Edit: Vi Vi
“Di nương, thật hỏi thăm cũng không được gì.” Thúy nhi hơi có chút
bất đắc dĩ, “Thu Hồng sắp gả rồi. Hiện tại giam mình ở trong nhà. Nơi
nào cũng không đi.” Vừa nói chuyện vừa bĩu môi.”Văn di nương vốn là tài
đại khí thô, hiện hôn sự của Thu Hồng phu nhân không hỏi đến. Ánh mắt
nàng cũng sắp nhìn lên trời rồi. Mỗi ngày bàn giúp Thu Hồng đặt mua đồ
cưới như thế nào. Đâu còn để ý tới những thứ khác. Văn di nương và phu
nhân rốt cuộc nói những chuyện gì. Nàng cũng không kiên nhẫn nói tỉ mỉ
với ta.” Trong giọng nói mang theo mấy phần oán trách. Càng nhiều, cũng
là hâm mộ.
Tần di nương “phun” cho nàng một ngụm: “Nha hoàn chết tiệt. Không hỏi chuyện cho rõ ràng, ta làm sao biết Văn di nương là đi con đường nào
của phu nhân mới để cho phu nhân coi trọng nàng như thế. Ngươi đã hâm mộ Thu Hồng, thì cũng nên tốn chút tâm tư mới phải, đừng lúc nào cũng đem
lời của ta thành gió bên tai.”
Thúy nhi bị mắng đỏ bừng cả khuôn mặt. Thì thào lên tiếng muốn lui
xuống. Lại bị Tần di nương gọi lại. Vẫn chưa hả giận nói: “Đồ không có
đầu óc, lúc này biết xấu hổ thì có ích lợi gì, chờ Thu Hồng, Đông Hồng
cả đám gả cho lang quân như ý, lúc đó cho ngươi hối hận.” Vừa nói vừa
hướng Thúy nhi ngoắc tay: “Ngươi tới đây. Ta có việc muốn dặn dò ngươi.” Sau đó kề vào lỗ ta Thúy nhi nói. “Ngươi ra dáng nhàn rỗi không có việc gì làm, đi phòng bếp của phu nhân hỏi xem, xem mấy hôm nay thân thể của phu nhân tốt hơn nhiều chưa? Bình thường dùng những thứ gì. . . . . .”
Lời của nàng còn chưa dứt, Thúy nhi đã biến sắc: “Di nương. Đó, đó không được tốt đi!”
Tần di Nương tức giận nói: “chỗ Thu Hồng ngươi hỏi không ra lý do.
Phòng bếp nhỏ lại sợ đi. Rốt cuộc ngươi có khả năng làm những thứ gì?
Hiện giờ phu nhân có bầu, không tốn sức nịnh bợ phu nhân ở mặt này. Còn
có thể nịnh bợ từ chỗ nào a!”
Thúy nhi hiểu ra. Thẹn thùng đáp một tiếng rồi lui xuống.
Ra cửa gặp phải Kiều Liên Phòng và Tú Duyên.
Nàng đang do dự có muốn tiến lên hành lễ không, thì Tú Duyên yếu ớt
đỡ Kiều Liên Phòng đã tiến vào phòng ngoài nhà giữa, Thúy nhi thở phào
nhẹ nhõm. Đi phòng bếp nhỏ.
Tú Duyên cũng không chú ý tới Thúy nhi, nàng đang hạ nhỏ giọng nói
chuyện với Kiều Liên Phòng: “Di nương, phu nhân gọi ngài đến. Cũng không biết có chuyện gì?” Giọng nói rất là lo lắng.
“Đi thì biết rồi!” Giọng nói Kiều Liên Phòng lạnh nhạt.
“Di nương” Tú Duyên nghe nhíu mày lại. Đang muốn khuyên hai câu, thì
bên cạnh có tiểu nha hoàn hành lễ với các nàng, lời ra đến khóe miệng
lại nuốt xuống.
Kiều Liên Phòng vén mành vào phòng.
Thập Nhất Nương gặp nàng ở phòng khách.
“Tuổi Tú Duyên không nhỏ rồi. Cũng đến tuổi thả ra. Mấy ngày nay tinh thần ta không được tốt, có một số việc khó tránh khỏi quan tâm không
đủ. Cho nên tìm ngươi tới thương lượng. Tú Duyên là ngươi mang từ Kiều
gia tới, hôn sự của nàng là ngươi làm chủ giúp nàng chọn một người đi?
Hay là thả về nhà để cha mẹ nàng làm chủ cho nàng?”
Rõ ràng là không muốn nhúng tay chuyện của Tú Duyên.
Kiều Liên Phòng có chút ngoài ý muốn. Nhưng lại cảm thấy hợp tình lý.
Nàng suy nghĩ một chút. Nói: “Những chuyện này ta cũng không hiểu. Nếu như phu nhân đồng ý. Ta muốn thương lượng với nương ta!”
Thập Nhất Nương không sao cả. Lúc ấy liền phân phó người đi mời Kiều thái thái sang phủ, sau đó bưng trà.
Kiều thái thái nhận được tin tức, lập tức liền chạy tới Từ gia.
Tiểu nha hoàn đến bẩm với Thập Nhất Nương. Chỉ chốc lát. Lục Vân vén
mành ra. Đứng ở trên bậc thang cười nói: “phu nhân nhà chúng ta đang bề
bộn.” Nói xong, liền gọi tiểu nha hoàn. Nói “đưa Kiều thái thái đi chỗ
Kiều di nương”, liền xoay người vào phòng khách.
Kiều thái thái nhìn màn trúc rung lên mấy cái liền đứng im. Một hơi
nghẹn lại ở ngực, lại không có cách nào phun ra. Mãi mới đi theo tiểu
nha hoàn chưa lưu đầu đi chỗ Kiều Liên Phòng.
Thập Nhất Nương đang nói chuyện của Quản Thanh cùng Văn di nương: “. . . .. Nói như vậy. Vậy là một người đàng hoàng.”
Văn di nương gật đầu: “Người không ngu ngốc, chẳng qua của cải quá
mỏng, làm việc mà có sự cố không khỏi lo sợ bất an, nên dưỡng thành thói quen cẩn thận”, Thập Nhất Nương đã có phần hài lòng. Bởi vì Bạch tổng
quản để cho Quản Thanh làm quản sự đi theo chịu trách nhiệm tu sửa tòa
nhà ngõ Kim Ngư. Thập Nhất Nương cố ý giao mấy chuyện cho hắn, hắn làm
việc mặc dù không đủ lão luyện, nhưng là trung quy trung củ (tuân thủ quy tắc). Không có gì đáng ngại, lại tìm cơ hội để cho Hổ Phách nhìn Quản Thanh một lần.
Hổ Phách nghĩ tới lúc Thập Nhất Nương gả tới Từ gia đều trước có sói sau có hổ. Hôm nay còn không phải là trôi qua rất tốt à. Chỉ hỏi Quản
Thanh có đối xử hiếu thuận với cha mẹ hay không, còn những thứ khác.
Thật cũng không yêu cầu gì.
Thập Nhất Nương liền làm cho Tống ma ma sang chuyển lời cho Đỗ ma ma. Muốn ấn định chuyện này.
Quản Thanh chỉ cho là miếng bánh to từ trên trời rơi xuống, mừng đến
miệng cười toe toét, vú già cả phủ đều biết Hổ Phách sắp gả tới Quản
Thanh, mấy bà tử, tức phụ thường ngày không đi lại, đều đến chỗ Quản
Thanh chúc mừng, cũng kinh động đến cả Thái phu nhân rồi, Thái phu nhân cố ý gọi Hổ Phách tới nói chuyện.
“Lớn lên thật đúng là gọn gàng.” Thái phu nhân cầm tay nàng trên dưới đánh giá, rồi phân phó Đỗ ma ma, “Lấy mấy món xiêm y đỏ thẫm sắm mấy
ngày trước đây đều thưởng cho nha hoàn này.
Đỗ ma ma cười lên tiếng đi.
Hổ Phách đỏ mặt. Khom gối hành lễ, liên tiếp tạ ơn. Cầm xiêm y phần thưởng của Thái phu nhân trở về chỗ Thập Nhất Nương.
Thập Nhất Nương thấy những xiêm y này đều còn mới, tất cả đều là sợi
la tơ lụa thượng hạng, cười nói: “Mấy ngày nay sửa lại, đến mùa thu vừa
lúc có thể mặc.”
Ngày Hổ Phách xuất giá ấn định vào tháng chín.
Mấy người Lục Vân che miệng cười, mặt Hổ Phách hồng lên.
Từ Tự Truân và Từ Tự Giới tan học liền qua.
Nhìn thấy mấy món xiêm y gọn gàng trên giường gạch của Thập Nhất Nương. Đều hỏi: “Mẫu thân làm quần áo mới sao? ”
Định ra hôn sự cùng Quản Thanh. Hổ Phách giống như người không có
chuyện gì vẫn hầu hạ trước mặt Thập Nhất Nương, nhưng ánh mắt mọi người
nhìn nàng rốt cuộc cũng có chút khác lạ. Hổ Phách trên mặt mũi không
hiện. Nhưng trong lòng vẫn có chút thẹn thùng. Nghe Từ Tự Truân và Từ Tự Giới vừa hỏi như vậy, sợ đám người Lục Vân còn nói cái gì làm cho người ta e lệ. Vội vàng lôi Từ Tự Truân và Từ Tự Giới đi rửa tay: “. . .” .
Phu nhân phân phó phòng bếp làm bún lạc rồi”
Hai tiểu tử vui vẻ đi theo sát Hổ Phách.
Phía sau truyền đến một trận cười khe khẽ.
Mấy người Trà Hương, Tú Duyên như thế nào dám phiền Hổ Phách, vội
nói: “Tỷ tỷ có việc đi trước mau lên! Thiếu gia có chúng ta đây!”
Hổ Phách chột dạ. Nghe Trà Hương, Tú Duyên vừa nói như thế, thì bỏ Từ Tự Truân và Từ Tự Giới cho các nàng. Nói câu “Các ngươi hầu hạ hai vị
thiếu gia, ta đi nói với phòng bếp”. Vội vã xoay người ra khỏi phòng
khách.
Khó được nhìn thấy bộ dạng lúng túng này của Hổ Phách, Trà Hương và
Tú nhi nhìn nhau cười. Múc nước cho Từ Tự Truân và Từ Tự Giới rửa tay.
Từ Tự Truân lại hỏi Trà Hương: “Hổ Phách tỷ tỷ đây là làm sao? Bộ dạng nàng thật giống như rất xấu hổ!”
Ngẩng mặt thấy một nha hoàn lạ mặt tách rèm trong phòng khách nhìn quanh.
Mấy ngày nay trong phủ thả nhiều nha hoàn đi ra ngoài, Tống ma ma đang dạy bảo nha hoàn mới.
Từ Tự Truân không có để ý, rửa tay. Muốn đi đông thứ gian.
Lại thấy nha hoàn kia giơ tay với hắn.
Hắn hơi ngẩn ra.
Nha hoàn kia đã nháy mắt với hắn. Vẻ mặt có phần hơi vội vàng.
Từ Tự Truân trong lòng vừa động, dưới chân chậm lại. Rơi phía sau ở
phía sau mọi người. Cười nói: “Trà Hương. Ta muốn đi sạch phòng.” Nói
xong, cũng không quản Trà Hương nghe thấy không, vội vàng ra khỏi phòng
khách. Đi về hướng sương phòng của Từ Tự Giới.
Đám người Trà Hương kịp phản ứng. Đã không thấy bóng dáng của Từ Tự Truân.
Một nhóm người chạy ra ngoài. Thấy tiểu nha hoàn lạ mặt hầu hạ Từ Tự
Truân đi về hướng sương phòng của Từ Tự Giới, cho là nha hoàn mới vào.
Chẳng qua là vội vã đi theo. Nha hoàn kia lại đứng ở cửa giúp các nàng
đánh rèm. Bước chân Trà Hương bỗng khựng lại. Nhìn nha hoàn này một cái. Nha hoàn kia vội vàng cười cười, giống tất cả tiểu nha hoàn, lộ ra bộ
dáng nịnh nọt.
Trà Hương ưỡn ngực vào sương phòng.
Từ Tự Truân ngồi ở trên bồn cầu. Nghĩ tới lời nha hoàn kia nói.
“Mấy ngày nữa là sinh nhật của Tứ phu nhân đã mất, tiếp mấy ngày lại
là sinh nhật của thế tử gia. Đào ma ma nói, một năm nàng không có ở
trong phủ, không thể đích thân đến ăn mừng. Xin thế tử gia tha thứ cho.
Nếu tứ gia rảnh rỗi. Kính xin vào ngày sinh nhật của Tứ phu nhân đã mất
đến từ đường thắp nén hương cho Tứ phu nhân đã mất, Tứ phu đã mất trên
trời có linh thiêng cũng tốt phù hộ thế tử gia bình an thanh thái, không bị tiểu nhân quấy nhiễu.
Trí nhớ rất xưa bị khuấy lên.
Hắn vẫn nhớ. Sinh nhật của nương là vào ngày hai mươi bảy tháng năm.
Gần đến cái ngày này, sáng sớm Đào ma ma sẽ thay quần áo mới cho hắn, ôm hắn đến trong phòng nương. Khi đi qua mái hiên, đứng ở dưới mái hiên là nha hoàn, tức phụ, bà tử trong viện. Bao gồm ma ma quản sự, đều sẽ
cúi đầu.
Nương lúc đó đang ngồi ở trên kháng gần cửa sổ, trên bàn bày đầy các loại cái ăn.
Hắn đi vào, nương sẽ mở ra hai cánh tay.
Đào ma ma đặt hắn ở trong lòng nương, nương sẽ ôm hắn thật chặt, chóp mũi hắn sẽ vương vít mùi thuốc nhàn nhạt. Khiến hắn cảm thấy không xác
định lại yên tĩnh.
Nương sẽ chỉ thức ăn trên bàn nhỏ giọng hỏi hắn: “Con muốn ăn cái gì?”
Đào ma ma sẽ đi tới trách: “Phu nhân. Tứ thiếu gia đã ăn nửa bát cháo, ăn nữa, sẽ không tiêu mất.”
Nương cũng không tức giận. Chỉ cười rạng rỡ.
Lúc này, lễ vật của phụ thân cũng tới rồi.
Thường là một tờ giấy thật mỏng.
Nương cũng không thèm nhìn tới. Liền bảo Đào ma ma thu lại.
Sau đó ôn nhu hôn hai gò má của hắn: “Toàn bộ những thứ này đều cho Truân ca nhi của chúng ta.”
Đã bao lâu, hắn không có thể ngửi mùi thuốc nhàn nhạt tràn đầy ấm áp trong lòng nương mới có. . . .
Hắn cúi đầu. Ánh mắt có chút ướt át.
Từ Tự Truân từ sạch phòng đi ra ngoài. Xoa xoa khăn hỏi Trà Hương: “Ngươi biết sinh nhật của nương ta là lúc nào không?”
Trà Hương sửng sốt.
Lúc Nguyên Nương chủ trì việc bếp núc nàng mới vào phủ. Vừa được chọn tới sân của Thái phu nhân. Nguyên Nương liền qua đời, đâu nhớ được
những thứ này.
“Tứ thiếu gia hỏi cái này làm cái gì?” Nàng cười nói. “Nếu không, ta đi hỏi Đỗ ma ma?
Nói cách khác, là không biết rồi!
Từ Tự Truân ấm ức nói: “quên đi. Ta chỉ là thuận miệng hỏi một câu.”
Trà Hương thở phào nhẹ nhõm.
Trở về Đông sương phòng, bún lạc đã được bưng lên.
Bún trắng như tuyết. Nước súp mà hồng, làm cho người ta nhìn thấy miệng liền muốn ăn.
Thập Nhất Nương lại hỏi Từ Tự Truân: “Có phải nơi nào không thoải mái không?”
Từ Tự Truân nhìn ánh mắt của Thập Nhất Nương tỏ ra ân cần, ký ức
trong đầu như nước biển cuộn trào mãnh liệt tới, hình chân dung treo
trên tường và người trước mắt phảng phất như trùng lặp thành một người.
“…”
“Sao thế?” Giọng nói lo lắng của Thập Nhất Nương kéo hắn từ trong mê man trở lại.
Từ Tự Truân cẩn thận nhìn Thập Nhất Nương.
Mẫu thân và nương là khác nhau.
Trên bức tranh. Mặt mày nương thân tinh sảo, ánh mắt bình tĩnh, khóe
miệng chứa đựng nụ cười như có như không. Có một loại tường hòa của
người mẹ bi lụy. Mẫu thân cũng thích khóe miệng mỉm cười, chẳng qua là
ánh mắt sáng suốt trong vắt. Lộ ra thần thái sáng láng.