Thứ Nữ Công Lược

Chương 685: Chương 685: Luân chuyển (trung)




Edit: Thuy Vu

Beta: Tiểu Tuyền

Thập Nhất Nương không khỏi âm thầm gật đầu.

Trong mấy huynh đệ Từ gia, Từ Tự Giới đúng là không được coi trọng nhất, thê dĩ phu vi quý(vợ sang quý vì chồng), làm thê tử của hắn, mặc dù so với người bình thường ăn mặc sang quý hơn, nhưng không thể so sánh được với mấy chị em dâu, tâm không có lúc nào được yên bình, giữa phu thê rất khó có thể cử án tề mi (nâng khay ngang mày; vợ chồng tôn trọng nhau ;do tích vợ của Lương Hồng thời Hậu Hán khi dâng cơm cho chồng ăn luôn nâng khay ngang mày).

Nàng cũng không nói ý đồ mời Anh Nương đến Yên Kinh cho La Chấn Hưng biết, lúc viết thư đi Dư Hàng cũng chỉ là ý chiếu theo mặt chữ, không để lộ nửa câu. Dư Hàng bên kia mặc dù nghĩ đến phương diện này, nhưng dù sao cũng là suy đoán, như thế nào lại nói cho hài tử biết? Nếu là hiểu ý sai, chẳng phải là chuyện cười sao?.

Vô dục tắc cương (ý nói không có ham muốn, dục vọng về việc gì đó lại tự nhiên đạt được).

Có thể thấy được đây là do tình cảm thực sự của Anh Nương.

Thập Nhất Nương nhìn Anh Nương, bộ dáng lại có mấy phần thân mật: “…..Đầu tháng tư ngày mùng tám là ngày Phật Đản, đến lúc đó cùng ta và Thái phu nhân đi Dược Vương miếu dâng hương đi?”.

Nghe nói đi du ngoạn, Anh Nương cười đặc biệt rực rỡ “Đến lúc đó phải chuẩn bị những gì ạ?”.

“Cái gì cũng không phải chuẩn bị!” Thập Nhất Nương cười nói “Thắp hương đều có người an bài rồi”. Vừa nói lại nhớ tới trong miếu đạo sỹ sẽ bán ít vòng ngọc trai, đồ chơi nhỏ, để cho Hổ Phách đi lấy hà bao năm lượng bạc vụn cho Anh Nương.

Anh Nương cuống quýt lắc tay “Khi tới đây, nương có cho con năm mươi lượng bạc”.

“Đây là của ta cho con” Thập Nhất Nương cười , Hổ Phách kín đáo đưa hà bao cho Anh Nương.

Anh Nương trở lại phòng, đưa hà bao cho nhũ nương: “Đến lúc đó nhớ mang theo”.

Nhũ nương do dự nhận lấy hà bao “Đại tiểu thư, Thập Nhất cô phu nhân, tính tình có chút…Âm tình bất định(ý nói tính tình thất thường, không đoán trước được). Nô tỳ thấy, hay là bạc này giữ lại đi! Dù sao lúc chúng ta ra cửa Thái Thái cũng cho bạc”.

Anh Nương biết ý của nàng là Thập Nhất Nương đối xử với mình lúc tốt lúc không, thì cười nói “Ngươi không cần suy nghĩ nhiều. Đó là cô ta!” Lại nói “Trước đó vài ngày là xuân yến mùng ba tháng ba, lại là sinh nhật Ngũ biểu ca, vừa lại gặp chuyện Phúc Thành công chúa bệnh nặng phải đi thăm, Thái phu nhân thân thể khó chịu cần có người làm bạn……Nhiều chuyện như vậy, Hầu gia lại không ở nhà, mặc dù có Tứ biểu tẩu giúp đỡ, nhưng vẫn cần cô cô đưa ra chủ ý. Đừng nói cô cô nhất thời không chiếu cố được, chính là chiếu cố được, ta là cháu gái của người, cũng không nên đi tranh giành những thứ này. Ngươi sau này không được nói như vậy nữa. Lúc ở Dư Hàng chúng ta chỉ cần có chút gió động cỏ lay (chút biến động nhỏ), tất cả mọi người đều tỏ ra xôn xao, huống chi lại là Hầu phủ, từ trên xuống dưới nhiều người như vậy. Nếu truyền ra lời đồn đãi, chuyện nhảm, mà những người không có suy nghĩ nhiều chỉ biết xem náo nhiệt, còn những người có suy nghĩ sẽ nói chúng ta là người chanh chua, hà khắc, bạc bẽo. Ngay cả cô cô đang lúc không tốt cũng muốn tranh giành, là một người tranh cường háo thắng. Đừng nói đến lúc đó chúng ta không tốt, mà chính cô cô cũng mất mặt.”

“Là nô tỳ không tốt” Nhũ nương cả khuôn mặt đều mắc cỡ.

Anh Nương thấy nàng nhận ra lỗi, không nói thêm lời gì, chỉ hỏi nhũ nương “Ngươi nói, đến lúc đó, ta mặc gì thì tốt?”.

Nhũ nương bận rộn mở hòm xiểng ra “Nếu là cô cô phu nhân thưởng cho, nô tỳ nghĩ không bằng mặc xiêm y mà cô cô phu nhân tặng cho đi!”.

“Hay là mặc đồ của chính ta đi!” Anh Nương suy nghĩ một chút “Ngày đó chỉ sợ các đại tẩu ở ngõ Tứ Tượng cũng sẽ đi, ta mặc xiêm y cô cô thưởng cho, các nàng mặc dù không nói gì nhưng sẽ làm giảm danh tiếng của La gia”.

Nhũ nương cuống quýt gật đầu, một lần nữa mở ra hòm xiểng.

Thập Nhất Nương cố ý an bài mấy người nhanh trí ở trong phòng Anh Nương, lời này rất nhanh liền truyền đến tai nàng.

Dù sao cũng là hài tử ở trong khe hở sinh tồn, tuy tuổi còn nhỏ nhưng mọi chuyện đều suy nghĩ chu toàn.

Thập Nhất Nương trong lòng lại hài lòng thêm mấy phần. Nhỏ giọng nói cho Thái phu nhân nghe, Thái phu nhân hết sức cao hứng: “Tốt, tốt, tốt. Không có nghĩ tới cái này thật tốt đi. Con nhanh đi cùng Cữu cữu gia nói một chút. Chờ lão Tứ trở lại, chúng ta sẽ mời người làm mai đến cửa làm mai”. So với Thập Nhất Nương còn muốn gấp hơn, Thập Nhất Nương dương môi cười.

Buổi tối Anh Nương vội tới chỗ Thái phu nhân vấn an. Thái phu nhân lôi kéo tay nàng nói hồi lâu. Cũng may bình thường Thái phu nhân cũng thích cùng những hài tử nói chuyện phiếm, bằng không Thái phu nhân nói chuyện nhiệt tình như vậy, chỉ sợ sẽ khiến cho mọi người hiểu lầm.

Thừa dịp ngày nghỉ hưu mộc của La Chấn Hưng, Thập Nhất Nương đi ngõ Cung Huyền.

La Chấn Hưng đang ở nhà dọn dẹp thư tịch. Biết ý của nàng cười lên “Ban đầu khi muội bảo để Anh Nương đến Yên Kinh ta đã đoán được mấy phần. Còn tưởng phải đợi Hầu gia trở lại mới có thể nói chuyện này, không nghĩ tới muội nhanh như vậy đã tới rồi”. Lại nói “Giới ca là ta nhìn hắn lớn lên, lại nuôi bên cạnh muội, đem Anh Nương gả qua đó, chúng ta không có gì là không yên lòng”.

Nghe khẩu khí này giống như ý kiến giống nhau.

Thập Nhất Nương có chút ngoài ý muốn.

La Chấn Hưng cười ha ha, cũng không giải thích, nói đến chuyện Anh Nương “Chỉ là như vậy, thứ nhất ở chỗ muội có một chút không thích hợp. Ta xem thời gian này để Anh Nương về đây ở tốt hơn”.

“Chuyện này, bát tự còn chưa xem đâu!” Thập Nhất Nương cảm thấy hay là chờ hồi âm chính xác của Dư Hàng thì hãy nói “Chờ định ra thì dời đi cũng không muộn”.

“Cũng tốt” La Chấn Hưng cười nói “Anh Nương vừa tới đây mà vội đưa nó về đây, người có tâm sẽ nghĩ rằng lần này đến Yên Kinh đặc biệt vì cửa hôn sự này”.

Hai huynh muội nói chuyện hồi lâu về chuyện này, La Chấn Hưng giữ Thập Nhất Nương ở lại ăn tối rồi mới về .

Thập Nhất Nương lại bắt đầu quanh quẩn chuyện hôn sự của Từ Tự Giới.

Ngoại viện không thể ở, nội viện của Tam phu nhân thì vợ chồng Từ Tự Dụ ở, vợ chồng Từ Tự Truân thì ở tại chỗ cũ của Nguyên Nương, bên cạnh Điểm Xuân Đường thì là chỗ ở của một nhà Ngũ phu nhân, cũng không thể để cho bọn họ ở trong viện nhỏ ở cạnh Điểm Xuân Đường được chỗ kia quá nhỏ.

Thập Nhất Nương đi dạo ở phía sau vườn hoa.

Anh Nương bất minh sở dĩ (không biết chuyện gì) “Cô cô là muốn làm cái gì sao?”.

Thập Nhất Nương sửng sốt.

Anh Nương cười nói “Con nhìn thấy người cứ nhìn vào chỗ cỏ cây tươi tốt, cứ tưởng người muốn làm gì đâu!”.

Thập Nhất Nương cười lên.

Trong lòng nàng, bản năng nghĩ rằng Từ Tự Giới cùng Anh Nương là thích ở chỗ hoa cỏ tươi tốt đi.

“Anh Nương thích ở chỗ như thế nào?” Trong nội tâm nàng vừa nghĩ, liền nói.

“Con cảm thấy thoải mái là được rồi” Anh Nương cười nói “Nhưng thích nhất là Nông Hương viện. Nơi đó có thêm chút ít vài loại rau quả”.

Bởi vì so với hoa cỏ đơn thuần trồng chọt thì thực dụng hơn sao?

Thập Nhất Nương liền cười ôm lấy Anh Nương.

Có tiểu nha hoàn thở hồng hộc chạy tới “Phu nhân, Đại biểu tiểu thư, Hầu gia, Hầu gia cùng Lục thiếu gia trở lại!”.

Thập Nhất Nương mừng rỡ, lôi kéo Anh Nương vội vã đi Thùy Hoa Môn.

Anh Nương cũng rất cao hứng “Không phải nói trung tuần tháng tư mới trở về hay sao? Lúc này mới đầu tháng?”.

“Có thể là lên đường trước đi!” Thập Nhất Nương có chút không yên lòng đáp lời. Có người đã sớm chạy đến trước các nàng.

“Mẹ, mẹ, con đã trở lại!” Không đợi Thập Nhất Nương phản ứng, một thân ảnh màu xanh đã bổ nhào vào Thập Nhất Nương.

Trừ Cẩn ca nhi có thể là ai.

Thập Nhất Nương theo bản năng mở rộng hai tay ôm thân ảnh kia vào trong ngực.

“Con đứa nhỏ này luôn cẩu cẩu thả thả!” Nàng giận trách, ánh mắt nhìn quanh khắp nơi.

Cách đó không xa mặc một thân áo dài màu xanh không cũ không mới bằng tơ lụa Hàng Châu, Từ Lệnh Nghi đang lẳng lặng nhìn nàng cười, con ngươi sáng ngời như ánh sáng ngày xuân rực rỡ, ấm áp làm người ta say mê.

Cổ họng của Thập Nhất Nương có chút sít chặt, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì cho phải, tay không tự chủ mà ôm thật chặt thân ảnh trong lòng.

“Mẹ, người nhẹ chút được hay không?” Cẩn ca nhi oán trách “Con bị người ôm chặt đến không thở được đây này!”.

Thập Nhất Nương bật cười, buông nhi tử ra, muốn sờ đầu của hắn “Giỏi cho con Từ Tự Cẩn, có mấy ngày không gặp, lại dám oán trách Mẫu thân” Trong lúc bất chợt, thấy nàng phải đưa tay lên mới có thể sờ đầu nhi tử.

“Cẩn ca nhi….” Thập Nhất Nương không khỏi nhìn chăm chú Cẩn ca nhi.

Cẩn ca nhi không chỉ cao thêm mà còn gầy đi rất nhiều. Da trắng nõn, ngũ quan rõ ràng, mắt phượng trong suốt, thân thể rắn giỏi, hai hàng lông mày xuân phong đắc ý đích phi dương (ý nói lông mày hiên ngang đã có khí khái của nam tử), không còn là tiểu Bạch mập khả ái, mà đã có năm phần tư thế oai hùng, hiên ngang.

Mình rốt cuộc bỏ lỡ cái gì?

Nước mắt của Thập Nhất Nương lã chã rơi xuống.

“Đừng khóc, đừng khóc!” Cao bằng Thập Nhất Nương, Cẩn ca nhi vội vàng kéo Mẫu thân đi “Con không phải là đã trở lại sao? Con đem về cho mẹ rất nhiều đồ, có áo choàng và đai lưng của người Tây Vực, còn có xiêm y và đồ trang sức đeo tay của người Miêu……Người khẳng định sẽ rất thích!” Hắn nhẹ giọng dụ dỗ Thập Nhất Nương.

“Ngươi lấy được ở đâu xiêm y, đồ trang sức đeo tay của người Miêu?” Thập Nhất Nương trong mắt còn nước mắt, ánh mắt nghiêm nghị nhìn chằm chằm hắn.

“A” đáy mắt Cẩn ca nhi có một tia sợ hãi nổi lên, rất nhanh mặt lại như thường “Là người khác đưa tặng a!” Vừa nói vừa ngừng lại, rồi nói “Mọi người đều biết, phụ thân đã tiến đánh qua Miêu Cương, có người vì lấy lòng phụ thân sẽ đưa xiêm y, đồ trang sức đeo tay của người Miêu cho” Hắn vừa nói vừa ôm bả vai Thập Nhất Nương “Nương chúng ta đi xem đồ của người Miêu đi. Khẳng định người chưa từng thấy. Nhưng đẹp” Bộ dáng như muốn dàn xếp chuyện này cho yên.

“Con ở trước mặt ta cũng ăn nói ba hoa….” Thập Nhất Nương vừa buồn cười vừa tức giận. Chẳng qua là lời của nàng vẫn chưa nói hết, Cẩn ca nhi đã lớn tiếng kêu oan: “Không có, không có, con sẽ không ở trước mặt mẹ ăn nói ba hoa. Đồ thật là người khác đưa tặng. Nếu người không tin có thể hỏi phụ thân” Sau đó kéo tay áo Thập Nhất Nương làm nũng “Mẹ, con và phụ than liên tục chạy mười mấy ngày đường, ngay cả chén trà nóng cũng không có uống. Vừa vào kinh, phụ thân đã hỏi người ở đâu. Vào cửa ngay cả phòng cũng không vào nghỉ, liền trực tiếp đi tìm người” Hắn vừa nói vừa chỉ vào mình “Nếu mẹ không tin thì nhìn trên người con _____ khắp nơi đều là bụi đất đây!” Vừa nói lại vừa ôm lấy bả vai Thập Nhất Nương đi về phía trước “Nương, con hiện tại vừa khát lại vừa đói. Người muốn dạy dỗ con, cũng chờ con rửa mặt xong rồi nói, được hay không?”.

Bộ dáng của hắn vừa như đáng thương, vừa như lưu manh, vừa như ỷ lại. Anh Nương ở bên cạnh buồn cười.

Cẩn ca nhi lúc này mới phát hiện ra Anh Nương.

Ánh mắt hắn sáng ngời.

Có Đại biểu tỷ ở chỗ này,Mẫu thân vô luận như thế nào cũng cho hắn mấy phần mặt mũi.

“Đại biểu tỷ, tỷ đến lúc nào vậy?” Hắn thân thiết, nóng lòng chào hỏi với Anh Nương.

Anh Nương nhịn cười “Tỷ, cuối tháng hai đến đây. Đệ khi đó vừa mới cùng Hầu gia ra cửa”.

“Khó trách đệ không biết” Hắn kiếm chuyện để nói “Đại biểu tỷ, tỷ đang ở chỗ nào? Đệ sẽ đi tìm tỷ chơi. Đệ còn mang về đủ loại khăn đội đầu của Tây Vực, Tỷ thích màu gì, đợi lát nữa đệ đem cho tỷ mấy cái….” Giở trò giương đông kích tây, để mọi người rời đi tầm mắt.

Thập Nhất Nương không biết nên khóc hay nên cười.

Có hai bàn tay ấm áp nhẹ nhàng niết nàng một chút lại buông ra, một thanh âm ấm áp ở bên tai nàng vang lên “Mặc Ngôn, con dọc đường đều nhớ nàng, nàng đừng truy cứu nữa!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.