Giỏ không khó tìm nhưng giỏ có thể bỏ đứa nhỏ vào thì không dễ tìm?
Trong lúc nhất thời, Thập Nhất Nương lại có chút lo lắng.
Đông Thanh tự đề cử mình:” Nếu không, để ta đi! Chỗ kia cùng chỗ Ngũ
phu nhân cách xa nhau mười vạn tám ngàn dặm , hẳn là không có chuyện gì
.”
Hổ Phách cũng tán thành:” Nơi đó dù sao là chỗ của Hầu Gia, Ngũ phu nhân là em dâu, dù đi nhầm cũng sẽ không đi đến chỗ kia.”
Thập Nhất Nương ngẫm lại thấy có đạo lý, Hổ Phách đi phòng bếp tìm
cái giỏ táo, còn cẩn thận lấy thêm mười cân táo, chuẩn bị lát nữa đặt ở
trong giỏ, đến gần có thể nghe thấy mùi táo, khiến người khác không hoài nghi.
Tính toán của nàng không tồi, nhưng lại có vấn đề mới xuất hiện.
Như thế nào đem Phượng Khanh bỏ vào giỏ?
Hắn co thành một khối, ánh mắt nhìn các nàng cảnh giác, trên mặt toát ra vài phần hung ác không phải của trẻ con.
Thập Nhất Nương thử đối đãi hắn giống trẻ em cùng hắn giảng giải: “…… Chúng ta đưa ngươi đến chỗ ngươi ở. Ngươi đừng sợ.” Lại chỉ Đông
Thanh,” Vị tỷ tỷ này sẽ đi cùng ngươi. Về sau nàng sẽ chiếu cố ngươi ăn
cơm, ngủ, còn có thể tắm rửa, giặt xiêm y cho ngươi……”
Thấy ra, Phượng Khanh là đứa nhỏ cực kỳ thông minh. Hắn lập tức hiểu
được ý tứ Thập Nhất Nương, nhưng hắn cũng lập tức biểu lộ thái độ của
mình– gắt gao bắt lấy chân khánh bàn bên cạnh, sống chết không muốn rời
đi.
Thập Nhất Nương không khỏi xoa trán, phân phó Đông Thanh:” Ngươi ở
trong này nhìn hắn đi! Ta còn phải đi gặp Tam phu nhân, thương lượng lễ
mừng năm mới.” Lại nhớ đến vừa rồi Đông Thanh bị Phượng Khanh cắn một
ngụm, nói,” Đem Tân Cúc kêu vào đi! Nhiều người dễ làm việc.”
Đông Thanh cũng sợ một người giữ không được đứa nhỏ này, nghe vậy lập tức kêu Tân Cúc tiến vào.
Tân Cúc sáng sớm lại đây chợt nghe nói Hầu Gia cùng phu nhân ở trong
phòng nói chuyện, phân phó ai cũng không cho đi vào. Sau lại kêu Đông
Thanh đi vào, chỉ chốc lát còn có tiếng thét chói tai truyền đến. Tiếp
theo Hầu Gia bỏ đi, Tứ phu nhân cùng Đông Thanh vẫn không có đi ra, cũng không cho người ta tiến vào hầu hạ. Sau đó Đông Thanh lại đi ra kêu Hổ
Phách đi vào…… Tất cả mọi người không biết đã xảy ra chuyện gì, mỗi
người yên lặng nín thở . Tân Cúc lo lắng, thấy Đông Thanh kêu nàng, liền ba chân bốn cẳng đi vào theo, ngẩng mặt thấy trên kháng nội thất có
tiểu hài tử xa lạ đang ngồi, còn có một đôi mắt phượng giống Từ Lệnh
Nghi thì cứng họng, nói chuyện lắp bắp: “Đây là chuyện như thế nào?”
Thập Nhất Nương còn không có mở miệng nói chuyện, liền có tiểu nha
hoàn đến bẩm, nói ba vị di nương lại đây thỉnh an Thập Nhất Nương.
Nàng bảo Đông Thanh giải thích cho Tân Cúc, còn mình đi thính đường chịu lễ ba vị di nương, nói hai câu liền đuổi ba người.
Trở lại trong phòng, Tân Cúc đã biết tình huống lộ vẻ lo âu nghênh
đón: “Phu nhân, có thể lừa gạt được nhất thời, nhưng không giấu được một đời. Ta xem việc này, vẫn là sớm nói rõ một chút thì tốt hơn.”
Thập Nhất Nương sao không biết.
“Đợi Hầu Gia trở về rồi nói!” Nàng trầm ngâm nói,” Hiện tại không
biết ý tứ Hầu Gia, mạo muội làm, nếu phá hư chuyện của Hầu Gia, chỉ sợ
đến lúc đó chúng ta đều không được sống tốt.”
Tân Cúc gật đầu, nhắc nhở Thập Nhất Nương: “Sắp đến giờ đi chỗ thái phu nhân!”
Thập Nhất Nương gật đầu, đem đứa nhỏ giao cho các nàng, còn mình
khoác áo choàng mang theo Lục Vân cùng Hồng Tú đi chỗ thái phu nhân.
Tam phu nhân đã sớm đến, Thập Nhất Nương hỏi an thái phu nhân xong đúng hẹn đi chỗ Tam phu nhân.
Lúc nàng đến quản sự mama đều đã đến đông đủ, tất cả mọi người ở
thính đường chờ Tam phu nhân phân công, thấy nàng tiến vào, thì sôi nổi
tiến lên khuất tất hành lễ, bảy tám miệng vấn an, thái độ đều thập phần
ân cần.
Thập Nhất Nương vẫn thực tôn trọng thân phận quản gia của Tam phu
nhân. Cho tiểu nha hoàn đi bẩm một tiếng, mình cùng nhóm mama quản sự
nói vài câu tán gẫu, đợi tiểu nha hoàn đến truyền, mới gật đầu cười từ
biệt quản sự mama tiến gian phía đông.
Tam phu nhân tươi cười có chút miễn cưỡng, nhìn qua tâm tình không tốt lắm:” Đệ muội đến đây. Nhanh đến kháng ngồi!”
Thu Lăng vội đứng lên dẫn Thập Nhất Nương ngồi đối diện Tam phu nhân, nhanh tay nhanh chân bưng trà.
Tam phu nhân nhìn cử chỉ trầm ổn Thu Lăng nhớ tới Đông Thanh, nói:”…
Nghe nói gả cho Vạn Đại Hiển. Đầu xuân sang năm sẽ định ngày?”
Cũng không biết là ai truyền ra đi? Dù sao chưa có tam thư lục lễ,
Thập Nhất Nương không nghĩ nói tuyệt đối như vậy. Hàm hàm hồ hồ nói:”Còn phải xem bọn họ có duyên phận hay không!”
Tam phu nhân cười nói:” Lại nói tiếp, nàng là người đầu tiên trong phòng ngươi thả ra, cần phải xử lý tốt mới được.”
Thập Nhất Nương bảo thủ nói:”Cái này đều có lệ cũ.”
Tam phu nhân thấy nàng nói chuyện không sảng khoái, cũng không hứng
thú, cho Thu Lăng đem sổ sách lấy ra đưa Thập Nhất Nương, chuyển đề
tài:” Ngươi trước tiên ở một bên nhìn, nếu có cái gì không hiểu thì lật
sổ sách, hoặc là hỏi ta.”
“Tam tẩu xin cứ tự nhiên!” Giọng đệu Thập Nhất Nương thập phần khách
khí, điều này làm cho Tam phu nhân thực vừa lòng– lại nói tiếp, Thập
Nhất Nương cũng là thập phần lanh lợi nhu thuận. Nếu không phải thân
phận hai người cách trở như vậy, nàng thập phần nguyện ý cùng Thập Nhất
Nương thường xuyên lui tới.
Ý niệm chợt lóe lên trong đầu, nàng phân phó Thu Lăng: ” Trăm thiện
hiếu vi trước. Trước hết cho quản từ Đường mama tiến vào nói đồ vật này
nọ của hiến tế đều chuẩn bị như thế nào đi?”
Thu Lăng trả lời mà đi.
Thập Nhất Nương tập trung tinh thần xem Tam phu nhân xử lý gia vụ.
Một buổi sáng đi qua rất nhanh, Tam phu nhân dùng buổi sáng xử lý
công việc, quyết định cho Thu Lăng sửa sang lại từng cái, sau đó đứng
dậy cùng với Thập Nhất Nương đi chỗ thái phu nhân:”…… Đi nhanh đến hầu
hạ lão nhân gia nàng ăn cơm trưa, cùng lão nhân gia nàng nói một câu,
cho lão nhân gia nàng có tính toán trong lòng.”
Thập Nhất Nương lại nhớ củ khoai lang nóng trong nhà, tìm lấy cớ:” Ta đi về trước đổi bộ xiêm y đi! Lật sổ sách cả một buổi sáng, cảm thấy
trên tay tất cả đều là bụi.”
Sổ sách hơi lâu năm. Bình thường đặt ở trong khố phòng, chỉ có lúc
không hiểu mới lấy ra nhìn để tham khảo, trong trang sách chứa đầy bụi.
Tam phu nhân cũng từng xem qua sổ sách kia, nghe vậy cười nói:” Ta đi qua trước!” Đối với việc có thể giảm bớt sự nổi bật của cái chị em bạn
dâu khác cho tới bây giờ nàng đều rất tích cực .
Thập Nhất Nương cười từ biệt Tam phu nhân trở về viện mình.
Người hầu hạ giống như lúc nàng rời đi, hoặc đứng ở cửa thính đường
nhà chính, hoặc đứng ở dưới mái hiên, nội thất yên tĩnh lặng lẽ không có một người, giống như chuyện phát sinh buổi sáng đều là ảo giác của
nàng.
Song Ngọc tiến lên bẩm:” Phu nhân, Đông Thanh tỷ tỷ, Hổ Phách tỷ tỷ cùng Tân Cúc tỷ tỷ đi bán nguyệt phán.”
Nói như vậy, là thuận lợi đem đứa nhỏ dấu đi rồi?
Nàng thở một hơi, thần sắc vẫn như thường cười nói:” Như thế nào đột nhiên đi bán nguyệt phán?”
“Nói là sắp qua năm mới, Chiếu Ảnh ở bán nguyệt phán bên kia muốn mời vài vị tỷ tỷ tay chân lanh lợi đi qua giúp đỡ thu dọn. Hổ Phách tỷ tỷ
nói, đó là thư phòng Hầu Gia, sợ nha hoàn không biết chữ không biết đồ
vật nào quan trọng, đồ vật nào không cần, cho nên mang theo Đông Thanh
tỷ tỷ cùng Tân Cúc tỷ tỷ đi qua.”
Nói thật minh bạch .
Xem ra chỉ có đợi ba người trở về rồi hỏi lại.
Thập Nhất Nương gật đầu, vào nhà thay đổi bộ xiêm y, lại hỏi:” Hầu Gia đã trở lại sao?”
“Hầu Gia còn không có trở về.” Song Ngọc cung kính đáp.
Xem bộ dáng, phải dùng Vương Lệ này làm cớ.
Thập Nhất Nương suy nghĩ đi chỗ thái phu nhân.
……
Từ chỗ thái phu nhân ăn cơm trưa trở về, Hổ Phách đã ở trong phòng đợi.
Không đợi Thập Nhất Nương mở miệng, nàng đã hướng tới Thập Nhất Nương gật đầu, ý tứ là sự tình làm thỏa đáng.
Thập Nhất Nương yên lòng. Đuổi hầu hạ bên người, hỏi tình huống cụ thể.
“…… Chúng ta tới gần hắn liền cắn người, không có biện pháp, ba người cậy mạnh bịt miệng đứa nhỏ kia, trói tay chân bỏ bào trong giỏ.” Hổ
Phách thấp giọng hướng Thập Nhất Nương nói chuyện trải qua, “Lúc ấy còn
sớm, dọc đường đi không có gặp người nào. Chiếu Ảnh nhìn thấy chúng ta
thì hoảng sợ. Ta đem sự tình nói cho hắn, hắn thực quyết đoán, lập tức
cho chúng ta vào nhà, còn giúp chúng ta mang nước ấm. Ta cùng Đông Thanh mạnh mẽ bắt Phượng Khanh thiếu gia tắm rửa, thay đổi ba lượt nước người mới sạch sẽ. Tân Cúc lại đi chỗ Nam Vĩnh nương tử lấy vài món xiêm y.
Lúc này mới miễn cưỡng an bày xong người.
Đông Thanh tỷ tỷ cùng Tân Cúc tỷ tỷ ở nơi đó canh giữ, ta sợ ngài lo lắng, nên trở về trước báo tin cho ngài.”
“Phượng Khanh thiếu gia?” Thập Nhất Nương hơi có chút giật mình.
Không nghĩ tới là nam hài.
Ánh mắt Hổ Phách có chút lóe ra:” Ân. Là vị thiếu gia.”
Thập Nhất Nương nhìn thấy trầm giọng nói:” Còn có chuyện gì?”
Hổ Phách chần chờ một lát, áp thấp thanh âm nói: “Trên người Phượng Khanh thiếu gia có thương tích!”
Có thương tích!
Thập Nhất Nương nghĩ đến bộ dạng lôi thôi của hắn…… Mày cau gắt gao:”Thương như thế nào?”
” Hình như là dùng roi trúc to bằng hai ngón tay đánh. Da81nh một cái liền tím một cái, đánh ở trên lưng, có vết thướng mới được hai ngày,
cũng có vết thương cũ.” Hổ Phách châm chước nói,” Trên đùi cũng có…… Đều ở chỗ mặc xiêm y nhất thời nhìn không thấy.”
Từ Lệnh Nghi có biết chuyện này không!
Ánh mắt Thập Nhất Nương chợt trở nên sắc bén.
Nàng khinh bỉ nhất là người khi dễ nữ nhân, cùng trẻ nhỏ.
“Co lại thành một khối trốn ở góc giường, ai cũng không cho tới gần.” Giọng Hổ Phách cũng có chút buồn bả,”Lúc ta đến cứ như vậy ngủ. Cơm
trưa cũng không có ăn.”
Lời này nhắc nhở Thập Nhất Nương .
” Các ngươi ăn cơm chưa?”
” Ăn!” Hổ Phách nói,” Chiếu Ảnh giúp mang cơm, đồ ăn đến. Đối với người bên ngoài chỉ nói là mời chúng ta đi hỗ trợ.”
Thập Nhất Nương gật đầu:” Hết thảy đều đợi Hầu Gia trở về rồi nói!” Tức tối trong lòng lại không thể biến mất.
Hổ Phách đáp ứng, nói:” Phu nhân, ta hầu hạ ngài nghỉ trưa đi! Bên
kia có Đông Thanh tỷ tỷ cùng Tân Cúc tỷ tỷ, ngài không cần lo lắng.”
Thập Nhất Nương làm sao ngủ được, ngả người trên gối dựa nói cùng Hổ
Phách:” Chuyện này, ta càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quặc. Nếu là con tư
sinh của Hầu Gia ở bên ngoài, theo tính cách Hầu Gia, tuy không ôn nhu
chăm sóc, nhưng cũng sẽ an bài người chiếu cố thỏa đáng. Làm thế nào để
cho đứa nhỏ rơi xuống kết cục như vậy. Lai lịch đứa nhỏ này, chỉ sợ có
chút vấn đề.”
Hổ Phách tự mình mang trà nóng cho Thập Nhất Nương.
“Có thể do lúc trước Hầu Gia không biết hay không?” Nàng đoán,” Bằng
không, Hầu Gia cũng sẽ không tạm thời có ý kiến, nửa đêm canh ba đi ra
ngoài?”
Không biết? Ở trong tình huống gì mới có thể không biết đâu? Chẳng lẽ là kết quả ngoài ý muốn của việc diễm ngộ vô tình thấy gia nhân……