Từ Tự Dụ từ trước đến giờ luôn chín chắn (bình tĩnh) nghe xong gần như muốn giậm chân.
“Đây là chuyện đệ có thể quản sao, quá càn quấy (liều lĩnh) rồi!” Sắc mặt Từ Tự Dụ trắng bạch, “Đệ và Đại công chúa đã nói những gì? Lúc ấy còn có ai ở chỗ đó không? Có chuyển mấy tờ giấy gì hay không? Nhiều người được tuyển chọn như vậy, nếu chuyện của đệ bị người có lòng truyền ra ngoài, đến lúc đó được tuyển chọn chưa chắc đã đem chuyện này để ở trong lòng, những kẻ giận chó đánh mèo* (trút giận sang người khác) sau khi không được chọn không chừng sẽ tính món nợ này trên đầu của đệ. Nếu Đại công chúa cùng Phò mã sống tốt, thì được; nếu như sống không tốt, nói không chừng ngay cả công chúa cũng sẽ trách cứ đệ. Đệ thật sự là kiểu người lấy lòng bị hớ!”
“Nhị ca nghĩ quá phức tạp rồi.” Cẩn Ca Nhi xem thường ngồi xuống ghế bành ở bên cạnh, “Chuyện gì, đều có lúc tốt lúc xấu, chỉ xem người giải quyết như thế nào thôi– lời của nhị ca tất nhiên có đạo lý riêng, nói không chừng còn có người đang suy xét mối quan hệ giữa đệ và Đại công chúa?” Nói tới đây, hắn đột nhiên hào hứng bừng bừng hỏi Từ Tự Dụ, “Nhị ca, huynh nói, Đại công chúa cũng dám suy nghĩ tự mình chọn Phò mã, sau khi Phò mã cưới Đại công chúa, há chẳng phải xem sắc mặt của nàng mà làm việc sao?”
Từ Tự Dụ nhìn hắn một chút khủng hoảng cũng không có, không khỏi có chút dở khóc dở cười.
“Đệ gặp qua mấy người, liền giúp Đại công chúa chọn Phò mã sao? Nếu ngộ nhỡ đệ nhìn nhầm, Đại công chúa phải làm sao? Đệ nghe nhị ca khuyên một câu, đệ vì Đại công chúa, đánh đã bị đánh, bị thương cũng đã bị thương, huynh thấy không bằng nhân cơ hội này từ bỏ công việc to lớn vô tích sự này đi. Về chuyện này, xem như là đệ đã tận tâm tận lực vì Đại công chúa rồi.”
Từ Từ Dụ còn chưa nói hết lời, Cẩn Ca Nhi đã kêu gào: “Cái gì gọi là đánh cũng đã bị đánh, bị thương cũng đã bị thương? Là tiểu tử Trần Cát kia bị đánh đánh có được hay không?” Sau đó nói, “Nhị ca, đệ cũng biết huynh vì tốt cho đệ. Nhưng đệ đã đáp ứng với Đại công chúa, bỏ dở giữa chừng như vậy, vậy sẽ thành loại người gì? Huynh không biết những người đợi được tuyển chọn là loại người gì đâu?” Hắn vừa nói, trên mặt đã tỏ ra hơi giận dữ, “Có một người, thoạt nhìn là kiểu người có hình thức rất được, nhưng đọc sách mười năm với tiên sinh, thậm chí ngay cả chữ “đại” cũng không biết. Huynh nói, nếu như thật sự để người như vậy cưới Đại công chúa, vậy Đại công chúa thật đúng là không bằng thủ tiết?”
Từ Tự Dụ nghe xong kêu to một tiếng: “Không thể nào! Phò mã đợi được tuyển chọn cần phải trải qua lễ bộ . . . . . .”
“Đừng nói đến Lễ bộ nữa.” Cẩn Ca Nhi căm ngắt lời Từ Tự Dụ, “Tiểu tử kia chính là cháu trai của lang trung Lễ Bộ. Cũng không biết hắn động tay động chân gì, vậy mà tên được đệ trình trước mặt Hoàng hậu nương nương. Đại công chúa tốt xấu gì cũng là biểu huynh muội của chúng ta, chúng ta sao có thể để nàng chịu uất ức như thế! Đệ đang nghĩ tìm một cơ hội đi tìm tên lang trung xúi quẩy này, thật là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga!”
Một lang trung trong lễ bộ có thể trực tiếp đệ trình tên của cháu trai đến trước mặt Hoàng hậu nương nương, trong điều này có chuyện ẩn giấu, nghĩ qua đã khiến người ta cảm thấy không đơn giản rồi. Từ Tự Dụ lại càng không muốn Cẩn Ca Nhi tham gia vào chuyện này.
“Nếu là chuyện này, không bằng chúng ta đi tìm Ung Vương gia đi? Hắn là anh ruột của Đại công chúa, lại quyền cao chức trọng. Có hắn can thiệp, chắc chắn so với các ngươi đi qua đi lại tốt hơn gấp trăm lần nghìn lần.” Hắn đắn đo nói, “Các ngươi như vậy, người đợi tuyển chọn đang Yên kinh còn dễ nói, nếu như là ở Sơn Đông, Thiểm Tây, các ngươi sao xem qua tướng mạo* (hình dáng bên ngoài) được? Nếu làm nhỡ việc của trưởng công chúa thật sự là không tốt!”
Cẩn Ca Nhi nghe xong để lộ ra vẻ mặt suy tư.
Từ Tự Giới đến.
“Anh Nương, sao nàng tới đây sớm như vậy!” Thấy thê tử, hắn vội vàng đỡ nàng ngồi ở ghế bành bên cạnh, nhỏ giọng nói, “Không phải ta nói với nàng rồi ah, có tin tức ta sẽ bảo người nhắn qua, sao chạy tới chạy lui như thế này? Nếu như bị động thai khí thật sự rất phiền phức.” Sau đó chào hỏi Từ Tự Dụ, “Nhị ca cũng ở chỗ này ah?” Rồi nói với Cẩn Ca Nhi, “Huynh đã suy nghĩ suốt đêm hôm qua. Chuyện này ồn ào như vậy — các đệ đánh nhau ở phố xá náo nhiệt, không dám đảm bảo không có người nhận ra. Lại kinh động đến người của phủ Thuận Thiên và Ngũ Thành Binh Mã Ty, không thể giấu diếm được. Không bằng buổi tối đệ hẵn đi vấn an mẫu thân và tổ mẫu, bây giờ huynh sẽ đi tìm Tam ca nghĩ biện pháp, đi đến phủ Thuận Thiên phủ và Ngũ thành binh mã ty, để bọn họ làm chứng giúp, nói là những người đó khí thế hung hăng, mới tạo ra mâu thuẫn. . . . . .”
Điều này cũng không chắc là một biện pháp!
Từ Tự Dụ nghe xong không khỏi khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn Từ Tự Giới hơi khác với trước kia: “Ta về hơi gấp, chỗ Thuận Thiên phủ và Ngũ thành Binh Mã Ty chưa kịp đi. Nếu như tìm Tam đệ ra mặt, không biết hắn có gây khó dễ hay không? Nếu không nói trước với Ngũ thúc? Ngũ thúc ở cấm vệ quân là người có thâm niên lâu năm, người bên Ngũ Thành binh mã ty phần lớn là bạn đồng liêu lúc trước của Ngũ thúc, Ngũ thúc chắn chắn rất quen thuộc với bọn họ. Người của phủ Thuận Thiên cũng thường xuyên giao thiệp với Ngũ thành binh mã ty, Ngũ thành binh mã ty chắn chắn có người quen với Thuận Thiên phủ.”
Từ Tự Giới nghe xong, đầu tiên là sửng sốt, sau đó để lộ ra vẻ mặt khó hiểu không rõ lắm.
Từ Tự Dụ và Anh Nương không biết câu chuyện ở trong đó. Cách nhìn của hai người, một người cho là Từ Tự Giới bởi vì ý kiến không được tiếp nhận toàn bộ mà không được tự nhiên, một người cho là Từ Tự Giới sợ chỗ của Ngũ thúc khó giải thích chuyện lúc trước mà không được tự nhiên . . . . . Đang muốn mở miệng khuyên bảo, ai biết trong mắt Từ Tự Giới tỏ vẻ kiên quyết, sau đó liền đưa ra quyết định: “Tốt lắm, bây giờ ta sẽ đi tìm Ngũ thúc đi!”
“Hay là để đệ đi!” Cẩn Ca Nhi nói, “Vừa vặn có thể nói một chút chuyện với Ngũ thúc. Đến lúc đó phụ thân biết rồi, cũng có người nói giúp.”
Chuyện này không phải là đánh thắng là có thể xong chuyện. Nếu Trần Cát là con trai Tổng đốc thuỷ vận, ở triều Đình bọn họ cũng có người của mình. Bị hắn đánh cho thành như vậy, khẳng định nuốt không trôi cơn tức này. Cho dù tra không được thân phận của hắn, nhưng làm ầm ĩ lên, lấy sự nhanh trí của phụ thân, nhất định sẽ phát hiện. Thay vì khi đó phải đối mặt với sự tức giận của phụ thân, không bằng phòng ngừa chu đáo trước. Huống chi Ngũ Ca và Ngũ thúc luôn luôn không hòa nhã với nhau, thay vì để cho Ngũ Ca vì chuyện của bản thân mình mà khó xử, không bằng hắn tự mình đi một chuyến, vừa biểu đạt thành ý, cũng giải vây cho Ngũ Ca.
“Chủ ý này tốt!” Anh Nương sợ Từ Tự Giới tiếp tục kiên trì, liền đem chuyện Từ Tự Dụ tìm một đôi cha con hát nói cho Từ Tự Giới nghe, “Trước tiên làm an lòng của tổ mẫu và mẫu thân rồi hãy nói.”
Từ Tự Giới có chút kỳ lạ nhìn thê tử hỏi một đằng, trả lời một nẻo. Cẩn Ca Nhi đã rất quả quyết đứng lên: “Đệ thấy chuyện này cứ quyết định như vậy là tốt rồi?” Hắn vừa nói, ánh mắt dừng ở trên người Từ Tự Dụ, dường như đang hỏi hắn như vậy có được hay không?
Thời gian không đợi người.
Trước mắt phải qua cửa ải này đã.
Từ Tự Dụ lập tức gật đầu: “Vậy huynh trở về phòng thay quần áo trước. Đệ cũng rửa mặt đi, đầu tiên đi vấn an mẫu thân và tổ mẫu đã, sau đó đi tìm Ngũ thúc cũng không muộn.”
Cẩn Ca Nhi gật đầu, mọi người ai trở về phòng của người ấy.
Mặc dù kế sách của Từ Tự Dụ nghĩ ra rất tốt, Cẩn Ca Nhi vẫn giữ lại trong lòng. Đợi đến đầu canh ba giờ thìn, lúc Thập Nhất Nương vấn an Thái phu nhân, hắn vội vã chạy đến chỗ của Thái phu nhân.
“Hôm qua ngủ muộn, kết quả hôm nay đến trễ.” Hắn dáng vẻ còn buồn ngủ, “Kính xin tổ mẫu và mẫu thân trị tội.”
Từ Lệnh Nghi và Từ Tự Truân đã đi ngoại viện, bọn người Thập Nhất Nương, Ngũ phu nhân đều bị vết thương ở khóe miệng của hắn làm cho giật mình, đâu còn đi truy xét cái khác nữa.
“Là ai làm?” Thái phu nhân lập tức nắm tay Cẩn Ca Nhi, “Những hộ vệ kia đâu? Chẳng lẽ đều là lũ bất tài sao?” Mặt sa sầm, trong mắt không có một nụ cười, mặc dù âm thanh không cao, nhưng rất nghiêm túc, không còn là lão thái thái bình thường mặt mũi hiền lành, mà khắp người đều phát ra sự uy nghiêm của người bề trên đã sống lâu, không chỉ có Cẩn Ca Nhi bất ngờ, ngay cả đám người Thập Nhất Nương, Từ Tự Dụ cũng cảm thấy hết sức bất ngờ.
“Không có chuyện gì, không có chuyện gì!” Cẩn Ca Nhi vội vàng an ủi Thái phu nhân, “Là cháu sơ ý bị người ta đánh, những hộ vệ kia cũng không nghĩ đến.”
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Thái phu nhân trầm giọng nói, “Đứa đánh người đâu? Có trói lại hay không?”
Câu đầu tiên hỏi chuyện gì xảy ra, câu sau đã hỏi có trói người đánh lại hay không, không nghe chuyện đã xảy ra, trong đầu đã cân đòn rõ ràng rồi.
Từ Tự Dụ thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần làm cho Thái phu nhân tin bọn họ nói đúng sự thật, Thái phu nhân sẽ tự đem đứa đánh người nghĩ thành Trần cát. Cho dù là phụ thân có biết, bởi vì nguyên do Thái phu nhân, phụ thân muốn xử lý Cẩn Ca Nhi cũng cần phải suy nghĩ một chút.
“Ngày hôm qua Lục đệ làm được chuyện tốt!” Từ Tự Dụ đột nhiên mở miệng, mọi người trong nhà đều nhìn về phía hắn.
“Ngày hôm qua Cẩn Ca Nhi chuẩn bị đi Xuân Hi Lâu tẩy trần cho bạn cùng trường. Đi tới nửa đường, thấy có người đánh nhau ở nơi đó đánh nhau. . . . . .” Âm thanh của Từ Từ Dụ phân vân kể ra một câu truyện.
Tất cả mọi người đều không nghi ngờ.
Thứ nhất là bởi vì người kể chuyện là Từ Tự Dụ từ trước đến nay luôn chín chắn. Thứ hai là trời cao biển rộng bao la không thiếu cái lạ, cho dù là Yên kinh, cũng người không biết trời cao đất rộng.
Chuyện Từ Tự Dụ còn chưa nói xong, Thái phu nhân đã ôm Cẩn Ca Nhi, đau lòng vô cùng: ” Cháu ngoan của ta, thật sự uất ức cháu rồi. Không ngờ có người không nói đạo lý như vậy. Cháu tốt bụng khuyên giải, vẫn bị đánh.” Sau đó dặn dò Đỗ mụ mụ, “Truyền lời của ta, những ai giúp Lục thiếu gia đánh người, mỗi người thưởng năm lượng bạc. Nói cho bọn họ biết, theo chủ nhân đi ra ngoài, nên giúp đỡ chủ nhân. Sau này sẽ phải như vậy.” Lại nói, “Với cha con nhà hát rong, ngươi đi hỏi là người nơi nào? Nếu là bọn họ bằng lòng, chúng ta cho bọn họ ít bạc làm vốn, để bọn họ về quê, cũng không uổng phí có duyên gặp mặt một lần với Cẩn Ca Nhi của chúng ta.” Cuối cùng nói, “Đi nói một tiếng với Bạch tổng quản nữa, bảo hắn mời thái y đến khám cho Cẩn Ca Nhi một chút.”
Đỗ ma ma cười trả lời.
Ánh mắt Thập Nhất Nương ấm áp nhìn con trai: “Có bị thương những chỗ khác hay không?”
“Không có, không có!” Tâm tư vẫn thấp thỏm không yên của Cẩn Ca Nhi đã buông xuống. Vẫn là nhị ca lợi hại a, người từ trước đến nay không nói dối, nói dối đến mức muốn lấy mạng người ah, “Nếu không phải cháu nhất thời không chú ý, ai có thể đánh được!” Vừa nói, còn ưỡn ngực giống như lúc trước.
Tất cả mọi người nở nụ cười.
Thái phu nhân giữ Cẩn Ca Nhi ở bên cạnh: “Chờ thái y tới, ta bảo Chi Hồng sắc thuốc cho cháu.” Sau đó nói với đám người Thập Nhất Nương, “Sắp qua năm mới rồi, các con đều bận chuyện của mình! Buổi tối chúng ta bù tiệc tẩy trần cho Dụ Ca Nhi.”
Hôm nay Từ Tự Dụ còn có rất nhiều chuyện cần phải khắc phục khẩu quả, lập tức cười ứng phó “Vâng” , mượn cớ hôm nay bạn cùng trường muốn thăm viếng, cáo lui trước. Sau đó những người khác cũng phân tán ra, chỉ có Sân Ca Nhi và Thành Ca Nhi trợn to hai mắt nhìn Cẩn Ca Nhi, dường như trên đầu hắn đột nhiên dài ra một cái sừng.
“Lục ca, chúng ta đến so công phu quyền cước đi!” Sân Ca Nhi và Thành Ca Nhi kéo Cẩn Ca Nhi sang bên cạnh, “Đệ xem rốt cuộc huynh có thể đánh được mấy người!”
Cẩn Ca Nhi đang lo không tìm được cớ đi tìm Từ Lệnh Khoan, lập tức lôi kéo Sân Ca Nhi đi vào sân trong.