Thứ Nữ Công Lược

Chương 626: Chương 626: Khác Nhau (hạ)




“Ngươi…ngươi…” Cẩn ca nhi tức giận thở hổn hển mà chỉ vào Trường An, lời nói cũng có chút nói không nên lời.

Mọi người đều thích chơi với hắn, bình thường hắn đều ngại phiền, không quá phản ứng. Có đôi khi tâm tình tốt lên sẽ cho cái sắc mặt, những người kia lại vội vàng chạy tới lấy lòng hắn. Lần này hắn chủ động tìm Trường An chơi, vậy mà Trường An còn một mực từ chối.

Hắn muốn dùng gậy đánh Trường An, vậy mà Trường An cũng không cúi đầu cầu xin tha thứ.

Nghĩ tới đây, trong lòng Cẩn ca nhi có chút ảo não.

Mẫu thân của Trường An đã từng hầu hạ mẫu thân hắn, hơn nữa mẫu thân còn rất thích, thường thưởng đồ cho Tân Cúc không nói, mỗi khi Tân Cúc tới thỉnh an mẫu thân đều không giống với người khác, người khác đều tới tay không, chỉ có nàng còn dẫn theo hài tử, hàng năm mẫu thân đều khen Trường An và Trường Thuận, còn bảo cho phép Trường An và Trường Thuận đến hậu hoa viên chơi. Bây giờ hắn muốn dùng gậy đánh Trường An, mẫu thân biết được, nhất định sẽ không thích. Nếu không đánh, lời của hắn đã nói ra khỏi miệng, cha từng nói, khi nói ra lời gì thì nhất định phải làm được… Hơn nữa, nương cũng nói như vậy. Con người phải ngôn nhi hữu tín(*), sau này nói chuyện, người khác mới tin tưởng ngươi, mới có thể nghe ngươi nói chuyện…

*Ngôn nhi hữu tín言而有信: là thành ngữ xuất xứ từ Luận Ngữ “Học Nhi” (nhi而 ở đây không phải là con), nghĩa là nói chuyện phải đáng tin, tương tự câu “nói là làm”.

Sớm biết như vậy, đã không nói dùng gậy đánh Trường An.

Cẩn ca nhi do dự hồi lâu, cắn răng nói: “Đánh mười gậy cho ta.”

Đợi lát nữa xin lỗi mẫu thân là được… Dù sao so với chuyện nói không giữ lời ở trước mặt mọi người vẫn tốt hơn.

Hoàng Tiểu Mao và Lưu Nhị Vũ không khỏi trao đổi cái ánh mắt, một bên cao giọng kêu gào, một bên đi cầm gậy đến.

Rèm cửa phòng chính bị vén lên“xoạt” một cái, hai người kinh hỉ mà quay đầu lại, đã nhìn thấy Hổ Phách cười dịu dàng đi ra.

“Lục thiếu gia.” Nàng khom gối hành lễ với Cẩn ca nhi, “Phu nhân nghe thấy giọng của ngài, lại không thấy bóng của ngài đâu, có chút khó hiểu, cố ý bảo nô tỳ đi ra ngoài nhìn một chút.” Nói xong, kinh ngạc mà “Ồ” một tiếng, nhìn Trường An và Trường Thuận, “Hai người các ngươi không phải là đi tới hậu hoa viên chơi sao? Sao lại ở đây?” Một bộ dáng hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, vội dẫn Trường An và Trường Thuận đến cho Cẩn ca nhi, “Đây là con trưởng và con thứ của Vạn quản sự Vạn Đại Hiển. Vạn Đại Hiển ngài biết không? Hắn là nhị đẳng quản sự của Tư phòng. Mẫu thân của bọn họ là thị tì của phu nhân, đi theo phu nhân từ Dư Hàng tới Yên Kinh. Mẫu thân của bọn họ nhất định ngài cũng biết, chính là Tân Cúc thường tới vấn an phu nhân. Nàng cũng là nha hoàn hồi môn của phu nhân, hơn nữa còn hầu hạ phu nhân từ nhỏ, là đại nha hoàn bên người phu nhân. Hôn sự của Vạn Đại Hiển và Tân Cúc, còn là phu nhân làm mối đấy…”

Hổ Phách dài dòng lắm điều, ở trong lỗ tai của Hoàng Tiểu Mao cùng Lưu Nhị Vũ lại êm tai dễ nghe giống như là lời Phật nói, ánh mắt hai người nhìn nàng đều tràn đầy cảm kích.

Cẩn ca nhi lại có chút phiền.

Hắn biết phụ nhân này, trước kia cũng là nha hoàn bên người mẫu thân, là một trong những người vào phủ vấn an mẫu thân sau tết âm lịch. Nghe Tống ma ma nói, nàng rất được mẫu thân ưa thích, trong phòng mẫu thân có hai quản sự ma ma theo quy định, một cái khác thì để lại cho người gọi là Hổ Phách này. Lại nói đến Thu Vũ và Hồng Văn. Hắn còn nhớ rõ lúc đấy ở đáy mắt Thu Vũ còn hiện lên một tia sợ hãi, hiển nhiên là rất sợ Hổ Phách.

Nàng nói gần nói xa tất cả đều là nói cha mẹ của Trường An như thế nào, ra làm sao, rõ ràng là muốn hắn hạ thủ lưu tình, tha cho Trường An một lần.

Nhưng Trường An không cúi đầu,mình làm sao tha cho hắn đây?

Hổ Phác đã ra mặt, mẫu thân nhất định là nghe được động tĩnh ở bên ngoài. Cẩn ca nhi không muốn làm cho Thập Nhất Nương lo lắng, nghĩ nghĩ,lập tức cắt lời Hổ Phách, hỏi Trường An: “Rốt cuộc ngươi có đi chơi với ta hay không?”

Mặc dù mấy năm nay Hổ Phách không ở trong phủ, nhưng vẫn lưu tâm chuyện trong phủ. Biết đến nay Lục thiếu gia được Thái phu nhân và Hầu gia thích nhất, cả nhà bên trên nhìn thấy hắn cũng phải nể mặt ba phần, bởi vậy mà dưỡng thành cái tính nói một không nói hai. Lại không nghĩ rằng nàng nói nhiều như vậy, Lục thiếu gia vẫn muốn truy cứu chuyện này.

Nàng vội hướng về phía Trường An dùng ánh mắt sai khiến, ra hiệu Trường An nhanh đồng ý rồi nói sau. Nhưng Trường An bị Vạn Nghĩa Tông dạy thành người nhất khẩu thóa mạt nhất cá đinh(nói lời phải giữ lấy lời, nói được làm được), biết rất rõ ràng mình chỉ cần cúi đầu một cái là có thể giải vây, nhưng nghĩ đến căn dặn của tổ phụ, lời xin thứ lỗi vẫn không nói nên lời.

Hổ Phách nhìn thấy sốt ruột, đành cười nói: “Trường An, Trường Thuận, các ngươi đã vấn an Lục thiếu gia chưa? Còn không mau dập đầu cho Lục thiếu gia.”

Trường An mặc dù thẳng, nhưng lại không ngốc, biết Hổ Phách đang giải vây cho mình, vội quỳ xuống dập đầu cho Cẩn ca nhi, kêu “Lục thiếu gia”, lại khẽ đẩy đẩy lưng Trường Thuận, bảo hắn cũng dập đầu theo, nói.

Hổ Phách liền vén rèm lên, cười mỉm gọi “Lục thiếu gia”, nói, “Nô tài hầu hạ ngài đi gặp phu nhân a.”

Cẩn ca nhi mặc dù tức giận, lại không làm trái lời của mẫu thân, liếc Trường An một cái, vào phòng.

Hổ Phách nhẹ nhàng thở ra, vội đi theo.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Đã quay người ngồi ngay ngắn ở trên giường, Thập Nhất Nương cười hỏi Cẩn ca nhi, “Nương ở trong phòng cũng nghe thấy giọng nói của con.”

Trên mặt Cẩn ca nhi còn giữ vài phần bất ngờ, đem chuyện vừa rồi nói cho mẫu thân: “…Con đã phân phó, phải đánh Trường An mười gậy.”

Nắm đấm của hắn được nắm rất chặt, bộ dáng đấu tranh theo lý lẽ.

Thập Nhất Nương không nghĩ tới nhi tử tuổi còn nhỏ, trong lòng lại có càn khôn như vậy. Đây coi như là bọn họ giáo dục thành công? Hay xem như là thất bại đây?

Nàng có chút không biết nên khóc hay cười. Nhưng nhìn thấy ánh mắt chờ mong của nhi tử nhìn sang, nàng biết rõ mình không thể ngăn cản.

“Lời của con đã nói ra khỏi miệng, vậy thì đánh Trường An mười gậy đi.” Thập Nhất Nương nói xong, hướng về phía Hổ Phách khẽ gật đầu một cái, “Ta còn có lời muốn nói với con, cứ để cho vợ Quản Thanh đi ra bên ngoài nhìn xem đi.”

Cũng không nói thiếu gia có sai, còn giữ thiếu gia ở lại trong phòng.

Hổ Phách lập tức hiểu rõ dụng ý của Thập Nhất Nương.

Nàng cười khom gối hành lễ, lui xuống.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cẩn ca nhi lập tức giống như ánh mặt trời ngày hè, tỏa ra ánh sáng rực rỡ chói mắt.

“Mẹ” Hắn kéo tay áo mẫu thân, thấy Tân Cúc ở trong phòng đang cắn môi, sắp bật khóc, lại nhìn ra ngoài cửa sổ một cái, Trường An đang bị Hoàng Tiểu Mao đè ở bên trên sập gụ, suy nghĩ một chút, nói, “Là Trường An không đúng, đợi lát nữa ta mời đại phu cho hắn.”

Tân Cúc vội khom gối hành lễ: “Đa tạ Lục thiếu gia, tính hắn chính là ngang bướng như vậy, Lục thiếu gia đừng tức giận hắn nữa, coi chừng tức giận ảnh hưởng đến thân thể, phu nhân sẽ lo lắng.”

Cẩn ca nhi khẽ gật đầu.

Thập Nhất Nương liền nói với Tân Cúc: “Ngươi cũng đi nhìn Trường An đi.”

Tân Cúc lên tiếng trả lời, bước đi có chút hoảng loạn mà ra khỏi phòng.

Thập Nhất Nương muốn nói chuyện này với Cẩn ca nhi một chút, liền phái người hầu trong phòng: “…Đợi lát nữa đánh người xong rồi, thì bảo mẹ con họ đi vào gặp ta.”

Bọn nha hoàn lên tiếng trả lời rồi đi.

Cẩn ca nhi trông thấy trong phòng không còn ai, vội nói: “Mẹ, đều là con không tốt, không nên đánh người của mẹ.” Cúi thấp đầu, bả vai trùng xuống, mặt đầy hối tiếc.

“Bây giờ biết rồi thì hối hận?” Thập Nhất Nương nghiêm mặt dạy bảo hắn,

“Vâng” Cẩn ca nhi liên tục gật đầu.

“Con phải học được đè xuống tính tình của mình mới được.” Thập Nhất Nương nhẹ nhàng hướng dẫn từng bước, “Đời người sao có thể mọi chuyện luôn thuận ý. Mẹ thấy tiểu nha hoàn tay chân vụng về, còn phải dạy dỗ vài câu mà, nhưng có người thông minh, thì có người chậm hiểu, bọn họ đến nhà chúng ta chỉ vì làm việc. Làm không tốt, thì đổi người là được. Nếu như không có người có thể đổi, vậy thì người thông minh làm việc đòi hỏi nhạy bén là được, người không thông minh thì làm mấy việc đơn giản là được rồi.Cũng không thể bởi vì tính cách trời sinh là như thế, mà bị mẹ quát tháo a? Huống chi Trường An làm rất đúng. Hắn chỉ là theo mẫu thân tới vấn an nương, cũng không phải là gã sai vặt bên người con, vì sao phải theo con chơi xúc cúc đây?

Cứ coi như là gã sai vặt bên người con, Tùy Phong nuôi những con chim của con, Hoàng Tiểu Mao và Vương Nhị Vũ chuyên chơi với con, con cũng không thể bảo Tùy Phong không đi nuôi chim của con nữa, mà cả ngày cùng chơi với con giống như Hoàng Tiểu Mao, Vương Nhị Vũ đúng không? Trường An vốn cũng không đáng bị đánh, bây giờ mẹ giúp con đánh người, nhưng sai lại càng thêm sai. Có thể vì mặt mũi của con, cũng đành phải như thế.” Nói xong, thở một hơi thật dài, “Để cho Trường An chịu thiệt thòi rồi.”

Cẩn ca nhi nghe thấy, trên mặt hiện ra vẻ hoang mang lo sợ: “Mẹ, vậy…vậy làm sao bây giờ?”

Thập Nhất Nương hỏi lại Cẩn ca nhi: “Con nói, nên làm thế nào bây giờ thì tốt đây?” Ra vẻ không đưa ra được biện pháp.

Cẩn ca nhi đành phải tự mình nghiêm túc suy nghĩ chuyện này.

“Bồi thường bạc cho Trường An?” Hắn do dự nói, “Hay là, thưởng cho hắn chút đồ?”

Thập Nhất Nương thở dài trong lòng.

Thật sự là ngôn truyền nhân giáo(*).

*Ngôn truyền nhân giáo言传身教: Dùng ngôn ngữ để dạy bảo, cũng phải dùng hành động để làm mẫu. Ý nói dùng lời nói và việc làm để ảnh hưởng, dạy bảo người khác. (Theo Baike.baidu.com)

Nàng cũng thế, mà Từ Lệnh Nghi cũng vậy, bình thường có chuyện gì cũng đều đánh rồi phát(*) người ta bạc. Nhưng mà, xã hội này là như thế, đối với nô bộc địa vị không giống với bọn họ, bọn họ chỉ có thể thông qua đánh rồi phát bạc, hoặc là đối với người ta nói nhẹ nói nhàng để diễn tả lời xin lỗi hoặc là ưa thích.

“Đây là thứ yếu đấy.” Thập Nhất Nương ôn hòa nói, “Con phải học suy nghĩ ba lần rồi làm mới được, không phải là hai ngày trước phụ thân con đã nói với con sao…”

Nàng và nhi tử lặng lẽ nói chuyện ở trong phòng. Tân Cúc lại nhìn Vương Nhị Vũ đang nhẹ nhàng cầm gậy đánh vào trên mông nhi tử, lo lắng mà hỏi Hổ Phách: “Như vậy, được không?”

“Ngươi a, còn bảo ta giải thích sao?” Hổ Phách bất đắc dĩ nói, “Nếu như phu nhân thật sự muốn đánh Trường An, đã sớm giao cho Bạch Tổng Quản rồi. Sao lại bảo những tức phụ, trẻ con này đến đánh?”

“Ta…Ta đây không phải là đang rối loạn trong lòng sao?” Mặt Tân Cúc đỏ lên.

Trường An đã nhận hết số lượng gậy bị đánh, vội qua dỗ dành mẫu thân: “Nương, con không sao, một chút cũng không đau.”

“Đó là phu nhân hạ thủ lưu tình.” Tâng Cúc trầm mặc dạy dỗ nhi tử, “Lục thiếu gia cho con chơi với ngài, là coi trọng con. Con chơi với ngài là được. Vậy mà lại chống đối Lục thiếu gia như vậy. Đợi lát nữa đi trở về, ta phải nói cho gia gia và cha con, xem bọn họ giáo huấn con như thế nào…”

Trường An nghe mẫu thân lải nhải, lộ ra vẻ mặt nghi ngờ khó hiểu.

Cũng may Thu Vũ đi ra giải vây: “Tân Cúc tỷ tỷ, phu nhân bảo tỷ cùng Trường An, Trường Thuận đi vào.”

Tân Cúc vội sửa sang lại vạt áo của nhi tử và của mình, lại vuốt vuốt mái tóc có chút rối bời, dẫn nhi tử đi vào trong phòng.

Cẩn ca nhi lại thưởng Trường An hai lạng bạc.

Trường An khó hiểu mà nhận bạc dưới sự ra hiệu của Tân Cúc.

“Có cái nên làm, có cái không nên làm.” Thập Nhất Nương cười nhìn Trường An, hỏi hắn, “Ngươi có muốn vào phủ làm gã sai vặt bên người cho Cẩn ca nhi không?”

Trường An không biết.

Mọi người trong nhà hắn đều làm người hầu ở Từ Phủ. Gia gia cũng đã nói, chờ hắn lên mười bốn, mười lăm tuổi, cũng phải đến Từ phủ làm người hầu đấy. Nhưng hắn còn chưa đủ tuổi, còn phải trông Trường Thuận…

Hắn nhìn Tân Cúc.

Tân Cúc vừa mừng vừa sợ, vội quỳ gối ở trước mặt Thập Nhất Nương: “Đa tạ phu nhân.” Khóe mắt nhìn thấy nhi tử vẫn còn sững sờ đứng đó, vội kéo góc áo nhi tử, ra hiệu hắn quỳ xuống, “Còn không mau tạ ơn phu nhân và Lục thiếu gia.”

Trường An vội quỳ xuống còn chưa có mở miệng nói tạ ơn, đã nghe thấy Thập Nhất Nương lại hỏi: “Trường Thuận, ngươi có bằng lòng vào phủ cùng với ca ca không?”

Trường Thuận nhìn cái đĩa bát bảo pháp ti tráng men chứa đầy bánh kẹo trên bàn giường Thập Nhất Nương, không chút do dự lớn tiếng đáp: “Bằng lòng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.