Edit: Thu Phùng
Beta: Hạ
Thập Nhất Nương vừa xuống xe ngựa, Cẩn ca nhi lập tức chạy bổ tới: “Nương, bế, bế!”
Cố ma ma ở bên cạnh vội vàng cười dỗ dành bé: “Nhũ nương bế có được không?”
Cẩn ca nhi lắc đầu như trống bỏi: “Nương, bế, bế!”
Thập Nhất Nương cười ôm lấy Cẩn ca nhi: “Lớn như vậy rồi, còn làm nũng!”
Cẩn ca nhi gục ở trên vai mẫu thân, vẻ mặt vui vẻ thỏa mãn.
Vẻ mặt của Cố ma ma do dự: “Phu nhân, Hầu gia nói, không để cho phu
nhân Lục thiếu gia. Lục thiếu gia càng ngày càng nặng tay rồi….”
“Không sao!” Thập Nhất Nương cười đi vào sân của nhà giữa, “Bế từ nhỏ đến lớn, cũng không thấy nặng tay.” Đang nói chuyện, Từ Tự Dụ và Từ Tự
Giới nhận được tin, từ đường nhỏ ở nhĩ phòng bên cạnh ra ngoài.
Hai huynh đệ cung kính hành lễ với Thập Nhất Nương.
Cẩn ca nhi quay đầu về phía Từ Tự Dụ, Tự Tự Giới hô “Ca ca”, dựa vào trong ngực mẫu thân nhất định không xuống.
Thập Nhất Nương biết con trai lại đang làm nũng, không miễn cưỡng,
cười cười thơm má Cẩn ca nhi một cái, hỏi Từ Tự Giới: “Ấm trà của con
làm thế nào rồi?”
“Buổi sáng làm một cái, kết quả quên làm cái lỗ ở giữa bụng ấm với
miệng ấm, không thể rót nước.” Từ Tự Giới hơi ngại mà đỏ mặt, “Đã làm
lại một cái.”
Mẹ con vừa nói, vừa đi vào gian tây.
Thập Nhất Nương đặt Cẩn ca nhi ở trên giường lớn gần cửa sổ.
Cẩn ca nhi lại bò xuống, chạy tới trước mặt Cố ma ma: “Bánh của con, bánh của con!”
Cố ma ma vội lấy từ trong tay tiểu nha hoàn đi theo ở phía sau lấy một hộp giấy gói bánh “Bánh ở đây!”
Cẩn ca nhi mở hộp ra, nhúp lấy một miếng bánh đưa cho Từ Tự Dụ đang đứng ở bên cạnh giường.
Từ Tự Dụ kinh ngạc nhìn Cẩn ca nhi: “Cho ca ca à!”
Cẩn ca nhi gật đầu: “Ca ca ăn bánh!”
Từ Tự Dụ có chút không dám tin.
Về nhà mấy ngày nay, Cẩn ca nhi đối với những thứ thuộc về cậu nhóc có hơi bị nhiều “keo kiệt”, mình từng tận mắt nhìn thấy rồi.
Từ Tự Dụ nhận lấy bánh, động tác nhìn qua có chút cẩn thận.
Là miếng bánh đậu ngọt, dùng khuôn làm giống như hoa hồng.
“Là Cam thái phu nhân làm đấy.” Thập Nhất Nương cười nói, “Ngọt mà
không ngấy, mùi vị cũng không tệ lắm. Lần trước, lúc Cẩn ca nhi đi qua
đó ăn nhiều hơn hai miếng, Cam thái phu nhân thấy vẫn nhớ ở trong lòng.
Lần này chúng ta đi thăm Cam thái phu nhân, tỷ ấy cố ý làm nhiều hơn hai hộp, để cho chúng ta mang về ăn. Nhân đó mẫu thân cũng đã xin công thức làm bánh đậu ngọt này về làm, ngày nào đó chúng ta cũng thử làm một
chút xem.”
Nàng vừa nói xong, Cẩn ca nhi đã lại từ trong hộp lấy ra một miếng bánh đưa cho Từ Tự Giới: “Ca ca ăn bánh!”
Từ Tự Giới cùng với Cẩn Ca Nhi chung đụng lâu một chút, biết đồ của
Lục đệ chỉ cần không phải là đồ độc nhất, thì đệ ấy sẽ rất “hào phóng”
mà chia cho người khác.
Nhìn thấy trên bàn tay nhỏ bé của Cẩn ca nhi dính đầy dầu mỡ, Giới ca nhi cười nhận lấy bánh, cầm khăn đưa cho đệ đệ lau tay.
Cẩn ca nhi lại có chút không kiên nhẫn mà hất tay ra, chạy đến bên
cạnh Cố ma ma, từ trong hộp lại lấy ra miếng bánh ra, chạy tới bên cạnh
giường đưa cho Thập Nhất
Nương: “Nương, ăn bánh.”
Thập Nhất Nương cười sờ sờ đầu con trai: “Con ăn đi, nương không ăn!”
Cẩn ca nhi không nghe theo, nhất định bắt Thập Nhất Nương nhận bánh bằng được.
Thập Nhất Nương không thể làm gì khác hơn là nhận lấy bánh đậu.
Cẩn ca nhi lại lật đật chạy đi, lại lấy miếng bánh đậu, bịch cái bò lên giường, ngồi ở trên giường bắt đầu ăn.
Mọi người thấy đều bật cười.
Cẩn ca nhi ngẩng đầu, miệng ngậm đầy bánh ngọt, hai má phùng lên, mặt
mũi tràn đầy nghi ngờ mà nhìn mọi người trong phòng, giống như đang hỏi
mọi người tại sao lại cười.
Tiếng cười ở trong phòng lại vang dội hơn.
Đột nhiên có một âm thanh thuần hậu hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy? Sao vui vẻ như vậy?”
Không đợi mọi người cử động, Cẩn ca nhi đã nhảy dựng lên: “Phụ thân, phụ thân!”
Một người đàn ông mặc áo thụng dài bằng lụa tơ tằm màu xanh ngọc đi
đến, thần sắc ôn hòa, hai đầu lông mày mang theo ý cười nhẹ nhàng, không phải là Từ Lệnh Nghi thì là ai?
Hắn tiến lên ôm Cẩn ca nhi.
Cẩn ca nhi lập tức đem bánh đậu mình ăn một nửa đút vào miệng Từ Lệnh Nghi: “Phụ thân, ăn bánh!”
Từ Lệnh Nghi cười ha ha, dựa vào động tác của Cẩn ca nhi mà cắn một miếng nhỏ.
Từ Tự Dụ cùng Từ Tự Giới vội bước lên phía trước hành lễ, Thập Nhất Nương cũng xuống giường, phân phó tiểu nha hoàn dâng trà.
Từ Lệnh Nghi ngồi xuống trên giường, hỏi Thập Nhất Nương: “Sao bây giờ nàng mới trở về?”
Thập Nhất Nương cười nói: “Ở Cam gia gặp được Tứ phu nhân của Đường
gia, nói chuyện với nhau, sau lại đi đến phủ của công chúa Phúc Thành
một chuyến, cho nên mới về trễ.”
“Sao lại đột nhiên nghĩ tới chuyện đi tới phủ của công chúa Phúc
Thành?” Từ Lệnh Nghi ngạc nhiên hỏi: “Đúng là Chu gia xảy ra chuyện gì
sao?”
“Cũng không có chuyện gì đặc biệt gấp gáp!” Thập Nhất Nương đem chén
trà tiểu nha hoàn vừa bưng lên đặt vào trước mặt Từ Lệnh Nghi, “Nghĩ đã
ra cửa rồi, không bằng thuận tiện đi một chuyến.”
Từ Tự Giới còn có chút tỉnh tỉnh mê mê, an tĩnh mà đứng ở một bên
nghe Từ Tự Dụ lại nghe được chút ít tin tức khác, hướng về phía Từ Tự
Giới nháy mắt ra hiệu, nhân cơ hội Từ Lệnh Nghi uống một ngụm trà mà
đứng dậy cáo từ.
Kể từ khi ngày đó Từ Lệnh Nghi cùng Từ Tự Dụ đi Văn Khúc Tinh thắp
hương, hắn vừa nghĩ tới trên đường mình một câu nói cũng không có nói,
nhưng Từ Tự Dụ nhìn như trầm ổn nội liễm nhưng cũng có lúc không đè được mừng rỡ vui vẻ, cũng không thể nói rõ được cảm xúc.
Nhìn thấy bốn đứa con trai lại có ba đứa ở đây, hắn suy nghĩ một
chút, giữ Từ Tự Dụ cùng Từ Tự Giới ăn cơm, còn dặn dò Thập Nhất Nương:
“Bảo Truân ca nhi cũng tới đây đi!”
Thập Nhất Nương rất thích cả nhà cùng tụ lại ở một chỗ, ăn cơm vui
vẻ, cười phái người đi gọi Từ Tự Truân tới, bảo phòng bếp làm thêm thức
ăn.
***********************
Buổi tối, Thập Nhất Nương hỏi Từ Lệnh Nghi: “Chuyện của Vương gia, có phải là có tin tức gì tốt không?”
“Đậu các lão đã viết sớ bảo lãnh cho Vương Cửu Bảo.” Từ Lệnh Nghi thả quyển sách đọc được một nửa ở trong tay xuống, cười nhìn Thập Nhất
Nương đang ngồi ở một bên giường tết tóc, trêu ghẹo nói, “Không ngờ nàng còn học được cách quan sát sắc mặt?”
“Hầu gia hôm nay ôm Cẩn ca nhi cười đến vui vẻ như vậy, là người mù
cũng biết tâm tình của chàng không tệ!” Thập Nhất Nương hờn mát, “Chẳng
nhẽ thiếp không thấy như vậy?”
Từ Lệnh Nghi bỏ sách xuống, một tay ôm lấy Thập Nhất Nương, lại đem nàng đặt ở trên giường, người cũng lập tức phủ lên trên.
“Nóng chết mất!” Thập Nhất Nương bĩu môi la lên, đẩy hắn ra.
“Nóng thật!” Sự vui vẻ hiện lên từ trong đáy mắt Từ Lệnh Nghi, hắn
tiến tới bên tai Thập Nhất Nương ái muội nói: “Vậy thì cởi xiêm y ra! Dù sao cũng không có người khác…..” Nói xong, tiếng cười trầm thấp vang
lên, “Ta cũng không phải là chưa từng thấy qua.”
Thập Nhất Nương không khỏi đỏ mặt tới mang tai.
Hai ngày trước vị gia hỏa này còn dám ôm mình kính tây dương, để cho vị đó nhìn cẩn thận rõ ràng….
*kính tây dương: gương kính trắng ngày nay
“Hầu gia!” Tình cảnh ngày đó giống như là đang ở trước mắt, cơ thể
nàng nhất thời mềm xuống một nửatrong giọng nói còn mang vẻ ham muốn
sóng sánh vui mừng
Từ lệnh nghi cắn lỗ tai của nàng cười. Tay nhuần nhuyễn cởi vạt áo của
nàng, lộ cái yếm màu xanh nhạt thêu hình rong rêu màu xanh lá cây bên
trong.
“Vẫn là cái yếm hoa hồng đỏ thêu hoa mẫu đơn đẹp hơn!” Hắn thì thầm
bên tai nàng, đã cởi bỏ được nửa yếm, mặc điểm mai hồng đẫy đà của nàng
chiếu lên khóm rong rêu màu xanh lục, hiện lên một mảnh tươi đẹp, quyến
rũ, khiến trong lòng hắn dâng lên ngọn lửa ham muốn.
Thập Nhất Nương bèn đẩy hắn: “Nếu không đẹp, đợi ngày mai thiếp đổi
hoa hồng đỏ, lúc ấy Hầu gia nhìn cũng không muộn!” Muốn quay lưng đi,
lại bị Từ lệnh nghi cắn điểm mai hồng trước ngực.
Nàng hít vào một ngụm khí lạnh.
Cảm thấy thân thể càng mềm nhũn hơn.
Từ Lệnh Nghi cười khanh khách, đùa nghịch điểm mai hồng dưới lưỡi một lát mới ngẩng đầu lên: “Không có thịt, cá tôm cũng không tồi. Ta luôn
luôn rất chiều theo nàng!”
Người này, thích nhất là được tiện nghi còn khoe mã. Da mặt nàng
không dày như da mặt hắn, ngôn từ trong lúc thật sự không phải là đối
thủ của hắn.
Thập Nhất Nương định không lên tiếng, thì đầu vai bị Từ Lệnh Nghi cắn một cái.
Hắn cười ha ha, xoay mình dựa nửa người trên gối ở dầu giường, ánh
mắt nóng rực nhìn nàng, nói: “Lại đây, dựa vào trong ngực ta!”
Muốn mình chủ động sao!
Sau đó sẽ trêu chọc mình, nói là mình muốn dựa vào ngực để hắn ôm!
Thập Nhất Nương lườm Từ Lệnh Nghi một cái.
Từ Lệnh Nghi cố nén ý cười, đè ép âm thanh dụ dỗ nàng: “Ngoan! Đến
dựa vào ngực nữa!” Âm thanh thuần hậu nhỏ lại, toát ra mấy phần mê hoặc.
Thập Nhất Nương hung hăng nhéo hắn một cái, không nhịn được cười lên. . . . . .
Lúc trời sắp sáng, Thập Nhất Nương mới có cơ hội nói chuyện với hắn.
“Sáng sớm ngày hôm nay Tân Cúc đã tới rồi. Nói đứa bé kia trắng trẻo
mập mạp, trên người ngay cả một vết xước cũng không có, không giống như
đã trải qua cuộc sống nghèo khổ. Cũng không dám ôm vào phủ.Muốn qua mấy
ngày, chờ đứa bé gầy chút, bộ dáng không gây chú ý như bây giờ sẽ mang
tới cho Hầu gia nhìn một chút.” Nói tới đây, nàng có chút lo lắng nói:
“Hy vọng Vương gia thấy đứa bé kia gầy, không trách chúng ta không đem
đứa bé chiếu cố tốt!”
Từ sau khi Tân Cúc trở về vẫn không có tin tức, họ cũng lại không
tiện nghe ngóng, Từ Lệnh Nghi mặc dù không hỏi, nhưng nàng nhìn ra được, Từ Lệnh Nghi có chút lo lắng ——có đôi khi kế hoạch không kịp thay đổi.
Bằng không, sao lại có từ “Ngộ nhỡ” đây!
Từ Lệnh Nghi có chút kinh ngạc: “Không nghĩ tới nhà Vạn Đại Hiển còn rất cẩn thận!”
Thập Nhất Nương nghe thấy thì “phì” một tiếng bật cười: “Gì vậy! Tất cả
đều là ý của Vạn Đại Hiển. Hắn vừa nhìn thấy đứa nhỏ đã muốn ôm tới
đây….”, nói xong, nhớ tới bộ dạng đỏ bừng cả mặt của Thu Cúc lúc nói
những lời này, lại cười nói tiếp, “Nàng đi theo Vạn Đại Hiển, có thể
tiến bộ không ít. Rõ ràng là đi theo ai thì giống như người đó!” Giọng
điệu rất vui mừng.
Từ Lệnh Nghi cũng bật cười, trêu ghẹo nàng: “Vậy thì nàng giống ai?”, Thập Nhất Nương định đùa một chút. Nghiêm nghị nói: “Hầu gia không biết sao? Người trong phủ đều nói thiếp càng lúc càng nghiêm nghị, nếu thấy
thiếp nói chuyện đều phải khuấy tinh thần lên mười hai vạn phần ….”
Từ Lệnh Nghi cười lớn, vuốt mái tóc của nàng sớm đã bị hắn làm cho
rối không chịu nổi: “Mau nhắm mắt lại ngủ đi, chuyện của Vương gia không cần nàng phải lo lắng. Có ta đây!” Giọng nói vô cùng nhu hòa.
Thập Nhất Nương ngay cả đầu ngón út cũng không muốn động, không tiếp
tục nói cái gì, nhắm mắt lại, co người rúc vào trong ngực của hắn ngủ
thiếp đi.
Cũng không tới hai ngày, chuyện chuyển biến đột ngột.
Đại Lý Tự phán quyết mười chín tội của Vương Cửu Bảo, Vương gia bị
tịch thu tài sản, Vương Cửu Bảo cùng với mấy bộ hạ đắc lực của hắn trước được triều đình chiêu an, cùng nhau bị phán tội chết, vợ con bị lưu đày đến Liêu Đông.
Tin tức truyền đến, Từ Lệnh Nghi mặt trầm như nước.
Nơi đó là một mảnh đất hoang vu, chỉ có những người thất bại ở trong
quân đội mới tới đó trấn thủ. Trong hai trận thắng đầu của hắn, có rất
nhiều người tài được phong quan tiến chức, công thành danh toại, nhậm
chức ở trong mảnh đất giàu có.
Liêu Đông, Từ Lệnh Nghi mình không có người có thể nhờ vả.
Thập Nhất Nương nhẹ tay nhẹ chân đi tới phía sau lưng hắn, vòng tay vào eo hắn, dán mặt vào lưng Từ Lệnh Nghi.
“Hầu gia”, nàng ôn nhu nói, “Chàng đang lo lắng Hoàng Thượng có ý đày Vương gia tới Liêu Đông sao?”