Ánh mắt Sân ca nhi cũng sáng lên: “Đúng a. Có thể đi tìm tổ mẫu. Tổ mẫu chắc chắn sẽ không nhìn Tứ bá phụ đánh huynh.”
Cẩn ca nhi gật đầu, Thu Vũ vội vả đi ra: “Lục thiếu gia, phu nhân bảo ngài đi vào nhanh một chút.”
Sân ca nhi cho Cẩn ca nhi một đồng tình ánh mắt, rồi nói rõ “Đệ đi về trước đây” , hướng Cẩn ca nhi phất phất tay, quay trở về mình sân.
Hà Hương bên cạnh Ngũ phu nhân đang ở cửa sân kiển chân trông mong, nhìn thấy Sân ca nhi, liền vội nói: “Thất thiếu gia, sao lúc này ngài mới trở về. Ngũ phu nhân đã hỏi người mấy lần rồi.” Một mặt nói, một mặt dẫn Sân ca nhi vào phòng.
“Mẹ.” Sân ca nhi vui vẻ đi vào nội thất, vừa chạm mặt đã bị Ngũ phu nhân rống giận: ” Quỳ xuống cho ta.”
Sân ca nhi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt mẫu thân xanh mét.
“Thất thiếu gia.” Thạch ma ma bận rộn hướng Sân ca nhi nháy mắt “Người còn không nghe lời của phu nhân quỳ xuống.”
Sân ca nhi giật mình một cái, nhanh chóng quỳ xuống, nhưng vẻ mặt có chút không quá để ý.
Ngũ phu nhân giận đến cả người phát run: “Ta cho ngươi đi học bản lãnh , ngươi thì ngược lại, dám ở trong nước trà của sư phụ bỏ thuốc sổ. . . . . . hôm nay ta không giáo huấn ngươi một chút, ngươi sẽ không biết trời cao đất rộng nữa rồi.” Vừa nói, vừa sai bảo Thạch ma ma, “Đi, cầm trúc bản đến. Ta không đánh hắn một trận, hắn sẽ không biết nhớ lâu.”
Sân ca nhi vừa nhìn thấy tình huống không đúng, trong miệng liền ke6i “Mẹ, con không dám nữa đâu” , đôi mắt lại hướng về phía Thạch ma ma quăng đi một ánh mắt cầu cứu.
Thạch ma ma khẽ gật đầu với hắn, một mặt phân phó tiểu nha hoàn đi lấy trúc bản, một mặt vịn Ngũ phu nhân đến bên giường gạch lớn ngồi xuống: “Bản thân mình từ khi biết Thất thiếu gia bị Bàng sư phụ đánh vào tay xong vẫn tức giận cho đến bây giờ, trái tim nhỏ như ở trên lửa, trong ngực thiếu chút là thở không được. Hay là ngài ngồi xuống để bớt giận nhé. Thất thiếu gia tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện. Phu nhân có chuyện gì thì bình tĩnh nói với Thất thiếu gia là được. Thất gia chúng ta cũng không phải là cái loại hài tử không chịu nghe lời. Ngài như vậy, chỉ làm Thất thiếu gia sợ thôi.”
Lời này nói trúng tim gan của Ngũ phu nhân .
Không có Cẩn ca nhi dẫn đầu, hài tử biết điều lại hiểu chuyện của mình làm sao lại bỏ thuốc vào trong nước trà của sư phụ chứ?
Nhớ lại những lời nói của phụ thân, tính tình của Từ Lệnh Khoan lười nhác, ăn không được khổ, sau này chỉ dựa vào Hoàng hậu nương nương và thái tử gia cũng làm được võ quan tam phẩm, e rằng cũng là chủ nhân bất kể mọi chuyện, không thể nào trấn giữ được người khác, và có quan hệ được với những người có mặt mũi giống như Từ Lệnh Nghi. Không bằng cứ để cho hắn trãi qua cuộc sống nhàn tản là tốt. Chuyện Triều đình cũng tốt, chuyện trong quân cũng được, đừng đem hắn kéo vào trong là tốt nhất. Nếu Sân ca nhi là một hài tử cầu tiến, thì nên đem tâm tư dùng nhiều chút ít ở trên người Sân ca nhi mới phải. Sân ca nhi là con trai lớn, nếu hắn có tiền đồ, thì cũng chống đở nỗi cái nhà này.
Nghĩ tới đây, vẻ mặt nàng hơi nguôi giận.
Sân ca nhi hết sức nhạy bén, Thạch ma ma lại am hiểu xem sắc mặt người khác, hai người thấy vậy, tự nhiên là một cái hô “Mẹ, sau này con sẽ nghe lời” , một thì khuyên “Lần sau không được làm thế này nữa” , nhìn thầy nha hoàn cầm trúc bản cũng không đi vào, mà núp ở phía ngoài rèm nghe động tĩnh.
Ngũ phu nhân thở một hơi thật dài, sắc mặt cũng hòa hoãn không ít.
Sân ca nhi nhìn thấy thời cơ bò dậy, nhào tới trong ngực của Ngũ phu nhân luôn miệng nói “Sau này con không dám nữa” .
Trong lòng Ngũ phu nhân mềm nhũn, nhưng nghĩ đến lời nói của phụ thân…, liền quyết tâm kiên định.
“Thạch ma ma, cầm trúc bản đến.” Thái độ hết sức kiên quyết.
Thạch ma ma không dám nói thêm gì nữa, cầm trúc bản đi vào.
Ngũ phu nhân không để ý Sân ca nhi đang khóc rống, đánh mười cây vào bàn tay con trai. Vừa đánh, vừa nói: “Ta xem con có biết nhớ lâu hay không? Ta xem con có biết nhớ lâu hay không?” Đánh tới cuối cùng, trong hốc mắt đã có giọt lệ.
Thạch ma ma mang Sân ca nhi khóc đến mắt đều đỏ lên ôm trở về phòng, lau nước mắt rồi nói lời an ủi, thoa thuốc xong liền dụ dỗ hắn ngủ, bận rộn đến hai canh giờ mới trở về chỗ của Ngũ phu nhân.
“Như thế nào?” Ngũ phu nhân vội vàng nghênh đón, “Nó có khỏe không?” Nàng không có ra tay quá nặng mà.
“Không cần gấp gáp.” Thạch ma ma nhanh chóng an ủi Ngũ phu nhân, “Qua bảy, tám ngày nữa là có thể khỏe lại.”
Ngũ phu nhân lau khóe mắt: “Mấy ngày nay ngươi hãy cố gắng chăm sóc nó, đừng để cho tay của nó dính nước.” Đau lòng vô cùng.
“Phu nhân yên tâm, ta sẽ chăm sóc Thất thiếu gia cẩn thận.” Đánh vào thân con, đau lòng mẹ. Thạch ma ma mặc dù không biết tại sao Ngũ phu nhân kiên quyết như vậy, nhưng có thể hiểu tình thương của Ngũ phu nhân đối với Thất thiếu gia, bà không muốn làm cho Ngũ phu nhân thương tâm, nên nhanh chóng dời đi đề tài: “Phu nhân, chỗ của Bàng sư phụ, trừ ba mươi lượng tiền thuốc, có nên đưa thêm chút ít vải qua đó không? Lúc này đưa qua, vừa lúc Bàng sư phụ có thể làm vài bộ quần áo mùa thu.”
Ngũ phu nhân nghe được tên của Bàng sư phụ thì chút phiền. Nếu không phải hắn, thì nhi tử làm sao mà bị đánh.
“Không cần.” Nàng không quá quan tâm, nói, “Hắn cũng không nghĩ xem mình rốt cuộc là ai? Con trai của ta, tự có ta dạy dỗ, còn chưa tới phiên hắn ở đó quơ tay múa chân .”
Cái này đối với Ngũ phu nhân mà nói, đã là nhượng bộ rồi.
Thạch ma ma không dám nhiều lời, cung người đáp “vâng”, đi chuẩn bị đồ cho Bàng sư phụ.
* * * * * *
Thập Nhất Nương thì bảo Hổ Phách: “Ngươi tự mình đi một chuyến. Trừ tiền thuốc ra, hãy cầm thêm chút ít thuốc đi qua. Thay ta nói xin lỗi với Bàng sư phụ.”
Hổ Phách phúc thân đáp “Dạ” , lui xuống.
Thập Nhất Nương nâng chung trà lên, uống một hớp trà ở bên trong, liền gọi Thu Vũ: “Bảo tiểu nha hoàn múc nước vào đi.” Nhìn cũng không nhìn một cái bộ dáng cục xúc bất an đang đứng ở đó của Cẩn ca nhi.
Thu Vũ do dự nhìn Cẩn ca nhi một cái, rồi thấp giọng đồng ý, ra cửa kêu tiểu nha hoàn.
Thập Nhất Nương đứng dậy đi vào tịnh thất.
“Mẹ.” Cẩn ca nhi nhịn không được nữa, tiến lên lôi ống tay áo của Thập Nhất Nương.
Lúc này Thập Nhất Nương mới nhìn Cẩn ca nhi một cái, rồi thản nhiên nói: “Con cũng sớm đi nghỉ ngơi đi. Sáng mai còn phải thức dậy sớm để đứng tấn đó.”
“Vậy con. . . . . .” Cẩn ca nhi nhút nhát nhìn mẫu thân.
“Mẹ và cha con có chung một ý.” khẩu khí của Thập Nhất Nương không có chút buông lỏng, “Ba ngày nay con cố gắng yên tĩnh sống ở trong phòng mình, nơi nào cũng không được đi. Cố gắng mà hối lỗi. Đọc sách dù nhiều hơn nữa, mà không biết xử lý công việc, thì sách đọc cũng uổng công. Chờ con thông suốt và suy nghĩ cẩn thận rồi, lại đi học nữa cũng không muộn.”
Không chỉ có đem chuyện Cẩn ca nhi bị cấm túc sẽ trì hoãn bài vở và bài tập nói rõ ra, hơn nữa giọng nói so sánh với mới vừa rồi càng kiên định hơn.
Cẩn ca nhi biết xin mẫu thân hướng phụ thân cầu tình là không thể nào, nên không khỏi buông đầu xuống. Cúi đầu địa đáp một tiếng, rồi để Hồng Văn hầu hạ trở về nhà.
Thập Nhất Nương thở dài một hơi, rồi đi vào nội thất.
Từ Lệnh Nghi đang tựa vào trên giường đọc sách, thấy nàng đi vào, lập tức ngồi dậy: “Cẩn ca nhi đi rồi?”
“Ừ.” Thập Nhất Nương gật đầu.
Từ Lệnh Nghi thở dài: “Hi vọng nó có thể coi đó mà cảnh cáo.” Nhưng vẫn đau lòng hài tử, “Mấy ngày nay nàng không cần đi đâu cả, hãy ở nhà phụng bồi Cẩn ca nhi. Bình thời tập quán của con có chút lỗ mãng rồi, bị giam ở nhà như vậy, khẳng định không có thói quen. Người khác dù có cơ mẫn, nhưng nha hoàn, gã sai vặt cũng không dám dùng sức mạnh với hắn, nếu như con vì vậy mà chịu không được chạy ra ngoài. . . . . .” Nói chuyện, lại lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ , “Cũng không thể cứ để xảy ra như vậy . . . . . . Chẳng lẽ phải đánh hắn bằng roi sao?”
“Hầu gia và thiếp đều nghĩ giống nhau.” Thập Nhất Nương thở dài nói, “Thừa cơ hội này, thiếp định cùng con trò chuyện. . . . . .”
Hai vợ chồng nói về hài tử thật lâu, sau đó mới ngủ lại.
Ngày thứ hai, Thập Nhất Nương thả chuyện trong tay xuống, đi đến trong nhà Cẩn ca nhi.
Cẩn ca nhi mặc dù không thể ra cửa, nhưng ở bên người mẫu thân, cũng không thấy quá buồn, chấp nhận chịu phạt chú tâm đứng tấn, lớn tiếng đọc lấy 《ấu học 》của Triệu tiên sinh đã dạy.
Bộ dạng ngoan ngoãn của hắn khiến cho Thập Nhất Nương không khỏi lắc đầu. Lúc ngủ trưa nàng đem hắn kéo đến gần, nhẹ giọng nói chuyện của Bàng sư phụ: “. . . . . . Bàng sư phụ trước kia không biết con, con cũng không biết Bàng sư phụ. Nếu không phải được đại tỷ phu con nhờ vã, ông ấy làm sao mà tới nhà chúng ta dạy con. . . . . . Nếu như người khác, khẳng định sẽ dạy qua loa cho xong chuyện, ông ấy nghiêm khắc với con, chính là muốn cho con tốt. Bằng không, làm sao con có thể học được bản lĩnh thật. . . . . . Các con như vậy, ông ấy sẽ rất đau lòng. . . . . . rất là không phải.”
“Mẹ.” Cẩn ca nhi xấu hổ mà đem mặt chôn ở trong ngực của Thập Nhất Nương, “Dạ, là ta sai rồi.”
Mặc dù có chút nhăn nhó, nhưng trong lòng Thập Nhất Nương vẫn buông lỏng, giọng nói cũng trở nên nhu hòa hẳn đi: “Chờ cấm túc xong, mẹ đi với con đến gặp Bàng sư phụ, chúng ta nói xin lỗi với Bàng sư phụ, hơn nữa bảo đảm sau này sẽ không bao giờ … tái phạm nữa. . . . . .”
Cẩn ca nhi nghe vậy liền ngẩng đầu lên: “Nói xin lỗi với Bàng sư phụ?” bộ dạng rất kinh ngạc.
“Đúng vậy.” Thập Nhất Nương nói, “Con làm sai rồi, tự nhiên là phải đi xin lỗi. . . . . .”
Lời của nàng vẫn chưa nói hết, Cẩn ca nhi đã thấp giọng mím môi nói: “Con không đi.”
Thập Nhất Nương ngạc nhiên.
Nàng nói nhiều như vậy, mà Cẩn ca nhi vẫn không chịu nhận sai.
“Tại sao không đi?” Nàng cố nhẫn nại nói, “Có phải là liên quan đến mặt mũi hay không? Ngay cả《 Tả truyện 》cũng đã nói, ai mà không sai? Biết sai chịu sửa mới là chuyện tốt. Chẳng lẽ chúng ta còn không sánh bằng cổ nhân? Làm sai rồi cũng không cần nóng nãy, chỉ cần chúng ta có thể thay đổi, chính là một đứa bé tốt a. . . . . .”
Thái độ của Mẫu thân làm cho Cẩn ca nhi thấy rất ủy khuất.
Hắn vụt một cái ngồi dậy: “Con không đi.”
Lạnh lung bong bong thốt ra ba chữ cho Thập Nhất Nương.
Thập Nhất Nương cũng có chút tức giận.
Còn nhỏ tuổi, mà lòng hư vinh lại mạnh như vậy, sau này trưởng thành rồi thì càng không dạy được.
” Tại sao con không đi?” Thập Nhất Nương cũng ngồi dậy.
Hai mẹ con ngươi nhìn chằm chằm ta, ta nhìn chằm chằm ngươi, ngồi đó giằng co mà, không khí ấm áp mới vừa rồi đều tan thành mây khói, thay vào đó là kiếm bạt nỗ trương.
“Phụ thân đã phạt cấm túc con rồi. Tại sao còn muốn con đi nói xin lỗi với Bàng sư phụ?” Cẩn ca nhi nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
Thập Nhất Nương sửng sốt.
Không nghĩ tới Cẩn ca nhi lại nghĩ như vậy .
Nàng càng quyết tâm kiên định để cho Cẩn ca nhi đi nói xin lỗi hơn: “Cha con cấm túc con, là trừng phạt chuyện con đã làm sai. Mẹ bảo con đi xin lỗi với Bàng sư phụ, là bởi vì chuyện này nếu con đã làm sai rồi, thì phải đi nhìn nhận sai lầm của mình, cho thấy con biết chuyện này là con làm không đúng. Con không thể bởi vì bị phạt, mà không đi nhận lỗi. Bằng không, làm lỗi thì chịu phạt. Phạt xong lại phạm lỗi nữa. Vậy chịu phạt kia có tác dụng gì? Một chuyện là một chuyện. Con phải đi nhận lỗi với Bàng sư phụ.”
“Ta không đi.” Cẩn ca nhi lớn tiếng nói, “Sau này con không thế là được.”
Cùng với lời nói của Cẩn ca nhi…, phía chân trời truyền đến tiếng sấm đánh ầm ầm.
Không khí cũng trở nên nặng nề.
“Con sau này không bao giờ … phạm lỗi nữa, thì ít nhất cũng phải nói một tiếng cùng Bàng sư phụ” Nhận thức của Cẩn ca nhi để cho chân mày của Thập Nhất Nương cau lại, “Người con phải đi xin lỗi là Bàng sư phụ. Con ở đây nói trong lòng, Bàng sư phụ có thể biết sao? Bàng sư phụ không biết, thì cũng coi là nhận lỗi sao?”
Bất kể lúc nào, đều cần phải khơi thông trao đổi. Cẩn ca nhi phải hiểu tính quan trọng trong chuyện này.
“Đi xin lỗi với Bàng sư phụ.” Thập Nhất Nương nghiêm nghị nhìn Cẩn ca nhi