Dán lỗ tai thật chặt tại cửa sổ thư phòng, Từ Tự Truân chỉ cảm thấy trên mặt mình đã ướt nhẹp.
Hắn đứng lên, có chút xấu hổ chuẩn bị dùng ống tay áo lau đôi mắt, chợt thấy khăn tay thêu hoa ngọc lan trắng đưa tới trước mặt hắn: “Tứ thiếu gia, nếu muốn lau mắt thì vẫn nên dùng khăn mềm mới tốt!”
Thanh thoát mà ngắn gọn, là giọng nói của Hổ Phách.
Khó trách mẫu thân vẫn luôn giữ lại một vị trí quản sự ma ma trong phòng cho nàng.
Từ Tự Truân đứng thẳng sống lưng lên, mạn bất kinh tâm mà “Ừ” một tiếng, nhận khăn lau khóe mắt, rồi trả khăn lại cho nàng: “Chúng ta đi ra ngoài đi!” Sau đó ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra khỏi thư phòng.
Như vậy mới tốt!
Người một nhà thật vui vẻ.
Hổ Phách nhìn bóng lưng của Từ Tự Truân khẽ mỉm cười, nâng chậu sứ thanh hoa trong tay đi theo.
Thập Nhất Nương đang nắm bả vai Từ Tự Giới đứng dưới mái hiên.
Dư quang của trời chiều chiếu vào trên người của bọn họ giống như phủ lên một tầng lá vàng, có cảm giác của một loại yên tĩnh tốt đẹp.
Từ Tự Truân không khỏi thả chậm bước chân.
Có đạo thân ảnh màu đỏ giống như gió lao đến: “Mẹ, mẹ, mẹ con đã trở về!” Cẩn ca nhi la hét, xông ào vào trong ngực Thập Nhất Nương.
Hoàng Tiểu Mao, Vương Nhị Hổ, Trường An, Tùy Phong. . . . . . rầm rầm theo sát đi vào, phá vỡ sự an bình của đình viện.
Thập Nhất Nương buông Từ Tự Giới ra, cúi đầu cười nhìn nhi tử đầu đầy mồ hôi: “Bạch Vân Quan thú vị không?”
“Thú vị, thú vị ạ!” Cẩn ca nhi vừa nói, duỗi tay ra phía sau lưng, Hoàng Tiểu Mao lập tức đưa bao quần áo trên người hắn cho Cẩn ca nhi, Cẩn ca nhi đặt mông ngồi xổm xuống đất, mở bao quần áo ra: “Cái này là cây lược làm từ gỗ hoàng dương, cho mẹ, cái này là giá bút men sứ trắng, để cho Tứ ca, cái này là cầm tuệ màu vàng, cho Ngũ Ca , đây là bản ‘Đạo Đức Kinh cho Nhị ca, cái này là vòng tay bằng bạc mạ vàng cho Nhị tẩu, hoa Mẫu Đơn đỏ thẫm xinh đẹp này, là cho tổ mẫu, hoa Ngọc lan cho Nhị bá mẫu. . . . . .” Trong bao quần áo của hắn là một đống đồ linh tinh vụn vặt đấy, “Lá trà là cho phụ thân, cái chặn giấy là cho Ngũ thúc , lò huân hương là cho Ngũ thẩm thẩm, mộc đao(đao bằng gỗ) để cho Thất đệ, trống lúc lắc là cho Bát đệ, hộp son phấn là cho Nhị tỷ tỷ . . . . . .” Mỗi người trong nhà đều có lễ vật.
Từ Tự Truân và Từ Tự Giới nhận lễ vật xong rối rít nói cảm ơn Cẩn ca nhi, đặc biệt là Từ Tự Giới, còn cười sờ sờ đầu của Cẩn ca nhi.
“Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn!” Cẩn ca nhi híp mắt cười, lục lọi lấy một hộp giấy mở ra, bên trong hộp tràn đầy những bông hoa lựu đưa cho Hổ Phách: “Đây là đưa cho ngươi!”
Mặt Hổ Phách lộ ra vẻ kinh hỉ kinh: “Nô tỳ, nô tỳ cũng có!”
“Đúng vậy!” Cẩn ca nhi vừa nói, vừa nhét hộp giấy vào trong ngực Hổ Phách, “Những bông còn lại, để cho đám người Tống ma ma, Thu Vũ cầm chia cho nhau a!” Nghiêng khóe mắt nhìn thấy Bích Loa đứng ở một bên, lại nói, “Bích Loa” các ngươi cũng có phần.”
Dù sao hắn mua rất nhiều.
“Ôi!” Bích Loa vội vàng khom gối hành lễ.
Không khí trong viện náo nhiệt hẳn lên.
Cẩn ca nhi lôi kéo Thập Nhất Nương nói chuyện về tình cảnh ở Bạch Vân Quan: “. . . . . . Sư huynh nói, thời điểm chắp tay hành lễ thì phải dùng tay trái nắm ngón tay của tay phải . . . . . Thắp hương thì phải đi từ sau lên phía trước thắp . . . . . lúc vào cửa không thể đi cửa giữa, mà phải đi từ hai bên đi vào. . .”
Thập Nhất Nương nghiêm túc nghe Cẩn ca nhi hưng phấn nói đông nói tây, thỉnh thoảng chen vào một câu “Vậy sao” , “Thật sự” , Cẩn ca nhi càng nói càng cao hứng, ngay cả chuyện lúc đi xem xiếc ảo thuật hắn đã mất mười văn tiền cũng nói cho Thập Nhất Nương biết luôn.
Từ Tự Truân thấy Cẩn ca nhi nói không ngừng, tất cả mọi người đang vây quanh cửa ra vào như vậy, làm cho người ta thấy được còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì. Hắn thật vất vả mới tìm được cơ hội cắt đứt lời của Cẩn ca nhi: “Đệ có đói bụng không? Ca bảo phòng bếp làm bào ngư. Không bằng Lục đệ rửa mặt một phen, đợi lát nữa cũng tiện dùng bữa tối luôn. Sau đó chúng ta sẽ cùng nhau đi vấn an tổ mẫu, đệ cũng có thể mang đồ đệ mua về đưa cho mọi người. Đệ thấy như thế nào?”
“Tốt!” Cẩn ca nhi cười dắt tay Thập Nhất Nương đi ra ngoài, “Mẹ, mẹ tắm cho con!” Một bộ dạng phải đi về.
Cái này sao có thể được!
Mắt thấy sắp đến thời điểm dùng bữa tối, sao có thể để cho mẫu thân và Lục đệ bụng không mà trở về chứ!
Từ Tự Truân vội vàng ngăn cản Cẩn ca nhi, nói với Thập Nhất Nương: “Mẫu thân, cứ để Lục đệ ở chỗ này của con đi! Con sẽ sai Bích Loa đi rót nước cho Lục đệ, Lục Tuyết thì đi cầm xiêm y cho Lục đệ.”
Lúc trước Từ Tự Truân đã phân phó phòng bếp chuẩn bị thức ăn rồi, còn cố ý làm món cá vện. Thập Nhất Nương cũng không định trở về.
“Được!” Thập Nhất Nương cười nói, “Vậy chúng ta mượn tịnh phòng của con dùng một chút.”
Từ Tự Truân thở phào nhẹ nhõm, cười phân phó Bích Loa và Lục Tuyết.
Nhưng Cẩn ca nhi lại nhẹ nhàng lôi kéo ống tay áo của mẫu thân, ở bên tai mẫu thân thấp giọng nói: “Mẹ, chúng ta vẫn trở về đi thôi!”
“Tại sao?” Thập Nhất Nương nhẹ giọng hỏi hắn.
Hắn nhăn nhó một hồi, mới nhỏ giọng nói: “Mẹ, con, con không thích ăn cá vện. Con muốn ăn bánh bao cải dưa!”
Thập Nhất Nương sửng sốt.
Cẩn ca nhi đã nói: “Con nhìn thấy ở bên ngoài Bạch Vân Quan bày bánh bao, to như vậy nè!” Hắn dùng tay khoa tay múa chân , “Trên bánh bao còn có chấm nhỏ màu đỏ. Nói là dùng cải dưa và thịt ba chỉ làm bánh bao. Nhưng Triệu tiên sinh nói con không thể ăn đồ ở ngoài——” hắn vừa nói, vừa ngửa đầu nhìn Thập Nhất Nương, “Mẹ, con muốn ăn bánh bao cải dưa!” Một bộ dáng thèm ăn đến nước miếng cũng muốn chảy ra rồi.
Lòng hiếu kỳ của tiểu hài tử rất nặng, cảm thấy đồ ở ngoài ăn ngon hơn so với trong nhà.
Thập Nhất Nương không khỏi bật cười, hỏi Cẩn ca nhi: “Hiện tại làm bánh bao cải dưa còn kịp sao?”
“Cái này thì có gì là khó!” Mặc dù giọng nói của Cẩn ca nhi nhỏ, nhưng tất cả mọi người đều cẩn thận nghe mẹ con bọn họ nói chuyện, tự nhiên nghe thấy nhất thanh nhị sở. Từ Tự Truân cười nói, “Đệ nhanh đi tắm vòi sen đi, chờ đệ rửa mặt xong đi ra ngoài, bánh bao cải dưa nóng hổi đã bưng lên bàn rồi.”
Cẩn ca nhi vô cùng cao hứng theo Thập Nhất Nương đi tịnh phòng.
Từ Tự Giới lôi kéo Từ Tự Truân đi Thư Đường: “Tứ ca!” Hắn lộ ra vẻ có chút kích động, “Mẫu thân nói, nói nàng cũng lo lắng đệ trưởng thành sẽ không nhận nàng, . . . còn nói, đệ là nhi tử của nàng, bất kể như thế nào, nàng cũng sẽ không tặng đệ cho người khác”
Từ Tự Truân giả bộ không vui, nhẹ nhàng mà đập lên bờ vai của hắn một cái: “Ta đã nói mà, bảo đệ đừng lo lắng. Mẫu thân đã nói như vậy rồi, sau này cũng không thể tự tìm phiền muộn nữa”
Từ Tự Giới nặng nề gật đầu: “Sau này đệ nhất định sẽ hiếu thuận với mẫu thân thật tốt . . . . . . cả học tập thật tốt nữa, giống như Nhị ca vậy, trúng tú tài, đậu Cử nhân. . . . . . Không bao giờ … đi hát hí khúc khiến mẫu thân khó xử nữa ——”
Hắn nói xong những điều mình muốn.
Hổ Phách và Bích Loa thì cùng thu dọn những đồ mà Cẩn ca nhi vứt trên mặt đất.
Bích Loa không nhịn được sờ sờ đóa hoa lựu trên tay: “Lục thiếu gia càng lúc càng giống Tứ phu nhân rồi. . . . . . Tứ phu nhân đối xử với mọi người cũng hết sức hào phóng !”
Điều này còn cần ngươi nói sao?
Hổ Phách cười không đáp, hỏi nàng: “Các ngươi có mấy người? Chọn mấy đóa để cài trước đi!”
Bích Loa đếm mấy đóa rồi cầm vào trong phòng. Phòng bếp đã bưng bánh bao tới.
Cẩn ca nhi và Thập Nhất Nương còn chưa đi ra ngoài.
Từ Tự Truân nhìn bánh bao to như Cẩn ca nhi, chỉ là không có điểm chấm đỏ nên nói: “Trong nhà có phẩm đỏ không?”
Bà tử bưng bánh bao cười nói: “Tứ thiếu gia nói rất đúng, điểm chút hỉ lên a! Để nô tỳ đi lấy.” Vừa nói, vừa xoay người bưng một đĩa phẩm đỏ ra, dùng bút lông dính phẩm chấm lên bánh bao.
Vì vậy bánh bao trắng thuần có thêm mấy màu sắc, dễ nhìn hơn rất nhiều.
Từ Tự Truân nhìn thấy thú vị, cười nói: “Ta làm với!”
Bà tử đưa bút cho Từ Tự Truân.
Từ Tự Truân điểm mấy bút rồi đưa cho Từ Từ Giới: “Đệ cũng thử xem!”
Từ Tự Giới học tập điểm vài cái, cười nói: “Đừng nói là Lục đệ, ngay cả đệ nhìn, cũng có chút thèm ăn . . . . . . , . . .” Lời của hắn còn chưa dứt, ngoài cửa vang lên một trận tiếng động, sau đó có một giọng nói nghiêm nghị vang lên bên tai bọn hắn: “Các con đang làm gì vậy?”
Hai người ngạc nhiên ngẩng đầu lên, theo tiếng đi tới, đã nhìn thấy Từ Lệnh Nghi đang cau mày đứng ở cửa, thần sắc nghiêm nghị.
“Phụ thân!” Từ Tự Truân và Từ Tự Giới bước lên phía trước hành lễ.
Khóe mắt Từ Lệnh Nghi liếc về phía bút lông Từ Tự Giới bỏ lại, trầm giọng nói: “Đều đã lớn như vậy rồi, sao vẫn còn giống như tiểu hài tử. Cầm bút lông điểm chấm hỉ . . . .” , hơi có chút không vui, “Cũng mệt cho hai đứa nghĩ ra được!”
Ngũ đệ vừa mới biết thân thế của mình, phụ thân quát tháo hắn như vậy, có thể vì vậy mà cảm thấy ủy khuất hay không đây?
Từ Tự Truân có chút bận tâm, vội vàng giải thích: “Là con nhìn thấy ở bên ngoài bán bánh bao có điểm hi ——” một câu còn chưa nói xong, đã cảm giác thấy ống tay áo của mình có người kéo.
Hắn không khỏi liếc khóe mắt qua, nhìn thấy tay của Từ Tự Giới.
“Phụ thân, là con không đúng!” Từ Tự Giới cao giọng nói, “Sau này con sẽ không bao giờ làm như thế này nữa!”
Giọng nói của hắn trong trẻo, làm gì có một chút không vui nào.
Thần sắc của Từ Lệnh Nghi hơi nguôi giận: “Mẫu thân của con đâu?”
Vô duyên vô cớ sao lại chạy tới phòng của Từ Tự Truân dùng cơm chứ?
“Mẫu thân tự mình tắm cho Lục đệ ạ!” Từ Tự Truân vội nói.
Từ Lệnh Nghi khẽ gật đầu, đi tịnh phòng.
“Ngũ đệ!” Từ Tự Truân vội nói: “Gần đây phụ thân luôn như vậy. . . . . .”
Từ Tự Giới nhẹ nhàng lắc đầu với hắn, ý bảo hắn không cần nhiều lời: “Phụ thân xem đệ như con của mình, mới có thể khiển trách đệ mới có thể dạy dỗ đệ như vậy!” Khóe miệng hắn tràn ra một nụ cười ôn nhu: “Tứ ca, ca nói rất đúng. Là đệ tự mình quá đa tâm rồi!” Hắn lớn tiếng nói, “Sau này đệ sẽ không bao giờ như vậy nữa!”
Lần đầu tiên, hắn nói tự tin như vậy.
Lần đầu tiên, hắn cảm thấy trong lòng kiên định như vậy.
Từ Tự Truân không rõ, nhưng Từ Tự Giới có thể buông xuống chuyện này tóm lại là một chuyện tốt!
Hắn cười vỗ vỗ bả vai của Từ Tự Giới: “Vậy thì tốt!”
Từ Tự Giới gật đầu cười với Từ Tự Truân.
Mồng chín tháng chín thiết gia yến tại Lăng Khung sơn trang.
Thập Nhất Nương chủ trì việc bếp núc, nên sáng sớm liền mang theo mấy hài tử đến. Hạng thị ở chân núi đón Thái phu nhân và Nhị phu nhân.
Vừa ngồi xuống thì người của Ngũ phòng cũng lên núi.
Từ Lệnh Khoan nắm tay Hâm tỷ nhi tám tuổi đi tuốt ở đằng trước, Sân ca nhi năm tuổi cầm mộc kiếm vung đến vung đi, sôi nổi đi ở chính giữa, Thành ca nhi ba tuổi được nhũ nương ôm vào trong ngực, sóng vai đi cùng Ngũ phu nhân. Không biết Hâm tỷ nhi nhìn thấy cái gì, dừng bước chỉ cho Từ Lệnh Khoan nhìn. Từ Lệnh Khoan nhìn theo ánh mắt của nàng, thỉnh thoảng cười cúi đầu nói hai ba câu với nàng. Sân ca nhi nhìn thấy, giống như cũng tham gia náo nhiệt chạy đi nhìn cùng. Thành ca nhi thấy vậy, liền lắc lắc thân thể ở trong ngực nhũ nương, muốn đi qua. Ngũ phu nhân ôm Thành ca nhi đi qua. Người một nhà cười ha hả dừng lại trong chốc lát, lúc này mới đi lên tiếp.
Ở Khung Lăng sơn trang, ngồi trên mỹ nhân ỷ bên cạnh trong lòng Từ Từ Giới hiện lên một đạo rung động, nhưng rất nhanh rung động này đã bị giọng nói của Thập Nhất Nương xua tan: “Giới ca nhi, con đi xem xem, tại sao lúc này mà Ngũ thúc bọn họ còn chưa tới ?”
Từ Tự Giới quay đầu lại, nhìn thấy một đôi mắt bình tĩnh nhưng tràn đầy tin cậy.
“Vâng!” Hắn cười xoay người đón Từ Lệnh Khoan, ánh mắt thản nhiên nhìn Từ Lệnh Khoan hô một tiếng”Ngũ thúc”: “Mẫu thân đang lo lắng ngài như thế nào còn chưa tới đây này?”
Từ Lệnh Khoan không khỏi chau đầu lông mày.
Bình thường khi Từ Tự Giới nhìn mình luôn có chút bó tay bó chân, sao đột nhiên lại trở nên. . . . . .
Ý niệm vừa lóe lên trong đầu, Từ Tự Giới đã vượt qua hắn.
“Sân ca nhi, Lục đệ đã chờ đệ thật lâu rồi!” ! ~