Edit: Khuê Loạn
Cao thái thái thấy em chồng cúi đầu, thanh âm không khỏi dịu đi: “Được rồi, được rồi! Chuyện này ta đã cẩn thận suy nghĩ qua. Vĩnh Bình Hầu phu nhân mặc dù tuổi còn nhỏ, cũng không đơn giản. Chỉ mấy tháng ngắn ngủi đã đứng vững gót chân ở Hầu phủ còn không nói. Ngày đó ta chuẩn bị đi gặp nàng, ai ngờ vừa đúng lúc nhìn thấy một tiểu nha hoàn không may đổ nước trà lên người nàng. Khi đó lại không có các phu nhân khác, nàng ta vẫn có thể giữ vẻ mặt ôn hòa, nếu không phải là người ôn hòa khoan hậu, thì chính là kẻ đại gian ác. Nếu như là loại người trước, Nhu Nột gả vào đó còn tốt. Có một mẹ chồng tốt tính, so với cái gì cũng tốt hơn. Đạo lý này, chắc ngươi cũng biết.”
Hạng thái thái gật đầu: “Có mẹ chồng là chỗ dựa giúp đỡ, tất nhiên không sợ.”
“Nếu như là loại người sau, “Cao thái thái trầm ngâm nói, “Chỉ cầu không xung đột lợi ích với nàng, với tính cách của Nhu Nột, không cầu thắng lợi, nàng còn không đến mức động thủ. Vạn nhất nàng là người như vậy, cũng không sợ. Đến lúc đó chúng ta chỉ cần phân chia gia sản hai nhà Sở, Từ, chúng ta một phân tiền cũng không cần, nói muốn ra ở riêng, nói vậy nàng so với chúng ta càng tích cực hơn. . . . . .”
“Vậy Nhu Nột của chúng ta chẳng phải là tổn thất lớn sao.” Không đợi Cao thái thái nói xong, Hạng thái thái đã la lên, “Vậy làm sao được chứ!”
Cao thái thái không khỏi nhăn trán, hít vài hơi thật sâu rồi mới nói: “Nàng hiện tại đã bắt đầu chưởng gia. Nếu như là người tính tình trung hậu, sẽ không cần tranh giành với chúng ta, cũng sẽ đem phần của Từ Tự Dụ phân cho hắn. Nếu như là người tâm cơ thâm trầm, đừng nói đến sau này nàng còn có con ruột của mình, sẽ vì thừa tước của nhi tử mà tính toán, chính là tư vị mà người chưởng gia đều sẽ trải qua, lại có mấy người có thể thả xuống được. Lâu thì hai mươi năm, nhanh thì mười năm, trong lúc này các quản sự trong ngoài đều đã bị nàng đổi hết, tám chín phần mười là sẽ hướng về phía nàng. Nàng chỉ cần đem những sản nghiệp kiếm tiền của Từ gia đều nắm ở trong tay, không quá mấy năm, của hồi môn của nàng sẽ tăng lên nhiều. Hầu gia lớn hơn nàng mười mấy tuổi. Chờ tới lúc Hầu gia già rồi lẩn thẩn, nàng lại hoàn toàn tỉnh táo. . . . . Đến lúc đó coi như chia đều, chỉ sợ đến tay Từ Tự Dụ cũng không còn được bao nhiêu. Chúng ta tranh giành, chắc chắn sẽ đem Từ gia từ trên xuống dưới đắc tội hết. Đó mới là cái được không đủ bù cái mất!”
Hạng thái thái còn có chút nghĩ không thông, chần chừ nói: “Kia, nếu Vĩnh Bình Hầu phu nhân không sinh được nhi tử thì sao?”
“Vậy thì càng tệ a!” Cao thái thái nghe vậy cười lên, “Một khi nàng không có nhi tử ruột thịt, càng muốn nắm quyền, vơ vét của cải, nàng già rồi có thể dựa vào người nào đây? Ngươi suy nghĩ một chút xem, có một mẹ chồng không lớn hơn mình bao nhiêu quản chuyện trong nhà không buông tay, vậy thì cuộc sống của người nào không tốt nhất?”
“Tất nhiên là thế tử phi tương lai rồi!” Hạng thái thái bất ngờ thốt lên.
Cao thái thái cười gật đầu: “Không sai, không sai, ngươi cuối cùng cũng biết động não rồi!” Nói xong thấy Hạng thái thái đỏ mặt lên.
“Đến lúc đó, chỉ sợ Vĩnh Bình Hầu phu nhân không đem thế tử phi này niết thành nước thì chắc sẽ không bỏ qua.” Cao thái thái thấp giọng nói, “Phải biết rằng, Hầu gia cùng chúng ta kết thân, ý chính là muốn đem con thứ con trưởng phân ra, vì con thứ nhượng vị. Nhất định là còn có an bài. Lấy việc Hầu gia làm, nếu vậy, Từ Tự Dụ nhất quyết sẽ không có khả năng được thừa tước. Chúng ta đến lúc đó căn bản không có gì xung đột với Vĩnh Bình Hầu phu nhân. Cứ như vậy, Nhu Nột nhà chúng ta mới có cuộc sống tốt. Nói không chừng, còn có thể vào mắt mẹ chồng, từ đó cùng nàng thân cận.”
Đạo lý chính là như vậy, mẹ chồng luôn sẽ nâng người nào đó, sau đó đạp người nào đó!
Hạng thái thái nghe xong không gật đầu.
“Cho nên ta mới nói ngươi không đúng a!” Cao thái thái nói “Chuyện này cô gia làm tất nhiên không đúng, nhưng hôn sự này cũng đáng.”
Hạng thái thái cong miệng lên, không phản bác như trước kia.
Cao thái thái nhìn thấy buồn cười, đem em chồng ôm ở trong ngực. Ôn nhu như dỗ hài tử nói: “Đợi lát nữa, ngươi viết cho cô gia một phong thư, đem những lời này của ta và ngươi nói cho cô gia nghe. Cuối cùng lo Nhu Nột sau này không được phân sản nghiệp của Từ gia, nghĩ muốn cho Nhu Nột nhiều của hồi môn một chút. . . . . . .”
Hạng thái thái kinh ngạc nhìn chị dâu mình, ấp a ấp úng nói: “Diệc Gia còn chưa có thành thân, còn có Nhu Cẩn cùng Nhu Khiêm. . . . . . .”
Cao thái thái liền không nhịn được giơ ngón tay hung hăng gõ trên trán Hạng thái thái một cái: “Ngươi a! Ai bảo ngươi thật sự quản gia phân cho Nhu Nột. Ta đây không phải là để ngươi báo tin cho cô gia mà không ai biết sao? Ngươi suy nghĩ một chút xem, cô gia nếu như biết ngươi mặc dù giận hắn, nhưng đại sự vẫn giải quyết vững vàng ổn thỏa tuyệt đối không hồ đồ. Trong lòng còn không phải giống như ăn mật ngọt sao! Sau này có việc gì hắn còn dám không thương lượng với ngươi sao? Ngươi biết Diệc Gia còn chưa có thành hôn, Nhu Cẩn, Nhu Khiêm cũng chưa có xuất giá, chẳng lẽ cô gia nhà chúng ta lại không biết?”
Hạng thái thái liền lôi ống tay áo Cao thái thái làm nũng: “Đại tẩu tốt nhất!”
Cao thái thái cũng không cười hì hì cùng nàng, nghiêm nghị nói: “Ngươi xem ta như phụ mẫu, ta cũng không xem ngươi như người ngoài. Có mấy lời ta phải dặn dò ngươi. Ngươi dù chê ta dài dòng, ta cũng vẫn phải dặn dò ngươi một lần.”
Hạng thái thái biết đại tẩu nói chính sự, cũng thu lại nụ cười, ngồi thẳng người, cung kính nói: “Xin đại tẩu phân phó!”
Cao thái thái khẽ gật đầu nói: “Tiền là vật chết, người là sống. Có người, sẽ không lo không có tiền. Ngươi cần phải phân rõ chính yếu mới được. Lúc không có người mới đem tiền thu về trong tay, khi có người, nên đem người chộp trong tay mới là tốt nhất.”
Là nhắc nhở nàng sau này không thể tùy hứng làm việc sao?
Hạng thái thái nghiêm nghị nói: “Ta nhớ kỹ rồi!”
Cao thái thái có chút không yên lòng, dặn dò: “Giống như mẹ chồng ngươi lén lút cho cô nãi nãi các ngươi nhiều tiền áp hòm vậy. Ta bảo cái gì cũng phải nhịn trong lòng. Cũng là bởi vì cô gia cảm thấy thời điểm mẹ chồng bị bệnh ngươi tận tâm tận lực hầu hạ mẹ chồng, mẹ chồng lúc gần đi một phân tiền riêng cũng không lưu lại cho ngươi. Không phải bởi vì ngươi không tốt, mà là vì mẹ chồng không thích cô gia. Ngươi bị hắn liên lụy. Cho nên trong lòng vẫn cảm thấy thật áy náy với ngươi, mọi chuyện đều nhẫn nhịn ngươi. Nhưng nếu như cô gia cảm thấy mẹ chồng không lưu lại gì cho ngươi, là bởi vì ngươi hầu hạ không tỉ mỉ, không có hoàn thành bổn phận làm vợ, vậy thì chúng ta không cần nhịn hắn, không tha cho hắn. Nên làm như thế nào thì làm như thế ấy, trong nhà một chút cũng phải nắm trong tay. . . . . .”
“Đại tẩu nói, ta đều hiểu.” Hạng thái thái vội nói, “Cho nên trong những năm nay ta đều không có nói gì.”
Cao thái thái hài lòng gật đầu, dặn dò đến chuyện mở tiệc chiêu đãi: “. . . . . . Đưa thiếp mời, đem Ngũ phu nhân, Đại tiểu thư, còn có Nhị tiểu thư, mấy vị thiếu gia đều mới tới hết đi. Gọi là mở tiệc chiêu đãi đáp tạ Từ gia. Người khác nhìn cũng sẽ không nghĩ về bên này. Dù sao vị phu nhân trước kia Vĩnh Bình Hầu phủ còn chưa có làm lễ trừ phục, chính là người khác thấy cũng không thể tỏ thái độ, chúng ta sau đó còn có lợi.” Vừa nói nhớ đến, lại nói, “Ngươi nhớ cái này cũng viết vào trong thư đi. . . . . Chuyện Từ Nguyên tự mặc dù là chúng ta không đúng, nhưng chúng ta cũng đã đem người mời về trong nhà. Coi như là đền bù lỗi lầm. Cô gia biết ngươi biết nghĩ vì đại thể, nhất định sẽ thích.”
Hạng thái thái có chút không thoải mái, “vâng” một tiếng.
Cao thái thái suy nghĩ một chút, nói: “Ngươi viết thư cho cô gia rồi đưa ta xem qua một chút. Ta cảm thấy tốt rồi gửi cho cô gia.”
Hạng thái thái vội vàng đáp ứng, thấy Cao thái thái từng việc đều nhắc nhở, cười nói: “Đến lúc đó ta có cái gì thấy không tốt, đại tẩu nhắc nhở ta là được mà!”
“Đến lúc đó ta liền không đi!” Cao thái thái lại cười nói.
“Vậy sao có thể được!” Hạng thái thái lập tức phản đối, “Có ngày hôm nay, tất cả đều là công lao của đại tẩu. . . . . . .”
Cao thái thái lắc đầu, sắc mặt nghiêm lại: “Chúng ta lần này có thể bắt được nhược điểm của cô cô nhà các ngươi, tất cả đều bởi vì nàng không nên lướt qua ngươi nhúng tay vào chuyện trong nhà của ngươi. Nếu ta đi rồi, sẽ thành cái gì? Chẳng phải là năm mươi bước cười trăm bước?”
Hạng thái thái mặc dù biết Cao thái thái nói có đạo lý. Có thể tưởng tượng đại tẩu vì mình làm nhiều chuyện như vậy, mình ở trong nhà mở tiệc chiêu đãi, đại tẩu yêu quý nhất của mình không tới, nhưng lại phải mời cái vị đại cô cô mình không thuận mắt kia, trong lòng vẫn có chút không thông, muốn nói lại thôi.
Cao thái thái cũng biết tính em chồng mình, nói thêm: “Chuyện cứ định như vậy đi. Ngươi không cần nói nhiều. Chờ đến ngày mời khách không nên bày cái bộ mặt không phục đấy ra, lấy dáng vẻ đứng đắn mà chiêu đãi Thái phu nhân Từ gia cùng Vĩnh Bình Hầu phu nhân cho tốt. Những người đó hiểu sâu biết rộng, ngươi lại thẳng thắn, bao nhiêu phân lượng đều bị nhìn ra hết. Vậy chẳng bằng không mời cho xong. Làm cho người ta nhìn thấy thêm ghét.”
Hạng phu nhân cung kính đáp lời, đến ngày mời khách quả nhiên hết sức nhiệt tình đãi khách. Ngũ phu nhân nói hài tử có chút không khỏe, chưa tới, Từ Tự Dụ cùng Từ Tự Truân phải đi học, Hạng Diệc Gia bị Hạng phu nhân đưa tới nhà mẹ đẻ. Thái phu nhân mang theo Thập Nhất Nương, Nhị phu nhân, Trinh tỷ nhi cùng Từ Tự Giới tới đây. Trinh tỷ nhi cùng ba vị tiểu thư Hạng gia vốn là quen cũ, Từ Tự Giới chính là tuổi nhỏ đáng yêu, mấy hài tử nói cười tíu tít, khiến cho mọi người thật cao hứng. Hạng thái thái toàn tâm toàn ý hầu hạ trước mặt Thái phu nhân, trên mặt Nhị phu nhân cũng có thêm mấy phân tiếu ý so với ngày thường.
Thập Nhất Nương thấy Hạng gia không có dãy nhà sau, nhưng lại có vườn hoa nho nhỏ, hết sức kỳ lạ, lại thấy dọc theo góc tường lại có một dãy các màu hoa anh túc, người không biết sẽ cho nó là hoa ngu mỹ nhân. Thập Nhất Nương không khỏi đi tới khom người đánh giá.
“Đó là một loại cây gọi là cây thuốc phiện.” Sau lưng đột nhiên truyền đến thanh âm của Nhị phu nhân.
Thập Nhất Nương xoay người, đã nhìn thấy Nhị phu nhân đứng trên bậc thang dưới mái hiên.
Tuyết trắng cuối xuân trắng rực rỡ vương trên váy của nàng, sạch sẽ không chút bụi bẩn.
Nàng nhẹ nhàng đi thẳng tới đây, ngón tay tuyết trắng thon dài nhẹ nhàng cầm lầy một đóa hoa anh túc màu đỏ chót: “Là nhị ca ngươi đưa từ Tây Vực xa xôi mang về. Ta tiện tay trồng trong viện, không ngờ tới lại có thể nở hoa kết quả.” Nhị phu nhân nhìn những thứ hoa kia, trong mắt tràn đầy yêu thương.
Thập Nhất Nương nhất thời không nói được gì, một hồi lâu sau mới nói: “Ta thấy cũng không tệ, hình như vườn hoa nhà chúng ta không có loại hoa này. Sao Nhị tẩu không nhổ vài cây mang qua.”
“Có nhiều thứ, đổi địa phương khác liền mất đi ý nghĩa của nó.” Nhị phu nhân nheo mắt nhìn mảnh hoa anh túc màu tím xa xa, có một loại phong thái vân đạm phong khinh.
Nơi xa xa truyền đến tiếng cười vui vẻ của Hạng thái thái, trong vườn hoa lộ vẻ yên tĩnh.
Thập Nhất Nương thấy nàng không có ý nói chuyện với mình nữa, cười nói: “Ta đi chỗ nương một chút.”
Nhị phu nhân gật đầu cười.
Thập Nhất Nươn mang theo nha hoàn hướng về lương đình Hạng thái thái và Thái phu nhân đang ngồi.
Lúc đi đến chỗ lương đình không nhịn được quay đầu lại, đã không thấy bóng dáng Nhị phu nhân.