Từ Lệnh Nghi nhìn Dương thị, đã mặt không chút biểu cảm, nhìn không ra buồn vui.
Dương thị thầm hô may mắn.
Nếu như không nhờ có gã sai vặt kia đi vào quấy rầy một trận, tình hình lúc này sợ là khó mà sửa chữa được.
Sống chết trước mắt, chỉ trong khoảnh khắc.
“Hầu gia” Dương di nương đã hoàn toàn tỉnh táo lại. Mỗi người có sở
thích riêng, nếu bình thản có thể tác động Hầu gia, thì sẽ không bao giờ làm ra tư thế khổ sở nhằm tác động người nữa. Không chỉ như vậy, còn
phải tỏ ra cốt cách kiên cường rắn rỏi. Loại kiên cường này càng rõ rệt, càng có thể che giấu hành vi mập mờ vừa rồi, khiến người ta cảm thấy đó là cử chỉ vô tình của nàng trong lúc nóng lòng. “Mặc dù tính tình thiếp thô tục, nhưng cũng biết đạo lý chính không dung tà. Hầu gia khó xử,
lòng thiếp chưa từng yên ổn. Nhưng làm con gái, ngoan ngoãn làm đầu.
Huynh đệ như chân với tay. Thiếp thật sự là. . . . . .” nói xong, nước
mắt nàng tràn mi, nhưng giọng nói ngừng chốc lát, nháy mắt khiến nước
mắt tan vào trong viền mắt, “Nếu như gia đình may mắn, có thể được Hầu
gia cứu trợ. . . . . .” Nét mắt nàng nghiêm túc, lại lộ ra mấy phần
cương quyết, “Thiếp thân bằng lòng từ nay về sau sống nơi cửa phật,
chuộc tội cho gia phụ, cầu phúc cho thái phu nhân, hầu gia, phu nhân,
các vị thiếu gia tiểu thư.” Nói xong, mu bàn tay dán cái trán, lòng bàn
tay chạm đất, nằm sấp xuống nền lát đá bào mòn lạnh như băng.
Trong lòng quanh đi quẩn lại.
Nếu như đổi lại là mình, là sẽ không tin tưởng đi?
Một khắc trước còn cố gắng mưu cầu, một khắc sau lại muốn xuất gia…
Nhưng trước giờ mọi chuyện đều là dồn đến đường cùng rồi sống sót —
Dương gia bị tịch thu, Tam Thiếu phu nhân Đường gia bởi vì bệnh mà bị
đưa vào chùa chiền tĩnh dưỡng. . . . . Nếu như mình lại bị đưa vào chùa
chiền, người khác sẽ nói như thế nào? Từ gia vừa mới có hai vị di nương
chết đi, lại dùng cái gì để lấy cớ đây?
Trừ cách này, mình không nghĩ ra phương pháp tốt hơn để xử lí hoàn cảnh khó khăn trước mắt rồi.
Tất nhiên là Từ Lệnh Nghi không tin.
“Sống nơi cửa phật thanh tịnh” Từ Lệnh Nghi nhìn nữ tử nằm sấp dưới
chân mình, khóe miệng không khỏi nhếch lên, giữa trán có vài phần xem
thường.
Trong đám nữ nhân, nàng ta coi như là hữu dũng hữu mưu* rồi.
(*)có can đảm, có mưu trí.
Chỉ qua một thời gian dừng lại ngắn ngủi, đã nghĩ kế thoát khỏi khó khăn.
Cùng lúc nghĩ tới, bộ dạng thờ ơ ngồi ở trên đại kháng gần cửa sổ, lắc lư hoa cỏ của Thập Nhất Nương hiện lên trong đầu óc hắn.
May mắn ban đầu mình không để cho Thập Nhất Nương đón trà của nàng ta, bằng không, còn không biết sẽ ầm ĩ ra chuyện gì.
Vừa nghĩ như thế, lại nghĩ tới con đường mòn bụi gai đi thông tới Bán Nguyệt Phán kia.
Chỉ có một chiếc đèn, cũng không biết có nhìn rõ hay không. Nếu va quyệt, bị thương chỗ nào sẽ không tốt….
Không biết nàng ấy có chuyện gấp gì muốn gặp mình?
Nói đến đó, mấy ngày nay hắn đều nghỉ ở Bán Nguyệt Phán. . . . . .
Mỗi ngày bị nàng ấy nói dông dài, đột nhiên thiếu người nói chuyện kia,
lúc một mình, không khỏi cảm thấy quá yên tĩnh…
Nghĩ tới, trong lòng Từ Lệnh Nghi thót lên.
Thập Nhất Nương, có thể cũng có chút không quen không nhỉ. . . . . .
Đột nhiên hắn có chút khát vọng nhìn thấy Thập Nhất Nương, muốn biết vì sao nàng ấy đến!
Trái tim Dương thị lại thắt chặt lại.
Toàn bộ tâm tư Dương thị đều chú ý tới động tĩnh của Từ Lệnh Nghi,
trong giọng nói của Từ Lệnh Nghi lộ ra loại giễu cợt này, sao nàng có
thể không cảm nhận được.
Chuyện đến nước này, nàng chỉ có khiến Từ Lệnh Nghi tin tưởng mình thật lòng.
Dương thị cắn răng, không thể làm gì khác hơn là nói: “Hầu gia, thiếp xuất thân hương dã (thôn quê), không rõ lí lẽ, cũng không nói được đạo
lý lớn gì.” Nàng nói chậm lại, liền có một phần chăm chú, “Chẳng qua là
từ nhỏ thiếp thân sống bên cạnh tổ mẫu, được bà dạy dỗ chỉ bảo, biết
trước mặt Bồ Tát không được nói dối. Cầu Hầu gia nể tấm lòng chân thành
của thiếp, cho phép thiếp thân vào chùa tu hành” Sau đó thân thể lại
thấp xuống, thái độ càng cung khiêm hơn. (kính cẩn, nhún nhường)
Từ Lệnh Nghi phục hồi tinh thần lại, đáy mắt lập tức hiện lên một tia cười nhạo. Nhíu mày, đang muốn nói gì, Lâm Ba đi vào.
“Hầu gia” hắn nói nhẹ ở bên tai Từ Lệnh Nghi, “Phu nhân lại giữa đường quay về!”
Từ Lệnh Nghi kinh ngạc: “Biết tại sao không?”
“Không biết.” Lâm Ba nhìn thoáng qua Dương thị đang dựng lỗ tai mà
nghe, nhỏ giọng hơn, “Phu nhân đứng ở Xuân Nghiên đình một lúc, lại theo đường cũ trở về!”
Nửa đêm canh ba, đi tới nửa đường lại trở về.
Vậy thì không thể nào là có việc gấp!
Nghĩ tới, trong lòng cuồn cuộn như nước tràn ra.
Hoặc là, đúng như mình đoán, Thập Nhất Nương chỉ là đến xem mình…
Đột nhiên Từ Lệnh Nghi trở nên hơi bứt rứt.
Nếu mình không định thu Dương thị, tự nhiên nghĩ tới xử trí Dương thị như thế nào.
Nàng ta tuổi còn trẻ, cũng không thể để nàng ta cứ trông phòng mà
sống được! Nếu sắp xếp cho nàng ta tái giá, dù sao cũng là thiếp thất
trên danh nghĩa của mình, về mặt mũi không khỏi có chút khó khăn. Nếu
trả về nhà, dung mạo của Dương thị hơn người, mất đi sự che chở của
quyền quý, chỉ sợ càng thê lương hơn. Cách tốt nhất là thay họ đổi tên,
dùng cái tên của nữ tử mồ côi, hắn đứng ra tặng cho nhà quan lại làm
dưỡng nữ (con gái nuôi).
Chuyện này nghĩ thì dễ, làm thì có chút khó khăn.
Một là không biết tính nết của Dương thị như thế nào? Nếu như là
người ương ngạnh, liều lĩnh đưa đến nhà người ta, ngược lại reo họa cho
nhà người khác; hai là không biết nguyện vọng của Dương thị như thế nào? Nếu như căn bản không muốn, hắn cạo đầu trọng trách một đầu nhiệt (*),
tốt bụng ngược lại làm chuyện xấu; ba là gia đình như vậy không dễ tìm.
Hiểu rõ gốc rễ thì không có ai thích hợp, không biết nguồn gốc, lại sợ
đẩy Dương thị vào hang sói, xảy ra chuyện gì, hắn không với tới được.
[(*) cạo đầu trọng trách một đầu nhiệt: khi làm một việc, một người thì vô cùng nhiệt tình, đối phương lại thờ ơ, mặt lạnh.]
Cứ thế hai năm trôi qua, đã đến năm thứ hai. Trước có chuyện Tần di
nương, sau có Thập Nhất khó sinh. . . . . . Chuyện này cứ thế mà kéo
dài.
Lúc Lâm Ba nói Dương thị một mình tới gặp hắn, hắn cho là nàng đến vì chuyện của phụ thân, chuẩn bị nhân cơ hội này nói rõ với nàng, cho nàng quyết định….
Nhưng bây giờ, đột nhiên hắn cảm thấy ngồi đây nói những thứ này với Dương thị, làm những việc này đều rất nhàm chán.
Vẽ được da hổ khó vẽ được cốt. (*)
[(*) Vẽ được da hổ khó vẽ được cốt: Khi vẽ con hổ, bề ngoài thì vẽ rất dễ, nhưng rất khó vẽ được khí thế. Tương tự như quen biết một người thì dễ, nhưng hiểu được nội tâm của một người thì khó khăn.]
Cứ như vậy đi.
Hắn phút chốc đứng lên.
“Ngươi đã thành tâm như vậy, ta nói một tiếng với phu nhân, hai ngày này sẽ đưa ngươi đến chùa tĩnh tu đi!”
“Hầu gia!” Dương thị nghe vậy ngẩng đầu lên.
Từ Lệnh Nghi từ trên cao nhìn xuống nàng, chắp tay sau lưng, dáng
người cao ngất, ánh mắt lạnh như băng, vẻ mặt nghiêm khắc, mơ hồ lộ ra
vẻ thách thức thiên hạ.
Trong chớp nhoáng, nàng đột nhiên hiểu —— mình chữa lợn lành thành lợn què
Từ Lệnh Nghi nhìn như ôn hòa, nhưng trong lòng có cốt cách.
Hắn quý trọng danh tiếng của Từ phủ, nhưng cũng sẽ không vì sợ bị người ta trách móc mà nhẫn nhục khuất phục.
Trong giây lát, đầu óc Dương thị hỗn loạn nhát nhừ, thân thể không ngừng run lên.
Từ Lệnh Nghi lại không nhìn nàng nữa.
Cởi cẩm bào trên người bị dính nước mắt ra ném lên ghế thái sư, phân phó Lâm Ba: “Giúp ta thay quần áo, ta đi xem một chút”
Lâm Ba vội vàng hầu hạ Từ Lệnh Nghi vào nội thất bên cạnh.
Trong phòng yên tĩnh không tiếng động, chỉ có Dương thị, lẻ loi trơ
trọi quỳ trên mặt đất, cùng với một ánh đèn trong suốt, kèm theo chiếc
cẩm bào bẩn thỉu nằm dưới ánh đèn sáng láng.
Thập Nhất Nương gội đầu, thay bộ chiếc áo không mới không cũ bị gai hoa hồng đâm vào khắp nơi, đi noãn các.
Cẩn ca nhi giống như chú ếch nhỏ trở mình, một mình nằm ngủ trên kháng, vẻ mặt vừa an ổn vừa điềm tĩnh.
Thập Nhất Nương cười nhét cái tay nhỏ bé của cậu nhóc vào trong chăn, cậu nhóc lại bĩu môi, lại nâng lên trên gối nhỏ.
Cố ma ma nhỏ giọng ở một bên giải thích: “Trẻ con đều như vậy, lớn chút ít, tư thế ngủ sẽ đẹp hơn.”
Thập Nhất Nương gật đầu, sợ đánh thức con, ngồi xuống ghế thái sư bên cạnh, thấp giọng hỏi Cố ma ma cùng qua theo: “Buổi tối có lạnh không?”
Hai tháng này, Cẩn ca nhi hết sức nhạy cảm. Nếu như bên cạnh có người nói chuyện hoặc là xoay mình, cậu nhóc sẽ nhắm tịt mắt lại khóc hồi
lâu. Thập Nhất Nương không có cách nào, đặt Cẩn ca nhi ở noãn các, một
mình ngủ trên kháng trong noãn các. Bên cạnh kháng, kê hai sạp quý phi,
Cố ma ma và nha hoàn trực đêm thì ngủ trên sạp quý phi. Từ đó đêm nào
Cẩn ca nhi cũng ngủ một mạch đến hửng sáng. Thập Nhất Nương lại lo lắng
Cố ma ma không quen.
“Không lạnh, không lạnh ạ.” Cố ma ma vội cười nói, “Trong nhà đốt lò
sưởi, Trúc Hương cô nương rải hai chiếc đệm mới, lại cho chiếc áo da sóc —— buổi tối thức dậy có thể khoác vào, bình thường đắp chăn, không
lạnh. Tuyệt đối không lạnh. Nhúc nhích có đôi khi còn cảm thấy nóng.”
Hôm nay Hồng Văn trực đêm, nàng thấy đầu tóc Thập Nhất Nương còn ẩm, thì cười nói, “Phu nhân, nô tỳ giúp phu nhân hong tóc nhé?”
“Không cần đâu!” Thập Nhất Nương cười nói, “Ngươi toàn tâm toàn ý chăm sóc tốt Cẩn ca nhi là được!”
Hai người khom gối đáp “Vâng”, Hồng Văn trông coi ở cạnh kháng, Cố ma ma đưa Thập Nhất Nương ra khỏi noãn các.
Bên kia Trúc Hương đã chuẩn bị chậu than.
Than Ngân Sương không khói không mùi, bỏ thêm vỏ quýt, cành cây Bách, hong tóc không chỉ không có mùi, còn có hương quýt, tùng bách nhàn
nhạt.
Thập Nhất Nương thường xuyên gội đầu, đám tiểu nha hoàn vô cùng thành thạo giúp nàng hong đầu tóc. Đợi đầu tóc được nửa, Trúc Hương liền cho
đám nha hoàn hầu hạ trong nhà lui đi, cầm cây lược gỗ dương giúp nàng
chải đầu tóc, nói chuyện phiếm.
“Tóc của phu nhân thật đẹp. Vừa đen, vừa dày.” Giọng nói của nàng
không nhanh nhẹn như Hổ Phách, mà mềm mại uyển chuyển, “Lục thiếu gia
của chúng ta, sẽ giống phu nhân.” Vừa nói, khẽ nở nụ cười, “Phu nhân,
lại nói, Lục thiếu gia của chúng ta giống Nhị thiếu gia và Ngũ thiếu
gia, có đôi mắt phượng thật to, lại giống Tứ thiếu gia và Ngũ thiếu gia, có đầu tóc đen nhánh . . . . vừa nghĩ như vậy, Lục thiếu gia và Ngũ
thiếu gia giống nhau hơn chút….Thật đúng là ứng câu nói xưa, con ai nuôi thì giống người đó!”
Nàng là đang nói cho mình, không có sự sủng ái của Từ Lệnh Nghi, mình còn có hai đứa con trai sao?
Thập Nhất Nương cười rộ lên.
Trúc Hương lại dần dần thu lại nụ cười, một chân nửa ngồi, một chân
quỳ xuống đất, dán mặt vào đầu gối của Thập Nhất Nương, “Phu nhân, dê có quỳ nhũ tỏ ân, quạ có phụng dưỡng cha mẹ tỏ nghĩa (*). Chúng ta đối tốt với Ngũ thiếu gia giống như Lục thiếu gia, Ngũ thiếu gia trưởng thành,
cũng sẽ thân thiết với Lục thiếu gia.”
[(*)Khi con dê còn nhỏ còn đang uống sữa thì sẽ quỳ gối dưới chân
mẹ nó, nhằm tạ ơn công ơn sinh ra nuôi dưỡng của cha mẹ; khi quạ đen còn bé, quạ mẹ sẽ bắt sâu cho quạ nhỏ ăn, đợi đến khi quạ nhỏ lớn lên, sẽ
bắt sâu cho quạ mẹ ăn.
Ý chỉ động vật còn tri ân tất báo (biết ơn nhất định sẽ báo đáp), huống chi là người!]
Thập Nhất Nương nghe mà suýt rơi nước mắt.
Nàng nhẹ nhàng sờ sờ đầu Trúc Hương: “Có các ngươi ở bên cạnh ta, ta mới không sợ!”
Trúc Hương ngẩng đầu lên, trong đôi mắt chứa đựng nước mắt, hé miệng cười ngượng ngùng.
Có tiểu nha hoàn chạy vào: “Phu nhân, phu nhân, Hầu gia trở lại”
Sắc mặt Thập Nhất Nương lúng túng.
Bán Nguyệt Phán như nơi quân cơ của Từ Lệnh Nghi, dù nhìn qua rảnh
rỗi thế nào cũng chỉ là bề ngoài mà thôi. Lúc này hắn trở về, có lẽ là
phát hiện mình nửa đường lại quay về….
Chải đầu thì không còn kịp rồi, thôi thì đeo khuyên tai cũng được rồi!
Trúc Hương vội vàng cầm hộp đồ trang sức đi ra. Thập Nhất Nương lại có chút lúng túng.
Trúc Hương kéo mình đến Xuân Nghiên đình, là nhìn thấu lòng dạ của mình sao?
“Không cần đâu!” Thập Nhất Nương tiện tay búi lên, “Đã đến giờ nghỉ ngơi rồi!”
Trúc Hương dừng tay lại, đáy mắt hiện lên ý cười. Mặc dù cơ thể phu nhân gầy yếu, nhưng dù sao nguyệt sự cũng đã bình thường rồi…
Nàng bước nhanh đi vén rèm, Từ Lệnh Nghi bước vào. Trúc Hương lui xuống, nhẹ nhàng mà đóng cửa tấm bình phong lại.