Edit: Khuê loạn
Beta: Hạ
Từ Lệnh Nghi nhìn mấy bà tử trước mặt, lạnh lùng cười một tiếng.
“Xem ra, các ngươi cũng không có biện pháp gì rồi!” Hắn phân phó Hổ
Phách, “Gọi Bạch tổng quản tới đây, bảo Bạch tổng quản đuổi mấy vị này
về trong cung đi. Vĩnh Bình Hầu phủ chúng ta không dùng được họ.”
Các bà đỡ này phụng chỉ của Hoàng hậu nương nương, “không dùng được”, những từ này rơi vào trong tai các quý nhân ở trong cung thì có khác gì là “kiêu ngạo bất tuân” đâu?
Ba bà tử run lẩy bẩy.
Dám gây chuyện trước mặt quốc cữu gia, sẽ có hậu quả như thế nào,
không cần nói cũng biết. Cho dù Hoàng hậu nương nương không truy cứu,
thì cũng sẽ có người muốn nịnh bợ Vĩnh Bình Hầu mà bất bình thay!
Thay vì đến lúc đó sống không bằng chết, còn không bằng nghĩ biện pháp luôn bây giờ.
“Hầu gia, bọn nô tỳ có biện pháp ạ!” Một bà đỡ phá phủ trầm chu(1)
đứng ra nói. Bởi vì đây là phương thuốc cổ truyền, có chút nguy hiểm,
cho nên mới không dám lấy ra dùng! Nếu là biện pháp hoàn toàn không có
nguy hiểm gì, bà đỡ cũng đã dùng từ lâu rồi, chứ đâu cần đợi đến giờ
phút này mới nói ra.
(1)Phá phủ trầm chu: nghĩa là đập nồi dìm thuyền, quyết làm đến cùng.
Dựa theo tích: Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông
thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui,
phải quyết tâm đánh thắng
Vẻ mặt của Từ Lệnh Nghi không chút thay đổi.
Bà đỡ sốt sắng nói: “Chúng nô tỳ có thể giúp phu nhân nặn một chút, như vậy có thể sinh nhanh hơn.”
Từ Lệnh Nghi nhìn về phía mấy bà đỡ khác, chỉ thấy sắc mặt của các bà đỡ này rất bối rối.
Từ Lệnh Nghi lại nhìn về phía Vạn ma ma.
Ánh mắt của Vạn ma ma lóe lên, lộ ra vẻ khẩn trương.
Nói cách khác, Vạn ma ma cũng biết biện pháp này!
Ánh mắt củaTừ Lệnh Nghi liền dừng lại chỗ Vạn ma ma.
Trong lòng Vạn ma ma ngũ vị tạp trần(2), chậm chạp quỳ gối trước mặt Từ Lệnh Nghi.
(2) ngũ vị tạp trần: gồm năm vị ngọt, chua, cay, đắng, mặn. Ý chỉ rất rối loạn, đủ mọi loại cảm xúc.
“Hầu gia!” Giọng của Vạn ma ma có chút run rẩy. “Biện pháp này quá
hung hiểm, chỉ đến thời điểm không còn cách nào mới phải làm như thế.
Bởi vì sau khi nặn xong, đa phần đứa bé đều. . . . . . .” giọng nói càng ngày càng thấp, “Chưa sinh ra đã. . . . . . . Chết non rồi ạ!”
Vẻ mặt lạnh nhạt của Từ Lệnh Nghi bị phá vỡ, lộ vẻ lúng túng.
Đầu của Vạn ma ma càng cúi thấp hơn.
“Không. Không. Không được!” Thập Nhất Nương sau khi nghe rõ, trong lòng
đau như dao cắt. “Nhất định còn biện pháp khác, biện pháp này không
được!” Không được, mắt lại ẩm ướt.
. . . . . . . . . . . . .
Nàng muốn sinh bé con ra!
Từ Lệnh Nghi quay đầu lại, nhìn thê tử.
Đôi mắt sáng trong vắt như nước suối, tựa như nước vong ưu*, làm cho tâm hắn cũng trong suốt như thế.
(*) vong ưu: quên mọi lo âu phiền muộn.
Ánh mắt liếc về phía cái bụng đang nhô cao.
Khi hắn chứng kiến nhóc con lớn lên từng chút từng chút một, bướng
bỉnh khi chơi đùa cùng mình, là cốt nhục của mình. . . . . . . .
Trên mặt Từ Lệnh Nghi lộ ra vẻ thống khổ: “Có còn biện pháp khác hay không?”
Điền ma ma thoáng do dự.
Bà đỡ đang dập đầu nghe thấy lời Từ Lệnh Nghi nói như vậy cũng cảm thấy lưỡng lự.
Lúc này, nếu không làm gì, nhất định sẽ chết. Làm theo ý của Hầu gia, nói không chừng còn có đường sống.
Bà đỡ đã quyết định xong, nhẹ giọng nói: “Còn, còn có biện pháp khác ạ!”
Ánh mắt Từ Lệnh Nghi sáng ngời.
“Dùng kéo cắt. . . . . . . . . .” Bà đỡ nhỏ giọng nói, “Có điều người mẹ sẽ. . . . . . . .”
Từ Lệnh Nghi hiểu được.
Mẫu thân và đứa bé, chỉ có thể bảo vệ được một!
Thập Nhất Nương cũng hiểu được.
Nàng rùng mình một cái.
Không ngờ tới mình lại chết một cách chật vật khó khăn như vậy.
Thập Nhất Nương mỉm cười tự giễu, nhẹ nhàng xoa bụng.
Nếu đứa bé không có mẹ, cuộc sống sẽ rất cực khổ. Chỉ sợ cho dù vật
chất được thỏa mãn hơn nữa, vẫn sẽ luôn có một khuyết điểm nho nhỏ ở
trong lòng bé.
Chỉ tiếc thời gian làm phu thê giữa mình và Từ Lệnh Nghi hơi ngắn,
nếu như dài hơn một chút nữa, kí ức cũng nhiều hơn, sẽ nhớ tới mình
nhiều hơn. Bé con từ nhỏ đã mất mẫu thân, cho dù sau này Từ Lệnh Nghi có thêm thê thất, con cái, cũng sẽ khoan dung nhiều hơn với đứa bé này!
Nghĩ tới đây, nàng không khỏi nhẹ nhàng vuốt ve bé con nằm trong bụng.
Đối với đứa con thuộc nhà dòng dõi quyền quý, nếu như quá khoan dung, chỉ sợ sẽ dưỡng thành tính tình ương ngạnh. Nhưng nếu nghiêm khắc quá
mức, về lâu về dài sẽ dưỡng thành tính cách hèn yếu, bị người khác chèn
ép bắt nạt. . . . . . . . Phải tìm người có thể tin tưởng, trông coi bên cạnh bé con mới được.
Tân Cúc, Vạn Đại Hiển là người trung hậu có thừa, nhưng cơ mẫn (nhanh trí, nhạy bén) thì chưa đủ. Hổ Phách cũng đủ cơ mẫn, nhưng nếu để Hổ
Phách quản gia, thì chính là người của Từ phủ. Nếu như Từ Lệnh Nghi cưới kế thất (vợ kế), có nhiều sự vướng mắc, chưa chắc đã là lựa chọn tốt.
Trúc Hương tuổi còn trẻ, mình mất đi, hôn sự của Trúc Hương tất nhiên sẽ do Từ Lệnh Nghi hoặc người của La gia làm chủ, cũng không phải do nàng
ấy, tương lai như thế nào, cũng không biết trước được. . . . . . . . .
Trong lúc nhất thời, lại không thể tìm được một người nào, không có ai
thập toàn thập mỹ.
Có điều, thà chọn người ngu ngốc một chút, cũng không thể chọn người
nhanh nhạy, khéo léo, cẩn thận chiều theo lòng người. Tùy sự thay đổi
của tình huống, hoàn cảnh, ai biết người như thế có khả năng nổi lên dị
tâm hay không.
Thập Nhất Nương đột nhiên nghĩ đến Đào ma ma.
Lúc trước, có phải Nguyên Nương cũng giống như mình, gặp hải cảnh khốn cùng cũng phải lựa chọn như vậy hay không?
Thập Nhất Nương ngẩn người, đã nhìn thấy Từ Lệnh Nghi đang chầm chậm bước tới.
Bước đi của hắn không dài, nhưng bước đi cũng rất kiên định, hai đầu
lông mày lộ ra vẻ dứt khoát, lộ vẻ trịnh trọng nghiêm túc, rõ ràng là đã đưa ra quyết định của mình.
Lúc biết nàng mang thai, hắn mỉm cười. Lúc xoa bụng nàng, hắn tràn
đầy thỏa mãn. Lúc cảm nhận được sự chuyển động của bé con, hắn vui
sướng. . . . . . . . Mọi hình ảnh như chiếc đèn kéo quân xẹt qua trước
mắt nàng.
Vì sao nhất định phải trải qua khảo nghiệm này?
Chẳng lẽ không thể luôn rực rỡ sắc màu như thế sao?
Thập Nhất Nương nhìn Từ Lệnh Nghi ngồi bên cạnh, lẳng lặng nói một câu “Thiếp muốn con”. . . . . . . .
Nhưng lại cảm thấy đau lòng, nước mắt rơi như mưa.
Từ Lệnh Nghi vừa rồi còn xúc động, biết có biện pháp khác giữ lại con đột nhiên yên lặng. Thê tử im lặng chảy nước mắt. Cũng không cảm thấy
bất ngờ, chỉ là đau lòng khó kìm nén.
Hắn giúp nàng lau nước mắthai bên má, “Thập Nhất Nương!” Từ Lệnh
Nghi nhìn ánh mắt sâu thẳm của nàng, giọng nói có chút khổ sở “Nàng cũng hiểu rõ. . . . . . . . Những gì bà đỡ nói lúc nãy nàng cũng nghe thấy. . . . . . . . Nếu như dùng kéo, nàng nhất định sẽ. . . . . . . . Nếu như
để bà đỡ xoa nắn cho nàng. Con còn có thể. . . . ” Hắn dừng lại một
chút, hồi lâu sau mới khó khăn nói, “Hãy để bà đỡ xoa nắn giúp nàng. . . . . . . .”
Thập Nhất Nương mở to hai mắt.
Trong lòng lộn xộn, không rõ là tư vị gì. . . . . . . . “Hắn muốn vứt bỏ bé con”. Ý nghĩ này giống như nước thủy triều cuốn trôi hết tất cả. Tất cả những suy nghĩ trong lòng đều phải nhường đường rẽ lối cho suy
nghĩ này.
“Không được, không được!” Nàng lớn tiếng nói, “Thiếp mang thai bé con đã mười tháng. . . . . . . Bé con đã có thân thể, còn có thể chơi đùa
cùng chúng ta.” Nàng vừa nói, vừa cầm tay Từ Lệnh Nghi. “Chàng còn nhớ
không,. . . . . . . Tay của chàng đặt bên trái, bé con lại cứ thích đá
sang phải, tay của chàng đặt bên phải, bé lại cứ đá sang trái. . . . . . . Chàng nói tính tình của bé con hoạt bát, thông minh khả ái. . . . . . .”
Khóe mắt Từ Lệnh Nghi có ánh lên giọt nước.
Nhưng Thập Nhất Nương đang toàn tâm toàn ý nói chuyện với hắn cũng không chú ý đến.
“Hầu gia. . . . . . .” Nàng tha thiết nhìn hắn, chỉ hy vọng hắn có thể thay đổi chủ ý. “Bé con đã đủ tháng. . . . .”
Trong phòng có thể nghe thấy tiếng kim rơi, tất cả mọi người đều nơm nớp lo sợ chờ đợi.
Từ Lệnh Nghi có chút vô lực dựa vào đầu giường, lại nghe thấy chín tiếng chuông gõ xuống.
Hắn đứng lên, phân phó bà đỡ: “Các ngươi động thủ đi!” Thanh âm có
chút khàn khàn, giọng nói cũng rất trấn định, thân thể thẳng tắp như cây tùng, lại thêm một phần kiên quyết.
“Không được!” Thập Nhất Nương cái gì cũng không để ý, vùng vẫy kéo ống tay áo Từ Lệnh Nghi, “Không được. . . . .”
Từ Lệnh Nghi lại ngồi xuống, ôm nàng.
“Thập Nhất Nương, nàng hãy nghe ta nói.” Thật sâu trong đáy mắt hắn
có một sự buồn bã khó kìm nén, “Nếu như để cho bà đỡ xoa nắn giúp nàng,
nàng và con đều có thể sống sót . . . . . Nếu như dùng kéo, chỉ có một
kết quả duy nhất. Chúng ta thử một lần, có được không?”
Ai mà lại không muốn sống!
Cho dù là xác suất, Từ Lệnh Nghi phân tích vô cùng có lý.
Nhưng lý trí là một chuyện, tình cảm lại là một chuyện khác.
Nàng không dám thử. . . . . . . . Nàng không chịu đựng được kết quả!
“Không được. Không được!” Thập Nhất Nương ôm lấy cánh tay Từ Lệnh Nghi, nhỏ giọng òa khóc. “Thiếp không thể. . . . . . .”
Hổ Phách che miệng khóc, Vạn ma ma quay mặt đi.
Thập Nhất Nương rất sợ!
Nam nhân không thể vào phòng sinh. Nếu như mình đã phá lệ rồi, những quy định kia cũng không cần nói đến nữa.
“Thập Nhất Nương!” Từ Lệnh Nghi nghiêm túc gọi tên nàng.
Thập Nhất Nương không khỏi ngẩng đầu lên.
“Ta giúp nàng!” Từ Lệnh Nghi bình tĩnh nhìn nàng. “Chúng ta cùng
nhau!” Hắn nắm tay nàng thật chặt, “Nàng phải tin tưởng Ta.” Thập Nhất
Nương kinh ngạc nhìn hắn.
“Ta đã trải qua không biết bao nhiêu tinh phong huyết vũ.” Từ Lệnh
Nghi để nàng tựa vào trong lồng ngực mình, ôm bả vai nàng thật chặt,
“Hòa thượng Pháp Thiện từng xem mệnh cho ta, nói ta là Vũ Khúc Tinh Quân hạ phàm. Yêu ma quỷ quái gặp phải ta đều phải tránh xa. . . . . . .”
Giọng nói của hắn kiên định mà thong dong, “Ta ở đây giúp đỡ nàng. Nàng
nhất định sẽ không có chuyện gì!” Vừa nói, vừa quay lại gật đầu với bà
đỡ vừa hiến kế kia.
Bà đỡ cắn răng một cái, ngồi dậy đi qua.
“Lão Tứ, vào phòng sinh!” Thái phu nhân nghe xong sửng sốt.
“Đúng vậy ạ!” Đỗ ma ma thấp giọng nói, “Ngăn cũng không ngăn được. . . . . . . .”
Thái phu nhân cũng không ngồi yên nữa, gỡ vòng Mộc Phật châu trên tay xuống tụng kinh, vẫn cảm thấy trong lòng lo lắng không yên, dứt khoát
đứng lên, “Đi, đi đến từ đường.”
Cầu tổ tông phù hộ cho họ gặp dữ hóa lành!
Bà đỡ ra tay rất nặng, xoa nắn mạnh mấy cái, Thập Nhất Nương liền thấy hối hận.
Nàng tóm lấy tay bà đỡ, “Không được, làm như vậy đứa bé sẽ bị thương.”
Bà đỡ có chút khó khăn nhìn về phía Từ Lệnh Nghi một cái.
Từ Lệnh Nghi vẫn bảo trì trầm mặc.
Bà đỡ tránh được ánh mắt của Thập Nhất Nương, cúi đầu dùng sức xoa nắn bụng của nàng.
Thập Nhất Nương trong lòng run lên, ngẩng đầu nhìn về phía Từ Lệnh Nghi.
Cổ hắn kéo căng, đôi môi mím chặt thành một đường nhỏ, ánh mắt nhìn thẳng về phía xa xa, không biết là đang nhìn cái gì.
Thập Nhất Nương không khỏi nắm thật chặt tay Từ Lệnh Nghi.
Bàn tay của hắn, đốt ngón tay rõ ràng, dày rộng mà ấm áp, lúc này lại lạnh như lá rụng trong gió mùa thu, không kiềm chế được mà run lên.
“Hầu gia!” Nàng thất thanh khóc rống lên.
Thân thể Từ Lệnh Nghi chấn động. Hồi phục tinh thần xong, hắn ôm
nàng, áp mặt mình lên mặt nàng, dịu dàng an ủi nàng: “Nàng đừng khóc,
đợi đến lát nữa lại không có sức lực! Con không sinh ra được, nàng cũng
sẽ bị nguy hiểm!”
Dùng kéo, con sẽ được sinh ra mà không gặp bất kỳ nguy hiểm gì. Dùng
phương pháp này, con có thể bị chết non, người mẹ cũng có thể bị kiệt
sức mà chết. Trong hai cách, chọn cách thứ nhất mới là điều sáng suốt.
Nàng chưa từng hiểu rõ dụng tâm của Từ Lệnh Nghi như lúc này.
Hắn làm như vậy cũng chỉ vì muốn giữ nàng mà thôi. Nàng là mẫu thân của bé con, hắn cũng là phụ thân của bé con. . . . . .
Muốn giữ hay bỏ, nàng cực kỳ bi thương, hắn cũng thống khổ vạn phần.
“Từ Lệnh Nghi!” Nàng rưng rưng nhìn hắn, “Thiếp muốn ăn cái gì đó!”
Từ Lệnh Nghi sửng sốt.
Thập Nhất Nương đã nói: “Phải ăn, mới có sức.”