Thứ Nữ Công Lược

Chương 660: Chương 660: Mất mát ( thượng )




Đào Thành vội đứng dậy cáo từ. Từ Tự Truân phân phó Vương Thụ đi tiễn hắn.

Đi tới cửa, Đào Thành nhanh chóng lấy một đĩnh bạc nhỏ từ trong tay áo, nhét vào tay Vương Thụ, “Vương huynh đệ, đây là cho huynh đi dùng trà! Sau này mong huynh có thể trước mặt Thế tử gia nói tốt cho ta vài ba câu.”

Bạc rơi vào trong tay Vương Thụ, hắn theo bản năng áng chừng một chút.

Nhìn không ra, một quản sự Điền trang nho nhỏ như hắn, xuất thủ chính là năm lượng bạc. Đúng là ghê gớm thật!

Nhưng Vương Thụ không dám nhận.

Khi hắn vào phủ, phụ thân hắn từng dặn đi dặn lại: “Kẻ yếu thường bị ức hiếp, có khi bị ăn tươi nuốt sống. Còn non nớt, ngàn vạn lần không được ham món lợi nhỏ. Đợi đến khi con trả cái nợ ngày đó, con sẽ biết lợi hại. Đừng nói tiền đồ, nói không chừng ngay cả tính mạng cũng bỏ vào đó luôn.” Vì thế nói: “Đều là người một nhà, Đào quản sự làm cái gì vậy!” Hắn nhét bạc lại, “Tứ thiếu gia đang chờ ta hầu hạ, Đào quản sự đi thong thả, ta không tiễn xa được!” Nói xong, thì xoay người bước vào trong phòng.

“Này, Vương huynh đệ. . . . . .” Đào Thành hô một tiếng, thấy Vương Thụ không hề quay đầu lại, nhếch miệng, cúi đầu mắng một tiếng “Đùa cái quái gì thế?”, xoay người muốn ra khỏi phủ, lại đụng phải Lí quản sự của ti phòng ở ngoại viện Từ gia đang đi tới.

“Lí quản sự!” Hắn lập tức thay đổi khuôn mặt tươi cười nghênh đón, “Lâu rồi không gặp. Ngài có khỏe không? Thỏ rừng mà lần trước ta mang tới cho ngài, ngài đã ăn hết chưa? Nếu ăn hết rồi, để ta mang tới cho ngài thêm hai con nữa.” Sau đó lấy đĩnh bạc vừa rồi chưa tặng được nhét vào tay Lí quản sự, “Thế tử gia đột nhiên kêu ta đến phủ, ta đi vội nên cái gì cũng không kịp mang, coi như là ta biếu ngài hai chai rượu……..”

Đào Thành này, rất có mắt nhìn.

Nể mặt Thế tử gia, khi chọn mua mấy thứ đồ không quan trọng lắm sẽ giao cho hắn làm.

Lí quản sự ha hả cười, rất tự nhiên đem bạc cất vào trong ống tay áo: “Tứ thiếu gia lại gọi ngài vào phủ nói chuyện à! Lại nói, Tứ thiếu gia đúng là người nhớ tình bạn cũ……….” Hai người vai kề vai, vô cùng thân thiết vừa đi vừa nói chuyện, tự nhiên không chú ý tới Vương Thụ đột nhiên quay lại với vẻ mặt âm u.

Cẩn ca nhi lén lút nhìn lên, thấy phụ thân vẫn đang nằm trên ghế Túy Ông đọc sách, liền thất vọng bĩu môi, ánh mắt một lần nữa dừng trên tờ giấy Tuyên Thành trước mặt~—— hai ngày này, hắn đang thử bỏ qua giấy tô chữ, tập viết đại tự trên giấy Tuyên Thành.

Đang đọc sách, khóe miệng Từ Lệnh Nghi khẽ giương lên.

Tên tiểu tử này hai ngày nay tâm trí đều treo ngược cành cây.

Hay là đang định bày trò quỷ gì?

Không cùng tiểu hài tử tiếp xúc nhiều, vĩnh viễn không biết được chúng thú vị như vậy.

Đặc biệt là Cẩn ca nhi.

Lúc nào hắn cũng hăng hái bừng bừng, khiến cho người khác cảm thấy tràn ngập sức sống.

Nghĩ tới đây, Từ Lệnh Nghi buông quyển sách trên tay xuống, lẳng lặng ngắm nhìn nhi tử.

Hắn cũng giống như những hài tử Từ gia khác, vóc dáng cao lớn hơn so với những hài tử cùng tuổi. Lại có mái tóc đen bóng, làn da trắng nõn hồng nhuận giống Thập Nhất Nương. Lưng hắn thẳng tắp ngồi ở kia, ánh mắt dừng trên tờ giấy Tuyên Thành trước mặt, nâng bút lông lên cẩn thận viết trên giấy, đôi môi hồng nhuận hơi mím lại, trên chóp mũi bướng bình mà xinh đẹp còn đọng vài giọt mồ hôi, vẻ mặt bởi vì chăm chú mà lộ ra vẻ nghiêm túc, tuấn lãng.

Trong lòng Tự Lệnh Nghi mơ hồ cảm thấy tự hào.

Cảm giác có người đang nhìn, Cẩn ca nhi ngẩng đầu lên.

Ánh mắt hai phụ tử trên không trung giao nhau.

“Cẩn ca nhi!” Từ Lệnh Nghi khẽ mỉm cười vẫy nhi tử, ý bảo hắn tới bên cạnh mình.

Cẩn ca nhi buông bút xuống, chạy tới bên cạnh Từ Lệnh Nghi, nhưng không giống như Từ Tự Truân hay Từ Tự Giới cung kính đứng ở một bên, mà chạy tới ôm lấy cánh tay Từ Lệnh Nghi.

Từ Lệnh Nghi trong lòng mềm mại, thanh âm càng nhẹ nhàng: “Có gì muốn nói với phụ thân nào?”

Cẩn ca nhi cười hì hì nói: “Bị phụ thân phát hiện rồi!”

Từ Lệnh Nghi nhướng mày, vẻ mặt ngươi đừng có hòng mà giấu diếm ta.

“Bọn họ đều nói, Tứ ca sắp thành thân. . . . . .” Vẻ mặt Cẩn ca nhi còn mang theo vài phần dò xét, “Sau đó sẽ dọn đến gian phòng ở phía sau, chỗ ở cũ của ca ấy sẽ để trống…………..Con có thể chuyến tới chỗ ở cũ của Tứ ca được không?”

Từ Lệnh Nghi sửng sốt, cười nói: “Sao con lại muốn chuyển tới chỗ của Tứ ca?”

Cẩn ca nhi thấy vẻ mặt phụ thân ôn hòa, giọng nói lớn hơn: “Con không muốn ở chính viện. Con muốn ở ngoại viện giống Tứ ca và Ngũ ca. Dù sao sân của Tứ ca cũng để trống……….” Rồi hắn bất mãn kêu ca : “Các nàng luôn chuyện bé xé ra to. Thấy con từ trên sao thủ (khoanh tay) hành lang nhảy xuống là đi mách mẹ, thấy lưng con có mồ hôi cũng đi mách mẹ, nhìn thấy con đối luyện với Trường An cũng đi —. . . mẹ sẽ giáo huấn con một trận.” Nói đến đây, hắn âm thầm hối hận. Phụ thân biết mẹ giáo huấn hắn không chừng cũng sẽ giáo huấn hắn như thế. Nghĩ tới đây, hắn đột nhiên hạ giọng : “Con, con cũng không cố ý.” Ánh mắt trộm liếc Từ Lệnh Nghi, “Có đôi khi quá gấp gáp, sẽ từ trên sao thủ hành lang nhảy vào trong viện, dọc theo lối giữađi ra. . . . . . Đường thẳng so với đường quanh thì gần hơn, đây là phụ thân nói cho con biết!” Thấy Từ Lệnh Nghi nở nụ cười, giọng nói của Cẩn ca nhi lại cao hơn, lại còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, “Giờ con theo Bàng sư phụ luyện quyền, luyện quyền sao lại không ra mồ hôi chứ? Còn việc đối luyện với Trường An, mấy tiểu nha hoàn kia không biết, chẳng lẽ phụ thân cũng không? Nếu không đối luyện, đến lúc gặp địch thủ, sao có thể phản ứng nhanh nhẹn. . .”

“Ít nói hươu nói vượn thôi!.” Từ Lệnh Nghi nhéo nhéo cái mũi nhi tử, “Nếu con chỉ muốn đối luyện với Trường An thôi, sao mẹ con có thể giáo huấn con được?” Hắn vừa nói, mặt nghiêm lại : “Nếu con muốn chuyển ra, thì không cần phải kiếm cớ như như thế, cũng không được đem trách nhiệm đổ lên người mẹ con. Nói cho con biết, mẹ con không phải là phụ nhân không có hiểu biết. Nàng nếu giáo huấn con, vậy nhất định là con có sai.”

Khuôn mặt Cẩn ca nhi trở nên đỏ bừng.

Có gã sai vặt tiến vào bẩm: “Hầu gia, Vương Thụ cầu kiến!”

Từ Lệnh Nghi sẽ không giáo huấn nhi tử trước mặt hạ nhân.

Hắn đưa ánh mắt sâu xa nhìn Cẩn ca nhi, trầm giọng nói: “Để cho hắn tiến vào!”

Ngụy Tử và Hàng ma ma đang nói chuyện chuyển nhà với Từ Tự Truân: “. . . . . . Toàn bộ đồ đạc đã được thu lại để ở trong dãy nhà sau, đây là sổ ghi chép. Ngài phái người tới kiểm tra, xong là có thể dán giấy niêm phong .”

Vì đây là hôn sự của hắn, nên Từ Tự Truân có chút ngượng ngùng. Hắn gọi Bích Loa: “Ngươi và Vương Thụ đi cùng hai vị ma ma dán giấy niêm phong đi!”

Bích Loa cười hớn hở nhìn Từ Tự Truân, phúc thân ứng lời rồi cùng hai người kia đi đến dãy nhà sau.

“Vương Thụ chạy đi đâu rồi?” Bích Loa đợi nửa ngày cũng không thấy người đâu.

Hỏa Thanh cười nói: “Thiếu gia bảo hắn đi tiễn Đào quản sự . . . . . . Có khi bị Đào quản sự kéo đi uống rượu rồi!”

Đào quản sự mỗi lần đến là xum xoe khắp nơi.

“Giỏi lắm! Ngươi dám nói xấu sau lưng ta.” Hỏa Thanh còn chưa nói xong, Vương Thụ đã cười đi đến, “Lần này bị ta bắt quả tang rồi nhé!”

“Thiếu gia đang tìm ngươi khắp nơi đấy!” Hỏa Thanh vội dời đi lực chú ý của Vương Thụ, “Ngươi chạy đi đâu vậy? Mau, lại giúp chúng ta kiểm kê đồ đạc được chuyển tới của tiền phu nhân, lát nữa còn đi bẩm lại với thiếu gia!”

Trong lòng Vương Thụ cũng đang có tâm sự, cười cười, tiếp nhận sổ sách trong tay Bích Loa: “Các ngươi kiểm đến đâu rồi . . . . . .”

Thái phu nhân đem tràng hạt làm bằng gỗ trầm hương đặt trên kháng bàn màu đen có khắc hoa văn hình hoa điểu, phát ra một trận tiếng vang “Soạt soạt”.

“Thập Nhất Nương lòng dạ cũng thật rộng lượng.” Bà tiếp nhận chung trà trong tay Đỗ ma ma, nhẹ nhàng uống một ngụm, “Nhiều như vậy năm, đồ đạc trong phòng Nguyên Nương vẫn thường xuyên cho người tới quét dọn, mỗi năm, đến ngày giỗ là dẫn Truân ca nhi đi cúng bái. Truân ca nhi sắp thành thân, để Khương gia Cửu tiểu thư thấy, sẽ cho rằng chúng ta bất mãn gì đó với Thập Nhất Nương, như vậy không tốt chút nào. Nhân dịp này sửa sang phòng kia một phen cũng tốt.” Nói xong, nghĩ ngợi một chút rồi bỗng đứng dậy, “Ta thấy, ta nên đích thân đến chỗ Truân ca nhi một chuyến, nói với hắn những lời này. Tránh cho hắn trong lòng thấy vướng mắc.”

Đỗ ma ma không dám nhiều lời, cười cười dìu Thái phu nhân, cùng đi tới Đạm Bạc trai.

“. . . . . . Mẫu thân đã đi nhiều năm như vậy, ” Từ Tự Truân đối với chuyện này cũng không thấy phiền muộn giống như Thái phu nhân nghĩ, “Cháu cũng đã lớn rồi, không còn là tiểu hài tử không hiểu chuyện nữa. Sẽ không vì nơi ở của mẫu thân bị sắp xếp lại mà thấy tất cả mọi người đã quên mẫu thân. . . . . .” Nói tới đây, hắn nở nụ cười, “Hơn nữa, ở tại nơi đó chính là cháu, cũng không phải người khác. Nếu mẫu thân còn sống, nhất định sẽ rất vui mừng!”

Thái phu nhân khẽ gật đầu, cầm tay Từ Tự Truân cảm thán một phen: “Quả nhiên, Truân ca nhi của chúng ta, đã trưởng thành rồi!”

Hai bà cháu nói chuyện tới giữa trưa, Thái phu nhân mới đi trở về.

Sáng sớm ngày hôm sau, hắn vẫn còn đang dùng điểm tâm thì Từ Lệnh Nghi đã sai gã sai vặt bên người cầm đèn tới gọi hắn qua.

Từ Tự Truân có chút kinh ngạc.

Mỗi sáng, hắn ở ngoại thư phòng, Từ Lệnh Nghi ở tiểu thư phòng phía sau ngoại thư phòng, có chuyện gì thì kêu một tiếng là được. . . . . . Sao không đợi hắn tới ngoại thư phòng mà tới tận nhà như vậy!

Từ Tự Truân không dùng điểm tâm nữa, đặt đũa xuống rồi giục Bích Loa thay quần áo cho hắn, rồi suy đoán tâm tư của phụ thân: chẳng lẽ vì việc dọn nhà mà gọi hắn tới nói chuyện?

Hắn vội vàng đến ngoại thư phòng.

Từ Lệnh Nghi hai tay chắp sau lưng, đứng trên bậc thang của ngoại thư phòng, Cẩn ca nhi mặc cẩm bào dệt sợi gai màu đỏ thẫm, nắm lấy góc áo của phụ thân, vẻ mặt tò mò nhìn Từ Tự Truân.

Từ tự truân lại thấy khó hiểu.

“Phụ thân!” Hắn vừa chắp tay hành lễ, Từ Lệnh Nghi đã nhấc chân đi xuống bậc thang: “Chúng ta ra ngoài đi dạo!”

Cẩn ca nhi chậm chạp chạy theo sau phụ thân.

Từ Tự Truân sửng sốt, cũng đi theo ra.

Trời vừa sáng, dọc đường đi đều là mấy người đầy tớ già đang quét dọn.

Mọi người cuống quít thối lui sang một bên khom mình hành lễ.

Đại môn của Từ phủ đã sớm mở ra, nháy mắt có một chiếc xe ngựa có mui sơn màu đen dừng ở trước cửa.

Từ Lệnh Nghi lên xe ngựa, phân phó xa phu: “Đi Đại Hưng.”

Roi giương lên, xe ngựa liền nhanh như chớp phóng đi.

Từ Tự Truân giật mình, nhưng rất nhanh liền an vị, dáng người thẳng tắp ngồi một chỗ, mắt xem mũi, mũi xem tâm. Bộ dáng cao quý của nhất phái thế gia công tử.

Cẩn ca nhi lại ghé vào trên đùi Từ Lệnh Nghi: “Phụ thân, sao chúng ta lại đi Đại Hưng thế? Đến Đại Hưng phải đi một ngày đường, có phải chúng ta sẽ đến quán ăn để ăn trưa không?” Nói tới đây, vẻ mặt hắn vô cùng hưng phấn, “Phụ thân, chúng ta có quay về trong hôm nay không? Hay là sẽ nghỉ tại khách điếm? Con nghe Bàng sư phụ nói, khách điếm rất lớn, lại còn chăm sóc ngựa cho khách nhân, còn có đồ ăn nữa. Trên đường từ Thương Châu đến Yến Kinh, có một khách điếm rất nổi tiếng, gọi là khách điếm Cao Thăng. Cao lương mỹ vị, rượu thịt trong đó rất tuyệt. . . . . .”

“Ngồi yên cho ta!” Từ Lệnh Nghi xách áo tiểu nhi tử, “Mang con đi ra ngoài, con còn lắm miệng lải nhải. . . . . .”

“Con không nói, con không nói nữa!” Cẩn ca nhi vội dùng hai tay che miệng, giọng hàm hàm hồ hồ từ giữa hai bàn tay truyền ra ngoài, “Lần sau phụ thân ra ngoài vẫn mang theo con nhé!”

Từ Tự Truân rốt cuộc nhịn không được, khẽ nở nụ cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.