Lý phu nhân bình thường không có chuyện thì không đăng điện tam bảo
Thập Nhất Nương nghĩ đến Từ Lệnh Nghi tiến cung, cho tiểu nha hoàn
mời Lý phu nhân đến khách sảnh ngồi, gọi Triệu quản sự bên phòng hồi sự
tới : “Bên trong nhà Lý tổng binh Phúc Kiến, đã xảy ra chuyện gì. . . . . .”
Triệu quản sự cung kính nói: “Nghe nói Lý tổng binh xem dân thường
như giặc Oa mà vây quét, sau đó báo công trận với Bộ binh, bị Tưởng đại
nhân phát hiện. Hoàng Thượng tức giận, ngày hôm trước đã sai khâm sai
lặng lẽ xuống phía nam, áp giải Lý tổng binh về kinh. Tính thời gian,
khâm sai hẳn là đã đến Phúc Kiến. . . . . .”
Lá gan của Lý tổng binh cũng quá lớn rồi.
Thập Nhất Nương không khỏi cau mày.
Xem ra, chỉ sợ tiền đồ của Lý Tễ có khả năng khó khăn rồi.
Trong lòng có căn nguyên, Thập Nhất Nương đi phòng khách gặp Lý phu nhân.
Lý phu nhân nói chuyện cũng không có đề cập đến chuyện của Lý tổng
binh. Chỉ nói sắp sang năm mới rồi , biết Thập Nhất Nương từ nhỏ lớn lên ở Phúc Kiến, cho nên mang chút đặc sản Phúc Kiến tới đây. Sau đó hỏi
đến hôn sự của Từ Tự Dụ: “. . . . . . Nhân phẩm xuất chúng, lại có mẹ
chồng như Tứ phu nhân vậy, ta thấy bà mai đến cửa đều muốn đạp hỏng cả
cửa rồi!”
Lý gia luôn luôn nhấn mạnh trong nhà mình không cho phép nạp thiếp,
làm mẫu thân đương nhiên bằng lòng gả con gái vào nhà như vậy rồi, nhưng làm mẹ chồng chưa hẳn muốn cưới con dâu như vậy vào cửa. Cho nên con
trai lớn của Lý gia ở trước lúc Lý Tễ thành thân cũng rất nhanh chọn lấy một mối hôn sự là một cô nương nhà giàu có làm con dâu, Đại tiểu thư Lý gia trái chọn phải tuyển nhưng đến giờ này còn chưa có mai mối gì.
Thập Nhất Nương nghĩ tới những điều này, lại nghĩ tới lời Triệu quản
sự mới nói vừa rồi, lập tức nổi lên phòng bị, trước tiên chặn lời của Lý phu nhân lại: “Đúng là rất nhiều người làm mai. Hơn nữa đều là những
bằng hữu thân thiết ngày thường lui tới gần gũi, cho nên cũng không gấp, muốn từ từ chọn ra một người trong đó. . . . . .”
Lý phu nhân cười gật đầu: “Cũng đúng. Dù sao Nhị thiếu gia cũng là
con trai trưởng của Hầu gia, không được qua loa. . . . . .” Nói xong,
lại cười nói, “Lại nói tiếp, ta cùng phu nhân cũng là rất quen thuộc
rồi. Tính tình của ta, phu nhân cũng phải biết, thích đi thẳng về thẳng
(bụng dạ thẳng thắn), sẽ không quanh co lòng vòng. Không thể biết hôn sự Nhị thiếu gia nhà phu nhân đã định ra hay chưa?”
“Vẫn chưa có. . . . . .” Chuyện thế này lừa gạt cũng không được, Thập Nhất Nương thừa nhận, lại nói, “Chính là có Tam gia chọn người nhưng
phải đợi Hầu gia nhìn kỹ mới có thể quyết định. . . . . .”
Lý phu nhân nghe vậy liền nghiêng người qua nhìn Thập Nhất Nương cười nói: “Nếu còn chưa có quyết định, ta liền tự tiến cử —— Phu nhân xem,
trưởng nữ nhà ta như thế nào. . . . . .”
Quả nhiên là chủ ý đánh tiếng thông gia!
Trong lòng Thập Nhất Nương ngầm thở dài, cười nói: “Lý tiểu thư dung
mạo xuất chúng, tính cách hoạt bát, nếu như có thể cùng Dụ ca nhi nhà
chúng ta nói chuyện, thì còn có gì để nói chứ. Có điều, Lý phu nhân cũng biết, những chuyện này trong nhà của chúng ta cũng đều do Hầu gia quyết định. Lời Lý phu nhân nói, ta phải bàn bạc trao đổi cùng Hầu gia thật
kỹ mới được. . . . . .”
“Đây là đại sự, tất nhiên phải thương lượng cùng Hầu gia. . . . . .”
Lý phu nhân biết chuyện này không phải trong một chốc một lát là có thể
thành, cười hai tiếng ha ha, nói một câu “Vậy ta đây sẽ chờ tin tức của
phu nhân. . . . . .”, sau đó đứng dậy cáo từ.
Đợi Từ Lệnh Nghi từ trong cung trở về, mang hai giỏ cam quýt về, lấy
ra một chiếc hộp cho Thập Nhất Nương: “Là phần thưởng của Hoàng Hậu
nương nương đấy . . . . . .”
Thập Nhất Nương mở hộp ra, bên trong là năm cây trâm Trầm Mộc Hương,
trong đó bốn cây trâm có họa tiết cây trúc, một cây trâm khắc hoa sen.
Nàng sai Trúc Hương chia đều cam quýt cho các phòng, đưa cây trâm hoa sen đến chỗ đó của Trinh tỷ nhi, còn lại bốn cây phân ra cho bốn huynh
đệ Từ Tự Dụ. Sau đó nói cho Từ Lệnh Nghi nghe ý đồ đến đây của Lý phu
nhân.
“Không được. . . . . .” Từ Lệnh Nghi không chút suy nghĩ, liền lập
tức nói “Làm tổng binh thì phải nghĩ đến thị lang, làm thị lang thì phải nghĩ muốn làm thượng thư . . . . . . Có thân thích như vậy, đời này
chúng ta đừng nghĩ được an bình, nói không chừng cuối cùng còn phải bị
bọn họ liên lụy. . . . . .”
“Sao thiếp lại không rõ cơ chứ. . . . . .” Thập Nhất Nương cười giúp
Từ Lệnh Nghi thay quần áo, “Chẳng qua là cùng Hầu gia nói một tiếng, cho trong lòng Hầu gia cũng có tính toán. . . . . .”
Từ Lệnh Nghi nghe xong trầm ngâm nói: “Đại tiểu thư Lý ra, lớn tuổi hơn Dụ ca nhi à?”
Thập Nhất Nương gật đầu: “Lớn hơn hai ba tuổi. . . . . .”
“Vậy thì nói với Lý phu nhân, chúng ta đoán mệnh cho Dụ ca nhi, nói
Dụ ca nhi không thể cưới cô nương lớn hơn mình làm con dâu được. . . . . .” Từ Lệnh Nghi nói, “Đá chuyện này trở về.”
Thập Nhất Nương cười đáp lại “Vâng” .
Từ Lệnh Nghi nói: “Mấy ngày nay nàng cũng bận rộn, chờ đến hết năm
chúng ta tính toán lo liệu cho hôn sự của Dụ ca nhi thật tốt. . . . . .” Sau đó nói tới chuyện Trinh tỷ nhi: “Sang năm là năm thìn, phải tiến
hành kỳ thi mùa xuân. Đại cô gia sẽ vào kinh tham gia thi võ. Nàng chuẩn bị chút ít quần áo thức ăn , đồ đạc các loại trước thời gian đó, đến
lúc đó cũng tiện đưa qua. . . . . .”
Thập Nhất Nương thì nghĩ tới Tiễn Minh: “Bên Ngũ tỷ phu, cũng phải đi xem một chút mới được . . . . .”
Hai người nói xong việc vặt trong nhà. Ngày hôm sau Lý phu nhân đến,
Thập Nhất Nương chiếu theo lời nói của Từ Lệnh Nghi một tiếng cự tuyệt
Lý phu nhân.
Bộ dáng Lý phu nhân rất thất vọng, lôi kéo tay Thập Nhất Nương bật
khóc: “Nói thật với phu nhân. Ta là sợ chuyện lão gia nhà chúng ta
truyền đến trong kinh thành, hôn sự của con gái lại càng không có chỗ
trông cậy rồi. . . . . .” Sau đó khóc lóc kể chuyện của Lý tổng binh nói cho Thập Nhất Nương, “Ban đầu là được Hầu gia tiến cử, hôm nay kính xin Hầu gia ra mặt giúp đỡ chào hỏi với Binh bộ thượng thư mới được. . . . . .” Hai mắt đẫm lệ nhìn Thập Nhất Nương.
Thập Nhất Nương cảm thấy Lý tổng binh như vậy, căn bản không đáng để giúp ông ta.
Nàng cự tuyệt rất trực tiếp: “Hầu gia ghét nhất nữ nhân quản những chuyện này. Chỉ sợ ta không giúp đỡ được cái gì. . . . . .”
Mấy ngày nay Lý phu nhân chạy khắp nơi xin người khác giúp đỡ, vấp
váp khắp nơi, nhưng trực tiếp cự tuyệt giống như Thập Nhất Nương như
vậy, cũng là người đầu tiên. Nàng hơi giật mình, khóc càng lớn tiếng
hơn.
Thập Nhất Nương từ đầu đến cuối cắn răng không có đáp ứng, cuối cùng Lý phu nhân rời đi, đáy mắt mang mấy phần oán hận.
Thập Nhất Nương có chút kinh hãi, cảm thán với Từ Lệnh Nghi: “Cho dù
giúp Lý phu nhân nghìn lần vạn lần, một lần không giúp đỡ, không nói đến lo lắng, còn muốn ghi hận. . . . . .”
“Đừng để những chuyện này trong lòng. . . . . .” Từ Lệnh Nghi an ủi
nàng, Lý phu nhân muốn ghi hận thì ghi hận đi, chỉ đáng tiếc Lý Tễ, bị
phụ thân liên lụy.
Thập Nhất Nương xem thường: “Rốt cuộc là liên lụy, hay là Lý Tễ tham dự vào, chỉ sợ còn là chuyện của hai phía. . . . . .”
“Hành vi của bậc cha chú đối với con cái vẫn có ảnh hưởng rất lớn . . . . . .” Từ Lệnh Nghi giải thích nghĩa “Liên lụy” mà mình đang nói,
“Nếu không thì, làm sao có thuyết pháp ‘Trên không nghiêm dưới tất
loạn’”
Lúc này cũng phải.
Thập Nhất Nương thở dài.
Chưa đến mấy ngày, chuyện Lý tổng binh phạm tội dần dần truyền ra,
nói gì cũng đều có, nhưng mọi người đều cười nhạo gia quy ” Không nạp
thiếp” của nhà Lý tổng binh: . . . . . .” Thì ra là làm bộ làm tịch,
tranh thủ thanh danh tốt cho mình.”
Lực chú ý của Thập Nhất Nương lại đặt ở Sơn Đông.
Thất Nương gửi thư “Nói tỷ tỷ dựa theo chỉ dạy của Ngũ Nương, xem nhà ai vui vẻ cho con đi làm con thừa tự, thì nhận con trai nhà này làm con nỗi dõi. Ngày hai mươi bốn tháng chạp thiếu sẽ mở từ đường cử hành nghi thức nhận con thừa tự. Nhờ Thập Nhất Nương chuyển lời cho Ngũ phu nhân
một tiếng.”
Rốt cục vẫn là chọn con thừa tự.
Sau này cho dù Thất Nương sinh con, quyền thừa kế nối dõi cũng thuộc về đứa bé này trước.
Nàng mang thư cho Ngũ phu nhân xem.
Ngũ phu nhân cười khanh khách: “Thất Nương cũng đừng vứt gánh ngang
đường, bằng không, sau khi tỷ ấy mất cũng chỉ có thể để cho đứa nhỏ này
cung phụng hương khói thôi . . . . .”
Hai người đang nói chuyện, có tiểu nha hoàn đã chạy tới: “Phu nhân,
ma ma tặng lễ mừng năm mới ở Thương Châu tới vấn an phu nhân. . . . . .”
Thập Nhất Nương cáo từ Ngũ phu nhân, lễ cúng Ông Táo, dán bùa mới,
quét bụi. . . . . . Trong nháy mắt đã đến ba mươi tết. Ăn xong cơm tất
niên, Từ Lệnh Nghi, Từ Tự Cần, Từ Tự Dụ ở trong phòng nói chuyện. Nhị
phu nhân, Phương thị thì ở cạnh Thái phu nhân. Thập Nhất Nương và Ngũ
phu nhân ôm Cẩn ca nhi cùng Sân ca nhi ở dưới mái hiên nhìn Từ Tự Kiệm,
Từ Tự Truân và Từ Tự Giới dẫn theo nô bộc thiếp thân của mình ở trong
sân bắn pháo hoa.
Đèn lồng đỏ thẫm chiếu lên một mảng ánh sáng đỏ, đèn hoa rực rỡ phóng lên trong đêm, cuộc sống của Từ phủ như cảnh tượng ở thế gian này, giàu có, an bình, ôn hòa bình thản.
Mùng một đầu năm tiến cung chúc mừng Hoàng Thượng, Hoàng hậu năm mới
hạnh phúc. Xế chiều chính là bắt đầu chúc tết khắp các nhà, mãi cho đến
mùng mười mới xong xuôi.
Cậu của Từ Tự Cần đột nhiên tới chơi.
“. . . . . . Đứa nhỏ lớn rồi, cũng nên suy nghĩ đến tiền đồ…” Dáng
ngồi hai chân chữ bát (八) ngay ngắn ổn định vững vàng trên ghế thái sư,
thổi vụn lá trà nổi lên trên chén trà nói, “Ý tứ của tỷ phu, bảo ta vì
đứa nhỏ tìm vị tiên sinh tốt, đến ngõ Tam Tỉnh đóng cửa đọc sách, sau
này cũng thi tiến sĩ, cử nhân, làm vẻ vang nhà cửa Từ gia. Lúc trước vẫn chưa tìm tiên sinh, sau lại mới nhờ vả được một vị tiên sinh, lại sắp
đến thời điểm lễ mừng năm mới. Vậy nên mới kéo dài đến tận bây giờ. Ta
cố ý tới thượng lượng cùng Hầu gia một tiếng, xem bọn nhỏ lúc nào dọn
nhà thì tốt. Đến lúc đó người làm cậu như ta đây không thể thiếu dẫn mấy gã sai vặt đến giúp đỡ một chút được…..”
Từ Tự Cần muốn chuyển ra thì có thể, nhưng không thể do Từ Lệnh Nghi
nói ra, tránh cho bị người khác hiểu lầm Từ Tự Cần bị hắn đuổi đi. Từ
Lệnh Nghi vẫn đang chờ một bậc thang. Hiện tại Cam gia cho cái thang,
hắn tự nhiên thuận thế mà xuống rồi.
“Nếu là vì đi học, chuyển ra ngoài cũng được.” Từ Lệnh Nghi suy nghĩ , “Nếu không, chờ qua Tết Nguyên Tiêu mười lăm tháng giêng bàn lại cũng
không muộn. . . . . .”
Chỉ là người đi ngang qua mà thôi!
Cậu của Từ Tự Cần có chút không cho là đúng, giao kèo lại chuyện đã
được nhờ này, thương lượng mười chín tháng giêng nói sau. Sau đó nói vài câu chuyện phiếm, liền đứng dậy cáo từ.
Phương thị thế mới biết tính toán của mẹ chồng. Nàng cảm thấy vô cùng hỗn loạn, lại chỉ có thể cười khổ, bắt đầu thu dọn hòm xiểng.
Cũng may nàng mới vừa vào cửa, phần lớn hòm xiểng cũng chưa mở ra
công việc cũng không nhiều. Từ từ thu dọn, rất nhanh đã đến mùng mười
tháng giêng.
Đại đường huynh Phương Kí của nàng đột nhiên từ Giang Nam tới Yên Kinh.
Từ Lệnh Nghi tự mình ra mặt tiếp đãi Phương Kí.
Phương Kí hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, cực kỳ giống Phương thị, đứng cạnh nhau, vừa nhìn liền biết chính là huynh muội.
Cử chỉ của Phương Kí hào phóng , nói chuyện lại đứng mực không kiêu
ngạo: “. . . . . . Đến tham gia kỳ thi mùa xuân năm nay . Nghĩ đến đọc
vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường, liền vào kinh trước, muốn
xem phong thổ Yên Kinh một chút . . . . . .” Sau đó sai người dâng lên
đặc sản mang từ Hồ Châu đến, “Thẩm thẩm nhớ thương muội muội, tự mình
làm chút ít thức ăn mà muội thích để cháu mang tới đây”.
Từ Lệnh Nghi cảm thấy Phương Kí ngọc thụ lâm phong, rất yêu mến, giới thiệu Từ Tự Truân làm quen với cậu ta, cũng bảo Từ Tự Dụ dẫn Phương Kí
đi gặp Phương thị.
Phương thị rất vui mừng, mang đồ trước đó vài ngày trong cung được
thưởng cho Thái phu nhân, Thái phu nhân lại lấy bánh Kinh Bát* mà bà
được thưởng ở trong cung lấy ra chiêu đãi Phương Kí, rồi lại tự mình đi
pha trà đại hồng bào Thập Nhất Nương cho .
(*)Bánh Kinh Bát: Một món ăn ngọt
trong cung đình. Một hộp bánh có tám chiếc bánh, bốn chiếc bánh có chữ
Phúc Lộc Thọ Hỉ. Bốn chiếc còn lại: một chiếc bánh rắc vừng đen, một
chiếc rắc vừng trắng, một chiếc hình hoa cúc, một chiếc hình vuông.
Phương Kí thấy muội muội tươi cười cởi mở hơn so với trước khi thành
thân không ít, đồ bày biện trong phòng thấy cũng không có gì quý hiếm,
nhưng khắp nơi lộ ra lịch sự tao nhã, trà bánh dâng lên cũng rất có
tiếng, lúc này mới ổn định thả lỏng tâm tình: “Xem ra thẩm thẩm tự mình
quyết định, bỏ mặc ý kiến của mọi người gả muội đến Từ gia là đúng rồi. . . . . .”
Mặt Phương thị đỏ lên, gắt giọng: “Đại ca chỉ biết nói muội, tại sao
không nói mình? Lần trước gửi thư không phải nói trung tuần tháng hai
mới đến Yên Kinh sao? Sao lại đến sớm như vậy? Chẳng lẽ bệnh cũ lại tái
phát? Cho nên mới sớm chạy ra?”
Phương Đại lão gia chỉ còn một đứa con trai Phương Kí này sống sót,
những đứa nhỏ khác cũng là của Nhị phòng Phương huyện lệnh nên có chút
cưng chiều, dưỡng thành sở thích thích thu thập vàng bạc đá quý các thứ. Thấy thứ gì tốt, luôn lấy ngọc bội thường mang trên người hay gì đó ra
đổi đồ, không khỏi bị mẫu thân nói cằn nhằn.
Phương Kí bị muội muội nói trúng, có chút không được tự nhiên, nhìn
xung quanh nói: “Thời tiết Yên Kinh thật đúng là lạnh. Đồ ăn thật khô
khan. Huynh thấy, huynh vẫn nên vừa thi xong thì trở về Giang Nam thì
tốt hơn. . . . . .”