Edit: Sakura Hime
Tin tức Kiều di nương bị đưa đến Đại Giác tự rất nhanh cả nhà đều biết.
Bình thường ở Đông tiểu viện rất hỉ hoan, tiểu nha hoàn ở cửa ngõ hẻm thì thầm với nhau không thấy bóng dáng, người hầu đứng ở dưới mái hiên
biết vâng lời so sánh với ngày thường lại thêm mấy phân cung kính, mấy
bà Tử cậy già lên mặt vốn ngồi ở trước cửa thuỳ hoa hóng gió cũng núp ở
trong nhà riêng của mình không có đi ra ngoài. Vĩnh Bình Hầu phủ trong
lúc bất chợt an tĩnh lại, cả phủ chỉ nghe tiếng kêu của chim
“Đứa bé kia, một bước sai, từng bước sai.” Ngày mùa hè đều khiến
người cảm thấy miễn cưỡng, Thái phu nhân tựa tại gần cửa sổ Đại trên
giường gạch, cùng với Đỗ ma ma quạt cho mình cảm thán, “Cho tới bây giờ đã trở nên hoàn toàn thay đổi.” Thực tiếc cho Kiều Liên Phòng.
“Đây cũng là do chính mình tạo hóa.” Đỗ ma ma an ủi Thái phu nhân,
“Hầu gia chúng ta đối đãi khoan hậu với người khác, Tứ phu nhân đối với
người hiền hòa, nàng gặp được người như vậy mà lại sống không tốt, cũng
chẳng trách người khác.”
“Tăng oán hận giận, nguyên là chướng nghiệp.” Thái phu nhân gật đầu, ” Đưa nàng ta đến Đại Giác tự tĩnh tu, nói không chừng còn có thể lạc
đường biết quay lại.”
“Chính là đạo lý ngài nói này.” Đỗ ma ma cười đem cây quạt giao cho
tiểu nha hoàn bên cạch, nhận lấy chén canh hạt sen bách hợp từ trong
tay tiểu nha hoàn đưa cho Thái phu nhân, “Người xem, đại ca nhi của Nam Kinh Hoàng đại gia gia thành thân, chúng ta đưa những thứ gì đi thì
tốt?”
Hai ngày trước bên kia Nam Kinh có tin tới đây, nói con trai lớn Từ Lệnh Hồng quyết định ngày mười tám tháng chín thành thân.
“Là hôn sự con trai lớn Trưởng Tôn, đương nhiên không thể qua loa.”
Thái phu nhân cười nói, “Bất quá bây giờ không phải ta là đương gia,
chúng ta sành ăn, chờ đợi sai khiến là được.”
Đỗ ma ma nghe thế thì nở nụ cười: “Nghe khẩu khí này của ngài, chẳng lẽ còn muốn đi tới Nam Kinh hay sao?”
“Y, ” Thái phu nhân ngồi dậy, khuôn mặt hưng phấn, ” Chủ ý này của
ngươi không tệ. Đến lúc đó cùng lão Tứ và Thập Nhất Nương nói một chút,
nếu quả thật có thể đi đến Nam Kinh, ta sẽ không có gì tiếc nuối. Lúc ta bảy, tám tuổi đã đi qua một lần, cũng là mùa này, chỉ nhớ rõ phụ thân
cùng rất nhiều người ở trong phòng uống rượu, ta ở một bên ầm ĩ phải đi về, không biết là gã sai vặt nhà ai, dùng năm tiền đồng mua một bọc củ
ấu dùng lá sen bao lấy, ta đến bây giờ còn nhớ rõ mùi thơm ngát lá sen
kia. . . . . .”
Đề tài bị chuyển hướng rồi, cũng không ai nhắc lại Đại Giác tự.
Dương thị cũng hít vào một hơi: “Đem người đưa đến Đại Giác tự?”
Dương ma ma gật đầu: ” Hầu hạ bên cạnh Kiều di nương, bao gồm cả Tú
Duyên, một người cũng không có mang đi. Ta chính là nghe Nhụy Châu nói.
Lúc Tống ma ma nói lời này, nàng có mặt ở đó, quyết sẽ không có sai.”
Lông mày nhỏ nhắn của Dương thị nhăn lại, thần sắc có mấy tia ngưng trọng.
“Di nương ” Dương ma ma nhìn chăm chú vào nàng có chút do do dự dự
nói, “Kiều di nương bị đưa đến Đại Giác tự, đối với ngươi không tốt
sao?”
“Thiếu một người, đương nhiên chuyện sẽ đơn giản chút ít.” Dương thị
nhìn về hướng phía tây chính phòng mà Thập Nhất Nương đang ở , “Chẳng
qua là có việc, sợ rằng phải suy nghĩ cẩn thận một phen mới được.”
Dương ma ma nghe không hiểu: “Chuyện gì mà muốn suy nghĩ cẩn thận một phen?”
Dương thị biết ma ma của mình đàng hoàng bổn phận, trung thành, không phải là mưu sĩ, cũng là Trung bộc*(người hầu hết mực trung thành). Quay đầu lại hướng Dương ma ma cười cười, nói: “Đương nhiên là chuyện làm
cho phu nhân vui vẻ rồi!”
Dương ma ma nghe trong lòng không khỏi một trận khổ sở, không biết nên nói cái gì cho phải.
Dương thị cười nhẹ nhàng phân phó Dương ma ma: “Ngươi đem mấy mẫu hoa thêu ta mang vào phủ lấy ra, ta nhìn xem có thích hợp cho cửa hàng Hỉ
Phô hay không?”
Văn di nương đang buồn bực : “. . . . . . Đại Giác tự, làm sao nghe
được có chút quen tai, cẩn thận suy nghĩ, lại không nhớ gì cả.”
“Vậy thì đừng suy nghĩ quá!” Thu Hồng cười nói, “Dù sao không phải là nơi gì để đi. Bằng không, làm sao Kiều di nương va chạm phu nhân mà
bị đưa qua đấy?” Nàng quan tâm đến một … cái cọc chuyện khác, “Di nương, phu nhân có nói xử trí Tú Duyên các nàng như thế nào hay không?”
Văn di nương dùng sức rung hai cái cây quạt: “Đem các nàng giam ở
trong phòng, làm cho các nàng giúp đỡ người trên châm tuyến thiêu thùa
may vá.”
Thu Hồng”Xì” một tiếng cười: “Phu nhân thích nhất là làm cho người ta thêu thùa may vá rồi!”
“Thêu thùa may vá tốt, ” Văn di nương lơ đễnh nói, “Đem người nhốt
tại trong nhà thêu thùa may vá. Tránh cho đi khắp nơi gặp phải chuyện . . . . . .” Tiếng nói vừa dứt, người nàng đã tim đập mạnh và loạn nhịp.
“Tại sao?” Thu Hồng nhìn tò mò.
“Không có gì! Không có gì!” Văn di nương như có điều suy nghĩ, “Ta
đúng là đang nghĩ, phu nhân thường để cho Tần di nương thiêu thùa may
vá. . . . . .”
“Cái này thì có gì kỳ quái .” Thu Hồng khốn hoặc nói, “Di nương không phải hẳn là giúp phu nhân thiêu thùa may vá đấy sao?”
Văn di nương không có lên tiếng, lộ ra vẻ có chút không yên lòng.
Buổi tối đi thỉnh an Thập Nhất Nương, nàng lộ ra vẻ an tĩnh một chút
so với lúc bình thường. Bất quá, cái này cũng không có khiến cho Tần di
nương cùng Dương thị chú ý, so sánh với các nàng hai vị, lời của nàng
hay là lộ ra vẻ rất nhiều. Mà chú ý tới Thập Nhất Nương cũng đang trong
lòng thầm nghĩ: xảy ra chuyện Kiều Liên Phòng này, mọi người dù sao có
chút cảm xúc.
Nói mấy câu nói, nàng bưng trà.
Ngày thứ hai Giản sư phó đến bái phỏng.
“Thuận vương giới thiệu một khoản làm ăn cho chúng ta.” Nàng cười dài nói, “Sửa chữa Thất tịch lễ thước kiều.”*(bộ tranh thêu ngư lang chức nữ gặp nhau ở cầu ô thước)
” Cửa hàng chúng ta cũng chuyên làm sửa chữa.” Thập Nhất Nương nghe bật cười, lại hỏi, “Cho giá tiền như thế nào?”
“Cùng giống như lần trước.” Giản sư phó cười nói, “Nhưng so sánh với
lần trước thì số lượng nhiều gấp hai. Chưởng quỹ để cho ta tới thương
lượng với ngươi một chút, nghĩ muốn thuê thêm một ít nhân thủ.”
Nói cách khác, có thể kiếm một khoản tiền nho nhỏ.
“Làm ăn tốt, đương nhiên là phải thuê thêm mấy người.”
Giản sư phó được tin chính xác rồi, cười cáo từ.
Vừa lúc Quý Đình vì Thập Nhất Nương trồng cái gốc cây sơn chi hoa ở
noãn phòng đã nở hoa, sai người mang đến cho Thái phu nhân, Nhị phu
nhân, Ngũ phu nhân, chỉ còn lại có bốn, năm đóa, Thập Nhất Nương sai
người ta tặng hai đóa cho Lâm Đại phu nhân, mang ba đóa khác đi tới chỗ Cam Thái phu nhân.
“So với ngọc trâm, hương hoa nhài, bông cũng lớn hơn.” Cam Thái phu
nhân cần vô cùng, “Cũng chỉ có nhà các ngươi mới trồng được!” Sau đó
phân phó tiểu nha hoàn từ đáy hòm tìm chén nhỏ Tễ Hồng cắm, còn gọi nha
hoàn cắt dưa hấu tới ăn.
Thập Nhất Nương thấy nàng thích, cũng cao hứng theo, vừa uống nước trái cây, vừa cùng nàng nói đến chuyện cửa hàng.
Cam Thái phu nhân vui vẻ ra mặt: “Ngày mùng một tết phải mặc hồ lô
cảnh bổ Tử, tiết nguyên tiêu phải mặc đăng cảnh bổ Tử, tiết Đoan Ngọ
phải mặc ngũ độc ngải hổ bổ Tử, trùng cửu phải mặc hoa cúc bổ Tử, đông
chí phải mặc dương sinh bổ Tử. . . . . . Này một năm bốn mùa làm ăn
không hết. Thuận vương nơi đó, muội cần phải cám ơn cho tốt.”
“Ta cũng vậy nghĩ như vậy.” Thập Nhất Nương cười nói, “Muốn mời Giản
sư phó vì Thuận vương phi thêu áo nhỏ bách tử hí đào, người xem ý nghĩ
như thế nào?”
“Cái chủ ý này tốt.” Cam Thái phu nhân gật đầu lia lịa, ” Cát Tường, có thể bày ra công phu thêu thùa của Giản sư phó.”
Hai người thất thất bát bát nói một đống lớn, Thập Nhất Nương ở chỗ của Cam Thái phu nhân ăn xong cơm tối mới đi về.
Tống ma ma ở cửa thuỳ hoa nghênh đón nàng: “Phu nhân, lúc ngài đi
không tới hai khắc thời gian, thì Chu lão gia cùng Thất di tới. Thái phu nhân giữ lại ăn cơm tối, đang Phòng thứ hai phía tây nói chuyện đây!”
Thập Nhất Nương rất ngoài ý muốn: “Hai ngày trước nàng ấy gởi thư cho ta cũng không nói ra chuyện đến Yên kinh. . . . . .”
Tống ma ma đỡ nàng lên xe nhỏ thanh duy: “Nói là tạm thời quyết định .”
Này thật giống như tính cách của Thất Nương.
Thập Nhất Nương trở về phòng, ba vị di nương đứng ở dưới mái hiên chờ thỉnh an nàng, nàng nói qua loa mấy câu nói, thì đuổi các nàng ra ,
mình thay xiêm y đi tới chỗ Thái phu nhân.
Vào cửa đã nghe đến một trận vui vẻ đầy tiếng cười, vào Tây thứ gian, nàng đã nhìn thấy Thất Nương cùng Ngũ phu nhân ngồi một trái một phải
bên cạch Thái phu nhân, đang cao hứng nhiệt tình nói chuyện, Từ Lệnh
Nghi, Từ Lệnh Khoan và Chu An Bình thì cười nghe ngồi ở một bên ghế
thái sư.
Nhìn thấy Thập Nhất Nương đi vào, Thất Nương, Ngũ phu nhân, Từ Lệnh
Khoan và Chu An Bình đều đứng lên, rối rít cùng nàng chào hỏi.
Thập Nhất Nương cười cùng mọi người hành lễ, đã bị Thất Nương đỡ cánh tay.
“Đang chờ ngươi trở lại.” Nàng mau ngôn mau ngữ nói: “Chúng ta đang
thương lượng đêm lễ thất tịch cầu Chức Nữ được chuyện thêu thùa khéo
tay.” Lại nói, “Ta cùng Đan Dương thương lượng tốt lắm, muốn ngày đó cầu Thất tỷ. Ngũ Gia đáp ứng giúp chúng ta đến cục Binh Khí đi chuẩn bị
chút ít châm để cầu Chức Nữ được thêu thùa khéo tay .”
Đêm thất tịch bản rút gọn là ngày lễ phụ nữ, tất cả Từ phủ hàng năm
cũng sẽ chuẩn bị rất long trọng, chơi vài trò chơi quăng xảo châm, kết
hỉ chu.
“Yên tâm, yên tâm, ” Thập Nhất Nương cười nói, “Đến lúc đó ta nhất
định chuẩn bị xong dưa trái cây và trà bánh, bó hoa tươi lư hương, quyết không chậm trễ chuyện của các ngươi.”
Thất Nương nghe liền hướng về phía Ngũ phu nhân cười nói: “Ta Thập
Nhất muội đáp ứng chuyện, nhất định sẽ làm được. Ngươi yên tâm đi.”
Ngũ phu nhân cười híp mắt hướng Thập Nhất Nương tạ ơn: “Vậy làm phiền Tứ tẩu rồi!”
Nàng chủ trì việc bếp núc, đây vốn là bổn phận nên làm.
“Ngũ đệ muội cùng ta khách khí cái gì!” Thập Nhất Nương cười nói mấy
câu, sau đó đem đề tài chuyển đến ở địa phương nào cầu xin Thất tỷ tốt.
Thất Nương cùng Ngũ phu nhân nhiệt liệt thảo luận.
Mà Từ Lệnh Nghi thấy sắc trời cũng không còn sớm, liền đứng lên:
“Hiện tại cách đêm lễ thất tịch còn có mấy ngày, lúc này đã đến thời
điểm cấm đi lại ban đêm. Các ngươi không bằng ở chỗ này nghỉ ngơi, sáng
mai rồi hãy nói.”
Ngũ phu nhân cùng Thất Nương thật sự hợp ý, nghe vậy liền giữ nàng: ” Hôm nay ngươi hãy nghỉ ngơi ở chỗ ta, để cho Ngũ Gia phụng bồi Chu gia
nghỉ phòng Tây Sương bên kia.”
Từ Lệnh Khoan nghe thấy cũng nhanh chóng nói với Chu An Bình: “Đúng
vậy, đúng vậy ngươi và ta nghỉ ở Tây Sương phòng đi! Dáng người chúng ta không sai biệt lắm, mặc xiêm y của ta là được.” Vừa nói, Ngũ phu nhân
hướng hắn nháy mắt.
Chu An Bình bất động thanh sắc, suy nghĩ một chút mới nói: “Thịnh
tình không thể chối từ, liền quấy rầy Ngũ Gia cùng Ngũ phu nhân.”
Từ Lệnh Khoan vui mừng nhướng mày: “Không quấy rầy, không quấy rầy.”
Thái phu nhân vẫn cảm thấy Từ gia con nối dòng không vượng, quá mức
đơn bạc, Chu An Bình vừa là quan hệ thông gia chững chạc được lão nhân
gia thích, đương nhiên lão thái phu nhân mừng rỡ bọn họ thân cận, cười
nói bọn họ: “Đều đi nghỉ ngơi đi!”
Mấy người cũng là sợ Thái phu nhân mệt mỏi lúc này mới giải tán ,
nghe vậy cười hành lễ với Thái phu nhân, cùng nhau ra khỏi sân Thái phu
nhân , lại cùng vợ chồng Từ Lệnh Nghi từng người trở về nhà.
Từ Lệnh Nghi lập tức kêu Lâm Ba tới : “Đi, xem một chút tối nay Ngũ Gia làm những thứ gì đi?”
Thập Nhất Nương lập tức ngăn cản hắn: “Ngũ Gia cũng lớn như vậy rồi.
Huống chi còn có Chu An Bình đi theo. Hắn không phải là cái loại người
không biết nặng nhẹ .”
Từ Lệnh Nghi suy nghĩ một chút, liền rửa mặt ngủ lại.
Nhưng ngủ được không yên ổn.
Sáng sớm ngày thứ hai đi thỉnh an Thái phu nhân thấy thần sắc Từ Lệnh Khoan mệt mỏi.
Hắn có chút ngại ngùng cười hắc hắc nói: “Ta cùng Thất tỷ phu nói chuyện hơn nửa đêm.”
Kết quả là Chu An Bình trực tiếp từ Chu gia biến thành Thất tỷ phu.
Thập Nhất Nương nhấp miệng cười.
Từ Lệnh Nghi có chút lúng túng ho hai tiếng.