Từ Lệnh Nghi đến sáng sớm ngày thứ hai mới trở về.
“Không có chuyện gì.” Hắn nhìn thấy Thập Nhất Nương liền nói, “Hài tử cho làm con thừa tự trên danh nghĩa của Vương lang.”
Nhanh như vậy. . . . . .
Thập Nhất Nương ngạc nhiên nói: “Hầu gia như thế nào làm được ?” Lại
thấy vẻ mặt của hắn mặc dù sạch sẽ, nhưng đôi môi có chút khô, vẫn còn
mặc xiêm y ngày hôm qua lúc ra cửa, trên người còn ngửi được mùi rượu,
nàng hoài nghi ngày hôm qua hắn căn bản không ngủ, còn ở Vương gia uống
không ít rượu. Đè nén lại kinh ngạc xoay người phân phó nha hoàn múc
nước đi vào hầu hạ hắn rửa mặt, nói: “Hầu gia uống rượu sao? Có muốn để
cho phòng bếp làm chút ít súp giải rượu tới hay không hoặc là nấu chút
ít cháo gà cho ấm áp dạ dày.”
“Không cần.” Từ lệnh nghi nói, “Chỉ là từ ngày hôm qua đến bây giờ
không có chợp mắt. Ngươi dìu ta lên giường để ta dựa vào một chút.”
Mọi người vây bắt xung quanh hắn, thật vất vả mới hầu hạ hắn lên
giường, Thập Nhất Nương vốn định đợi sau khi hắn ngủ một giấc cho ngon
rồi mới hỏi tình huống, ai biết Từ Lệnh Nghi lại chủ động nói ra.
“Quốc công Gia bên tai rất mềm, nhưng trong lòng không hồ đồ. Ta đem lời nói với hắn rõ ràng, hắn quả nhiên đồng ý.”
Làm sao có thể đơn giản như thế?
Nếu là đơn giản như thế, chẳng lẽ La Chấn Hưng lại không nói được sao?
Từ Lệnh Nghi thấy nàng không tin, thì cười nói: “Có một số việc Chấn
Hưng không hiểu. Nói không đúng điểm quan trọng. Cộng thêm đám thân
thích kia ở một bên ồn ào náo động, Quốc công Gia nhất thời không có
chủ trương, không muốn hiểu thôi.
“Phải biết rằng, tước vị được kế tục là hoàng gia ân điển, nhưng để
cho ai tới kế tục, cũng là chuyện của Vương gia. Hắn hiện tại có con
dâu, nên hoàn toàn có thể thu dưỡng Tôn Tử. Nếu là nhi tử mình thu
dưỡng, tương lai còn muốn nhìn xem nhi tử có cháu nào để làm con thừa tự cho Vương lang không? Cho dù như thế, Vương lang cũng không phải là
đích chi. Nếu để cho Thập di thu dưỡng con, thứ nhất vẫn có thể thừa kế
tước vị, thứ hai, đứa con kế tiếp của mình vẫn có phụ thân là quốc công, có thể nhận được tế điện tốt hơn. Nếu không, tương lai cung phụng quốc
công chỉ là cháu kế thừa, mà không phải là con trai ruột của Vương lang.
“Quốc công Gia nói cho cùng vẫn đau lòng nhi tử nhiều một chút. Ta đây vừa nói. Hắn tất nhiên là đồng ý.”
Thập Nhất Nương chợt hiểu ra.
Cái loại lấy đích thứ, cùng chuyện Tế Tự đem vào mà khuyên quốc công
Gia, thì chỉ có nhân tài sinh ra ở nhà công khanh như Từ Lệnh Nghi mới
lấy ra nói được, và quốc công Gia mới có thể nghe lọt tai.
La Chấn Hưng dù sao cũng trẻ tuổi chút ít, tư cách cũng thiếu chút ít.
“Hầu gia cực khổ.” Nàng nhân cơ hội khen ngợi hắn một chút, sau đó
nói chuyện của Kiều Liên Phòng, “. . . . . . Nói là muốn gặp Kiều Tam
thái thái. Ta đã hỏi hai vị ma ma hầu hạ bên người, hai vị ma ma đều nói Kiều di nương thân thể khỏe mạnh, có tiếp khách hay cũng không có gì
quan trọng . . . . . .”
Từ lúc Thập Nhất Nương nói Kiều Liên Phòng muốn gặp mẫu thân, Từ lệnh nghi vốn là đang cười nhàn nhạt như dưới ánh mặt trời trong sương sớm
hầu như biến mất không thấy tung tích, đợi Thập Nhất Nương nói đến lúc
Kiều Liên Phòng có thể tiếp khách, khóe mắt đuôi lông mày của hắn tất cả đều là lạnh nhạt, cắt đứt lời của Thập Nhất Nương, nói: “Dù sao cũng là người mang thai. Nên ở nhà nhiều mà an thai, ít cùng những thứ người
nhàn tạp lui tới mới tốt.”
Đem lời vẫn chưa nói hết của Thập Nhất Nương chặn lại.
Còn không có đợi nàng phục hồi tinh thần, Từ Lệnh Nghi đã phát ra xột xoạt, nằm xuống: “Đã mấy ngày không có đi chỗ Thái phu nhân ăn cơm.
Ngươi nhớ đến đầu giờ dậu gọi ta dậy.” Một bộ dạng không cần nhiều lời
nữa.
Vừa lúc có tiểu nha hoàn đi vào bẩm: “Hầu gia, phu nhân, Kiều di nương tới.”
Nhìn lại Từ lệnh nghi, đã nhắm hai mắt lại: “Nhớ đến đầu giờ dậu gọi ta.”
Giọng nói nhàn nhạt , nhưng lộ ra kiên trì.
Thập Nhất Nương không thể làm gì khác hơn là đi phòng khách.
“Hầu gia. . . . . .” Thấy chỉ có Thập Nhất Nương một người đi ra
ngoài, đáy mắt Kiều Liên Phòng thất vọng như gặp nạn, nàng không khỏi
duỗi dài cổ ngước nhìn phía sau.
“Hầu gia đã ngủ rồi.” Thập Nhất Nương cười nói, “Kiều di nương có chuyện gì, nói với ta cũng giống như vậy.”
Kiều Liên Phòng cũng tìm không ra những viện cớ khác. Nói: “Ta chỉ
muốn đến hỏi một chút, lần trước ta nói, để cho Nương ta đến thăm ta. . . . . .”
Từ Lệnh Nghi đã nói rất rõ ràng rồi.
Thập Nhất Nương uyển chuyển nói: “Ngươi đang mang thai, hay là nên lấy tĩnh dưỡng làm đầu đi.”
Kiều Liên Phòng nghe liền mở to hai mắt nhìn, một bộ dạng không thể tin được, một hồi lâu mới nói: “Ta, ta muốn gặp Hầu gia!”
Thập Nhất Nương không sao cả, lập tức nghiêng người, nhường ra đường đi.
Kiều Liên Phòng vừa nhìn, ngược lại do dự . Vẻ mặt nghi ngờ không
chắc chắn, một lúc lâu, mới thấp giọng nói: “Đã như vậy, ta cũng không
thể quấy rầy Hầu gia nghỉ ngơi, đi về trước.”
Thập Nhất Nương gật đầu, để cho Lục Vân tiễn Kiều Liên Phòng ra cửa,
còn mình xoay người trở lại nội thất, ngồi ở gần cửa sổ trên giường gạch lớn tiếp tục thêu 《 cốc phong 》 chưa hoàn thành.
Qua cửa nách phía Đông, Tú Duyên nhỏ giọng hỏi Kiều Liên Phòng: “Tiểu thư, mới vừa rồi sao ngài không vào đi hỏi?”
Kiều Liên Phòng nhẹ nhàng”Hừ” một tiếng: “Thập Nhất Nương quỷ kế đa
đoan, nếu nàng đã dám để cho ta đi vào hỏi, tám phần mười, là đã sớm có
đối sách. Ta cứ như vậy tự tiện xông đi vào, chẳng phải trúng kế à!”
Tú duyên nghe có đạo lý, cũng gật đầu.
Kiều Liên Phòng liền phân phó nàng: “Ngươi cơ trí chút ít, chúng ta sẽ tìm cơ hội một mình gặp Hầu gia.”
Tú duyên ứng thuận á.
Đáng tiếc mấy ngày kế tiếp Từ Lệnh Nghi bận rộn chuyện ngoại viện,
đừng nói Kiều Liên Phòng, chính là Thập Nhất Nương cũng chỉ sớm tối mới
gặp mặt được một lần.
Đến ngày sáu tháng hai, lại có tin tức truyền đến, Tam gia Từ lệnh Trữ được bổ nhiệm làm Huyện lệnh Sơn Dương.
Tin tức truyền tới, khơi lên một trận ngạc nhiên.
Từ lệnh nghi đã mất một chức quan tam phẩm ngũ quân phủ đô đốc, làm
một đô đốc chức quan nhàn tản, hoàng thượng đã cho lão Tam của Từ gia
xuất sĩ, mặc dù chỉ là quan phụ mẫu thất phẩm nho nhỏ ở huyện thành,
nhưng là quan văn.
Hoàng thượng nghĩ như thế nào, không khỏi làm cho người ta mấy phen suy đoán.
Trong lúc nhất thời, trước cửa Từ phủ xe ngựa thuyền nhỏ, người đến ăn mừng không ngừng.
Tam phu nhân lần đầu tiên trở thành nhân vật chính mà mọi người nhìn
chăm chú, người gặp chuyện tốt thì tinh thần sảng khoái, mỗi ngày mặc bộ trữ ti thông tụ (*) màu đỏ chót để sai sử nha hoàn, bà Tử dâng trà
nấu nước, mở rượu mang đồ ăn, loay hoay xoay quanh, danh tiếng có đủ.
Nhưng vẫn dành thì giờ đến trước mặt Thái phu nhân nói lầm bầm: “Tam gia ở trên công việc rất khôn khéo, nhưng chuyện hằng ngày lại hồ đồ . Hiện tại ngàn dặm xa xôi , ta làm sao có thể yên tâm.”
Thái phu nhân trầm ngâm: “Hắn ở trong nhà không phải là còn có di nương sao? Nếu không, để cho nàng đi theo đi?”
Tam phu nhân ở trong lòng âm thầm lo lắng, trên mặt cũng không dám lộ ra chút nào, cười nói: “Đó cũng là quỷ hồ đồ. Ở trước mặt của gia một
tháng hầu hạ không tới ba ngày.”
“Như vậy quả thật hơi khó.” Thái phu nhân gật đầu, sắc mặt ngưng lại, “Ngươi là vợ hắn, những chuyện này cần phải an bài tốt.”
” Tam gia chúng ta là ở dưới gối ngài lớn lên . Tính tình của hắn
ngài rõ ràng nhất.” Tam phu nhân cười nói, “Vốn là muốn cho hắn thêm
người, nhưng hắn ánh mắt, cái này, cái kia , cũng không lớn lọt vào mắt
xanh, chuyện này cứ như vậy mà trì hoãn xuống. Hiện tại mới làm gấp, thì càng chọn không chọn được người thích hợp.” Sau đó lộ ra mấy phần ấm
áp, “Ta thật không yên lòng. Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ nghĩ mình có thể đi
theo đi. Nhưng lại sợ ngài lão nhân gia bên cạnh không có người hầu hạ . . . . . .” Vừa nói, vừa lấy ánh mắt len lén liếc trộm Thái phu nhân.
Thái phu nhân cảm thấy việc cũng đã đủ, nên khẽ gật đầu: “Ta cũng
không phải là già bảy tám mươi tuổi không thể động đậy được, tạm thời
còn không cần đến các ngươi tứ hầu. Chẳng qua là ngươi đi, không có
người quản gia . . . . . .”
Hai người lúc đầu nói nhiều như vậy, bất quá là vì đưa ra một câu này.
Tam phu nhân lập tức cười nói: “Nương, muốn quản gia, nhà chúng ta còn có người lanh lẹ.”
“Nga!” Thái phu nhân nhíu mày.
“Tứ đệ muội a!” Tam phu nhân che miệng mà cười, “Bản thân biết viết
chữ. Mấy ngày nay đi theo bên cạnh ta, một chút liền hiểu, một nhân tài
mới phát hiện, ta xem nàng rất có khả năng . Sao ngài không để cho nàng
thử một lần?”
“Nàng a?” Thái phu nhân cười nói, “Còn không có cập kê đâu. . . . . .”
Giọng nói đã có mấy phân buông lỏng.
Tam phu nhân vội nói: “Có chí không nói đến tuổi. Cam La kia mới mười hai tuổi còn làm Tể tướng đó! Huống chi quá mấy tháng là nàng đã cập kê rồi. . . . . .” Cố gắng đề cử liễu một phen.
Thái phu nhân do dự hồi lâu, làm bộ đáp ứng: “Tạm thời làm cho nàng thử một lần rồi hãy nói.”
Tam phu nhân nghe được ý ở ngoài lời, liền sợ Thái phu nhân hối hận,
nên tự chủ trương để cho Thu lăng đi mời Thập Nhất Nương tới : “. . . . . . Ta có không có nói quá đâu, ngài hỏi một câu sẽ biết.”
Đợi Thập Nhất Nương tới sau, Thái phu nhân không thể thiếu một phen
dò hỏi, Thập Nhất Nương tất nhiên là phải từ chối một phen, Tam phu nhân thì lực bảo vệ một phen, mọi người ngươi tới ta đi, Thập Nhất Nương lúc này mới miễn miễn cưỡng cưỡng mà nhận lấy lệnh bài cùng cái chìa khóa: “. . . . . . Tam tẩu lúc nào lên đường? Mấy ngày này, phải chỉ điểm
thêm một chút cho ta mới được.”
Tam phu nhân như trút được gánh nặng, cười nhẹ nhàng lính bảo an địa
phương chứng nhận: “Yên tâm, yên tâm, trước khi ta đi nhất định đem
chuyện làm thỏa đáng giao vào trong tay ngươi, sẽ không để cho ngươi vội vàng hấp tấp không biết nên làm gì đâu .” Sau đó nàng lôi kéo Thập Nhất Nương từ chỗ Thái phu nhân, đi đến Tây khách sãnh.
Trong nhà quản sự ma ma đều đã sớm có chuẩn bị trong lòng, chẳng qua là không nghĩ tới lại nhanh như vậy, càng không nghĩ đến Tam phu nhân
không phải là ảm đạm rút lui, mà là thăng chức đi ra ngoài, tất cả mọi
người cũng thu hồi kinh hãi trong lòng, khuôn mặt đều mang nụ cười, vui
vẻ ra nghênh đón, tràng diện náo nhiệt, cũng hết sức hòa thuận.
Hổ Phách cùng Trúc Hương đều cùng tới đây. Hổ Phách giúp đở quản nhân sự, Trúc Hương giúp đở quản tiền vật, hai người cùng chúng bà Tử tiếp
nhận đối chiếu sổ sách. Thập Nhất Nương cùng Tam phu nhân ngồi ở nội
thất nghe báo. Chỉ chốc lát đã có người tới báo Tam phu nhân: “Tống đại
phu nhân tới.”
Thu lăng bỏ lại đồ trong tay phân phó tiểu nha hoàn đi nghênh Tam phu nhân đến phòng khách.
Tam phu nhân liền đối với Thập Nhất Nương giải thích: “Là một thứ
muội của ta. Chắc là biết tỷ phu nàng ra ngoài, cho nên cố ý tới thăm.”
Cũng không đi tiếp đãi.
Thập Nhất Nương gật đầu cười.
Chỉ chốc lát lại có người đến báo người nào người nào ai tới.
Tam phu nhân hoặc là để cho tiểu nha hoàn đi xem một chút, hoặc là để cho Cam ma ma đi dângtrà, hoặc là tự mình đi xã giao một phen. Đến lúc
đốt đèn đã đem sổ sách xem hằng ngày này một lần bàn giao lại hơn phân
nửa. Tam phu nhân sai người ra ngoài viện đi hỏi, nói Từ Lệnh Trữ cùng
Từ Lệnh Nghi còn đang ngoại viện uống rượu. Hai người qua loa ăn cơm
tối, tiếp tục đối chiếu sổ sách. Đến đầu giờ hợi mới coi là đối chiếu
xong.
Hai người hẹn ngày mai sẽ dọn dẹp đối chiếu sổ sách kho —— đây cũng
là việc hàng đầu. Vừa đối chiếu sổ, vừa phải kiểm tra hàng. Sau đó thì
cùng ăn khuya, rồi giải tán về viện của mình.
Nếu hai người bọn họ đã phải đi, thì không có đạo lý để mấy đứa nhỏ ở lại nơi này.
Tam phu nhân về đến nhà bảo trượng phu nghĩ biện pháp.
Từ Lệnh Trữ uống có chút nhiều, vuốt tay Tam phu nhân nói: “Ngươi
theo ta đi là được, cần phải quản xem khỉ gió bọn nhỏ có đi hay không!”
Tam phu nhân sắc mặt không ra sắc mặt, “Hô” Tam gia một tiếng, hất ra tay gọi gã sai vặt tới : “Đi, đem hai vị thiếu gia gọi tới, ta có
chuyện muốn nói.”
Gã sai vặt chạy nhanh đi.
Tam gia từ phía sau lưng kéo Tam phu nhân: “Đi, chúng ta vào nội thất!”
Hơi thở nóng hừng hực phun ở trên cổ, thân thể Tam phu nhân khẽ mềm ra.
Tam gia đắc ý cười ha ha, ôm ngang Tam phu nhân vào nội thất. . . . . . Đã qua hơn nửa canh giờ mới gọi tiểu nha hoàn múc nước đi vào hầu hạ.
“Đại thiếu gia đã tới chưa?”
Sắc mặt của Tam phu nhân như đánh phấn hồng.
Tiểu nha hoàn cúi đầu: “Còn không có!”
Tam phu nhân ngẩn ra, lại sai tiểu nha hoàn đi tìm.
Một hồi lâu, tiểu nha hoàn mới đến bẩm: “Nói Đại thiếu gia không có ở trong nhà. Khắp nơi đều tìm một lần mà cũng không có tìm được.”
Tam phu nhân bị làm cho sợ đến một thân mồ hôi lạnh: “Tìm tiếp, phái thêm mấy người đi tìm.”
Nàng đột nhiên nhớ tới, Từ Tự Cần hai ngày này buổi tối cũng không tới hỏi An.
Khuôn mặt đang đỏ bừng bỗng chốc biến thành trắng bệch.