nhân, kết quả lại nhận
được thiếp mời của Ngũ gia. Nhị chưởng quỹ gánh hát nhà tiểu nhân đã dẫn theo vài đồ đệ tới chỗ Lý đại nhân, còn tiểu nhân thì đưa mấy đồ đệ
khác tới đây. Do không đủ người, vì thế mượn tạm gánh hát khác hai tên
chạy việc vặt. Không ngờ lại gặp phải Thế tử gia và Ngũ thiếu gia. Thật
đáng tội chết!” Nói tới đây thì, “Bịch, bịch, bịch” dập đầu nghiêm túc
ba cái, “Tiểu nhân đã trói người lại, giờ đang quỳ ngoài cửa. Nghe hầu
phu nhân trách phạt!”
Thập Nhất Nương cũng không có trả lời ông ta ngay, mà bưng chén trà
trong tay lên, dùng nắp chén gạt lá trà xanh ngắt đang lơ lửng ở trên
mặt nước trà.
Tiếng đồ sứ thanh thúy va chạm vào nhau vang lên trong gian phòng yên tĩnh, cho người khác cảm thấy một loại hơi dùng sức, chén trà này sẽ
đánh những lo lắng trong lòng. Giống như tình trạng của Chu Đức Huệ mình ở thời khắc này, chỉ cần người đang cầm chén trà tức giận, mình lập tức tan xương nát thịt…
Như có tảng đá to nặng đè trong lòng, đầu của Chu Đức Huệ càng cúi thấp hơn.
“Vốn là tới rồi, thì dạy cho Ngũ thiếu gia nhà ta hát mấy câu, cũng
không phải chuyện to tát gì. Ngũ gia nhà ta cũng là người yêu thích ca
hát.” Thập Nhất Nương nhìn cả người Chu Đức Huệ khẽ run, nên lúc này mới dùng một giọng nói thờ ơ, “Nhưng mà lại xem Ngũ thiếu gia nhà ta như
con hát, còn vây quanh lại cười đùa, không khỏi quá thất lễ một chút.”
Người giống nhau trên thế gian này nhiều lắm, nếu đã có ý cố tránh vấn
đề này, thì càng thu hút người ta chú ý vào, không bằng lấy tâm thái
bình thường mà đối đãi. “Huống chi các ngươi là người đi trong giang
hồ, phải luyện chút bản lĩnh nhìn người. Hôm nay hai vị thiếu gia nhà ta ra ngoài uống rượu mừng, một người mặc lụa hoa, một người mặc gấm Tứ
Xuyên, mà kẻ đó dám làm những việc như vậy, có thể thấy lá gan cũng cực
kỳ lớn. Ta muốn trừng phạt hắn một trận, nghe ý của ông chủ gánh hát, kẻ này là mượn tạm từ gánh hát khác, chỉ sợ lại khiến ông chủ đây mất hết
thể diện.” Nói tới đây, trong giọng nói của nàng có mấy phần lưỡng lự,
“Thật sự khiến người ta khó xử.”
Trước khi đến đây Chu Đức Huệ cũng đã tính đến trường hợp xấu nhất,
giờ lại nghe giọng điệu có chút độ lượng như vậy, chẳng khác nào lời
kinh Phật, vội nói: “Nghìn sai vạn sai, tất cả đều do tiểu nhân không
tỉnh táo. Phu nhân là người khoan dung độ lượng, tiểu nhân cũng không để cho thứ nhơ bẩn của tên đó dính đến Thế tử gia, Ngũ thiếu gia và tôn
thiếu gia*. Đợi khi nào biểu diễn xong, tiểu nhân lập tức lôi tên đó về
xử trí, đuổi ra Yên Kinh.” Nói tới đây, lại dập đầu một cái thật mạnh
cho Thập Nhất Nương, sau đó lại ngẩng lên.
(*)tôn thiếu gia: ý nói con trai của Phương thị.
“Ông chủ Chu mau đứng dậy đi.” Mặc dù đã gả đến Từ gia lâu như vậy
rồi, nhưng Thập Nhất Nương vẫn chưa quen với việc có người dập đầu cho
mình lắm, “Ta cũng chỉ đến làm khách, cũng không muốn phá hỏng hứng thú
của Tam gia. Nếu ông chủ Chu đã có chủ ý rồi, vậy ta sẽ không nhắc lại
chuyện này cho Hầu gia và Ngũ gia nghe nữa.”
Mặt mày Chu Đức Huệ cảm kích, lui xuống.
Từ Tự Truân muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Thập Nhất Nương cười nói: “Sao thế?”
Từ Tự Truân ấp úng nói: “Nếu tên đó không phải là người của gánh hát
Đức Âm. Sao ông chủ Chu có thể xử trí hắn….” dáng vẻ không cam tâm.
Thập Nhất Nương sửng sốt, sau đó bật cười. Tiến lên ôm vai Từ Tự Truân rồi thơm “chụt” vào trán cậu một cái.
Mặt Từ Tự Truân ửng đỏ: “Mẫu thân….” Dáng vẻ không biết làm sao.
Thập Nhất Nương thơm cậu đã chuyện của nhiều năm về trước.
“Truân ca nhi của chúng ta đã trưởng thành rồi!” Thập Nhất Nương nhìn ánh mắt của Truân ca đang tràn đầy vui mừng, “Đã biết suy nghĩ, phân
biệt thị phi!” Sau đó lại khoác vai cậu đến bên kháng ngồi xuống, “Con
nói rất đúng! Chu Đức Huệ vừa vào cửa đã không nói thật. Con thử suy
nghĩ một chút, nếu là người được mời dưới thiệp của Ngũ thúc, lại là tới nhà Tam bá con biễu diễn. Nếu so ra thì kém hơn phủ nhà chúng ta nhưng
cũng không có gan mượn thêm người bừa bãi như vậy được. Phải biết rằng,
thời điểm này, trong giang hồ tương đối hỗn loạn. Nội viện và ngoại viện cũng không được phân tách chia khu rõ ràng. Nếu dẫn theo là một kẻ trộm mà bị phát hiện hoặc đụng phải nữ quyến, vậy thì có chết vạn lần cũng
không thoái thác được tội đó. Vì thế mới nói, kẻ đó quyết không có khả
năng được mượn từ gánh hát khác tới. Lui một vạn bước mà nói, cứ coi như là người đi mượn, thì cũng khẳng định kẻ đó có quan hệ rất tốt với gánh hát Đức Âm. Ông chủ Chu không chỉ biết rõ ngọn nguồn gốc rễ, mà còn
thường đi theo ông chủ Chu biểu diễn tại các nhà dưới tình huống thiếu
người diễn. Vậy kẻ đó cũng được coi là thuộc một nửa trong đoàn hát rồi. Bằng không, ông chủ Chu sao có thể nói là quay về sẽ xử trí đây?”
Từ Tự Truân gật đầu.
“Ông ta vừa mở miệng là đã nói được mời theo thiếp của Ngũ thúc con.
Còn nói trước đó đã đồng ý với người khác. Ngụ ý là nể mặt Ngũ thúc con
nên ông ta mới nghĩ ra cách kia để tới nhà Tam gia xướng hát. Chúng ta
vừa nghe tới đó, tự nhiên tâm sẽ mềm đi. Sau đó ông ta lại nói đã trói
người đến, đang ở ngoài sân chờ chúng ta xử phạt. Chúng ta nghe thế, tức giận cũng tiêu tan đi không ít. Lại nhắc đến chuyện hôm nay cháu của
con làm lễ đầy tháng, chúng ta nên nể mặt các họ hàng thân thích mà
không nên làm lớn chuyện. Như vậy, đông hạ, tây hạ, ấy cũng chính là
chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.”
“Nếu mẫu thân đã biết rõ như thế, tại sao còn….” Từ Tự Truân nghi hoặc nhìn Thập Nhất Nương.
Thập Nhất Nương cười nói: “Đó là bởi vì ông chủ Chu cho mẫu thân một kết quả xử trí cuối cùng vô cùng hài lòng!”
Từ Tự Truân không giải thích được.
Thập Nhất Nương nhẹ giọng nói: “Mỗi một nghề đều có một người hành
nghề trong phạm vi nghề đó, Mỗi một nghề đều có những luật riêng của
nghề ấy. Quy định xử phạt của các gánh hát, đó là mở từ đường ở trước
mặt tổ sư gia của họ, mời các tiền bối có uy danh vọng trọng, ở trước
mặt các đồ tử đồ tôn mà nghiêm trị. Gánh hát Đức Âm là gánh hát lớn đứng đầu Yên Kinh, có ảnh hưởng sâu rộng ở Lê Viên. Kẻ đó dính vào các con,
ông chủ Chu dùng quy định của gánh hát nghiêm phạt hắn. Cho dù ông chủ
Chu không đuổi hắn ra khỏi Yên Kinh, nhưng các gánh hát khác biết chuyện của hắn rồi, cũng sẽ không tuyển dùng hắn nữa. Sau này, hắn không thể
đi ca diễn, như vậy là đủ rồi. Có câu tục ngữ rất hay, ‘chó cuống lên
cũng sẽ nhảy tường, thỏ nóng lên cũng sẽ cắn người.’ Tuy kẻ đó bị ép
không được ca diễn nữa, nhưng cũng có thể làm việc khác. Có một tia sống sót, cũng sẽ không tới đây làm loạn. Vậy hà cớ gì chúng ta phải chọc
vào phiền phức như thế?”
Còn có một nguyên nhân Thập Nhất Nương không nói cho Từ Tự Truân.
Nếu là nàng tự mình xử trí những người này, tất sẽ kinh động Thái phu nhân, Từ Lệnh Nghi, Từ Lệnh Khoan, thậm chí là Ngũ phu nhân, lại khiến
Từ Tự Giới trở thành trung tâm chú ý của mọi người một lần nữa.
Chuyện cũ này, đối với Từ Tự Giới là một thương tổn.
Nhưng giấy không thể gói được lửa.
Nàng muốn đợi Từ Tự Giới lớn hơn chút nữa, tìm một cơ hội thích hợp,
để nàng tự mình nói cho con biết về thân thế con, mà không phải đợi đến
khi nghe được tin tự con biết được những chuyện khó nghe kia, sau đó
thương tâm chạy khắp nơi tìm người chứng thực. . . . . Mặc dù Từ Tự Giới không phải là nàng sinh ra nhưng cũng là người lớn lên bên cạnh nàng.
Nàng không cho phép con của mình khốn khó như vậy. Đây cũng là nguyên nhân ban đầu tại sao đối với nha hoàn, bà Tử hầu hạ Từ Tự Giới, Thập
Nhất Nương nàng tuyển chọn kỹ lưỡng, thậm chí thận trọng hơn cả đối với
Cẩn ca nhi như vậy. Hay tại sao nàng đi tới chỗ nào đều mang theo Giới
ca nhi bên người. Chỉ có ở bên cạnh nàng, những tên tiểu nô này mới
không nói lung tung, giảm bớt cơ hội Từ Tự Giới nghe được những chuyện
đồn đại kia. .
Cho nên cuối cùng nàng nhắc tới Từ Lệnh Nghi và Từ Lệnh Khoan, trên
thực tế là báo cho Chu Đức Huệ, nếu như không tuân thủ lời hứa đuổi
người kia ra khỏi Yên Kinh, Từ gia quyết sẽ không bỏ qua .
Từ Tự Truân nào biết những điều quanh co khúc khuỷu trong lòng Thập
Nhất Nương, hai mắt cậu tỏa sáng nhìn Thập Nhất Nương: “Mẫu thân, mẫu
thân rất lợi hại. ngay cả quy định của bọn họ cũng biết?”
Thập Nhất Nương không khỏi xấu hổ.
Vội nói: “Mẫu thân cũng là nghe người khác nói . Không giống con, có
thể đi theo phụ thân con khắp nơi đi lại, xác minh những chuyện này có
chính xác hay không?” sau đó cười nói,”Thấy rõ mọi chuyện cũng là đều
nhờ vào học vấn, hiểu rõ thế thái nhân tình cũng là nhờ vào văn chương.
Cho nên con hãy theo sát phụ thân học tập những công việc vặt, để đến
lúc gặp phải những kẻ tinh ranh, cũng không lừa được con. Sau này các đệ đệ gặp nguy hiểm, con cũng có thể bảo vệ tốt các đệ đệ, không để cho kẻ khác bắt nạt các đệ đệ!”
“Con đã biết !” Từ Tự Truân lớn tiếng nói “Con sẽ học hành chăm chỉ,
cũng sẽ cố gắng theo phụ thân học tập quản lý công việc vặt. Đến lúc đó
không để cho người khác ức hiếp các đệ đệ!”
Thập Nhất Nương cười nhẹ nhàng nhìn hắn gật đầu.
Từ Tự Truân cũng hé nở môi cười ngượng ngùng.
Thập Nhất Nương nhân cơ hội nói: “Con là ca ca, nếu sau này gặp lại
tình huống vừa rồi, chỉ cần đưa Giới ca nhi ra ngoài. Biết chưa?”
Ai biết Từ Tự Truân nghe xong biểu tình cứng lại, mặt mũi đỏ bừng, cúi đầu.
Thập Nhất Nương có chút ngoài ý muốn, suy nghĩ một chút, ôn nhu nói:
“Không cần gấp gáp, Truân ca nhi của chúng ta cũng là lần đầu tiên gặp
phải tình cảnh như thế” Không khỏi có chút khẩn trương, “Sau này con sẽ
biết!”
Từ Tự Truân lắc đầu, nhìn Thập Nhất Nương một cái, lí nhí nói: “Con… con sợ!”
Thập Nhất Nương sửng sốt.
Từ Tự Truân đã nói: “. . . . . Bọn họ nhiều người như vậy. . . . .
Nam ma ma muốn đi báo tin. . . . Con sợ. . . kéo tay Nam ma ma . . .”
Thập Nhất Nương phì cười.
Từ Tự Truân ngạc nhiên, ngẩng đầu.
Đôi mắt Thập Nhất Nương lóe sáng, còn mang theo vài phần giảo hoạt:
“Con sợ bọn họ, vậy con có nghĩ tới, bọn họ cũng sợ con hay không?! ”
“Bọn họ cũng sợ con? ” Từ Tự Truân giật mình nhìn Thập Nhất Nương, “Bọn họ nhiều người, làm sao sẽ sợ con? ”
“Cõi đời này, cũng không hẳn nhiều người là tốt!” Thập Nhất Nương
chậm rãi nói “Con suy nghĩ một chút, bọn họ mặc dù nhiều người, nhưng
thân phận của con so với bọn họ lớn hơn nhiều, đến chỗ ông chủ Chu nói
một tiếng là có thể để bọn họ bị xử lý, thậm chí là bị đuổi ra Yên Kinh. Bọn họ biết rất rõ ràng nhưng tại sao bọn họ còn có thể vây bắt các con mà cười cợt đây ?”
Từ Tự Truân lộ ra vẻ hoang mang.
Thập Nhất Nương khích lệ câu bé: “Con nghĩ lại tình hình lúc ấy một chút xem?!”
“Chúng con ra phía sau sân khấu. . . ” Từ Tự Truân nhớ lại nói “Bọn
họ thấy chúng con thì xuôi tay đứng thẳng một bên. . . Nghe thấy con
hỏi có đại đao hay không, liền xúm tới. . . Còn có người bưng trà tới,
có người nói cho con biết làm cách nào để múa được đại đao. . . Chỉ có
người ngồi ở ghế thái sư vẫn không nhúc nhích…. Người đó liền chủ động
cho chúng con ca diễn. Còn hỏi chúng con thích nghe hay không thích
nghe. Nếu thích nghe, sau này theo ông ta đi biểu diễn tại các nhà. Nếu
như muốn học, ông ta còn có thể dạy cho chúng con hát. . . . . Trên mặt
ông ta bôi rất nhiều phấn, cũng không giống như mấy người Vũ Hoa, mùi
rất thơm. Ngược lại phấn của ông ta có mùi vị rất quái lạ, rất khó ngửi. . . . . con kéo Ngũ đệ, muốn quay ra, nhưng ông ta lại ngăn con, rất
muốn dạy con hát hí khúc khó. Nam ma ma tiến vào, muốn dẫn chúng con đi, nhưng ông ta vẫn yêu cầu. . . . . , ” Truân ca nhi vừa nói, vừa rụt rè
nhìn Thập Nhất Nương, “Con liền nghe ông ta hát hai câu. . . . . Ngũ đệ
thấy dễ nghe, theo ông ta học….”
Thập Nhất Nương không nghe cũng có thể đoán được về sau xảy ra chuyện gì.
Giống như rất nhiều người lần đầu ra xã hội, trong lòng rõ ràng không muốn, cũng không biết cự tuyệt. Kết quả bị người ta càng ngày càng lấn
át, được voi đòi tiên….
Nàng nhẹ giọng hỏi Truân ca: “Con xem,lúc các con mới vừa vào, bọn họ chủ động hỏi con muốn gì, còn bưng trà cho các con uống. Cũng giống với các gia đinh trong nhà chúng ta. Vậy bắt đầu từ khi nào bọn họ cười
các con?”
Từ Tự Truân không có trả lời ngay, trên mặt từ từ lộ ra vẻ bừng tỉnh: “Là Nam ma ma nói bọn họ, con thì ôm thật chặt cánh tay của Nam ma ma.
Khi Ngũ đệ hát cho bọn họ nghe. . . ”
Từ Tự Truân cúi đầu, nắm chặt bàn tay.
Thập Nhất Nương như có điều chỉ điểm nói: “Con xem, thời điểm con
không sợ bọn họ, bọn họ xem sắc mặt con làm việc. Chờ con lộ ra vẻ mặt
sợ sệt, bọn họ không chỉ không sợ con, còn chê cười con! Cho nên mới
nói, đây không phải là chuyện nhiều người hay ít người, mà là chuyện lá
gan của ai lớn hơn !”
Từ Tự Truân cúi đầu, nắm chặt bàn tay.