Thứ Nữ Công Lược

Chương 356: Chương 356: hiếu kì(Trung)




Edit: Trang Delfoess Mượn tên tuổi Bạch tổng quản?

Tục ngữ nói “Gác cổng nhà tể tướng hơn quan thất phẩm”, Bạch tổng quản chính là đại tổng quản Từ gia. Cho dù dương oai giễu võ đến đâu, nếu thấy cũng phải cấp mấy phân mặt mũi. Có phải là dùng đại tài cho chuyện nhỏ hay không?

Thập Nhất Nương muốn chối từ, lại nghĩ đến sắc mặt Từ Lệnh Nghi vừa rồi, lời nói đến bên miệng lại thay đổi: “Có Bạch tổng quản ra mặt, tự nhiên là làm chơi ăn thật rồi.”

Nàng vừa dứt lời, Bạch tổng quản cầu kiến.

Từ Lệnh Nghi cho hắn tiến vào, tiểu nha hoàn ở cửa đặt cái ghế con, Bạch tổng quản nửa ngồi ở ghế con. Từ Lệnh Nghi liền nói nguyên nhân kêu hắn đến, nhưng không có đề cập đến chuyện tiền bạc.

Thập Nhất Nương nhẹ nhàng thở ra.

Nàng không có của hồi môn của mình cùng sản nghiệp hầu phủ nhập làm một, miễn cho truyền ra lời đồn hỉ phô là Từ Lệnh Nghi cho nàng.

Mà Bạch tổng quản nghe xong, tuy biểu tình kinh ngạc không thể che dấu chợt lóe qua trên mặt hắn, nhưng hắn rất nhanh lộ ra tươi cười chân thành:” Đây là Hầu Gia cùng phu nhân cất nhắc ta. Khi cửa hàng của phu nhân chọn xong vị trí, ta liền đi đến thuận thiên phủ, ngũ thành binh mã tư ti nhân chào hỏi. Cam đoan không ai đi làm loạn.”

Từ Lệnh Nghi gật gật đầu, Bạch tổng quản lui xuống.

Kiều Liên Phòng đến đây.

“Hai ngày nay thời tiết khô ráo, ta tự mình làm chút canh mã đề lê tử chophu nhân hạ hỏa.” Nàng nói xong, xoay người từ khay hoa mai sơn hồng mạ vàng mà Tú Duyên nâng, bưng chung sứ trắng hầm cách thủy đưa đến trước mặt Thập Nhất Nương, “Đây là lần đầu tiên ta làm, cũng không biết có hợp khẩu vị phu nhân hay không?” Sau đó rón ra rón rén mở nắp chung hầm cách thủy, dùng cái muôi hạnh hoa dài bằng bạc quấy nhè nhẹ,” Phu nhân ngài nếm thử một chút?”

Thập Nhất Nương nhìn ánh mắt nàng tha thiết, một lúc lâu cũng nói không nên lời.

Kiều Liên Phòng như thế nào đột nhiên trở nên ân cần như vậy?

Nàng liếc mắt nhìn Từ Lệnh Nghi ngồi ở đối diện một cái, phát hiện đáy mắt hắn hiện lên một tia kinh ngạc.

” Vừa mới ở chỗ Giản sư phó uống mấy chung trà, lại bồi Hầu Gia uống một chung,” Thập Nhất Nương cười kêu Hổ Phách,” Trước hết mang xuống phòng bếp, đợi lát nữa lấy cho ta uống.”

Hổ Phách trả lời nhận lấy.

Kiều Liên Phòng liền ngồi ở đó cùng Thập Nhất Nương tán gẫu chuyện thường ngày.

“Nữ hồng phu nhân tốt như vậy, mà mỗi ngày còn rút ra thời gian theo Giản sư phó học nữ hồng. Phu nhân, nếu ngài không chê ta ngu dốt, lúc nào đi cũng mang ta theo đi? Ta có thể nhân cơ hội cùng Giản sư phó học nữ hồng.”

“Qua mấy ngày nữa đi!” Thập Nhất Nương cười nói,” Mấy ngày nay Giản sư phó có chút bận rộn.”

Hơn nữa về sau càng bận, phỏng chừng không rảnh dạy ngươi! Trong lòng nàng oán thầm.

Kiều Liên Phòng lộ ra vẻ thất vọng: “Cũng không biết khi nào thì có thể được Giản sư phó chỉ điểm. Ta còn chuẩn bị làm kiện tiểu y cho phu nhân đâu!”

Thập Nhất Nương nghe đổ mồ hôi:” Giản sư phó nhất thời bận rộn không đi được, về sau có cơ hội lại nói.”

Đang nói, thì Tần di nương lại đây. Nàng thấy Kiều Liên Phòng thì trên mặt hiện lên một tia kinh ngạc.

Sau đó rất nhanh buông mắt, cung kính hành lễ Thập Nhất Nương cùng Từ Lệnh Nghi, từ trong tay nha hoàn Thúy Nhi nhận một cái bao đồ đưa cho Lục Vân đứng phía sau Thập Nhất Nương: “Đây là sáu đôi giày mấy ngày nay ta làm cho phu nhân, cùng một kiện tống quần.” Thấp mi thuận mắt, âm thanh như muỗi, có vẻ rất khiêm nhường.

” Đa tạ Tần di nương!” Thập Nhất Nương bảo tiểu nha hoàn bưng ghế con cho nàng.

Nàng phúc thân nói cám ơn, thật cẩn thận nửa ngồi ở ghế con.

Văn di nương đến đây.

Nàng đến thấy người ngồi khắp phòng nhất thời sửng sốt, một lát sau mới nói:” Chỗ phu nhân hôm nay thật náo nhiệt!”

Thập Nhất Nương thấy trong tay nha hoàn phía sau Văn di nương cầm cái lò sưởi tay bằng trúc tương phi, trực tiếp cho người mang ghế con cho nàng ngồi, nói:” Như thế nào lại cầm lò sưởi tay?”

Văn di nương vội đem lò sưởi tay đặt ở trên kháng bàn, cười nói:” Ngài xem cái này làm thế nào?”

Hình bầu dục, to bằng cái bát, sơn đánh vec ni, lấm tấm điểm màu tím, khéo léo lung linh, thực đáng yêu.

” Không tồi a!” Thập Nhất Nương khó hiểu nhìn nàng.

Chuyện chọn mua lò sưởi tay linh tinh đều do quản sự ngoại viện phụ trách, nội viện chỉ cần đem số lượng cần báo lên là được. Đến trước lập đông ngoại viện ấn theo số lượng đem lò sưởi tay đưa đến.

“Đây là kiểu dáng mới của Lý Kỳ năm nay.” Văn di nương cười nói,” Ta nghĩ mua một đôi cho Đại tiểu thư, lại sợ đến lúc đó cô gia cảm thấy keo kiệt, cho nên lấy đến cho ngài nhìn xem, nhờ ngài ra chủ ý.”

” Dù sao lò sưởi tay có nhiều mới tốt. Ngươi giúp nàng mỗi kiểu dáng đều chuẩn bị mấy cái là được.” Thập Nhất Nương cười nói,” Trúc là văn quân tử, nói không chừng cô gia còn cảm thấy văn nhã.”

“Có những lời này của phu nhân ta có thể an tâm.” Văn di nương nghe vẻ mặt tươi cười,” Cho nên ta liền mua năm cái. Lại cho Lý Kỳ khắc ‘phúc lộc thọ hi quý’!”

Bất cứ lúc nào Văn di nương cũng không quên câu cát tường! Thập Nhất Nương cố nén ý cười nói:” Ta thấy như vậy rất tốt……”

Nhưng lời của nàng còn chưa nói xong, trong phòng đã có người “Phốc” cười một tiếng.

Mọi người theo tiếng nhìn lại, liền thấy vẻ mặt Kiều Liên Phòng mặt đỏ bừng che miệng.

” Ta, ta……” Thấy ánh mắt mọi người tập trung về phía nàng vẻ mặt nàng ửng đỏ, tay chân thất thố nhìn Từ Lệnh Nghi.

Lại thấy Từ Lệnh Nghi đang cầm lò sưởi tay trúc tương phi xem.

“Đây là kiểu dáng mới của Lý Kỳ năm nay?” Hắn ngẩng đầu nhìn Thập Nhất Nương ,” Chúng ta cũng lấy mấy cái đi?” Không chú ý đến những người khác.

Thập Nhất Nương đáp ứng. Từ Lệnh Nghi đã nói với Văn di nương: “Trúc đẹp như vậy khắc chữ làm gì. Cứ để như vậy.”

Văn di nương thấy gọng điệu hắn tuy không vui, nhưng cũng coi như bình thản, lại vì bàn chuyện đồ cưới Trinh tỷ nhi, lập tức cười nhẹ trả lời “Vâng”, đem lò sưởi tay kia để lại chỗ Thập Nhất Nương: “Cái này phu nhân để lại dùng đi! Nếu Hầu Gia nói phủ chúng ta cũng mua một ít, cái này coi như là tặng cho chúng ta dùng thử xem được không!”

Dù sao cũng là tiền công trung, không đánh gãy là được, người đi đặt đồ vật cũng có thể lấy một cái.

Không hỗ là người làm kinh doanh, dùng thủ đoạn kinh doanh một cách thành thục.

Thập Nhất Nương không khỏi cười rộ lên.

Từ Lệnh Nghi lại phân phó Thập Nhất Nương :” Đến lúc đó nhớ ghi rõ số tiền lò sưởi tay này cũng tính cho Lý Kỳ.”

Tươi cười trên mặt Văn di nương liền cứng nhắc, không khí trong phòng cũng bị kiềm hãm.

Đánh người không đánh mặt, Từ Lệnh Nghi thật đúng là một chút mặt mũi cũng không cấp Văn di nương.

Trong lòng Thập Nhất Nương thở dài, giải vây:” Ta biết Hầu Gia không muốn cùng dân tranh lợi. Chính là chúng ta muốn ở chỗ Lý Kỳ làm vài thứ cho Trinh tỷ nhi, Lý Kỳ kia biết được, không đưa một món là không thể được. Chúng ta vẫn không đáp ứng. Bọn họ lại tặng tiếp. Cho nên lúc này Văn di nương mới thuận nước đẩy thuyền đưa phân tình nghĩa này cho bọn họ. Bất quá nếu Hầu Gia nói, chúng ta đến lúc đó sẽ đem tiền lò sưởi tay này tính rõ ràng cùng Lý Kỳ.”

Văn di nương lúc này mới phục hồi tinh thần lại, gượng cười nói:” Đúng a, Hầu Gia. Chúng ta đến lúc đó sẽ đem tiền lò sưởi tay tính rõ ràng cùng Lý Kỳ.” Ánh mắt lại mang theo mấy phần cảm kích liếc nhìn Thập Nhất Nương một cái.

Từ Lệnh Nghi nhẹ nhàng nắm tay.

Thập Nhất Nương liền cười phân phó Lục Vân:” Ngươi đi cùng di nương xem chúng ta cần bao nhiêu lò sưởi tay, đến lúc đó cũng tiện nói cùng quản sự ngoại viện.”

“Liền mua cho nương, nàng, Ngũ đệ muội là được.” Từ Lệnh Nghi thản nhiên nói,” Loại lò sưởi tay này cầm trên tay chơi thì còn được, còn muốn giữ ấm, vẫn là Đào Từ mới tốt nhất.”

Một mực yên lặng ngồi ở bên cạnh như người vô hình Tần di nương nghe thấy mạnh mẽ ngẩng đầu, sắc mặt sợ hãi liếc nhìn Thập Nhất Nương một cái, rồi rất nhanh lại cúi đầu.

Trong phòng cũng không có người chú ý tới khác thường của nàng.

Thập Nhất Nương nghi hoặc nhìn Từ Lệnh Nghi.

Hôm nay làm sao vậy, trước là bác Văn di nương, sau lại bác mình……

Nhưng nàng vẫn cười đáp ứng ”Vâng”.

Từ Lệnh Nghi liền đứng lên:” Ta còn có chút việc, đi ra ngoài một chuyến.”

Đám người Thập Nhất Nương nghe xong khom đầu gối hành lễ tiễn hắn ra cửa.

Từ Lệnh Nghi đi thư phòng nhỏ sau ngoại thư phòng, đuổi hầu hạ trong phòng , từ trong lỗ hổng khảm ngọc lấy ra một tráp gỗ tử đàn, rút ra mười tờ ngân phiếu.

Trong đầu đột nhiên hiện lên một đôi con ngươi lấp lánh như sao.

Cái gì mà Lý Kỳ không thể tặng một món đồ là không thể, cái gì thuận nước đẩy thuyền thành toàn phân tình nghĩa này của bọn họ. Quả thực là trợn mắt nói dối!

Cũng không biết vì cái gì, hắn tưởng tượng đến nàng nghiêm trang mà nói linh tinh, khóe miệng bất giác hiện lên nụ cười vui sướng.

Từ Lệnh Nghi lại rút mười trương ngân phiếu, sau đó đem tráp thả lại chỗ cũ, tìm một cái hà bao đem ngân phiếu bỏ vào trong, tiện tay rút quyển sách, nằm ở trên ghế túy ông xem sách.

Ở trên ghế túy ông đọc sách, mắt lại mơ màng…… Rõ ràng tâm tư đang suy nghĩ.

Tiến vào hầu hạ Lâm Ba thấy trong mắt, cười bưng chén trà đại hồng pháo cho Từ Lệnh Nghi.

Từ Lệnh Nghi ngồi xuống uống trà.

Lâm Ba suy nghĩ, thấp giọng cười nói:” Hầu Gia, phu nhân muốn mở cửa hàng sao?”

“Ah!” Từ Lệnh Nghi tùy ý đáp.

Lâm Ba thấy thần sắc Từ Lệnh Nghi ôn hòa mà tùy ý, trong lòng khẽ nhúc nhích, thấp giọng cười nói:” Hầu Gia không giúp phu nhân một phen sao? Lúc Tiễn cử nhân lão gia đi Tuyên đồng, Phạm tổng binh tới hỏi ngài, ngài còn nói Tiễn cử nhân lão gia của cải ít, chỉ cần không phải muốn làm việc kinh doanh này là được. Bằng không Phạm tổng binh như thế nào lại giúp Tiễn cử nhân lão gia đổi biên lai tạm. Hiện tại phu nhân mở cửa hàng, lại là gian hỉ phô nho nhỏ. Hầu Gia sao không……”

” Nói bậy cái gì!” Ánh mắt Từ Lệnh Nghi như mủi tên nhọn bắn lại đây, trong lòng Lâm Ba run sợ, toàn thân đều run run, “Phu nhân kinh doanh của hồi môn của mình, làm sao có đạo lý để ta nhúng tay vào?”

Trán Lâm Ba đầy mồ hôi. Hắn” Bùm” một tiếng quỳ gối trước mặt Từ Lệnh Nghi: “Hầu Gia, ta nhất thời hồ đồ. Về sau không dám!”

Từ Lệnh Nghi sắc mặt bớt giận:” Đi xuống đi!”

Lúc này Lâm Ba mới nơm nớp lo sợ lui xuống.

Từ Lệnh Nghi ở ghế túy ông rung đùi nửa ngày, nhìn thấy sắc trời không còn sớm, lúc này mới chậm rãi trở về chính viện.

Thập Nhất Nương một mình ở kháng thêu món đồ mà thêu hơn nửa năm cũng không có hoàn thành.

” Mọi người đi rồi!” Hắn nói xong, ngồi xuống kháng.

Thập Nhất Nương buông thêu thùa may vá, cười nói:” Hầu Gia đã trở lại!” Sau đó cho tiểu nha hoàn thu thập giỏ thêu, châm trà cho hắn, đợi mấy đứa nhỏ lại thỉnh an, cùng đi chỗ thái phu nhân ăn cơm chiều trở về, lúc Thập Nhất Nương đi rửa ráy, hắn đem hà bao đựng ngân phiếu dấu dưới gối.

Buổi sáng ngày hôm sau, hắn nhàn nhạt nói một câu “Ta bỏ cái hà bao ở dưới gối đầu của nàng” Liền đi ngoại viện.

Thập Nhất Nương mở hà bao, bên trong có hai vạn lượng ngân phiếu. Nàng sờ sờ cái trán đầy mồ hôi, nhất thời không biết nên làm sao cho tốt bây giờ.

Có tiểu nha hoàn tiến vào bẩm:” Lưu Nguyên Thụy gia đến đây.” Thập Nhất Nương thu tâm tư, đứng dậy đi gian phía tây. Đem ý tứ kêu nàng đến nói ra, Lưu Nguyên Thụy gia đã vui mừng hớn hở.

” Phu nhân, gia chúng ta kia là người thành thật, cho hắn giúp đánh xe đi? Đến lúc đó còn có thể giúp làm chút việc nặng nhọc. Về phần viện Lạc Diệp Sơn bên kia, có thể cho nhị tiểu tử nhà chúng ta là Thịnh Xuân trông giúp. Hắn cũng là đứa nhỏ thành thật, nhất định sẽ không chạy loạn .”

Qua cuối năm, Giang Bỉnh Chính liền hướng Thập Nhất Nương từ giã. Nói muốn hồi Dư Hàng xem, trên thực tế bởi vì Thập Nhất Nương cho bạc ít, lại thường có việc phân phó hắn làm. Hắn tính đi tính lại, quyết định từ bỏ công việc Thập Nhất Nương giao, toàn tâm toàn ý đi cửa hàng tơ lụa làm chưởng quầy.

Thập Nhất Nương chỉ xem như không biết. Cho hắn hai mươi lượng bạc, nói là lộ phí. Lại nghĩ bên kia có chút hẻo lánh, cho Lưu Nguyên Thụy ở đó trông giữ sân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.