Thứ Nữ Công Lược

Chương 393: Chương 393: du ngoạn ( hạ )




Edit: Tiểu Ngạn “Hầu gia! Thập Nhất Nương không biết xảy ra chuyện gì, lúc thấy Từ Lệnh Nghi thì không khỏi có chút chần chờ.

Từ Lệnh Nghi bước lên hai bước, khuôn mặt anh tuấn dưới ánh trăng lộ ra chút nhu hòa mấy phần so với bình thường, khiến cho Thập Nhất Nương có chút hoài nghi vừa rồi là mình hoa mắt mới có thể thấy sắc mặt của hắn lạnh thấu xương.

“Có thể trở về rồi!” Hắn nhẹ giọng nói.

Thái độ mang theo một chút ôn hòa cùng uy nghiêm bình thường không có gì khác biệt.

Nếu Từ Lệnh Nghi không muốn nói, sau này hỏi Thất Nương vậy!

Thập Nhất Nương cười đáp lại, hai người cùng nhau trở về nhà.

Vừa rạng sáng ngày hôm sau Chu An Bình tới gặp nàng.

“Tính tình của Thất tỷ muội ,muội là người rõ ràng nhất.” Thần sắc hắn lúc này mang theo mấy phần áy náy, “Ngày hôm qua chơi quá vui nên quên canh giờ, mặc dù nàng không nói, nhưng trong lòng vẫn là có chút không yên tâm. Thấy Hầu gia, lại sợ Hầu gia trách cứ Ngũ phu nhân, lúc này mới tỏ vẻ ở trước mặt Hầu nói ra những lời đó. Muội không nên để ở trong lòng cho phải!”

Thập Thất Nương có chút kinh ngạc, nhưng đầu óc vừa suy nghĩ liền hiểu được.

Nhìn vẻ mặt của Từ Lệnh Nghi ngày hôm qua, nhất định là Thất Nương ở trước mắt hắn nói chuyện gì đó khiến Từ Lệnh Nghi mất hứng, Chu An Bình khôn khéo giỏi giang, khẳng định cũng cảm thấy được. Nhưng nếu hắn cứ như vậy chạy đến trước mặt Từ Lệnh Nghi giải thích một phen, không khỏi có ý hoài nghi Từ Lệnh Nghi lòng dạ hẹp hòi, cho nên mới phải sáng sớm tìm mình giải thích.

“Thất tỷ đã nói những gì?” Nàng suy nghĩ một chút, hỏi.

Chu An Bình rất là ngoài ý muốn.

Hắn không có nghĩ đến Thập Nhất Nương có thể thản nhiên như vậy hỏi hắn.

Sắc mặt Chu An Bình trở nên hồng, chần chờ nói: “Thất tỷ muội thường nói, ở trong quý phủ này người hợp tính nàng ấy nhất là Ngũ phu nhân. Mắt thấy tết Trung Thu sắp tới, chúng ta cũng phải lên đường trở về Cao Thanh rồi, nàng băn khoăn không biết lúc nào có thể trở lại Yên Kinh. Muốn hẹn Ngũ phu nhân đến chùa Hộ Quốc, Bạch Vân Quan đi du ngoạn, cũng tiện đường nếm thử lâu đời ở Hộ Quốc tự, đậu hũ hạnh nhân ở Bạch vân Quan, cho nên ngày hôm qua sáng sớm đã cùng Ngũ phu nhân nói xong rồi, hai ngày nữa hai người này phải đi chỗ kia một chút. Hết lần này tới lần khác hôm qua lại về trễ, nàng sợ Ngũ phu nhân theo mình đi ra ngoài, bị Hầu hiểu lầm Ngũ phu nhân quá ham chơi, cho nên vội vàng ở trước mặt Hầu gia nói đến chuyện này. Hầu gia lúc ấy cũng không nói gì, chẳng qua là hỏi có phải còn muốn nhờ muội chiếu cố Hâm Tỷ Nhi hay không? Thất Nương chột dạ, nói cho mấy câu. Ta cũng biết, những chuyện nhỏ nhặt này Hầu gia sẽ không để ở trong lòng. Đối với muội trong lòng có áy náy. Không cùng muội nói một chút, thật sự có chút xấu hổ.”

Thất Nương cũng có chút quá vội vàng rồi.

Không giữ lời trở lại đúng hạn không nói, còn nói sẽ đi ra ngoài nữa. Từ Lệnh Nghi có thể cảm thấy Thất Nương làm việc quá mức càn rỡ, chưa chắc có ý tứ trách cứ.

“Thất tỷ phu không nên để ở trong lòng.” Thập Nhất Nương trấn an Chu An Bình, “Đúng như theo lời tỷ phu nói, Hầu gia là một người khoan dung độ lượng, những chuyện nhỏ nhặt này hắn sẽ không để ở trong lòng. Huống chi Thất tỷ khó có được một chuyến tới Yên Kinh, muội lúc này không thể phụng bồi cùng nàng ở đây đi chơi, hiện tại nàng cùng Ngũ đệ muội hợp ý, hai người có thể cùng nhau đi du ngoạn, không thể tốt hơn được nữa. Về phần Hâm Tỷ Nhi, đừng nói là Ngũ phu nhân giúp muội tiếp đón Thất tỷ, ngay cả có chuyện nhờ muội, là cháu gái ruột thịt, lại hoạt bát khả ái, muội vui vẻ còn không kip. Thất tỷ chớ để ở trong lòng. Định thời gian du ngoạn, nói với muội một tiếng là được.”

Chu An Bình thấy Thập Nhất Nương nói thành khẩn như vậy, nghĩ tới thê tử giống như cô nương còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện, càng cảm thấy bất an, vội nói mấy câu xin lỗi…, lúc này mới đứng dậy cáo từ.

Từ Lệnh Nghi người đầy mồ hôi đi từ bên ngoài vào, thấy tiểu nha hoàn dọn dẹp chung trà, ngạc nhiên nói: “Người nào sớm như vậy đã tới rồi?”

Thập Nhất Nương biết hắn ở hậu viện luyện quyền, phân phó tiểu nha hoàn đi mang nước vào hầu hạ hắn tắm rửa, sau đó đem chuyện đã xảy ra nói với hắn: “Một năm cũng chỉ ầm ĩ chúng ta có mấy ngày. Nói không chừng sang năm có đón nàng, nàng cũng không tới. Hầu gia đừng trách miệng nàng không có che lại mà sẽ không nói chuyện!”

Từ Lệnh Nghi cởi bộ quần áo bên trong, lộ ta lồng ngực rộng săn chắc, một mặt lau sạch cánh tay trần trùi, một mặt đáp lời “Biết rồi”.

Thất Nương cũng không nói chuyện đi chùa Hộ Quốc cùng Bạch Vân Quan, mỗi ngày chỉ cùng Ngũ phu nhân nhẹ nhàng nói chuyện hoặc là đùa với Hâm Tỷ Nhi.

Thập Nhất Nương nghĩ tới qua ít ngày nữa chính là tết Trung thu rồi, nếu chờ đến khi mình bận rộn, nàng muốn đi đến Hộ Quốc Tự và Bạch Vân Quan chơi, chẳng phải là thêm phiền phức. Còn không bằng đi sớm thật tốt.

Nàng chủ động tìm Thất Nương nói những thứ này.

“Thôi!” Thất Nương có chút ấm ức, “Ta chính là không ưa bộ dáng lạnh như băng của hắn , làm như là ta nợ hắn vậy. Ta không phải chỉ về trể thôi à, ta cũng không phải là cố ý. Hơn nữa, lúc ấy hắn đối với ta. . . . . .” Nói đến chỗ này, nàng hàm hàm hồ hồ nói, “Ta cũng không so đo rồi, làm sao thời điểm ta gặp phải chuyện này, hắn cứ so đo như vậy.” Sau đó ngồi thẳng người căn dặn Thập Nhất Nương, “Muội sau này làm việc cũng phải cẩn thận một chút, Hầu gia người này, đặc biệt thích mang thù.”

Thập Nhất Nương cảm thấy Từ Lệnh Nghi cùng Thất Nương không có duyên phận. Vốn là một chuyện tốt, lại nảy sinh một chút vướn mắc.

Nàng cười nói: “Nếu như tỷ muốn đi, hãy thừa dịp hai ngày này ta không bận rộn, còn có thể giúp mọi người trông nom Hâm tỷ nhi mà đi đi. Bằng không, chỉ sợ là tỷ đi không được!”

Thất Nương nghe cũng có chút do dự: “Để ta suy nghĩ!”

Sau đó cùng Ngũ phu nhân ở chung một chỗ nói nhỏ hồi lâu, quyết định ngày mai sẽ đi Hộ Quốc tự, ngày mốt sẽ đi Bạch Vân Quan.

Bởi vì là ban ngày, Thập Nhất Nương liền đem Hâm tỷ nhi đón qua chỗ ở của mình.

Mỗi ngày sớm, ở bên trong, sẽ giúp bé tắm, lúc ngủ giấc trưa sẽ đổi cây quạt lông vũ quạt cho bé, dùng trứng gà chưng thịt đút nàng ăn. . . . . . Còn đem Từ Tự Truân cùng Từ Tự Giới sau khi tan học giữ lại theo nàng chơi. Như vậy dốc lòng chiếu cố Hâm tỷ nhi hai ngày, từ đó Hâm tỷ nhi nhìn thấy Thập Nhất Nương là muốn nàng ôm.

Từ Lệnh Nghi nhưng mỗi lần nhìn ánh mắt buồn bả.

Thập Nhất Nương là một mẫu thân tốt, chăm sóc rất tốt cho hài tử không phải là ruột thịt của mình.

Mà Thất Nương sau khi đạt được ước muốn liền thu thập hành lý, đến hạ tuần tháng bảy liền trở về Cao thanh.

Thập Nhất Nương cũng bắt đầu bắt tay vào làm chuyện quatiết Trung thu.

Từ Lệnh Nghi bắt đầu hỏi nàng: “Có muốn quản sự ngoại viện giúp đỡ một chút hay không?”

“Nên làm việc như thế nào đều có lệ cũ.” Thập Nhất Nương cười nói, “Nội viện chỉ phụ trách nghĩ danh sách, chọn mua mọi thứ cũng là chuyện của quản sự ngoại viện, trả hết nợ thì sẽ rỗi rãnh.”

Việc cần nàng làm là dùng một chút thời gian cùng quản sự ma ma các nơi đem tờ danh sách đồ cần chọn mua quyết định ra, thời gian hai ngày làm việc là sẽ đem đồ chọn mua phân phát đi xuống.

Từ Lệnh Nghi”Ừ” một tiếng, liền không hề nói gì nữa.

Qua vài ngày nữa lại hỏi nàng: ” Chuyện Tiết Trung thu đều chuẩn bị xong chưa?”

Thập Nhất Nương khẽ giật mình.

Từ Lệnh Nghi đối với chuyện này vô cùng chú ý rồi.

“Hầu gia có cái gì muốn phân phó sao?”

“Không có!” Từ Lệnh Nghi nói, “Ta coi mấy ngày qua khí trời tốt, nếu như nàng không bận gì, ta muốn cùng đi Hộ Quốc tự dâng hương. Nhanh đến mười lăm tháng tám rồi, đi cầu bình an cũng tốt!”

Thập Nhất Nương khó nén kinh ngạc.

Làm sao Từ Lệnh Nghi đột nhiên nghĩ đến muốn đi Hộ Quốc tự dâng hương? Năm trước thật giống như không có tiền lệ như vậy ? Hoặc là đã xảy ra chuyện gì?

Nghĩ ngợi một chút, nàng do dự nói: “Thiếp, cùng Hầu gia thôi sao?”

“À, không phải vậy.” Từ Lệnh Nghi đang dùng nấp chung trà gạt lá trà nổi lên trên mặt chén, tay khẽ dừng một chút, nhẹ giọng nói: “Cũng không biết ở bên này nàng an bài mọi chuyện ra sao, Nương bên kia cũng chưa có chào hỏi.”

Cuối thu khí trời mát mẻ, người một nhà cùng nhau, trước khi đến lễ Trung Thu liền đi Hộ Quốc tự cầu bình an.

Thập Nhất Nương thử nghĩ xem cũng cảm thấy cái chủ ý này không tệ.

Đến lúc đó bọn nhỏ cũng có thể chơi một ngày vui vẻ.

“Bên chỗ thiếp cũng không có việc gì.” Trên mặt nàng lộ ra nụ cười sáng rỡ như ngày tháng năm, “Lúc nào cũng có thể đi!”

Từ Lệnh Nghi vẻ mặt nhàn nhạt gật gật đầu, thừa dịp sau bữa cơm chiều, lúc đang ở gian phía Tây của Thái phu nhân uống trà liền nhắc tới chuyện này: “. . . . . . Có vài năm đã không có đi Hộ Quốc tự rồi. Khó được khí trời tốt như vậy. Muốn hỏi một chút ngài có đi hay không?”

Thái phu nhân nghe liền cảm thấy hứng thú: “Tốt! Ta cũng có vài năm không có đi Hộ Quốc tự rồi.” Sau đó sai Đỗ ma ma đi lấy hoàng lịch, “Nếu là cầu phúc, tự nhiên phải chọn cái ngày thật tốt để đi.”

Từ Lệnh Khoan nhận lấy hoàng lịch trong tay Đỗ mụ mụ an vị đến bên cạnh Thái phu nhân, cùng Thái phu nhân cùng nhau lật hoàng lịch: “. . . . . . Đến lúc đó muốn quét đường phố sao? Nếu không, chúng ta lặng lẽ đi. Lần trước thời điểm con cùng Thất tỷ phu đi, chính là lặng lẽ đi . Rất có ý nghĩa. Chúng ta còn chứng kiến con khỉ làm xiếc. . . . . . mùng bốn đầu tháng tám như thế nào, tốt cho ra cửa, đi xa. . . . . . Nếu không, thì phải đợi đến mười hai tháng tám. Khi đó cũng sắp tiết Trung thu rồi, chỉ sợ Hộ Quốc tự người ra vào tấp nập . . . . . . con thấy vẫn là mùng bốn tháng tam đi là tốt. . . . . .”

Ngũ phu nhân nghe cũng cao hứng qua góp ý: “. . . . . . mùng bốn sợ không chuẩn bị a! Nha hoàn, bà Tử một đống lớn, còn muốn an bài lò, mang theo tách chén dĩa, đầu bếp cùng bà Tử!”

Từ Lệnh Nghi đề nghị thì ngồi ở một bên uống trà, động cũng không có động xuống.

“Ngày mùng một đầu năm của Vĩnh Cùng nguyên niên chúng ta cũng không phải đi Hộ Quốc tự dâng hương sao?” Từ Lệnh Khoan xem thường, “Lúc ấy là Bạch tổng quản giúp đở chuẩn bị, cũng chỉ mất cái hai ngày thời gian.” Vừa nói, hắn liền ngẩng đầu nhìn Từ Lệnh Nghi vẫn ngồi không có lên tiếng hỏi thăm ý của Từ Lệnh Nghi, “Tứ ca, đệ thấy mùng bốn đi là tốt nhất.” Lại hỏi Thập Nhất Nương, “Tứ tẩu, tẩu cảm thấy ngày đó tốt không?”

Muốn đi thì nên đi sớm một chút.

Thập Nhất Nương cũng cảm thấy mùng bốn tốt, nên cười nói: “Ta không có trải qua chuyện như vậy. Nếu như Bạch tổng quản có thể ở trong vòng hai ngày an bài tốt hành trình, vậy thì mùng bốn đi không còn gì tốt hơn.”

Ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên người Từ Lệnh Nghi.

Hắn thần sắc nhàn nhạt : “Vậy thì mùng bốn đi! Ta sẽ để cho Bạch tổng quản tới chuẩn bị. Mọi người trong vòng một ngày phải nghĩ ra danh sách những thứ mang theo, đến lúc đó cũng tốt cho Bạch tổng quản an bài.”

Từ Lệnh Khoan nghe không kìm được vui mừng, cùng Thái phu nhân thương lượng: “Nương, đến ngày đó, ngài sẽ mặc bộ hoa bối tử màu mùa thu thêu hồ lô song phúc nhé? Vừa có tinh thần, vừa lộ ra vẻ Phú Quý.”

“Thật!” Thái phu nhân hoài nghi nói, “Có thể quá chói một chút hay không?”

“Sẽ không, sẽ không!” Ngũ phu nhân nói, “Lần trước con đi nhà Lương các lão gia uống tiệc rượu đầy tháng, phu nhân của Vương Thị Lang công bộ còn mặc bộ bối tử màu đỏ sẫm tiên hạc cùng ngũ bức may mắn và thêu hoa văn đám mây nữa.”

“Ta làm sao có thể so sánh cùng nàng.” Thái phu nhân nói, “Nàng so với ta nhỏ hơn mười mấy tuổi.”

“Ngài không nói, người nào nhìn ra được.” Từ Lệnh Khoan lấy lòng mẫu thân, “Ngài nghe con đi, đúng không sai.”

“Vậy ta sẽ mặc bộ xiêm y đó.”

Vợ chồng Từ Lệnh Khoan gật đầu lia lịa, đang nói đến cao hứng, thì Từ Lệnh Nghi rất đột ngột đứng lên.

Mọi người đều sửng sốt, hướng hắn nhìn lại.

“Lúc không còn sớm, mọi người giải tán đi!” Từ Lệnh Nghi mỉm cười nói, “Sáng mai thương lượng tiếp cũng không muộn.”

Thái phu nhân lại gọi hắn ở lại: “. . . . . . Truân ca cùng Giới ca nơi phải cùng Triệu tiên sinh nói một tiếng. Ta xem, không bằng cũng hẹn Triệu tiên sinh đi? Con xem hắn dạy Truân ca cùng Giới ca, lại biết thổi tiêu, còn biết làm hà đăng, nói vậy cũng không phải người tầm thường . Hơn nữa, nhiều người sẽ náo nhiệt chút ít. Hộ Quốc tự lớn như vậy, chỉ mấy người chúng ta ở nơi đó dạo tới dạo lui, cũng lộ ra vẻ có chút vắng lạnh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.